Nguyên tắc 1: Be Professional and Respectful (4)
Itachi nghe thấy tiếng hét lớn của anh họ mình, anh cố gắng che giấu khuôn mặt cau có. Anh biết trợ lý của anh rất đẹp nhưng Shisui cần phải biết cách cư xử ở chốn công sở chứ. Shisui luôn luôn là người ....quá phóng đãng và đào hoa , Itachi nghĩ. Và tất nhiên Shissui cũng nghĩ anh lại quá ' cứng nhắc'.
Haruno-san quay trở lại văn phòng, nụ cười không còn trên môi, nhưng đôi mắt và cả cơ thể cô cô đều ...aura, thể hiện gì đó rất khác thường. Đúng như dự đoán, chính là Shisui. Anh ấy khác biệt với mọi người trong gia tộc Uchiha, vì vậy cô sẽ chỉ thích mình anh ta.
" Uchiha-sama, Shisui-san nói rằng anh ấy sẽ có mặt ở đây cho cuộc họp vào lúc 8h," cô nàng trợ lý tóc hồng của anh nói.
Đúng như lời anh nói, lần đầu tiên, Shisui có mặt ở văn phòng của Ichiha đúng 8h. Anh họ của anh mang theo người trợ lý thân thiện của cậu ta , và Itachi không biết đã bao nhiêu lần những người tộc Uchiha và người phụ trách mảng Tài chính phải xử lí công việc giúp anh ta, Shisui hầu như chả bao giờ hoàn thành công việc của mình cả.
Bắt gặp ánh mắt khó chịu của Itachi. Shisui chăm chú nhìn vào Haruno-san và hầu như bị phân tâm trong suốt cuộc họp. Càng làm cho tình cảnh tồi tệ hơn, Shisui chỉ cười một cách tử tế với anh và có những cử chỉ thể hiện rõ ràng anh đang tán tỉnh Haruno-san. Itachi không bao giờ khuyến khích cả hai người họ, mặc dù nhìn thấy ánh mắt hứng thú đối với mình, nhưng cô cũng không hề có ý tránh né. Và điều đó làm anh khó chịu.
Tuy nhiên, vì thẻ tín dụng đang cạn dần của mình, cô không cho phép họ cản trở tiến độ cuộc họp, và Itachi nói rằng cô cần lắng nghe mọi thứ. Vẫn công việc cũ giống như trong cuộc họp với Sarutobi lần trước, cô ghi chép gần như toàn bộ cuộc họp, và Itachi biết anh sẽ có báo cáo chi tiết về cuộc họp vào cuối ngày.
Vào cuối cuộc họp, khi Shisui và trợ lý của anh chuẩn bị rời đi.
" Sakura-chan..." Shisui cúi xuống gần cô nàng tóc hồng nói. " Tôi nghĩ là tôi sẽ cần một trợ lý khác..." anh thì thầm. " Tôi chắc em sẽ vui vẻ hơn khi bên cạnh tôi... cộng với việc Itachi-chan có thể sẽ sa thải em ngày mai,..."
Người anh đề cập đến là .. Itachi-sama?
" Tôi không nghĩ mình sẽ bị sa thải, Shisui-san," Haruno-san trả lời một cách trơn tru, thậm chí còn không nhìn Shisui mà tiếp tục đánh máy. " Nhưng cảm ơn anh vì lời đề nghị." Lúc này, cô ngước lên và mỉm cười lịch sự với anh. Cô đọc tin nhắn vừa được gửi đến trên điện thoại rồi quay sang nói với Itachi.
" Uchiha-sama, xe đưa đón anh đến chỗ hẹn với Nara đã sẵn sàng, anh có cần tôi theo cùng hay muốn tôi ở đây?" Cô hỏi, hoàn toàn chăm chú vào anh, ngó lơ Shisui và trợ lý anh ta. Itachi giấu đi nụ cười hài lòng.
" Ở lại đây, tôi sẽ trở lại vào giữa trưa nếu mọi việc suôn sẻ."
------------------------------------
" Cô là trợ lý mới của Itachi-san?"
Sakura nghe thấy giọng nói nữ tính trước mặt cô. 11 giờ10 cô quyết định đi xuống nhà ăn ngay lập tức trước khi Sai-san có mặt ở đó lúc 12h. Cô đã nghiên cứu một chút về người họa sĩ trong khi viết báo cáo tài chính trong cuộc họp với Shisui-san, và rõ ràng anh chàng họa sĩ này khá kì quặc nhưng cũng rất tài năng.
Đứng trước mặt cô là một phụ nữa trẻ tuổi xinh đẹp với một bộ ngực đẫy đà kết hợp cùng váy ngắn khá thời trang.
" Có việc gì sao, vâng tôi là Haruno-Sakura, rất vui được gặp cô," Sakura nói, mỉm cười với cô và đưa tay ra. Nhưng cô ta phớt lờ.
" Ồ," Cô ta nói, ánh mắt ngày lập tức trở nên khó chịu. " Chúng ta không gặp nhau nhiều nên đừng tỏ ra quá thân thiết... Đồ kì quặc," Cô ta gây sự. Sakura chớp mắt trước khi rút tay về.
' Được thôi.'
Nội tâm càng khó chịu. Nhận được giọng điệu này trong ngày thứ hai làm việc đầu tiên ư.
" Ồ, cô chỉ là một con điếm tóc vàng nhỏ bé thôi ! Mặc kệ ý cô là gì ? 'Đồ xấu xí!' Nội tâm cô hét lên dữ dội. Những suy nghĩ đó bất giác khiến cô mỉm cười.
" Tôi sẽ cố không gặp lại cô," Sakura nói, cô mỉm cười. Cô rút một một tài liệu từ trong cặp ra . " Chúc cô một ngày tốt lành," Sakura nói với cô ta một nụ cười ngọt ngào trên môi trước khi tập trung vào tập tài liệu.
'Cút đi, con điếm!' Nội tâm cô vui vẻ, trong ngoài cãi nhau dữ dội. Sakura nhíu mày nhưng lại mỉm cười trong khi cô ta lúng túng một lúc trước khi hằn học giẫm gót giày bước đi.
Một giờ sau, Sakura bắt đầu bối rối, Uchiha-Sama vẫn chưa trở lại. Dù anh ta là một khối băng lạnh lẽo cao cao tại thượng , nhưng sự hiện diện đầy vững chãi đó khiến Sakura cảm thấy bình tĩnh. Cô gọi cho anh khi chiếc xe limousine chở anh chàng họa sĩ đang tiến vào bãi để xe của Tập Đoàn Uchiha.
" Hn," anh trả lời cộc lốc, và Sakura có thể nghe thấy gióng nói trầm và chậm trong điện thoại.
" Uchiha-Sama, anh đang trên đường về à? Sai-san đến rồi," Sakura nói. Một khoảng lặng kéo dài giữa cuộc trò chuyện.
" Giữ anh ta ở lại, tôi sẽ có mặt ở đó sớm nhất có thể," Uchiha-sama nói trước khi kết thúc cuộc gọi. Sakura nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay và chớp mắt vài cái.
' Giữ anh ta lại? Khốn khi-', cô nghĩ. Nhưng không có thời gian để suy nghĩ, Sai-san đã đi tới cửa trước của trụ sở Tập Đoàn Uchiha. Sakura buộc phải giữ một khuôn mặt nghiêm túc gặp người mà cô không muốn gặp.
Anh chàng, mặc dù khá ưa nhìn, nhưng trông khá... kì quặc. Anh mặc một cái áo crop-top ngắn, để lộ ra vùng bụng và vùng xương chậu. Anh mặc quần cực kì thấp, gần như để lộ ra chỗ đó....
" Đang nhìn gì vậy?" Giọng nói mượt mà của anh chàng họa sĩ đã thu hút sự chú ý của Sakura vào khuôn mặt nhợt nhạt của anh.
" Anh có cơ bắp khá tuyệt đấy," Sakura nói một cách rõ ràng. " Tôi là Haruno Sakura, trợ lý của Uchiha Itachi, hiện giờ anh ấy không có ở văn phòng nhưng sẽ sớm trở về thôi." Cô giơ tay bắt tay Sai, không để ý đến ánh nhìn của anh chú ý đặc biệt đến cô. Anh cười với cô một cách giả tạo.
" Cô có phải đồ giải trí của tôi cho đến khi cậu ta quay lại ?" Anh ta hỏi, không giơ tay tay.
" Tôi... cho rằng tôi là..." Sakura cười nói. Cô rút tay về và dẫn Sai đến chỗ thang máy. Cô bước vào trong thang máy và bắt đầu cảm thấy bàn tay mảnh khảnh, ấm nóng của anh đang đặt trên mông cô và bắt đầu nắn bóp.
' Ôi mẹ ơi - Anh ta KHÔNG phải đã làm gì đó chứ!' Nội tâm cô hét lên. 'Đáng lẽ tôi nên giậm đôi giày cao gót 5 phân của tôi lên chân anh, đồ biến thái!'
" Làm ơn đừng làm như thế nữa," Sakura nói, mỉm cười với anh ta và bước sang một bên. Cửa thang máy đóng lại, để cô mắc kẹt với tên đàn ông biến thái.
" Em không thấy dễ chịu sao? Phụ nữ luôn thích tôi chạm vào mông họ. Với lại em đến đây để làm vật giải trí cho tôi, nhưng tôi lại thấy em đang không làm tốt nhiệm vụ của mình đấy," Sai-san nói, sắc mặt trống rỗng... rồi anh ta mỉm cười trông khá đáng sợ với cô. Sakura khẽ hét lên.
" Có lẽ anh hiểu sai từ 'giải trí' rồi, Sai-san, tôi không thích bị đụng chạm từ phía sau, và tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu như anh không lặp lại hành động đó. Anh muốn uống cà phê không?" Sakura hỏi, giữ giọng nói êm dịu nhất có thể trong khi cô thực sự rất muốn đấm anh ta.
Sai-san không trả lời, và Sakura cho phép mình thở thoải mái một chút. Họ đi được giữa chừng thì Sakura đột nhiên bị ép vào vách tường trong thang máy, bị bao bọc bởi anh chàng họa sĩ kì quặc. Hai bàn tay anh chống vào bức tường sau lưng cô, mặt gần như dính sát vào mặt cô.
" Em rất đẹp," anh thì thầm, trên người còn vương mùi của mực vẽ và chì. Thật nực cười, nó không hề ghê tởm. Tuy nhiên cô đang làm việc và nó không hề phù hợp chút nào. " Em có đôi môi rất đẹp... chúng căng mọng," anh chú ý và có vẻ xấu hổ. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì là xấu hổ nếu như anh ta không hôn cô.
' EHMSGAWSH, tên họa sĩ điên này hôn tựa một giấc mơ vậy! nhiều hơn nữa! MOAR!' Nội tâm Sakura gào thét một cách vui vẻ : ' BISHOUNEN DESU*!'
(* : Bishounen là một thuật ngữ tiếng Nhật, nghĩa đen để chỉ những thiếu niên xinh đẹp. Nó chỉ ra khiếu thẩm mĩ của phần lớn người châu Á - những cậu trai trẻ xinh đẹp (và cả sự hấp dẫn về tính dục) vượt qua cả ranh giới của giới tính )
" Ngủ với tôi," anh hỏi, nhìn chằm chằm vào cô... Nếu bạn có thể chống lại sự nóng bỏng trong đôi mắt anh.
' LÀMMM LUÔNNN ĐIIIII!' Nội tâm cô đòi hỏi.
'Ôi, im đi, cô thật sa đọa,' Nội tâm lại lên tiếng.
Sakura đẩy anh ra. Nhưng phải mất một lúc mới có thể nói được.
"Sai-san, anh là một người đàn ông rất đẹp trai, nhưng tôi đang làm việc và không thể kết giao với khách hàng của mình. Làm ơn đừng chạm vào tôi theo cách đó nữa," Sakura nói, lau vết son bóng mời bằng ngón cái. Anh nhìn chằm chằm vào cô trước khi bĩu môi.
" Đưa tôi đến phòng chờ, đồ xấu xí. Và tôi không muốn cà phê... chất lỏng ghê tởm. Hãy cho tôi một ly nước vitamin..." Sai-san nói, kiên quyết đứng ở cửa. Sakura cau mày. Một khách hàng đang khó chịu là điều mà cô không muốn Uchiha-sama quay về bắt gặp. Rõ ràng anh là người đàn ông có khuynh hướng sa thải các trợ lý vì những sai lầm nhỏ nhất, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng để chào tam biệt công việc này. Khoản tiền mà cô kiếm được ở đây thật đáng kinh ngạc. Nghiêm túc mà nói. Bên cạnh đó thì dù sao thì nó cũng đang đi ngược lại lời hứa của cô với bản thân.
" Sai-san.." cô bắt đầu nói. Anh ta còn chẳng thèm nhìn cô, ném sự tức giận lên đầu cô, cô nói " Có rất nhiều phụ nữ đẹp ở đây và tôi chắc họ sẽ không phiền phục vụ anh trong khoảng thời gian chờ Uchiha-sama đến đây..." cô gợi ý, cũng không nhìn anh ta, nhưng cô có thể cảm thấy ánh mắt anh ta trượt xuống khuôn mặt cô.
" Đưa họ tới sau đi, tôi vẫn muốn Vitamin của tôi trước," Sai-san nói khi thang máy dừng lại ở tầng phục vụ đặc biệt. Sakura mỉm cười với anh.
" Ở đây, Sai-san," Cô trả lời anh khi cánh cửa thang máy đóng lại sau lưng họ.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro