7.Sai lầm và đố kỵ
Chuyện này xảy ra cách đây vài tháng. Một sai lầm ngớ ngẩn khi say rượu, và nó tạo ra những hiểu lầm . Tuy nhiên, khi mọi người đều nghĩ rằng"có lẽ ta nên bỏ qua và quên chuyện này đi", họ lại không nhận ra rằng điều đó sẽ gây ra những sai lầm lớn hơn.
---
Vẫn nằm trên giường, Amuro từ từ cựa mình và tỉnh dậy. Ánh mắt anh bắt đầu tập trung và nhìn lên trần nhà xa lạ phía trên.
Thật kỳ lạ, đó không phải là trần nhà của mình , anh nghĩ.
Anh bắt đầu ngồi dậy thì một cơn đau đầu dữ dội ập đến.
Trời ơi, tối qua mình đã uống bao nhiêu vậy...
Anh cẩn thận quan sát xung quanh. Rõ ràng đây không phải phòng của anh. Anh nhớ thoáng qua rằng anh đã đi uống rượu ở gần khu mua sắm Beika, cùng với Azusa và cả chủ quán Poirot nữa.
Anh cảm nhận được sự chuyển động bên cạnh mình. Anh cứng người. Anh nhận ra rằng trên chiếc giường này còn có một người khác và cơ thể đó đang từ từ chuyển động.
Amuro cẩn thận liếc sang bên cạnh, cân nhắc xem có nên mở chăn hay đợi cho đến khi người đó thức dậy.
Vừa nghĩ tới đó, bóng người bí ẩn kia liền tỉnh dậy.
Một cái đầu nhô ra khỏi tấm chăn. Một khuôn mặt quen thuộc hiện ra.
Người đó ngồi dậy, nắm chặt tấm chăn che nửa thân trên và chào anh.
"Chào buổi sáng, anh Amuro", một giọng nữ vang lên.
"Azusa! Làm sao... Tại sao- ..hả?!", anh lắp bắp, cố gắng nhớ lại xem làm sao anh có thể nằm trên chiếc giường này-ở khách sạn-và kế bên là Azusa-đang khoả thân!????
Azusa lờ mờ nhận ra" Anh không nhớ gì cả, đúng không?"
Amuro cúi đầu, cảm thấy xấu hổ. Điều duy nhất anh có thể nghĩ đến là anh đã bất cẩn đến mức nào khi để chuyện này xảy ra.
"Ừm, Azusa, chúng ta đã-," anh bắt đầu rồi dừng lại. Anh nhìn thấy một vài vết bầm tím trên cổ Azusa, và thoáng thấy một vết bầm tím khác trên ngực cô. Anh nghĩ chắc mình bị điên rồi khi muốn hỏi liệu họ có làm chuyện đó không, rõ ràng là anh đã nhìn thấy những dấu hôn trên cơ thể Azusa, rõ ràng những vết đó là do anh tạo ra. Amuro lắc đầu.
"Tôi xin lỗi, Azusa. Thật sự là tôi không thể nhớ được những chuyện đã xảy ra vào đêm qua. Em có thể...umm, em có thể nói cho tôi nghe những..."
Anh nhìn thấy chiếc áo sơ mi của mình nằm trên sàn cạnh giường. Anh cầm lấy nó và mặc vào.
"Ờ, anh say lắm anh Amuro. Em không biết tại sao, nhưng có vẻ như có chuyện gì đó làm anh căng thẳng lắm, nên anh đã uống rất nhiều, và em không biết anh sống ở đâu, anh rất nặng, và..." Azusa dừng lại. Anh nhận thấy một vệt ửng hồng mờ nhạt trên má cô.
"Anh có chắc là mình không nhớ gì không anh Amuro?" cô hỏi.
Anh nhắm mắt lại và cố gắng suy nghĩ thật kỹ. Bây giờ cô ấy nhắc đến điều đó, anh nhớ lại cảnh mình được Azusa đỡ. Lảo đảo bước đi, Azusa cố gắng hỏi địa chỉ của anh...
Và rồi...
"Tôi nhớ ra phần đó rồi. Chuyện gì xảy ra sau đó?" anh hỏi. Một cơn buồn nôn nhẹ lại ập đến.
Cô cúi mắt xuống, má ửng hồng vì xấu hổ, thì thầm: "Anh thực sự muốn em nói cho anh biết sao?"
Xét theo phản ứng của cô, hẳn là khá dữ dội. Anh chửi thầm bản thân mình, thật muốn đập đầu vào đâu đó cho rồi. Anh đã làm hỏng mọi thứ.
Những mảnh ký ức bắt đầu ùa về. Anh hôn cô. Giọng nói khàn khàn quyến rũ của anh. Giọng nói nghẹn ngào của cô. Mùi hương say đắm của cô. Mọi thứ vừa rõ ràng vừa có chút mơ hồ. Tuy nhiên, rõ ràng là anh là người khởi xướng trò trụy lạc này. Phát sinh quan hệ với đồng nghiệp của mình-ở nơi anh đang dùng thân phận khác để thực hiện nhiệm vụ- Tuyệt! Làm sao anh lại có thể bất cẩn như vậy???
-"Tôi rất xin lỗi em, Azusa, vì hành vi không đúng đắn của mình."
-"Tôi không thể nhớ ra điều gì khác ngoài việc mình đã đi vào khách sạn này". Một lời nói dối nhẹ nhàng thốt ra từ miệng anh.
Khi những mảnh ký ức bắt đầu ùa về, anh biết rõ mình đã làm những gì.
"Chúng ta có thể quên chuyện này đi được không? Quên hết mọi chuyện này và trở lại bình thường?"
Cô đồng nghiệp xinh đẹp trông có vẻ buồn bã, cô nhanh chóng che giấu điều đó, nhưng Amuro đã kịp trông thấy biểu cảm đó trên gương mặt của cô. Anh cảm thấy tồi tệ, nhưng anh không thể gắn bó với ai đó về mặt tình cảm.
Có vẻ như cô ấy muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ đưa ra lời xin lỗi.
"Vâng, anh Amuro. Em cũng xin lỗi. Chúng ta đều không muốn bầu không khí làm việc của mình trở nên ngượng ngùng, đúng không?" cô nhìn vào mắt anh và mỉm cười.
Anh nhẹ nhõm gật đầu và cảm ơn cô vì đã hiểu.
Anh ta mặc quần vào, nói rằng sẽ trả tiền thuê phòng, chào tạm biệt và ra về.
Để lại cô một mình trong phòng.
---
Những ngày tháng trôi qua trong chớp mắt. Một tháng rưỡi đã trôi qua và mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ. Những ngày yên tĩnh và thanh bình trong quán cà phê Poirot. Không một lần nào, Amuro và Azusa nhắc đến sự cố đó. Chắc chắn là có chút ngượng ngùng trong vài ngày đầu, nhưng họ đã có thể quay lại với nhịp độ thường ngày.
Tất nhiên rồi, vì ngay từ đầu họ chưa bao giờ hơn mức đồng nghiệp.
Anh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Sâu thẳm trong lòng anh biết rằng anh đã làm tổn thương Azusa, nhưng anh không có chỗ cho bất kỳ khái niệm lãng mạn nào. Anh không thể kéo thêm rắc rối vào cuộc sống của mình nữa, vì anh hoàn toàn không có thời gian để giải quyết mọi chuyện.
---
-"A, chào mừng đến với Poirot," Azusa vui vẻ chào đón vị khách mới đến.
Khách hàng là một người đàn ông cao ráo và bảnh bao, anh ta mỉm cười, "Chào buổi chiều Azusa." rồi ngồi xuống.
-"Anh Ninomiya hôm nay muốn gọi món gì?" Azusa đi đến chỗ anh, ngón tay đặt trên bút, sẵn sàng ghi chép.
-"Em có thể gọi anh là Haru...và anh sẽ gọi một suất mì Karasumi đặc biệt nhé."
-"Dạ vâng, sẽ có ngay đây anh Ni.. à, anh Haru, xin hãy đợi một chút thôi." cô ấy tự sửa lại khi nhận ra lỗi sai của mình.
Amuro không hài lòng. Sự tò mò đã thắng thế khi anh quyết định hỏi đồng nghiệp của mình xem người đàn ông đó là ai.
-"Ah, Ni-, ừm, anh Haru sao?" cô hỏi trong khi chuẩn bị mì ống. Amuro đang đứng cạnh cô, chuẩn bị một suất bánh sandwich giăm bông cho khách hàng khác.
-"Hình như đây là lần đầu tiên anh gặp anh ấy đó. Dạo này anh ấy thường ghé đây lắm, nhưng những ngày đó anh Amuro đều không đi làm."cô giải thích với anh chàng đồng nghiệp.
-"À, anh xong chưa? Em có thể giao chúng cùng với mì ống của anh Haru"
Cô liếc nhìn những chiếc bánh sandwich và tờ ghi chú đơn hàng. "Nghĩ lại thì không nên đâu nhỉ. Có lẽ anh là người nên đem món này ra đó, vì những cô bé học sinh kia đang tìm anh kìa." cô nháy mắt tinh nghịch và rời đi với một chiếc khay trên tay. Mì ống Karasumi và nước cam được xếp ngay ngắn trên khay, sẵn sàng để phục vụ.
Anh chỉ có thể mỉm cười một cách ngượng ngùng, không biết phải đáp lại thế nào. Anh đi đến bàn của các nữ sinh, đúng như Azusa nói, tất cả đều vô cùng phấn khích. Ánh mắt anh vô tình dõi theo chuyển động của Azusa. Cô đang trò chuyện thân thiện với anh chàng tên Haru nào đó. Đột nhiên trong lòng anh gợn lên chút khó chịu, nhưng thôi gạt nó sang một bên, anh quay lại quầy để chuẩn bị cho một đơn hàng khác. Azusa quay lại, có thể thấy một chút ửng hồng trên khuôn mặt cô. Sự thật không qua mắt được hai cô gái đang ngồi ở bàn sát quầy
-"Chị Azusa, đó là ai vậy?" Sonoko hào hứng hỏi, "Anh ấy đẹp trai quá."
-"Chị Azusa, anh ta đã nói gì với chị thế?" Ran hỏi một cách tò mò.
-"Anh ấy là khách quen ở đây, anh ấy chỉ đang chào hỏi chị một cách lịch sự thôiiiii" Azusa trả lời
-"Em cá là anh ta đang tán tỉnh chị đó," lời nói của Sonoko khiến Azusa đỏ mặt, Amuro đứng gần đó cũng giật mình. Cả ngày hôm đó, tâm trạng anh có vẻ không được tốt, và điều đó khiến cho cả Azusa lẫn chủ quán đều cảm thấy bối rối, không hiểu vì sao.
---
Vài ngày sau, anh nghe lỏm được họ nói chuyện. Đó là lúc hết ca làm việc của họ. Azusa nói cô sẽ đi đổ rác, trong khi anh đang quét sàn. Azusa vẫn chưa quay lại, điều này khiến Amuro tự hỏi tại sao cô lại đi lâu như vậy. Anh đi ra ngoài và nhìn thấy Azusa cùng với anh chàng kia. Anh lén lút nép vào cánh cửa và cố gắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
-"Anh muốn mời Azusa đi ăn tối? Anh sẽ đợi cho đến khi em dọn dẹp xong quán cà phê." Amuro nghe thấy đó là giọng của khách quen mới, Ninomiya Haru.
Có một khoảng dừng. Azusa dường như đang cân nhắc trả lời.
-"Được rồi, anh hãy đợi em một chút nhé, sẽ xong ngay thôi ạ." Cuối cùng anh cũng nghe thấy đồng nghiệp của mình trả lời.
Chẳng trách anh ta lại dành thời gian uống cà phê lâu như vậy. Anh ta đang đợi Azusa, huh, Amuro không khỏi tỏ ra hoài nghi.
Anh nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, anh tiếp tục quét sàn và hành động như thể mình không nghe lén vài giây trước.
-"Anh Amuro đã quét xong sàn chưa?" Azusa hỏi đồng nghiệp của mình.
Anh không hiểu rõ tại sao, nhưng anh cảm thấy khó chịu và không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Azusa. Anh lấy lại bình tĩnh trong nháy mắt, nhìn thẳng vào mắt Azusa và trả lời cô bằng nụ cười đặc trưng của Amuro.
-"Tuyệt! Chỉ cần lau dọn một chút nữa là xong," anh ấy cười tươi và đi lau quầy.
Anh nhận thấy má Azusa ửng hồng, không biết là vì nóng hay vì phấn khích.
Anh biết mình không nên làm thế, nhưng lời nói cứ thế tuôn ra khỏi miệng anh trước khi anh kịp dừng lại.
-"Này Azusa, em có muốn ăn tối trước khi chúng ta về nhà không?"
Một thoáng dừng lại. "À, em xin lỗi, nhưng em đã có kế hoạch cho tối nay rồi," cô nói trong khi lau bàn.
-"Tôi hiểu rồi. Không sao đâu"
Anh không biết điều gì đã thúc đẩy anh hỏi cô, khi anh biết rằng cô sẽ ăn tối với một chàng trai khác. Anh đã biết, nhưng anh có thể muốn nghe lời xác nhận trực tiếp từ đôi môi của Azusa.
---
Anh ta thường xuyên đến quán cà phê Poirot.
Khách hàng quen thuộc, Ninomiya Haru.
Anh chàng trò chuyện vui vẻ với Azusa. Anh nhận thấy họ ngày càng thân thiết với nhau hơn. Cô cười trước những câu chuyện của anh ta. Cô cho anh ta thấy nụ cười rạng rỡ của cô.
Amuro lơ đãng nhìn cô gái đang khuấy nồi súp kem. Mùi thơm thoang thoảng trong không khí. Azusa cúi mặt, ngân nga vui vẻ, và nếm thử món ăn. Một lọn tóc rơi xuống trước mặt cô. Theo bản năng, anh vuốt tóc cô lên tai. Anh có thể cảm thấy cô căng thẳng trong giây lát.
Azusa đối mặt với người đồng nghiệp bên cạnh mình với vẻ mặt nghiêm nghị, "Anh Amuro! Lần sau Làm ơn đừng làm thế nữa ."
-"Anh biết những cô nữ sinh kia sẽ phản ứng thế nào nếu họ nhìn thấy hay không. Họ sẽ đốt nhà em mất thôi," cô tiếp tục bằng giọng thì thầm.
Lẩm bẩm xin lỗi, nhưng anh cảm nhận được lời nói và cảm xúc của cô không đồng nhất với nhau.Cô trông có vẻ bối rối. Cũng có điều gì đó ẩn sau đôi mắt đó, điều gì đó khó giải thích. Cô che giấu sự lo lắng của mình rất tốt bằng cách lấy mấy cô nữ sinh kia làm cái cớ.
Ngày hôm sau, cô buộc tóc. Cô nói rằng vì trời nóng nên tóc cô làm cô khó chịu khi cô đang chuẩn bị bữa ăn. Thông điệp rất rõ ràng. Cô không muốn sự việc hôm qua lặp lại. Kỳ lạ thay, kiểu tóc mới của cô khiến anh khó chịu. Anh không thích khi cái cổ dài và trắng ngần của cô để lộ ra cho mọi người nhìn thấy. Anh không thích ánh mắt mà mấy gã đàn ông khác nhìn cô. Hơn nữa, anh cảm thấy rất khó chịu khi anh chàng đó khen cô và Azusa đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ. Anh không thể hiểu tại sao anh lại ghét nhìn thấy khuôn mặt mãn nguyện đó, sự yêu thương lộ rõ trên khuôn mặt của người đàn ông đó.
"Anh Amuro? Anh đang trừng mắt nhìn họ đấy à :)))))" giọng Conan vang lên khiến anh thoát khỏi cơn mơ màng.
"Trông anh giống như vậy sao?" Anh che giấu hành động của mình một cách hoàn hảo và mỉm cười với cậu bé tò mò đang nhấp một ngụm cola.
"Đừng nói với em," cậu bé hạ giọng, "...có chuyện gì với người đàn ông đó không?"
Amuro có thể cảm nhận được chút thận trọng trong giọng nói của Conan.
"Em thực sự rất tò mò phải không Conan?" anh ta trả lời một cách khoa trương.
Anh ấy tiếp tục rửa bát.
Hãy bình tĩnh lại đi! Anh ta tự mắng mình.
Những suy nghĩ của anh ấy dạo này cứ lan man khắp nơi. Những suy nghĩ không giúp ích gì cho nhiệm vụ của anh ấy. Anh ấy thực sự nên tập trung vào nhiệm vụ của mình.
---
-"Ông chủ ơi, cuối tuần tới em có thể xin nghỉ một ngày được không?" Anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Azusa.
Thật hiếm khi cô ấy xin nghỉ một ngày. Thậm chí đó cũng chẳng phải là một ngày đặc biệt. Amuro tự nhủ
-"Amuro, cậu có thể thay thế Azusa vào tuần tới không?" Chủ quán Poirot hỏi anh ta.
-"Vâng. Tôi có thể xử lý được," anh ta đáp.
Chủ quán mỉm cười, "Vậy thì em có thể nghỉ rồi, Azusa."
-"Cảm ơn anh rất nhiều," cô mỉm cười đáp lại.
Anh tự hỏi Azusa có kế hoạch gì cho cuối tuần này. Không thể kiềm chế sự tò mò, anh hỏi cô, nhưng cô chỉ cười và nói rằng mình có hẹn với một nhóm bạn vào cuối tuần này. Anh không dám hỏi cô thêm nữa. Mặc dù anh có linh cảm rằng cô đang nói dối.
---
Ông chủ đã về nhà sớm do có việc, vì vậy Amuro phải dành phần còn lại của ca làm việc cuối tuần một mình. May mắn thay, có ít khách hàng hơn vào cuối buổi chiều nên anh được ở lại một mình, đắm chìm vào những suy nghĩ.
Anh tự hỏi tại sao dạo này mình lại có cảm giác bồn chồn. Thành thật mà nói, anh ghét cảm giác mâu thuẫn mà anh đang phải đối mặt. Anh vắt óc suy nghĩ xem có lý do nào hợp lý không.
À...
Đột nhiên anh hiểu ra. Sâu thẳm bên trong, anh đã biết từ lâu, nhưng anh chưa bao giờ dám đối mặt với cảm xúc thực sự của mình. Anh cười cay đắng. Anh nhận ra rằng anh luôn thích Azusa. Sự hiện diện của cô làm anh thấy bình yên. Sự vui vẻ của cô, nụ cười rạng rỡ của cô, lòng trắc ẩn của cô. Đôi khi cô giống như một đứa trẻ, nhưng điều đó phù hợp với tính cách của cô. Cô rất giỏi dỗ dành trẻ con, Amuro đã nhìn thấy cô ở bên cạnh chơi đùa với chúng, và điểm đó khiến cô càng quyến rũ hơn. Với cô, anh thấy mình tận hưởng khoảng thời gian họ ở bên nhau. Với cô, anh không cần phải lo lắng về những suy nghĩ và toan tính của mình.
Anh cố gắng kìm nén những cảm xúc ấy, nhưng đêm đó, Anh đã mất đi sự kiềm chế và khuất phục trước những ham muốn của mình. Nhìn thấy biểu cảm của cô lúc đó, anh nghĩ cô ấy cũng giống như mình. Nhưng anh đã dập tắt mọi hy vọng, anh thấy sự thất vọng hằn trên khuôn mặt cô, khi anh quyết định rằng cả hai nên quên đi toàn bộ chuyện xảy ra đêm đó. Anh đã đẩy cô ra xa và làm cô tổn thương.
Anh đã thề rằng mình không thể gắn bó với một ai khác nữa. Cũng không để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc của mình, khiến cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Cuộc sống của anh vốn đã nguy hiểm. Nhưng Azusa đã xoay sở để phá vỡ lớp áo giáp phòng bị của anh. Việc trốn tránh cảm xúc của anh rõ ràng đã gây ra nhiều vấn đề hơn cho tâm trí anh để xử lý.
Một lý do khác khiến anh do dự là vì Azusa không biết danh tính thực sự của anh. Anh là Furuya Rei. Không còn nghi ngờ gì nữa, Furuya Rei đã dành tình cảm cho Azusa. Nhưng người mà Azusa biết là Amuro Tooru.
Lớp vỏ bọc Amuro Tooru của anh cũng không hẳn là một lời nói dối hoàn toàn, vẫn còn những khía cạnh này của anh mà mọi người chưa biết. Azusa có thể chấp nhận anh không? Anh có thực sự muốn đặt cô vào nguy hiểm không? Không, tất nhiên là không.
Liệu anh có bằng lòng để cô rời đi không?
Anh hình dung cảnh buông tay cô, những sự kiện gần đây liên quan đến Azusa và anh chàng Haru kia vô tình hiện về trong tâm trí anh. Anh gầm gừ. Anh không thể kiềm chế được. Trong lòng tràn ngập sự ghen tuông. Thật trớ trêu khi anh phải chấp nhận sự hiện diện của một người đàn ông khác bên cạnh Azusa để anh có thể hoàn toàn thừa nhận tình cảm của mình.
Không, anh không thể từ bỏ cô. Với quyết tâm đó, anh lấy điện thoại và gọi cho cô. Không có tiếng trả lời. Anh cam chịu, anh nhắn tin cho cô và nói rằng mình sẽ đến gặp cô sau khi kết thúc ca làm việc tại Poirot.
---
Cô vẫn chưa về, và cô vẫn chưa trả lời điện thoại của anh. Amuro quyết định xuống cầu thang và đợi Azusa trước căn hộ chung cư. Không lâu sau, anh nhìn thấy họ. Haru đưa Azusa về nhà , rõ ràng là cả hai đã ra ngoài cùng nhau. Anh nhìn Haru vuốt tóc Azusa. Anh nhìn họ chào tạm biệt, và gã còn hôn nhẹ lên tay cô. Anh siết chặt tay, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Anh đã đối mặt với vô số tình huống, chắc chắn anh có thể xử lý được sự ghen tuông đơn giản này. Nhận thấy anh ta đã rời đi, Amuro tiến đến gần Azusa.
"Ah, Anh Amuro! Anh đang làm gì ở đây thế?" cô giật mình và ngại ngùng nhìn anh.
"Em không trả lời cuộc gọi của anh," anh nói một cách vô cảm.
Anh nhìn cô thật kỹ. Cô trang điểm nhẹ, tóc được buộc lỏng thành một búi thanh lịch, và quần áo ôm sát mọi đường cong trên cơ thể. Azusa ngày thường vốn đã xinh đẹp, và bây giờ còn xinh hơn thế nữa. Anh muốn khen cô, muốn nói với cô rằng cô thật xinh đẹp, nhưng những lời nói đó không thể thốt ra khỏi môi anh.
Cô lục túi tìm điện thoại, dường như không mấy quan tâm cảm xúc lúc này của anh
- "Em xin lỗi, em không nhận ra điện thoại đã hết pin", cô kiểm tra điện thoại, chỉ thấy màn hình đen. "Có chuyện gì vậy, anh Amuro?"
Anh chỉ im lặng.
-"Anh có muốn vào trong nói chuyện không? Em sẽ pha cafe cho anh." cô ấy đề nghị.
Anh gật đầu và lặng lẽ đi theo sau cô. Anh không biết nên bắt đầu từ đâu. Anh nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, hết lần này đến lần khác. Azusa không hề giũe chút khoảng cách nào với tên Haru Nino gì đó, điều đó khiền anh phát cáu.
-"Anh tưởng em bảo là em đi chơi với các bạn của em mà?" Anh hỏi.
Cô im lặng một lúc, quyết định không quan tâm đến anh nữa và tiếp tục tra chìa khóa vào cửa.
-"Azusa, em có thích anh ta không?" anh hỏi lại.
Cô dừng mọi động tác lại, chậm rãi đáp: "Em không hiểu anh đang nói gì".
Câu trả lời không làm anh hài lòng. Anh tiến lại gần cô và hỏi lại.
-"em và Anh ấy chỉ đang tìm hiểu nhau thôi, và chuyện này không liên quan đến anh," cô quay lại và ngạc nhiên vì khoảng cách giữa cô và anh.
Amuro kẹp chặt cô giữa anh và cánh cửa, đảm bảo rằng cô không có lối thoát. Anh nghiêng người gần hơn về phía cô, định hôn cô. Mắt cô mở to, biết ý định của anh, cô quay đầu lại và đôi môi Amuro chạm vào má cô. Không muốn dừng lại ở đó, anh tiếp tục tìm xuống cổ cô. Anh hít vào mùi hương của cô và nghe thấy tiếng thở hổn hển nhỏ của cô. Anh tiến đến hôn cổ cô, anh cảm thấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên ngực anh, cố gắng đẩy anh ra.
-"Anh, làm ơn, dừng lại," anh nghe thấy lời cầu xin của cô, giọng nói có chút run rẩy.
Anh dừng lại và nắm lấy đôi tay cô đang đặt trên ngực anh. "Azusa anh xin lỗi. Anh có điều muốn nói, xin hãy nghe anh."
Nhưng Azusa không chấp nhận. Cô quay đi không nhìn anh. "Làm ơn thả em ra và về nhà đi. Không có gì để nói cả anh Amuro" Cô run rẩy. Anh không biết là vì sợ hay vì tức giận. "Chúng ta sẽ không bao giờ nói về chuyện này nữa," cô kết thúc.
Anh miễn cưỡng buông tay cô ra, cuối cùng anh đã làm hỏng mọi chuyện, không thể nói cho cô biết cảm xúc của mình, chỉ có thể xin lỗi và chúc cô ngủ ngon.
---
Dạo này anh thường xuyên vắng mặt ở Poirot. Anh không thể làm gì khác. Vermouth đã giao cho anh khá nhiều công việc, anh không phàn nàn gì về điều đó. Suy cho cùng, mọi thứ anh làm đều vì mục đích giữ lấy vỏ bọc này, để có thể tiến sâu hơn và tiêu diệt tổ chức. Hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo sẽ giúp anh đạt được mục tiêu. Bên cạnh đó, những công việc này giúp anh quên đi sự hỗn loạn bên trong mà anh đang phải đối mặt. Anh thầm khao khát Azusa. Tuy nhiên, sau sự việc ngày hôm đó, anh vẫn chưa biết phải đối mặt với cô như thế nào.
---
Một tuần sau, Amuro cuối cùng cũng xuất hiện để làm việc lại ở Poirot. Có thể thấy một số vết xước trên khuôn mặt anh. Anh mặc áo dài tay màu trắng. Azusa có thể thấy một mảng băng quấn quanh cánh tay anh. Cô hỏi anh có chuyện gì và không giấu được nỗi lo lắng. Anh nói rằng anh bị thương do công việc thám tử của mình. Ngoài ra, anh cảm thấy hoàn toàn ổn.
Dối trá.
Anh ấy có thể chịu đựng được nỗi đau về thể xác, nhưng nỗi đau về mặt tinh thần lại là một vấn đề hoàn toàn khác.
Giờ nghỉ trưa đã đến và Amuro ngay lập tức đi đến phòng nhân viên.
-"Anh Amuro?" Cô gõ cửa phòng nhân viên rồi bước vào mà không đợi anh trả lời.
Cô nhìn thấy anh không mặc áo, ngồi trên ghế dài, đang thay băng. Chiếc băng cũ, nhuộm đỏ màu máu, vẫn ở bên cạnh anh.
-"Xin lỗi em. Anh nghĩ mình đã khóa cửa rồi," anh nói trong khi vẫn tiếp tục quấn băng.
Cô tiến lại gần, lấy băng khỏi tay Amuro và cẩn thận quấn nó vào cánh tay anh
"Anh không nên ép buộc bản thân phải đi làm nếu anh đang bị thương", cô khiển trách.
"Anh muốn gặp em," anh thú nhận.
Cô không để ý đến anh và tiếp tục quấn băng cho đến khi nó được buộc chặt.
"Được rồi," cô vỗ nhẹ vai anh và bắt đầu đứng dậy.
"Azusa, đợi đã..." anh nắm lấy tay cô không cho cô rời đi.
"Làm ơn, anh cần nói với em một điều," anh ấy nhẹ nhàng cầu xin.
Cô gật đầu và quay lại ngồi. Amuro nắm chặt tay cô.
Không có dấu hiệu từ chối nào từ cô ấy. Được rồi, đó là một khởi đầu tốt , anh nghĩ.
"Trước hết, anh xin lỗi vì đã cư xử như một thằng tồi. Xin lỗi vì đã làm tổn thương em," anh thở dài.
"Kể từ khoảnh khắc chúng ta ở khách sạn đêm đó. Thật tàn nhẫn khi anh cố gắng đẩy em ra xa. Anh đã phủ nhận cảm xúc của chính mình. Anh phủ nhận nhận những gì đã xảy ra giữa chúng ta. Nhưng khi anh chàng đó đột nhiên xuất hiện, anh đã... tức giận.
Giận vì anh ta đã động chạm đến em, giận vì em và anh ta ngày nào cũng thân thiết với nhau, giận khi thấy em vui vẻ bên cạnh anh ta. Nhưng trên hết, anh giận chính mình vì đã không nhận ra sớm hơn rằng anh đang ghen. Vì anh đã thích em. Anh thích em."
Anh dừng lại để xem xét phản ứng của cô. Mắt cô mở to.
- "Amuro cũng có những suy nghĩ giống như em sao? Không. Anh đang nói dối," cô lắc đầu dữ dội. Cô không thể tin vào những lời mình vừa nghe. Có vẻ không hợp lí chút nào
"Anh thích em, Azusa. Anh muốn em. Anh sẽ không nói dối em, mặc dù có những điều anh vẫn chưa thể nói với em. Nhưng anh hy vọng em sẽ chấp nhận anh."
"Nhưng- Làm sao anh Amuro, anh là người đã nói rằng chúng ta không nên nhắc lại chuyện này nữa. Em nghĩ mình đang làm phiền anh." cô bắt đầu nức nở.
Anh buông tay cô ra để lau nước mắt cho cô. Khuôn mặt anh tiến lại gần. Hơi thở của cô hòa vào hơi thở của anh. Anh vuốt ve má cô rồi hôn môi cô. Tiếng thở hổn hển kinh ngạc của cô bị miệng anh bóp nghẹt. Tay cô tự động bám vào cổ anh, miệng cô đáp lại nụ hôn của anh.
Anh ấy dừng nụ hôn lại. "Xác nhận thế này đã đủ chưa? Em cũng thích anh chứ, Azusa? Em có chấp nhận anh không?"
Cô gật đầu nở nụ cười dịu dàng, niềm hạnh phúc thuần khiết hiện rõ trên khuôn mặt, "Vâng! Vâng, em cũng thích anh Amuro."
Anh mỉm cười, một nụ cười chân thành, rồi lại hôn cô lần nữa.
--
-"Em thực sự xin lỗi, anh Haru. Em không thể chấp nhận tình cảm của anh," Azusa cúi đầu xin lỗi.
Haru thở dài. Cậu đã đoán rằng cơ hội của mình gần như bằng không, nhưng cậu không nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối sớm như vậy.
-"Không sao đâu, Azusa. Có một thời gian, anh nhận ra rằng, mặc dù em đã cố gắng che giấu, nhưng đôi mắt em vẫn luôn dõi theo 'anh ấy'."
Cô đỏ mặt vì sự ám chỉ đó. Không cần phải đề cập đến "anh ấy" mà Haru nhắc đến là ai, vì cả hai đều biết họ đang nói đến....
-"Vậy thì, chúc em hạnh phúc, Azusa." anh cúi đầu và chào tạm biệt cô.
Quay trở lại quán cà phê, cô thấy Amuro đang đứng gần bức tường. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm.
-"Đừng lo, em đã nói không với anh ấy rồi," cô thông báo với anh trong khi vẫn tiếp tục quét sàn.
-"Thật vui khi được nghe điều đó," anh ấy trả lời.
-"Anh có muốn ăn tối ở nhà em không?"
Anh mỉm cười trước lời đề nghị của cô, "Được thôi, chúng ta đóng cửa hàng xong rồi anh sẽ hộ tống em về nhà."
Chắc chắn là anh ấy đói. Nhưng trong hoàn cảnh này, anh ấy sẽ không ngại bỏ bữa tối và đi thẳng đến món tráng miệng.
Anh ta cười thầm trong lòng, ...nhưng Azusa không cần biết điều đó.
---
Anh biết rằng mình đang ích kỷ. Nhưng anh cũng biết rằng anh không thể từ bỏ điều tuyệt vời nhất đã xảy ra trong cuộc đời mình. Anh biết rằng anh có thể khiến mạng sống của Azusa gặp nguy hiểm.
Không, anh sẽ bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm. Anh sẽ đảm bảo rằng không ai có thể chạm vào Azusa. Anh đã làm việc chăm chỉ để có được tia nắng của mình, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng để hạnh phúc của mình bị người khác cướp mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro