Chương 19: Quỷ kế của Chu Lâm Na
Không khí bên trong nhà đột nhiên lạnh đến doạ người.
"Cậu mới là gay, cả nhà cậu đều là gay." Phó Thời Khâm lập tức thay anh mình biện minh.
Hà Trì liếc mắt nhìn cửa phòng Cố Vy Vy, nhỏ giọng nói với Phó Thời Khâm, "Cô gái nhỏ như vậy cũng ra tay được, anh ấy quá cầm thú rồi."
Phó Hàn Tranh cất bước ra cửa, trước khi đi còn quăng lại một câu, "Nghiên cứu mới của em, từ ngày mai Phó thị sẽ rút vốn."
Hà Trì vừa nghe thấy sẽ không đầu tư cho anh ta làm nghiên cứu lâm sàng, vội vàng đuổi theo, "Tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Phó à, có gì thì từ từ nói. Tại em kinh ngạc quá ấy mà, cô bé kia thanh thuần khả ái, anh với cô ấy là trời sinh một cặp, anh thật sự quá tinh mắt..."
Phó Thời Khâm đi phía sau, nhìn dáng vẻ Hà Trì buông bỏ tiết tháo chạy theo nịnh hót, vừa thấy buồn cười vừa thấy không còn gì để mà nói.
Thực ra thì trước khi Cố Vy Vy và anh trai anh ta phát sinh quan hệ thì anh ta cũng từng hoài nghi như Hà Trì. Nói cho cùng thì một người đàn ông gần ba mươi tuổi mà không kết hôn, không hẹn hò, không gần nữ sắc, quả thật... Quả thật là quá không bình thường.
Lần trước Mộ Vy Vy phát hiện ra bức tranh là giả, còn thuyết phục được Minh Tông Viễn giúp đỡ, qua đó góp phần tạo nên sự thành công trong vụ hợp tác với nhà Wilson, nên anh ta đã thay đổi cách nhìn về cô rất nhiều. Nếu Mộ Vy Vy thực sự không cay mắt như trước thì anh ta sẽ không phản đối cô theo đuổi anh trai của anh ta nữa....
Tiếng ồn ào ngoài phòng đã biến mất, thần kinh căng thẳng của Cố Vy Vy mới thả lỏng, ôm đầu gối ngồi trên thảm, không thể kiềm chế được mà khóc thành tiếng.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn tìm kiếm các tin tức về nước A. Nhà họ Cố không tổ chức lễ tang cho cô, cũng chẳng thấy bất cứ ai vì cái chết của cô mà tỏ ra thương tiếc, thậm chí, người bên ngoài còn không biết Cố Vy Vy cô đã chết.
Người cô yêu, người cô ỷ lại giờ chỉ quan tâm Lăng Nghiên, người đã cướp mất trái tim cô để sống tới bây giờ.
Cô nghĩ, bây giờ dù cô có đứng trước mặt bọn họ, cũng không ai tin cô chính là Cố Vy Vy.
Ngôi nhà cô từng không muốn xa rời nay đã không thể trở về nữa...
Người đàn ông đã từng nâng niu cưng chiều cô, hoá ra cũng không yêu cô như cô đã nghĩ.
Cô khóc một trận rồi lau sạch nước mắt trên mặt.
Trời cao để cho cô sống lại không phải để cô ẩn nấp ở nơi đất khách mà hối hận hay làm một kẻ đáng thương chỉ biết khóc lóc.
Lăng Nghiên, chúng ta sẽ nhanh gặp lại thôi, sẽ nhanh thôi......
Sau những cuộc gọi liên hoàn như muốn đoạt mệnh của Kỷ Trình, cô vội vàng rửa mặt, thay quần áo rồi rời khỏi nhà, tới nhà của Lạc Thiên Thiên, phụ đạo piano cho cô ấy và Kỷ Trình.
Buổi chiều mau chóng kết thúc, lúc trở về nhà thì Chu Lâm Na gọi điện tới.
"Mộ Vy Vy, cô có muốn lấy lại đống đồ rác rưởi của cô hay không?"
"Ở đâu?" Cố Vy Vy hỏi.
Cô cũng đang định hai ngày sau đến nhà họ Lê lấy đồ về, cô ta lại tìm tới cô trước.
"Địa chỉ sẽ gửi cho cô, quá sáu giờ, tôi sẽ ném hết đồ của cô đi đấy." Chu Lâm Na nói xong liền cúp điện thoại.
Lát sau, một tin nhắn được gửi đến, địa chỉ không phải nhà họ Lê cũng không phải nhà họ Chu mà là một khách sạn năm sao.
Cô bắt xe tới khách sạn, tới nơi thì thấy Chu Lâm Na đang ngồi trong khu ngồi chờ trong sảnh lớn của khách sạn. Cô ta mặc một chiếc váy đắt tiền, cầm túi xách Dior màu hồng nhạt, trông không khác mấy cô chủ nhà giàu.
"Đồ đâu?"
Chu Lâm Na đứng dậy đi về phía thang máy, "Trong phòng ở trên tầng, tự mình đi lấy đi."
Cố Vy Vy đi theo, bước vào một phòng cao cấp, quả thật thấy được hành lý của Mộ Vy Vy.
"Trước kia chúng ta từng có xích mích, hôm nay trả đồ lại cho cô xem như là làm hòa." Chu Lâm Na nói, rót hai ly rượu sâm panh.
"Uống ly rượu sâm panh này, chuyện trước kia của chúng ta cũng xoá bỏ."
Cố Vy Vy nhận lấy ly, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, "Có thể dùng nhờ toilet một chút không?"Chu Lâm Na chỉ phương hướng, thấy cô đi vào nhà vệ sinh, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười âm độc.
Lúc Cố Vy Vy đi ra đã đi không vững, đỡ tường lảo đảo đến ghế sô pha, không còn sức lực mà đứng dậy.
"Ly rượu kia... Cô cho cái gì vào trong đó?"
"Cho một ít thuốc khiến cô ngoan ngoãn nghe lời mà thôi." Chu Lâm Na nói xong, mở cửa một gian phòng khác, "Bác, đã chuẩn bị xong rồi".
Một người phụ nữ trung niên với làn da được bảo dưỡng rất tốt, mặc quần áo đắt tiền đi ra, từ trên cao nhìn xuống Cố Vy Vy, người đã tê liệt ngồi trên ghế sô pha.
Cố Vy Vy nhận ra người vừa đi ra là Chu Mỹ Cầm, kẻ thứ ba đã hại chết mẹ của Mộ Vy Vy mà thăng chức thành phu nhân tập đoàn Long Thăng, mới được gả vào nhà họ Lê không lâu trước đây, là bác ruột của Chu Lâm Na.
"Các người... lại muốn làm gì?"
Chu Mỹ Cầm ngồi xuống, sâu kín nói, "Đừng sợ, chúng tôi không có ác ý, chỉ là nghe nói bây giờ cô không có nhà để về, ở bên ngoài quả thật quá cực khổ, ngay cả đi học cũng không được..."
"Tôi không có nhà để về còn không phải là do bà ban tặng sao?" Cố Vy Vy lạnh lùng cười.
Không có nhà họ Mộ giúp đỡ nhiều năm thì Chu Mỹ Cầm này chưa chắc đã được học đại học, chứ đừng nói là ra nước ngoài du học, còn về làm quản lý cấp cao của tập đoàn Long Thăng. Nhưng bà ta không hề thấy đủ mà cấu kết với Lê Gia Thành, từng bước từng bước khống chế công ty. Sau khi Mộ Dao chết, bà ta và Lê Gia Thành không chút áy náy, nhanh chóng tổ chức đám cưới rồi chung sống, còn chiếm đoạt sản nghiệp của nhà họ Mộ. Bây giờ còn chạy tới trước mặt cô giả bộ tốt bụng.
"Đừng có mà không biết tốt xấu, bác tôi chỉ muốn sau này cô có thể sống tốt một chút, dù sao không phải ai cũng có thể được mai mối cho đổng sự Vương của tập đoàn Thiên Thịnh đâu." Chu Lâm Na khinh bỉ nhìn cô.
Lần trước ở trường học, cô khiến cô ta thiếu chút nữa không xuống đài được, cô ta đã nhẫn nhịn suốt mấy ngày hôm nay.
Gần đây, bác của cô ta móc nối, tìm được cơ hội cho chị họ cô ta tham gia một bộ phim bom tấn do công ty truyền thông Thiên Thịnh đầu tư, đạo diễn là đạo diễn nổi tiếng Dịch An, người từng được đề cử trong các lễ trao giải quốc tế.
Chị họ cô ta tuy khá nổi tiếng nhưng chưa từng đóng phim điện ảnh. Nếu được diễn xuất trong bộ phim này thì địa vị cũng như tài nguyên sẽ tăng lên rất nhiều, thậm chí còn có khả năng giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất ấy chứ. Hơn nữa, gần đây Thiên Thịnh và Long Thăng đang đàm phán một vụ làm ăn quan trọng, mà người đóng vai trò quyết định lại là đổng sự Vương.
Người đổng sự Vương coi trọng là chị họ cô ta, nhưng bây giờ chị họ của cô ta đang lên, sao có thể xả thân mà giao mình cho tên quỷ háo sắc Vương Vệ Đông này được. Vì vậy bọn họ đưa hình của Mộ Vy Vy cho ông ta, ông ta rất hài lòng nói hôm nay muốn gặp cô, cho nên cô ta mới giúp bác mình gọi Mộ Vy Vy tới đây.
Bây giờ cô đã uống ly rượu sâm panh bị bỏ thuốc kia, lát nữa chẳng phải sẽ mặc cho đổng sự Vương muốn làm gì thì làm sao?
Giao ra một Mộ Vy Vy, có thể thay chị họ đổi lấy tài nguyên điện ảnh tốt như vậy, và cả vụ hợp tác quan trọng của Long Thăng, quan trọng hơn là... Cũng thay cô ta diệt trừ chướng ngại vật gây cản trở này.
Dù sao thì với kỹ thuật chơi đàn điêu luyện của cô thì sau này khi hai người cùng vào học tại học viện âm nhạc thì cô chắc chắn đè đầu cô ta. Hơn nữa, sau khi cô trở thành món đồ chơi của đổng sự Vương thì cho dù anh Luật có thích cô đi nữa, cũng không có khả năng muốn một đôi giày rách đã bị người ta dùng rồi.
Cho nên, đẩy Mộ Vy Vy cho Vương Vệ Đông, đối với bọn họ là việc không thiệt mà vô vàn lợi ích, sao lại không làm chứ?
Chu Mỹ Cầm nhìn đồng hồ, đổng sự Vương cũng sắp đến nên thúc giục, "Lâm Na, ở đây không còn chuyện của cháu nữa, cháu về trước đi".
Chu Lâm Na gật đầu một cái, lấy túi xách chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn không quên giễu cợt Cố Vy Vy một câu, "Mộ Vy Vy, sau này cô cứ làm món đồ chơi cho người khác đùa bỡn đi, nếu không thì quá lãng phí khuôn mặt như hồ ly tinh này của cô lắm, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro