Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 77

Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày dự sinh của Đế Tử Nguyên, trong cung Khôn Ninh, không khí trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết. Những ngày cuối năm khi mà những tấu chương báo cáo từ khắp các nơi gửi về chất đống trong ngự thư phòng, Hàn Diệp cũng không quan tâm, ngày hôm đó hắn như cọc gỗ đóng chặt trong cung Khôn Ninh, hai mắt hắn chưa từng rời khỏi Đế Tử Nguyên.

Trước đó, Hàn Diệp đã cho người chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ. Phòng sinh được sắp xếp ngay bên cạnh tẩm điện, đầy đủ mọi dụng cụ cần thiết. Ngoài Trương ma ma và Trần ma ma, hắn còn đích thân chọn thêm hai bà đỡ dày dạn kinh nghiệm, sắp xếp cho bọn họ ở trong một căn phòng nhỏ gần đó để tiện hỗ trợ bất cứ lúc nào.

Thái y lệnh cùng đội ngũ thái y giỏi nhất cũng nhận lệnh trú tạm tại cung Khôn Ninh, sẵn sàng chờ lệnh. Mạn Hương cùng một vài tiểu cung nữ liên tục kiểm tra lại phòng sinh, đồ dùng cho trẻ sơ sinh và mọi vật dụng cần thiết để đảm bảo không thiếu sót thứ gì.

Sự căng thẳng ấy không chỉ bao trùm lên người trong cung mà còn lan sang cả Đế Tử Nguyên. Nhìn mọi người tất bật như đang chuẩn bị đối mặt với trận chiến lớn, nàng không khỏi cảm thấy áp lực.

Đợi suốt cả một ngày, bụng nàng vẫn không có dấu hiệu nào. Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào, lo lắng rằng liệu có phải xảy ra vấn đề gì hay không. Tuy nhiên, các bà đỡ và Thái y lệnh đều lên tiếng trấn an. Họ giải thích ngày sinh dự kiến chỉ mang tính tương đối, có thể sớm hoặc muộn vài ngày, điều này hoàn toàn bình thường.

Nghe vậy, Hàn Diệp khẽ thở phào, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự lo âu. Hắn liên tục dặn dò các bà đỡ phải theo sát tình trạng của Đế Tử Nguyên, không được phép lơ là dù chỉ một chút. Đế Tử Nguyên nhìn thái độ căng thẳng của mọi người xung quanh, bất giác cũng không biết nên khóc hay cười. Nàng nhẹ nhàng xoa bụng, khẽ thì thầm, như muốn nói chuyện với đứa trẻ bên trong "Con à, mọi người đều đang chờ đợi con, nhớ ngoan ngoãn ra đời đúng lúc nhé."

Sang ngày mười lăm, Hàn Diệp dường như không yên tâm khi để Đế Tử Nguyên ở cung Khôn Ninh mà không có mình bên cạnh. Sau một hồi cân nhắc, hắn quyết định chuyển toàn bộ tấu chương, sổ sách công vụ về chính điện trong cung để tiện vừa làm việc, vừa theo dõi nàng sát sao. Từng cử động nhỏ, từng hơi thở của nàng đều nằm trong tầm mắt hắn, không bỏ sót một chi tiết nào.

Đến tối, Đế Tử Nguyên nhận thấy Hàn Diệp vẫn chưa hết căng thẳng. Thái độ của hắn, từ ánh mắt chăm chú đến dáng ngồi cứng nhắc, đều khiến nàng không khỏi vừa thương vừa buồn cười.

Nàng bèn dịu dàng lên tiếng, phá tan không khí ngột ngạt "Chuyện sinh con không thể gấp được. Con muốn ra, tự nó sẽ ra thôi. Hôm nay là mười lăm, hay chúng ta xuất cung dạo chợ đêm đi? Cũng gần Tết rồi, lâu lắm ta không được ra ngoài, đi ngắm chút náo nhiệt, có được không?"

Hàn Diệp thoáng ngừng lại, không cần suy nghĩ đã lắc đầu từ chối "Không được. Thái y lệnh đã nói, có thể sẽ muộn vài ngày, nhưng chẳng ai dám chắc khi nào sẽ đến. Lại thêm lúc này ngoài cung đông người, lỡ chẳng may va phải nàng thì biết làm sao?"

Đế Tử Nguyên không chịu thua, nàng nắm lấy tay áo hắn, khẽ lắc nhẹ như đứa trẻ làm nũng. Đôi mắt nàng long lanh nước, ánh nhìn vừa đáng thương vừa uất ức "Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng ta được ra ngoài. Sinh xong rồi, không biết đến bao giờ mới có thể rời cung. Chúng ta đi một lần thôi, được không?"

Nhìn nàng, Hàn Diệp vừa thương vừa lo. Nhưng ý nghĩ để nàng ra ngoài trong tình trạng này khiến hắn kiên quyết từ chối "Nàng muốn ăn gì, muốn mua gì, cứ nói, ta sai người đi mang về. Không cần phải ra ngoài làm gì."

Nhưng Đế Tử Nguyên không chịu bỏ cuộc. Nàng cụp mắt, đôi giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lăn dài trên gương mặt. Không nói thêm lời nào, nàng chỉ im lặng nhìn hắn, ánh mắt như cầu xin.

Hàn Diệp thở dài, lòng hắn lập tức mềm nhũn. Hắn vội vàng đưa tay lau nước mắt trên má nàng, nhẹ nhàng nói, giọng vừa bất lực vừa cưng chiều "Đừng khóc. Khóc như vậy không tốt cho mắt đâu."

Thấy nàng vẫn im lặng nhìn mình, hắn cuối cùng đành thở dài chịu thua "Được rồi, ta dẫn nàng ra ngoài."

Ngay lập tức, Đế Tử Nguyên mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ như ánh trăng giữa đêm đông. Hàn Diệp không nhịn được, vừa bất lực vừa cưng chiều, khẽ cốc nhẹ lên trán nàng "Nhưng phải hứa với ta, đi đâu cũng theo sát bên cạnh ta. Nếu cảm thấy khó chịu hay mệt, phải lập tức nói, nghe chưa?"

Đế Tử Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, nụ cười vẫn còn vương trên môi. Hàn Diệp nhìn nàng, chỉ biết lắc đầu cười khẽ, bàn tay to lớn xoa nhẹ lên mái tóc nàng, như vừa trách móc, vừa yêu chiều.

Hàn Diệp gọi Mạn Hương mang đến một bộ y phục thật dày và ấm áp cho Đế Tử Nguyên. Hắn cẩn thận từng chút một, tự tay giúp nàng mặc áo, khoác thêm một chiếc áo choàng lông mềm mại phủ kín vai. Chiếc nón lông mềm được đội lên đầu nàng, bao phủ mái tóc gọn gàng. Hắn còn không quên đeo cho nàng một đôi bao tay dày, ấm áp đến mức nàng khẽ rụt tay lại, cười bảo "Chàng định biến ta thành cục bông thật sao?"

Hàn Diệp cúi đầu nhìn, bật cười nhẹ. Quả thực, nàng trong bộ y phục dày cộp trông chẳng khác gì một cục bông tròn trĩnh. Hắn vuốt nhẹ chiếc áo choàng, kiểm tra lại lần nữa, đến khi thấy nàng đủ ấm mới yên tâm. Sau khi chăm chút cho nàng xong, hắn mới để cung nữ mang đến y phục dày hơn cho mình.

Xong xuôi, Hàn Diệp nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đã được bao bọc trong đôi găng tay của Đế Tử Nguyên. Lòng bàn tay hắn rộng lớn và ấm áp, khiến nàng không khỏi nở một nụ cười. Cả hai cùng bước ra khỏi cung Khôn Ninh.

Ngoài cổng điện, một chiếc xe ngựa đã sẵn sàng chờ đợi. Hàn Diệp cẩn thận dìu Đế Tử Nguyên bước lên xe, không quên dặn dò phu xe đảm bảo an toàn tuyệt đối. Đến khi nàng ngồi vững vàng, hắn mới lên xe, khẽ kéo tấm chăn lông phủ lên chân nàng, rồi ra lệnh xuất phát.

Chiếc xe ngựa lăn bánh, chậm rãi rời khỏi cổng cung, đưa hai người đến với không khí rộn ràng của chợ đêm.

Đế Tử Nguyên vừa bước xuống xe ngựa, ánh mắt đã nhanh chóng quét qua các hàng quán hai bên đường. Nàng ngừng lại trước một quán hoành thánh quen thuộc, tay khẽ kéo tay áo Hàn Diệp, giọng nói mềm mại "Ta muốn ăn hoành thánh."

Hàn Diệp mỉm cười, không chút chần chừ, lập tức nắm tay nàng dắt vào quán. Chủ quán nhận ra hai người ngay, cúi đầu chào hỏi nhưng cũng nhanh chóng chuẩn bị món ăn theo yêu cầu của nàng. Tô hoành thánh vừa được mang ra, hơi nóng bốc lên thơm lừng, Đế Tử Nguyên hào hứng cầm muỗng lên, nếm thử từng miếng. Nhìn nàng ăn, ánh mắt Hàn Diệp tràn đầy vẻ dịu dàng và yêu thương, như thể chỉ cần nàng vui là hắn cũng mãn nguyện.

Ăn xong, Đế Tử Nguyên lau miệng, ánh mắt lại sáng lên khi nhìn thấy một quán mì xào phía trước. Nàng nghiêng đầu, nhẹ giọng "Ta muốn ăn thêm mì xào."

Hàn Diệp bật cười, khẽ lắc đầu nhưng vẫn nắm tay nàng đi tới. Món mì xào nóng hổi vừa được dọn ra, nàng liền cúi xuống nếm thử, gật gù hài lòng.

Nhưng khi rời khỏi quán mì, nàng lại nhìn thấy một người bán kẹo hồ lô đi ngang qua. Lần này không cần nói, ánh mắt long lanh của nàng đã nói thay mọi lời. Hàn Diệp hiểu ý, bước nhanh đến mua một xiên kẹo cho nàng. Nhìn nàng vừa ăn vừa mỉm cười vui vẻ, hắn không nhịn được mà đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, giọng trầm ấm "Đừng ăn quá nhiều, không tốt cho răng đâu."

Nàng làm như không nghe thấy, tay vẫn cầm xiên kẹo, vừa ăn vừa kéo tay hắn đi tiếp. Thấy một quầy bán kẹo đường, nàng dừng lại, chỉ vào những hình thù đáng yêu trên quầy hàng, cười rạng rỡ "Ta muốn kẹo đường hình con thỏ."

Hắn thấy nàng đã ăn rất nhiều, sợ nàng nặng bụng, khó tiêu hóa, nhưng nhìn nàng vui vẻ, hắn chỉ đành chiều theo ý nàng. Khi nhận được chiếc kẹo đường trong tay, nàng vui đến mức không ngừng ngắm nghía. Hắn nhìn nàng, ánh mắt như chứa cả một trời sủng nịch, thầm nghĩ hôm nay chắc sẽ lâu lắm mới có dịp như thế này, nên dù nàng muốn gì, hắn cũng sẽ đáp ứng.

Khi đã ăn uống no nê, Đế Tử Nguyên lại kéo tay áo hắn, cười ngọt ngào "Khát quá, ta muốn uống nước ô mai."

Hàn Diệp không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay nàng, dẫn qua đám đông để đến quán nước nàng yêu thích. Đợi nàng uống xong, hắn nghĩ đã đến lúc về cung, nhưng nàng lại ngước lên, ánh mắt long lanh như sao "Ta muốn xem người ta thả hoa đăng."

Hắn thoáng nhíu mày, rõ ràng không muốn nàng chen vào dòng người đông đúc. Nhưng nàng nhanh chóng trấn an "Ta không chen vào, chỉ ngồi xem một chút thôi, được không?"

Hắn thở dài, cuối cùng vẫn chiều nàng. Hắn tìm một góc yên tĩnh hơn ven hồ, phủ thêm áo choàng cho nàng để giữ ấm. Hai người ngồi bên nhau, lặng lẽ ngắm nhìn những chiếc hoa đăng rực rỡ trôi trên mặt nước, hòa cùng ánh sáng lung linh của đèn lồng và ánh trăng.

Khi nàng cảm thấy mãn nguyện, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn để hắn dìu về xe ngựa. Trên đường trở về cung, nàng tựa đầu vào vai hắn, giọng nói nhẹ nhàng "Hôm nay thật vui. Cảm ơn chàng đã dẫn ta đi."

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng, khẽ đáp "Chỉ cần nàng vui, ta làm gì cũng đáng."

Trên xe ngựa trở về cung, ánh đèn lồng bên đường hắt vào qua tấm rèm mỏng, tạo nên những mảng sáng tối đan xen. Đế Tử Nguyên tựa người vào vai Hàn Diệp, bàn tay nhỏ nhắn của nàng nghịch nhẹ tà áo hắn, ánh mắt lấp lánh ý cười nhưng lại ẩn giấu chút tinh nghịch. Nàng ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, cảm thấy tim mình như bị bao phủ bởi một tầng ấm áp lạ kỳ.

Nàng muốn hôn hắn, nhưng khi thử nghiêng người, cái bụng tròn căng của nàng lại khiến nàng không thể nào vươn tới được. Đế Tử Nguyên bĩu môi, có chút bất mãn, ánh mắt lén lút nhìn hắn, trong đầu nghĩ ra một kế sách.

Nàng khẽ kéo tay áo hắn, vẫy tay ra hiệu. Hàn Diệp lập tức quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng "Nàng muốn gì à?"

Nàng lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy bí ẩn "Chàng lại đây, ta có chuyện muốn nói."

Hắn không hề nghi ngờ, lập tức cúi người sát lại, ánh mắt đầy sự chăm chú, như sợ bỏ lỡ bất kỳ lời nào của nàng. Nhưng ngay khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn gang tấc, Đế Tử Nguyên bất ngờ nhón người lên, đôi môi mềm mại của nàng nhanh như chớp chạm vào môi hắn.

Hàn Diệp thoáng sững sờ, rồi lập tức bật cười, tiếng cười trầm ấm khiến nàng đỏ bừng cả mặt.

"Nàng dám đánh lén ta?" hắn khẽ nói, trong mắt ánh lên vẻ trêu chọc nhưng cũng đầy yêu chiều.

Đế Tử Nguyên ngả người tựa lại xe ngựa, che miệng cười khúc khích "Làm gì có, không phải chàng tự mình đưa tới sao?"

Hàn Diệp nhìn nàng, ánh mắt càng thêm dịu dàng nhưng cũng không giấu được chút tinh quái. Hắn đưa tay giữ lấy eo nàng, cẩn thận nhưng dứt khoát kéo nàng lại gần "Được, nếu nàng đã muốn, vậy để ta đáp lại nàng cho trọn vẹn."

Chưa để nàng kịp phản ứng, hắn đã cúi xuống, môi nhẹ nhàng phủ lên môi nàng. Nụ hôn của hắn không chỉ là sự chạm khẽ như nàng vừa rồi, mà là một nụ hôn sâu, tràn đầy tình cảm. Hắn chậm rãi nhưng đầy cuốn hút, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào lòng nàng.

Đế Tử Nguyên mở to mắt, rồi dần dần nhắm lại, đầu óc như mơ hồ trong sự dịu dàng mà hắn mang tới. Nàng cảm nhận được bàn tay hắn đỡ lấy lưng mình, cẩn thận nhưng mạnh mẽ.

Bên ngoài, xe ngựa vẫn chầm chậm lăn bánh, tiếng vó ngựa nhịp nhàng hòa cùng tiếng gió nhẹ. Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng phía xa xa le lói qua khung cửa sổ, soi rọi lên hai người đang chìm đắm trong thế giới riêng của họ.

Hắn rời môi nàng, ánh mắt thâm tình nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng của nàng.

Hắn cười khẽ, bàn tay xoa nhẹ gò má nàng "Lần sau đừng tự mình vất vả như vậy, chỉ cần nói, ta sẽ luôn sẵn sàng."

Đế Tử Nguyên mở mắt nhìn hắn, khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhưng đôi mắt long lanh đầy ý cười đã bán đứng nàng. Nàng mím môi, cúi đầu tựa vào ngực hắn, giọng nhỏ xíu "Vậy lần sau, chàng nhớ chủ động hơn."

Hàn Diệp bật cười, tiếng cười trầm ấm đầy vẻ cưng chiều. Từ khi Đế Tử Nguyên mang thai, hắn luôn tự nhắc nhở phải kiềm chế bản thân, tránh những cử chỉ quá thân mật để không làm nàng khó chịu. Nhưng lúc này, nhìn nàng e thẹn dựa vào lòng mình, hắn không kìm được mà siết chặt vòng tay, như muốn bảo bọc nàng khỏi mọi sóng gió bên ngoài.

Ánh mắt của Hàn Diệp dịu dàng nhưng sâu thẳm, như chứa đựng cả thế giới mà hắn muốn giữ chặt cho riêng mình. Ngoài kia, xe ngựa vẫn chậm rãi lăn bánh trên con đường quen thuộc, dẫn lối về hoàng cung rực rỡ ánh đèn. Trên bầu trời, từng ánh sao mờ nhạt dõi theo, tựa như chứng kiến khoảnh khắc ấm áp của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro