chap 11
Chap 11.
- Em đi cùng được không? – Siyeon ngước lên nhìn SuA, ánh mắt đầy ủy khuất.
- Em là một tiếp viên hàng không chẳng phải sao? Sao trông em có vẻ rảnh rỗi vậy?
- Em đã xin nghỉ việc cả tuần để đi tìm chị đó.
- Rồi sao? Em định xin nghỉ tiếp để đi du lịch với chị?
- Đúng rồi.
- Chẳng có cái hãng hàng không nào cho em nghỉ nhiều ngày vậy đâu.
- Thì em bỏ việc.
- Em học hành mất bao lâu để trở thành tiếp viên hàng không?
- Vì em có ngoại hình và chiều cao, vốn tiếng Anh, chỉ mất vài tháng học nghề là đi làm rồi.
- Và rồi em định vứt bỏ công sức học hành của em hay sao mà nghỉ việc?
- Thì sao?
- Em thật ngoan cố Lee Siyeon, em còn một cuộc sống rất dài ở phía trước, tương lai rộng mở, em nên tập trung vào sự nghiệp của mình.
- Sao chị nói cứ như là chị không có tương lai vậy?
- …………………….
- Hiện tại chị đang mong muốn điều gì nhất? Sự nghiệp?
- Chị không có suy nghĩ nào về chuyện này, sự nghiệp đối với chị cũng không có gì to tát.
- Đó là lý do mà chị cứ sống bất cần đời như vậy sao, luôn thay đổi nơi làm việc?
- ……………….
- Chị không quan trọng sự nghiệp mà chị lại có thể leo lên vị trí bếp trưởng được sao, thậm chí còn được làm thời vụ ở các nhà hàng 5 sao trên khắp thế giới nữa?
- ………………..
- Em nghĩ có thể trong quá khứ chị đã từng là một người rất tham vọng sự nghiệp.
- ……………..
- Nhưng bây giờ chị không còn quan trọng sự nghiệp nữa, cũng không quan trọng chuyện tình cảm, vậy chị đang quan trọng chuyện gì? – Siyeon buồn bã hỏi.
- ………………….
- SuA…..
- Đừng gọi chị là SuA, thực sự đó không phải tên của chị - SuA thở dài.
- Thế tại sao nhân viên ở nhà hàng Nodot lại nói tên chị như vậy?
- Đó chỉ là cái tên chị đăng ký với bên Nodot thôi.
- Vậy là chị không có tên tiếng Hàn chính thức.
- Cũng không hẳn là vậy..
- Vậy thì giờ em gọi chị là Alice.
- Sao cũng được.
- Alice, làm người yêu của em đi – Siyeon nói dứt khoát.
- ………………… - SuA nhìn Siyeon, người đang xoay hướng để đối diện với cô.
- Em muốn làm người yêu của chị, em muốn ở cạnh chị, muốn là một phần trong cuộc sống của chị.
- …………………….
- Em muốn biết chị sống mỗi ngày như thế nào, chị làm ở đâu, chị gặp ai, tâm trạng chị như thế nào, em muốn biết tất cả mọi thứ.
- Tại sao em lại như vậy? chị chẳng có gì để em tìm hiểu hết.
- Chị đang sợ điều gì, tại sao chị lại nghĩ như vậy? – Siyeon sờ nhẹ gò má của SuA.
- ………………….
- Em mong có thể hiểu nội tâm của chị nhiều hơn.
- Giờ em muốn ăn sáng hay đi ngủ? – SuA đột nhiên đổi chủ đề, khiến Siyeon muốn sôi máu, nhưng cô vội lấy lại sự bình tĩnh.
- Đi ngủ, em đã có một giấc ngủ tệ hại vào đêm qua.
- Vậy thì tắm rửa xong đi ngủ thôi.
- Chuyện kia chúng ta sẽ nói tiếp sau, em không có quên đâu nên đừng cố đánh trống lảng em – Siyeon lườm người kia một cái, rồi nhận được một cái cười hắt của SuA.
Hai người nằm trên chiếc giường nhỏ bé của SuA trong trạng thái khỏa thân, Siyeon ôm người thấp hơn trọn vào vòng tay. SuA ôm eo cô, đầu áp sát vào lồng ngực cô, tiếng thở đều của cô ấy phả vào làn da mịn màng, khiến Siyeon cảm thấy thoải mái.
Dù cô vẫn hụt hẫng với thái độ úp úp mở mở của SuA, nhưng tại giây phút này, cô cảm thấy rất hạnh phúc. Trong căn hộ nhỏ ấm áp, rèm cửa đã che hết mọi ánh sáng thiên nhiên bên ngoài, giờ chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường và tiếng thổi của điều hòa.
- Alice, giá như sáng nào cũng vậy thì hay biết mấy.
- Hmmm…. – SuA tạo tiếng động nhưng không rõ là muốn nói gì.
- Ngủ cùng chị, thức dậy cùng chị, giá như ngày nào cũng được như vậy.
- ……………….
- Cho em ở đây được không?
- Tùy em, giờ thì chị cần đi ngủ - SuA chẳng muốn đôi co, vì cô đã quá buồn ngủ rồi.
Siyeon vui vẻ vì câu trả lời kia, tự ăn mừng trong lòng, cô thật là thông minh quá đi mà, hỏi SuA giờ này thì cô ấy sẽ luôn đồng ý vì cô ấy buồn ngủ lắm rồi. Cô sẽ đến khách sạn trả phòng và mang đồ đạc vali đến đây ngay.
Siyeon hôn trán SuA một cái và hai người đã ôm nhau ngủ thiếp đi một cách yên bình như vậy.
Khi Siyeon tỉnh dậy, cô quơ quơ cái tay để tìm hơi ấm quen thuộc kia nhưng không có, SuA đâu mất rồi.
Siyeon nhìn sang bên, thấy SuA đang làm gì đó ở bếp.
- Chị làm gì thế?
- Em dậy rồi hả? chị đang nấu bữa trưa – SuA liếc Siyeon một cái rồi tiếp tục công việc của mình.
Siyeon đắm chìm vào hình ảnh SuA với cái bếp, cô nằm nghiêng người sang một bên và giữ nguyên tư thế đó, nhìn SuA không chớp.
Cô ấy khi xõa tóc trông rất đẹp, búi tóc lên cũng rất đẹp, lúc tắm tóc ướt trông còn đẹp nữa.
Đột nhiên điện thoại của SuA rung lên báo có tin nhắn mới, chiếc điện thoại đó đang ở đầu giường nơi Siyeon đang nằm.
- Có ai nhắn tin cho chị nè.
- Mở ra đọc giùm chị đi – SuA vẫn đang miệt mài nấu nướng, không nhìn Siyeon.
- Mật khẩu là gì?
- 0810
Siyeon nhập mật khẩu và đọc tin nhắn, đây là tin nhắn xác nhận đặt phòng khách sạn, là một khách sạn ở Mexico.
- Chị có kế hoạch đi du lịch ở Mexico hả?
- Em đang đọc tin nhắn gì thế?
- Khách sạn ở đó xác nhận đặt phòng của chị.
- Ừ, tý chị đọc.
Siyeon tiện thể cái điện thoại của SuA đang mở, cô nhanh chóng chụp lại cái tin nhắn đặt phòng khách sạn kia, rồi lấy số điện thoại của SuA để tiện liên lạc.
Kim SuA có dòng họ với loài chim hay sao vậy, một tháng là bay đến một nơi khác. Siyeon nhìn vào cụ thể chi tiết lịch đặt phòng, SuA sẽ đến Mexico vào tháng sau.
- Thế mà vừa rồi lúc đi tắm em hỏi chị đi du lịch ở đâu thì chị bảo chị chưa biết – Siyeon bĩu môi, Kim SuA chắc chắn là đang muốn né cô đây mà, tại sao trên đời lại có người tính cách ngang ngược như vậy.
Nếu không quan tâm đến cô thì tại sao cứ tỏ ra ân cần mỗi lần gặp cô như vậy, khiến cô như bị sập bẫy, một cái bẫy ngọt ngào.
Siyeon chẹp miệng, dù sao cô cũng chính là người tự tìm đến, tự tạo ra các cuộc hẹn với SuA, còn gì nữa mà u với sầu.
- Vì chị không muốn em biết chứ sao – SuA nói thẳng khiến Siyeon buồn tênh, cô mang từng dĩa thức ăn ra bàn.
- Đi một mình hoài như vậy không chán hả? - Siyeon bật dậy đi đến bàn ăn, cô mặc tạm một chiếc váy ngủ màu đen dài mà cô đã thấy ở giá treo, có vẻ như là váy của SuA.
- Không.
Siyeon ngồi xuống, thấy SuA chuẩn bị 3 món, trong đó có món súp nấm mà cô thích.
SuA mất tập trung một chút khi thấy Lee Siyeon ở trong chiếc váy ngủ của cô, trông thật sự quyến rũ.
Ánh mắt mê đắm đó đã bị Siyeon nhìn thấy, Siyeon lén cười rồi bắt đầu một chủ đề khác.
- Sao chị làm được món này hay vậy, chị không thích nấm mà lại tích trữ nấm trong nhà hả?
- Đâu, chị vừa đi xin hàng xóm một ít đó, vì chị biết em thích ăn – SuA lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo lại.
Siyeon mỉm cười.
- Những món chị từng làm tặng riêng em vô tình là những món sở thích của em, món waffle bạc hà hôm qua cũng thế, chị không nghĩ đó là định mệnh à? – Siyeon giở giọng tán tỉnh.
- Em toàn thích những món chị ghét - SuA bật cười, bắt đầu ăn.
- Chúng ta vô tình gặp nhau hai lần, và trùng hợp về món ăn như vậy, lúc nhìn thấy mấy món ăn em cứ nghĩ chị đã hiểu rõ về em đó. Từ lúc ăn mấy món chị nấu xong, em không còn ăn nó được ở đâu nữa.
- Ừ thì coi như nó là định mệnh đi, rồi sao nữa? – SuA bất cần đời đáp.
- Thì em sẽ theo đuổi đến cùng.
- ………………
- Định mệnh chỉ xuất hiện một lần trong đời, không phải sao?
- Nếu đã là định mệnh, thì cứ để nó trôi đi theo cách nó muốn, em đừng quá cưỡng cầu.
- Em không có bất cần đời như chị vậy đâu, một khi em đã muốn theo đuổi cái gì là em theo đuổi đến cùng đó – Siyeon mạnh miệng.
- …………… - SuA chẳng biết nói gì ngoài nở một nụ cười khó hiểu.
- 0810 là dãy số gì? sinh nhật chị hả?
- Ừ.
- Là 8 tháng 10, hay 10 tháng 8
- 10 tháng 8.
- Tức là 4 ngày nữa đến sinh nhật chị rồi – Siyeon hoảng hốt.
- Ừ, thì sao?
- Chị có định làm gì không, tổ chức tiệc? gặp gỡ bạn bè hay gia đình?
- Chị không định làm gì cả.
- Sao thế? Đối với chị ngày sinh nhật không có ý nghĩa gì hả? – Siyeon nheo mắt, quan điểm của SuA ở đoạn này rất khác cô. Cô sinh ra vào ngày quân đội, cô cảm thấy đó như là một món quà vậy. Mỗi dịp sinh nhật đến, cô đều tổ chức những bữa tiệc liên tiếp với bạn bè và gia đình của mình, quà tặng sinh nhật của cô chất đống cả giá giày, bóc dần cả tuần mới hết mất.
Còn Kim Alice thì coi đó là một ngày bình thường.
SuA không trả lời câu hỏi của Siyeon, chỉ cắm đầu xuống ăn. Siyeon dấy lên một sự rung cảm trong lòng, cô nhất quyết phải làm gì đó vào ngày đặc biệt ấy mới được.
- Thế lúc ở Hàn là chị ở nhà bạn hả, cho nên chị mới hay lui tới đó? – Siyeon đổi chủ đề.
- Đúng rồi.
- Người bạn đó là như thế nào với chị? Cũng là một mối quan hệ mập mờ? – Siyeon hỏi, chất giọng hơi ghen tuông.
- Không, bạn bình thường.
- Chị quay về Hàn được bao lần rồi, về thăm gia đình thôi hay về làm ở các nhà hàng khác nhau, chính vì thế nên chị mới có thêm bạn ở Hàn đúng không?
- Vài năm chị mới quay về Hàn một lần để thăm ba mẹ, còn nhà hàng Nodot là nhà hàng ở Hàn đầu tiên mà chị tới làm việc, người bạn của chị là một cô gái từng đi du học ở nước ngoài, và gặp chị trong một lớp nhảy, cho nên khi đến Hàn là chị ở nhờ nhà cô ấy – SuA thấy một vết dơ trên khóe miệng Siyeon, cô với tay lau nó đi.
Hành động này khiến Siyeon khựng lại, trái tim lại một lần nữa bị làm phiền, như có ai lấy dùi đánh bùm bụp.
Còn ai vào đây nữa, là Kim SuA chứ ai….
Miệng thì lúc nào cũng như muốn đẩy cô ra, nhưng hành động thì lại tinh tế và ân cần đến vậy…..thiệt tình…..
Siyeon sung sướng trong lòng xong thì vội nhăn trán, cô nhận ra Kim SuA rốt cuộc vẫn quyết tâm giấu cái nơi ở chính khỏi cô, nói chuyện kiểu rất mập mờ.
- Chị biết nhảy hả?
- Thời đi học chị thích nhảy nên đi học nhảy cho vui.
- ………………..
- Còn em, có người yêu rồi mà còn đeo bám chị tới tận đây làm gì vậy? – SuA bắt đầu đặt câu hỏi.
- Em đã trả lời là em nhớ chị, em muốn làm người yêu của chị, muốn xen vào cuộc sống của chị, chị quên rồi hả?
- Em thật ngang ngược.
- Em đã nói lời chia tay với người yêu hiện tại của em, nhưng cô ấy bị cảm xúc bất ổn và lôi tính mạng ra để đe dọa em, em sợ rằng nếu quyết tâm cắt đứt thì sẽ giết chết cô ấy, nên em đang vô cùng bế tắc – Siyeon chân thành nói.
- Một người dám lấy tính mạng của mình ra để đổi lấy tình yêu của em, em nên trân trọng cô gái đó – SuA xúc một miếng salad đưa lên miệng.
- Chị không thể hiểu được đâu, em rất đau khổ trong mối quan hệ này.
- Vậy em nghĩ nếu làm người yêu của chị thì sẽ hạnh phúc sao? – SuA ngẩng lên hỏi nghiêm túc.
- Em thậm chí còn chưa được làm người yêu của chị, chỉ ở bên cạnh chị thôi mà em đã rất hạnh phúc rồi, nếu được làm người yêu của chị, em sẽ không tưởng tượng được sự sung sướng của mình lớn đến mức nào.
- Lee Siyeon, tỉnh táo lên đi – SuA kéo người kia về với thực tại phũ phàng.
- …………………
- Hãy tìm một người có thể cam kết cho em một tương lai lâu dài, đừng tìm những người như chị.
End chap 11.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro