Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Ánh sáng mùa đông.

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/49401571/chapters/124668958





Hoàng hôn tháng 11 đã buông xuống từ lâu, thời tiết bên ngoài lẫn bên trong căn phòng này đều kinh khủng như nhau, đám mây xám đen nặng nề treo lơ lửng trên bầu trời, kéo nó xuống cho đến khi gần chạm đến đỉnh của những tòa nhà bên dưới. Mặt trời đã biến mất. Thành thật mà nói, anh không thể nhớ lần cuối mình nhìn thấy nó là khi nào. Những gì còn lại là một thành phố u ám phụ thuộc vào những ngọn đèn điện yếu ớt.

Nghĩ đến việc phải rời khỏi giường, hoặc ra khỏi căn hộ, anh chẳng có chút hứng thú nào. Tất cả những gì anh muốn là cuộn tròn lại và ngủ một giấc cho đến sáng mai, có thể lâu hơn thì càng tốt.

Nhưng thực tế có vẻ phũ phàng và anh không thể làm gì khác, tổ chức áo đen đâu thể tự biến mất. Anh chẳng thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục công việc của mình.

Anh từ từ ngồi dậy trên giường, dường như hành động này cần nhiều sức mạnh và ý chí hơn anh tưởng. Rei ghen tị liếc nhìn Haro. Chú chó nhỏ vẫn ngủ ngon lành  bên cạnh anh mà không có chút ý định nào muốn dậy.

Mày đang tận hưởng đấy, anh bạn. Chàng điệp viên vừa nghĩ vừa đưa ngón tay vuốt ve đầu của chú chó . Tai của Haro ngọ nguậy phản ứng, rồi lại rúc sâu hơn vào chăn và bắt đầu ngáy. Không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Rei ép mình ra khỏi giường, chán ghét từng giây từng phút. Không khí trong căn hộ lạnh ngắt so với chiếc chăn ấm áp mà anh vừa rời khỏi và từng tấc da thịt anh khao khát được chui trở lại dưới chăn. Sự kiệt sức đè nặng lên từng bước chân khi anh lê bước đến phòng tắm. Rei gặp hình ảnh phản chiếu của mình ở đó, cảm thấy như nó đang nhìn anh chằm chằm.

Đừng có thảm hại thế này nữa... , anh giận dữ mắng mình, bước vào phòng tắm. Anh không thể để bản thân chìm đắm vào những thiếu sót tình cảm ngẫu nhiên như vậy khi Tổ chức và Akai vẫn còn ở ngoài kia. Vì vậy, anh nghiến răng và chuyển nhiệt độ nước sang lạnh như băng.

Vâng, ít nhất thì nó cũng đánh thức anh ta dậy. Não anh bị sốc vì cái lạnh trong khi cơ thể anh cố gắng hết sức để thở giữa làn nước lạnh buốt. Anh vẫn có thể hoàn thành một số báo cáo và gọi điện cho Vermouth sau đó. Nhưng khi đến Café Poirot hai giờ sau đó, anh ta vẫn không cảm thấy khỏe .

Rei thở dài, rồi nở nụ cười vô tư đặc trưng của Tooru Amuro trước khi bước vào nơi này. Ít nhất thì bên trong cũng ấm áp.

Anh làm việc với Azusa, cô gái luôn tràn đầy sự lạc quan, và bằng cách nào đó cô ấy khiến anh không thể tập trung nổi để suy nghĩ về những thứ khác. Nhưng anh chưa bao giờ phàn nàn gì về cô ấy cả. Có điều gì đó ở cô ấy dường như làm bừng sáng căn phòng và mang lại cho anh cảm giác bình yên cùng một lúc. Giữa trưa, thế giới bên ngoài ô cửa sổ chuyển từ màu đen u ám sang màu xám sáng, Rei thấy tâm trạng của mình có vẻ tốt hơn . Nhưng sau ba giờ chiều, mây đen tiếp tục kéo đến và mọi thứ xung quanh lại bắt đầu trở nên tối đen. Tâm trí của Rei cũng bị kéo theo.

Anh ta thấy mình không còn đứng sau quầy ở Poirot nữa, thay vào đó là trên đỉnh toà nhà chết tiệt kia. Với cơ thể bất động của Hiro nằm bẹp trên sàn và Akai đứng trước mặt, với khẩu súng trên tay.

"Anh Amuro?"

Rei chớp mắt. Akai và Hiro biến mất. Thay vào đó, anh bị ném trở lại hiện tại với Azusa đứng trước mặt anh, lông mày nhíu lại.

"Anh ổn chứ, Amuro?", cô hỏi. "Anh đã nhìn chằm chằm vào khoảng không được một lúc rồi, gương mặt còn bực bội nữa đó".

Ở đâu đó trong não anh, câu hỏi của cô đã kích hoạt một ngọn đèn cảnh báo nhỏ, nhắc nhở anh không được để mặt nạ tuột ra. Điều anh cần làm là ngăn Azusa đào sâu vào những bí mật nguy hiểm bên dưới vẻ ngoài vô hại của Amuro Tooru.

Amuro hơi nghiêng đầu và mỉm cười ngây thơ đáp lại cô.

"À... Anh chỉ đang nghĩ, hôm nay thời tiết âm u quá", anh trả lời, hy vọng lời giải thích mơ hồ này sẽ làm cô hài lòng.

"Đúng vậy", cô ấy trả lời, "đây mới là tháng 11 thôi đó. Tháng 12, tháng 1 và tháng 2 vẫn chưa đến".

Anh vô tình rùng mình khi nghĩ đến ba tháng u ám nữa. "Làm ơn đừng nhắc anh về điều đó nữa", anh rên rỉ.

Đáp lại câu hỏi đó, Azusa nhìn anh với vẻ trầm ngâm.

"Này, anh Amuro", cô ấy nói, "gần đây anh có xét nghiệm nồng độ vitamin D không?"

"Không, tại sao em lại hỏi thế?"

"Bởi vì việc thiếu ánh sáng mặt trời trong những tháng tối có thể gây ra tình trạng thiếu hụt vitamin D, do đó", cô ấy dùng điện thoại chạm nhẹ vào mũi anh ấy, "dẫn đến tâm trạng tồi tệ. Nghiêm trọng hơn có thể gây ra trầm cảm nữa đó".

Anh cảm thấy cô nói cũng có lý. Mặc dù anh thường đổ lỗi cho Tổ chức Áo đen và việc những người thân thiết bên cạnh lần lượt ra đi là lý do chính dẫn đến sự sụp đổ của mình, anh phải thừa nhận rằng mình đã lâu không cảm nhận được ánh nắng mặt trời, vì quá bận rộn với ba thân phận và ba công việc khác nhau. Thông thường, anh sẽ dành cả ngày  ở trong quán cà phê, nghiên cứu, hoặc giấu khuôn mặt của mình sau lớp cải trang nào đó của Vermouth khiến anh trông giống như một người hoàn toàn khác, chẳng có tia nắng nào có thể chạm tới gương mặt thật sự của anh.

"Đó thực sự là một gợi ý hay đấy, Azusa", cuối cùng anh ấy trả lời. "Em có vẻ biết nhiều về chuyện này."

Azusa đưa tay lên xoa đầu một cách ngại ngùng. "Đó là chuyện thường tình", cô mỉm cười. "Bản thân em cũng có xu hướng thiếu hụt vitamin D. Đôi khi em thức dậy vào mùa đông và chỉ muốn khóc."

Cái gì?

Anh bối rối nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt. Anh ấn tượng về việc cô ấy có thể nói về cảm xúc của mình một cách thoải mái như thế nào. Nhưng hơn thế nữa, một người con gái tốt bụng, luôn tỏ ra lạc quan với nụ cười thường trực trên môi, lại có ngững giây phút buồn bã và tuyệt vọng trong bóng tối, một cảm giác đau nhói xuất hiện trong lồng ngực anh.

"Anh rất tiếc khi nghe điều đó" , anh muốn nói vậy, nhưng cô đã ngăn anh lại khi một ý tưởng nào đó chợt loé lên trong đầu cô.

"Này, anh Amuro, vì cả hai chúng ta đều có vẻ khó khăn khi phải đối mặt với những tháng ngày đen tối, nên hãy cố gắng chăm sóc lẫn nhau trong mùa đông này nhé!"

"Được thôi", anh ấy trả lời. "Chúng ta hãy làm điều này". Trả lời theo cách này có vẻ quá dễ dàng và anh ấy đã làm mà không suy nghĩ nhiều về nó.

"Tốt", cô gái trẻ ngân nga. "Vậy thì bây giờ em sẽ ôm anh nhé."

Chàng điệp viên sững sờ. Chậm rãi đặt chiếc đĩa anh sắp rửa vào bồn, anh cảnh giác quay sang người bên cạnh.

"Cái gì? Tại sao?"

"Bởi vì", Azusa chống tay vào hông, "trông anh thực sự giống như đang cần một cái ôm vậy."

Hả?

Anh nhìn cô chằm chằm một cách khó tin, nhưng cô chỉ mỉm cười đáp lại anh, vẻ mặt ngây thơ và hoàn toàn không hề nao núng, trong khi tâm trí anh thì lại trở nên rối bời. Kiểu như, chết tiệt: Anh đang có một ngày tồi tệ... hay đúng hơn là rất nhiều ngày tồi tệ. Và có lẽ anh cảm thấy thực sự rất khốn khổ. Nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng anh là một điệp viên đang thâm nhập vào một tổ chức giết người và sự hiện diện của anh tại quán cà phê chủ yếu là để che đậy. Rằng anh không nên gắn bó hay gần gũi với bất kỳ ai.

Cách xử lý cảm xúc thẳng thắn của Azusa làm anh mất cảnh giác. Rei cảm thấy não của mình đã bị đóng băng hoàn toàn. Anh chỉ đứng đó, bất động như ma-nơ-canh, bọt rửa bát vẫn còn bám trên tay anh. Anh chỉ có thể nhìn cô, khi cô bước lại gần hơn và nhẹ nhàng duỗi tay về phía anh.

Và rồi cô ôm lấy anh.

Thật sự là đã ôm rồi.

Không phải kiểu ôm hời hợt mà nhiều người dùng như một hình thức chào hỏi, không phải chỉ vài giây tiếp xúc ngắn ngủi giữa cánh tay và vai. Thay vào đó, cô từ từ và cẩn thận quấn mình quanh anh, như thể anh là một sinh vật mỏng manh và dễ vỡ. Tuy nhiên, sự dịu dàng cực độ của cô khiến anh tự hỏi, liệu anh có quên cách thở không. Cô kéo anh lại gần hơn, cho đến khi anh áp chặt vào thân mình cô. Ở tư thế này, cô nhìn qua vai anh, không biết mắt anh đang mở to.

Azusa ấm áp.

Thật ấm áp và tử tế đến lạ thường, trong khi vòi hoa sen của anh vào buổi sáng lại lạnh giá và tàn nhẫn.

"Không sao đâu", cô thì thầm, Rei thở phào nhẹ nhõm sau khi đã nín thở một hồi. Người đồng nghiệp xoa lưng anh như một cách an ủi và anh có thể cảm thấy sự căng thẳng trong cơ thể mình tan biến. Cơ bắp của anh không còn cứng nhắc nữa, cho phép anh thư giãn khi cô chạm vào, và cô đáp lại bằng tiếng ngân nga mãn nguyện.

Sau đó, cô hơi thay đổi góc độ cánh tay và bóp chặt anh.

Rất chặt.

Chết tiệt. Không thể nào thở được.

Đột nhiên anh cảm thấy mình như vỡ vụn ra, nhưng chẳng sao cả, anh cho phép bản thân như thế, bởi vì Azusa bằng cách nào đó đã ghép những mảnh vỡ của anh lại với nhau.

Azusa, em đang làm gì với anh thế?, anh thì thầm trong đầu mình giữa tiếng tim đập dữ dội.

Họ đứng gần nhau thêm vài giây nữa, trước khi cô bắt đầu buông tay ra và lùi lại. Azusa ngẩng đầu lên, để đôi mắt màu ngọc lục bảo của cô chạm vào đôi mắt xanh thẫm của anh.

"Anh không đơn độc trong chuyện này, đừng bao giờ quên điều đó", cô nói. "Và còn nữa...", cô liếc nhìn anh, "chúng đang nhỏ giọt xuống sàn nhà."

Cái gì?

Phải mất một lúc anh mới hiểu rằng bọt rửa chén lúc trước đã chảy xuống ngón tay anh, rơi xuống sàn nhà.

"Ồ!"

Anh vội vã quay lại để có thể giữ tay trên bồn rửa, khiến cô bật cười trước phản ứng đột ngột và bối rối của anh.

Amuro nhìn cô với ánh mắt giả vờ bực bội, nhưng điều đó chỉ khiến cô cười khúc khích lớn hơn.

Anh chợt nhận ra, tiếng cười của Azusa nghe như một thanh âm đẹp đẽ, khoé miệng anh khẽ cong lên.

Tuy nhiên, anh không thể chấp nhận việc bị cô chế giễu như vậy.

Rei quay lại với vẻ mặt quỷ quyệt và nhanh chóng hất những ngón tay ướt của mình về phía đồng nghiệp, khiến những giọt nước xà phòng bắn về phía cô. Cô hét lên và cố gắng tránh xa anh ta sang phía bên kia quầy, điều này khiến cô suýt va vào một khách hàng ở đó. Người đồng nghiệp đang rửa bát của cô đã cố gắng hết sức để không cười về điều đó.

Có lẽ anh không nên làm vậy, nhưng Rei không thể không nghĩ đến vẻ đáng yêu của cô, khi cô dừng lại với cánh tay vung vẩy và tiếng đế giày kêu cót két, tiếp theo là những lời xin lỗi liên tục hướng đến vị khách hàng đang sửng sốt không hiểu chuyện gì xảy ra.

Rei  lắc nhẹ đầu để xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu và tập trung trở lại vào số đĩa còn lại trong bồn rửa.

Chỉ đến khi anh đặt chiếc đĩa sạch cuối cùng sang một bên, anh mới nhận ra bóng tối bao quanh mình có vẻ bớt nặng nề hơn một chút...

" Sếp Furuya...sếp ơi?"

Rei giật mình tỉnh dậy sau một hồi suy nghĩ, thấy Kazami đang nhìn mình với vẻ mặt nghi hoặc.

Trở lại tình hình hiện tại: Họ đang theo dõi, ngồi trong một chiếc xe  trong khi vẫn để mắt đến tòa nhà bên kia đường. Đêm đã buông xuống từ lâu, nhà cửa và đường phố chìm trong bóng tối. Anh có thể cảm thấy hơi đau ở khuỷu tay, nơi bác sĩ đã lấy máu vài giờ trước để kiểm tra nồng độ vitamin D của anh, giống như Azusa đã gợi ý vào đầu ngày hôm đó.

"Có chuyện gì vậy?", anh ta hỏi cấp dưới của mình.

"Có người vừa bước vào tòa nhà", người đàn ông kia báo cáo.

"Ồ", Rei phát hiện ra rằng anh hoàn toàn không để ý đến điều đó. Anh gật đầu với người đàn ông kia. "Quan sát tốt lắm, Kazami." Lời khen ngợi khiến khuôn mặt trợ lý của anh sáng lên rõ rệt.

Ngược lại, tâm trí của chàng trai tóc vàng lại hướng về bản thân mình. Liên tục quay lại với những khoảnh khắc của anh với Azusa hôm nay. Cô ấy nhắc anh rằng anh không cô đơn, sự chạm nhẹ nhàng và cẩn thận của cô khi đến gần anh, cách đôi tay mạnh mẽ đáng ngạc nhiên của cô siết chặt và ép anh lại với nhau.

Anh vẫn có thể cảm nhận được sự tiếp xúc trên da mình và giọng nói của cô vẫn còn vương vấn trong tâm trí anh.

Chúng vẫn chưa chịu đi.

Đúng như lời hứa của họ.

Nếu Rei thành thật với chính mình, thì đó không hẳn là sự vô tình khiến anh đồng ý chăm sóc Azusa trong suốt mùa đông và ngược lại. Hơn nữa, đó là vì Azusa khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở bên cô. Ở bên cạnh cô gái tốt bụng và ngây thơ này, anh không cần phải giấu mình sau chiếc vỏ bọc nào khác. Khi anh làm việc với cô tại Café, anh có thể nếm trải được cảm giác có một cuộc sống bình thường. Một nơi mà đối với cả hai người, việc chăm sóc lẫn nhau là điều bình thường trên thế giới này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro