Chương 5
Từ sau khi Diệp Lâm Anh ở trong điện thoại dạy Thuỳ Trang động tác "tự sướng", cô không bao giờ nguyện ý đến công ty cô ấy nữa, chỉ khẳng định chủ nhật tuần này cùng cô ấy gặp mặt.
Diệp Lâm Anh không thể đùa giỡn với một Thuỳ Trang đơn thuần nữa, chỉ có thể chờ đợi đến ngày chủ nhật.
"Này cô, cô đang ở đâu?" Buổi hẹn ngày hôm đó, Diệp Lâm Anh mặc một bộ vest đen lịch lãnh được thiết kế dành riêng cho mình, gọi điện cho Thuỳ Trang "Thời gian chúng ta hẹn gặp đã tới, cô muốn chính mình đến đây, hay là tôi tới đón cô?"
Bên đây điện thoại, giộng nói Thuỳ Trang có chút lo lắng "Không được ! Appa sợ tôi chạy trốn, cho nên bắt buộc dẫn tôi đến khách sạn GG."
"Cái gì?" Diệp Lâm Anh nhíu mày "Đó không phải là địa điểm chúng ta hẹn gặp sao? Vậy cô ở ngoài đại sảnh chờ tôi, tôi mười phút sau sẽ đến."
Thuỳ Trang cùng Diệp Lâm Anh nói xong, Diệp Lâm Anh liền tăng tốc lái xe đi đến khách sạn. Không đến 10 phút, Diệp Lâm Anh đã đem xe xuống tầng hầm, đi tới điểm hẹn, phát hiện cô lo lắng giống như kiến bò trên chảo nóng.
"Làm sao bây giờ?" Thuỳ Trang gấp đến mày chau mặt ủ rũ "Tôi thật rất hồi hộp!"
"Vì sao hồi hộp?" Diệp Lâm Anh liếc mắt nhìn cô một cái
"Trước hết tôi sẽ giúp cô đi gặp appa cô, lát sau khi pama tôi tới thì đổi lại, OK?."
Cô dùng sức gật gật đầu "Người mà cô cần xem mắt cũng ở trong này sao?"
"Ừ, chỉ là tôi chưa gọi điện thoại Appa tôi, rốt cuộc là ở phòng nào" Diệp Lâm Anh nhìn Thuỳ Trang nói, sau đó mới để ý, hôm nay cô mặc bộ váy màu hồng nhạt, xứng với mái tóc đỏ dài của cô, ở kế bên tóc còn cột một cái kẹp tóc gắn kim cương, xuống bên dưới váy là đôi giày búp bê xinh xắn, thanh thuần đến muốn cắn cô một cái.
"Này ..." Thuỳ Trang quơ quơ tay trước mặt Diệp Lâm Anh khi tấy cô ấy ngây người nhìn cô "Tôi mặc như vậy rất kỳ quái lắm sao?" Thuỳ Trang chu chu đôi môi căng mộng của mình ra hỏi Diệp Lâm Anh , cô ấy làm sao cứ nhìn chằm chằm vào cô. Giống như cô là người nguyên thủy không bằng.
"Không phải, đẹp lắm." Khó lắm cô mới mở miệng khen một ai đó "Đi, chúng ta vào đi thôi!"
Thuỳ Trang vội vàng hít sâu "Bất quá, nghe nói cô ấy còn chưa có đến nha!" Cô nhìn Diệp Lâm Anh , giải thích tình hình bên trong một chút.
Diệp Lâm Anh liếc mắt nhìn cô một cái, quyết định trước mở cửa đi vào, giải trừ nghi vấn trong đầu của chính mình.
Diệp Lâm Anh vừa đẩy cửa ra, điện thoại của cô cũng đồng thời vang lên liền thu hút ánh nhìn của hai người đàn ông trong phòng.
"Diệp Lâm Anh , sao lại ở chỗ này?" Một người đàn ông trung niên gần sáu mươi ngạc nhiên nhìn Diệp Lâm Anh nói.
Diệp Lâm Anh nghe thấy giọng nói của người đó, mới phát hiện đó là — Appa cô ?!
"Đừng nói với con đối tượng xem mắt của con là Nguyễn Phạm Thuỳ Trang?" Diệp Lâm Anh nhiếu mày gương mặt baby trắng như hột gà bót bây giờ lại đen đi vài phần.
Ông Diệp nghi hoặc hỏi: "Thật kỳ lạ, Appa không nói với con là phòng nào, con lại biết tới đây, chẳng lẽ con cùng Thuỳ Trang có quen biết?"
"Có phải vậy không, Thuỳ Trang?" Ông Nguyễn nhìn Thuỳ Trang hỏi lại.
Thuỳ Trang cũng sững sờ ở tại chỗ, cô lại không biết giải thích như thế nào, chỉ biết cứng rắn gật đầu.
"Không nghĩ tới chúng nó đã quen biết nhau." Ông Diệp vỗ vỗ vai Ông Nguyễn vui vẻ nói "Thật tốt quá, này nhất định là nhân duyên."
"Cho nên chúng ta có thể chuẩn bị làm việc vui?" Ông Nguyễn nhíu mày nhìn đôi trẻ trước mắt.
"Có thể, có thể." Ông Diệp liều mình gật đầu, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của hai người trẻ tuổi.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Thuỳ Trang còn chưa làm rõ tình huống, hết nhìn Appa mình, lại nhìn đến Diệp Lâm Anh "Đối tượng xem mắt của tôi là cô ?"
"Nếu như không có ngoài ý muốn,hẳn là vậy." Không biết vì sao, tảng đá đè nặng trên đầu Diệp Lâm Anh tựa hồ dần dần được thả xuống. Nếu là đối tượng là Thuỳ Trang, như vậy không tệ.
Thuỳ Trang trừng mắt nhìn Diệp Lâm Anh "Tôi mặc kệ, điều kiện cô đã nói, cô phải thực hiện."
Không để ý tới hai Appa một bên bàn tán rơm rả, trong mắt Diệp Lâm Anh bây giờ chỉ có hiện hữu một điều duy nhất đó chính là Nguyễn Phạm Thuỳ Trang, nhìn khuôn mặt giống như trái bong bóng, liền đem cô kéo đến một bên, hai người thân mật, lặng lẽ nói"Có thể, nhưng em vẫn phải giả làm bạn gái của tôi."
"A?" Thuỳ Trang nhíu mày "Chuyện này với tôi mà nói cũng không công bằng." Như vậy chẳng phải cô vẫn bị cô ấy lợi dụng sao!
"Làm sao có thể không công bằng? Chỉ cần tôi tìm được cô gái tôi thích, quan hệ của chúng ta có thể chấm dứt, không phải sao?" Diệp Lâm Anh lại giở trò lừa gạt dụ dỗ kẻ đơn thuần không hiểu chuyện như cô .
"Vậy nếu như không khéo tôi ở gặp được người tôi thích, thì phải tính sao?" Thuỳ Trang cong môi hỏi lại.
"Em cũng có thể thành thật nói cho tôi biết." Tuy rằng Diệp Lâm Anh không thích vấn đề này của cô ấy , nhưng vì công bằng, cô phải cho phép.
Nói thì nói vậy thôi, đến lúc đó cô cứ xem tình hình mà làm.
"Thật không?" Thuỳ Trang nháy nháy mắt mấy cái, trong mắt có nát nghi ngờ hỏi lại
"Em cảm thấy tôi sẽ gạt em sao?" Diệp Lâm Anh nhếch môi nở một nụ cười quyến rũ lại có phần gian xảo.
"Được rồi, tôi tin tưởng cô." Dù sao cô cũng không muốn kết hôn, hơn nữa mỗi ngày lại có thể ăn được món điểm tâm ngọt, cớ sao mà không làm?
Hai người đạt được thỏa thuận, quyết định lại một lần nữa liên thủ hợp tác, cùng nhau giấu giếm người lớn hai bên.
Cái gọi là đạo cao một thước ma cao mười trượng, Diệp Lâm Anh cùng Thuỳ Trang đều có ý nghĩ như vậy, trưởng bối hai bên vì phòng ngừa hai người họ lén giở trò quỷ, quyết định cho họ đính hôn trước.
Đính hôn? ! Thuỳ Trang vừa nghe được tin tức này, thiếu chút nữa té xỉu.
Trong lòng cô ôm chặt chờ mong Diệp Lâm Anh sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới lại truyền đến tin tức là Diệp Lâm Anh đồng ý việc đính hôn này. Điều này sao có thể?
Thuỳ Trang rất nhanh liền chạy tới công ty Diệp Lâm Anh , muốn tìm cô ấy để hỏi rõ ràng.
Sau khi thư ký giúp cô thông báo, đem lên bánh ngọt cao cấp, chocolate cùng trà sữa, liền lặng lẽ lui ra ngoài.
"Nàyyyy ..." Thuỳ Trang thở phì phì đi tới trước bàn làm việc, nhìn Diệp Lâm Anh vùi đầu bên trong công văn.
"Tôi có tên có họ chứ không phải tên Nàyyy." Khóe môi Diệp Lâm Anh khẽ gơi lên."Nếu như không có gì thay đổi thì hình như tôi chính là vị hôn phu của em."
"Tôi không thể tin được, Lâm Anh làm sao có thể đáp ứng yêu cầu đính hôn của Appa ?" Thuỳ Trang thấy cô thờ ơ như vậy thì tức giận đến đỏ bừng cả mặt
Vừa nghe đến cô đặc biệt đến "khởi binh vấn tội", không phải vì hưng phấn chuyện họ sắp đính hôn, thì ngọn lửa trong lòng cô lại dấy lên, một trận không vui nổi lên "Ý của em là, đính hôn với tôi em rất uất ức?" Diệp Lâm Anh nâng mắt nhìn gương mặt đỏ hồng như táo của Thuỳ Trang
"Lâm Anh không phải nói tôi không lấy chồng cũng có thể hưởng thụ được "những thứ hồng hồng ăn được" cả đời không hết sao? Như thế nào Tae lại lật lọng, lại đồng ý với appa tôi sẽ đính hôn?" Cô cảm thấy mình giống như món đồ chơi, bị cô ấy đùa bỡn trong tay.
Diệp Lâm Anh nắm lấy tay Thuỳ Trang kéo đến trên ghế sô pha ngồi xuống, đem bánh ngọt đặt ở trong tay cô "Em cảm thấy gả cho tôi có gì không tốt?"
Cô sửng sốt, không biết nên đáp lại như thế nào.
Cô nhìn Diệp Lâm Anh gương mặt baby trắng nõn không tì vết, hai má phúng phính đáng yêu, đôi mắt nâu trong hút hồn cùng đôi môi căng mộng đầy gợi cảm và quyến rủ, là một "tuyệt sắc giai nhân" không có gì bàn cải.
"Không phải không tốt, mà là..." Thuỳ Trang ngập ngừng mở miệng "Tôi không nghĩ tới muốn kết hôn."
Giận.
"Bởi vì... Bởi vì tôi cảm thấy cô không thích tôi, hơn nữa cô cũng không muốn kết hôn..." Cô lấy nĩa ăn nghịch nghịch bánh ngọt "Cho nên tôi cảm thấy chúng ta vẫn là duy trì quan hệ đồng bọn, kết hôn vẫn là tìm người mình thích..."
"Em không thích tôi sao?" Diệp Lâm Anh nheo nheo mắt, nhìn Thuỳ Trang cứng họng nhất thời không nói nên lời.
Cô ngượng ngùng cúi đầu, không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào trả lời "Tôi... Tôi không có ghét Lâm Anh, tôi cảm thấy cô giống như một thanh kẹo sữa trắng mút..."
"Nói thẳng ra một chút." Diệp Lâm Anh nhíu mày.
"Có nghĩa là nhìn Lâm Anh chắc ăn ngon lắmmm..." Cô bởi vì Diệp Lâm Anh bức cung, mà không thể không nói sự thật.
Diệp Lâm Anh khẽ bĩu môi, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy cô, làm khoảng cách giữa hai người dường như rút nhắn lại "Em muốn ăn tôi?" Giọng nói Diệp Lâm Anh mang chút tà mị, từng bước một dụ hoặc cô.
Tại sao có thể như vậy? Thuỳ Trang buông bánh ngọt trên tay, thất kinh nhìn Diệp Lâm Anh , giọng nói tà mị ngọt ngào của cô ấy, làm cô nhớ lại đêm hôm đó, khi cô ấy từng bươc dụ dỗ cô, hướng dẫn cô chuyện "tự sướng"...
"Vậy thì đừng khách khí, lại đây Lâm Anh cho em "ăn" tới khi nào em "no" thì thôi." sau khi nói xong, Diệp Lâm Anh đứng dậy đem cửa phòng làm việc khóa lại, rồi gọi điện nói cho thư ký, trong vòng hai giờ này không cho phép quấy rầy.
Thuỳ Trang không biết Diệp Lâm Anh làm như vậy là có dụng ý gì, cô vẫn ngồi cuộn mình ở trên sô pha, khó hiểu nhìn Diệp Lâm Anh đi trở về ghế sô pha.
Diệp Lâm Anh lấy ngón tay khoét một miến bánh ngọt với bơ, đặt lên cánh môi đỏ hồng của Thuỳ Trang "Đến đây, hehe xem bánh ngọt ăn được không?
.
.
.
Cô nghe lời há mồm ngậm lấy ngón tay Diệp Lâm Anh, thấy cô vươn cái lưỡi phấn hông ra, cổ họng Diệp Lâm Anh trượt xuống một chút, sau đó cái lưỡi linh hoạt của cô bắt đầu liếm ngón tay của Diệp Lâm Anh , cho đến khi bơ dần dần biến mất.
Kế tiếp, Diệp Lâm Anh cầm lấy bánh ngọt cắn một miến, cánh tay tuy nhỏ nhắn nhưng có lực của Diệp Lâm Anh mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng, cúi đầu nhìn vào đôi mắt cười đáng yêu của cô đem bánh ngọt trong miệng tiến vào miệng cô, còn không quên khiêu khích cái lưỡi ngọt ngào của cô.
"Ừmmm..." Thuỳ Trang nheo nheo đôi mắt, cảm giác một trận tê dại hiện lên toàn thân, loại hôn môi này cô cũng chưa từng nếm thử qua, muốn chạy trốn lại không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể tùy ý cô ấy chủ đạo hết thảy, mờ mịt nhìn cô ấy.
"Em không phải muốn ăn Lâm Anh sao? Vậy em hãy liếm sạch bơ bên môi Anh đi..." Diệp Lâm Anh thì thầm những lời dụ dỗ bên tai Thuỳ Trang, thổi những luồn khí vào tai cô làm người cô tê rần như điện giật, thậm chí còn liếm vành tai trắng noãn của cô.
Thân thể cô nhẹ nhàng run lên, không cưỡng lại được giọng nói đầy ma lực của Diệp Lâm Anh
Vì thế cô đưa môi của mình lên, khẽ liếm bơ trên môi Diệp Lâm Anh , lấy đầu lưỡi liếm nhẹ, cảm nhận tới hương vị sữa tươi thơm lừng, cũng cảm giác được hơi thở nặng nề của cô ấy hắt ra trên mặt cô.
Cuối cùng Thuỳ Trang đưa lưỡi đi đến trên môi Diệp Lâm Anh, cô rốt cục nhịn không được cuốn lấy đầu lưỡi cô ấy mà triền miên, chơi đùa.
"A..." Hô hấp của cô phút chốc biến đổi, lại không biết nên ứng biến như thế nào.
Động tác cô tuy rằng trúc trắc, nhưng lại dễ dàng khiêu khích đến cuộc chinh phục dục vọng của Diệp Lâm Anh , bàn tay hư hỏng của Diệp Lâm Anh tham lam tiến vào áo của cô, cách ren áo ngực vuốt ve ngực cô.
Cô không có khí lực phản kháng, chỉ có thể tùy ý cô ấy hôn, tùy ý cho bàn tay hư hỏng của cô ấy xâm nhập thân thể cô...
Diệp Lâm Anh cởi áo trên người của Thuỳ Trang ra, chỉ còn nội y ren đáng yêu màu hồng nhạt, bao vây miên nhũ mềm mại.
"Em thật đáng yêu." Diệp Lâm Anh cúi đầu, dụi mặt vùi mình vào thung lũng giữa núi của Thuỳ Trang mà hít hà hương thơm trên cơ thẻ cô ấy
"A..." Thân thể của cô bị Diệp Lâm Anh đụng vào mà trở nên run rẩy, dù biết rõ thân thể của mình không nên cho người khác đụng chạm, nhưng là đối tượng là Diệp Lâm Anh , cô không thể kêu ngừng.
"Mẫn cảm đến vậy sao?" Diệp Lâm Anh nhệch môi cười nham nhở, bàn tay hư hỏng đặt nhẹ lên áo ngực Thuỳ Trang khẽ vuốt ve "Như vậy có cảm giác gì không?"
"Lâm Anh ... Không cần..." Cô lắc đầu, phát giác động tác như vậy khiến cô thật thẹn thùng.
"Nhanh như vậy không muốn Lâm Anh nữa sao?" Diệp Lâm Anh khẽ cười một tiếng, vòng ra phía sau lưng Thuỳ Trang cởi bỏ nút thắt áo ngực của Thuỳ Trang, hai đồi núi nhũ mềm mại được bày ra, lộ ra hai đóa hoa hồng còn chưa thức tỉnh.
Diệp Lâm Anh giữ lấy hai tay cô, sau đó cầm lấy bánh ngọt hung hăng hướng trên người cô lau đi, mùi vị sữa tươi hương thảo cùng bánh ngọt toàn bộ đều dính lên ngực cô.
"A..." Cô vừa sợ lại hoảng, một trận lạnh lẽo lủi tới lưng.
"Làm sao bây giờ? Trước ngực em tất cả đều là bánh ngọt cùng bơ." Diệp Lâm Anh vươn đầu lưỡi, hướng trước ngực cô dùng sức mà liếm, vị bơ cùng mùi thơm trên cơ thể của cô xen lẫn trong một khối, ngọt ngào khiến Diệp Lâm Anh hận không thể nuốt cô vào bụng.
" Lâm Anh...aaa, cô không thể như vậy..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng lên như quả cà chua chín mộng.
"Còn nhớ lần trước Lâm Anh dạy cho em ăn kẹo que như thế nào không?" Đầu lưỡi cô ở trước đóa hồng nhẹ nhàng liếm "Trước thuận theo kim đồng hồ báo thức vòng quanh, giống như vậy..."
"A..." Thân thể cô hơi hơi hướng lên, cảm giác đầu lưỡi Diệp Lâm Anh ẩm ướt trơn tru của Diệp Lâm Anh ở nhũ tiêm mẫn cảm của cô dao động qua lại, cảm giác tê dại càng lúc càng tăng thêm.
"Lâm Anh muốn ăn em." Diệp Lâm Anh cắn nụ hoa của cô một cái, lấy đầu lưỡi liếm cho nó thức tỉnh, cảm giác nó ở trong miệng mình dần dần nhô ra, trở nên cứng rắn.
Thân thể của cô đang dần dần bị thiêu đốt, bụng dưới nổi lên một trận xôn xao, bàn tay hư hỏng của Diệp Lâm Anh từ từ tiến phía dưới của cô, tìm kiếm cánh cửa dẫn đến thiên đường cua Thuỳ Trang.
"Không thể như vậy..." Cô thở gấp, một chút lực thuyết phục cũng không có.
Diệp Lâm Anh nhìn biểu tình cô cực lực nhẫn nại, đình chỉ tất cả động tác, cuối cùng nắm lên một cái bánh ngọt hình tam giác, đưa vào miệng cô, sau đó cong lên tà ác tươi cười.
Thân thể nàng trở nên căng cứng, hai luồng ngực kịch liệt rung động, hai tay nắm chặt lưng Lâm Anh , nhíu lấy áo sơ mi cô ấy, làm cho giọng nói khàn khàn đáng yêu của cô lại càng trở nên ám muội
//////////////////////////////////////////////////////////////////////////////
Truyện tớ cover ko hay ạ, thấ mọi người ít đọc quớ :((((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro