Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nguyên tắc 2: Arrive on time (p1) (4)

Ngày 9 ( Thứ năm)

Sakura nhìn đồng hồ lần thứ mười một. Asuma và Kurenai vẫn chưa đến để đón Ashio, và bây giờ thì cô cần phải rời đi ngay.

Sakura nhìn đứa bé ba tuổi đang say ngủ và thở dài.

Sakura nhấc điện thoại lên và bấm số của Kurenai.

" Ồ, Sakura. Chị vừa định gọi cho em đây," Kurenai nói. " Tất cả chuyến bay hôm nay đã bị hủy vì thời tiết xấu. Chị rất xin lỗi..." Kurenai rên rỉ.

" Không sao đâu," Sakura nói, tỏ ra không có vấn đề gì, " Em sẽ tìm cách,"

" Chị sẽ đền bù cho em sau, chị hứa đấy," Kurenai nghiêm túc nói.

" Chị vẫn luôn như vậy," Sakura nói, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. " Đừng lo lắng về điều đó." Sau khi nói lời tạm biệt và cúp máy. Cô bắt đầu suy nghĩ, cô không có thời gian để chờ đợi ai đó đến đón Ashio, và rất có thể cô sẽ không thể nhờ ai trông chừng thằng bé hôm nay được. Bên cạnh đó, bây giờ mới 5:30 sáng, nên rất có thể cô là người duy nhất trong vòng bạn bè thức dậy.

Cô quyết định sẽ đưa Ashio đi làm.

Ashio yêu quý cô, nên chắc thằng bé sẽ ngoan thôi.

Hy vọng là vậy.

Sakura bế đứa bé đang ngủ lên xe, nhẹ nhàng đặt thằng bé lên ghế trẻ em ở phía sau xe và thắt dây an toàn.

6:17 sáng

Sakura đợi ở cửa thang máy với tách cà phê nóng và bánh nướng xốp trong tay, đợi Uchiha-sama xuất hiện. Cô hơi lo lắng vì cô chưa hỏi xem thằng bé có chịu bên cô cả ngày hay không và cô có chút không chắc chắn về câu trả lời của thằng bé. Cửa thang máy mở ra, nhưng thay vì sếp của cô là giám đốc nhân sự bước ra, nụ cười luôn thường trực trên gương mặt anh mỗi khi anh nhìn thấy cô.

" Chào buổi sáng, Haruno-san," Hashimoto-san nói. Sakura đáp lại lời chào bằng một nụ cười và gật đầu với anh.

" Đường đột quá, Sakura -san à," Hashimoto nói khi đến gần cô. " Tôi đói kinh khủng. Em có phiền không..." anh nói, chỉ vào chiếc bánh nướng xốp trong tay cô. Sakura ấp úng một chút- Uchiha-sama có vẻ rất thích bánh nướng xốp cô mang đến vào ngày hôm qua. Tuy nhiên, sẽ không sao khi đưa nó cho Hashimoto-san, đúng không?

" Không thành vấn đề, Hashimoto-san," Sakura cười nói, đưa anh bánh nướng xốp. Anh vừa cắn một miếng thì cửa thang máy lại mở ra. Đó là Uchiha-sama. Khóe miệng Hashimoto nở nụ cười.

" Chào buổi sáng, Uchiha-sama," anh ta nói sau khi nuốt, vui vẻ vẫy tay với Uchiha-sama với bàn tay dính đầy bánh nướng xốp trước khi bước vào văn phòng. Sakura đưa cho Uchiha-sama tách cà phê với một nụ cười lịch sự.

" Chào buổi sáng Uchiha-sama," cô nói. Anh nhìn cô khác lạ.

" Chào buổi sáng, Haruno-san. Hôm nay sẽ có bánh nướng cho tôi chứ?" anh hỏi khẽ.

" Tôi sẽ đem đến cho anh ngay, thưa Uchiha-sama," Sakura cười nói. Anh chớp mắt với cô mà theo cách cô nghĩ thì đó nghĩa là " đồng ý" , sau đó cô bước ra khỏi văn phòng anh. Sakura mím môi. Cô cần hỏi xin phép anh về Ashio.

" Xin lỗi," Cô bắt đầu nói, đợi đến khi anh dừng làm việc và quay lại nhìn cô. " Sáng nay có phát sinh một số tình huống và tôi buộc phải mang theo một đứa trẻ đi làm. Liệu có vấn đề gì không nếu tôi vừa làm việc vừa trông chừng thằng bé? Thằng bé sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của tôi, tôi đảm bảo," Sakura nói, cố hết sức giọng nói không run lên vì lo lắng.

" Hn... tôi tin cô sẽ kiểm soát được tình hình," Uchiha-sama nói trước khi quay trở lại làm việc.

" Cảm ơn anh rất rất nhiều. Tôi sẽ đi lấy bánh nướng cho anh ngay bây giờ," Sakura nói, thở dào nhẹ nhõm.

------------------------------------

Cô ấy mang một đứa trẻ đi làm. Itachi tò mò muốn xem cô đảm nhiệm cả hai việc như thế nào, đặc biệt là vài tiếng nữa cô có cuộc gặp với Sarutobi và Sasuke... Và anh cũng tò mò về đứa bé này. Đó là con của cô à?

Ý nghĩ này thật đáng lo ngại.

Khi Itachi đi qua văn phòng của Haruno-san, anh nghe giọng nói trẻ con vang lên.

" Sakura-chan? Em sợ..." giọng thằng bé thút thít. Itachi dừng lại ở cửa, điên cuồng tò mò, anh đã hình dung một đứa trẻ tóc hồng, mắt xanh và đáng yêu như cô. Sự thiếu kiên nhẫn khiến anh quyết định mở cửa văn phòng cô. Ở đó, anh thấy một đứa trẻ nhỏ thó ngồi trên chiếc ghế văn phòng khá lớn của cô, đó là đứa trẻ đáng yêu nhất mà anh từng thấy ngoài Sasuke. Đôi mắt nâu to tròn nhìn Itachi sợ hãi và cậu bé co rúm lại và nấp sau mái tóc đen dài ngang vai.

Thằng bé không có tóc hồng.

" Chú không phải Sakura-chan," Itachi nói, không dám chắc rằng thằng bé không có phải con của Sakura chỉ vì nó không có mái tóc hồng , ý nghĩ đó khiến anh thấy hơi thất vọng. Thằng bé lắc đầu, co người trên ghế. " Tên của con là gì?" anh hỏi.

" Con... con muốn Sakura-chan..." cậu bé nói thay vì nói tên mình. Itachi chớp mắt.

"Cô ấy sẽ đến ngay sau khi con cho chú biết tên con," anh dỗ dành. Thằng bé thư giãn được một chút, ngước nhìn Itachi với đôi mắt to tròn.

" Chú hứa chứ?" thằng bé ngập ngừng hỏi.

" Chú hứa." Thằng bé im lặng vài giây trước khi nói.

" Tên con là Sarutobi Ashio. H-Hajimemashite*..." cậu bé nói một cách dễ thương.

( Hajimemashite - câu chào lần đầu gặp, mình có chú thích chap 1 á nhaa)

Thằng bé không phải con trai Sakura-chan

(hong hiểu sao ngay khúc này Itachi lại gọi là Sakura-chan nữa :>)

Khi Itachi mở miệng định nói gì đó, giọng nói của Sakura vang lên sau lưng anh.

" Ah Ashio-chan. Con ngoan nghe lời cô Sakura-chan ngồi im trên ghế nha. Uchiha-sama, tôi hy vọng thằng bé không khiến anh khó chịu?" Sakura-chan cười nói. Sau khi nói tên cô là " Sakura-chan" với Ashio, Itachi thấy chút khó khăn khi gọi cô là " Haruno-san " như trước.

" Ồ, bánh nướng xốp của anh," cô nói, đưa anh chiếc bánh và một chiếc khăn ăn màu trắng. Nó hơi khác với loại cô đưa anh hôm qua. Nó có vị việt quất. Itachi định trả lời, nhưng bị Ashio cắt ngang.

"Sakura-chan ... em có thể có một cái không?" thằng bé hỏi, giọng the thé và đôi mắt nâu to như cầu xin.

"Hmm, không có từ ma thuật à? Nếu em muốn, chị có thể mang cho em một cái," Sakura nói với cậu bé.

"Từ ... ma thuật là 'Làm ơn'," Ashio nói, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt phúng phính. "Sakura-chan, chị thực sự không quên!" thằng bé vui sướng ré lên. Sakura bật cười, và Itachi nhận ra rằng anh chưa bao giờ nghe thấy cô ấy cười như thế kể từ khi cô ấy đến, dù đó chỉ là một nụ cười khúc khích. Anh cau mày.

Cô ấy không vui ở đây sao?

"Em nói đúng, Ashio-chan. Chị chỉ muốn nghe em nói thôi," Sakura tiếp tục. "Bây giờ, chị cần nói chuyện với Uchiha-sama, sau đó chúng ta có thể đi lấy bánh nướng xốp cho em. Chịu không?" Ashio gật đầu, mái tóc đen xõa vào mặt.

"Uh huh ... vì em yêu Sakura-chan, "anh nói, đưa tay về phía cô. Sakura tinh nghịch đảo đôi mắt xanh lục của mình.

"Được rồi, cầu thủ nhỏ của chị. Nụ hôn này coi như là phần thưởng nha," cô nói. Ashio cười khúc khích, háo hức đón nhận nụ hôn của Sakura đặt xuống má tròn trịa của cậu bé. "Đây, hãy vẽ một thứ gì đó tuyệt vời trong thời gian chờ đợi," Sakura nói, đưa cho cậu bé cuốn sổ và một cây bút chì.

"Dạ," cậu bé vui vẻ nói, những ngón tay mập mạp nắm chặt lấy cây bút chì màu vàng.

Sau đó, cô quay sang anh, và nếu Itachi không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, anh sẽ nghĩ cô là một người khác.

"Uchiha-sama, chúng ta sẽ có một cuộc gặp với Sarutobi và Uchiha-san trong vài giờ nữa. Anh có muốn xem qua bản tóm tắt mà tôi đã làm không?" cô hỏi, giọng nói của cô trở lại giọng điệu như vẫn thường nói với anh. Và anh ghét cái giọng điệu đó.

" Được," Itachi nói, đi ra khỏi cửa văn phòng và cắn một miếng bánh nướng xốp mà cô đã đưa cho anh. Nó khá ngon, nhưng anh ấy thích cái ngày hôm trước hơn. Và trong khi cô nói, Itachi tiếp tục tự hỏi về người mà anh ấy đã thuê làm trợ lý cho mình, vậy mà bây giờ anh bắt đầu gọi cô là Sakura chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Từ Haruno-san đến Sakura không quá năm phút. Thậm chí kể cả khi anh không biết gì về cô ấy ... nhưng anh đã lên kế hoạch để thay đổi điều đó.

"Vậy bây giờ cô mang đứa con quái đản của mình đi làm? Cô xem công ty là nhà trẻ chắc?" Sasuke nhổ nước bọt vào Sakura, khinh thường nhìn đứa trẻ đang ngủ trong góc phòng họp trước mặt các khách hàng. Itachi cau mày trước thái độ thiếu tôn trọng một cách trắng trợn của Sasuke. Trước sự ngạc nhiên của anh - vì anh đã không nhận ra nó sớm hơn - Itachi thấy tộc trưởng Sarutobi cũng cau mày.

"Chính xác thì cậu đang bóng gió điều gì về cháu trai ta?" Sarutobi Hiruzen hỏi Sasuke, lông mày trắng của ông ta nhướng lên. "Và cô đang làm gì với cháu trai ta vậy?" người đàn ông tiếp tục nói, nhìn về phía Sakura.

Sakura bình tĩnh mỉm cười, và quay sang Sarutobi.

"Chắc ngài chưa biết tôi. Tôi là bạn của Asuma và Kurenai, Sarutobi-san," cô gái tóc hồng nói, cười nói. "Kurenai-san đã nhờ tôi trông nom Ashio-chan khi cô ấy và Asuma-san đi công tác ngoài thành phố. Họ không về kịp bởi thời tiết xấu nên hôm nay tôi phải đưa Ashio-chan đi làm. Tôi không muốn bỏ cậu bé với bất cứ ai khác. "

"Và cô là Sakura-chan mà thằng bé luôn xin được ở lại cùng?" Sarutobi hỏi, khuôn mặt phong trần của ông ta ngay lập tức trở nên thân thiện hơn. Itachi nhìn về phía Sasuke. Khuôn mặt của em trai anh trông ... thực sự không có gì diễn tả được biểu cảm của Sasuke. Nói gì thì nói, đây đối với Sasuke cũng là một đòn chí mạng. Cũng có thể nói rằng sự căm ghét Sakura của em trai anh lớn hơn bao giờ hết chỉ trong phút chốc.

"Đúng vậy, có lẽ là tôi," Sakura cười nói, đưa tay ra bắt với Sarutobi.

"Ta cho rằng cô cũng chính là Sakura-chan mà Naruto vẫn luôn nhắc đến," Hiruzen cười khúc khích, bắt tay Sakura một cách chân thành. Sakura cười và gật đầu.

"Tôi hy vọng ông không phải là người mà Naruto-kun gọi là 'Ông già', Sarutobi-san. Nếu vậy, chắc tôi phải cho dạy dỗ tên đầu vàng ấy biết thế nào là tôn trọng rồi," cô ấy cười nói. Hiruzen chỉ biết cười trừ. "Ổn mà, Sakura-chan. Khi Minato và Kushina bị ốm, ta đã chăm sóc chăm sóc Naruto một thời gian," Hiruzen tiếp tục. "Thằng bé là gia đình của ta và nó cũng không có ý gì xấu - nó có thể gọi ta bất cứ là bất cứ thứ gì mà nó muốn."

Đợi đã.

Minato và Kushina? Họ không phải là cặp đôi đầu tiên của Hi no Kuni? Itachi mở to mắt vì kinh ngạc. Người mà anh đã thuê làm trợ lý cho anh là ai? Người phụ nữ đưa cà phê cho anh ta mỗi sáng là bạn thân của con trai Hokage?

"Chắc Naruto cũng đã đưa cô đến gặp Gaara-san?" Hiruzen nói. Itachi liếc nhìn em trai mình, Sasuke có vẻ như đã định thần lại đôi chút.

"Ừ thì cậu ấy dự định như vậy, nhưng tôi có một cuộc họp quan trọng không thể tạm gác được. Ngại biết mà" Sakura cười nói. Cô đã bỏ qua cơ hội gặp Kazekage để tham dự một cuộc họp kinh doanh?

"Nếu không còn vấn đề gì nữa, Sarutobi-san," Itachi nói một cách trôi chảy, "Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu cuộc họp luôn. Tôi sợ rằng hôm nay tôi có một lịch trình dày đặc. "Hiruzen gật đầu và mỉm cười.

"Anh đang có một người phụ nữ tuyệt vời đang làm việc cho anh, Uchiha-san, nếu những quan sát và linh cảm của tôi là chính xác," người đàn ông nói, nhìn Itachi. "Vậy thì hãy bắt đầu cuộc họp này. thôi"

8:18 tối

Tiếng la hét bên ngoài kéo Sakura khỏi những bản báo cáo.

"Sakura-chan, Sakura-chan, Naruto-nii và Shika-nii đang ở đây," Ashio hào hứng nói. Cậu bé này đã thành công ở lại Sarutobi Steel khi cậu nhanh chóng kết bạn được với Uchiha-sama. Sakura lấy cho thằng bé một que kem như một phần thưởng, và bây giờ nó đang cực kì hào hứng.

Đúng như lời của Ashio, Naruto bước vào, theo sau là Shikamaru và ... Genma. Ôi, Genma, Genma, Genma. Sakura mỉm cười ngay lập tức.

"Đồ khốn nạn," cô nói, đi đến chỗ anh và đấm vào bụng anh. Đôi mắt của tất cả mọi người trong phòng dán vào hai người.

"Được rồi ... tôi xin lỗi vì tôi đã không gọi cho em..." Genma nói yếu ớt, cười ngượng ngùng với Sakura. "Tôi có thể giải thích. Tôi thề là điện thoại tôi hết pin, sau đó internet của tôi bị hỏng, và sau đó tôi ... quên ..." anh nói với vẻ mặt nhăn nhó. "Tha thứ cho tôi được không?"

Sakura không bao giờ có thể không tha thứ lại Shiranui*. Dù anh có làm gì đi nữa, cô luôn cảm thấy ấm áp. Anh ta không phải là người trông đẹp nhất trong số những người quen của cô, nhưng có điều gì đó ở anh ta khiến cô chú ý.

(* Genma Shiranui)

"Tốt thôi, nhưng anh phải làm cho xong những chuyện đã nói với em," Sakura cười khúc khích. Cô và Genma có một mối quan hệ vui vẻ nhưng không thật sự nghiêm túc , vì anh không thích bất cứ điều gì ràng buộc, và Sakura cũng không phản đối việc đó.

"Tôi luôn làm mà, đúng chứ?" Genma cười khẩy, vẫn ôm bụng. Sakura vò tóc anh, véo má anh và cười toe toét."Vâng." Cô quay sang hai người khác, những người đã bận rộn chơi với Ashio. "Hai người làm gì ở đây?"

"Mmn, Asuma yêu cầu tôi đến đón Ashio thoát khỏi cậu," Shikamaru lẩm bẩm, ẵm đứa trẻ ba tuổi đang cười khúc khích trong vòng tay của mình. "Bọn tôi có thể đưa thằng bé đi ngay bây giờ vì cậu có vẻ bận-"

Lúc đó, Naruto và Genma cùng hét lên.

"Cái gì? Phải đi rồi á?" cả hai cùng nói."Thôi nào, Shikamaru, chúng ta vừa đến đây thôi," Naruto rên rỉ.

"Sao cậu không để Naruto lái xe rồi cậu có thể rời đi và bọn tôi có thể ở lại?" Genma nói.

"Bởi vì sẽ quá rắc rối nếu đến nhà Naruto trước trong khi tôi có thể đến thẳng đây," Shikamaru thở dài, dùng tay vò rối mái tóc của Ashio.

"Em muốn ở nhà Sakura-chan ... Làm ơn đi mà, Shika-nii?" Ashio van xin. "Không muốn về nhà bây giờ đâu..." thằng bé bĩu môi.

"Mendokusai*, ne," Shikamaru rên rỉ. "Em không thể ở đây, nhóc. Ngày mai Sakura không thể đưa em đi làm nữa, nên em phải đi với tôi," Nara lẩm bẩm. "Mặc dù tôi rất vui lòng để em ở đây, đứa trẻ phiền phức." Ashio quay sang Sakura, đôi mắt nâu cầu xin cô.

(*Phiền phức thật)

"Làm ơn cho em ở lại với chị nữa được không? Em hứa sẽ ngoan mà," thằng bé cầu xin. Sakura rên rỉ.

"Xin lỗi em, nhưng chắc là em phải về với Shika-nii rồi. Ở lại thêm một tiếng nữa thôi, được không, hmm?" cô ấy đề nghị. Ashio bĩu môi.

"Được chứ..."

Họ đã không rời đi ngay sau một tiếng.

Không, bởi vì ba giờ đã trôi qua, và tất cả họ vẫn ở đó. Ashio muốn chơi Trốn tìm, và cậu bé quá nhỏ, lại còn biết rất rõ mọi ngóc ngách trong nhà của Sakura, khiến cho cậu bé gần như không thể tìm thấy.

Sakura đã quá mệt mỏi vào lúc này.

"Mọi người ... có lẽ đã đến lúc chúng ta phải-"

RẦM.

Sakura rên rỉ. Nó phát ra từ phòng ngủ của cô ấy.

"CÁC CẬU!" cô hét lên, chạy vụt tới. Khuôn mặt tóc vàng tội lỗi của Naruto ló ra từ ngưỡng cửa phòng ngủ của cô.

"Xin lỗi, Sakura-chan." Sowwy* , Sakura-chan. Bọn em không cố ý ..." Ashio đứng dưới Naruto nói. Sakura thở dài.

( nghe hơi giống như Sorry = Xin lỗi)

"Được thôi ... chỉ là ... đừng chơi trong phòng của tớ, được chứ ..."

"Được !" hai người kêu lên trước khi đi ra khỏi phòng và chạy xuống hành lang. Sakura lắc đầu và rên rỉ. Đó thực sự là một đêm dài.

.

.

.

.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro