11. Một lời hứa.
Đã đến lúc rồi .
Amuro Tooru đã nói với chủ quán cafe Poirot về chuyện này .
Nói chuyện với anh ấy thật dễ dàng nên Amuro không có điều gì phải lo lắng.
Thật dễ dàng.
Dễ như ăn kẹo.
Tuy nhiên, việc phải nói chuyện đó cho Azusa khiến trái tim anh thắt lại, đập mạnh một cách đau đớn trong lồng ngực
Anh hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
-"Azusa, anh có thể xin em một chút thời gian được không?" Anh bắt đầu nhưng vẫn đảm bảo để giọng nói của mình không bị run.
Amuro hướng ánh mắt về phía người con bái bên cạnh anh vì anh không thấy phản ứng của cô sau nhiều giây trôi qua.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn im lặng.
Cả hai tay cô đều bận rộn với đống bát đĩa trong bồn rửa. Không thể đoán biết được thái độ của cô vì cô ấy chỉ cúi gằm mặt xuống.
Quả thực kỳ lạ .
Azusa vốn luôn vui vẻ, nhiệt tình với bất cứ điều gì mà anh nói với cô.
Nhưng lần này, cô đã từ chối lắng nghe, hoàn toàn phớt lờ anh.
-"Azusa, em có đang nghe anh nói không?" Anh cố gắng hết sức để tỏ ra vui vẻ.
Đôi mắt xanh của anh thoáng nhìn thấy cơ thể của cô đang run rẩy.
-"Xin lỗi, anh Amuro haha." Azusa quay mặt về phía anh, tiếng cười khúc khích nhỏ của cô nghe có vẻ đang kìm nén.
Amuro chăm chú nhìn khuôn mặt cô, và tim anh như thắt lại khi chứng kiến vẻ mặt buồn bã đó. Mặc dù cô ấy mỉm cười với anh, nhưng đôi mắt lại hiện rõ sự buồn rầu. Cô ấy đang giả vờ mỉm cười. Và Amuro biết điều đó, bởi vì anh đã quá quen thuộc với nụ cười rạng rỡ của cô. Nụ cười luôn khiến anh cảm thấy bình yên dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
-"Có chuyện gì vậy, Azusa?" Anh ta tiến lại gần cô.
Cô miễn cưỡng lắc đầu. "Không có gì đâu. Nhưng mà anh định nói về điều gì?"
-"Ừm, thật ra... Không có gì đâu. Anh nghĩ là để chút nữa nói sẽ tốt hơn." Anh vừa nói vừa với lấy miếng bọt biển trong bồn rửa. Một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên khuôn mặt anh .
-" Ngay bây giờ . Làm ơn hãy nói cho em biết ngay đi, anh Amuro."
Người đàn ông quay đầu về phía cô, không chắc có nên tiếp tục nói hay không.
Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ, Anh thẳng lưng, đối mặt với cô và nói một cách nghiêm túc : "Kể từ ngày mai, anh sẽ nghỉ việc ở đây. Anh không biết phải cảm ơn em thế nào cho đủ Azusa, em đã giúp anh rất nhiều. Anh thực sự trân trọng tấm lòng của em và khoảng thời gian chúng ta làm việc cùng nhau"
Im lặng...
-" A, là như vậy sao... " Cô thở dài, ánh mắt buồn bã. "Cuối cùng thì ngày này cũng đến rồi." Azusa cắn môi, cố ngăn nước mắt không chảy xuống.
Amuro nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt anh không chớp mắt, anh ngạc nhiên trước lời nói của cô .
' Cuối cùng thì sao? ', anh thầm nghĩ.
-"Ý em là sao Azusa? Cuối cùng là sao ?"
Azusa không thể kìm nén nỗi đau trong lồng ngực, những giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên má. "Cuối cùng cũng được nói lời tạm biệt với nhau", cô nói giữa những tiếng nức nở. "Anh này, nhiệm vụ của anh ở đây cuối cùng cũng đã hoàn thành, phải không? Vậy nên đã đến lúc anh phải đi." Cô nức nở không thành lời.
Mắt Amuro mở to hết cỡ khi nghe những gì Azusa vừa nói.
-"Azu-" Amuro định nói gì đó nhưng bị người phụ nữ cắt ngang.
-"Không phải vậy đâu anh", cô lắc đầu. "Đó chỉ là suy đoán của em sau khi chứng kiến một số... chuyện ", cô ngước nhìn anh với đôi mắt sưng húp.
Amuro lơ đãng nắm chặt cánh tay cô và hỏi: "Em nhìn thấy gì vậy ? "
Azusa nhăn mặt, cảm thấy móng tay anh đâm vào da mình. "Đau quá. Làm ơn buông em ra."
Người đàn đang ông kích động nhanh chóng nới lỏng tay. Anh lùi lại một bước, đụng trúng vào chiếc bàn phía sau. "Nguy hiểm lắm. Quá nguy hiểm. Đừng bao giờ dính vào", anh ta rít lên một cách độc địa.
Amuro đang hoảng loạn. Đây là lần thứ hai anh cảm thấy lo lắng như vậy từ khi vụ việc của Scotch xảy ra. Bí mật mà anh đã luôn cất giữ cẩn thận cuối cùng đã bị vạch trần. Và quan trọng nhất, chính là cô ấy, chính cô ấy là người đã khám phá ra bí mật đó. Tại sao??
-"Chắc là lỗi của anh. Tôi đã quá lộ liễu." anh nắm chặt tay.
-"Em xin lỗi, anh Amuro", giọng nói run rẩy của Azusa vang lên bên tai người đàn ông vẫn còn đang bối rối.
-"Không phải lỗi của em ", anh ngẩng đầu, liếc đôi mắt kinh hãi về phía người phụ nữ nhỏ nhắn. "Là lỗi của anh. Luôn là lỗi của anh", anh nghiến răng, phát ra tiếng rít trầm thấp.
-"Em chỉ đoán vậy thôi. Anh không làm gì sai cả." Azusa bước lại gần Amuro, nắm chặt bàn tay của người kia đang căng thẳng.
-"Ngày hôm đó, em đã nhìn thấy anh ta." Người phụ nữ nhìn vào mắt anh và bắt đầu nói. Cô thấy sự tò mò lóe lên trong đôi mắt xanh nhạt của anh.
- "Bạn của anh, người tên Hida đó. Em cũng đã thấy anh bước ra khỏi xe sau anh ấy. Và tay anh", cô dừng lại, nhẹ nhàng bóp lấy bàn tay anh "Tay anh cầm một khẩu súng. Em cũng thấy anh ra lệnh cho họ, những người mà với em có vẻ không giống những người bình thường bởi vì-" Cô dừng lại, xem xét kỹ lưỡng khuôn mặt của Amuro. Vẻ mặt tuyệt vọng trên khuôn mặt anh như đang thúc giục cô mau chóng thúc câu nói của mình: "-họ cũng mang theo súng lục."
Amuro rút tay ra khỏi tay Azusa ngay sau khi cô ấy nói xong.
-"Thì ra là thế ", anh nói một cách vô tình
-"Vậy thì đừng bao giờ đến gần anh nữa", anh nhấn mạnh từng từ.
-" Quên hết mọi thứ về anh đi", giọng nói như đang ra lệnh. Sự quyết tâm hiện rõ trong đôi mắt lạnh lùng của anh .
- "Giả vờ như không biết anh".
Azusa lại bật khóc khi nghe những lời tàn nhẫn của anh. Cô gật đầu và lẩm bẩm ừm liên tục.
-" Em biết rồi ", lời cô thốt ra nghẹn ngào
-"Em sẽ- làm vậy, nếu điều đó là sự lựa chọn tốt nhất cho anh.Hơn nữa, em- em chẳng là gì cả . Em- em xin lỗi vì đã luôn bám lấy anh, mặc dù em chẳng là gì cả . Chắc hẳn điều đó rất khó chịu , đúng không?" Cô chớp mắt, nước mắt lăn dài trên đôi má ửng hồng của cô.
Amuro đứng đó như một bức tượng, cơ thể anh cứng đờ. Đầu anh đau buốt, trái tim anh cũng vậy. Đối với người khác, cô ấy chẳng là gì cả. Nhưng đối với anh, Cô ấy rất quý giá . Cô ấy rất quan trọng với anh. ' Cô ấy là... Cô ấy là ai? Từ khi nào cô ấy lại quan trọng với anh đến vậy? ' Một thoáng ký ức về việc anh ở bên cô tràn ngập tâm trí anh, khiến anh giật mình.
-" Tạm biệt , anh Amuro Tooru. Những ngày tháng trải qua cùng anh là những ngày tháng hạnh phúc nhất của em. Cảm ơn anh rất nhiều." Azusa cúi đầu, nước mắt vẫn lăn dài trên má.
-"Xin hãy tự bảo vệ mình. Đừng để bản thân bị thương. Đừng thức khuya, anh thường buồn ngủ vào ban ngày", cô nói, một tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi môi cô.
Sau khi đã rửa xong đống bát đĩa trong bồn, cô sắp xếp mọi thứ và đi đến cửa trước của Poirot, bước ra ngoài. Cô không dám quay lại nhìn, nhìn người đồng nghiệp mà cô đã bắt đầu thích lần cuối.
Trong khi đó, Amuro đang cố gắng lấy lại bình tĩnh. Anh suy ngẫm về việc Azusa vẫn chưa phát hiện ra mọi chuyện, điều đó cũng tốt. Anh nên cảm thấy nhẹ nhõm, và anh cũng nên biết ơn vì sự cảm thông của cô, để quên anh đi.
Nhưng rồi sự ích kỷ lại trỗi dậy trong huyết quản của anh. Một nửa trong anh thì miễn cưỡng, không muốn buông tay cô. Anh không sẵn sàng từ bỏ nguồn ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối của mình. Anh không thể sống thiếu nụ cười dịu dàng, tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng và sự ấm áp của cô.
Cuộc sống của anh trước giờ vẫn ổn khi không có ai bên cạnh. Anh vẫn ổn. Đúng vậy, anh vẫn ổn, trước khi anh gặp cô gái xinh đẹp làm việc tại quán cà phê Poirot, người đã lấp đầy cuộc sống hỗn loạn của anh bằng niềm hy vọng và hạnh phúc.
Anh rời khỏi quán cafe và chạy nhanh về phía người con gái vừa rời khỏi.
Anh chạy hết tốc lực, hy vọng có thể nhìn thoáng qua người con gái như thiên thần đã bị bóng tối của màn đêm nuốt chửng.
Anh ta nheo mắt và nhìn thấy cô phía bên kia đường ray.
-"Azusa!" Anh hét lên, ước gì giọng nói của mình có thể đến được với cô khi tiếng còi tàu vang lên cùng với đoàn tàu đang chạy qua.
Azusa khựng lại vài giây, không thể tin được giọng nói quen thuộc đang gọi mình. Ngay khi cô quay lưng lại, một đôi cánh tay mạnh mẽ đã bao bọc lấy cơ thể cô, nhấn chìm cô trong hơi ấm bất tận.
Đó là mùi hương của anh, ủ ấm cô một cách dễ chịu. "Amuro?" Cô muốn nhìn mặt anh nhưng không thể vì cằm anh đang tựa trên đỉnh đầu cô.
-"Azusa", anh gọi, hơi thở nhẹ nhàng của anh phà xuống phía trên tóc cô. Cô không thể ngăn trái tim mình đập nhanh như vậy. Nhanh đến mức cô sợ mình sẽ chết mất thôi.
-"Hả?" Cô trả lời lí nhí, hơi thở khó nhọc khiến cô ấy không thể thốt ra được lời nào.
-"Làm ơn hãy ở lại. Ở lại với anh." Anh thì thầm một cách tuyệt vọng.
Azusa thở hổn hển trong vòng tay của anh, đôi mắt cô ngấn lệ. "Nhưng anh bảo em quên anh đi", cô đáp lại giữa tiếng nức nở.
-"Đúng, mọi chuyện phải như thế, nhưng-", anh dừng lại. "-anh không thể để em đi. Anh biết mình là một kẻ ích kỉ. Anh có thể khiến em gặp nguy hiểm, nhưng anh thật lòng muốn em ở lại." Azusa có thể cảm thấy hơi thở hổn hển của anh khi anh thốt ra những lời đó.
Người con gái nhỏ nhắn nghe giọng nói đau khổ của anh, cô giơ tay ra và ôm lấy người anh. "Vậy thì anh chỉ cần bảo vệ em là được mà. Đừng cố gắng đẩy em ra xa nữa."
-"Anh biết." Anh buông cô ra khỏi vòng tay mình, đôi mắt u sầu nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt. "Nhưng anh sợ rằng đến cuối cùng mình không thể bảo vệ được em. Những điều tồi tệ luôn xảy ra trong cuộc sống của anh, không thể tránh khỏi."
Anh vẫn chưa sẵn sàng từ bỏ tia sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối của mình.
Anh không thể sống thiếu nụ cười dịu dàng, tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng và sự ấm áp của cô.
Azusa siết chặt bàn tay anh và nói, "Này, em cũng có thể tự bảo vệ mình, anh biết mà." Cô lau nước mắt rồi cười khúc khích, một nụ cười trìu mến hiện lên trên khuôn mặt cô. "Em sẽ đăng ký một lớp karate và luyện tập chăm chỉ để có thể tự vệ", cô vui vẻ nói thêm.
Amuro vẫn chưa tin, anh nhíu mày.
-"Anh Amuro, anh nên dừng thói quen xấu là cau mày như thế đi, nếu không anh sẽ có nếp nhăn đấy", Azusa nghiêng đầu một chút, nói đùa với người đàn ông đang sửng sốt.
Môi anh ta nở một nụ cười nhẹ, chẹp miệng với cô gái đang cười nói vui vẻ.
-"Vậy thì hãy hứa với anh, luôn giữ an toàn cho bản thân. Nếu anh bảo trốn, em phải trốn. Nếu anh bảo chạy, em phải chạy. Em hiểu chứ?" Anh ra lệnh, nhẹ nhàng vỗ đầu Azusa. Azusa nghiêng người và khẽ gật đầu.
-" Haiz . Em hiểu rồi", cô ấy ngân nga, khuôn mặt tươi cười, quên hết những giọt nước mắt đã rơi trước đó.
-"Azusa, nhưng mà, hiện tại chúng ta không thể ở gần nhau. Nhiệm vụ nguy hiểm nhất vẫn chưa được hoàn thành, vì vậy-", anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt người con gái đang lo lắng, "-em sẽ đợi anh chứ?"
-" Tất nhiên rồi", cô ấy trả lời ngay lập tức, đôi mắt tràn đầy quyết tâm. "Dù mất bao lâu, em cũng sẽ đợi." Cô ấy nắm chặt tay, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, xanh và sâu thẳm như đại dương.
-"Cảm ơn em", Amuro kéo cô vào lòng lần thứ hai. "Cảm ơn em, Azusa", anh nói lại khi hôn lên đầu cô. Anh nhớ khuôn mặt Azusa đỏ bừng bừng.
-"Để anh đưa em về nhà." Anh đưa tay về phía cô, chìa lòng bàn tay ra và Azusa vui vẻ nắm lấy.
-" Chờ đã anh ơi?" Cô ấy hỏi một cách cẩn thận.
-"Hử?"
-"Em đã nghĩ nãy giờ rồi, nhưng anh đã khóa cửa quán cà phê chưa?" Azusa nghiêng đầu, nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
Đồng tử của Amuro giãn ra sau khi nhận ra. Không! Anh đã không khóa cửa quán Poirot. Anh vỗ tay trán và quay sang Azusa, "Chết! Anh quên mất. Em có phiền nếu phải quay lại đó với anh không?" Anh ta hỏi, mặt hơi ửng hồng vì xấu hổ.
-"Tất nhiên rồi", cô gật đầu thật lòng, mỉm cười tinh nghịch với người đàn ông đang bối rối.
Trên đường đến Poirot, Azusa muốn hỏi anh ta về một điều mà cô đã tò mò từ rất lâu. Đúng vậy, tò mò muốn chết luôn. Cô lắc lư đôi bàn tay đang nắm chặt khi họ bước đi, rồi hỏi, "Anh Amuro, tại sao anh đột nhiên gọi em là Azusa ? Trước đây luôn là cô Azusa." Má cô ửng hồng sau khi hỏi điều đó.
Amuro ngước nhìn bầu trời đang tối dần và trả lời, "Bởi vì người gọi em là anh , chứ không phải Amuro Tooru, người phục vụ làm việc tại quán cà phê Poirot."
Anh cảm thấy lòng bàn tay Azusa cứng lại trong vòng tay anh, anh cúi đầu xuống ngang tầm mắt cô. Cô há hốc mồm như một con cá đang thiếu oxi, không thể trả lời câu nói của Amuro.
-"Có nghĩa là em thậm chí còn không biết tên thật của anh sao?!" Cô thốt lên trong trạng thái mơ màng.
Amuro cười trêu chọc rồi nói, "Ừ thì đúng vậy."
-" Nè!! " Người phụ nữ bối rối hét lên một cách bực bội.
Người đàn ông tóc vàng ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và đặt một nụ hôn môi lên môi cô. Azusa hét lên nhưng vẫn im lặng trước nụ hôn bất ngờ. Trong lòng cô có chút bồn chồn.
Khuôn mặt cô ửng đỏ khi Amuro rút lui. "Cái tên tuy là giả, nhưng những khoảnh khắc chúng ta chia sẻ là thật." Anh nhìn vào mắt cô, hai đôi mắt chạm nhau.
-"Ừ, em tin anh", cô gật đầu ngay lập tức. "Nhưng em phải gọi anh là gì đây?" Cô cau mày.
-"Cứ gọi anh là Amuro", anh ta chế giễu, cười khúc khích.
Azusa thở dài, thất bại rồi đáp lại, "Được rồi, thưa anh AMURO!."
-"Xin em hãy kiên nhẫn. Anh hứa sẽ kể cho em nghe mọi chuyện sau khi giải quyết xong những vấn đề này." Azusa có thể thấy sự kiên định và trung thực trong mắt anh. Cô gật đầu, giơ ngón út ra. "Vậy thì, chúng ta hãy hứa bằng ngón út nhé", cô nói. Amuro giơ ngón út ra để đan vào ngón út của Azusa.
-"Anh hứa, nếu anh nói dối, thì 1000 cây kim sẽ đâm vào ngón út của anh" Cả hai cùng nhau nói trong khi đan những ngón út vào nhau.
Đêm đó, Amuro Tooru và Enomoto Azusa đã hứa với nhau . Không có lời tỏ tình ấm áp nào cả. Không có những lời tuyên bố tình yêu sáo rỗng. Chỉ có hai người họ, cố gắng thấu hiểu cho hoàn cảnh của nhau và hứa sẽ ở bên nhau vào một thời điểm thích hợp.
---
Tác giả: Moorshum1997
Link gốc:
https://archiveofourown.org/works/34471093
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro