Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.

2 giờ chiều, một ngày thứ bảy nắng đẹp.

Tại cửa hàng tiện lợi.

"Cô còn cần gì nữa không ạ?", anh chàng thu ngân ngập ngừng khi thấy cô gái trước mặt anh đang bận mơ mộng về điều gì đó

Cô ấy chống tay dưới cằm, ánh mắt nhìn xa xăm, không để ý đến anh chàng thu ngân, .

Nhưng có vẻ như giọng nói của anh ta đã đánh thức cô khỏi giấc mơ của mình.
"Hmm... Vâng, tôi nghĩ là đã đủ rồi" Cô đỏ mặt nói.

"Vậy thì chúc bạn một ngày tuyệt vời. Và hãy đến lần nữa nhé".

Azusa chỉnh lại chiếc túi trên tay và nhìn đồng hồ, cô vẫn còn nhiều thời gian để chuẩn bị, cô mừng vì hôm nay mình thức dậy sớm. Hơn nữa, có lẽ cô sẽ ngủ muộn vào đêm nay, cô đỏ mặt khi nghĩ đến điều đó.

Cô cúi đầu một chút để che đi khuôn mặt ửng hồng và nụ cười toe toét của mình. Cô đang mong chờ đêm nay.
Bởi vì đó là kỷ niệm 1 năm hẹn hò của cô với người bạn trai tuyệt vời của mình. Hmm. Khuyết điểm duy nhất là ấy khá bận rộn nhỉ???
Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy gì đó, ở phía bên kia đường – Furuya Rei đang rời khỏi nhà hàng cùng một người phụ nữ và người phụ nữ đó đang nắm lấy cánh tay anh.

Azusa sửng sốt, một tay che miệng, tay còn lại siết chặt túi đồ, mắt mở to, quay đi, cô không muốn nhìn thấy. Cô không muốn nhìn thấy anh ở bên người phụ nữ khác.

Tên anh là Furuya Rei, nhưng cô gặp anh với cái tên Amuro Tooru và anh là đồng nghiệp cũ của cô tại quán cà phê Poirot. Cô phải lòng anh và đã bày tỏ tình cảm của mình cho anh biêt.

Nhưng anh đã từ chối!

Anh chỉ nói rằng mình không thể hẹn hò với cô gái nào cả.

Sau đó, mối quan hệ của họ trở nên khó xử, cô đã cố gắng đưa mọi thứ trở lại như ban đầu. Cuối cùng thì anh cũng đã thoải mái hơn, và mối quan hệ của họ đã có thể trở lại như trước.

Cho đến một ngày, anh biến mất....

3:30 chiều tại căn hộ của Azusa.

khi Azusa về đến nhà, sự háo hức trước đó đã hoàn toàn biến mất. Nhưng cô vẫn cần phải chuẩn bị bữa tối, dù sao hôm nay cũng là ngày kỉ niệm của họ.

Cô ấy chỉ khó chịu khi thấy có người ngồi vào chỗ dành riêng cho mình thôi.

5 giờ chiều.

Cô đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối thì nghe thấy tiếng cửa căn hộ mở, đó là bạn trai cô.
Anh ấy đến sớm hơn cô nghĩ. Không muốn đối mặt với anh ấy ngay lúc này, cô nói mà không quay lại "Anh-anh đang làm gì ở đây?"

-"Anh đã làm xong việc hôm nay và đến giúp em."

"Ồ vậy sao?... Công việc hôm nay thế nào?"

-"Tốt, anh đã hoàn thành công việc này, và- *anh ấy tiến đến gần cô từ phía sau, ôm cô và hôn vào gáy cô*bắt đầu từ bây giờ anh là của em".

"Thật sự là của em sao?" cô nói, quay người đẩy anh ra, tạo khoảng cách giữa họ. Anh cảm giác có điều gì khác lạ ở cô ấy.

-"Đúng vậy, em có muốn đi đâu không? Anh sẽ đưa em đến đó?" Anh lấy hai bàn tay áp vào má cô, nhưng Azusa đã gạt ra lùi lại khỏi anh vài bước.

Cô đang tức giận, nhưng không phải đang giận anh, cô giận chính bản thân mình vì đã để cảnh tượng đó làm mình bối rối đến mức này.

-"Em ổn chứ?"

"Ừ, trông anh có vẻ vui sau khi hoàn thành công việc hôm nay."

-" Tất nhiên là anh vui rồi,vì giờ chúng ta có thời gian cho riêng mình"

-" Nhưng có gì đó...em đang giận sao Azusa?"

"Em không giận". Cô vừa nói vừa tự thuyết phục bản thân.

-"Rõ ràng là em đang giận."

Đúng vậy, Amuro Tooru đã biến mất. Sau đó, anh ấy quay lại với một cái tên khác-Furuya Rei- và hiện tại anh ấy trở thành bạn trai của cô

-"Azusa! Em thật sự đang giận anh đúng không?"

"Không, em không giận, em chỉ nghĩ công việc của anh không có vẻ gì là khó khăn hay mệt mỏi cả. Anh còn có thể đi nhà hàng với một người phụ nữ xinh đẹp nữa mà, vào hôm nay- ngày kỉ niệm chúng ta!"

"Cái gì? Em đã thấy anh hôm nay sao?"

"Ừ, đúng vậy anh FURUYA, em thấy anh khi anh đang ' LÀM VIỆC'."

Cô lập tức hối hận khi những lời nói đó vừa thốt ra khỏi miệng của mình.

Anh kể cho cô nghe tất cả về công việc của mình, anh là một thám tử, đôi khi phải làm việc bí mật, và nhờ bản chất công việc của anh mà họ có thể gặp nhau. Đó là một công việc nguy hiểm có thể khiến anh bị giết và cô lại trách móc như thể anh đang vui vẻ sau lưng cô.

Cô cảm thấy tồi tệ và nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt.

-"Anh xin lỗi-"
-"Anh xin lỗi vì em phải chứng kiến ​​điều đó", anh nói khi đến gần cô và kéo cô vào lòng.

"Anh không giận sao? Về chuyện đó? Và cả cách em nói chuyện với anh mặc dù biết đó là một phần tính chất công việc của anh?"

-"Anh có chút buồn, nhưng anh hiểu được cảm giác của em mà, Azusa!"

Anh không thích cách khách hàng của Poirot nhìn cô, và cách họ tán tỉnh cô. Tệ hơn nữa, anh nghĩ rằng cô cũng đang đáp lại họ, trong khi cô chỉ đang làm công việc của mình.

"Thật sao? Em rất xin lỗi"

-"Nhân tiện, em có thấy chính xác điều đó không?"

"Em thấy hai người rời khỏi nhà hàng và cô ấy nắm tay anh"

-"Cái gì? Em chỉ thấy phần đó thôi sao?"

khi nghe vậy, cô tách khỏi vòng tay anh, mắt mở to "Cái gì? Còn chuyện gì khác nữa sao?"

anh vẫn im lặng

"Mau trả lời em đi, FURUYA REI! Còn có chuyện gì xảy ra giữa anh và người phụ nữ đó nữa hay sao?"

-"Xin lỗi, nhưng anh..."

"Em không thể tin là anh lại làm thế này... anh nói dối em sao? Ngay bây giờ sao?"

"Xin lỗi... em có thể đánh anh nếu em muốn." anh nhìn cô, cô trông thực sự dễ thương với đôi má phúng phính và đôi lông mày nhíu lại.

"Đây không phải là lúc cho chuyện đó".

-"Xin lỗi, anh chỉ muốn trả đũa chút thôi, vì em đã nghi ngờ anh kia màaa. Thật sự người phụ nữ đó là người cung cấp thông tin phía công an nhưng hóa ra cô ta là thủ phạm chính, cô ta đang cố gắng gài bẫy người khác. ngay bây giờ cô ta hẳn đang có một cuộc trò chuyện vui vẻ với các đồng nghiệp của anh tại trụ sở".

Anh nhẹ nhàng giữ mặt cô và nâng cằm cô lên, khiến cô đối mặt với anh, anh có thể thấy cô đang đỏ mặt, ngay cả phần chóp tai. cô ấy trông thật dễ thương

-"Anh không biết, không quan tâm, và cũng không cần cô ta biết hay hiểu gì về anh cả"

-"Bởi vì anh là của em, và anh chỉ cần em hiểu rõ về anh".

"B-bữa tối đã sẵn sàng. Anh có đói không?"

-"Hmn anh nghĩ là anh đang cảm thấy đói kiểu 'khác'


"Cái gì?"

Anh bế cô vào lòng và bắt đầu đi về phía phòng cô.
-"Anh sẽ bắt đầu với món chính."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro