Chương 11
Diệp Biến Thái mĩm cười xấu xa nhàn hạ ngồi trên sô pha chờ Thỏ Hồng phục vụ mình, haha Nguyễn Phạm Thuỳ Trang qua ngày hôm nay em chắc chắn không dám cải Diệp Lâm Anh một lần nào nữa đâu nếu không 3 chữ Diệp Lâm Anh này sẽ viết ngược lại - Biến Thái đại nhân vừa nghĩ nụ cười xấu xa trên càng lan rộng hơn..
Thuỳ Trang trong cơn kích tình hai má đỏ bừng như muốn bóc khí, ánh mắt đen láy mơ màng đầy uất ức nhìn Diệp Lâm Anh. Cô khẽ cắn môi nhích lại gần tên Diệp xấu xa thích khi dễ người khác này, chậm chạp mà gấp gáp mở từng cúc áo trên người Diệp Lâm Anh để lộ vòng eo nhỏ nhắn cùng vòng một săn chắn đang ẩn hiện sau cái bra đen đầy quyến rũ, làm Thuỳ Trang đỏ mặt.
"Sao vậy cưng? Đây đâu phải lần đầu em nhìn thấy thân thể của Lâm Anh không cần ngượng ngùng như vậy!" Diệp Lâm Anh nhìn gương mặt đỏ hồng đáng yêu của Thuỳ Trang mà buông lời trêu chọc, bàn tay hư hỏng của ai kia lại bắt đầu không yên phận mà xoa nhẹ lên tấm lưng trắng mịn của Thuỳ Trang và đang có xu hướng tuột dần đều..
"Ưm.." Thuỳ Trang rên khẽ, cơ thể không ngừng uốn éo mong muốn được Diệp Lâm Anh chăm sóc
"Sao vậy baby? Em còn chưa giúp Lâm Anh cởi xong đấy" Dê chúa đại nhân trêu chọc cuối xuống cắn nhẹ lên tai Gấu hường đại ngơ kết hợp cùng đôi tay giảo hoạt một cái trên lưng đang có xu hướng tuột dần đều xuống nơi "tình yêu mãnh liệt" căn tròn dầy sức sống, tay còn lại đang bận bịu leo lên đỉnh Everest thám hiểm vùng "đồi núi" hoang vu mềm mại đầy sức hút đang ngạo nghễ vươn cao trước mặt.
Dưới sự trêu chọc của Diệp Lâm Anh cơ thể Thuỳ Trang nóng như lữa đốt, bao nhiêu ý thức còn xót lại liền bị cô quẳng lên sao hỏa đếm đá với Ninh Hồ Ly. Không chần một giây nào nữa Gấu Hồng liền hóa thành sư tử hồng mạnh mẽ cái quần đáng ghét cùng cái bra chướng mắt trên người Chúa tể của các loài Dê xuống rồi mạnh mẽ ném nó đến nơi tận cùng Trái đất, hai ngọn lửa trong đáy mắt cháy bừng bừng muốn mạnh hơn cả 170 ngọn núi lửa ở Indonexia hoạt động cùng một lúc nữa. Gấu hồng à không sư tử hồng mới đúng mãnh liệt cuối xuống chiếm lĩnh lấy đỉnh Phangxibang đáng ghét kia, thân thể không ngừng cọ lên người con Dê xấu xa đôi tay trắng muốt sờ soạng lung tung trên người ai đó.
Còn ai đó bị sự nhiệt tình của Gấu con trước mặt mà hỏa dục lên tới đỉnh đầu làm cả người như muốn bóc khói ngùng ngụt, không thể nhịn lâu hơn được nữa Diệp Lâm Anh xoay người đặt Thuỳ Trang nằm sấp xuống sô pha rồi không hề báo trước Diệp đạo tặc đã đưa thẳng ba tên cường đạo vào thành cướp bóc.
"aaaaa..."
"Em thật mềm, thật chặt..." Diệp Lâm Anh thì thầm nói, bên dưới cuộc chiến công thành cướp đất của Diệp Lâm Anh diễn ra ngày càng dồn dập, nhanh mạnh chuẫm xác "Thuỳ Trang à, em làm Tae nghiện em mất rồi, nghiện đến nỗi không còn cách nào cứu chữa..."
Thuỳ Trang mơ màng hơi nâng mông hòa nhịp với lực đẩy của Diệp Lâm Anh, giờ đây cô hoàn toàn trở thành tù nhân của dục vọng. Cô mơ hồ nghe thấy những lời đầy ngọt của cô ấy rất muốn quay lại để nhìn gương mặt baby đáng ghét ấy nhưng.. lực bất tòng tâm...
Va chạm ngày càng kịch liệt làm cho Diệp Dê Anh ngày càng kích thích, càng kéo cơ thể Thuỳ Trang vào sát người hơn nữa, lực ở những ngón tay ngày càng lớn mạnh..
" ưm....aaa... nhẹ...nhẹ lại..." Cô không ngừng thở gấp, cơ thể không ngừng chuyển động theo mỗi cú đấy của Diệp Lâm Anh.
"... Lâm Anh...ưm..... em sướnggg" Thuỳ Trang rên rĩ ưỡn thân để những ngón tay Diệp Lâm Anh vào sâu hơn trong cơ thể cô để có thể dập tắt ngọn lửa bị tên Cún biến thái đốt lên.
" Ừ... em giỏi quá... bảo bối" bên trong Thuỳ Trang không ngừng gắt gao hút lấy ba tên "thổ phỉ" kia, làm tốc độ của Diệp Lâm Anh càng nhanh hơn, một lần lại một lần nhập vào, thật sâu bên trong...
Sau khi chấm dứt trừng phạt, Thuỳ Trang không còn một chút sức lực dựa vào người Diệp Lâm Anh như người không xương.
"Lần sau không cho phép em lại vi phạm trong lời của Lâm Anh, có biết không?" Diệp Gia Trưởng khẽ hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô, rồi cúi xuống hôn lên đôi môi quyến rủ đỏ ửng của cô.
Thân thể vô lực cộp mác mây in chí nà của cô làm cô ngay mở mắt cũng không có sức, chỉ có thể ghé vào lòng ngực nhỏ nhắn nhưng vững trải này của Diệp Lâm Anh, nhưng qua vài phút sau, như chợt nhớ đến chuyện gì đó cô lại đột nhiên mở mắt ra.
" Lâm Anh..." Thuỳ Trang tức giận đến đấm vào ngực cô "Diệp Lâm Anh, Lâm Anh làm sao có thể đối với em như vậy?"
Hành vi khi nãy của Tên Diệp xấu xa này hẳn là cố ý, cố ý nhuộm đen đầu óc ngây thơ trong sáng của cô, làm cô phải chủ động "hiến thân" cho "cô" tự ý khi dể.. aaa thật là tức chết cô mà.
"Đừng nói em không thích." Bàn tay hư hỏng không an phận của "cô" lại vuốt ve bộ ngực đầy đặn của cô "Em rõ ràng rất thích Lâm Anh làm em như vậy..."
"Lâm Anh..." Hai má cô đỏ bừng, chỉ cần mỗi lần cùng cô ấy ân ái, chắc chắn rằng tên biến thái này sẽ luôn nói ra những lời cấm trẻ em dưới 18 nghe
"Làm sao vậy?" Diệp Lâm Anh giở trò xấu phóng điện với cô "Vừa rồi không phải ai đó vô cùng sung sướg, còn kêu Tae nhanh một chút mạnh một chút vào sâu một chút sao..." Diệp Lâm Anh xấu xa nói, ngón trỏ lại tham tiến qua đôi môi sưng đỏ của cô.
"Không cần..." Cao trào vừa qua khỏi, nhưng lại bị bàm tay xấu xa đáng ghét kia cố tình xoa bóp, toàn thân cô vẫn run rẩy không thôi.
"Em thật ẩm ướt..."
"Không aa..." Tuy rằng trong miệng cô kêu không thể, nhưng thân thể cô lại bị "cô" xấu xa dấy lên ngọn lữa mới.
"Ngồi lên trên." Diệp Lâm Anh nham hiểm dựng 3 ngón tay lên phía trước ngụ muốn Thuỳ Trang "cưỡi ngựa"
"Không..." Cô lắc đầu muốn cự tuyệt, nhưng lại bị cô ấy ôm lấy, làm cho cô ngồi ở trên đùi "cô".
"Ngồi xuống!" Diệp Lâm Anh nheo mắt "Chẳng lẽ em muốn Lâm Anh lại tiếp tục trừng phạt em?"
Cô do dự nhìn Diệp Lâm Anh, cái miệng nhỏ ngập ngừng "Lâm.. Lâm Anh thật sự chắc là mình không bị nhiễm bị chứ"
Aaa Cái cô gái không biết sống chết này 5 lần 7 lượt dám nói cô nhiễm bệnh thật là tức chết cô mà...
"Nguyễn Phạm Thùy Trang đáng chết em dám nói Lâm Anh nhiễm bệnh hả... Được lắm lần này Lâm không khiến em liệt giường Lâm Anh sẽ mang họ em ..."
"A..."
Hai người đồng thời khẽ thở gấp, thoải mái hòa hợp vào nhau...
Diệp Lâm Anh hôn lên môi cô, đầu lưỡi khiêu khích càng quấy bên trong khoan miệng của cô, lửa nóng cuồng nhiệt hôn một đường tới xương quai xanh của cô, bàn tay đáng ghét như que diêm chăm lửa trên người cô đốt cháy cô đến tận xương tủy.
.
.
.
.
.
.
Sau ba tháng sự hiểu lầm của cô dâu tương lai mới biến mất, Thuỳ Trang mới nhìn thẳng vào tâm tình của mình.
Kỳ thật là cô yêu Diệp Lâm Anh, bằng không cô sẽ không ghen ; mà cô cũng rõ ràng biết, Diệp Lâm Anh cũng yêu cô đến nhường nào.
Player không hề muốn kết hôn, vì cô phá vỡ nguyên tắc, chẳng những nguyện ý cùng cô kết hôn, thậm chí còn cùng appa cô hợp tác, kết hợp tình thú với thực phẩm.
Tuy sự kết hợp rất kỳ quái, nhưng sự thật chứng minh sau khi thị trường trải qua khai phá, đồ ăn cũng có thể đóng gói thành đồ dùng tình thú , phối hợp với nhau cùng tiêu thụ
Cũng giống như Diệp Lâm Anh cùng Thuỳ Trang, nhìn như hai người không nói không rằng, một khi quấn quýt, mới phát hiện hai người là phù hợp với nhau cỡ nào. Làm cho Diệp Lâm Anh nghiện tới nỗi không thể rút ra được, yêu cô chết đi được !
Bất quá có đôi khi Thuỳ Trang lại hận chết cô ấy, bởi vì quy định bá đạo của Diệp Lâm Anh làm cô không thể ở trước bữa ăn chính ở ngoài ăn nhiều đồ ăn vặt, nghiêm khắc khống chế số lần ăn đồ ăn vặt của cô.
Hôm nay, Thuỳ Trang thừa dịp Diệp Lâm Anh không ở công ty, lấy ra bánh quy tàng trữ của cô, trốn xuống bàn mà ăn.
Kakaka... Bánh bích quy ăn ngon nha! Cô thỏa mãn miệng cười không ngừng, không cho cô ăn đồ ngọt, quả thực là muốn lấy mạng cô mà, nhưng hôm nay cô ấy không có ở đây cô liền đem lời nói của Diệp Lâm Anh trở thành gió thổi bên tai.
Hơn nữa là cô ấy quá bá đạo! Vẫn muốn cô gả cho mình, nhưng là cô cảm thấy mình còn trẻ, cô ấy lại quản đông quản tây không cho cô ăn "tiểu muội hồng hồng", cô mới không cần dễ dàng gật đầu như vậy đâu!
Thuỳ Trang vừa ăn bánh bích quy, vừa hồi tưởng lại biểu tình cầu hôn thất bại của Diệp Lâm Anh mấy tháng nay, nhịn không được mà cười khúc khít.
Nhưng mà Thuỳ Trang đâu ngờ tai đang ập xuống đầu mà không hay...
"Nguyễn Phạm Thuỳ Trang" giọng nói lạnh lùng từ trên bàn vang xuống "Em lại ở sau lưng Lâm Anh ăn vụng !"
Sau đó cơ thể Thuỳ Trang liền bị ai đó mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Cô vô tội chớp đôi mắt to, miệng còn cắn bằng chứng không kịp hủy diệt.
"Em..." Cô vội vàng nuốt bánh bích quy vào, nhưng trên tay lại không biết muốn hướng chỗ nào để giấu "Ôi trời, Lâm Anh trở lại nhanh như vậy?" Cô nở lên tươi cười, hi vọng chờ một chút trừng phạt sẽ giảm nhẹ một chút.
Diệp Lâm Anh nhếch môi nhìn cô "Em liền không nghe lời như vậy? Lại ăn vụng..." cô nheo mắt, sau khi tịch thu đồ ăn vặt của Thuỳ Trang, trong mắt hiện ra chút tà khí.
"Người ta đói bụng chứ bộ!" Cô đáng thương nói: "Thật sự rất đói, rất đói..."
"Em vừa mới ăn xong không lâu, đói cái gì? Rõ ràng chính là muốn ăn!" Diệp Lâm Anh phản bác cô.
"Thật sự !" Cô lôi kéo ống tay áo của cô ấy.
"Hơn nữa, em rất muốn ăn chua, cho nên ta mới có thể trộm đồ chua hương vị khoai tây miếng..."
Chua? Diệp Lâm Anh nheo mắt nhìn cơ thể có vẻ hơi ú lên một chút của Thuỳ Trang, cùng với da thịt càng lúc càng bóng loáng.
Cuối cùng, bàn tay của cô đưa lên bao trọn ngực của Thuỳ Trang
Hử, gần như lớn hơn một chút...
"Nàyyyy, sắc lang?" Dê cụ! Thuỳ Trang lấy tay che trước ngực.
"Đi, chúng ta đi gặp bác sĩ." Diệp Lâm Anh kéo tay Thuỳ Trang, nếu như mình đoán đúng, cô cùng cô ấy rất nhanh có thể cử hành hôn lễ .
Cho dù là bất đắc dĩ, cô cũng sẽ đem cô ấy buộc đến hôn lễ !
"Vì sao muốn gặp bác sĩ ?" Thuỳ Trang khó hiểu hỏi.
"Em rất có thể đã mang thai." giọng nói Diệp Lâm Anh tuy không nhanh không nóng, nhưng giọng nói đã có một tia run rẩy, lộ ra khẩn trương.
"Em không cần đi gặp bác sĩ!" Thuỳ Trang vừa nghe, sống chết kháng cự "Nếu như mang thai, em liền phải gả cho Lâm Anh rồi...."
Gả cho cô ấy, có nghĩa là 24 giờ của cô đều bị cô ấy theo dõi, như vậy làm sao cô có thể lén lút gặp các "tiểu muội" của mình cơ chứ.
"Bảo bối ngoan, gả cho Lâm Anh đi, chúng ta có thể thỏa hiệp bất cứ chuyện gì, như là... Vốn là ba giờ em mới có thể ăn điểm tâm, hiện tại giảm lại là hai giờ, lại nhiều điểm tâm hơn nữa buổi tối tám giờ sau khi ăn xong." Dê chua xuất tuyệt chiêu dụ dỗ cô.
"Thật vậy chăng?" Cô nhỏ giọng hỏi, tuy rằng cô thực không chí khí, nhưng là mỗi lần cô ấy chuẩn bị điểm tâm cho cô, đều là món điểm tâm ngọt rất ngon.
"Lâm Anh gạt em lần nào chưa?" Diệp Lâm Anh quay đầu nhìn cô cười ôn nhu.
A... Tâm cô ấm áp , ngây ngốc bị cô ấy dắt đi
"Không có..."
"Vậy... Chúng ta nên kết hôn." Diệp Lâm Anh không biết từ nơi nào mà lấy ra một chiếc nhẫn, rất nhanh đeo lên ngón áp út của cô "Bằng không bụng nổi lên, em mặc lễ phục sẽ rất khó nhìn."
Thuỳ Trang căn bản không có đường sống để cự tuyệt, cũng không có năng lực quyết định, chỉ có thể một lần lại một lần bị Diệp Lâm Anh đe dọa, cuối cùng quyền quyết định vẫn là trở lại trên tay của cô ấy.
Chính là, bàn tay của cô ấy vẫn như cũ nắm tay cô, vô luận cô ấy đến chỗ nào, cô ở nơi nào, bọn họ đều dắt tay cùng nhau mà bước đi.
Cứ việc, cô bị một con dê chúa ăn sạch sẽ, cộng thêm gắt gao mà ăn, bọn họ vẫn như cũ sẽ ngọt ngào như vậy mà cãi nhau cả đời.
.
.
.
.
.
.
HOÀN THÀNH.
////////////////////////////////////////////////////////////
và thế là thêm một bộ truyện " Ăn em đến nghiện " đã kết thúc. Cảm ơn mọi người đã theo dõi🫰
Hãy tiếp tục ủng hộ tớ vào những bộ truyện sắp tới nhé.❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro