Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

- Sao rồi sao rồi ??
- Aishh ! Chẳng có gì cả chỉ là tớ nhắn tin muốn trả lại anh ấy cái ví tiền thôi .
Nó bực mình
- Dữ quá ~ Anh ấy mà biết mặt này của cậu thì sao nhỉ ?
- Xì ...
- Tớ vào lớp đây
- Ừm
- Ah Young ah !
- Hửm
- Saranghe ~ ( mình yêu cậu )
Nó nói rồi làm hình trái tim nhỏ , chạy thẳng vào lớp
- Yah ! Xì .... cái con nhỏ này
Mỗi tiết học đều đối với nó thật nhàm chán . Nó nhìn vào sách giáo khoa vẽ bậy bạ gì đó rồi nhìn ra cửa sổ mơ màng giữa ban ngày . Giờ ăn trưa mọi người đã ra khỏi lớp chỉ còn mình nó ngồi trong lớp , tay bấm bấm điện thoại .
" emoticon ( blè ) "
" Gì vậy ? "
" Không có gì chỉ là anh đang chán thôi , cả nhóm đan nghĩ giải lao "
" Oh , em củng đang trong giờ ăn trưa "
" Có làm phiền em không ? "
" Không đâu dù sao em củng rảnh "
" emoticon ( ok ) "
" Ah ! Chuyện thanh toán lần trước em cảm ơn "
" Không có gì đâu mà em thích ăn bánh xoài à ? "
" Em thích trà xanh nhưng hôm đó họ hết trà xanh rồi "
" Anh thích vị xoài hoặc bạc hà "
" Em thì khoai môn , vani , hoặc trà xanh "
" Hôm đó em tới tập nhảy à ? "
" Đúng rồi ạ "
" Muốn được nhìn em nhảy ghê kkk "
" Em không giỏi đâu kkkk "
- Ah ! No quá ~
Mọi người bắt đầu vào lớp , nó lật đật nhắn thêm vài dòng rồi cất điện thoại .
" Em vào tiết rồi , bye bye , anh làm việc tốt "
" Ok , bye bye , em củng học tốt "
Cả hai dù chỉ mới biết nhau nhưng nói chuyện cứ như là thân lắm rồi vậy . Nó bằng cách nào đó đã vui vẻ hơn và ... có sức học hơn .
4:30 p.m / Seoul
- Cậu về à ?
- Ừm , ở lại học tốt nha
- Ok ... bye bye
Cả hai ôm nhau rồi nó đi khỏi trường liền dừng chân lại . Rẻ tay phải đi xuyên qua một con hẻm . Ra được đường bên kia , áo hoodie màu hồng phấn nó chùm hết lên đầu vì trời bắt đầu trở lạnh . Nhưng nó vẫn phải mặc chiếc váy ngắn , chiếc váy có sọc carô xanh pha lẫn màu đen . Nó mang vớ đen dài lên đầu gối với chiếc giày thể thao màu trắng thường ngày . Sống mủi đỏ hồng vì lạnh , nó đi tới chỗ trò chơi điện tử , khuôn mặt vẫn lạnh lùng không đổi , hai tay đút vào túi trước tiệm trò chơi điện tử , nó rút tay ra lột vỏ cây kẹo mút cho vào miệng , nhếch mép cười một cách không thể nào nham hiểm hơn .
6:05 p.m / Seoul
- CÁI CON NHỎ NÀY MÀY BIẾN ĐI !!! TAO SẼ KIỆN MÀY !!!
Nó mở cửa tiệm ba chân bốn cẳng chạy như điên bung lụa tứ tung đường xá , mọi ánh mắt đều nhìn nó , ôm một cái ba lô to đùng , trên cổ còn có thêm một cái túi bự chảng .
- Ahhh - um !!!
- Suỵt !
Nó im lặng , người đó củng vậy , bàn tay che gần hết cả khuôn mặt nó , sau một hồi ông chủ cửa tiệm bị mất dấu nó , nó cựa quậy vùng vẫy , ở trong một con hẻm tối , nó không nhìn rõ mặt người đó cho lắm nhưng cuối cùng củng ôm cái cặp mà chạy đi . Nó đi tới quán cafe Boo , lại một lần nữa nó lại vào phòng tập , mệt mỏi lê cái thân khởi động rồi hoà mình vào âm nhạc như bao ngày .
8:30 p.m / Seoul
- Cho tôi một nước éo dưa hấu , một bánh ---
Nó khựng lại một chút
- Quý khách muốn dùng bánh gì ạ ?
- 1 ly nước ép dưa hấu , vậy thôi
- Có ngay
Nó mệt mỏi với mồ hôi nhể nhại , nhanh chóng lấy cái khăn lau mặt rồi xịt dầu thơm ở cổ và tay . Mệt mỏi nhưng nó vui với việc nó làm hôm nay . Nó lấy điện thoại  ra đọc tin tức rồi uống hết ly nước dưa hấu ép , thanh toán xong xuôi sau đó đi về nhà . Cái cặp rất nặn nhưng củng không phải nó quá yếu để có thể khiên nổi . Về tới nhà , nó lết cái thân vào phòng tắm ngăm mình rồi bật TV lên xem hoạt hình đến khi nó buồn ngủ , nó muốn thức , nó phải thức để chờ , chờ đợi tin nhắn của người đó . Nó gục xuông giường , ngủ một giấc sâu .
" Mình có là gì đâu mà người ta phải nhắn mỗi ngày ? Mình là gì mà người ta phải nhắn tin mỗi tối ? Tỉnh lại đi Park Gomi ! "
- Gomi !!!
- ...
- Cậu sao vậy ? Như người mất hồn ấy !
- ...
- Có chuyện gì giữa hai người hả ?
- Không có gì ... chỉ là dạo này không nhắn tin thôi
- Chắc do lịch trình bận ?
- Ừm
- Tớ bao trà sữa nhé ?
- Thôi khỏi , lo ôn bài đi sắp thi rồi kìa
- Gomi ah
- Tớ vào lớp đây
Nó đi một hơi vào lớp thầy cô giảng gì nó củng đều nghe nhưng chỉ có điều nó không hiểu sao bản thân lại như vậy , tại sao lại buồn ? Tại sao lại cảm thấy khó chịu ? Nó có nên đi gặp bác sĩ không ? Nhưng chuyện này nó không muốn cho ai biết ... Ký ức chảy về như một thước phim , từ lúc sinh ra chưa bào giờ lòng nó lại cảm thấy nặng trĩu như vậy .
- Không thích chút nào ...
END CHAP 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro