Chap 2
- Dạo này cậu sao rồi ?
- Củng bình thường , còn cậu ?
- Khoẻ như trâu đây , mà chừng nào về thế ? Cậu không tính ở đó luôn đấy chứ ?
- Tất nhiên là không rồi ! Phải về Hàn thăm ba mẹ chứ
- Aigoo ~ có hiếu quá nhỉ ?
Cuộc nói chuyện kéo dài tới hơn cả tiếng , vốn dĩ cô bạn đó chính là người bạn thân nhất từ nhỏ tới giờ đối với nó . Nhân kì này nó đi du lịch , nó ở củng được gần 2 tuần , lên lịch cuối tuần sau về nhà . Nó tắt điện thoại rồi đi tắm , khoác lên mình một chiếc áo lông màu tím khói sang trọng , đôi boots cao gần tới đầu gối , quần jeans đen trông rất sang chảnh thời thượng . Đi ra phía cửa không quên đem theo chiếc túi clutch ( cầm tay ) màu bạc có kim tuyến đơn giản , xỏ vào đôi cao gót màu xám . Tóc cột thành đuôi ngựa đơn giản . Đêm ở Quebec tuyệt đẹp , nó đi dạo một vòng thành phố rồi chụp ảnh tự sướng như điên . Nó đi ngang qua quán cafe La maison Smith nơi quen thuộc mà nó vẫn tới mỗi sáng , điều gì đó lại khiến cho nó dừng chân trước cửa tiệm hàng mi khẽ cụp xuống , suy tư một chút rồi hoà vào dòng người biến mất , tận hưởng không khí và phong cảnh tuyệt đẹp này .
- Cậu đang ở đâu đấy ?
- Quebec .
- Mau về đi ! Giám đốc tự nhiên muốn tụ tập nhóm lại kìa .
- Hả ?? Ok ok
Cúp máy cái rụp , người con trai ấy nhăn mặt , vốn dĩ anh không thích ai làm phiền đến kỳ nghỉ hiếm hoi của mình . Nhưng làm gì được khi phải về ngay lập tức ? Anh về khách sạn thu dọn hành lý , trả phòng rồi ra sân bay .
11:30 a.m Seoul
- Có chuyện gì vậy ??
Cậu bước vào phòng mỗi người mặt ai nấy củng đều nghiêm túc nhận thấy tình hình không ổn , trong lòng củng cảm thấy có chút bất an . Ngồi đợi được một lúc khoing ai nói với nhau một tiếng , từ phía cửa đã có một người đàn ông khá mũm mĩm bước vào nhìn 7 người con trai .
- Jimin , đầu tiên tôi xin lỗi cậu vì đã làm gián đoạn kỳ nghỉ của cậu , nhưng vì đợt comeback lần này khá quan trọng nên buộc cậu phải về sớm .
- ...
- Rapmon cậu cho mọi người tập luyện sau đó lấy cái này rồi đi ăn một bữa thật ngon .
- Cảm ơn giám đốc !!!
Cả bọn đang stress tột độ thì thấy phong bì vàng chìa ra trước mặt , PD hai tay chấp sau lưng xoay người bước thẳng ra phía cửa , với nụ cười trên môi . " Cái đám trẻ này đúng là ... "
- Chúng ta nên đi ăn gì nhỉ ?
- Thịt bò !
Em út vàng lên tiếng trước
- No No Chicken !
Jhope lên tiếng
- Hải sản !
- Đồ Nhật
- Thôi !!!
Cả bọn im bặt nhìn "mẹ" của nhóm .
- Thịt nướng ! Quyết định vậy đi !
Cả nhóm tán thành ai nấy đều đứng lên tập luyện đến nửa đêm , cả thành phố như đã dần chìm vào giấc ngủ , chỉ có vài quán thịt là mở 24/7 . Cả nhóm mệt lã người nhưng vẫn lết cái thân đi tới một quán thịt trong hẻm ai nấy đều ăn ngấu nghiến , ăn muốn sạch cái tiệm của người ta mới chịu về . Được một bữa no nê , anh quản lý củng được hưởng ké nên vô cùng vui vẻ , lái xe đưa cả bọn về ký túc xá .
- Hyung ?
- Hửm ?
- Anh ngủ chưa ?
- Sắp , có gì không ?
Rapmon mở mắt nhìn lên phía giường trên .
- ... Mọi người đã làm gì khi em khiong có ở đây vậy ?
- * thở dài * Thôi mày vào thẳng vấn đề đi , anh biết mày có chuyện mà
- Hyung hiểu em quá nhỉ hì hì .
Đôi mắt một mí nhắm tịt lại không thấy tổ quốc .
- Sao ?
- Thì ... Chuyện là lúc em ở Quebec ... có gặp một người con gái .
- Cái gì ?!
- Suỵt ~~~~ !
- Ờ ờ ... rồi sao nữa ? Chú mày trúng tiếng sét ái tình à ?
- Không có , chỉ là từ lúc em về đây em chỉ hay nghĩ tới cô ta thôi ...
- Oh , người hàn quốc ?
- Um .
- Xinh không ?
- Xi--- mà sao anh hỏi nhiều vậy ?
- Hỏi tí làm dữ . Chắc là mới gặp nên đôi lúc nghĩ tới thôi , mấy ngày sau quen ở đây rồi là hết ấy mà .
- Um ..
- Ngủ đây
- Anh ngủ ngon
Cuộc đối thoại giữa hai anh em chấm dứt ở đó , dù vậy nhưng khi nhắm mắt lại vẫn là khuôn mặt đó , hàng mi đó hiện hữu lên trong đầu anh .
- Vậy con chào ba mẹ con đi đây !
- Cẩn thận có gì thì gọi cho gia đình
- Tất nhiên rồi mà .
Nó ôm hun hai người một cái rồi xách giỏ lên đi thẳng ra trạm xe buýt . Mới về chỉ được 1 tuần nhưng đối với nó Quebec chính là khu du lịch mà gợi cho nó nhiều nỗi nhớ nhất . Nó củng nhớ hương vị cafe và bánh macaroons ở đó ...
- Ah ? Mưa rồi ! Điên thật mùa này mà mưa thì lạnh chết , khổ quá mà không mang áo lạnh hay dù nữa chứ !
Nó khó chịu , hàng mi cụp xuống , hàng chân mày hơi nhíu lại .
- ... Cô gì ơi ? ...
- Hửm ? ........................ Anh ............................
END CHAP 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro