Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nguyên tắc 3: Read your boss (4)

Ngày 19 (thứ Năm)
2:11 chiều

Sakura hy vọng Itachi-san sẽ không lăn tăn hay hốt hoảng trước những cô sắp làm. Hoặc có thể anh sẽ cực kỳ không hài lòng về cô.

Những gì Hidan và Deidara đã nói với cô một cách hả hê ngày hôm trước khiến cô phải bận tâm. Họ nói rằng Itachi-san đôi thường là người duy nhất không có bạn đồng hành trong các cuộc hội ngộ của họ. Họ cho rằng anh thật thảm hại. Rằng anh không có khả năng tìm được ai đó để đi cùng.

Cô sẽ chứng minh họ sai.

Sakura nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, cô kẻ eyeliner để đôi mắt xanh lục của có vẻ to và sáng hơn. Cô nghiêng người đeo đôi hoa tai và thoa son lên đôi môi căng mọng của mình.

Cô sẽ là người đồng hành của Itachi-san. Cô sẽ là người bạn đồng hành tốt nhất của anh, và Itachi-san sẽ không bao giờ phải lo lắng khi tham gia bất kỳ hoạt động nào miễn là cô còn ở đây.

Cô biết anh tin tưởng cô. Cô biết sở thích ăn uống của anh, cách anh thích được gọi, một số điều anh thấy khó chịu ở phụ nữ, cách cô xử sự ở những nơi sang trong. Bên cạnh đó, cô đã từng thực tập tại Tập đoàn Hyuuga. Nhưng cô không muốn suy nghĩ quá nhiều về những ngày đó.

Sakura lùi lại và chiêm ngưỡng mình trong gương, cô tin rằng chiếc váy đen của mình phù hợp. Đó là một chiếc váy đen ôm sát cơ thể dài trên đầu gối vài inch với cổ chữ V và tay áo dài, điểm xuyến là phần bèo nhún bồng bềnh ở eo cùng một chiếc thắt lưng cùng màu với màu mắt xanh của cô.

Sakura cầm lấy ví, vỗ nhẹ vào mặt và nhìn lại mình trong gương lần nữa. Chiếc váy chuyển động theo từng bước chân của cô, để lộ đôi chân trắng mịn. Sakura lấy chìa khóa và lên xe, chắc chắn rằng tất cả những gì cô cần đã  an toàn trong xe.

Khi Sakura lái xe về phía dinh thự Nagato, nơi tổ chức bữa tiệc, cô chỉ có thể hy vọng rằng mình đến đó trước Itachi-san. Nếu anh đến trước cô, kế hoạch này của cô sẽ không thể suôn sẻ được. Sakura tăng tốc, cố gắng đến nơi nhanh nhất có thể.

Khi đến ngôi biệt thự lớn, Sakura phải tìm kiếm một chỗ đậu xe thích hợp. Số người tham dự sự kiện này đông hơn nhiều so với dự đoán của cô.

' Lo lắng gì chứ' nội tâmSakura chế giễu. 'Chúng ta trông rất nóng bỏng! ' Sakura mỉm cười nhẹ trước khi đỗ xe và bước ra khỏi xe. Sakura nhìn lướt qua những người xung quanh ngôi biệt thự để tìm vóc dáng cao ráo, bờ vai rộng quen thuộc.

Sakura tìm thấy anh, trong một bộ vest đen vừa vặn, và mái tóc của anh xõa xuống lưng. Anh đang xõa tóc thay vì kiểu tóc đuôi ngựa thường thấy.

'Chết tiệt, anh ấy thật nóng bỏng!' Sakura nghĩ thầm. Tuy nhiên, anh đang sải những bước dài tiến về phía cửa trước của dinh thự.

Sakura nhìn đôi giày cao gót của mình.

"Chết tiệt."

Itachi không khỏi khó chịu. Sakura đã không nghĩ ra bất cứ điều gì có thể giúp anh thoát khỏi địa ngục này. Là một thành viên của tổ chức, anh sẽ phải ở lại cho đến khi sự kiện kết thúc, và anh thực sự không có hứng thú với việc đó. Thậm chí anh còn chẳng có bạn đồng hành.

Không phải là anh không có khả năng tìm được một người đi cùng. Nhưng Itachi không bao giờ có đủ thời gian để theo đuổi một phụ nữ một cách tử tế, đặc biệt là anh không muốn đi cùng với người có suy nghĩ rằng họ có ý nghĩa đặc biệt đối với cuộc đời anh chỉ vì một lần anh yêu cầu họ đi cùng.

Khi anh cố gắng để họ biết rằng anh không thực sự quan tâm đến họ cũng như không mong muốn một mối quan hệ lâu dài. Họ sẽ trở nên thất vọng, những giọt nước mắt, những lời xúc phạm ... và điều đó thật khó chịu.

Vì vậy, Itachi không thích giữ phụ nữ bên mình. Nhưng việc gì cũng có mặt trái của nó, chẳng hạn như hôm nay. Anh chán ghét việc xuất hiện tại các sự kiện mà không có bạn đồng hành. Nó khiến anh cảm thấy bản thân có phần thảm hại dù anh tin rằng những người bạn đồng hành của những người đàn ông khác chắc chắn sẽ dành phần lớn thời gian của họ để dõi theo anh.

Itachi sải bước đến cửa trước, dừng lại để đưa thiệp mời của mình cho người giữ cửa. Ông ta nhìn nó rồi nhếch mép.

"Không đi cùng ai năm nay ư, Uchiha-san?" Ông ta cười khẩy hỏi. Itachi ném cho ông ta bằng cái nhìn trống rỗng, định lên tiếng thì một giọng nói vang lên ngay sau lưng anh.

" Anh ấy đi cùng tôi. Ồ, em xin lỗi vì đã đến muộn, anh yêu", giọng nói quen thuộc của Sakura cất lên ngay lúc tay cô vòng qua cánh tay anh.

Và rồi cô hôn anh.

Dù đôi môi cô chỉ đáp lên má, nhưng cô đã hôn anh. Itachi không trả lời, chủ yếu là vì anh bất ngờ, nhưng anh hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của người gác cửa.

Anh nghiêng đầu dò xét.

Cô ấy thật tuyệt.

Cô ngước nhìn anh và mỉm cười, đôi môi hồng hé mở, và đôi mắt xanh lục trông còn sống động hơn bình thường. Chiếc cổ trở nên thật duyên dáng vì mái tóc được búi cao đơn giản nhưng đẹp mắt, và chiếc váy ôm sát khiến vóc dáng mảnh mai của cô trông càng hấp dẫn. Có phải cô đang cố làm cho anh phát điên không? Anh nghĩ về cô quá nhiều nhưng anh không biết phải xử sự thế nào trong hoàn cảnh này vì cô là trợ lý còn anh là ông chủ của cô. Bộ quần áo này, nụ hôn này... có phải cô đang thách thức sự kiên nhẫn của anh không? Đặc biệt là cô toả ra mùi hương vừa quyến rũ vừa đáng yêu mỗi khi áp sát vào người anh.

Thêm vào đó chiếc váy của cô có cổ chữ V khá sâu, chiều cao của anh lại vừa vặn khiến anh nhìn thấy...

Itachi dời mắt đi, nhưng hình ảnh ấy đã đi sâu vào trí nhớ anh.

"Sakura ... em đến rồi," anh nói. Người gác cửa vẫn nhìn cô với ánh mắt ngỡ ngàng.

"Vâng, tủ quần áo của em có chút vấn đề ... nếu không thì em đã đến đây sớm hơn. Em xin lỗi vì đã khiến anh phải đợi." Bàn tay cô trượt từ khủy tay sang lòng bàn tay anh, rồi ngón tay cô đan vào những ngón tay anh. "Đi thôi?"

Itachi bước vào trong, đầu óc quay cuồng. Cô đang làm gì vậy? Anh không có thể hỏi cô điều đó trước mặt người khác, đặc biệt là sau khi người đó đã chế nhạo anh vì đến một mình. Nhưng Itachi thích cảnh tượng ông ta không thể thốt lên lời nào khi cô trợ lý xinh đẹp của anh xuất hiện.

Anh còn thích cô hơn cả.

Nhưng anh vẫn phải biết Sakura đang làm gì ở đây, và trông như thế kia. Anh quay sang cô, vừa định nói thì bị cắt ngang.

"Itachi. Cậu đến rồi ," một giọng nói trầm ấm vang lên trước mặt họ. Ánh mắt của Itachi bắt gặp Kakuzu, thủ quỹ của Akatsuki.

"Kakuzu," Itachi nói như một lời chào.

"Tôi mong là cậu không thấy phiền, Uchiha," Kakuzu nói, môi trên cong lên tỏ vẻ ghét bỏ. "Tối nay cô khiến đã tối mất một số tiền khá lớn đó," người đàn ông tiếp tục nói, trừng mắt nhìn Sakura.

"Hn," Itachi càu nhàu, nắm lấy tay Sakura dẫn cô tránh khỏi Kakuzu. Anh đưa mắt nhìn về phía Sakura, định hỏi cô ấy làm gì ở đây thì lại bị cắt ngang, nhưng lần này là bởi một vài người bạn cũ và người yêu của họ.

Những người phụ nữ nhìn Itachi một cách thèm khát và ném cho Sakura những cái nhìn ghét bỏ, trong khi những người đàn ông ... chỉ nhìn chằm chằm.

"À ... anh yêu, anh có muốn ăn gì không? Em có thể đi lấy cho anh vài thứ trong lúc anh nói chuyện với bạn bè," cô đề nghị, ngước nhìn anh qua hàng mi cong.

"... Được ," Itachi đáp lại, không thích cái cách mà những người này đang nhìn Sakura. Cô gật đầu với anh, cúi chào lịch sự với những người bạn của anh, rồi bước đi trong bộ váy đen nóng bỏng.

"... Bây giờ tôi hoàn toàn hiểu, Itachi, tại sao cậu lại đến một mình trong suốt những năm qua," Takamura Dan nói với một nụ cười tự mãn. Anh ta nhìn rất lâu vào Sakura. "Chính xác thì cậu đã giấu cô ấy bao lâu rồi?"

"... Hai người có vẻ ... rất gần gũi nhỉ," một trong những người phụ nữ nói đầy ghen tị. "Ý tôi là ... 'anh yêu'?," cô ta cười, chua chát và giả tạo.

"Tôi cũng để ý điều đó, Tamika," Darumaki Jidan khịt mũi. "Ne, Itachi, cậu hẳn đã tiến xa trong mối quan hệ với cô ấy thì cô ấy mới gọi cậu là 'anh yêu' ở nơi công cộng?"

Tất cả họ đều mong đợi anh nói điều gì đó, trong khi sự thật, anh cũng đang ngạc nhiên như họ.

"Hn," Itachi càu nhàu, lảng tránh câu hỏi của họ.

"Vậy ... tên con mèo nhỏ của cậu là gì, Itachi?" Dan hỏi, huých vai Itachi. Itachi trừng mắt nhìn anh ta trước khi đẩy hắn ra. Thay vì trả lời, anh quay sang tập trung sự chú ý vào Sakura.

"Cô ấy có thường chạy đi 'lấy' đồ cho cậu không?" Jidan hỏi, cười khúc khích. Itachi chớp mắt với họ, không có ý sẽ trả lời họ mà vẫn nhìn Sakura một cách chăm chú.

Cô ở bên bàn thức ăn, chọn món khai vị và nhấm nháp chúng một chút. Itachi nhìn cô ấy di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác để lấy món ăn cho vào đĩa. Anh khó chịu về việc cô phải cười nói với nhiều người đàn ông và phụ nữ khác nhau.

Anh không phải là người duy nhất quan sát cô, vì phần lớn đàn trong phòng hầu như không rời mắt khỏi cô. Điều đó càng khiến anh khó chịu.

Cô gặp anh ở trung tâm căn phòng.

"Ne, anh yêu, những món này thực sự rất ngon," Sakura nói, mỉm cười ngọt ngào khi cô đưa cho anh một đĩa với những món ăn nhẹ đã được lựa chọn cẩn thận.

"... Sakura ..." Itachi bắt đầu nói, nhưng anh nhanh chóng nhận ra những người ở gần đang lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ. "Chúng ta đi ra ngoài một lát được không?" Cô chớp mắt nhìn anh, rồi bĩu môi."Nhưng chúng ta vừa mới đến đây mà... Ít nhất anh phải nếm thử những món mà em đã chọn cho anh chứ?" Ánh mắt anh dừng ở khuôn mặt cô. Cô đang cư xử như ... như họ thật sự là một cặp.

"Anh sẽ thử một chút, sau đó chúng ta tìm thấy nơi nào đó chút riêng tư, được chứ?" Itachi hỏi, ý thức về tất cả các cặp mắt đang dán vào họ.

"Được," Sakura nói. Itachi với lấy một trong những chiếc bánh ngọt nhỏ trên đĩa của mình thì bàn tay của Sakura đã gạt tay anh ra để cô tự mình đưa nó lên miệng anh.

Mãi cho đến khi môi Itachi-san chạm vào đầu ngón tay khi cô, Sakura mới nhận ra kế hoạch của mình nguy hiểm đến mức nào.

Anh có thể thấy hành động của cô không đúng mực một cách khủng khiếp.

Anh có thể nghĩ rằng cô đang cố gắng quyến rũ anh và sa thải cô.

Anh cũng rất có thể sẽ quyến rũ lại cô mất.

Và cái cuối cùng là cái thực sự đáng quan ngại. Khi đôi môi mịn màng của anh chạm vào vùng da ngay trên ngón tay cô, tim Sakura như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô không ngốc, cô biết điều đó có nghĩa là gì.

'Mày thực sự bị hấp dẫn bởi với những ông chủ giàu có, tóc dài và có cặp mông quyến rũ,' nội tâm Sakura lẩm bẩm không tán thành. Sakura bắt mình tiếp tục hành động cho đến khi Itachi ăn xong món khai vị, sau đó cô rút tay về một vị trí an toàn hơn."Nó thế nào?" cô hỏi, mỉm cười với anh.

" Cũng được," Itachi-san đáp lại một cách qua loa, và nếu Sakura không biết trước, cô sẽ nghĩ rằng anh không thích món ăn vặt.

"Cũng được là ngon hơn bánh muffin của em sao?" cô hỏi, cho phép bản thân có thể trêu chọc anh một chút như thể họ thật sự thân thiết.

"... Không có cửa để so sánh với bánh muffin của em," Itachi-san đáp, trước khi nắm lấy tay cô và dẫn cô ra khỏi phòng. Khi họ đến tiền sảnh vắng vẻ, anh quay sang cô.

"Sakura-san, cô làm gì ở đây vậy?" anh hỏi. Sakura ngập ngừng một lúc trước khi trả lời. "Tôi đã nói chuyện với Deidara và Hidan. Họ nghĩ anh thật thảm hại, bởi vì anh không bao giờ có bạn đồng hành đi cùng, vì vậy tôi ... Tôi nghĩ tôi có thể giúp...," cô nói.

"Sao cô không thông báo cho tôi?" anh hỏi, đôi mắt đen đanh lại.

"Nếu tôi nói, anh có đồng ý không?" Sakura trả lời, ý thức rằng việc trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi là bất lịch sự, nhưng cô vẫn làm. 

"Sẽ không," Itachi-san nói sau một lúc.

"Itachi-san ... Xin hãy tha thứ cho tôi nếu tôi đã vượt quá giới hạn và khiến anh cảm thấy khó chịu ..."

" Được rồi. Tôi chắc chắn là nhờ có cô, tối nay tôi sẽ giành được nhiều giải thưởng hơn mọi năm," anh nói rồi quay trở lại căn phòng mà họ vừa đi ra.

"Itachi-san," Sakura nói nhẹ nhàng, vòng tay qua tay anh. "Gọi anh là 'anh yêu' có khiến anh thấy khó chịu không? Hay tôi dừng lại nhé ..." cô nói. Anh dừng lại trước cửa trong năm giây rồi nghiêng đầu nói.

"Không."

.

.

.

Thời gian tới tui khá bận nên tui sẽ cố gắng hoàn thành chap này cho mn đọc nhee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro