4. Tóc dài
leng keng leng keng !!!
Chiếc chuông treo trên cửa đã reo lên lần thứ n vào buổi trưa hôm đó. Hôm nay là một ngày đặc biệt bận rộn tại Poirot Café.
" Xin chào quý khách!" Cô bồi bàn Azusa lịch sự chào đón khách hàng. Môi cô nở một nụ cười thân thiện. Nhanh chóng tiến về phía khách hàng mới đang ngồi ở bàn phía trong góc của cửa hàng.
Cùng lúc đó, Amuro đang đắm chìm vào công việc nấu nướng của mình. Khi nghe thấy tiếng chuông reo, bàn tay khéo léo của anh dừng lại . Đôi mắt xanh nhạt của anh bắt gặp hình dáng nhỏ nhắn của người đồng nghiệp đang chạy về phía khách hàng. Mái tóc dài ngang lưng của cô ấy đung đưa duyên dáng trên tấm lưng nhỏ nhắn của cô ấy.
Anh nhìn chằm chằm, không chớp mắt.
"Azusa, cho tôi thêm một tách cà phê nóng được không?" Một người đàn ông trung niên gọi cô, Amuro chắc rằng đó là một cảnh sát.
Azusa quay đầu về phía cảnh sát và mỉm cười lịch sự với anh ta. "Được ạ.", cô trả lời. Khi cô hất tóc sang một bên và quay đầu lại, Amuro không thể rời mắt khỏi khoảnh khắc đó.
Đã nửa năm trôi qua kể từ lần đầu tiên anh bước qua cánh cửa của Poirot, ứng tuyển làm bồi bàn bán thời gian. Anh đã quen thuộc với môi trường và cô đồng nghiệp Azusa. Trong thời gian đó, anh cũng nhận thấy sự thay đổi của mái tóc cô ấy. Lần đầu tiên họ gặp nhau, mái tóc cô ấy ngắn hơn, những lọn tóc nâu nhạt của cô ấy chạm vào vai. Amuro nghĩ rằng mái tóc ngắn rất hợp với cô ấy
Nhưng...
Anh không thể cưỡng lại suy nghĩ bên trong mình... Rằng mái tóc dài hơn của cô bây giờ thật hoàn hảo.
Anh đã tự hỏi cảm giác sẽ thế nào khi vuốt những lọn tóc nâu đó trong lòng bàn tay. "Nó có mượt như mình tưởng tượng không nhỉ?". Anh nghĩ.
"Anh Amuro?" Azusa ở ngay trước mắt anh. Mùi hương dễ chịu của cô tràn ngập xung quanh.
"A." Người đàn ông trầm ngâm chớp mắt mấy lần, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, trái tim anh đập thình thịch.
" Anh không sao chứ? " Cô tò mò hỏi.
"Anh không sao".
Azusa kiểm tra khuôn mặt Amuro một cách cẩn thận. "Anh đang mơ mộng gì đó phải không?" Cô cười khúc khích.
"Ừm..." Người đàn ông gật đầu, nụ cười vui vẻ thường ngày hiện rõ trên khuôn mặt đẹp trai.
"Một mì thịt viên sốt kem cho bàn số 3, anh Amuro". Azusa đọc tờ giấy trên tay.
"Xong ngay đây", anh ta trả lời ngắn gọn.
Căn hộ của Amuro, 10 giờ tối
Haro vẫy đuôi vui mừng khi thấy chủ nhân của mình trở về nhà.
" Gâu gâu ", chú chó nhảy vào vòng tay Amuro.
"Mày khỏe không, Haro?" Anh nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng như tuyết. Haro đáp lại bằng một cái liếm tinh nghịch lên mặt Amuro.
"còn nhớ người đồng nghiệp mà tao đã kể với mày không?" Anh đặt chú chó con lên đùi mình. Haro sủa một tiếng , như thể đang trả lời câu hỏi của chủ nhân.
Amuro lấy điện thoại ra khỏi túi quần jean và mở khóa. Anh mở thư viện ảnh và nhấn vào một bức ảnh. Đó là bức ảnh chụp một cô gái trẻ quen thuộc đang làm việc tại Poirot Café. Haro đứng dậy, đôi mắt chớp chớp.
" có muốn xem không?", anh hỏi. Chú chó con dễ thương vẫy đuôi vui vẻ. Đôi mắt tròn của nó chăm chú nhìn vào bức ảnh của người con gái mà chủ nhân của nó thường nhắc đến.
Amuro thở dài một hơi. "Thật tệ. Tao không nên gắn bó với bất kỳ ai."
Haro sủa lên một tiếng buồn bã. Như thể chú chó nhỏ có thể hiểu được cảm xúc của Amuro.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro