Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nguyên tắc 4: Go the extra miles (p2)

Ngày 28 (Thứ 4)

7:15 sáng

Đồ tồi. Đồ tồi. Đồ tồi!

Sakura cau có pha cà phê. Làm sao anh ta dám trêu chọc cô, cười nhạo cô, rồi lại hôn cô như thế?

Anh ta thật xấu xa.

Xấu xa!

Sakura điên cuồng khuấy cà phê, hy vọng nó sẽ tràn ra và làm bỏng anh.

'Rõ ràng hai ta đều muốn được làm sạch quần áo của ảnh thêm lần nữa nếu có cơ hội' Nội tâm Sakura lên tiếng. Sakura càng cau có.

'Ngậm miệng đi. Sakura, chuyên nghiệp lên. Mày là người nói không với anh ấy. Đừng có nghĩ về việc anh ấy trong sexy thế nào nữa. Đừng nghĩ linh tinh nữa. Hôm nay mày phải thật chuyên nghiệp', Sakura nhắc nhở bản thân. Cô tin mình có thể làm được, cô cầm tách cà phê quay trở lại phim trường, nơi đang quy quảng cáo Đồ dùng văn phòng Konoha của Tập đoàn Uchiha.

Sakura đẩy cửa bước vào, thẳng lưng, vẻ mặt cương quyết. 

Nhưng không may mắn như vậy.

"Chào buổi sáng, Sakura," Itachi-san nói, bước đến chỗ cô và trông thật cuốn hút.

"Anh đã chào buổi sáng tôi rồi mà", Sakura thì thầm, đưa cà phê cho anh một cách cẩn thận.

"Nhưng em không đáp lại nên tôi tưởng rằng em không nghe thấy", anh đáp một cách trôi chảy, nhấp một ngụm cà phê nóng.

"Giờ tôi nghe rõ rồi", Sakura trả lời, cười ngọt ngào với anh. Anh nhìn miệng cốc và im lặng một lúc.

"Chào buổi sáng, Sakura" anh lại nói, khóe môi giật giật. Cô không thể không cau có nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm gương mặt.

"Chào buổi sáng, Uchiha-sama" cô nói một cách cứng nhắc, trước khi bước về phía đạo diễn trường quay.

Cô ấy được đi quá xa anh.

"Sakura.." Itachi-san lại lên tiếng. Cô dừng bước nhưng không quay lại. "Cảm ơn em vì tách cà phê." Anh nói. Sakura cảm thấy đầu mình bắt đầu bốc khói, miệng nở nụ cười đáng sợ.

KHÔNG.

"Không có gì, Itachi-san..." cô quay lại nói trước khi tiếp tục đi về phía đạo diễn trường quay, cô muốn biết vì sao đã bảy giờ rưỡi mà người mẫu đóng quảng cáo vẫn chưa đến.

"Kihio-san, Mikina-san đâu? Uchiha-san rất bận rộn, anh ấy không thể ở đây mãi đâu." Cô nghiêm khắc hỏi. Vị đạo diễn tức giận cúp điện thoại rồi chuyển ánh mắt thất vọng sang Sakura.

"Tôi cũng là một người bận rộn. Uzumaki-san cũng rất bận rộn. Có lẽ chúng ta vẫn phải tiếp tục mà không có Mikina-san. Dù sao thì tôi cũng không thể nói là mình buồn được. Ngay từ đầu, tôi đã không thích cô ta ở buổi casting rồi," Kihio nói, đưa tay vuốt mái tóc xanh sáng của mình. Nhiều chiếc nhẫn trên ngón tay lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu.

"Tôi hiểu, cô ta là người thể hiện sự gợi cảm tốt nhất trong số các cô gái tham gia casting, nhưng có vẻ cô ta quá... tự mãn rồi," đạo diễn đảo mắt trầm ngâm. Ánh mắt anh ta lướt qua Sakura một cách ranh mãnh.

"Nhưng cô..." Anh ta bỏ lửng câu nói, Sakura nhíu mày nghi ngờ.

Ý anh ta không phải là...?

------------------------------------

8:15 sáng

Họ không thể đợi Mikina được nữa.

Uzumaki Naruto đang ngồi cạnh trường quay nói chuyện sôi nổi với Sakura. Nam người mẫu ăn mặc bảnh bao trong bộ vest sang trọng, đeo kính đắt tiền, ra dáng một doanh nhân hiện đại. Tuy nhiên, Itachi vẫn cho rằng anh ta thiếu sự nghiêm túc cần có ở các doanh nhân hiện đại, ít nhất là khi sau ống kính máy quay.

Ngồi bên cạnh Sakura, Naruto-san vẫn thật sự nổi bật . Đôi mắt xanh cậu ấy rất sáng và ánh lên sự vui vẻ, cậu nở nụ cười toe toét để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Sakura vừa cười vừa đập vào tay cậu, và tiếng cười khàn khàn của Naruto át cả những âm thanh khác trên phim trường khi Kihio-san đang thực hiện những thay đổi vào phút cuối đối với bối cảnh.

Itachi nhìn chằm chằm vào kịch bản. Dù khá nhẹ nhàng nhưng nó vẫn được thông qua, câu chuyện xoay quanh một doanh nhân và trợ lý của anh ta, cô ấy vô cùng yêu thích anh cũng như những đồ đạc trong văn phòng của anh ta. Sau khi quay video, họ sẽ có một buổi chụp ảnh để tạo hiệu ứng tương tự.

"Bên cạnh Sakura là ai vậy?" Sasuke hỏi từ bên trái Itachi.

"Uzumaki Naruto làm gì ở đây?" Shisui hỏi Itachi ở phía bên phải.

"Cậu ta là bạn thân nhất của Sakura. Cô ấy đã thuyết phục cậu ta đóng quảng cáo cho chúng ta," Itachi trả lời cả hai cùng một lúc. Anh chuyển sự chú ý của mình trở lại kịch bản, nhưng lại bị phân tâm khi Naruto phá lên cười.

"Thật ồn ào," Sasuke khinh bỉ nói. Itachi chỉ phớt lờ.

"Trông cậu ta khá thú vị," Shisui nói. "Tôi sẽ đi qua đó," anh nói thêm một cách không cần thiết. Itachi và Sasuke nhìn Shisui đi qua. Itachi nhìn Sakura nói gì đó với Naruto khi cậu ngước nhìn anh... hoặc Sasuke?... rồi cậu bắt đầu cười như điên. Sakura cũng cười khúc khích, vỗ vào tay cậu ta và cả hai đều nhìn Shisui với vẻ tội lỗi khi anh ấy dừng lại trước mặt họ. Itachi quan sát khi họ nói chuyện với Shisui, sau đó anh họ của anh quay lại nhìn anh và Sasuke, và cũng bắt đầu cười.

"Để xem họ đang nói về cái quái gì," Sasuke gầm gừ, tiến về phía họ. Itachi cũng đi theo.

Naruto bật dậy khỏi chỗ ngồi khi họ đến gần.

"Hey, Itachi-san, có chuyện gì vậy?" anh vui vẻ hỏi, cười toe toét. Sakura rít lên một thứ gì đó khó hiểu, nhưng rõ ràng là Naruto hiểu và ngay lập tức nghiêm túc hơn.

"Er.. tha thứ tôi, Uchiha-san," cậu ta nói với Itachi, rồi quay sang Sasuke và nhướn mày. "Xin lỗi. Tôi chưa từng gặp anh bạn trước đây,". Itachi quan sát cơ hàm của cậu ta giật giật khi anh nghiến chặt răng để không cười. Tuy nhiên, đôi mắt xanh kia vẫn lấp lánh niềm vui.

"Tôi là Uchiha Sasuke," Sasuke lạnh lùng nói. Môi Naruto run lên khi cố gắng che đậy nó bằng cách cúi đầu kính cẩn. Đằng sau Naruto, Shisui gần không thể kiềm chế bản thân.

"Giấu móng vuốt đi, Sasuke," Shisui nói, giọng run run. "Chúng ta có thể phải-"

"Shisui-san," Sakura rít lên chặn đứng Shisui. Itachi không chắc chính xác chuyện gì đang xảy ra, nhưng có vẻ như trò đùa là về Sasuke. Và em trai anh không thích điều đó.

"Rất vui được gặp cậu, Sasuke-san," Naruto nói, đưa bàn tay to lớn rám nắng ra. Sasuke lườm nó một giây trước khi đưa tay mình ra. Itachi không thể không chú ý đến bàn tay của Sasuke vì nó trông nhỏ hơn và nhợt nhạt hơn nhiều. Rõ ràng Sasuke cũng nhận ra điều đó, mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ.

"Giờ thì tớ thực sự hiểu rồi, Sakura-chan," Naruto nói. Ngay lúc này, Kihio-san bất ngờ xuất hiện bên cạnh họ.

"Chúng ta không thể chờ Mikina-san hơn nữa, Haruno-san. Do đó, các quay phim và tôi đã quyết định cô sẽ là người thay thế tốt nhất. Cô có mọi thứ chúng tôi đang tìm kiếm, với lại cô cũng quen biết với Uzumaki -san từ trước. Cô cũng hiểu rõ kịch bản nữa. Bắt đầu thôi. Chop chop." Những từ ngữ tuôn ra từ miệng anh ta nhanh đến mức Itachi không hiểu vì sao anh ta không cắn vào lưỡi mình.

Sakura nhìn Itachi, đôi mắt xanh mở to. Anh muốn nói không. Anh không muốn cô diễn bất kỳ cảnh nào trong kịch bản với Naruto, bất kể có là bạn thân nhất của cô.

Nhưng điều đó thật không chuyên nghiệp.

------------------------------------

8:33 sáng

Naruto là một người mẫu chuyên nghiệp. Nhưng cô thì không. Cô không đủ tiêu chuẩn cho việc này.

"Haruno-san, nắm lấy cà vạt của anh ấy và giật mạnh," Kihio san chỉ đạo. Cô làm theo những gì anh ta yêu cầu, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt cô phá vỡ hoàn toàn sự tập trung của Naruto. Cậu phá lên cười và Sakura tát vào một bên đầu cậu ta.

"Hey hey, bình tĩnh, Sakura-chan," Naruto phàn nàn. Bàn tay to lớn ấm áp của cậu vòng quanh eo cô và nhìn vào mắt cô bằng đôi mắt xanh dịu dàng của mình. "Tôi là sếp của cô, và chúng ta có mối quan hệ... à... dù sao thì đồ đạc trong văn phòng của tôi..." cậu cố gắng thoại. Rồi bắt đầu cười.

"Này? Này?" Kihio-san hét lên. "Không phải như vậy! CẮT! CẮT!"

Sakura thấy hai má nóng bừng lên. Cô biết đây là một ý tưởng tồi! Cô rời khỏi bàn làm việc và vuốt thẳng áo khoác. Cô vừa định bước ra khỏi trường quay thì Kihio chạy đến.

"Không, cô cứ ở yên đó, Sakura-san," anh ta nói nhanh. Anh chỉ vào Naruto. "Anh, ra ngoài đi. Chop chop!" ngón tay cái chỉ về phía sau. "Tôi đã theo dõi mọi người ở đây, và người phù hợp nhất với Sakura-san là..." anh ta nhìn quanh. "Itachi-san. Lại đây đi. Chúng ta không có thời gian để lãng phí đâu. Chop chop!"

Lông mày Sakura nhướn lên. Không, chắc chắn không.

Nhưng Itachi-san vẫn sải bước về phía cô ấy, biểu cảm trên khuôn mặt anh cho cô biết rằng anh không ngại thực hiện buổi chụp hình với cô.

"Làm lại!" Kihio-san nói, chạy về chỗ của mình. Sakura được một trong những trợ lý trên trường quay đẩy vào vị trí. "Và ACTION!"

Sakura tự tin sải bước vào văn phòng của Itachi-san, trên tay là một tập tài liệu. Anh đang ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ tráng lệ của mình, nghe điện thoại.

Ánh mắt họ nhìn nhau đầy tình ý, và anh thì thầm điều gì đó với người bên kia đầu dây, trước khi cúp máy và hoàn toàn chú ý đến cô.

Sakura đến gần bàn và nghiêng người qua nó, khéo léo để lộ một chút khe ngực. Mắt anh tối sầm lại

"Cuộc gọi... có thành công không?" Sakura hỏi, kéo những chiếc ghim khỏi tóc để mái tóc hồng xõa tung xuống vai cô.

"Rất tốt," Itachi-san nói, giọng trầm ấm. Sakura rướn người hơn, vờ như đang thắt cà vạt cho anh. Những ngón tay cô trượt xuống món phụ kiện trang nhã, rồi cô nắm lấy chiếc cà vạt và giật mạnh, kéo anh, sếp của cô, lại gần cô hơn. Lúc này, đầu gối của cô đã đặt trên bàn.

Khuôn mặt của Itachi-san chỉ cách cô vài centimet.

"Tôi yêu một người đàn ông có Cái bàn... Lớn," cô nói khi anh áp mũi vào má cô. Cô giao tiếp bằng mắt với máy ảnh. "Có sẵn tại Văn phòng phẩm Konoha. Hãy mua một chiếc bàn lớn."

"CẮT!" Kihio-san hét lên. "Tốt lắm, Sakura-san! Một lần nữa! Bắt đầu lại! Chop chop!"

------------------------------------

9:16 sáng

Itachi đang vô cùng tận hưởng.

Những hành động mà anh có thể làm nhằm mục đích quảng cáo hoàn toàn khiến Sakura mất tập trung. Anh phải biết ơn Kihio – quan hệ giữa anh và cô đã trở nên tốt hơn. Tốt hơn chữ tốt, và Sakura cũng biết điều đó.

Dù vậy, anh vẫn phải chiều theo ý muốn của cô.

Nhưng là sự sao nhãng không chỉ có ở Sakura. Mỗi lần cô dựa sát vào anh, hoặc nói bằng giọng nói quyến rũ trước ống kính máy quay, lòng dạ anh lại thấy ngứa ngáy.

Bất cứ khi nào những ngón tay anh mơn trớn đôi chân cô hay mũi anh chạm vào má cô hay mắt anh lướt trên cơ thể cô, bên trong anh lại nóng lên. Anh phải trấn tĩnh bản thân lại.

Hoặc anh có thể làm điều gì đó mà anh không nên làm.

"Không, lại gần anh ấy hơn, Sakura-san! Trọng tâm là mọi phụ nữ đều yêu một người đàn ông có chiếc bàn lớn giống anh ấy. Hãy thể hiện sự hấp dẫn đó; nồng nhiệt hơn nữa!" Kihio-san yêu cầu.

Itachi hoàn toàn đồng ý. Anh muốn nhìn thấy sự hấp dẫn của cô. Đối với anh, một cách rõ ràng.

Nhưng khi cánh tay cô trượt qua vai anh, cô nghiêng người lại gần anh hơn, và khi đôi mắt xanh lục của cô tối lại và tập trung vào miệng anh... khi đôi môi cô hé mở và hơi thở của cô trở nên nặng nề hơn... Itachi hoàn toàn không chắc đây có thực sự là một ý tưởng hay hay không.

------------------------------------

Ngày 29 (Thứ Năm)

6:27 sáng

Sakura xách chiếc túi du lịch lớn và kéo mộ chiếc vali. Cô vừa làm thủ tục tại Sân bay Quốc tế Hashirama và đang trên đường đến Cổng 13, cô sẽ lên máy bay tới Nami no Kuni.

Cô đi trước Itachi-san vì anh còn có một số tài liệu cần hoàn thành trước khi rời Konoha. Họ đang đưa ra quyết định cuối cùng về địa điểm xây dựng chuỗi khách sạn mới của tộc Uchiha.

Sakura nhanh chóng di chuyển qua sân bay, không thực sự chú ý nhiều đến những gì đang diễn ra xung quanh mình.

Sao cô có thể?

Buổi quay video và chụp ảnh ngày hôm qua đã cướp đi khả năng suy nghĩ ngoài sếp của cô, và Sakura không chắc mình sẽ trụ được bao lâu nếu anh ấy cứ nhìn cô như vậy. Nhưng mặt khác, cô biết ơn vì tình cảm của cô không phải là từ một phía, nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy dễ dàng hơn khi anh nhìn cô, hay gọi tên cô, hay chạm vào cô... hoặc hôn cô.

Cô lên máy bay và cất hành lý.

Cô ngồi ở ghế bên cửa sổ, hy vọng rằng không ngồi cạnh ai đó phiền phức. Khi người đó thực sự ngồi xuống bên cạnh cô, Sakura giật mình nhận ra.

"Kisame-san?" cô nói.

"Chào em, mèo con," người đàn ông to lớn nói, ngồi vào chỗ của mình. "Thật bất ngờ khi gặp em ở đây." Anh ta cười toe toét.

Chuyến đi máy bay này sẽ rất vui. Kisame là một trong những người duy nhất mà Sakura nghĩ có thể thực sự làm cô xao nhãng khỏi suy nghĩ về Itachi.

------------------------------------

12:10 chiều

Itachi nhìn lên từ đống giấy tờ. Sakura đã biến mất. Điều này chỉ khiến anh nghĩ về cô hơn nhiều hơn. Với tốc độ này, anh sẽ không hoàn thành bất cứ điều gì.

Cánh cửa phòng làm việc của anh mở ra.

"Chào buổi chiều, Uchiha-san," Iruga nói, bước vào trong. Anh ta cầm tách cà phê bốc khói nghi ngút trên tay.

"Chào buổi chiều, Iruga-san," anh ta lơ đãng nói.

"Tôi định cho anh xem qua một số hồ sơ nhân viên," Iruga nói, đưa cho Itachi một tập hồ sơ màu đen với các tab được sắp xếp gọn gàng trên các trang bên trong. Iruga nhấp một ngụm cà phê đang bốc khói nghi ngút. Itachi định trả lời thì điện thoại riêng của anh rung lên.

Anh nhấc một ngón tay, ý bảo Iruga đợi một chút, mặc dù anh rất muốn đuổi anh ta ra khỏi văn phòng càng sớm càng tốt - Sakura không ở đây nên anh không thể lên mặt với anh ta.

Cầm điện thoại lên, Itachi mở tin nhắn từ Kisame.

'Tôi cá là cậu ước cậu đang ở đây'. Anh cau mày, Itachi mở hình ảnh được đính kèm và trợn mắt.

Đó là Sakura.... trong bộ bikini màu đen. Cô đang cười, mái tóc xõa qua một bên vai và cúi xuống xoa kem chống nắng lên đôi chân dài xinh đẹp của mình. Đằng sau cô, biển xanh cát trắng, nhưng Itachi không nhìn vào phong cảnh... dù sao anh cũng không phải là nhà địa lý...

"Xin lỗi," anh nói với Iruga đang đứng. "Tôi còn có việc gấp."

Không đời nào anh lại để trợ lý của mình một mình với Kisame trên bãi biển. Không thể.

------------------------------------

12:13 chiều

"Có gì mà buồn cười vậy?" Sakura hỏi khi cô đi dọc bãi biển với Kisame. "Kami, nơi này thật hoàn hảo," cô rên rỉ, yêu cái cách mặt trời dường như hôn lên vai cô. Cô đã đặt phòng khách sạn và đã chuẩn bị đầy đủ để dành cả ngày ở bãi biển.

"Đừng quan tâm về điều đó, Mèo con," Kisame cười khúc khích, bắt đầu cởi áo ra. Sakura dừng bước, nhướn mày trước vóc dáng lực lưỡng của Kisame. Anh nhướn mày ra hiệu cho cô lại gần.

"Chuyện gì vậy?" cô hỏi.

"Lại đây. Chụp ảnh với anh đi," anh nói, vẫy cô lại. Cô đảo mắt và tiến đến chỗ anh. Cười lớn, anh kéo cô vào khuôn ngực trần rộng lớn, ấm áp của mình và giơ điện thoại lên. "Cười lên nào, Mèo con," anh ta nói trước khi chụp ảnh.

Đột nhiên màn hình hiển thị tin nhắn. Những ngón tay cái to lớn của anh ta di chuyển trên bàn phím với tốc độ đáng kinh ngạc và sau đó nhanh chóng nhét điện thoại trở lại túi. Sakura nhướn mày.

"Kisame-san, chuyện đó là sao?" Cô chìa tay ra, ý bảo anh đưa điện thoại cho cô. Anh đảo mắt.

"Trông chúng ta thật hấp dẫn. Em không cần phải xem bức ảnh đâu," anh nói, vòng tay qua vai cô và tiếp tục đi về phía bãi biển. "Hãy tận hưởng ánh nắng mặt trời và biển cả nào. Không có ông sếp khó chịu nào làm gián đoạn cuộc vui của chúng ta hết," anh ta nói một cách chắc nịch.

Sakura vòng tay quanh eo anh ta, sau đó nhanh chóng đút tay vào túi, chộp lấy điện thoại của anh ta và bỏ chạy.

"YAA, mèo con, đưa anh cái đó!!" Kisame cười, đuổi theo. Sakura bật cười, né tránh những nỗ lực của anh ta để bắt lấy cô trong khi cô cố gắng tìm ra bức tranh.

Vì màn hình điện thoại chưa kịp khóa nên cô nhanh chóng tìm thấy nó và ngừng chạy. Nhìn nhận một cách công bằng, đó là một bức tranh tuyệt vời. Mặt trời ở nơi nó chiếu qua ánh mắt xanh lục của cô, làm chúng như bừng sáng. Mái tóc của cô trông rối tung, nhưng lại rất nghệ thuật, đôi môi cô hơi hé mở thành một nụ cười nhẹ. Làn da rám nắng của Kisame nổi bật bên cạnh làn da trắng của cô. Anh ta đang cười toe toét trước ống kính, cánh tay lực lưỡng vòng qua vai cô.

"Này, em có thể có bức ảnh này không?" cô hỏi. Kisame dừng lại bên cạnh cô, thở hổn hển.

"Chắc chắn rồi... Mèo con, nghe này... có vài điều em nên biết về bức tranh đó..." anh ta bắt đầu ngượng ngùng. Sakura nhướng mày. "Anh đã gửi nó cho Itachi..." anh nói, bỏ lửng câu nói.

Có một khoảnh khắc mà Sakura không biết phải nghĩ gì.

Và sau đó cô lao vào anh ta với ý định giết người... hoặc có thể chỉ gây thương tích nghiêm trọng về thể chất.

------------------------------------

1:12 chiều

Itachi nhìn vào bức ảnh thứ hai mà Kisame gửi cho anh và cảm thấy cơn ghen tị đang đốt cháy dạ dày mình. Anh đúng là một thằng đần.

Quyết định ở lại để bớt suy nghĩ về Sakura hơn là một ý nghĩ ngu xuẩn. Anh không nên để Sakura đi ra bãi biển một mình với tên đó.

Anh đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.

Anh dằn vặt bản thân khi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, nhưng Sakura quá... ừm... xinh đẹp. Nụ cười đó... giống như có một chiều sâu ẩn giấu trong cô mà anh chưa khám phá. Ngón tay anh trượt trên bức ảnh, xóa đi khuôn mặt tươi cười của Kisame để chỉ còn Sakura.

Bởi vì chỉ có Sakura.

Năm tuần sau khi gặp cô, Itachi sợ phải thừa nhận rằng anh có thể đã yêu cô. Điện thoại của anh đúng lúc đổ chuông, ID người gọi xóa mờ hình ảnh cô trợ lý của anh.

Uchiha Katsumi.

Itachi trả lời ngay lập tức.

"Chào dì Katsumi," anh mỉm cười nói.

"Itachi, cháu yêu, cháu có khỏe không?" cô hỏi, và Itachi chỉ có thể mường tượng ra nụ cười ấm áp của dì.

"Cháu... Cháu khỏe," anh trả lời. Đầu dây bên kia im lặng một lúc trước khi Katsumi bắt đầu nói tiếp.

"Ôi trời. Điều này có thể khó tin Ita-chan," Katsumi nói. "Có chuyện gì vậy?" Itachi thở dài và ấn đầu ngón tay lên mắt.

"Là... Sakura. Có thể cháu đã nhầm..." anh nói, cảm thấy hai má nóng ran.

"Có gì xảy ra sao?" Katsumi hỏi, và Itachi chỉ có thể tưởng tượng ra sự bối rối của bà ấy.

"Cháu đã hôn cô ấy và-"

"Woohoo! Được lắm Itachi! Có tuyệt không?" Katsumi hào hứng hỏi. Itachi cảm thấy hơi nóng đang lan lên cổ mình.

"Tuyệt hay không không quan trọng, dì Katsumi..."

"Chà, dù sao thì ta cũng muốn nghe! Nó thế nào?" bà ấy tiếp tục, phớt lờ sự phản đối của anh.

"Nó... cháu rất muốn lặp lại điều đó..." Itachi nói, đặt đầu ngón tay lên trán.

"Vậy là tốt rồi!" Katsumi gáy. "Vậy vấn đề là gì?" Itachi thở dài.

"Cháu gửi cô ấy đến Nami no Kuni..." Itachi miễn cưỡng nói. Anh nghe thấy khi lòng bàn tay của Katsumi đập vào trán bà.

"Có phải cháu đang trên đường đến sân bay không?" Katsumi hỏi

"Cháu đã check-in rồi," Itachi trả lời. Có một sự im lặng kỳ lạ trước khi Itachi bật ra câu hỏi. "Dì Katsumi... Sao dì biết...?" Cảm thấy có hơi ngu ngốc, Itachi ngừng nói. Không phải không có lí do mà bà ấy trở thành người bạn thân nhất của anh.

"Khi cô ấy là tất cả những gì cháu nghĩ đến. Khi cháu chỉ muốn biết nhiều hơn về cô ấy. Và khi cháu không muốn cô ấy nhìn bất cứ ai theo cách bạn muốn cô ấy nhìn cháu. Đó đều là những dấu hiệu tốt. Cháu sẽ biết khi nào cháu thực sự phải lòng cô ấy," bà ấy nhẹ nhàng nói. "Tìm hiểu xem cô ấy là người như thế nào, Itachi. Cháu không thể sai được."

------------------------------------

6:12 chiều

"Đây, cầm lấy cái này," Kisame nói, trùm chiếc khăn tắm lên đầu Sakura. Anh ta bật cười khi cô đánh vào ngực anh. Cô choàng chiếc khăn tắm lên vai và cúi xuống nhặt túi của mình. Cô đã dành cả ngày ở bãi biển với Kisame. Anh ta đã chỉ cho cô rất nhiều thứ ở bãi biển cũng như xoa bóp bằng cát cho cô.

Kisame giải thích rằng độ nhám của cát có khả năng tẩy tế bào chết để làn da mịn màng và mềm mại. Sakura phải thừa nhận rằng ở bên Kisame rất vui.

Anh cầm chiếc túi của cô bằng đôi tay lực lưỡng của mình và hướng dẫn cô đến con đường nơi anh ta đã đỗ xe. Chiếc xe thể thao mui trần.

Sakura vừa băng qua đường thì một chiếc ô tô sang trọng màu đen lao về phía họ. Cô dừng lại, giơ một tay lên che mắt khỏi ánh mặt trời đang lặn khi cô nhìn chiếc xe đang đến gần. Nó dừng lại cách đó vài bước chân, và cửa sau mở ra.

Cô có cảm giác...

Đó là Itachi-san.

Anh sẽ không có mặt ở đây cho đến ngày mai mà.

Anh đứng dậy khỏi xe và bước ra đường, ánh nắng phản chiếu trên mái tóc dài óng ả và đôi giày lịch lãm bóng loáng của anh. Anh đóng mạnh cửa xe và sải bước về phía họ, tháo kính râm khi anh đến gần hơn. Cơn gió chọn thời điểm đó để thổi, mang mùi nước hoa của anh về phía cô.

Sakura nuốt nước bọt.

"Chào buổi tối, Sakura," anh nói, một nụ cười khẽ trên môi.

"Chào buổi tối, Itachi-san," Sakura nói, mỉm cười đáp lại. "Anh nói ngày mai mới đến mà..."

"Tôi đã hoàn thành sớm," anh trả lời. "Kisame, rất vui được gặp lại cậu," anh tiếp tục, chuyển sự chú ý sang người đàn ông to lớn hơn. "Tôi sẽ nói chuyện với Sakura về địa điểm cho bữa tối, cậu có thể đặt túi của cô ấy vào cốp xe vì cả hai chúng ta đều ở cùng một khách sạn."

"Không thành vấn đề," Kisame nói, nhưng Sakura chắc chắn rằng cô nghe thấy một chút giận dữ trong giọng điệu của anh ta. Tuy nhiên, cô vẫn đi theo sau Itachi và ngồi vào phía sau chiếc xe của anh.

------------------------------------

Ngày 30 (thứ sáu)

6:12 sáng

Itachi thức dậy khi nhìn thấy những vệt nắng nhạt xuyên qua tấm rèm trắng trong căn hộ bên bờ biển của anh. Âm thanh của biển thật dễ chịu khiến anh chỉ muốn đi ngủ tiếp. Anh duỗi người và ngáp dài.

Gần như ngay lập tức.

Cơn đau lưng dữ dội đến mức gần như làm anh tê liệt. Đau đến nỗi anh hoảng sợ. Itachi nằm phịch xuống giường, rón rén vươn người đến chiếc bàn cạnh giường để lấy điện thoại.

Anh gọi cho Sakura.

"Mmmm' chào?" cô thì thầm ngái ngủ vào điện thoại, và trong bất kỳ hoàn cảnh nào khác, Itachi đều bị mê hoặc bởi những sắc thái trong giọng nói của cô.

"Đến chố tôi, làm ơn. Tôi có... tôi cần em giúp..." anh nói, cố gắng tỏ ra bình thường nhất.

"Anh không sao chứ?" Bây giờ cô ấy nghe có vẻ tỉnh táo. "Tôi sẽ... tôi sẽ qua ngay," cô nói. Phòng của cô là phòng bên cạnh anh. Tạ ơn Kami.

Cô đã ở trước cánh cửa dẫn đến lối đi bộ lát ván chỉ trong vài phút, nhưng đối với Itachi, nó như hàng giờ đồng hồ. Thật tốt là anh đã đưa cho cô chìa khóa phòng anh để đề phòng những trường hợp khẩn cấp. Cô bước vào và vội vã đến giường anh.

Itachi cố không để ý. Nhưng dù đau, anh vẫn để ý.

Cô chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi kẻ sọc cũ và không có gì khác.

Chết tiệt.

"Chuyện gì vậy?" cô hỏi, giật mạnh tấm chăn màu trắng trên người anh. Anh đã cố ý để nó ngang thắt lưng để che đi sự thật anh không mặc gì ngoài đồ lót khi ngủ.

"Lưng của tôi... đã đau một thời gian... nhưng..." Itachi nói, nhăn nhó khi cố gắng đứng dậy.

Thật không may.

Dây thần kinh của anh kêu gào vì đau.

"Anh không đi kiểm tra sao?" Sakura quở trách, đôi mắt xanh sẫm lại vì lo lắng. "Lại đây, để tôi giúp anh." Cô nhảy lên giường và dựa vào anh. Itachi cố gắng giữ nhịp thở của mình. Cô vòng tay dưới lưng anh và nhẹ nhàng xoay anh về phía cô, để anh nằm úp mặt xuống giường.

Cô sắp xếp những chiếc gối để anh cảm thấy thoải mái hơn và sau đó Itachi cảm thấy những ngón tay của cô lướt dọc lưng anh.

"Ôi, Itachi-san..." cô thở dài. Anh vẫn đang vật lộn để kiểm soát hơi thở của mình. "Cột sống của anh hoàn toàn không thẳng hàng. Làm thế nào mà anh có thể chịu đựng điều này suốt thời gian qua chứ?" cô thì thầm, nhưng Itachi có cảm giác câu hỏi đó chỉ là tu từ.

"Chỉ... sau ba tiếng đếm tôi sẽ bẻ các đốt sống của anh, được chứ? Tôi đã được huấn luyện cho việc này, vì vậy tôi biết mình đang làm gì. Sau ba tiếng đếm, được chứ?"

"Hn," Itachi thì thầm. Tại sao anh không ngạc nhiên khi cô có kiến thức y khoa đó nhỉ?

"Một..." và răng rắc. Itachi nao núng vì cơn đau đột ngột.

"Em bảo sẽ đếm đến ba mà," anh nói kèm them một chút nóng nảy.

"Mmm, nếu đếm đến ba thì các cơ của anh sẽ căng lên," Sakura thì thầm. Cô tựa đầu gối lên lưng anh, rồi đột ngột khụy xuống. Itachi cảm thấy áp lực lên cột sống của mình giảm đi đáng kể.

"Được rồi, nằm nghiêng đi," cô thì thầm vào tai anh khi cô nghiêng người về phía anh. Cô giúp anh nằm nghiêng, rồi trước khi anh kịp hiểu cô đang làm gì, cô đã đè lên ngực anh, xoay anh sao cho lưng anh nằm phẳng trên giường và hai chân co sang một bên.

Crack.

Và anh cảm thấy như mình có thể thở lại được.

Anh vừa mới bắt đầu tận hưởng cảm giác thoải mái thì tay cô đã đặt lên vai anh, ngón tay cô ấn vào da thịt anh. Cô đang nghiêng người về phía anh, hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ trước mắt, trong khi anh hoàn toàn bị phân tâm.

Lần nữa.

Cách những ngón tay cô di chuyển trên cổ anh đang truyền một luồng hơi nóng vào bụng anh.

"Nằm sấp xuống," cô dịu dàng hướng dẫn. Cô giúp anh lật người mặc dù bây giờ anh có thể tự mình làm điều đó, anh vẫn để cô giúp. Cô ấy ngồi trên lưng dưới của anh ấy, và khi Itachi đáng lẽ phải lo lắng về việc cô có thể khiến lưng anh bị lệch, thì anh lại tập trung nhiều hơn vào sức nóng của đùi trong của cô.

"Cơ bắp của anh cứng quá..." cô lẩm bẩm. "Chúng ta nên mang ra ngoài một lát." Cô trèo xuống khỏi người anh và đợi cho đến khi anh ngồi dậy.

"Sao phải ra ngoài?" Itachi hỏi.

"Vẫn còn sớm. Vẫn chưa có ai dậy cả. Tiếng biển rất thư thái, tôi có thể xoa bóp bằng cát cho anh."

Cô đang vướng làm chuyện gì vậy?

Nhưng cô không thể bỏ rơi anh, phải không? Chạm vào làn da trần của Itachi-san thật là... nguy hiểm! Anh vạm vỡ hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng, với cái bụng phẳng và cơ bụng săn chắc.

Dù sao cô vẫn phải giúp anh. Cô đã được đào tạo cho việc này. Cô biết sơ cứu, cô là một nhân viên cứu hộ có trình độ, và cô biết các kỹ thuật xoa bóp và giảm đau ở mức độ trung bình.

Cô giúp Itachi-san ra khỏi giường, cố gắng không nhìn vào bờ mông săn chắc hay đôi chân vạm vỡ của anh quá lâu. Cô lấy vài chiếc khăn tắm và chai dầu xoa bóp miễn phí từ tủ trong phòng và đặt chúng trên cát. Itachi nằm úp mặt xuống khăn tắm và Sakura nhẹ nhàng vén tóc anh qua một bên.

Vài phút sau Sakura xoa cả dầu massage và cát lên da của Itachi-san. Các cơ ở lưng anh khẽ co giật khi tay cô lướt trên chúng.

Cô làm việc trên các bó cơ, thư giãn chúng. Ngay sau đó, hơi thở của Itachi-san đều lại. Anh đã ngủ thiếp đi.

Khi ngủ, toàn bộ cơ thể của anh đều thư giãn và Sakura có thể hoàn thành nhanh hơn so với khi anh thức. Khi làm xong, cô vỗ nhẹ vào vai anh để anh tỉnh giấc.

Một bên mắt hé mở.

"Bây giờ tôi sẽ rửa sạch cát trên người anh," cô nói. Cô đứng dậy và chạy vào trong lấy một cái bình. Khi cô đi lấy nước sạch, Itachi-san đang chống khuỷu tay nhìn cô. Cô cố gắng không bị ảnh hưởng bởi cái nhìn chằm chằm dữ dội của anh.

Cô dừng lại bên cạnh anh và quỳ xuống trước khi từ từ đổ nước lên lưng anh và dùng bàn tay còn lại để lau cát. Làn da anh lấp lánh dưới ánh nắng sớm mai.

Anh quay đầu lại để có thể quan sát cô, và hơn một lần khi Sakura bắt gặp ánh mắt của anh nhìn chăm chú vào cô. Khi cô rửa xong, cô đặt cái bình xuống và liếc nhìn anh, anh lại nhìn cô với một biểu cảm khó hiểu.

Ánh mắt anh chuyển đến môi cô và dừng lại ở đó.

Cô cảm thấy khó thở.

"Chúng ta-chúng ta nên vào trong trước khi có ai ra đây," cô nói, giọng khàn khàn.

"Mmm..." Itachi-san trả lời, ánh mắt mãnh liệt vẫn dán vào người cô. Sakura liếm môi và nhìn mắt anh dõi theo chuyển động của cô.

"Cảm ơn," anh nói sau một lúc, rồi họ lại im lặng.

Khi Sakura nhìn anh, cô phải thừa nhận rằng cô chắc chắn đã phải lòng sếp của mình.

Ôi trời.

.

.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro