Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Amorous Lust 17 - end

Chapter 17

A New Place

“Tôi không hiểu sao họ lại từ chối kế hoạch của anh. Nó có triển vọng nhất so với ba kế hoạch được giới thiệu,” cô thư ký đặt tách café lên bàn Yunho. “Có vẻ như CEO đang cố ý loại bỏ mọi kế hoạch của anh,” cô thêm vào.

“Cám ơn vì tách café,” Yunho ra hiệu cho cô ra khỏi văn phòng.

“Không có gì,” cô gật đầu, mỉm cười bẽn lẽn. Cô nhận ra mình đang làm ồn.

“Dĩ nhiên anh ta không thể chấp nhận mình,” Yunho nghĩ thầm và dựa người vào ghế. “Giá như mình tìm được việc làm khác, nếu thế mình chẳng phải quay lại đây làm việc,” Yunho nghĩ lại năm tháng trước khi anh không thể tìm được việc làm. Việc tìm được một công việc ổn định là điều hoàn toàn không thể với anh, cứ mỗi lần được gọi phỏng vấn, họ sẽ nói với Yunho đó là nhầm lẫn và rồi anh thấy Changmin đang đứng đợi bên ngoài và cười vào mặt anh. Nếu không phải chăm sóc mẹ, Yunho thà chết đói còn hơn đến làm việc cho Changmin. Nhưng vài tuần sau khi bị chế nhạo, Yunho nhận ra rằng anh phải chỉ cho người đàn ông này mình có thể làm được gì đó. Nhưng gần đây, những kiến nghị của anh đều bị loại bỏ trong các cuộc họp. Dù các đồng nghiệp khác có chọn kế hoạch của anh để giới thiệu với Changmin, cuối cùng nó cũng bị gạt qua một bên và để đấy.

Knock.Knock.

“Ngài Jung, có người đang đợi ông ở đường dây số 1,” cô thư ký thò đầu vào.

“Cám ơn cô,” Yunho gật đầu. “Xin chào?” anh nhấc máy.

“Yah, tớ biết cậu ấy ở đâu rồi!” giọng nói đập thằng vào tai Yunho.

“Cái gì?”

“Jaejoong! Jaejoong vừa gọi cho Leeteuk!” Kangin nói.

“Cậu ấy ở đâu?” Yunho gần như nhảy ra khỏi ghế.

“Cậu ấy đang ở Hàn Quốc, nhưng… cậu ấy không nói địa điểm chính xác,” Kangin giải thích.

Yunho thở dài. Anh thực sự bực mình với cách Changmin đối xử với mình nhưng giờ anh lại nhận được tin Jaejoong đang ở đâu đấy quanh anh nhưng lại không thể tìm được cậu.

“Tớ xin lỗi, lần sau tớ đảm bảo Leeteuk sẽ tìm ra nơi cậu ấy sống,” Kangin giải thích.

“Cám ơn cậu,” Yunho cúp máy.

Knock. Knock.

“Ngài Jung, một cuộc họp khẩn cấp,” cô thư ký quay lại sau vài phút.

“Họp khẩn?” Yunho thu lấy vài tập hồ sơ trong trường hợp anh cần giới thiệu kế hoạch của mình lần nữa. Anh theo cô thư ký tới phòng họp chính. Ngay khi vừa bước vào phòng, anh để ý thấy Changmin đang ở phía bên kia căn phòng nói chuyện với vài người. Một trong số họ thu hút sự chú ý của anh. “Jaejoong!” giọng Yunho rất lớn, thu hút ánh nhìn của mọi người trong phòng.

“Yunho,” Jaejoong há hốc mồm và phải lấy tay che miệng. Mắt cậu dán chặt trên người anh trong khi tim cậu đang đập hết tốc lực. Junsu đã kéo cậu đến công ty một người bạn, chắc chắn là đến cùng Yoochun rồi.

“Có chuyện gì vậy?” Yoochun nhìn Junsu ngay lập tức. Anh biết chuyện này đã được lên kế hoạch trước.

“Rất vui được gặp lại anh, Yunho,” Junsu bước tới và nở một nụ cười.

Yunho chỉ chú ý đến Jaejoong, anh thả tập hồ sơ trên tay xuống và bước tới cạnh chàng trai đang run rẩy. Tức giận là những gì anh có trong tình huống này. Anh đã tìm kiếm người con trai này mỗi ngày và giờ cậu ấy lại xuất hiện trong phòng họp. Yunho nắm lấy tay Jaejoong và kéo cậu ra cửa.

“Anh định đi đâu với cậu Kim?” lời của Changmin không khiến Yunho dừng lại.

Jaejoong không định cãi lại hay đánh nhau với Yunho vì kéo mình đi. Cậu vẫn đang rất bất ngờ. Cho tới khi Yunho đóng sầm cánh cửa lại sau lưng Jaejoong mới hoàn hồn trở lại. “Yunho,” cuối cùng Jaejoong cũng lên tiếng, cậu biết mình đang gặp rắc rối lớn.

Yunho vừa khóc vừa nhìn cậu. Anh không nói được gì khi kéo cậu vào lòng mình. Mọi chuyện có thể để nói sau, ngay lúc này anh cần xác nhận người đứng trước mặt mình không phải mội giấc mơ.

“Yunho, em không biết sẽ gặp anh ở đây,” Jaejoong nhẹ nhàng nói, không khí trong bụng như bị đẩy ra ngoài.

“Nếu biết thì em không đến nữa ư?” Yunho siết chặt lấy cậu hơn.

“Em…” Jaejoong không biết bắt đầu từ đâu. “Mình có nên nói với anh rằng vợ cũ của anh là chị gái mình không? Mình có nên nói người anh đã kết hôn cùng là chị gái mình không?” cậu tự hỏi.

“Tại sao? Tại sao em lại rời bỏ anh?” Yunho đẩy ra và lắc lắc vai Jaejoong.

“Em… Em xin lỗi,” Jaejoong cảm giác như một đứa trẻ làm sai việc gì đó và giờ đang thú tội.

“Không quan trọng, em không được bỏ anh đi nữa!” Yunho lại kéo Jaejoong vào lòng.

“Cậu Kim,” Changmin gọi từ ngoài hành lang. Đứng sau anh là Yoochun và Junsu.

Jaejoong quay ra nhìn mọi người đứng ở cửa trong khi vẫn đang nằm trong vòng tay Yunho.

“Có vẻ như hai người biết nhau?” Changmin không từ bỏ việc cắt ngang bọn họ. “Ngài Jung, tôi không ngờ anh lại quen biết anh trai của CEO mới đấy,” anh quay ra mỉm cười nhìn Junsu để tạo một bất ngờ lớn cho Yunho.

“Anh nói gì thế?” Yunho bỏ Jaejoong ra và đối mặt với Changmin.

“CEO mới của chúng ta, cậu Kim Junsu,” Changmin giới thiệu.

“Không, ai là anh trai cậu ta?” Yunho nhấn mạnh.

“Cậu Kim Youngwoong, người anh kéo ra khỏi phòng họp, người anh vừa ôm vài giây trước và là người đang ở trong lòng anh bây giờ,” Changmin muốn đảm bảo Yunho biết chính xác đó là ai.

Yunho quay ra nhìn Jaejoong. “Youngwoong? Anh ta đang nói về ai vậy?”

“Yunho, em… Đó là những gì em muốn nói với anh,” Jaejoong tránh ánh nhìn của anh.

“Em là anh trai Junsu?”

“Tên thật của anh ấy là Youngwoong,” Junsu cắt ngang. “Em trai ruột của vợ c… của Tae Hee,” Junsu giải thích. “Anh có vẻ khá bất ngờ,” cậu thêm vào.

“Junsu,” hơi thở của Yoochun phả vào tai Junsu. “Đến đây nào,” anh kéo cậu đi.

“Whaaa, đợi đã!” Junsu phản kháng lại nhưng Yoochun không thèm trả lời cậu.

“Tôi cũng đã đề nghị cậu Kim Youngwoong sẽ làm cố vấn cho công ty chúng ta,” Changmin nói thêm. “Nhưng giờ tôi không chắc có được không nữa, vì hai người có quan hệ khá tốt đấy chứ,” anh chọc. “Tôi nói với anh họ Kim sở hữu 50% cổ phần công ty chưa nhỉ? Vậy nên về lý thuyết, cậu ấy là ông chủ của anh,” Changmin nói rồi quay lưng bước đi, môi nở nụ cười. “Chuyện này sẽ thú vị lắm đây,” Changmin cười khểnh.

“Jaejoong!” Yunho cúi thấp đầu nhìn sát mặt cậu. “Họ đang nói cái gì vậy? Sao em có thể…?”

“Yunho,” Jaejoong giơ tay lên đặt trên ngực Yunho.

“Đó là lý do vì sao em bỏ anh đi?”

“Không, sau khi đi em mới biết,” Jaejoong giải thích.

“Vậy thì tại sao?”

“Em thấy anh và Tae Hee ở bệnh viện. Em thấy chị ấy khóc và em chợt nhận ra những gì mình đang làm,” Jaejoong lắc đầu. “Không phải lỗi của chị ấy, em không bỏ đi vì chị ấy, mà vì những gì chúng ta đang làm. Tất cả đều sai trái Yunho à, tất cả đều sai trái,” cậu nửa như hét lên, nước mắt chảy dài trên mặt.

“Sai trái? Em nghĩ là sai trái ư?” Yunho bỏ Jaejoong ra và chầm chậm lùi ra sau. Con người này là người duy nhất anh muốn gặp trong sáu tháng qua. Con người này là người duy nhất anh muốn được hưởng sự thoải mái, người mà anh đã hằng mong muốn được ôm lấy. Anh đã muốn được nghe giọng nói nhẹ nhàng an ủi mỗi khi anh tức giận hay buồn phiền đến mức nào. Anh biết mối quan hệ của họ bắt đầu không giống bình thường, nhưng nhiều tuần nằm trong vòng tay nhau trên giường có vẻ đã xóa sạch mọi ngượng ngùng. Anh nghĩ đã rất rõ ràng với cả hai là dù mối quan hệ của họ không bình thường trong mắt mọi người, nhưng nó vẫn rất hoàn hảo với bản thân họ.

“Yunho,” Jaejoong nhận ra mình đã nói ra điều không nên nói. “Em xin lỗi. Em hứa sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa nếu anh ghét em,” cậu quay đi nhưng trước khi có thể bước thêm một bước ra cửa, cậu lại bị kéo vào lòng anh lần nữa.

“Em không biết cái gì đã giúp anh không phát điên lên àh?” giọng Yunho như thì thầm. “Hy vọng được gặp lại em,” anh tựa cằm lên vai trái Jaejoong. “Chỉ ý nghĩ về em mới khiến anh có thể thở được. Anh yêu em,” anh thú nhận.

“Yunho,” Jaejoong há hốc miệng.

“Đừng đi, hãy ở lại với anh,” Yunho yêu cầu.

Một Jaejoong đang run rẩy và bối rối không biết nên làm gì hay nói gì. Cơ thể cậu nhũn ra và Yunho làm việc anh hằng mong muốn trong suốt sáu tháng qua. Anh cúi đầu xuống, lần này không dừng lại trước mặt Jaejoong, môi anh tỳ lên môi Jaejoong. Mắt họ dần nhắm lại, Jaejoong cũng đã chìm đắm vào nụ hôn khi nhận ra cảm giác quen thuộc của môi Yunho trở lại với mình. Bàn tay Yunho trượt xuống và ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Jaejoong. Kéo cậu lại gần hơn trong khi chân phải anh chen vào giữa hai chân Jaejoong.

“Cánh cửa,” Jaejoong rời môi ra để nhắc nhở Yunho rằng cánh cửa vẫn đang mở và bất kỳ ai đi qua có thể thấy bọn họ. Yunho kéo Jaejoong vào một cái hôn nữa trong khi đi đến phía cửa. Anh nâng Jaejoong lên khỏi mặt đấy, chân đá cho cánh cửa đóng lại và đẩy chàng trai nhỏ bé vào tường. Môi anh di chuyển xuống cổ Jaejoong, mút mát không ngừng từ nơi này đến nơi khác. “Yunho,” Jaejoong lại đẩy anh ra. Dù rất muốn Yunho tiếp tục nhưng cậu biết đây không phải chỗ. “Yunho, không phải ở đây,” Jaejoong nói tiếp sau khi lời gọi thứ nhất không làm anh dừng lại.

“Em vẫn nghĩ việc này là sai trái à?” Yunho hỏi.

“Em…”

“Anh sẽ chỉ cho em chẳng có gì là sai trai khi anh và em cùng nhau cả,” Yunho nắm lấy chiếc áo được cái nút cẩn thận của Jaejoong và kéo mạnh. Những cúc áo nhỏ trắng lần lượt rơi xuống sàn.

“Yunho!” Jaejoong giật mình. “Anh đang…” trước khi có thể nói tiếp, đôi môi ẩm ướt của Yunho đã trượt xuống ngực cậu khiến cậu bắt đầu thở dốc. Răng anh cạ lên đầu nhũ cậu và cắn nhẹ lên đó. “Ah,” Jaejoong giật nảy mình vào cửa và gây ra tiếng động. Nhìn thấy phản ứng của cậu, Yunho tiếp tục với đầu nhũ còn lại. Lần này là liếm láp bằng lưỡi và mút mát cho đến khi nó đỏ lên. Anh càng mút thì cái đó càng cương lên giữa hai chân Jaejoong và chọc vào đùi Yunho.

“Em còn nói sai trái nữa không?” Yunho ngẩng lên và hỏi trước khi bao phủ lấy môi Jaejoong.

“Mmmghh,” Jaejoong rên lên trong miệng Yunho, không thể kiểm soát bản thân khỏi run rẩy, cơ thể cậu giờ phụ thuộc hết vào anh.

“Đừng bao giờ nói mối quan hệ của chúng ta là sai trái,” câu nói này giống lời đe dọa hơn.

“Yeah,” Jaejoong nhanh chóng gật đầu, lo sợ anh sẽ còn làm gì nếu cậu không đồng ý.

Knock.Knock.

“Ngài Jung?” giọng nói của cô thư ký vang lên từ phía bên kia cánh cửa.

“Yunho, có người,” Jaejoong đặt tay lên mặt Yunho và cố đẩy anh ra.

“Có chuyện gì?” Yunho trả lời bằng giọng tức giận.

“Umm, ngài Shim muốn ngài và cậu Kim đến phòng họp,” cô gọi.

Yunho lùi lại và trước khi mở cửa, anh lấy chiếc áo vest đen khoác lên người Jaejoong. Anh không muốn ai được phép thấy khuôn ngực trần của Jaejoong. “Nói với anh ta là tôi nghỉ đến hết ngày,” anh nói với cô thư ký và kéo Jaejoong đi cùng.

“Nhưng thưa ngài, ngài Shim và mọi người đang đợi,” cô gọi với theo ông chủ nhưng anh không thèm quay lại lấy một lần.

“Yunho, anh nên đến buổi họp. Có lẽ có chuyện quan trọng,” Jaejoong nói. Và Yunho không thèm trả lời. Anh kéo Jaejoong xuống trước công ty và vẫy tay gọi taxi. Anh đẩy Jaejoong vào trước và theo sau.

“Tới đâu?” tài xế hỏi.

“Errrh,” Yunho gãi gãi đầu.

“Khu chung cư cao cấp ở khu Huangjoo,” Jaejoong nói với tài xế sau khi thấy Yunho đang bối rối. Yunho bàng hoàng nhìn Jaejoong. “Em có chỗ ở mới,” cậu giải thích. Yunho gật đầu và ngồi xuống cạnh Jaejoong. Vai và đùi họ chạm vào nhau để che giấu đôi bàn tay đang siết chặt lấy nhau. Họ không thể thể hiện sự khát khao dành cho nhau trước mặt người lạ. Mười lăm phút đi xe dường như quá dài, ngay khi xe vừa dừng lại trước lối vào, Yunho rút tiền trong ví đưa cho tài xế và kéo Jaejoong ra. Không biết làm gì tiếp, anh quay qua người yêu. Jaejoong cười cười lắc nhẹ đầu với anh trước khi dẫn đường tới căn hộ của mình trên tầng 15.

“Đây là nơi ở mới của em ư?” Yunho nhìn quanh phòng khách khổng lồ sau khi tháo giày ở cửa ra vào.

“Em vừa mua tuần trước, em vẫn chưa dọn vào ở,” Jaejoong giải thích. “Anh ngồi tạm ở đó đi, em sẽ lấy đồ uống cho anh,” cậu đề nghị.

Yunho làm đúng như cậu nói. Anh bước đến ngồi xuống chiếc sofa mềm mại và ngưỡng mộ những bức tranh treo trên tường.

“Em vẫn đang cố tìm ra chỗ treo chúng,” Jaejoong nói từ trong bếp. Mang theo một chiếc cốc, cậu đổ nước cam vào và mang đến cho Yunho. “Em mua chúng ở Paris đấy,” Jaejoong đưa cốc nước cho Yunho. “Người đàn ông bán hàng vẽ tranh ngay trên phố, thật sự rất…” trước khi có thể tiếp tục, Yunho đã kéo cậu vòng lòng. “Yunho,” cậu phản kháng lại, tay đặt trên ngực anh.

“Em nghĩ anh kéo em ra đây để em nói về những họa sĩ trên đường phố à?” Yunho hỏi.

“Không à?” Jaejoong đoán.

“Em đã có giường chưa hay trên sofa này?” anh hỏi.

“Yah!” Jaejoong đẩy anh ra khi Yunho cố hôn cậu.

“Thật xấu hổ, chiếc sofa trắng tinh này sẽ bẩn lắm đấy, rất bẩn,” anh trêu.

“Em có giường mà,” Jaejoong xác nhận.

“Chỉ cho anh đi.”

“Yunho.”

“Chỉ cho anh nào,” anh nhắc lại.

“Nhưng…”

“Em không biết anh nhớ em thế nào đâu,”

“Giờ em ở đây, ngay trước mặt anh. Anh còn cần đến giường làm gì?”

“Anh cần khẳng định lại những gì là của mình,” Yunho nâng Jaejoong lên và đứng dậy.

“Anh không sở hữu em, anh không thể đòi hỏi em được,” Jaejoong cãi lại.

“Ngay từ lần đầu anh ở trong em, em đã thuộc về anh rồi,” Yunho bước ra hành lang và tìm kiếm chiếc giường.

End chap 17.

Chapter 18

I Love You

Yunho ném Jaejoong lên chiếc giường được chế tác tinh xảo. Cảm giác trơn mịn của ga giường nói cho Yunho biết rằng chưa có ai ngủ trên chiếc giường này. Anh kéo chiếc áo khoác và sơ mi của Jaejoong ra cùng lúc và đẩy chàng trai nhỏ bé xuống giường. Mắt Yunho bắt gặp mắt cậu khi anh bao phủ lấy người cậu và cúi xuống thưởng thức đôi môi đang bĩu ra.

“Mmnn,” đôi mắt Jaejoong không mở được lâu. Nó dần khép lại khi môi cậu hé mở chào đón lưỡi Yunho tiến vào.

Yunho rời ra sau vài giây, anh không thể ngừng suy nghĩ thứ gì đang ở trong quần người yêu. Anh cần phải thấy Jaejoong khỏa thân. Yunho quỳ lên đầu gối và kéo quần Jaejoong ra. Kéo nhanh và vứt ra chỗ khác.

“Yunho,” Jaejoong hổn hển vì hành động bất ngờ. Mặt cậu đỏ lên vì xấu hổ khi cái đó cương lên chỉ thẳng vào mặt Yunho.

Mục đích tiếp theo của Yunho là ngực Jaejoong. Anh nấn ná ở đó một lúc trước khi di chuyển lên cổ. Yunho yêu hương vị của cổ Jaejoong. Anh có thể mút mát nơi đó cả đêm, nhưng vẫn còn thứ khác anh cần chú ý đến hơn. Yunho rời ra và lại quỳ lên đầu gối. “Giúp anh cởi quần nào,” anh nói với Jaejoong trong khi bản thân đang tự cởi cúc áo.

Jaejoong vâng lời như vẫn làm. Nếu không nghe theo, Yunho sẽ phạt cậu cả đêm và họ sẽ không có thời gian nói chuyện. Jaejoong cởi cúc quần và kéo khóa xuống, cậu kéo cả chiếc quần ra và thấy quần lót đang ôm lấy cậu nhỏ đã cương cứng lên của anh. Không suy nghĩ gì thêm, cậu nắm lấy thành viên của Yunho bằng một tay và kéo quần lót xuống bằng tay kia.

“Ahh,” Yunho ngã xuống giường, mắt khép lại khi cảm thấy tay Jaejoong trên thành viên của mình.

Bàn tay rảnh rang của Jaejoong giơ lên che lấy miệng. Cậu không ngờ Yunho lại nhạy cảm đến thế. “Có đau không?”

“Anh… thật tuyệt,” Yunho nói và tay nắm chặt ga giường.

Bất ngờ với khả năng kiểm soát của anh, Jaejoong cảm thấy mình có thể làm được. Bình thường cậu vẫn là người nằm dưới, cầu xin Yunho thỏa mãn mình vì anh thích nhìn cậu quằn quại trong kích thích và dục vọng. Bàn tay đang bao bọc thành viên của Yunho di chuyển lên xuống nhẹ nhàng, thỉnh thoảng cậu còn bóp nhẹ nó nữa.

“Nngah. Mhhh. Ahh,” là những gì Jaejoong nghe được từ người đàn ông cậu đang điều khiển.

Nghĩ rằng được Yunho cầu xin chắc hẳn sẽ rất thú vị, cậu liền bỏ tay ra.

“Jaejoong-ah,” Yunho ngóc đầu dậy.

Jaejoong không trả lời mà chỉ khúc khích cười.

“Em nghĩ chuyện này hay lắm hả? Anh sẽ cho em biết thế nào là vui,” Yunho ngồi dậy và kéo Jaejoong xuống giường cùng. Kéo chiếc chăn trắng tinh che lấy cơ thể và môi lại chạm môi lần nữa. Và một lần nữa, Yunho lại rời ra sau vài giây. Hai tay anh giữ lấy tay cậu và trượt dần xuống eo Jaejoong.

“Yunho!” Jaejoong biết anh định làm gì.

Phớt lờ lời gọi, Yunho bắt đầu liếm láp thành viên đã cương cứng của Jaejoong. Anh còn hôn lên phần gốc vài cái trước khi trượt lên và mở miệng bao bọc lấy phần đỉnh.

“Nnnmmmmhhhaaaa,” tiếng thở của Jaejoong nghe như người bị bệnh hen suyễn khi khoang miệng ấm áp của anh bao bọc lấy thành viên của mình. Âm thanh mút mát vang lên khi đầu Yunho nhấp nhô dưới tấm chăn trắng. Jaejoong ngóc đầu dậy để lườm Yunho một cái nhưng cảnh tượng tấm ga trải giường đang chuyển động khiến cậu bị kích thích. Dù không nhìn thấy miệng Yunho chuyển động trên thành viên của mình, Jaejoong vẫn cảm nhận được nó. Và điều đó vượt quá sức chịu đựng của cậu. “Nnnyaaa,” Jaejoong thét lên khi dòng tinh dịch ấm nóng lấp đầy khoang miệng Yunho. Nhưng Yunho vẫn không ngồi dậy ngay. Jaejoong thấy anh đang dùng lưỡi liếm sạch mọi thứ, và Jaejoong còn cương lên nhiều hơn.

“Anh đoán em đã sẵn sàng rồi,” Yunho cuối cùng cũng kéo tấm ga ra khỏi người bọn họ. Anh lấy tay lau môi rồi liếm lấy nó. “Anh nghĩ em cũng rất nhớ chuyện này,” anh nở một nụ cười hư hỏng. Không một cảnh báo, anh nhấc chân Jaejoong lên bằng tay phải. Tay trái anh trượt xuống bôi trơn thành viên của mình bằng chính tinh dịch anh vừa bắn ra cùng lúc với Jaejoong. Và lần này cũng không một lời cảnh báo, Yunho đặt nó trước cửa mình của Jaejoong và đẩy vào. “Ahh,” Yunho rên lên, cuối cùng cũng đến lượt anh được thỏa mãn.

“Nmmmhh,” Jaejoong bất ngờ rên lên. Khi Yunho đẩy vào, cậu có cảm giác như các thớ thịt chống lại anh. Để thư giãn, cậu nghĩ về hình ảnh mình thấy vài phút trước, đầu Yunho di chuyển lên xuống dưới tấm ga giường. “Mmmmnnn,” Jaejoong thở hắt ra khi Yunho đã vào hết. Thân dưới của cậu rất đau. Đã gần sáu tháng từ lần cuối Yunho tiến vào. Phải chăng các thớ cơ đã cứng lên nhiều? Hay vì Yunho trở nên rất lớn?

Khi những câu hỏi xuất hiện trong đầu Jaejoong, Yunho rút ra và đâm vào ngay lập tức. Làm giãn lối vào chật chội. Cuối cùng Yunho cũng chậm lại, anh muốn việc này diễn ra lâu hơn. Tay trái anh vươn lên nắm lấy thành viên cương cứng đến khó chịu của Jaejoong. Anh mạnh mẽ bóp lấy nó và đẩy vào nhanh hơn. Ngay lập tức cả hai cùng hét lên trong khoái cảm khi lên đến đỉnh. Jaejoong bắn ra tay Yunho, trong khi thành viên của Yunho bùng nổ bên trong Jaejoong.

Sau khi Yunho ngã xuống gối bên cạnh Jaejoong, thành viên của anh dần dần trượt ra khỏi người Jaejoong. Dòng tinh dịch trắng đục trào ra và cửa mình bắt đầu khép lại. Jaejoong vẫn còn thấy hơi đau, giống như đêm đầu tiên Yunho làm chuyện này với cậu. Cậu cũng rất bất ngờ vì cảm giác này giống hệt đêm hôm đó.

Yunho kéo Jaejoong nằm tựa lên vai mình khi cậu đang cố lấy lại hơi. “Thấy chưa, em cũng rất nhớ anh mà,” anh đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ trước tựa cằm lên đầu cậu.

Đúng vậy, Jaejoong nhớ Yunho của cậu rất nhiều trong suốt quãng thời gian đi nghỉ cùng gia đình. Cậu cười trong tất cả những tấm ảnh chụp cùng gia đình, cậu cười bất kỳ lúc nào có ai trong gia đình nhìn mình, nhưng khi ở một mình, nụ cười ấy biến mất. Cậu trốn đến phòng tắm giữa đêm vì cậu bắt đầu khóc trong giấc ngủ vì mong muốn được có Yunho ở bên. Cậu nhớ bờ vai vững chắc, bàn tay, đôi môi, cặp mắt, khuôn ngực, tất cả mọi thứ thuộc về người đàn ông này. Kể cả những mặt xấu của anh. “Em yêu anh,” Jaejoong vừa nói vừa khóc.

“Jaejoong,” Yunho nâng đầu cậu lên khỏi vai mình. “Em vừa nói gì?” anh muốn được nghe lần nữa.

“Em…” Jaejoong đỏ mặt, dù chỉ mới nửa giây trước, cậu nghĩ mình sẽ khóc.

“Em vừa nói gì?” Yunho nhắc lại.

“Em… yêu anh,” Jaejoong cúi đầu để tránh ánh mắt anh.

“Cái gì? Anh không nghe thấy,” Yunho hỏi lần nữa và dán chặt tai vào Jaejoong.

“Em nói em yêu anh!” Jaejoong hét lên và cuộn tròn lại lấy ga trải giường che lấy đầu.

“Anh đoán mình chẳng làm được gì nếu em nói vậy,” Yunho trêu và vòng tay ôm lấy ngực Jaejoong.

“Tốt thôi, em ghét anh,” Jaejoong bĩu môi.

“Yah, sao em có thể nói thế được hả? Một giây trước em vừa bày tỏ tình yêu với anh,” Yunho dịch người đến gần Jaejoong và giơ chân phải lên giữa hai bắp đùi cậu.

“Yunho, em vẫn còn đau,” Jaejoong nói khi cảm thấy thành viên của Yunho đang chọc vào giữa hai mông mình.

“Anh sẽ thật nhẹ nhàng,” Yunho thầm thì.

“Hãy nói chuyện trước đã,” Jaejoong dịch lên và quay người lại, không cho Yunho cơ hội phản kháng.

“Chúng ta có thể nói chuyện khi đã mệt,” anh nói.

“Em vẫn còn đau mà. Đã lâu rồi, anh biết mà,” Jaejoong nhắc nhở.

“Được rồi, em muốn nói chuyện gì nào?” anh hỏi. Yunho có thói quen quên mọi chuyện đang xảy ra trong thế giới của mình mỗi lần lên giường với Jaejoong.

“Uhm, … về chị gái em,” Jaejoong bắt đầu. “Chị ấy biết hết về chúng ta mà không hề ghét bỏ em,” cậu giải thích.

“Đó là vì cô ấy biết đây không phải lỗi của em. Đó là lỗi của anh khi để ba mẹ bắt anh lấy cô ấy,” Yunho nói. “Sao em tìm được gia đình mình?”

“Là nhờ cậu em, Yoochun, cậu nghĩ em trông rất quen. Rồi sau đó cậu tìm ra em là cô nhi, cậu và Junsu đã kiểm tra và xác nhận chuyện đó. Tiếp đó họ bắt cóc em ở cửa hàng bánh của Leeteuk và đưa em đến bệnh viện kiểm tra máu. Ban đầu em không biết gì hết, nhưng sau ba ngày chờ đợi, đã có kết quả và họ đưa em đến gặp ba mẹ,” Jaejoong kể lại.

“Anh cá em đã khóc như trẻ con khi gặp ba mẹ, đúng không?” Yunho nhéo mũi Jaejoong.

“Nah-ah, em không hề khóc chút nào. Thực ra em rất bất ngờ khi mẹ ôm lấy em. Một cảm giác rất ấm áp. Như thể em rất an toàn trong vòng tay bà.” Jaejoong nói. “Anh chắc cũng cảm thấy thế khi ôm mẹ mình đúng không?”

“Mẹ anh? Anh không biết,” nụ cười của Yunho tắt dần khi anh quay mặt nhìn lên trần nhà.

“Có chuyện gì à?” Jaejoong biết ngay là Yunho đang có chuyện buồn phiền.

“Mẹ anh, hình như không phải mẹ đẻ,” anh nói.

“Gì cơ?” Jaejoong bật dậy và nhìn Yunho. “Anh nói thế là có ý gì?”

“Anh là con nuôi,” Yunho nói. “Anh biết sau khi em đi không lâu,” anh nói thêm.

“Yunho,” Jaejoong lại sắp khóc. “Em xin lỗi,” Jaejoong vòng tay ôm lấy cổ người yêu và tựa vào ngực anh. “Đáng nhẽ lúc đó em phải ở bên anh, đánh nhẽ lúc đó em phải là chỗ dựa cho anh. Em xin lỗi,” cậu thổn thức.

“Đó là lý do tại sao em không bao giờ nên bỏ trốn. Anh gần như đã chết vì không có em. Nếu em bỏ đi lần nữa, anh sẽ chết mất,” Yunho đe dọa. Anh không muốn Jaejoong cảm thấy chán nản như anh đã từng, nhưng anh cần phải cho cậu biết rằng anh không thể sống thiếu cậu. Anh cần chắc chắn rằng Jaejoong biết hậu quả của việc rời bỏ anh lần nữa.

“Em hứa, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em sẽ luôn ở cạnh anh. Em sẽ không xa anh nữa đâu,” Jaejoong hứa.

Một nụ cười vẽ ra trên mặt Yunho. Anh vòng tay ôm lấy người yêu và kéo cậu xuống cho một nụ hôn. “Đừng khóc, giờ anh đã đỡ hơn nhiều vì có em ở bên,” anh lại hôn cậu. “Nếu em không nín, anh sẽ hôn em nữa đấy,” Yunho đe dọa và một tràng cười rúc rích phát ra từ Jaejoong.

“Dù có chuyện gì xảy ra em sẽ luôn ở bên cạnh anh. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi chuyện, anh sẽ không bao giờ cô đơn nữa đâu,” Jaejoong hé miệng ra và nhắm mắt lại.

“Anh sẽ không bao giờ để em đi,” Yunho đáp lại rồi leo lên trên và ghì Jaejoong xuống giường. Anh trượt xuống cổ và ngực Jaejoong trước khi quay trở lại đôi môi ngọt ngào.

Chỉ mất vài phút và Jaejoong đã chiếm được thế chủ động. Cậu đẩy Yunho xuống giường và trèo lên người Yunho. Cậu muốn đáp trả lại cho Yunho. Cậu mút mát ngon lành trên cổ anh rồi di chuyển xuống ngực. Cậu không được thấy cơ thể này đã sáu tháng và dù đã trải qua nhiều khó khăn, anh vẫn rất cân đối. Những gì Jaejoong yêu là khuôn ngực anh, không có được rắn chắc như của anh, cậu luôn rất ngưỡng mộ thân hình người đàn ông này. Môi cậu quét qua đầu nhũ cương cứng rồi dùng lưỡi chơi đùa với nó. Cuối cùng cậu ấn mạnh lưỡi lên đầu nhũ và mút mát lấy nó. Và điều đó khiến thành viên của Yunho lại dựng đứng lên lần nữa. Jaejoong ngồi dậy và dạng chân ngồi vào lòng Yunho. Cậu chầm chậm ngồi xổm xuống để thành viên của Yunho chạm đến lối vào của mình. Yunho dùng khuỷu tay trái nâng người dậy còn tay phải giữ thành viên của mình khi Jaejoong chầm chậm ngồi xuống. Thành viên của anh tiến vào Jaejoong nhẹ nhàng không gây đau đớn. Khi đã vào hết, Jaejoong bắt đầu nhún nhảy tạo thành một nhịp điệu.

“Ahgg,” Yunho rên lên và siết lấy chiếc gối sau lưng. Rồi tay anh trượt xuống eo Jaejoong giúp cậu di chuyển.

Jaejoong là người lên đỉnh trước và bắn lên ngực và eo Yunho, Yunho nâng Jaejoong lên xuống nhanh hơn khi thấy tinh dịch bắn ra từ Jaejoong. Jaejoong đã kiệt sức và hết hơi vì Yunho đòi hỏi nhiều hơn. Anh đẩy Jaejoong xuống giường và quỳ lên đầu gối trong khi vẫn giữ nguyên thành viên của mình bên trong Jaejoong. Anh đâm vào rút ra không kiểm soát cho tới khi đạt đến đỉnh. Jaejoong nắm chặt lấy ga giường khi cảm thấy dòng chất lỏng ấm nóng lại bắn vào bên trong mình lần nữa.

“Chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc đâu,” Yunho thầm thì vào tai Jaejoong sau khi đã lấy lại được hơi. Cơ thể ướt đẫm mồ hôi của họ cọ xát vào nhau khi Yunho kéo Jaejoong vào lòng.

Jaejoong của anh đã trở lại rồi.

End chap 18.

Chapter 19

You are too far away

“Chào buổi sáng,” Jaejoong đặt một nụ hôn phớt lên môi người yêu.

“Sáng?” Yunho ngoái cổ nhìn ra ngoài. “Trời vẫn còn tối mà, sao đã sáng được?” anh hỏi.

“Giờ là 2:30 sáng,” Jaejoong giải thích.

“Thế thì em phải nói chúc ngủ ngon,” anh kéo Jaejoong lại giường và rải rác các nụ hôn lên mặt người yêu.

“Không, dậy đi. Em sẽ nấu gì đó cho anh,” cậu nói.

“Anh không muốn thức ăn, anh muốn ăn em,” Yunho bắt đầu hôn lên khuôn ngực trần của Jaejoong.

“Không, anh vẫn chưa ăn gì từ khi… Uhm, cả ngày nay anh vẫn chưa ăn gì. Dậy rửa mặt đi nào,” cậu đề nghị.

“Không,” anh lắc đầu.

“Yah, đừng cứng đầu thế nữa. Đi nào,” Jaejoong dẩu môi.

“Không, anh muốn ôm em mãi thế này. Nếu có em bên mình thì anh không cần thức ăn nào khác,” Yunho không biết mình đã trở thành một thằng ngốc.

“Yunho-ah, nhưng…”

“Nhưng gì?

Em có chuyện gì à? Nói cho anh biết đi, vì nếu em không nói anh biết và tự mình giải quyết mọi chuyện và làm gì đó ngu ngốc, chúng ta đều sẽ bị tổn thương,” Yunho rất lo rằng tình yêu của mình sẽ lại biến mất lần nữa.

“Không, không phải vậy. Chỉ là em… đói,” Jaejoong xấu hổ chẳng vì lý do gì.

“Oh đúng rồi! Em cũng chưa ăn gì từ lúc đó!”

“Yeah,” cậu gật gật.

“Anh xin lỗi. Anh đã quên mất chuyện này,” Yunho kéo cả hai người ngồi dậy và vòng tay ôm lấy lưng Jaejoong. Hai cơ thể cọ xát vào nhau khi họ ra phòng bếp. “Em sẽ nấu gì cho người yêu của mình đây?” anh chọc.

“Psh!” Jaejoong cố tình quay ngoắt đi.

“Gì chứ? Chúng ta là người yêu mà,” Yunho nói.

“Em vẫn chưa dọn đồ vào nên chỉ có mì ăn liền thôi,” cậu nhấc chiếc vung nồi ra đặt lên bàn làm một làn khói bay lên hòa vào không khí.

“Uhm, mùi thơm thật,” Yunho lỉnh đi mà vẫn không buông Jaejoong ra. Anh ngồi phịch xuống ghế và kéo Jaejoong vào lòng.

“Yunho-ah, anh làm sao ăn được nếu em ngồi trong lòng anh.”

“Em ăn trước,” Yunho cầm lấy đôi đũa và đảo đều mỳ. Jaejoong bị kẹp giữa tay Yunho và bàn. Cậu không thể thoát ra được, và có vẻ cậu cũng không muốn vậy. Vòng tay Yunho thật ấm áp và thoải mái.

“Đây,” Jaejoong giật lấy đôi đũa từ tay Yunho và gắp mỳ cho anh. Cậu thổi thổi vài lần trước và ngọ nguậy ra hiệu cho Yunho nghiêng đến và thử một miếng.

Yunho cũng làm tương tự và sau một tiếng nhóp nhép dài, anh ngửa ra sau và thở hắt ra. “Nóng, nóng quá,” anh nói. “Em ăn thử đi, ngon lắm.”

Jaejoong khúc khích trước cảnh tượng người yêu đang cố làm nguội đi chỗ mỳ trong miệng. Cậu nghịch ngợm lắc đầu và tự mình ăn một miếng, nhưng cẩn thận thổi mỳ vài lần trước khi nếm thử.

Cả hai cùng thưởng thức bữa ăn cũng nhau sau khi đoàn tụ. Sau khi đã hoàn thành bữa ăn, Yunho bế Jaejoong ra phòng khách. Họ ôm siết lấy nhau để bù cho quãng thời gian xa cách.

“Yunho-ah, lúc nhớ em anh có khóc không?” ngón tay Jaejoong vuốt nhẹ lông mày Yunho khi đang nằm trong vòng tay anh.

“Anh không muốn, nhưng nước mắt cứ tự trào ra khi anh nhớ đến em,” Yunho thú nhận. “Còn em thì sao?”

“Ah-huh,” Jaejoong gật gật. “Em trốn khỏi khách sạn và một mình ra tháp Eiffel, em không biết vì sao nhưng trên đỉnh tháp rất lạnh, nhưng trong lòng em còn lạnh lẽo hơn. Em ước có anh ở bên âu yếm em,” giờ ngón tay cậu chạm nhẹ lên vành môi dưới của người yêu.

“Anh không ở đó là do lỗi của ai chứ?” Yunho hỏi.

“Không phải tại em,” Jaejoong ích kỷ đáp lại.

“Không phải vì em sao?”

“Không phải lỗi của em. Em không bao giờ sai, được chứ?” đây có vẻ như một yêu cầu hơn là một câu hỏi.

“Em đang định chỉ cho anh thấy lý do anh không thể trách em hả. Tại sao lại không phải lỗi do em?” Yunho cũng hùa theo.

“Vì em yêu anh, nên em không bao giờ sai,” cậu giải thích.

“Oh, thì ra là vậy hả?”

“Đúng vậy! Em luôn đúng vì Yunho yêu em.”

Yunho phá lên cười đầy thỏa mãn. “Vậy còn anh thì sao? Em cũng yêu anh, thế có nghĩa là anh cũng không bao giờ sai đúng không?”

“KHÔNG! Vì em yêu anh nên anh luôn luôn sai, vì em đã luôn đúng rồi,” Jaejoong khúc khích vì chính tuyên bố ích kỷ của mình.

“Yah, em là độc nhất đấy biết không?” Yunho phá lên cười.

“Tất nhiên là em biết rồi. Em đặc biệt mà. Em đặc biệt vì Yunho yêu em.”

“Jaejoong,” Yunho nhìn thẳng vào mắt cậu. “… Dù cho cả thế giới nói em sai, anh sẽ luôn ở bên em để nói với mọi người rằng em đúng. Dù cho cả triệu người nhìn thấy em làm những điều sai trái nhưng nếu em nói em không làm, anh sẽ luôn tin em. Em biết vì sao không?”

“… Bởi vì anh yêu em?”

“Đúng vậy, bởi vì anh yêu em,” anh gật đầu.

Jaejoong không thể kìm nén những cảm xúc dành cho người đàn ông này nữa. “Yunho-ah, em yêu anh rất nhiều,” cậu nghiêng người về trước và áp môi mình lên môi anh. Lưỡi cậu nhanh chóng tiến vào miệng anh. Bàn tay cậu tựa lên khuôn ngực trần trụi của anh.

“Em để lạc mất Jaejoong á?” miệng Tae Hee mở lớn khi Yoochun và Junsu đứng trong phòng làm việc của cô. Họ đã quay lại gọi cậu là Jaejoong vì đó là cái tên cậu đã lớn lên cùng và sau khi ba mẹ nghe tên mới của cậu, họ nghĩ nó hợp với cậu hơn cái tên Youngwoong.

“Yoochun kéo em vào phòng vệ sinh nói chuyện và khi Changmin đến gọi chúng em quay lại phòng họp, em cứ nghĩ Jaejoong vẫn ở đó. Nhưng không hề,” Junsu giải thích mà không hít thở lấy một hơi.

“Khi cô thư ký trở lại thông báo cho cậu họ đã bỏ trốn, cậu có đuổi theo nhưng họ đã biến mất,” Yoochun giải thích.

“Họ?” Tae Hee hỏi.

“Yeah, cậu ấy ở cùng Yunho khi em thấy cậu ấy lần cuối,” Junsu nói mà không thèm suy nghĩ.

“Yah,” Yoochun giật mạnh tay Junsu.

“Gì thế?” Junsu quay ra nhìn nhưng khi quay lại nhìn mặt chị mình, cậu mới nhận ra mình đã lỡ lời nói cái gì.

“Yunho? Chị không biết Yunho làm việc cho bạn em.”

“Thật ra cậu đã đến Jung Company,” Yoochun giải thích.

“Cái gì? Chị tưởng hai người đến công ty bạn em chứ?” Tae Hee nhìn cậu em trai.

“Uhm, công ty của Changmin giờ là….

Jung Company,” Junsu thú nhận. Cậu không thể giấu giếm được nữa.

“Giờ là?”

“Changmin mua cổ phiếu từ ba Yunho. Và cậu ấy cho chúng ta 50% cổ phần, và đưa chúng ta trở thành cổ đông lớn nhất. Đó là lý do vì sao Changmin muốn em đảm nhận vị trí CEO,” Junsu thú nhận.

Tae Hee rất bất ngờ vì những lời em trai vừa nói. Cô không nghe tin gì từ Yunho hay từ gia đình anh kể từ ngày họ li hôn và cô không nghĩ mình sẽ còn được nghe tên anh lần nữa. “Em vẫn đưa Jaejoong đi dù biết Yunho cũng ở đấy ư?”

“Có vẻ như Changmin đang muốn trả thù Yunho. Chỉ vài tháng trước thôi cậu ta đã đẩy Yunho vào tình huống khó khăn. Cậu không biết chính xác quá khứ của họ thế nào, nhưng có vẻ Changmin quyết định cướp đi mọi thứ thuộc về Yunho,” Yoochun giải thích quan điểm của mình.

“Và em biết mọi chuyện?” Tae Hee nhìn em trai.

“Không!” Junsu nhanh miệng trả lời.

“Junsu!” Yoochun la.

“Uhm, em có biết chuyện về công ty trước khi chúng ta đi nghỉ. Nhưng em chỉ nghĩ cậu ấy muốn có công ty mà không nghĩ mọi chuyện đi quá giới hạn như thế,” Junsu giải thích.

“Điều quan trọng bây giờ là Jaejoong. Chúng ta nên tìm cậu ấy trước,” Yoochun nói.

“Ổn cả thôi. Chừng nào em ấy còn ở bên Yunho thì sẽ không sao cả,” Tae Hee nói.

Hai người đàn ông quay ra nhìn nhau rồi cùng nhìn người phụ nữ đứng trước bàn làm việc.

“Tae Hee, em xin lỗi vì đã nhắc đến Jaejoong và vấn đề của gia đình chúng ta với nhà họ Jung,” Junsu thừa nhận lỗi của mình.

“Chị biết em làm thế là vì chị. Nhưng thực sự chị đã không còn quan tâm đến anh ấy và những chuyện đã qua nữa. Trong những tháng vừa qua chị đã nhận ra rằng mình có thể hạnh phúc hơn mà không cần kết hôn. Giờ chị rất hạnh phúc với gia đình mình đang có,” Tae Hee mỉm cười. “Em là gia đình chị cần có,” cô đảm bảo.

“Thế em có nên nói cho ba mẹ biết chuyện nhà họ Jung không?” Junsu hỏi.

“Ba mẹ đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện rồi. Kết thúc có hậu của hai người chính là việc tìm ra Youngwoong. Còn về chuyện nhà họ Jung và những vấn đề họ đang gặp phải, chúng ta nên để họ tự giải quyết thì hơn,” Tae Hee thực sự đã trường thành và từ bỏ ý định với Yunho.

“Còn Jaejoong thì sao? Chị có nghĩ cậu ấy muốn giúp Yunho không?” Junsu hiếu kì hỏi.

“Jaejoong là một người rất tốt bụng, nhưng cậu ấy nghĩ việc giúp đỡ Yunho sẽ làm tổn thương Tae Hee nên cậu ấy sẽ không tham dự vào đâu,” Yoochun nêu ra quan điểm của mình.

“Giống như những gì em ấy đã làm trong lần chạy trốn cuối cùng,” Tae Hee nói.

“Cháu muốn để cậu ấy tiếp tục bỏ đi thế à?” Yoochun hỏi cháu gái.

“Em ấy có muốn trốn chạy không?” Tae Hee ngẩn người.

“Sao hai người cứ nói cái gì mà trốn chạy vậy?” Junsu cuối cùng cũng cất tiếng hỏi khi đã ra khỏi văn phòng làm việc của chị. “Ai chạy trốn và vì sao?”

“Em cũng ở trong đó khi bọn anh nói chuyện mà vẫn không hiểu à?” Yoochun vừa cười vừa nhìn cậu.

“Ý anh em là thằng ngốc hả?”

“Anh vừa gọi em là thằng ngốc hả?” Yoochun cũng hét lại.

“Yah! Đừng có nói chuyện cái kiểu đấy nữa!” Junsu gào lên.

Nhân viên trong văn phòng đều đứng cả lên nhìn hai người đàn ông đang đứng trước cửa phòng. Yoochun nở nụ cười lo lắng trước khi kéo Junsu vào thang máy.

“Cái quái gì vậy? Sao anh lại vội vã thế chứ?” Junsu giật tay ra.

“Em không thấy mọi người đang nhìn chúng ta à?” Yoochun ấn nút xuống đại sảnh.

“Ai thèm quan tâm chứ!”

“Anh quan tâm,” Yoochun trả lời.

“Anh thấy xấu hổ vì bị mọi người thấy đứng cạnh em?” cậu dẩu môi.

“Anh có nói thế à?”

“Em đã bảo đứng có nói cái kiểu đấy nữa mà!”

“Kiểu gì?”

“Trả lời câu hỏi của em bằng một câu hỏi!”

“Anh có…” Yoochun tự ngăn mình lại trước khi trả lời lại bằng một câu hỏi. “Anh không hề xấu hổ khi bị nhìn thấy ở cạnh em. Nếu có thì anh có đến gặp em mỗi ngày không? Anh có đến đón em đi ăn trưa mỗi ngày không? Anh có đến đón em về sau mỗi ngày làm việc không?” Đó đã trở thành thói quen và anh không thể dừng được.

“Được rồi, em hiểu rồi,” Junsu chưa bao giờ thấy Yoochun nói nhiều như thế.

“Junsu-ah,” Yoochun vòng tay ôm lấy cậu. “Em vẫn còn tức giận, anh biết mà,” anh nói.

“Em không có,” Junsu trả lời, nhưng việc cậu vẫn đang thấy bị tổn thương là quá rõ ràng.

“Đừng nói dối anh, anh rất hiểu em mà,” anh nói.

“Đó lại là chuyện khác,” Junsu quay ra nhìn Yoochun. “Anh nghĩ mình biết tất cả về em, vậy sao anh không thể chấp nhận cậu trả lời em dành cho anh?”

“Sao anh có thể chấp nhận khi biết đó không phải sự thật? Liệu em có chịu chấp nhận nếu anh nói với em anh không tức giận trong khi rõ ràng sự thật lại như vậy?” Yoochun hỏi.

“Thấy chưa! Và cũng hôm nay ở Jung Company, anh trông không hề vui vẻ khi biết em giúp Changmin chống đối lại Yunho.”

“Em mong chờ anh ủng hộ người mình yêu làm những điều sai trái à? Để khiến người khác bị tổn thương sao?” Yoochun ngắt lời.

“Sai trái? Đúng rồi, mọi việc em làm đều sai,” Junsu khoang tay lại uất hận quay đi.

“Anh không có ý đó, em biết mà,” Yoochun thực sự rất chán nản.

Đúng lúc đó cửa thang máy bật mở và hai người cùng bước ra. Junsu bước thẳng ra phố và nhìn quanh bắt taxi.

“Em đang làm gì thế? Xe anh ở đây cơ mà,” Yoochun nói.

“Em muốn về nhà,” Junsu giải thích.

“Anh đến đón em về nhà mà,”

“Không. Em muốn về nhà, về nhà của em,” Junsu nói rành mạch.

“Junsu-ah, đừng thế nữa mà,” Yoochun gọi.

“Thế này ư?” Junsu quay ra nhìn Yoochun với đôi mắt đầy nước.

“Được rồi, anh sẽ đưa em về nhà ba mẹ. Em có thể gọi anh đến đón khi đã ổn định hơn,” Yoochun đầu hàng.

“Em muốn được ở một mình.”

“Junsu.”

Cậu vẫy một chiếc taxi và lên xe.

“Junsu, chúng ta phải nói chuyện đã,” Junsu đóng sầm của xe lại mà không thèm nghe Yoochun nói hết câu. Vài giây sau chiếc xe đi mất. Yoochun thở dài thườn thượt. “Aish!” anh thực sự muốn đánh ai đó. Junsu trông có vẻ không sao nhưng anh biết nếu Junsu muốn về nhà ba mẹ nghĩa là cậu đang cực kỳ tức giận. Yoochun không muốn phải về căn hộ trống trải đó. Nó làm Yoochun nhớ về hồi đi du học, khi anh phải sống xa Junsu. Yoochun đã tự hứa với bản thân khi trở lại rằng mình sẽ không bao giờ ngủ một mình trên giường mà không có Junsu.

Junsu gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. “Anh ta lúc nào cũng nghĩ mình đúng! Anh ta cứ nói mà chẳng thèm quan tâm đến cảm nhận của mình!”

“Cậu ổn chứ?” người tài xế hỏi.

“Uhmm, vâng không sao,” Junsu hắng giọng trả lời.

“Cậu Jung hôm nay không đi làm à?” Changmin hỏi thư ký của Yunho.

“Ngài Jung có gọi điện đến nói sẽ nghỉ vài ngày và nếu có gì khẩn cấp cần giải quyết thì cứ liên lạc,” cô giải thích.

“Anh ta có nói lý do không?”

“Không, thưa ngài,” cô trả lời.

“Cảm ơn cô,” Changmin quay về văn phòng của mình.

Yunho vẫn chưa đi làm trở lại từ ngày gặp Jaejoong. Cả câu chuyện đang bắt đầu chắp nối lại với nhau trong đầu Changmin. Những việc đã làm chưa khiến anh thỏa mãn và anh cần làm gì đó để trả thù Yunho.

“Nhưng anh chàng đó là anh trai Junsu, mình không thể làm ảnh hưởng đến cậu ta được,” Changmin nghĩ thầm. “Nhưng nếu mẹ anh ta biết chuyện giữa họ, chắc chắn cậu ta sẽ rất đau khổ, mà việc đó lại không phải mình làm nên Junsu sẽ chẳng thể trách mình được,” một nụ cười vẽ ra trên khuôn mặt anh.

Changmin đứng lên, vơ lấy cặp táp và tiến thẳng ra ngoài. Anh quay số điện thoại của thám tử riêng, người anh thuê để theo dõi Yunho mấy tháng vừa qua.

“Con đang ở đâu thế?” người đàn bà nói qua điện thoại.

“Con đang ở nhà bạn, mẹ vẫn ổn cả chứ?” Yunho trả lời,

“Mẹ vẫn khỏe. Cứ vui vẻ với bạn bè đi, đừng lo lắng cho mẹ làm gì. Mẹ có hàng tá việc cần làm, một lúc nữa bọn trẻ sẽ đến và mẹ còn phải dọn phòng khách nữa,” bà trả lời.

“Mẹ đừng cố làm việc quá sức đấy. Và mẹ phải nhớ uống thuốc đầy đủ nữa,” Yunho nhắc nhở.

“Được rồi, mẹ biết rồi. Cứ vui vẻ với bạn đi nhé. Mẹ phải chuẩn bị cho bọn trẻ đã. Nhớ gọi cho mẹ nếu muốn ở với bạn một tối nữa nhé,” bà nói.

“Được ạ, con sẽ nói chuyện với mẹ sau,” Yunho cúp máy.

“Mẹ anh có ổn thật không?” Jaejoong bê ra một đĩa thức ăn nữa.

“Yeah, bà đã sẵn sàng làm bảo mẫu rồi. Mấy tuần gần đây bà hay trông nom vài đứa trẻ hàng xóm. Và bà rất thích công việc này. Với lại bác sĩ nói việc này rất tốt cho bà,” Yunho giải thích.

“Nhưng ít nhất anh cũng nên về nhà thăm bà một chút chứ?” Jaejoong ngồi xuống.

“Bà ổn mà,” anh trấn an cậu.

“Thế công việc của anh thì sao? Hôm qua thì bỏ dỡ giữa chừng, hôm nay thì lại không đi làm. Nếu anh bị sa thải thì đứng có trách em đấy,” Jaejoong nói.

“Yah, dù em có 50% cổ phần thì đừng quên anh cũng sở hữu 10% đấy. Chẳng ai có thể sa thải anh vì mấy ngày nghỉ cả,” Yunho giải thích.

“Được rồi, anh là nhất. Mọi thứ anh làm đều hoàn hảo,” Jaejoong chọc. “Giờ thì hãy ăn đi trước khi thức ăn nguội mát,”

“Yah,” Yunho hét, nhìn chằm chằm chàng trai đang an phận trên ghế.

“Sao?”

“Em ngồi xa quá đấy! Anh làm sao ăn được nếu em ngồi tít tận đó,” Yunho nói.

“Yah! Em ngồi ngay đây cơ mà! Chúng ta chỉ cách nhau có vài cm thôi đấy!” Jaejoong cũng hét lại.

“Thế cũng là quá xa, đến gần đây nào,” Yunho kéo ghế Jaejoong lại mà chẳng mất chút sức.

“Aish, chắc anh lại đang âm mưu cái gì rồi,” Jaejoong nghi ngờ nhìn anh.

Knock.Knock.

“Oh, bọn trẻ đến rồi này!” Bà Jung tháo tạp dề và chạy ra cửa. “Xin chào,” nhưng bà giật mình khi thấy một người đàn ông cao lớn trong bộ vest đen. “Anh muốn gì?”

“Đây là cách bà chào đón ông chủ của con trai à?” Changmin nhếch mép.

“Tôi hỏi anh muốn gì?” bà nhắc lại.

“Yunho có nhà không? Anh ấy nói với thư ký sẽ nghỉ làm vài ngày, nhưng không may anh ta lại không hỏi ý kiến tôi,” Changmin giải thích.

“Không, nó không có ở đây,” bà trả lời. Nếu là trước đây thì bà chắc chắn sẽ gào thét và ném mọi thứ vào người đàn ông này. Nhưng trong mấy tháng vừa qua bà đã học được rất nhiều điều về cuộc sống. Con trai bà nói có một khía cạnh trong con người bà mà bà chưa biết đến.

“Oh, vậy mà tôi lại không nhìn ra. Xin lỗi vì làm phiền bà, bà Jung,” Changmin cúi đầu.

“Không cần phải thế đâu,” bà nói.

“Oh, đừng khách sáo vậy chứ. Nhìn bà kìa, thật kinh khủng. Những tháng vừa qua thật khủng khiếp với bà đúng không? Không đi chăm sóc sắc đẹp mỗi ngày, không làm tóc, hay việc gì đó đặc biệt. Nhìn bộ quần áo bà đang mặc kìa, tôi không muốn vô lễ nhưng nếu nói bà đi siêu thị trong bộ đồ đó thì tôi sẽ nghĩ bà là người cá ở đó mất,” Changmin phá lên cười.

Phải mất vài giây bà Jung mới nhận thức được những lời nói đó, nhưng cuối cùng bà lên tiếng. “Dù gì tôi vẫn là người bình thường như bao người khác. Tôi nghĩ rằng sau khi trút bỏ lớp phấn trang điểm và những bộ quần áo đắt tiền, chúng ta đều như nhau thôi,” bà nói.

“Wow, không ngờ tôi lại được nghe những lời này từ bà đấy,” Changmin mỉm cười tức giận.

“Nếu anh không phiền, tôi muốn quay lại làm một số việc,” bà ra hiệu cho Changmin ra về.

“Oh, tất nhiên rồi. Hãy nói với Yunho rằng tôi không phiền nếu anh ấy nghỉ vài ngày, nhưng việc kéo người yêu ra khỏi buổi họp thì hơi bất lịch sự và tôi không thể tha thứ cho chuyện như thế được. Đặc biệt khi người yêu anh ấy lại là anh trai của bạn tôi,” cuối cùng Changmin cũng nhắc đến vấn đề chính.

“Cái gì?” bà há hốc. “Anh trai bạn cậu? … Một người đàn ông? …

Người yêu của Yunho?”

End chap 19.

Chapter 20

On Their Knees

“Anh có chắc bọn họ ở đây không?” Bà Jung nhìn qua Changmin đang đứng trước mặt mình. Sau khi nói chuyện với bà về Yunho và người tình của anh, Changmin đã đề nghị đưa bà đến chứng kiến những gì anh kể không phải là bịa đặt. Và Changmin có thể chỉ cho bà chứng cứ rằng Yunho thực sự đang yêu một chàng trai. Bà chấp nhận đề nghị đó. Bà đi theo Changmin xuống đường và ở đó có một người đàn ông trong bộ vest đen đưa cho Changmin một tập giấy. Changmin đưa cho người kia một chiếc phong bì và bước đễn chỗ bà, chỉ cho bà những bức ảnh con bà cùng một chàng trai rất xinh đẹp đang cùng nhau rời công ty. Bà Jung gật đầu rồi lên xe Changmin và đến một khu chung cư xa hoa.

“Bà đã nhìn thấy những bức ảnh rồi đúng không? Con trai bà cùng một người đàn ông,” Changmin nói.

Bà Jung gật đầu. Cánh cửa thang máy bật mở và hai người bước ra.

“Đường này,” Changmin chỉ. Họ bước trên hành lang và dừng lại trước một cánh cửa trắng có nắm cửa vàng. “Họ ở trong này,” Changmin nói. “Bà muốn là người bấm chuông chứ?” anh ra hiệu.

Bà Jung liếc nhìn Changmin đầy khó chịu trước khi bước tới gần và nhấn chuông cửa.

Ding Dong.Dinh Dong.

“Ai vậy nhỉ?” Jaejoong đang xếp mấy chiếc đĩa trống lại với nhau.

“Anh nghĩ em nói không ai biết nơi này chứ?” Yunho đứng ở bồn rửa bát lên tiếng hỏi.

“Chắc là ai đó trong chung cư, em sẽ ra xem thử,” Jaejoong nói. Cậu chạy ra cửa mà không kiểm tra ai đang đứng ngoài trước. “Tôi có thể giúp gì được ạ? Oh, Changmin,” cậu nhìn người đàn ông đang đứng sau lưng một người phụ nữ đã đứng tuổi.

“Changmin?” Yunho đặt mấy chiếc đĩa đang rửa xuống và lau tay qua loa rồi chạy ra cửa.

“Đây là…” Changmin khựng lại khi thấy Yunho mở rộng cửa ra. “… mẹ Yunho,” anh kết thúc câu nói.

“Yunho?” Jaejoong quay ra nhìn người yêu.

“Mẹ,” giọng Yunho nghe như đang thì thầm. “Mẹ đang làm gì… Sao mẹ biết?” anh đang cực kỳ lúng túng. Mọi chuyện hiện lên trong đầu anh, Yunho cố nghĩ phải nói năng thế nào. Và rồi anh chợt nhận ra rằng người đàn ông đứng sau chính là đạo diễn của mọi chuyện này. Và ý định của anh ta là khiến mẹ anh phát hiện ra Jaejoong. “Jaejoong! Cậu ấy đang gặp nguy!” não Yunho lên tiếng ngay lập tức. Anh kéo Jaejoong ra sau mà không thèm suy nghĩ đến lần thứ hai và chặn tầm mắt của mẹ mình.

“Changmin nói với mẹ hôm qua con rời công ty với một người đàn ông và vẫn chưa đi làm trở lại,” bà lên tiếng.

Yunho nhìn Changmin với ánh mắt giết người.

“Tôi nghĩ trách nhiệm của mình đến đây là hết,” Changmin mỉm cười đáp lại và quay lưng định rời đi.

“Đợi đã, tôi muốn cậu làm chứng việc này,” bà Jung gọi với lại.

“Mẹ, làm ơn mà,” Yunho năn nỉ.

“Vào trong đi,” bà nói với Changmin trước khi vào phòng khách.

Yunho quay người và ôm lấy Jaejoong, anh sợ sẽ có chuyện xảy ra với người anh yêu thương nhất. Anh kéo Jaejoong vào phòng khách sau mẹ mình một lúc.

“Yunho, có chuyện gì vậy? Sao mẹ anh lại ở đây?” Jaejoong nói bằng giọng trầm thấp nhưng hai người khách vẫn nghe thấy.

“Xin lỗi,” Changmin theo chân vào phòng khách với một nụ cười. Anh chắc chắn bà Jung sẽ nổi giận với hai người này, nhưng không nghĩ bà sẽ đề nghị mình làm chứng chuyện này.

“Có chuyện quái gì với anh thế? Anh có thể làm mọi điều với tôi nhưng việc anh nói với mẹ tôi về Jaejoong đã đi quá xa giới hạn rồi đấy,” Yunho chắc đã đấm vào mặt tên khốn này nếu hắn ta không mang trên mình khuôn mặt của người anh từng yêu.

“Yunho, đến đây nào,” mẹ Yunho gọi và ngồi xuống sofa. “Dẫn cả bạn con vào nữa,” đúng lúc này giọng bà trở nên đầy khắc nghiệt. Yunho và Jaejoong bỗng thấy sợ.

Changmin nhún vai trước những gì Yunho nói và bước đến đứng cạnh sofa.

“Jaejoong, em đi đi. Anh không muốn có chuyện không hay với em, anh sẽ gọi cho em khi mọi chuyện đã ổn thỏa,” Yunho cố nghĩ cách giữ người anh yêu an toàn cách xa mẹ mình.

“Yunho, ổn cả mà. Em sẽ ở đây cạnh anh,” Jaejoong trả lời mà vẫn chưa hiểu hết tại sao Yunho lại đứng sát vào mình đến vậy.

“Nhưng mẹ anh,” trên mặt Yunho lộ ra biểu cảm lo lắng.

“Ổn thôi mà. Em sẽ ở cạnh anh,” Jaejoong gật đầu, mắt vẫn nhìn Yunho.

Trái tim Yunho rung động vì những từ ngữ của người yêu. Anh biết vào thời điểm này, không gì có thể chia cắt anh và Jaejoong. Nếu mẹ anh không đồng ý, anh bắt buộc phải giải quyết ổn thoải. Nhưng anh sẽ không bao giờ rời xa Jaejoong.

“Đến đây ngồi đi,” mẹ Yunho lại gọi.

Yunho và Jaejoong cùng bước đến. Dù Jaejoong đã quyết định sống cùng Yunho nhưng cậu vẫn không hề thấy bớt sợ hãi với người đàn bà trong phòng khách. Cậu đã nghe Yunho kể về ba mẹ mình, và cậu rất sợ họ dù chỉ qua những câu chuyện. Cả hai cùng quỳ xuống trước mặt bà.

“Mẹ muốn nhận được cái cúi đầu thực sự,” bà yêu cầu.

Yunho và Jaejoong nhìn nhau trước khi đứng lên lại và quỳ xuống, đầu hai người chạm sát đến mặt sàn.

“Con có quan hệ gì với người đàn ông này?” bà hỏi con trai.

Yunho quay nhìn Jaejoong rồi nhìn mẹ mình. “Con muốn ở bên cậu ấy suốt quãng đời còn lại.”

“Con đang nói rằng con yêu cậu ta ư?”

“Đúng vậy,” Yunho nhìn Jaejoong và lại nói tiếp. “Con yêu cậu ấy, bằng cả trái tim mình.”

“Yunho,” Jaejoong cảm giác như mình đang bay lơ lửng trong không khí, cậu siết lấy bàn tay Yunho thật chặt.

“Còn cậu thì sao? Cậu cùng có tình cảm như vậy với con trai tôi chứ?” bà hỏi. Từ này đến giờ bà vẫn chưa mỉm cười với hai người đến một lần. Nhưng giọng bà dần dịu đi trong từng câu hỏi với hai người.

“Có, thưa bà,” Jaejoong gật đầu. “Cháu yêu Yunho.”

“Yunho là người thân còn lại duy nhất của ta, nếu cậu cướp nó từ tay ta thì làm sao ta sống được?” bà hỏi.

“Mẹ, con sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ đâu. Không bao giờ!”

“Cháu sẽ không bao giờ cướp anh ấy đi. Yunho yêu bà rất nhiều, anh ấy sẽ không bao giờ làm vậy đâu,” Jaejoong gật đầu.

“Chẳng phải đó là việc cậu đang làm sao? Đêm qua Yunho không về nhà vì nó ở đây với cậu,” bà nói.

“Đó không phải lỗi của Jaejoong. Cậu ấy bảo con về nhưng con không chịu. Chúng con đã không gặp nhau một thời gian dài rồi,” Yunho giải thích.

“Cháu xin lỗi, lẽ ra cháu nên bảo anh ấy về nhà,” Jaejoong nói.

“Yunho đã nói cho cháu về ta chưa?” bà hỏi.

“Rồi ạ, thưa bà,” Jaejoong gật đầu.

“Vậy chắc hẳn cháu rất sợ ta.”

Jaejoong ngước lên nhìn bà. “Thành thực mà nói, cháu rất sợ bà. Nhưng nếu vì sợ mà cháu bỏ Yunho thì cháu chẳng xứng đáng với tình yêu anh ấy dành cho cháu,” cậu quay nhìn Yunho.

Yunho cũng nắm chặt tay Jaejoong thay cho câu trả lời.

“Ta đã làm rất nhiều điều đáng xấu hổ. Một trong những điều khủng khiếp nhất là cách ta quản lí đời sống riêng tư của Yunho,” bà nói với giọng có sức sống hơn lúc nãy. Đôi mắt bỗng dưng ngấn nước.

Changmin nhìn xuống người phụ nữ ngồi cạnh khi nghe những gì bà vừa nói. “Chuyện gì đang diễn ra thế?” anh thực sự muốn hét lên thật to.

“Ta đã hủy diệt tình yêu của con trai mình vì nghĩ đó là sai trái. Dù ta phải chứng kiến những nỗi đau nó phải trải qua để vươn lên từ mất mát đó, ta biết mình không xứng đáng được tha thứ,” bà quỳ phịch xuống trước mặt hai người. Cả hai người và chàng trai đứng sau đều giật mình. “Ta không biết tại sao con không hề ghét ta dù ta đã làm rất nhiều điều kinh khủng với con,” bà nức nở.

“Mẹ,” Yunho cực kỳ bất ngờ. Anh chưa bao giờ nhìn thấy mẹ khóc và thừa nhận lỗi lầm của mình.

“Sao con vẫn chịu đựng được khi sống với ta? Ta đã giữ kín việc nhận nuôi con và bắt con làm mọi thứ.”

“Nếu con biết mẹ là mẹ nuôi thì mọi chuyện vẫn sẽ tiếp diễn,” Yunho giải thích, “Mẹ là người mẹ duy nhất của con,” anh nói.

“Mẹ xin lỗi, mẹ đã tổn thương con quá nhiều,” bà khóc.

“Mẹ,” Yunho nắm đôi tay bà. “Chẳng có gì để xin lỗi cả. Mẹ không cần phải xin lỗi gì hết,” anh nói.

Người đàn ông đứng sau lưng mẹ Yunho đang cực kỳ tức giận. Đầu óc Changmin ngưng trệ chẳng còn suy nghĩ được gì nữa. Anh đã chắc chắn rằng người đàn bà này sẽ nổi giận đùng đùng và cố giết đứa con trai của chính mình. Những ngón tay Changmin cong chặt lại thành nắm đấm. Anh quay người bước ra cửa.

“Cậu!” Bà Jung gọi lớn. “Tôi có điều muốn nói với cậu.”

Changmin dừng bước và quay lại phía giọng nói vừa cất lên.

“Yunho không hề gây tổn thương đến anh trai cậu, người gây nên cái chết của cậu ấy là tôi. Nếu cậu cần làm ai đó đau khổ để thỏa mãn cơn giận của mình thì hãy trút lên người tôi và để con trai tôi yên,” bà nói.

“Mẹ,” Yunho gọi.

“Con đã làm rất nhiều cho mẹ. Những ngày tháng vừa qua đã chứng minh rằng những điều đó rất quý giá, hãy để mẹ làm gì đó với vai trò là mẹ con,” bà nói. “Lần này mẹ thật sự rất mừng cho con,” bà quay sang Jaejoong. Bà nắm lấy tay cậu và đặt vào tay Yunho. “Mẹ chắc chắn con sẽ chăm sóc nó tốt hơn mẹ,” bà nói với Jaejoong.

“Bà Jung!” trước đó Jaejoong rất bối rối nhưng giờ cậu hiểu rằng bà đã dành những điều tốt đẹp nhất cho họ. Nước mắt rơi không ngừng khi Jaejoong vươn người tới trước và vòng tay ôm lấy bà. Một lúc sau cậu bắt đầu nức nở.

“Gọi ta là mẹ, nếu ta đủ tốt để được gọi như thế,” bà mỉm cười.

“Mẹ,” Jaejoong gật đầu.

Changmin quay người rời đi, lần này bước chân anh không còn đứt quãng vì tiếng gọi của ai nữa. Anh thậm chí còn chẳng quan tâm đến việc đóng cửa mà lao thẳng ra thang máy.

“Xin lỗi vì tất cả những gì mẹ đã gây ra cho con,” Jaejoong vẫn khóc trên vai bà khi bà vuốt nhẹ lên má phải Yunho.

“Mẹ không việc gì phải xin lỗi cả. Cảm ơn mẹ! Con cảm ơn mẹ rất nhiều!” Yunho cúi đầu tựa lên vài bà. Mắt anh ngân ngấn nước, tay trái giơ lên vuốt nhẹ mặt Jaejoong và nở một nụ cười nhẹ nhõm với cậu.

“Sao mọi chuyện có thể thành ra như vậy chứ?” Changmin đóng cửa xe đánh sầm một cái. “Đánh lẽ bà ta phải tách họ ra chứ! Bà ta phải cấm không cho họ gặp nhau chứ!” anh hét lên trong xe.

Đúng lúc đó điện thoại Changmin đổ chuông. Anh thò tay vào túi rút điện thoại ra và xem xem ai đang gọi. Một số lạ. “Xin chào?” Changmin trả lời.

“Đây có phải Shim Changmin không ạ?” là giọng phụ nữ.

“Ai vậy?” Changmin hỏi lại.

“Kim Tae Hee,” cô trả lời.

“Oh.”

“Nếu anh có thời gian, tôi muốn gặp anh một chút.”

“Dĩ nhiên rồi,” Changmin lấy ra một chiếc bút và ghi lại địa điểm gặp mặt.

“Yoochun đâu rồi?” người đàn bà lớn tuổi quay sang nhìn cậu con trai đang nghịch nghịch đống thức ăn trước mặt mình.

“Huh?” Junsu ngước lên.

“Yoochun, nửa kia của em ấy,” Tae Hee chọc.

“Làm sao em biết được?” Junsu tiếp tục chọc chọc món ăn trước mặt.

“Hai người vừa cãi nhau à?” ông Kim hỏi.

“Cãi nhau? Sao ba lại nghĩ thế?” Junsu hỏi.

“Vì con đang ở đây,” bà Kim trả lời.

“Thế con không thể xuất hiện mà không có anh ta à? Ba mẹ thấy lạ lắm à?”

“Chắc chắn hai người đã cãi nhau,” Tae Hee kết luận.

“Mọi người đang chế giễu con!” Junsu cau mày, vứt cãi nĩa xuống và khoanh tay lại trước ngực.

Cả bà người cùng phá lên cười.

“Youngwoong có nói khi nào nó về nhà không?” bà Kim nhấp một ngụm nước hỏi.

“Em ấy không nói chính xác khi nào, nhưng bảo sẽ gọi cho con trước khi về,” Tae Hee trả lời. Cô đã nói dối ba mẹ rằng Jaejoong đang đi du lịch vài ngày với một người bạn. Nếu cô nói với họ rằng cậu đã biến mất thì họ sẽ phát điên lên mất.

“Nó đã gọi chưa?” ba cô hỏi.

“Anh ấy mới đi một đêm thôi mà,” Junsu nói. “Có lẽ anh ấy đang vui vẻ với bạn,” cậu giải thích.

Mẹ cậu gật đầu. “Mấy tháng qua chúng ta cứ giữ nó ở bên mình khiến nó chẳng có thời gian để thở. Chắc nó sẽ gọi về sớm thôi,” bà quay sang nhìn chồng.

“Đúng vậy,” ông gật gù.

“Uhm, con xin phép,” Tae Hee đứng lên.

“Chị đi đâu thế?” Junsu ngước lên.

“Gặp một người,” cô muốn Junsu nghĩ đó là Yoochun.

“Ai?” đúng thế thật.

“Ai đó,” Tae Hee mỉm cười trêu chọc trước khi quay người bước đi.

“Ai?” Junsu vẫn gọi với theo sau.

“Có lẽ con nên gọi điện cho nó đi,” mẹ cậu nói.

“Mẹ,” Junsu cau mày.

“Được rồi, hai đứa không có cãi nhau,” bà trêu.

“Con ăn xong rồi,” Junsu đứng lên và chạy theo chị gái.

Tae Hee đang xỏ giày khi cậu em trai nhỏ chạy đến gần mình.

“Yah, chị chuẩn bị đi gặp ai thế?” Junsu hỏi.

“Sao em lại muốn biết?”

Cậu không trả lời mà chỉ chau mày nhìn cô. Đúng lúc này một chiếc Lexus đen đỗ lại trước cửa nhà. Cả hai người đều quay ra nhìn.

“Có người đang tìm em đấy. Chị chắc là mình không nên ở đây nữa,” Tae Hee khúc khích và bước vào xe. “Cháu chào cậu! Tạm biệt em!” cô vẫy tay với Yoochun.

“Chào cháu,” Yoochun cũng vẫy lại nhưng ngay lập tức hướng mắt sang chàng trai đang đứng ở cửa chính.

Junsu đã dõi theo Yoochun từ nãy giờ và khi ánh mắt anh đặt trên người mình, cậu quay người và chạy lên cầu thang.

“Junsu,” Yoochun chạy theo sau. “Đợi đã nào,” anh vươn tay kéo lấy cậu.

“Buông ra,” Junsu nói.

“Em vẫn chưa hết à?”

“Hết cái gì?”

“Em vẫn còn giận anh,” Yoochun nói.

“Buông em ra,” Junsu vẫn bướng bỉnh. Kể từ lúc về nhà cậu rất muốn được gặp Yoochun, nhưng giờ cậu lại đang bỏ chạy. Cậu cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình nữa.

“Yoochun-ah,” đôi vợ chồng già bước ra từ phòng ăn.

“Em chào anh chị,” Yoochun quay qua nhìn họ và buông tay Junsu ra, sợ rằng chị gái và anh rể sẽ nhìn thấy cảnh mình nắm tay Junsu.

“Bọn chị đang tự hỏi sao em lại ở đây,” họ bước đến chỗ anh. Đúng lúc đó Junsu chớp lấy cơ hội và chạy lên lầu.

Yoochun ngước lên nhìn chàng trai đang chạy lên lầu. “Aish,” anh lẩm bẩm.

Vài tiếng trôi qua và Junsu vẫn ngồi lì trong phòng. Cậu ngước lên nhìn và thấy đã gần 10 giờ. Cậu nghĩ giờ này chắc Yoochun cũng về nhà rồi. Junsu bước vào phòng tắm làm vệ sinh trước khi đi ngủ. Cậu thay một bộ pyjama lụa rồi bước lại giường.

“Sao em lâu thế?” một người đàn ông đang nằm trên giường.

“Ah!” Junsu hốt hoảng nhảy lên. “Sao anh vào được đây?” cậu quay ra nhìn cánh cửa mình vừa khóa trước đó.

“Bằng đường đó,” Yoochun chỉ cánh cửa ở ban công. “Lâu lắm rồi anh không trèo tường ở chỗ đó,” anh nói.

“Anh trèo tường?” Junsu hỏi.

“Sao em có vẻ bất ngờ thế? Anh chả làm thế suốt khi chúng ta bắt đầu…” anh nháy mắt.

“Đó là khi anh còn trẻ! Nhỡ anh ngã thì sao?” Junsu bước đến và chống hông đứng trước giường.

“Nếu anh ngã à? Thì anh sẽ bị thương rất nặng,” Yoochun nói bằng giọng không quan tâm.

“Yah! Chuyện này không vui đâu nhé!”

“Anh có nói thế đâu,” Yoochun bật dậy ngồi trên giường. “Thấy em lo cho anh thế nào chưa?”

Cuối cùng Junsu cũng nhớ ra mình vẫn còn giận người đàn ông này. Một khi đã nhận ra cậu liền quay mặt đi.

“Yah, chúng ta hãy giảng hòa đi. Anh sắp phát điên mất,” Yoochun giải thích. “Anh phải ngồi nói chuyện với ba mẹ em hàng giờ liền. Họ không cho anh đi. Cuối cùng anh nói với họ anh phải về vì sáng mai còn phải dậy sớm. Sau đó anh lái xe ra phố rồi đi bộ quay lại và trèo lên đây,” anh nói.

Một cảm giác thoải mái bao trùm lấy Junsu. “Anh ấy làm thế là vì mình ư?” cậu nghĩ thầm.

“Nhìn tay anh nè, vì trèo tường nên đau lắm,” Yoochun rên rỉ giơ tay lên.

“Có đau không? Có chảy máu không?” Junsu nhanh chóng bắt lấy tay Yoochun.

“Ouch!” Yoochun rên lên, giả vờ như rất đau. “Ở đây,” anh chỉ.

“Đây à?” Junsu ngồi xuống giường để nhìn kỹ hơn.

“Uh.”

“Em sẽ đi lấy đồ cứu thương,” Junsu đứng lên nhưng lại bị tay Yoochun giữ chặt lấy.

“Không cần đâu.”

“Em sẽ lấy hộp cứu thương về ngay mà.”

“Không, anh không cần thứ đó. Anh biết có cách chữa trị tốt hơn,” Yoochun kéo Junsu ngồi lên giường.

“Huh?”

“Nếu em hôn một cái thì anh sẽ không đau nữa,” Yoochun nói.

Chỉ một câu nói mà khiến Junsu toét miệng cười.

“Hôn đi, hôn đi không anh sẽ chết đấy,” Yoochun nói.

Junsu phá lên điệu cười đặc trưng trước khi cúi đầu và hôn vào lòng bàn tay anh. “Đỡ hơn chưa?”

“Đỡ rồi, nhưng em biết hôn ở đâu là tốt nhất không?” tay Yoochun bất ngờ trượt xuống ôm lấy eo Junsu, kéo cậu lại gần mình hơn.

“Yah, anh đang làm gì thế?” Junsu hỏi.

“Anh là bệnh nhân, anh cần bác sĩ Junsu chữa trị cho anh,” Yoochun rúc rích cười trước khi cúi xuống cắn một ngụm nơi cổ Junsu.

“Anh là một ông cậu bại hoại,” Junsu nói.

“Bệnh nhân, bệnh nhân bại hoại,” Yoochun sửa lại trước khi kéo Junsu xuống và trèo lên trên. Đôi môi anh tìm đến môi Junsu trong khi một chân chen vào giữa hai chân cậu. Tay trái anh vươn lên chạm vào gò má mềm mại của chàng trai trong khi tay còn lại chậm rãi cởi bỏ bộ quần áo lụa.

“Anh đi đi,” Jaejoong đẩy Yunho ra cửa.

“Jaejoong-ah,” Yunho cãi lại.

“Yah, mẹ anh đang đợi đấy,” Jaejoong quát.

“Nhưng mẹ nói anh có thể qua đêm ở đây mà,” anh lẩm bẩm.

“Yunho,” Jaejoong ném cho Yunho một cái lườm chết người.

“Nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì hết!”

“Jaejoong-ah,” bà Jung trở lại phòng ngủ sau khi nhận ra có vẻ Yunho không muốn rời đi.

“Mẹ,” Yunho quay ra.

“Thấy chưa! Anh bắt mẹ đợi lâu quá nên mẹ phải vào tận đây đấy!” Jaejoong đập lên tay Yunho trước khi đẩy anh sang chỗ bà Jung.

“Được rồi được rồi. Ta chỉ vào để nói Yunho có thể ở đây. Nó không cần về nhà cũng được,” bà nhẹ nhàng nói.

“Còn mẹ thì sao?”

“Mẹ ổn mà. Mẹ có rất nhiều hàng xóm tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ khi cần,” bà nói. “Mẹ biết là hai đứa rất nhớ nhau mà,” bà vỗ nhẹ lên đầu Jaejoong.

Jaejoong không thể cãi lại được bà. Cậu đúng là nhớ Yunho rất rất nhiều. “Vậy thì con sẽ gọi taxi cho mẹ,” cậu đề nghị.

“Mẹ sẽ tự gọi được mà,” bà nói.

“Không, ít nhất phải để con đưa mẹ về, không thì Yunho sẽ phải đi,” cậu liếc xéo Yunho.

“Mẹ, để bọn con đưa mẹ về nhé,” anh van nài.

“Được rồi,” bà khúc khích.

Yunho và Jaejoong đưa bà trở lại căn hộ và chào tạm biệt bà. Sau đó họ xuống phố bắt taxi.

“Em đã bảo anh ở lại với mẹ mà,” Jaejoong quay sang nhìn anh.

“Jaejoong-ah, em thực sự muốn anh về nhà ư?” Yunho bĩu môi. “Nếu phải rời xa em, anh sẽ không thể làm gì ngoài nghĩ về em,” anh nói.

“Nhưng mẹ anh,” Jaejoong câm nín khi Yunho giơ tay chặn cậu lại.

“Em sẽ làm gì nếu giờ anh về nhà?” anh hỏi.

“Nghĩ về anh,” mặt Jaejoong ửng đỏ.

“Đó chính là lý do chúng ta tốt nhất là nên ở cạnh nhau, có như thế chúng ta có thể nghĩ về nhau,” Yunho cúi đầu và đặt một nụ hôn lên môi Jaejoong. Họ đang đứng trên phố, người qua đường và xe cộ đầy rẫy, nhưng anh không quan tâm. Nếu là trước kia, anh không bao giờ nghĩ đến việc nắm tay một người đàn ông ở nơi công cộng nhưng đêm nay, anh muốn để mọi người biết anh yêu chàng trai này. Con người này thuộc về anh và anh cũng vậy. Yunho rất tự hào về tình yêu của mình.

End chap 20.

Chapter 21

New CEO

“Yunnie-ah, em nghĩ mình nên về nhà,” Jaejoong kéo Yunho lại ngay trước lối vào.

“Em sẽ chẳng đi đâu hết,” Yunho tiếp tục siết lấy bàn tay người yêu.

“Nhưng em chẳng có lý do gì để đến đây cả,” cậu cãi.

“Anh là lý do,” thật ích kỉ nhưng Yunho chắc chắn người yêu sẽ không cãi lại được. “Nhỡ em lại biến mất lần nữa thì sao?”

“Anh biết em sẽ không làm thế mà!”

“Em là người bắt anh đi làm trở lại đấy,” Yunho nhắc. “Đi nào,” anh vòng tay ôm lấy eo người yêu và kéo cậu vào công ty. Ngay lập tức họ được trào đón bằng những tràng cười rúc rích từ bàn làm việc của mấy cô tiếp tân. Yunho khúc khích cười phớt lờ âm thanh đó trong khi mặt Jaejoong đỏ lên và nở một nụ cười lo lắng với họ. Họ vào thang máy và đi ra ở tầng hành chính nơi có phòng làm việc của Yunho. Bước qua phòng làm việc với cánh tay vẫn giữ nguyên trên eo người yêu khiến mọi nhân viên đều ngầng đầu nhìn theo. Jaejoong cực kỳ xấu hổ nhưng lại rất hạnh phúc khi nhận ra Yunho đang cố tình để mọi người biết cậu là ai.

“Ngài Jung,” cô thư ký đứng dậy, mắt mở to và miệng há hốc.

“Uhm. Có ai gọi khi tôi đi không?” vẫn câu hỏi như thường lệ nhưng lại có chút hưng phấn.

“Yunho, mọi người đang nhìn kìa,” Jaejoong quay sang thì thầm vào tai anh.

“Nếu là họ, anh cũng không thể rời mắt khỏi em được,” giọng Yunho đủ to để mọi nhân viên trong phòng đều có thể nghe được.

“Yunho,” Jaejoong nhanh chóng che miệng anh lại. Hành động này khiến văn phòng rộ lên bởi những tràng cười khúc khích từ các nhân viên nữ.

“Đi nào,” Yunho kéo Jaejoong vào phòng làm việc của mình. “Hãy lấy cho chúng tôi hai tách café nhé,” anh quay ra nói với thư ký.

“Dạ? Ah, vâng thưa ngài,” cô gật đầu.

“Yunho!” Jaejoong giật tay anh ra khi cửa phòng đã đóng.

“Uh?” anh nở một nụ cười đáng yêu đầy vẻ thỏa mãn.

“Anh… anh thật xấu xa,” Jaejoong làm nũng.

“Anh biết, nhưng em nói em thích anh xấu xa như vậy mà,” Yunho cúi đầu dí sát mặt mình vào mặt cậu.

“Em nói vậy khi nào?” Jaejoong bắt đầu nghĩ.

“Đêm qua… khi chúng ta…” anh nháy mắt.

“Yah!” Jaejoong đẩy ngực Yunho ra trong khi mặt cậu đỏ bừng lên. Những hình ảnh hai người họ dưới vòi hoa sen hiện lên trên đầu cậu. Cầu xin Yunho xấu xa hơn. Yunho nắm lấy tay Jaejoong và kéo cậu vào lồng ngực mình, để hai tay cậu ôm lấy thắt lưng mình. Jaejoong nhẹ nhàng tựa đầu lên ngực chàng trai to cao.

“Ngài Jung,” cô thư ký bước vào mà không gõ cửa. “Tôi xin lỗi!” mắt cô mở to gấp hai lần bình thường.

Jaejoong và Yunho quay lại nhìn cô gái trẻ đang run rẩy.

“Tôi sẽ quay lại sau!” cô đang định đóng cửa lại.

“Không sao đâu, mang vào đi,” Yunho nói.

Cô lại mở cửa ra và ngượng ngùng bước vào cùng một khay đựng café và một đĩa bánh ngọt trên tay.

“Cám ơn cô,” Jaejoong buông Yunho ra và đến giúp cô đặt đồ lên bàn.

“Không có gì,” cô gật đầu.

“Đây là Jaejoong, người y…” Yunho liếc nhìn Jaejoong trước khi trả lời. Đôi mắt màu nâu to tròn ấy trợn lên nhìn anh đầy đe dọa. “Bạn thân của tôi,” anh buộc phải nghe theo đôi mắt ấy.

“Bạn thân?” cô lầm bầm với một ánh nhìn khó hiểu.

“Vậy có ai gọi đến khi tôi đi vắng không?”

“Không, không có gì khẩn cấp cả,” cô đáp.

“Lịch làm việc hôm nay của tôi thế nào?” Yunho bước đến ghế và ngồi xuống.

“Anh phải thuyết trình kế hoạch cho dự án lớn ở Masan. Và sau đó cần hoàn thành một dự án khác ở trung tâm thành phố,” cô trình bày.

“Cảm ơn cô,” Yunho nói trước khi cô thư ký xin phép ra ngoài làm việc tiếp.

“Đây,” Jaejoong đã trộn xong đường và sữa vào café của Yunho trong khi anh đang bàn bạc công việc. Cậu lấy một miếng bánh nhỏ cho anh.

“Em muốn đi đâu ăn trưa?” anh hỏi.

“Ăn trưa á? Chúng ta mới vừa đến đây thôi mà,” Jaejoong ngước nhìn đồng hồ. “Bây giờ mới 8 giờ,” cậu kinh ngạc nhìn anh.

“Ý anh là lát nữa,” Yunho đứng dậy và đặt tách café xuống bàn trước khi đến ngồi cạnh Jaejoong. “Mấy việc này sẽ không mất nhiều thời gian đâu, chúng ta sẽ đi sớm thôi,” anh nói.

“Không lâu á? Em nghĩ phải mất cả ngày để kiểm tra một dự án lớn chứ?”

“Chả có ích gì nếu anh phải xem xét kĩ lưỡng mà chẳng có ai thèm quan tâm,” Yunho nói bằng một giọng hờ hững.

“Anh nói thế là thế nào? Yunho, đây là công ty của anh mà, lẽ ra anh phải làm hết sức mình vì công ty chứ,” Jaejoong nhắc nhở anh.

“Công ty của anh? Em quên rằng đây không còn là công ty của anh nữa à?”

“Yunho,” Jaejoong nhìn anh bằng ánh mắt giống như của vài đêm về trước khi cậu nhận ra Yunho đã phải một mình trải qua những khó khăn thế nào khi cậu biến mất.

“Anh có chắc việc này có tác dụng không?”

Junsu quay ra nhìn Yoochun.

“Nếu em không làm vậy thì sau này chẳng có gì anh ta không dám làm cả,” Yoochun giải thích.

“Nhưng Changmin là bạn em.”

“Và Jaejoong là anh trai em.”

“Nhưng…”

“Junsu-ah, liệu em có để ai làm tổn thương anh không?” Yoochun quay cả người lại đối mắt với chàng trai đang ngồi trên ghế hành khách.

“Tất nhiên là không rồi! Sao anh lại hỏi như thế?” chàng trai trả lời rất nhanh.

“Jaejoong sẽ không để bất kỳ ai làm Yunho đau lòng.”

“Oh,” Junsu đã hiểu ra Yoochun đang có ý gì.

“Em làm được không?”

Gật gật.

Yoochun xuống xe và đi ra mở cửa cho Junsu. Họ cùng bước vào và ngay lập tức các nhân viên tiếp tân đứng dậy và cúi chào. Vì bọn họ đều biết Junsu là CEO mới. Họ vào thang máy và cũng như cặp đôi trước đó, họ đi ra ở tầng hành chính. Ngay tức khắc cô thư ký ngồi ở bàn làm việc chạy tới với một nụ cười tươi tắn trên môi.

“Ngài Kim,” cô chào. “Văn phòng của ngài ở lối này,” cô chỉ.

“Ngài Kim đây muốn bàn việc với ngài Jung trước,” Yoochun nói.

“Oh, vậy thì lối này,” co dẫn đường.

“Ngài Jung có ở trong phòng không vậy?” cô hỏi cô thư ký ở bàn làm việc.

“Có, sao vậy? Oh! Xin chào ngài Kim,” cô nhanh nhẩu cúi đầu chào người vừa đến.

“Ngài Jung có ở trong phòng không?” Junsu hỏi.

“Có, thưa ngài,” cô trả lời.

“Làm ơn gọi cho ngài Shim và bảo ngài ấy đến đây gặp tôi,” Junsu yêu cầu trước khi đi đến chỗ Yoochun.

“Vâng, thưa ngài,” cả hai người đồng thanh.

Yoochun gõ cửa và vài giây sau, một giọng nói vang lên.

“Oh, Junsu! Yoochun!” Jaejoong chỉ.

“Jaejoong!” Junsu cũng chỉ lại.

Yoochun nhanh nhẹn đóng cửa lại để hai cô thư ký không thấy hay nghe được cuộc đối thoại của họ.

“Sao lại… Làm thế nào?” Junsu chạy đến và kéo tay anh trai.

“Anh đi làm cùng Yunho,” Jaejoong trả lời, cậu biết em trai mình đang muốn hỏi gì.

“Yunho,” Yoochun cúi đầu chào người ngồi sau bàn làm việc.

“Ngài… Park,” Yunho phải nghĩ mãi mới ra tên người đàn ông này. Họ đã gặp nhau nhiều lần khi Yoochun là luật sư của công ty nhưng sau vụ li hôn thì Yunho không còn gặp anh ta nữa.

“Sao hai người lại ở đây?” Jaejoong hỏi.

“Em đoán là em làm việc ở đây,” Junsu trả lời với giọng không chắc chắn.

“Tôi muốn nói chuyện với anh,” Yoochun ngồi xuống và bắt chuyện với Yunho, người đang tập trung viết báo cáo.

“Anh vừa biến mất. Anh thậm chí còn chẳng gọi cho mọi người sau hôm đó!” Junsu kéo anh trai ra sofa. “Anh quên rằng mình còn có một gia đình à?”

“Anh xin lỗi. Điện thoại anh hết pin và anh lại không mang bộ sạc,” Jaejoong giải thích.

“Và việc quay về nhà lấy bộ sạc khó khăn quá hả? Hay gần nơi anh ở không có điện thoại công cộng?” cậu hỏi.

“Uhm, có vẻ như là… anh không có cơ hội được sử dụng điện thoại,” Jaejoong giải thích,

“Anh làm cái quái gì mà không có thời gian gọi điện cho em hay thậm chí là cho Tae Hee? Được rồi, đừng nói nữa. Anh không cần trả lời đâu,” Junsu phẩy phẩy sau khi đã nhận ra mình vừa hỏi gì.

“Yah, không phải như em nghĩ đâu,” Jaejoong biết em trai mình đang nghĩ gì.

“Nhưng dù gì hôm nay anh cũng phải về nhà! Ba mẹ cứ hỏi anh suốt đấy!”

“Anh đang định về sau khi…”

“Sau cái gì?”

“Sau khi Yunho cho anh đi,” Jaejoong trả lời như thể cậu chỉ có thể cử động nếu Yunho cho phép.

“Yah, người anh dính vào anh ta rồi à? Anh ta sẽ giết anh nếu anh về nhà chắc?”

“Bọn anh không phải gắn liền về thể xác… phần lớn thời gian,” Jaejoong nói.

“Ôi tai tôi! Ôi tai tôi! Mình sẽ điếc mất,” Junsu che tai lại.

“Và anh ấy nói sẽ chết nếu anh bỏ đi,” Jaejoong nói thêm.

“Em cứ nghĩ Yoochun mới là kẻ ủy mị nhất đấy,” Junsu lắc lắc đầu.

“Nhưng đó là những gì anh ấy nói mà.”

“Em không muốn nghe nữa.”

“Hai người đang cãi nhau gì thế?” Yoochun và Yunho bước đến ngồi cạnh người yêu của mình.

“Cháu chỉ đang nói với Junsu lý do cháu không về nhà,” Jaejoong ngước nhìn cậu mình.

“Oh, vì sao thế?” Yoochun hỏi.

“Không! Đừng nhắc lại nữa,” Junsu cầu xin. “Em sẽ nói với anh sau,” cậu nói với Yoochun.

“Sao thế?” Yoochun quay ra nhìn Junsu đang làm vẻ mặt buồn nôn của mình.

“Ngài Kim,” cô thư ký tiến vào. “Ngài Shim muốn gặp các ngài ở phòng hội đồng,” cô giải thích.

“Đi thôi,” Yoochun đứng lên.

Cả bốn người ra khỏi phòng và tới phòng hội đồng ở dưới lầu. Ngay khi họ bước vào, một Changmin tươi cười đang chào đón họ, và đứng cạnh anh ta là lưng của một người phụ nữ. “Thật tốt vì mọi người đều ở đây,” anh ta nói.

“Nhưng chúng tôi gọi cậu đến gặp mà,” Junsu nói.

“Cũng vừa đúng lúc tôi định gọi các anh khi thư ký đến văn phòng tôi,” Changmin giải thích.

“Tae Hee?” Jaejoong gọi.

Người đó quay lại và một khuôn mặt quen thuộc hiện ra. “Chị biết em sẽ ở đây mà,” cô mỉm cười với Jaejoong.

“Chị đang làm gì ở đây?” Junsu gãi gãi đầu.

Lần này thậm chí Yoochun còn thấy lúng túng.

“Rất vui được gặp lại anh,” Tae Hee mỉm cười với Yunho.

Yunho bối rối gật đầu. Dù đang cười nhưng xung quanh Tae Hee bao trùm một bầu không khí rất lạ. Giọng nói cô đã thay đổi, trở nên tự tin hơn. Tae Hee mỉm cười, nhưng không còn là nụ cười cô vẫn thường giành cho anh.

“Đây là CEO mới, cô Kim,” Changmin giới thiệu.

“Huh?”Junsu chỉ có thể cau mày.

“Tôi biết mọi người ở đây để trả lại vị trí CEO. Và tôi không hề phản đối. Cô Kim đã đến gặp tôi và đề nghị được làm đại diện của Kim Company và giữ chức vị CEO,” Changmin giải thích. “Tôi chắc rằng mọi người không phản đối chứ?”

“Nhưng… Chị là người bảo em không nên gây hấn với họ Jung nữa mà,” Junsu nói.

Yoochun đứng sau Junsu, cố gắng hình dung chuyện gì đang diễn ra. Nhưng chính anh cũng không biết nói gì. Cách hành xử này hoàn toàn không giống Tae Hee và anh biết còn có điều gì đó ẩn chứa sau hành động này. Nhưng đây không phải việc anh có thể xen vào.

“Từ hôm nay trở đi cô Kim sẽ là CEO mới và tôi là cố vấn của cô,” Changmin giải thích.

“Cố vấn?” Junsu kinh ngạc.

“Jaejoong,” Tae Hee liếc nhìn cậu em trai vẫn đang lúng túng. “Em muốn chị làm gì?” cô hỏi.

Jaejoong nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên. “Huh?”

“Nói chị biết em muốn chị làm gì,” Tae Hee lặp lại.

“Sao cô lại hỏi cậu ta? Tôi là cố vấn của cô mà,” Changmin quay nhìn Tae Hee với ánh mắt không mấy dễ chịu.

“Oh, yêu cầu đầu tiên với tư cách CEO là cách chức anh,” Tae Hee mỉm cười. “Chức vụ của anh không còn cần đến nữa,” cô giải thích.

“Cái gì? Nhưng cô nói sẽ cho tôi làm cố vấn nếu tôi bán cổ phần tôi đang nắm giữ.”

“Đó chỉ là mua bán thôi mà. Đúng vậy, lúc đó tôi nghĩ giữ anh lại làm cố vấn là tốt nhất, nhưng tôi vừa nhận ra rằng tôi không còn cần đến anh nữa,” Tae Hee giải thích.

“Cậu bán cho chị ấy cổ phần của mình?” Junsu nhìn bạn mình.

Changmin trông như thể vừa uống nhầm thuốc độc. Anh đã bị lừa. Khi người đàn bà này mang theo mong muốn được trả thù đến gặp anh vài ngày trước và nói rằng cô phải khiến người đàn ông làm trái tim cô tan vỡ phải trả giá cho những gì anh ta làm, và rằng cô sẽ hủy diệt anh ta bằng chính đôi bàn tay cô thế nào. Changmin đã bị mua chuộc. Anh đã chắc chắn rằng sẽ chẳng người đàn bà nào có thể đùa cợt về chuyện như vậy, thế nên anh đã đồng ý với kế hoạch của Tae Hee. Và dĩ nhiên anh cũng vừa nhận ra rằng tất cả kế hoạch của Tae Hee chỉ để anh phải bán hết số cố phần của mình. Changmin ra khỏi phòng mà không nói thêm một lời nào nữa.

“Changmin!” Junsu gọi theo nhưng anh không trả lời.

Thay vào đó Jaejoong mới là người chạy theo anh. Cậu chặn Changmin lại trước cửa thang máy. “Đợi đã!”

“Cậu muốn gì?” Changmin kinh ngạc nhìn Jaejoong. Trong tất cả những người ở căn phòng đó, cậu là người Changmin không hề mong chờ sẽ đuổi theo mình.

“Tại sao anh lại làm những việc này?” Jaejoong hỏi.

“Sao cậu lại hỏi vậy? Không còn quan trọng nữa. Tôi đã thua rồi,” Changmin trả lời đầy cay đắng.

“Thua? Vậy đây chỉ là một trò chơi thôi ư?”

“Không phải thế,” Changmin nhìn cậu. “Người đàn ông đó là nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh trai tôi. Anh ta đã lừa anh trai tôi đúng như cái cách anh ta lừa chị cậu đầu tư vào công ty này. Và cũng đúng như cái cách anh ta đang lợi dụng cậu,” anh chế nhạo.

“Anh thực sự nghĩ Yunho là loại người đó?” Giọng Jaejoong rất nhẹ, cậu không thể hiểu sao Changmin có thể coi Yunho là loại người như vậy.

“Tôi biết vậy,” anh đáp.

“Nếu anh ấy là loại người như vậy, liệu anh ấy có không bỏ mẹ đi khi phát hiện mình là con nuôi? Tại sao anh ấy lại làm tất cả mọi việc, kể cả việc chôn vùi tự trọng của mình và đến đây làm việc? Tại sao anh ấy lại li hôn với chị tôi khi chị ấy sẵn sàng đưa hết tiền cho anh? Nếu thực sự anh ấy lợi dụng anh trai anh, tại sao anh ấy lại giành ra hàng giờ đi dọc nghĩa trang để tìm kiếm một thanh thập tự trắng?” Jaejoong hỏi mà không mong chờ được hồi âm. “Tôi không biết nhiều về anh, nhưng tôi biết anh không phải người xấu vì anh là bạn Junsu. Nhưng nếu anh làm tổn thương Yunho thêm nữa, tôi sẽ không tha cho anh đâu,” Jaejoong nhìn thẳng vào mắt Changmin.

Changmin phải mất vài giây suy nghĩ và rồi tiến vào thang máy mà không nói thêm lời nào nữa.

“Jaejoong,” Yoochun và Junsu ra khỏi phòng và thấy Jaejoong đang đi lại phía phòng hội đồng.

“Yunho và Tae Hee đâu rồi?”

“Trong đó, Tae Hee muốn nói chuyện với Yunho,” Junsu giải thích.

“Yunho,” Jaejoong chạy đến cửa nhưng lại bị Yoochun kéo lại.

“Cậu nghĩ chúng ta nên để họ nói chuyện,” Yoochun giải thích.

“Em biết anh với Jaejoong đã bỏ đi vài ngày trước,” Tae Hee khoanh tay ngồi ở vị trí cao nhất. Không nhận được câu trả lời từ người đàn ông đang ngồi cách đó không xa, cô tiếp tục. “Anh nghĩ ba mẹ em sẽ nói gì khi Jaejoong dẫn về anh rể cũ của mình?” giọng Tae Hee không còn như những gì Yunho nhớ. Trước kia giọng cô nhẹ nhàng, luôn quanh co không muốn nêu lên ý kiến của bản thân, sợ rằng Yunho sẽ nổi giận. Nhưng bây giờ, cô ngồi đây, nói cười tự nhiên.

“Anh không hy vọng Jaejoong sẽ làm gì vì mình,” cuối cùng Yunho cũng mở miệng.

“Vậy là anh sẵn sàng không công khai chuyện này? Muốn là người tình bí mật?” một câu hỏi khác khiến Yunho ngỡ ngàng.

“Anh sẽ làm những gì cậu ấy bảo,” Yunho trả lời, trong lòng không chắc chắn Tae Hee đang cố giúp mình hay tổn thương mình.

“Nếu ba mẹ em bắt nó phải kết hôn như ba mẹ anh đã làm với anh thì sao?”

Ánh mắt Yunho lướt qua người cô. Vài giây sau anh gật đầu. “Nếu cậu ấy đồng ý, nếu anh có thể tiếp tục ở bên cạnh cậu ấy thì anh đồng ý,” Yunho trả lời.

“Anh thực sự nghĩ rằng Jaejoong sẽ không yêu người phụ nữ nó lấy?” Tae Hee hỏi.

“Anh không biết, nhưng anh sẽ chịu đựng tất cả miễn là anh có thể ở bên cậu ấy.”

“Thế nếu em nói em không muốn anh gặp nó nữa?” Tae Hee nghiêng người ngồi thẳng dậy.

“Anh không thể sống thiếu cậu ấy,” Yunho trả lời đơn giản.

“Em đoán là không đi?” Tae Hee mỉm cười. “Thế nếu em nói Jaejoong không muốn gặp anh nữa thì sao?”

Yunho đột ngột đứng lên. Ánh mắt anh vẫn khóa ở người Tae Hee. Hơi thở anh nặng nề hơn. Rồi anh quỳ xuống. “Nếu em định giết tôi, tôi nghĩ mình không thể trách gì được,” Yunho trả lời. Nước mắt chực trào ra những anh vẫn cố kiềm lại.

“Lần đầu tiên em thấy anh, anh đang mỉm cười,” Tae Hee nói.

Anh ngước nhìn cô, anh không nhớ mình đã cười với cô trong lần đầu tiên gặp mặt. Thật ra anh đã mang bộ mặt đưa đám khi phát hiện ra mẹ anh gọi anh đến nhà hàng coi mắt.

“Lúc đó anh ở cô nhi viện mang theo một túi bánh kẹo lớn cho bọn trẻ. Bọn trẻ đều chạy đến chỗ anh và anh chào mừng chúng với đôi tay rộng mở. Từng tràng cười vang lên, thậm chí trong thư viện cũng có thể nghe thấy, em đang dạy vài đứa trẻ ở đó. Tất cả trẻ con chạy đến cửa sổ và tung hô hào hứng. Em không biết anh là ai, nhưng bọn trẻ đều biết anh. Chúng nói với em anh vẫn thường mang nhiều thứ đến cho chúng,” giọng Tae Hee bỗng dịu đi. Mắt cô giờ đây cũng ngập nước. “Ngày đó… em nhìn anh chơi với lũ trẻ. Em nghĩ đó là cảnh tượng đẹp nhất em từng thấy,” nước mắt lăn dài trên má cô.

“Anh xin lỗi,” cuối cùng Yunho đã hiểu ra. Anh cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại chịu đựng nhiều vì anh đến vậy. “Anh xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra,” Yunho cũng bắt đầu khóc.

“Đó là tất cả những gì em muốn nghe. Em chỉ muốn một lời xin lỗi,” Tae Hee gạt nước mắt. “Giờ đứng dậy trước khi Jaejoong vào đây và nghĩ em đang đối xử tệ với anh,” cô cười.

Yunho đứng dậy và ôm Tae Hee vào lòng. Anh thật sự rất cảm kích. Yunho không thể tin được là Tae Hee có thể tha thứ cho mình sau tất cả những gì anh gây nên cho cô.

“Tae Hee, đó không phải…” Jaejoong không thể chịu nổi việc cứ đứng chờ ở ngoài và quyết định xông vào. Cậu rất đỗi kinh ngạc khi thấy Tae Hee đang năm trong vòng tay Yunho khi mở cửa. “L..ỗi củ..a an..h ấy…”

“Bỏ em ra trước khi cả hai ta cùng gặp rắc rối,” Tae Hee chọc người đàn ông đang ôm mình.

Yunho bỏ cô ra ngay lập tức và lấy tay lau nước mắt.

Jaejoong bước vào, mắt vẫn nhìn chằm chằm Yunho.

“Chị ra đây kiểm tra một số việc,” Tae Hee lẩn ra khỏi phòng và chạy về phía Yoochun cùng Junsu.

“Cái gì thế?” Jaejoong hỏi.

“Yah, không phải như em nghĩ đâu. Đừng có nhìn anh như thế!” Yunho căng thẳng đáp lại, đôi mắt Jaejoong khiến anh sợ hãi.

“Trong khi em ở ngoài lo lắng đến sắp chết thì anh lại ôm chị ấy ư? Em nghĩ anh đã bị giết hay gì đó rồi chứ!” Jaejoong đẩy anh xuống ghế.

“Cô ấy là chị em mà,” Yunho nhắc nhở.

“Và là vợ cũ của anh,” cậu đáp.

“Em ghen với chị gái của mình cơ à?”

“Thế nếu em ở ngoài đó và ôm Yoochun thì sao?”

“Yah!”

“Yah cái gì?”

“Em thật đáng yêu khi ghen, em biết không?” Yunho kéo Jaejoong vào lòng.

“Yah!”

“Yah cái gì?” Yunho hỏi.

“Em vẫn còn tức đấy!”

“Em tức và anh sẽ làm thế này,” Yunho vòng tay ôm lấy cổ Jaejoong và kéo cậu xuống, đôi môi họ khóa lấy nhau.

“Cháu gái tôi đã thực sự trở thành một nữ doanh nhân chính hiệu rồi,” Yoochun nhìn Tae Hee.

“Cậu vừa mới nghĩ ra đấy à?” Tae Hee phá lên cười.

“Cậu biết cháu đang âm mưu gì đó nhưng cậu không thể ngờ cháu sẽ làm thế,” Yoochun vẫn chưa hết ngạc nhiên.

“Cháu chỉ mong Changmin sẽ sớm vượt qua chuyện này,” cô nghĩ.

“Tất nhiên là vậy rồi, anh ta không thể đấu lại với cháu được,” Yoochun cười.

“Yah! Hai người đang nói cái gì thế! Em chẳng hiểu gì cả!”

Junsu ré lên.

End chap 21.

Chapter 22

A History Lesson Before Fireworks

“Hai người ngồi đấy để chị đi gọi be mẹ,” Tae Hee quay người và chạy lên lầu.

“Anh ổn chứ? Trông anh xanh xao quá, anh đang đổ mồ hôi kìa,” Jaejoong với lấy vài mẩu giấy từ chiếc hộp bên cạnh và lau lau trán Yunho.

“Uhm, anh chỉ thấy hơi lo lắng chút thôi,” Yunho gật gật.

“Yah, đây là chìa khóa xe em nếu anh cần,” Junsu đặt chùm chìa khóa lên bàn.

“Để làm gì?” Jaejoong hỏi.

“Phòng trường hợp anh cần chạy trốn gấp trước khi ba về thư phòng lấy súng,” Junsu rúc rích cười.

“Yah! Cẩn thận cái miệng em đấy!” Jaejoong rít lên.

Chẳng có tác dụng gì hết, Yunho chắc chắn rằng áo sơ mi bên trong của mình đã ướt đẫm.

“Nếu em không giữ mồm giữ miệng anh sẽ mách em với ba mẹ đấy,” Jaejoong đe dọa.

“Mách em á? Em chưa từng làm gì sai trong đời cả! Yoochun có thể làm chứng mà,” Junsu cố ngẩng cao đầu.

“Uhm Junsu,” Yoochun vỗ nhẹ lên vai chàng trai trẻ. “Ba mẹ em vẫn chưa biết chuyện của chúng ta,” anh nhắc.

“Oh, chết tiệt!” Junsu nuốt khan.

“Yunho, đừng có nghe Junsu nói. Ba mẹ em rất tốt. Và nếu có chuyện gì xảy ra em vẫn luôn ở bên cạnh anh mà,” Jaejoong nắm lấy tay anh.

“Anh biết họ rất tốt,” Yunho gật đầu. “Nhưng chẳng ba mẹ nào muốn anh đến gần con trai họ sau tất cả những gì anh gây ra với chị em,” anh giải thích. Jaejoong không thể cãi lại được câu nào. Bản thân cậu cũng rất lo lắng.

“Youngwoong-ah,” vài phút sau mẹ cậu xuất hiện trong phòng khách.

“Mẹ,” Jaejoong đúng dậy và nhận lấy cái ôm từ bà.

“Đi chơi với bạn vui không con?” bà hỏi.

“Huh?” Jaejoong không biết Tae Hee và Junsu đã nói gì với ba mẹ trong những ngày cậu vắng nhà.

“Chị em con nói với chúng ta rằng con đi chơi vài ngày với bạn bè,” bà giải thích.

Jaejoong đánh mắt sang Tae Hee và Junsu đang đáp trả cái trừng mắt của cậu bằng một cái gật đầu. “Oh, vâng, tuyệt lắm ạ,” Jaejoong nói.

“Ta cứ nghĩ con đã quên mất chúng ta rồi cơ đấy,” ba Jaejoong cũng bước vào và giành cho cậu một cái ôm thắm thiết.

“Sao con có thể thế được chứ?” Jaejoong bĩu môi đáng yêu.

“Yunho,” ba cậu chào anh. “Đã khá lâu rồi nhỉ.”

“Vâng, thưa bác,” Yunho cúi chào hai người họ. “Cháu hy vọng hai bắc vẫn khỏe,” anh nói.

“Uhm, chúng ta vẫn khỏe. Ba mẹ cháu dạo này thế nào rồi?” ông Kim ra hiệu cho Yunho ngồi xuống và tự chọn cho mình một chỗ trước bàn café.

“Mẹ cháu vẫn ổn ạ,” Yunho gật đầu.

“Có ai muốn uống chút gì trước không? Con sẽ đi lấy chút nước hoa quả. Junsu em đi giúp chị nhé?” Tae Hee ra hiệu cho cậu em trai đứng dậy để những người còn lại có thể nói chuyện với nhau thoải mái hơn.

Junsu đang lết chân bước đi thì thấy cái nhìn trừng trừng từ Jaejoong, cậu biểt mình phải biến ngay. “Em vẫn muốn xem ba mẹ chấp nhận chuyện này thế nào,” Junsu than vãn.

“Đừng lo, em sẽ có vé hàng đầu tiên khi đến lượt,” Tae Hee chọc cậu.

“Yah, chị nói thế là có ý gì?” Junsu chạy rượt theo sau chị gái mình.

“Tae Hee nói cậu có chuyện quan trọng muốn nói với chúng ta, có phải không?” ông Kim bắt đầu. Vợ ông đang ngồi ngay bên cạnh ông. Jaejoong và Yunho ngồi đối diện họ và Yoochun ngồi như một trọng tài ngay trên chiếc ghế nệm.

“Đầu tiên, cho cháu xin lỗi về những gì đã xảy,” Yunho cúi đầu hối lỗi. “Việc kết hôn và li hôn đều là lỗi của cháu,” anh nói tiếp. Trong lúc đó Jaejoong giấu tay mình dưới chiếc gối nhỏ, siết lấy tay Yunho để tiếp thêm sức mạnh cho anh, để nhắc anh rằng cậu ở đây vì anh.

Ông Kim thản nhiên nhìn anh. Vụ li hôn đã kết thúc được gần được nửa năm và giờ thì anh ta xin lỗi, tại sao anh ta lại xin lỗi?

“Cháu kết hôn với con gái bác vì nghĩ việc này sẽ giúp ích cho tình hình tài chính của gia đình cháu,” Yunho thú nhận.

“Thế gia đình cậu có được lợi gì không?” Ông Kim hỏi.

“Có, cháu nghe nói rằng bác đã giúp đỡ công ty nhà cháu vượt qua thời kì khó khăn,” Yunho không chắc chắc từng chi tiết. Anh thậm chí còn không được thấy những tấm séc được chuyển đến ba mẹ mình.

“Ba, đó không phải lỗi của anh ấy. Anh ấy là bị ép buộc mà,” Jaejoong cố gắng giải thích tình trạng lúc đó của Yunho.

“Jaejoong, anh phải chịu trách nhiệm cho mọi việc,” Yunho nói với cậu.

“Em chắc chắn là số tiền đó đều đổ hết vào công ty, Yunho không hề được tận mắt chứng kiến,” Yoochun cũng lên tiếng cố gắng bênh vực Yunho. “Em đã kiểm tra và tìm thấy…” Yoochun dừng lại khi ông Kim giơ tay về phía anh.

“Không cần giải thích nữa. Ta đã tự mình đưa séc cho ông Jung, ta chắc chắn rằng số tiền đó đều dùng vào việc của công ty,” ông Jung nhắc nhở bọn họ rằng ông cũng là người kinh doanh.

“Cha cháu đã bán hết cổ phần của ông ấy và mẹ cháu cho công ty, và cháu cũng sẵn sàng góp phần,” Yoochun cố gắng đền bù cho những mất mát của ông Kim.

“Ta đưa tiền cho ông ấy và ta biết mình đang làm gì,” ông Kim giải thích. “Con gái ta muốn kết hôn với cậu, vậy cậu không nghĩ rằng ta đã điều tra cậu và gia đình cậu trước sao?”

“Nếu bác đã biết vậy tại sao…” Yunho hoàn toàn lúng túng.

“Tae Hee biết rất rõ mình đang dấn thân vào việc gì. Cậu không nói dối ai cả,” ông giải thích. “Nó đã tự mình đến gặp ta và cầu xin ta giúp đỡ cậu và gia đình cậu,” ông Kim nói tiếp.

“Cô ấy/ Chị ấy/ Tae Hee đã biết hết ư?” Yunho, Jaejoong và Yoochun cùng nhìn nhau rất đỗi kinh ngạc.

“Ban đầu ta chẳng có đến một chút cảm động, có ai sẽ cảm động được chứ? Rồi nó kể cho ta cậu là một người rất tuyệt vời và rằng chúng ta sẽ thấy,” ông Kim nhìn vợ. “Lúc đó vợ ta không được khỏe và ta nghĩ nếu có ai đó chăm sóc cho Tae Hee thì ta sẽ không còn phải lo lắng quá nhiều cho nó nữa,” ông Kim vỗ nhẹ lên tay vợ.

“Cháu xin lỗi,” Yunho chợt nhận ra mình đã khiến bao người thất vọng.

“Rồi ra nhận ra rằng Tae Hee mạnh mẽ hơn ta nghĩ nhiều. Nó còn mạnh mẽ hơn ta. Ta thực sự rất muốn xé đôi công ty cậu ra khi thấy nó khóc, nhưng nó lại nói với ta đừng làm vậy trong làn nước mắt. Lúc đó ta rất hối hận, hối hận vì những điều ta làm đã tổn thương đến cậu,” ông nói.

Yunho và Jaejoong nhìn nhau. Vậy là từ trước đến giờ cô ấy luôn bảo vệ họ.

“Ta đoán hôm nay cậu đến cho ta một lý do. Một lý do khiến ta hối hận vì những việc ta đã làm với cậu,” ông dựa người vào ghế và đợi Yunho lên tiếng.

Yunho hít một hơi thật sâu. Một người phụ nữ như Tae Hee có dũng cảm đón nhận tất cả những gì xảy đến với mình thì ít nhất anh cũng phải có một nửa can đảm của cô. “Cháu…,” Yunho chỉ mới nói được một từ trước khi Jaejoong quỳ phịch xuống sàn nhà.

“Con đã làm một chuyện rất khủng khiếp,” Jaejoong nói. Cậu đã quên mất mình vẫn đang nắm tay Yunho. Chiếc gối rơi xuống đằng sau Jaejoong để lộ ra đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. “Tae Hee đã làm mọi thứ vì con. Chị ấy không muốn ba làm hại Yunho vì chị ấy biết việc đó sẽ làm tổn thương con,” Jaejoong giải thích.

“Đó không phải lỗi của em, anh mới là người đáng trách,” Yunho cũng quỳ xuống và kéo Jaejoong qua đối mặt với mình.

“Em cũng đáng trách không kém gì anh. Anh không ép buộc em, em cũng có trách nhiệm về những gì mình đã làm,” Jaejoong trả lời.

“Không, em chỉ vừa mới nhận ra họ là gia đình mình, em không thể,” Yunho lắc đầu.

“Yunho, em không thể đứng nhìn anh nhận hết mọi lỗi lầm được. Hãy nhớ em đã hứa chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn,” Jaejoong nhắc nhở anh. “Em sẽ không rời bỏ anh dù cho có chuyện gì đi nữa,” cậu kiên quyết.

“Youngwoong-ah,” mẹ Jaejoong nhìn cậu bằng ánh mắt đầy lo lắng.

“Con xin lỗi mẹ, con không thể mẹ hay ba làm hại anh ấy. Con yêu anh ấy. Con không thể sống thiếu anh ấy được.” Jaejoong nói.

“Jaejoong,” Yunho gật đầu. “Anh cũng không thể sống thiếu em. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cũng nhau vượt qua. Làm ơn đừng chia rẽ chúng cháu. Cháu có thể thể làm bất cứ việc gì nhưng làm ơn đừng bắt chúng cháu rời xa nhau,” Yunho liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

“Điều gì khiến cậu nghĩ chúng ta sẽ chia rẽ hai người?” ông Kim ngồi dậy lắc lắc đầu.

“Ba sẽ không bao giờ làm vậy đâu,” Tae Hee mỉm cười bước vào. “Ba chúng ta là nhất trên đời,” cô ngồi xuống cạnh ba mình và đặt một nụ hôn nhẹ lên má ông.

“Hai đứa thậm chí còn không nghe ta nói mà cứ tự suy diễn thôi,” ông Kim nói.

“Huh?” cả Yunho và Jaejoong đều ngước nhìn ông.

“Ta đã cố nói với bọn con rằng chúng ta hiểu hết rồi mà,” cuối cùng bà Kim cũng lên tiếng.

“Nhưng…” Jaejoong bất ngờ lần thứ 10 trong ngày.

“Ba con hẹ hò với chị gái ta 6 năm trước khi chúng ta kết hôn,” bà giải thích.

“Đúng vậy, chuyện của chúng ta chẳng là gì so với ba mẹ,” Tae Hee gật gật. “Tưởng tượng xem có cha mẹ nào nghĩ đễn cảnh tượng con rể tương lai hủy bỏ hôn ước với con gái mình và lại hỏi cưới một đứa khác,” Tae Hee cười lớn.

“Con thực sự nên nhìn cái cảnh ông ngoại rượt theo ba con trong tay nắm chặt chiếc ghế,” bà Kim phá lên cười.

“Tôi nghĩ đó là ngày tôi nhận ra mình phải bắt đầu tập thể dục để giữ gìn sức khỏe phòng trường hợp ông ngoại lại lăm lăm thứ “vũ khí” khác trong tay chạy đuổi tôi,” ông Kim đùa.

“Sao em không hề biết gì về chuyện này?” Yoochun hỏi.

“Lúc đó em còn chưa đầy 2 tuổi. Khoảng một năm sau đó, ba cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực, và cảnh cáo mọi người không bao giờ được nhắc lại chuyện đó nữa,” bà Kim giải thích.

“Đúng thế, mẹ chỉ mới kể chuyện đó cho mình chị vì chị tình cờ tìm thấy một bức ảnh của ba và dì trong một lần chụp ảnh cưới,” Tae Hee cười.

“Vậy nghĩa là mọi người chấp nhận chuyện của chúng con?” Jaejoong cứ liếc nhìn bọn họ hết lần này đến lần khác.

“Sao, dễ dàng quá à? Biết vậy chị đã bảo ba mẹ tạo cho hai đứa chút khó khăn,” Tae Hee trêu đùa.

“Yah, em suýt thì bị đau tim mà chị vẫn còn đùa được à?” Jaejoong hét lên. “Em thực sự nghĩ chuyện gì đó tồi tệ sẽ xảy ra!”

“Dù cho không có chuyện ba với dì, em thực sự nghĩ ba mẹ sẽ nổi giận với em sao? Yah, em có biết mình là ai không?” Tae Hee nói lớn. “Em là Youngwoong, Kim Youngwoong. Ba, mẹ, chị, Junsu và Yoochun sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để tìm lại được em. Đây chẳng là gì so với 20 năm chờ đợi của chúng ta. Em có biết em quý giá thế nào đối với chúng ta không?”

“Noona,” Jaejoong rất xúc động.

“Đừng có ngu ngốc và làm những điều mà em nghĩ sẽ khiến người khác vui vẻ mà khiến em đau khổ. Hãy học cách ích kỉ một chút đi,” Tae Hee bước qua và giơ tay ôm lấy Jaejoong. “Nếu không ích kỉ thì em sẽ không hạnh phúc được đâu,” cô nói.

“Vâng,” Jaejoong chỉ có thể trả lời thế.

“Tốt, giờ thì đi thôi. Hãy ra ngoài trước khi Junsu kịp chén hết chỗ thức ăn,” Tae Hee nói.

“Huh?” Jaejoong ngước nhìn cô.

”Bọn chị đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ cho hai người. Để chúc mừng mối quan hệ của hai người,” Tae Hee giải thích.

Mọi người theo Tae Hee ra sân sau nhà. Vài chiếc bàn nhỏ giờ đã chứa đầy những đĩa thức ăn. Junsu đã và đang ăn đúng như Tae Hee dự đoán. Khi mặt trời ngả dần về Tây, Junsu và Yoochun bắt đầu đốt pháo hoa chúc mừng cho cặp đôi trẻ. Jaejoong và Yunho chỉ có thể siết chặt tay nhau mỉm cười. Sự ấm áp giờ đây họ cảm thấy trong trái tim mình còn sâu sắc hơn cả cái ngày họ xuất hiện trong cuộc đời của nhau.

“Em yêu anh,” Jaejoong thì thầm vào tai Yunho, tựa đầu lên thân thể trần trụi của Yunho.

“Em chỉ yêu ‘khả năng trên giường’ của anh thôi,” Yunho chọc.

“Không, em yêu anh vì anh là chính anh. Nhưng em yêu anh nhiều hơn khi em làm tình với anh,” Jaejoong cũng không chịu thua mà trêu lại.

“Aish, được thôi. Chúng ta làm lại lần nữa nhé,” Yunho trườn lên người cậu.

“Yah, em không có ý là chúng ta phải làm lần nữa,” Jaejoong khúc khích.

“Nhưng giờ là lúc em yêu anh nhất mà. Khi anh ở bên trong em,” Yunho cúi thấp đầu xuống ngực Jaejoong, há miệng ngậm lấy đầu nhũ cậu.

“Em chỉ đùa thôi, lúc nào em cũng yêu anh mà,” Jaejoong rúc rích, cố thoát khỏi ‘móng vuốt lang sói’.

“Không, anh không tin,” Yunho kéo tay Jaejoong lên đỉnh đầu.

“Yunho, chúng ta mới vừa làm xong. Em vẫn còn đau mà,” Jaejoong giải thích.

“Đó là vì em đã chật hơn bởi anh đã không vào đó hơn 6 tháng. Từ giờ trở đi anh sẽ ‘chăm sóc’ nó thường xuyên hơn.” Yunho giải thích như thể lý do của mình là dĩ nhiên, rằng đó chỉ là vì sự thèm khát của anh đối với cậu.

“Yah,” Jaejoong giãy giụa cố trốn thoát cái người đang đè lên người mình nhưng lại bị anh dùng chân giữ lấy. Cậu lật bụng nằm úp sấp xuống giường, nghĩ rằng cậu có thể trốn thoát nhanh hơn bằng cách này.

“Vị trí yêu thích của anh,” Yunho dùng đầu gối tách chân Jaejoong ra. “Ah, em vẫn còn ‘ướt’ lắm này,” anh bình phẩm.

“Yunho-ah, đừng nhìn chỗ ấy mà,” Jaejoong quay sang đối mặt với Yunho.

“Tại sao?”

“Chỗ ấy… bẩn lắm,” Jaejoong giải thích. “Sao anh có thể nhìn ngắm nó thế được chứ?”

“Nó bẩn vì chính anh đã làm bẩn nó,” Yunho cúi xuống hôn nhẹ lên lưng Jaejoong. Những ngón tay thon dài của anh trượt xuống rãnh mông và lần mò đường vào nơi anh đã xuất ra 20 phút trước. Và Yunho hết sức bất ngờ khi những thớ thịt bên trong Jaejoong phản ứng ngay tắp lự lại những ngón tay của anh và ‘cậu nhỏ’ của anh cũng cương lên ngay lập tức.

“Yunho,” Jaejoong rên rỉ, hai mắt khép chặt.

“Có nhớ cái DVD chúng ta đang xem không?” đôi môi Yunho trượt lên trên vai cậu.

“Junjou Romantica?”

“Đúng, em có nhớ Misaki đã giải thích thế nào cái đêm họ ở cùng nhau trong tập cuối không?”

“Anh đã ‘làm loạn’ cả một đêm rồi đấy?” Jaejoong vẫn nhớ lời thoại đó. Đó là những lời cuối cùng cậu nghe được từ tập phim đó trước khi sự chú ý của cậu dời đến bàn tay hư hỏng của Yunho đang ở trong quần mình.

“Anh sẽ chỉ cho em Misaki có ý gì khi nói những lời đó,” Yunho nói và đẩy vào trong Jaejoong khiến đối phương bất ngờ và làm cả hai hưng phấn hơn.

“Yunho!” Jaejoong hét tên anh, hai bàn tay siết chặt tấm ga trải giường lần nữa.

End chap 22.

Chapter 23

I Get Weak in the Knees

Một tháng trôi qua, Yunho đã hoàn thành hầu hết các dự án của công ty nhờ sự giúp đỡ của Jaejoong. Họ đã chính thức dọn vào căn hộ cao cấp của Jaejoong. Những bức tranh của hai người được đóng khung và treo trên những bức tường trắng muốt thay vì những tác phẩm nghê thuật Jaejoong mang về từ chuyến du lịch của mình. Mẹ Yunho thì còn hơn cả hạnh phúc khi thấy cuối cùng con trai mình đã tìm được tình yêu đích thực. Ba mẹ Jaejoong thì phàn nàn giờ họ chỉ còn Junsu chưa kết hôn vì Tae Hee đã khẳng định cô sẽ sống độc thân suốt phần đời con lại. Changmin thì biến mất, thậm chí anh ta còn không hề liên lạc với Junsu dù chỉ một lần. Mọi chuyện rất hoàn hảo.

“Đến giờ về nhà rồi,” Jaejoong ngẩng đầu mỉm cười từ chiếc bàn Yunho sắp xếp cho cậu.

“Một phút nữa thôi,” mắt Yunho thậm chí còn không rời khỏi đống việc trước mặt.

Jaejoong đứng dậy mỉm cười với người yêu. Dạo này anh thường làm việc rất muộn, thậm chí còn mang việc về nhà làm. Nhưng hôm nay là thứ Sáu và họ đã hứa với nhau sẽ không mang công việc về nhà vào cuối tuần. Cuối tuần là thời gian dành cho nhau, họ không được phép nghĩ đến công việc sau khi rời công ty vào thứ Sáu. “Cần em giúp gì không?” Jaejoong chống khuỷu tay xuống bàn, hai tay ôm lấy khuôn mặt đang bày ra vẻ rất đáng yêu.

Yunho quay ra nhìn Jaejoong khi anh nghe thấy giọng cậu ở rất gần mình. Một nụ cười vẽ ra trên mặt anh khi nhìn thấy một Jaejoong dễ thương đến vậy. “Anh xong rồi,” Yunho nghiêng người hôn nhẹ lên môi Jaejoong và bắt đầu dọn dẹp tài liệu. “Về nhà thôi. Anh đói rồi,” anh cười.

“Đói? Aish, em đã bảo anh ăn trưa nhiều một chút mà anh không thèm ngh…,” Jaejoong bị cắt ngang bởi đôi môi của Yunho.

“ ‘Đói’ em cơ,” Yunho sửa lại sau khi dứt ra.

“Yahhh,” Jaejoong vỗ mạnh lên tay anh, miệng cười ngoác đến tận mang tai.

“Đi thôi trước khi chúng ta làm lộn xộn chỗ này,” Yunho kéo Jaejoong vào lồng ngực mình và vòng tay ôm lấy eo cậu, đẩy cậu ra cửa.

“Dừng ở siêu thị trên đường về nhà nhé. Em muốn mua một ít rau xanh cho buổi tụ tập ngày mai,” Jaejoong giải thích. “Yunho?” cậu ngước nhìn anh khi họ dừng lại ngay lúc cửa vừa bật mở. “Huh?” cậu nhận ra Yunho không hề lắng nghe mình. Mắt anh nhìn thằng vào người đàn ông đang đứng trước mặt họ.

“Ba,” anh mấp máy.

“Huh?” Jaejoong nhìn người đàn ông đang liếc cậu đầy giận dữ.

“Ba, dạo này ba thế nào?”

“Con nghĩ con đang làm gì vậy?” người đàn ông gầm lên. Ông hùng hổ bước tới và giật Yunho ra khỏi người Jaejoong.

“Ba!” Yunho ngỡ ngàng.

“Yunho!” Jaejoong cũng bất ngờ không kém.

“Có chuyện gì với con vậy? Con đang nghĩ cái quái gì thế?” ông gạt tay Yunho ra khi anh định vươn tay đến chỗ Jaejoong.

“Ba, trước hết hãy nghe con nói đã,” Yunho cố trấn tĩnh ông.

“Con không biết xấu hổ à? Người khác sẽ nói gì nếu họ thấy con như vậy?” mặt ông đỏ bừng bừng, giọng nói thì vang lên ầm ầm.

Jaejoong đứng đó trong sợ hãi, mắt vẫn ngước nhìn người đàn ông đang la mắng Yunho. Cậu không biết phải làm gì nữa.

“Ba, đây là Jaejoong. Chẳng việc gì con phải xấu hổ hết!” Yunho cãi lại.

“Thân mật với một chàng trai như thế! Ở nơi công cộng!” ông nhìn quanh văn phòng to lớn. “May là không có ai quay đây không thì họ đã cười vào mặt con đầy ghê tởm rồi!”

Mặt Jaejoong cụp xuống khi thấy người yêu của mình bị đánh. “Yunho!” cậu chạy lại.

“Tránh xa con trai tôi ra! Ba mẹ cậu không dạy thế nào là đúng, thế nào là sai à? Họ không dạy cậu cái gì hết à?” người đàn ông hét vào mặt Jaejoong.

“Đừng nói với cậu ấy như thế!” tiếng hét của Yunho khiến hai người giật mình.

“Con vừa nói gì?” ông rít lên. “Sao con dám nói với ta như thế? Con mất trí rồi à?” người đàn ông cố lấn át giọng nói của Yunho.

“Ông mới là người mất trí!” Yunho rít lại. Đôi mắt anh đỏ hoe. “Chính ông đã bỏ mẹ lại! Ông lấy đi mọi thứ của bà! Ông có biết bà đã trải qua những chuyện gì không?”

“Con không cần quan tâm đến bà ta.

Bà ta chả là gì với con cả,” ông cười đểu. “Con vẫn chưa biết mình là con nuôi à? Sao con vẫn còn gọi bà ta là mẹ thế?”

Yunho lúng túng không biết nên trả lời thế nào. Người đàn ông này nghiêm túc đấy chứ? “Nếu ông nói tôi không nên quan tâm đến bà thì sao tôi phải quan tâm đến ông?”

“Vì ra là cha con! Con là máu thịt của cha! Ta là cha con!” ông hét lên. “Con là con đẻ của ta. Bà ta chỉ nhận nuôi con vì bà ta muốn kết hôn với ta!”

Yunho vẫn luôn nghĩ rằng người này cũng chỉ là ba nuôi của mình. Anh không hề tìm hiểu chi tiết vẫn đề vì lo rằng nó sẽ khiến mẹ anh đau lòng. Nhưng giờ khi biết ông ta là cha đẻ mình, bỗng dưng Yunho thấy sợ hãi.

“Ta cứ nghĩ con sẽ bán hết cổ phần mình có trong công ty này và xin thôi việc khi phát hiện ra bà ta không phải mẹ đẻ mình. Đó là lý do vì sao ta quay lại đón con, đưa con ra khỏi đây và khỏi cái tội ác mà con đang mắc phải!” ông kéo tay Yunho và đẩy anh về phía thang máy.

“Không!” Yunho hét lên. “Con sẽ không đi đâu hết,” Yunho giật tay lại.

“Ta không cho phép con tiếp tục sống như thế! Con hiểu không?” ông hét lên như thế ông sẽ tặng cho Yunho một cái tát nữa.

Jaejoong nhanh chóng ôm lấy Yunho và kéo đầu anh vào ngực mình, lo sợ rằng người yêu sẽ bị đánh tiếp.

Tay người đàn ông giơ lên bỗng khựng lại khi nhận ra có người đang bảo vệ con trai mình. Ông hít một hơi thật sâu và bước lùi lại. “Sáng mai đến gặp ta ở khách sạn International,” ông nói rồi đi mất.

Ngay khi người đàn ông đi khuất mắt, tay Yunho giơ lên ôm lấy Jaejoong, đầu tựa lên đầu cậu. Mọi chuyện đã thật hoàn hảo, nhưng giờ thì không.

“Yunho, anh đi thật à?” Jaejoong ôm anh thật chặt.

“Anh không biết nữa,” Yunho kéo Jaejoong vào sâu trong lòng mình.

“Ông ấy thật đáng sợ, lại còn đánh anh nữa. Em không thích ông ta,” Jaejoong giải thích như trẻ con.

“Khi ông ấy đánh anh, rất nhiều hình ảnh bỗng hiện ra trong đầu anh. Ông ấy đã phản ứng thế nào khi thấy anh đi với Choikang,” Yunho ngước lên nhìn sâu vào mắt Jaejoong. “Choikang cũng nhận ra điều ấy và cố ngăn cản ông, nhưng cuối cùng cậu ấy mới là người chịu khổ. Nếu ba anh động tay vào một sợi tóc của em, anh sẽ giết ông ấy,” Yunho vươn tay ôm lấy khuôn mặt cậu. “Tại sao em lại chạy ra đứng chắn trước mặt anh như thế hả?”

“Còn tại sao nữa? Sao em có thể đứng đó nhìn anh bị đánh được. Nếu em là người bị đánh em còn cảm thấy ít đau đớn hơn,” Jaejoong giải thích.

“Anh to hơn và khỏe hơn em, cái tát ấy chẳng khiến anh đau đớn là bao. Nhưng em, em quá mong manh. Anh sẽ chết mất nếu thấy em bị đau,” Yunho gật gật đầu nói.

“Em nhỏ bé nhưng không có nghĩa là em yếu ớt,” Jaejoong đỏ mặt.

“Nhưng anh sẽ không để ông ta làm đau em,” Yunho kéo cậu vào lòng.

“Anh nên đến gặp ông ấy.”

“Em vừa nói ông ấy đáng sợ và em ghét ông ta. Giờ sao em lại bảo anh đi gặp ông ta?”

“Nếu em biết chuyện gì thì đó là, chạy trốn không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Rồi một ngày anh sẽ phải đối mặt với ông ấy. Nếu không phải hôm nay thì nó sẽ ở mãi trong đầu anh suốt quãng đời còn lại. Và em tin anh. Em biết anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em dù có chuyện gì đi nữa. Em tin vào chúng ta,” Jaejoong mỉm cười trong lồng ngực ấm áp của Yunho.

Yunho đến khách sạn một mình. Lúc anh đến đó cũng đã gần trưa. Anh tiến đến chiếc bàn trong góc xa nhất của nhà hàng nơi ba anh đang ngồi nhâm nhi li cà phê trong tay. Ngay lúc nhìn thấy Yunho, ông đứng dậy và bảo anh ngồi xuống.

Jaejoong định rằng sẽ về thăm ba mẹ, nhưng trên đường về cậu quyết định mang vài món ăn tự làm cho bà Jung. Cậu đến trước nhà, gõ cửa vài cái trước khi cửa bật mở.

“Oh Jaejoong-ah,” bà chào.

“Cháu mang cho bác ít đồ hầm cháu vừa nấu sáng nay ạ,” Jaejoong mỉm cười.

“Hầm à? Tuyệt quá! Ta đang băn khoăn nên nấu gì cho bữa trưa đây!” bà mở rộng cửa mời cậu vào.

Jaejoong đặt cặp lồng lên bàn bếp và quay ra người đàn bà trung niên. “Hôm nay bác có đi trông trẻ không ạ?”

“Có, vài tiếng nữa bọn trẻ sẽ đến. Yunho đâu rồi?” bả hỏi, để ý thấy nửa còn lại của Jaejoong không đi cùng.

“Oh, anh ấy… đi gặp một người bạn,” Jaejoong nghĩ rằng tốt nhất là không nên tiết lộ người Yunho đi gặp là ai.

“Và nó để cháu đến gặp ta một mình ư?” bà hỏi. “Nó sẽ không cho cháu rời khỏi sofa để vào phòng tắm khi cháu sang đây,” bà nói khi nhận ra vẻ mặt lo sợ của Jaejoong khi trả lời mình.

“Đó là người bạn anh ấy chưa gặp nhiều năm,” Jaejoong giải thích.

“Tên người đó là gì vậy?”

“Tên người đó ạ?” Jaejoong nhìn quanh. Cậu chưa gặp bất kì người bạn học nào của Yunho ngoại trừ mấy người cậu gặp ở tiệc chia tay hội độc thân.

“Jaejoong-ah,” bà tới gần Jaejoong và đặt tay mình lên tay cậu. “Có chuyện gì vậy?” bà chưa thấy Jaejoong lo sợ thế này bao giờ.

“Yunho đi gặp ba mình,” Jaejoong thú nhận. Cậu là người đã khuyên Yunho đi gặp người đàn ông đó, nhưng sau khi anh đi, cậu lại thấy lo lắng. Jaejoong rất muốn đi theo nhưng rồi cậu nhận ra nếu ba anh nhìn thấy cậu thì mọi chuyện còn tồi tệ hơn. Nhưng Jaejoong thực sự rất lo lắng.

“Ba nó?” bà nhìn Jaejoong.

“Hôm qua ông ấy đến công ty khi mọi người đã về hết. Yunho và cháu ở lại sau để hoàn thành nốt công việc, và ông ấy đã thấy tụi cháu. Ông ấy không vui về chuyện này chút nào,” Jaejoong giải thích một hơi.

“Cháu có biết bọn họ gặp nhau ở đâu không?”

“Ba đã đi đâu?” Yunho nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình.

“Đài Loan, Hồng Kông, mọi nơi ta muốn đến,” ông trở lại không ngần ngại. “Con có thể đi cùng ta nếu muốn,” ông đề nghị.

“Thế ba về đây làm gì?” Yunho cố kìm nén sự giận dữ của mình. Người đàn ông này, ba anh, đã bỏ lại anh và người mẹ vô gia cư, đẩy bà vào hố sâu tuyệt vọng, và giờ ông lại ngồi đây trả lời những câu hỏi của anh mà không hề mảy may lo lắng.

“Ta tình cờ gặp một người quen ở Hồng Kông và anh ta kể cho ta về con. Rằng con đang sống với một người đàn ông khác,” ông rít lên. “Sao ta có thể không quay về chứ?”

“Ông quan tâm làm gì? Chính ông mới là người đã bỏ tôi và mẹ trước,” Yunho nhìn ra cửa sổ, không muốn nhìn người đàn ông trước mặt này.

“Ta là ba con, và đó là lý do ta phải quan tâm! Ta không muốn thấy con bị khinh thường vì cậu ta!”

“Dù có bị khinh bỉ con cũng không bỏ Jaejoong đâu,” Yunho cãi lại.

“Con đã quên mất ta có thể làm gì rồi à? Con đã quên mất chuyện gì đã xảy ra với bạn cũ của mình à?” ông chỉ thẳng vào mặt Yunho nói.

“Con nhớ cực kỳ rõ. Sao con có thể quên được chứ?” Yunho trả lời, trong mắt ngập tràn giận dữ.

“Bán hết cổ phần trong công ty rồi đi với ba,” ông yêu cầu.

“Cái gì?”

“Không hỏi han trả lời gì nữa! Bán hết cổ phần ngay lập tức và đi với ba. Tốt nhất là đi trước rồi ba sẽ nhờ người quen lo việc bán cổ phần,” ông yêu cầu.

“Không. Con sẽ không đi đâu hết,” Yunho trả lời.

“Đây không phải việc có thể lựa chọn đâu,” ông nhảy dựng lên.

“Yunho sẽ không đi đâu hết!” một giọng nói vang lên từ phía sau. Cả hai người quay lại và trông thấy người đàn bà đứng cách đó vài mét. Jaejoong đang đứng ngay cạnh bà.

“Mẹ,” Yunho bật dậy. “Mẹ làm gì ở đây vậy?”

“Sao con không nói với mẹ người đàn ông này đến gặp con?” bà nhìn cậu con trai.

“Con…”

“Em xin lỗi, em không nói dối bà được,”Jaejoong cúi đầu.

“Không phải lỗi của Jaejoong. Mẹ đã bắt cậu ấy phải nói ra đấy,” bà giải thích.

“Tôi không ngờ bà lại cho phép chuyện này,” người đàn ông cười khinh miệt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

“Jaejoong-ah,” bà nắm lấy tay cậu.

“Dạ?”

“Dẫn Yunho đến buổi họp mặt của cháu đi trước khi thức ăn nguội mất,” bà nói.

“Mẹ,” Yunho gọi.

“Jaejoong-ah,” bà gọi tiếp.

“Vâng, thưa bác,” Jaejoong gật đầu và bước tới kéo Yunho đi.

“Con đi đâu thế? Ta yêu cầu nghiêm túc đấy!” người đàn ông hét lên phía sau cậu con trai.

Yunho không nói được gì. Anh đang được bàn tay ấm áp của Jaejoong ôm lấy. Sự chú ý của anh đã dời đến để cảm nhận luồng ấm áp xung quanh mình.

“Ngồi xuống,” người đàn bà quay lại nhìn ông đầy lạnh lùng.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, người đàn ông cứng nhắc ngồi xuống.

“Chúng ta sẽ không bàn về những chuyện ông đã làm với tôi, với gia đình tôi, và Yunho,” bà đứng chống tay lên bàn. Bà Jung có dáng người nhỏ bé hơn một người phụ nữ bình thường, nhưng ánh mắt bà có thể khiến bất kì người nào thấy sợ hãi. “Hãy biến đi cho khuất mất trước khi chính tay tôi khiến ông biến mất,” bà thậm chí còn không nháy mắt đến một lần.

“Em có nghĩ mẹ anh sẽ giết ba không?” Yunho tựa lên vai Jaejoong hỏi. Họ đang ở trong vườn với bạn bè. Giờ đã là hoàng hôn mà Yunho vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào từ mẹ mình. Anh chắc chắn mẹ có thể lo liệu mọi việc nhưng giờ anh lại thấy lo.

“Mẹ anh sẽ không làm vậy đâu,” Jaejoong trả lời.

“Sao em biết được? Có nhớ những chuyện anh kể cho em về ba mẹ anh không? Họ sẽ không làm lành đâu, em biết mà. Mẹ anh cũng chẳng tốt hơn ba là bao,” Yunho giải thích.

“Nhưng giờ bà đã thay đổi rồi. Bà thực sự là một người phụ nữ rất thông minh,” Jaejoong nói.

“Sao em lại tự tin rằng bà sẽ không giết ông?” Yunho băn khoăn ngồi dậy.

“Vì bà đã nói với em như vậy,” Jaejoong cười.

“Bà nói cho em ư?”

“Yeap, trên đường đi em rất tò mò nên cũng hỏi bà như anh,” Jaejoong gật đầu.

“Vậy bà nói sao?”

“Bà nói bà rất hạnh phúc với những gì mình đang có. Bà đã quá quen với những người chưng diện và giả dối xung quanh mình đến mức quên đi nhiều điều trong cuộc sống. Bà chỉ tự trách mình và người đàn ông đã khiến bà đau khổ. Nhưng bà đã tha thứ chô ông ấy từ ngày anh tìm ra sự thật rằng bà không phải mẹ đẻ của anh. Bà không thể hận người đã sinh ra anh,” Jaejoong mỉm cười đầy ấm áp. “Bà nói anh là lý do bà bắt đầu một cuộc sống mới. Yunho, bà ấy trả thành người tốt nhờ có anh,” cậu giải thích.

Yunho cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu. “Thế em có biết làm thế nào anh trở thành một người như hiện tại không?”

“Vì anh là một người tốt,” Jaejoong trả lời.

“Không, là nhờ có em. Anh không thể bỏ mẹ vì anh biết phải sống một mình trên cõi đời này cô đơn đến thế nào. Anh cũng biết cái cảm giác đau khổ khi muốn được người yêu ôm lấy mà không không được,” Yunho nói.

“Em cũng hiểu mà,” Jaejoong gật đầu.

“Yah! Sao hai người không lột hết quần áo rồi làm luôn tại đây đi?” Giọng Heechul vang lên, theo sau là một tràng cười từ đám bạn.

Jaejoong và Yunho quay ra nhìn đám bạn đang làm mấy âm thanh ‘chụt chụt’.

“Cậu đang ghen tỵ vì Siwon không làm thế với cậu ở nơi công cộng hả?” Jaejoong đốp lại, mặt thì đỏ bừng bừng.

“Yah! Siwon của tớ sẽ hôn tớ mọi nơi! Đúng không?” Heechul quay ra tìm bạn trai nhưng lại thấy mặt Eunhyuk chình ình trước mắt.

“Cậu ấy ở đó,” Eunhyuk chỉ Siwon, Kangin và Junsu đang bận đá bóng trong góc khuất.

“Aish!” Heechul đứng dậy và vẫy tay. “Siwonnieee,” cậu dang hai tay chạy đến.

“Cái quái gì thế?!” Siwon thấy Heechul rồi quay lưng chạy mất dép.

“Yah! Sao anh dám chạy trốn em hả?” Heechul hét lên với người đàn ông đang tăng tốc trước mặt.

“Chạy đi! Chạy đi không thì chết đấy!” Eunhyuk hét lên với Siwon.

“Nếu anh không dừng lại, em sẽ giết anh khi bắt được anh! Em sẽ giết anh đấy!” Heechul hét lớn.

Những người khác cười lăn ra đất khi thấy cảnh Heechul đuổi giết Siwon.

“Dậy đi, Yunho” Jaejoong thổi thổi vào tai Yunho, cố đánh thức người đàn ông đang chìm sâu trong giấc ngủ.

“Ermm?” Yunho quay đầu nhìn cậu trai đáng yêu đang nằm cạnh mình.

“Đã quá trưa rồi, đến giờ dậy rồi đấy,” Jaejoong giục.

“Anh vẫn còn mệt mà, một chút nữa thôi,” anh trở mình ôm lấy Jaejoong.

“Đến giờ ăn trưa rồi đấy. Dậy đi,” Jaejoong càu nhàu.

“Sao em lại vội vã thế nhỉ? Chúng ta đang hưởng tuần trăng mật mà em yêu,” Yunho trả lời.

“Vì mọi người đang đợi chúng ta xuống ăn trưa ở dưới,” Jaejoong giải thích.

“Thì sao? Ai quan tâm đến họ chứ. Họ biết chúng ta vừa kết hôn tối qua mà. Họ sẽ không trông chờ thấy chúng ta hôm nay đâu,” Yunho kéo Jaejoong lại gần hơn.

“Đây chính là vấn đề đấy, họ sẽ tự hỏi chúng ta làm gì trong phòng cả ngày cả đêm,” Jaejoong giải thích.

Yunho cười lớn. “Thế các cặp đôi làm gì trong đêm tân hôn của họ?”

“Em không muốn họ nghĩ về chuyện đó,” mặt Jaejoong đỏ lên.

“Yah, chúng ta đã sống với nhau cả năm rồi. Anh chắc chắn họ biết chúng ta làm gì trên giường mỗi đêm. Đêm qua cũng như vậy cả thôi,” Yunho khúc khích.

“Yunho-ah,” cậu đẩy ngực anh.

“Được rồi, được rồi. Chúng ta đi tắm trước đã,” anh đề nghị.

“Eh, anh đi tắm trước đi,” Jaejoong nói.

“Sao vậy? Chúng ta đã tắm với nhau cả ngàn lần rồi, đừng xấu hổ như thế,” Yunho trêu.

“Yah, em không xấu hổ. Chỉ là mỗi lần chúng ta tắm cùng nhau, cu..ối cùng… lại mất nhiều thời gian hơn bình thường,” Jaejoong trả lời, má nóng lên sau từng chữ thốt ra.

“Đấy là mục đích chính mà,” anh cười nói.

“Yah! Em muốn ăn trưa với mọi người rồi ra bãi biển chơi với họ,” Jaejoong giải thích.

“Aish, anh biết mình không nên mời ai đến đám cưới của chúng ta mà. Đáng nhẽ chỉ nên có em và anh thôi!”

“Thế thì làm sao thành đám cưới được? Gia đình và bạn bè ở đây để chứng kiến hôn lễ mà,” Jaejoong đẩy tay Yunho ra và ngồi dậy. “Dậy đi tắm đi, đừng bắt họ chờ lâu thêm nữa,” Jaejoong yêu cầu.

“Không!” anh kéo chăn lên trùm đầu.

“Jung Yunho! Dậy mau!” Jaejoong cố kéo chăn ra nhưng lại bị Yunho tóm lấy và đẩy xuống dưới thân mình. “Yunho, yah, anh làm gì thế? Anh không thể làm vậy,” Jaejoong ré lên khi Yunho bắt đầu cởi quần áo cậu.

“Đi thôi,” Yoochun kéo Junsu về phía ông bà Kim.

“Chúng ta đợi đến khi về nhà không được sao?” Junsu hỏi. “Nhỡ mọi chuyện hỏng bét thì sao? Em không muốn phá hoại tuần trăng mật của Jaejoong và Yunho.”

“Đây là thời điểm tốt nhất để nói với họ,” Yoochun giải thích.

“Hai người đi đâu vậy?” Tae Hee vừa mới ra khỏi phòng.

“Ba mẹ cháu đang ở trong phòng đúng không?” Yoochun hỏi.

“Vâng, cháu vừa qua bảo họ xuống gặp cháu ở nhà hàng 15 phút nữa, sao ạ?” cô hỏi.

“Không, không có gì.” Junsu cố giãy ra khỏi bàn tay Yoochun.

“OH!” Tae Hee giơ tay chỉ khi nhận thức được chuyện gì sắp diễn ra.

“Đi nào,” Yoochun kéo Junsu đi.

“Em nghĩ đây không phải ý hay đâu,” Junsu cố bám lấy vách tường trên hành lang.

“Cháu phải xem tận mắt mới được,” Tae Hee chạy tới và gõ cửa hộ Yoochun.

“Yah! Chị là chị gái em đó, chị đang cố giết tụi em à?” Junsu ré lên với cô.

“Chị đặt sẵn ghế hàng đầu rồi nhá!” cô xoa xoa hai tay vào nhau.

“Oh, mọi người làm gì ở đây vậy? Ta tưởng chúng ta sẽ gặp nhau dưới lầu chứ?” Bà Kim ra mở cửa. “Junsu-ah, có chuyện gì thế?” bà thấy cậu con trai đang nửa ngồi dưới đất.

“Em có chuyện cần nói với chị và anh rể,” Yoochun kéo Junsu vào phòng.

Bà Kim quay sang nhìn Tae Hee và cô mỉm cười với bà rồi nhún vai trước khi chạy vào phòng.

“Chuyện gì thế này?” ông Kim đang đeo đồng hồ.

“Không có gì ạ!” Junsu cố chạy ra nhưng lại bị Yoochun kéo về.

“Noona, chị cứ ngồi xuống trước đã,” Yoochun nói với chị gái mình.

“Chúng ta thực sự chưa nên mà,” Junsu cầu xin.

“Chưa nên cái gì thế?” ông Kim hỏi.

“Junsu và em đang yêu nhau. Làm ơn hãy hiểu cho chúng em, như hai người đối với Jaejoong và Yunho vậy,” Yoochun lên tiếng trước khi Junsu kịp nói lời nào.

“Chết tiệt,” là những gì thoát ra từ miệng Junsu.

“Chúng em đã yêu nhau từ khi em tốt nghiệp. Làm ơn hãy cho chúng em được gần nhau,” Yoochun khẩn thiết.

“Sao giờ cậu mới nói nếu hai người đã yêu nhau lâu đến thế rồi?” ông Kim hỏi.

“Vì… uhm, em muốn kết hôn với Junsu,” Yoochun quay qua nhìn cậu bé đang run rẩy. “Gống như Jaejoong và Yunho đã tuyên bố tình yêu dành cho nhau, em cũng muốn cho mọi người biết Junsu là của em!”

“Yoochun,” Junsu đáp lại cái nhìn của anh. “Anh muốn kết hôn với em ư?”

“Tất nhiên rồi, nếu không thì em nghĩ vì sao anh phải hỏi ý kiến ba mẹ em để chúng ta được gần nhau hả?”

“Yoochun!” Junsu quay sang ôm lấy Yoochun.

“Không, không, không!” bà Kim giơ tay đứng vụt dậy.

“Mẹ?” Junsu quay ra nhìn.

“Noona?” Yoochun đoan chắc lúc đó trái tim mình đã ngừng đập.

Tae Hee và ông Kim cũng quay ra nhìn bà.

“Ta chỉ mua có một chiếc váy dài thôi! Không có cái thứ hai đâu! Thế thì ta sẽ mặc gì đến đám cưới của hai người đây?” bà mỉm cười.

“Mẹ!” Junsu suýt khóc.

“Noona!” Yoochun thở hắt ra và tim anh lại đập bình thường.

Mọi người đều cười và trao nhau những cái ôm để chúc mừng họ.

“Mọi người cười lên nào!” Kangin hô trước khi hẹn giờ và chạy lại gần Leeteuk chỉ vài giây trước khi đèn flash nhá lên và máy ảnh chộp được một khoảng khắc tuyệt vời.

“Chúng ta đã chụp bao nhiêu bức ảnh rồi? Tôi nghĩ chắc phải hàng nghìn cái rồi đấy,” bà Jung cười lớn.

“Bà đang nói là bà không muốn chụp nữa à?” ông Kim hỏi.

“Không, không hề! Tôi rất thích chụp ảnh,” bà Jung trả lời.

“Tôi cũng vậy,” bà Kim cười.

“Yah, hai người đi tìm phòng đi!” lại là Heechul, ngón tay cậu chỉ vào cặp đôi mới cưới đang khóa môi nhau không ngần ngại.

Yunho và Jaejoong không thèm tách nhau ra. Họ chỉ giơ tay phẩy phẩy ra ý Heechul đang làm phiền họ.

“Không chỉ có họ đâu, nhìn kia kìa!” Eunhyuk chỉ vào YooSu.

“Siwon!” Heechul hét tên bạn trai.

“Ahhhhh!” Siwon lại bắt đầu chạy.

“Donghae-ah!” Eunhyuk cũng quay ra bạn trai mình.

“Yah, đừng có xử sự như Heechuk nữa!” Donghae nhảy vào nước.

Tae Hee và Leeteuk cười lớn, tay chỉ vào đám người kia trong khi Kangin đang xem ảnh trong máy ảnh.

“Chạy đi! Chạy đi không chết đấy!” Jaejoong và Yunho hét lên với Donghae và Siwon.

“Họ sẽ không bao giờ thoát khỏi hai người kia đâu,” Jaejoong phá lên cười.

“Anh sẽ không bỏ trốn nếu em chạy về phía anh,” Yunho cười.

“Nếu anh chạy em sẽ giết anh,” Jaejoong đe dọa.

“Dù em có muốn thì anh cũng sẽ không chạy, chân anh như nhũn ra khi ở cùng em,” Yunho trêu.

“Đây có phải kết thúc có hậu của chúng ta không?” Jaejoong nhìn anh.

“Đây mới chỉ là khởi đầu thôi,” Yunho nghiêng người và bắt lấy cặp môi của vợ lần nữa. Mắt họ khép lại, tận hưởng hương vị của nhau.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: