Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tình yêu vĩnh cửu

Tác giả: dorothy1108
Special thanks to author dorothy1108
感谢dorothy1108作者参加我们的活动❤️

Han Wangho không hề nghĩ rằng mình sẽ gặp lại bạn trai cũ theo cách này, hiện tại cậu đã là một đạo diễn trẻ tuổi đầy tài năng và vô cùng nổi tiếng trong làng giải trí. Khi trợ lý nói cho cậu biết biên kịch đặc biệt của phim điện ảnh lần này chính là tác giả gốc của kịch bản, Han Wangho sửng sốt một lúc mới hiểu ra.

Bởi vì bạn trai cũ của cậu là Lee Sanghyuk, chính là tác giả gốc của kịch bản, điều này đồng nghĩa với việc họ sẽ phải làm việc cùng nhau trong nhiều tháng, làm việc với bạn trai cũ gì đó, đối với Han Wangho mà nói, đúng là có chút khó khăn. Mặc dù theo tuổi tác, cậu không còn dễ dàng thẹn thùng và nhút nhát như trước nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Dưới ánh mắt khó hiểu của trợ lý, Han Wangho vò nát vài trang kịch bản trong tay, gần như sắp bị rách ra hết.

"Thầy Han, thầy không sao chứ?"

"À... Không sao, không sao, anh đi mau đi!" Han Wangho quay đầu mỉm cười với trợ lý nhỏ, thản nhiên đáp lại, sau đó phất tay ra hiệu, để anh ta đi làm việc của mình. Trợ lý trẻ tuổi cũng không nghi ngờ gì, phối hợp rời khỏi phòng nghỉ.

Lúc này trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Han Wangho, cậu buông kịch bản trong tay xuống, thở dài, sau đó nhắm mắt lại xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy hơi nhức đầu. Cho nên cuối cùng cậu phải đối mặt với anh thế nào đây? Han Wangho thật sự không biết nữa, dù sao lúc trước, chính cậu là người đã bỏ rơi anh rồi chạy trốn mà.
Đây rõ ràng là một phiên tòa muộn màng đối với Han Wangho.

"Thật sự muốn điên mất..." Han Wangho nghĩ thầm. Đúng lúc này, điện thoại rung lên một cái, phó đạo diễn gửi thông tin liên lạc của Lee Sanghyuk đến đây, Han Wangho cầm điện thoại lên nhìn vào dãy số đã bị cậu chặn từ lâu, ngón tay di chuyển hai lần kéo nó ra khỏi danh sách đen. Trước đây lúc mà bọn họ chia tay, Han Wangho đã chặn mọi thông tin liên lạc của Lee Sanghyuk, bao gồm cả tài khoản game, bây giờ cậu buộc phải thêm lại số điện thoại này.

Nhưng Han Wangho không ngờ tới là, không lâu sau đó, Lee Sanghyuk đã gửi tin nhắn đến.

"Chúng ta sẽ gặp nhau để đọc kịch bản, hy vọng có thể hợp tác vui vẻ."

Han Wangho nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình, cậu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Lee Sanghyuk khi anh gõ dòng chữ này, lời nói của anh vẫn bình thản như xưa.

"Được, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Han Wangho trả lời. Trong khung chat chỉ có vài chữ ngắn ngủi, không nói quá nhiều, ngắn gọn và lịch sự, nhưng lại bất chợt tạo ra một loại cảm giác xa cách. Han Wangho không hề biết là, người ở đầu bên kia đang nhíu mày sau khi nhìn thấy tin nhắn của cậu.

Khi Lee Sanghyuk biết tác phẩm của mình sẽ do Han Wangho đạo diễn, đồng thời mình được mời tham gia làm biên kịch đặc biệt, anh gần như không chút do dự mà đồng ý luôn. Anh muốn gặp cậu một lần, xem thử khoảng thời gian không có anh ở bên cạnh, Han Wangho đã sống như thế nào.

Han Wangho luôn là người có tính tình bướng bỉnh, khi đã quyết định việc gì sẽ không dễ dàng thay đổi, cho dù bị đâm đến đầu rơi máu chảy cũng sẽ không cúi đầu, miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, Lee Sanghyuk hiểu rõ cậu hơn ai hết. Anh đồng ý nhận công việc này, không chỉ vì đây là một cơ hội tốt, thật ra anh vẫn còn có một chút ích kỷ.

Bộ phim bọn họ sắp quay có tên là "Tình yêu không bao giờ mất liên kết'', dùng đúng theo tên nguyên tác, cũng không đổi tên sau khi được dựng thành phim, kể về câu chuyện của một cặp đôi thanh mai trúc mã sau khi chia tay, xuyên qua đường hầm thời gian và không gian quay trở về quá khứ, giải quyết mọi hiểu lầm, một lần nữa quay về bên nhau.

Khi Lee Sanghyuk viết câu chuyện này, anh không khỏi nghĩ đến mối tình đầu ngây ngô nhưng cũng đầy đau khổ của mình. Một thời gian rất dài sau khi bọn họ chia tay, anh không có cách nào vượt qua được, lúc ấy anh mới nhận ra mình cũng có thể có loại cảm xúc kịch liệt như vậy, có lẽ là bởi vì Han Wangho rời đi mà không một lời từ biệt đã tạo thành một cú sốc quá lớn đối với anh.
Đương nhiên là cú sốc lớn, lớn đến mức dù thời gian đã trôi qua bốn năm, Lee Sanghyuk vẫn không thể nào quên được cậu. Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, Lee Sanghyuk đã sớm thích một người, nhưng cũng nhanh chóng mất đi người ấy, chỉ có anh mới biết rõ mình đã vượt qua những gì.

Nhân vật chính trong câu chuyện hư cấu vẫn có thể gặp lại nhau, Lee Sanghyuk muốn tin rằng, anh và Han Wangho vẫn còn cơ hội bắt đầu lại, giữa bọn họ sẽ không còn bất kỳ sự cản trở nào nữa.

Những ngày tháng không có Han Wangho ở bên cạnh, mặc dù Lee Sanghyuk vẫn thường xuyên tụ tập cùng bạn bè, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy trống rỗng. Dù đã một thời gian dài trôi qua, Lee Sanghyuk vẫn giữ những đồ vật liên quan đến Han Wangho, ví dụ như đĩa CD phim, đĩa nhạc than, hay băng cassette trò chơi mà bọn họ cùng nhau đi mua, cũng như rất nhiều cuốn manga mà Han Wangho yêu thích.

Cậu rời đi quá vội vàng, rất nhiều thứ đều không kịp mang theo, may mắn là Lee Sanghyuk đã giúp cậu giữ gìn rất kỹ. Những thứ này chứa đựng quá nhiều kỷ niệm, Lee Sanghyuk không nỡ vứt chúng đi, mà luôn cất giữ bên trong một thùng giấy, thỉnh thoảng lại lôi ra xem lại.

Khi hai người bọn họ còn đi học, Han Wangho đặc biệt thích nằm trên đùi Lee Sanghyuk đọc manga, vừa kể cho anh nghe nội dung trong manga, vừa cười vui vẻ. Lúc ấy, Lee Sanghyuk luôn vuốt ve cái đầu nhỏ trên đùi mình, thỉnh thoảng còn che mắt Han Wangho lại để trêu chọc cậu.

"Anh Sanghyuk, anh làm gì vậy ~" Mỗi khi anh làm như vậy, Han Wangho sẽ lập tức đẩy bàn tay to lớn đang che mắt mình ra, mỉm cười nói với Lee Sanghyuk, âm cuối còn kéo dài, rõ ràng là đang làm nũng. Sau đó Lee Sanghyuk sẽ cúi xuống hôn lên má cậu, sau đó sẽ không có gì bất ngờ khi nhìn thấy một hạt đậu phộng đỏ bừng.

"Wangho đang ngại ngùng đúng không?"

"Không có!"

"Rõ ràng có mà, tên nhóc nói dối !" Lúc ấy Lee Sanghyuk sẽ nói ra câu này, sau đó cúi đầu hôn lên môi Han Wangho.

Ngày xưa, bọn họ từng hạnh phúc như thế, nếu không có những bức ảnh rõ nét ghi lại tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ đó, có lẽ Lee Sanghyuk đã nghĩ rằng tình yêu của bọn họ chỉ là một bong bóng ngọt ngào, nếu như có thể, anh hi vọng nó sẽ không bao giờ vỡ ra.

Khi Lee Sanghyuk cầm lấy những bức ảnh chụp chung trước kia của bọn họ, anh thường chìm đắm trong những ký ức xa xăm, cho đến tận bây giờ, người không thể quên được quá khứ vẫn luôn là anh. Han Wangho bỏ anh lại, lại bảo anh hãy quên cậu đi, giống như lần đầu tiên Han Wangho đỏ mặt chạy đến bên anh tỏ tình, tự mình đến, lại không chút lưu tình rời đi, để lại mình anh tan nát cõi lòng.

Anh muốn hỏi Han Wangho tại sao lại chia tay đột ngột như vậy, tại sao không cho anh một lý do, cho dù là vì đã yêu người khác cũng không sao, ít nhất có thể làm anh hết hy vọng, chứ không phải như bây giờ, khiến anh vẫn luôn nghĩ rằng cậu có điều gì khó nói.

"Không sao, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi." Lee Sanghyuk thầm nghĩ.

Một tuần sau, buổi đọc kịch bản diễn ra đúng như dự kiến, nhưng trước đó Han Wangho lại bị mất ngủ, vừa nghĩ tới hôm sau sẽ gặp lại bạn trai cũ, cậu thực sự không ngủ được, đầu óc rối bời.

Kết quả là ngày hôm sau cậu mang hai vành mắt thâm quầng đi tới đoàn làm phim, làm cậu trợ lý nhỏ giật mình, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể dùng che khuyết điểm che lại, mới làm cho sắc mặt của cậu khá hơn một chút, nhưng vẻ mệt mỏi dưới đáy mắt cậu lại không thể thoát khỏi ánh mắt của Lee Sanghyuk.

Han Wangho ngồi ở một bên phòng họp, đối diện cửa, lúc Lee Sanghyuk bước vào, vừa vặn lúc cậu ngẩng đầu, hai người cứ như vậy nhìn nhau. Trầm mặc trong giây lát, Lee Sanghyuk mới mở miệng nói xin chào, sau đó Han Wangho cũng gật đầu đáp lại.

Từ lúc bước vào cho đến khi ngồi xuống, ánh mắt Lee Sanghyuk vẫn luôn nhìn chằm chằm Han Wangho, ánh mắt trực tiếp như vậy khiến Han Wangho có chút bối rối, ngay cả người ngồi cạnh cậu cũng ý thức được giữa hai người có điều gì đó không ổn.

May mắn thay, buổi đọc kịch bản sớm bắt đầu, mọi người bắt đầu tập trung vào công việc. Trước mắt kịch bản họ đang sử dụng chỉ là bản sơ thảo, sau đó Lee Sanghyuk sẽ tiến hành sửa đổi kỹ lưỡng một lần nữa.

"Thầy Lee ơi, em nghĩ câu thoại này có thể cắt đi hoặc đổi một cách nói khác sẽ hay hơn ạ?" Nam diễn viên đóng vai nam chính tranh thủ lúc nghỉ ngơi hỏi Lee Sanghyuk. Han Wangho ngồi bên cạnh, cách bọn họ không xa cũng không gần, cậu vừa cố ý lại vô ý chú ý đến từng hành động của Lee Sanghyuk, cho nên cũng nhận ra hành động của hai người.

Lee Sanghyuk cúi đầu thảo luận với nam diễn viên, nhìn qua không có gì đặc biệt, chỉ là thảo luận công việc bình thường. Nhưng điều kiện tiên quyết là sợi dây chuyền trên cổ anh không vì cử động mà tuột ra khỏi cổ áo, trên sợi dây chuyền được xâu một chiếc nhẫn, đột ngột lọt vào mắt Han Wangho, khiến đồng tử cậu đột nhiên co rút lại.

"Tại sao anh ấy vẫn còn giữ nó?" Câu hỏi này hiện lên trong đầu Han Wangho. Cậu không thể không quan tâm, vì chiếc nhẫn đó là do cậu tặng Lee Sanghyuk, là quà cho Lee Sanghyuk vào sinh nhật 18 tuổi. Kể từ khi Han Wangho tặng anh, anh vẫn luôn đeo chiếc nhẫn đó.

Chẳng lẽ trong những năm bọn họ xa nhau, anh chưa bao giờ tháo nó xuống? Đây không phải là Han Wangho tự mình đa tình, mà đây là suy đoán hợp lý. Han Wangho bị suy đoán này làm cho hoảng sợ, cố gắng chuyển sự chú ý của mình sang nơi khác, cậu không ý thức được, từ tối qua đến giờ, tâm trạng của cậu đã bị người nào đó ảnh hưởng quá nhiều.

Suy đoán của cậu, rõ ràng chính là là sự thật.

Han Wangho vốn tưởng rằng, Lee Sanghyuk có thể vì tức giận mà vứt bỏ mọi thứ liên quan đến cậu, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Lee Sanghyuk sẽ giữ lại, vì ai sẽ giữ lại đồ của người yêu cũ chứ? Mặc dù bản thân cậu cũng không vứt bỏ hết những thứ liên quan đến Lee Sanghyuk, nhưng rõ ràng không giống nhau.

Cậu ngẩn người suy nghĩ, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng lúc cậu tặng nhẫn cho Lee Sanghyuk. Hôm đó là sinh nhật của Lee Sanghyuk, bọn họ cùng nhau ở nhà chúc mừng sinh nhật anh, sau khi Lee Sanghyuk ước nguyện xong liền hôn cậu, đí là nụ hôn đầu tiên của họ, sau đó cậu liền đeo nhẫn lên tay của Lee Sanghyuk.

"Nhốt anh lại!" Cậu đã nói với anh như vậy.

Nhưng sau đó, Han Wangho lại là người nuốt lời trước...

Cậu dùng sức trừng mắt, để cố gắng lấy lại tinh thần, quay đầu lại thì phát hiện trợ lý đã gọi cậu mấy lần, sau khi nghe thấy tiếng động, xung quanh có nhiều ánh mắt đang nhìn về phía cậu, ngay cả Lee Sanghyuk cũng quay đầu nhìn về phía này, Han Wangho lúc này mới phản ứng lại.

"À, vừa nãy tôi suy nghĩ đến một số chuyện, thật xin lỗi." Han Wangho nở một nụ cười đầy ngượng ngùng. Trợ lý nhỏ thấy bộ dạng cậu như vậy, trong lòng cũng có chút nghi ngờ, gần đây đạo diễn dường như rất hay lơ đễnh, nhưng không biết nguyên nhân do đâu, trực giác nói cho anh ta biết có lễ chuyện này liên quan đến nhà biên kịch nổi tiếng kia, có lẽ là vì Lee Sanghyuk nhìn chằm chằm Han Wangho quá mức lộ liễu.

Mấy ngày sau, bộ phim chính thức bấm máy, nhân viên công tác trong đoàn làm phim đều bận rộn với công việc của mình, Han Wangho làm đạo diễn, đương nhiên cũng rất bận rộn, phần lớn thời gian Lee Sanghyuk đều ở trường quay, xác nhận kịch bản, lời thoại cùng các chi tiết khác xem có cần phải sửa đổi hay không. Lúc làm việc, từ trước đến nay Lee Sanghyuk luôn rất tập trung, rất ít khi nói về những thứ khác. Cho nên mấy ngày nay, Han Wangho và Lee Sanghyuk chung sống khá hòa bình.

Lee Sanghyuk cư xử rất chuyên nghiệp, Han Wangho cũng không tiện nói, khi làm việc với Lee Sanghyuk, mọi người sẽ cảm thấy anh rất đáng tin cậy, sẽ làm cho người ta không tự giác muốn ỷ lại, anh chính là người như vậy. Có lẽ những biểu hiện giả dối này quá mức bình thản, Han Wangho gần như quên mất những rào cản và ngượng ngùng giữa cậu và Lee Sanghyuk.

Đề tài mà bọn họ nói đến nhiều nhất chính là kịch bản của bộ phim, bao gồm các cảnh quay và lời thoại của các nhân vật khác nhau. Han Wangho thực ra vẫn luôn muốn hỏi Lee Sanghyuk, nguyên mẫu của cuốn tiểu thuyết này có phải chính là hai người họ hay không?

Cậu cũng muốn hỏi anh, có phải mấy năm nay, cho tới bây giờ anh chưa từng quên cậu phải không? Nhưng Han Wangho thật sự không dám hỏi, cậu sợ có mấy lời một khi nói ra, mọi thứ sẽ trở về vạch xuất phát.

Nhưng hiển nhiên Lee Sanghyuk sẽ không lùi bước, tuy rằng anh không tiến từng bước ép sát cậu nhưng anh nhất định sẽ hành động. Mấy ngày sau, đoàn làm phim tổ chức liên hoan tập thể, đây là một cơ hội vô cùng tốt.

"Bên này, bên này!" Trợ lý của Han Wangho hướng cậu hô lên. Han Wangho bước vào phòng riêng của khách sạn liền nhìn thấy chỗ trống duy nhất kia, bên cạnh chính là Lee Sanghyuk, trong lòng âm thầm mắng một câu.

"Shiba, thật là... sao lại không ra ngoài sớm hơn một chút chứ..." Han Wangho quả thật khóc không ra nước mắt. Hiện tại bị nhiều người nhìn như vậy, cậu khó có thể yêu cầu thay đổi vị trí, nếu không sẽ quá rõ ràng. Sau khi chào mọi người, Han Wangho ngồi xuống bên cạnh Lee Sanghyuk.

......

Sau ba vòng rượu, tửu lượng của Han Wangho vốn đã không tốt, cậu đã uống đến mặt đã đỏ bừng, ánh mắt hịp lại không mở ra được. Cậu không nhận ra rằng Lee Sanghyuk đã nhìn chằm chằm cậu rất lâu rồi, với ánh mắt tập trung đến nỗi ngay cả những người xung quanh cũng nhận ra.

Mọi người đều rất tinh ý, sau bữa tiệc, họ để Han Wangho say khướt lại cho Lee Sanghyuk, nhờ anh đưa cậu về nhà. Cứ như vậy Lee Sanghyuk đưa Han Wangho đến khách sạn mình ở, không phải anh muốn lợi dụng cậu, mà là anh thực sự không biết Han Wangho hiện đang ở đâu, Han Wangho vừa lên xe đã ngủ thiếp đi, Lee Sanghyuk không tiện mở miệng hỏi.

"Wangho à, tỉnh lại đi." Lee Sanghyuk lắc lắc cánh tay Han Wangho, thấy cậu không có dấu hiệu tỉnh lại, sau đó thở dài ôm người đang ngủ say từ trên xe ra, thuận tiền cầm lấy chiếc túi thuốc giải rượu vừa mới mua ở cửa hàng tiện lợi.

Về đến nhà, Han Wangho dần dần tỉnh lại, nhưng có vẻ vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cậu ở cửa ra vào vẫn dính lấy Lee Sanghyuk, hai tay ôm lấy cổ anh, thế nào cũng không chịu buông ra.

"Ừm? Là anh Sanghyuk sao? Em đang mơ phải không?" Han Wangho nhìn bóng người trước mặt, cậu cảm thấy hẳn là mình đang mơ, bởi vì cậu vẫn luôn mơ thấy những cảnh tượng tương tự, mơ thấy mình dựa vào vòng tay ấm áp của Lee Sanghyuk. Trong giây lát, cậu ngẩn ra đó, như là đang cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của Lee Sanghyuk.

Lee Sanghyuk dìu cậu đến bên ghế sofa, bảo cậu ngồi xuống, còn mình thì quay người đi vào bếp rót nước, đợi đến khi anh quay lại thì phát hiện người ngồi trên ghế sofa đang khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt.

"Wangho à, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì hả?" Lee Sanghyuk nhìn thấy Han Wangho như vậy, trong lòng không biết phải làm sao. Anh không biết vì sao Han Wangho lại đột nhiên rơi nước mắt, rõ ràng vừa rồi vẫn còn rất tốt.

Nghe thấy giọng nói của Lee Sanghyuk, Han Wangho mới thật sự cảm thấy mình đang mơ, nếu không thì làm sao Lee Sanghyuk lại đột nhiên xuất hiện một mình trước mắt cậu. Cậu ôm chặt lấy Lee Sanghyuk, vùi mình vào vòng tay anh, hy vọng mình sẽ không tỉnh dậy sớm, bởi vì mỗi lần tỉnh dậy, cậu đều cảm thấy rất cô đơn.

Lee Sanghyuk cảm thấy thắt lưng mình bị siết chặt, những giọt nước mắt ấm áp rơi trên áo sơ mi của anh, thấm ướt quần áo, cũng thấn ướt trái tim anh. Han Wangho đang khóc nức nở trong vòng tay anh, tình huống này khiến anh bối rồi, cũng làm cho cơ thể anh trở nên cứng nhắc.

Một lúc sau, Han Wangho khóc mệt rồi, khuôn mặt cậu ướt đẫm nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Lee Sanghyuk, cuối cùng không kìm được nỗi nhớ nhung và mến mộ đang cuộn trào trong lòng, cậu kéo vạt áo của Lee Sanghyuk, hôn lên đôi môi anh. Trong cơn hoảng loạn, Lee Sanghyuk vô tình há miệng cắn vào bờ môi của Han Wangho.

"Hừ... Đau quá..." Han Wangho cảm giác bờ môi mình hình như bị cắn rách ra rồi, không đúng, tại sao nằm mơ lại cảm thấy đau? Han Wangho nhận ra có gì đó không đúng lắm, cậu đột nhiên tỉnh giấc, thật sự không thể nói là không bị dọa sợ.

Nhìn thấy Han Wangho chuẩn bị thoát khỏi vòng tay mình, Lee Sanghyuk nhanh chóng ôm lấy cậu, sau đó dùng sức nhắm thẳng đến đôi môi đỏ mọng của Han Wangho, hôn lên môi cậu. Han Wangho bị Lee Sanghyuk ôm chặt trong lòng, không thể cử động được, bờ môi bị cạy mở ra, để Lee Sanghyuk tùy ý xâm chiếm.

Nụ hôn của Lee Sanghyuk không còn dịu dàng như lúc trước nữa, thậm chí còn có chút thô bạo, nhưng lại đốt lên ngọn lửa dục vọng đang xao động giữa hai người, trong lúc nhất thời, không thể phân biệt được trái tim ai đang đập như trống.

Han Wangho bị hôn đến mềm nhũn cả người, toàn bộ cơ thể đều dựa vào người Lee Sanghyuk. Giữa lúc môi răng quấn quýt lấy nhau, ngay giây tiếp theo nhiệt độ trong cơ thể bọn họ cũng bắt đầu tăng lên, nụ hôn này kéo dài quá lâu.

"Wangho, anh là ai?"

"Sang... Anh Sanghyuk..."

Nghe được câu trả lời của Han Wangho, Lee Sanghyuk đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Han Wangho, anh không hỏi Han Wangho tại sao lại khóc, mà chỉ im lặng nhìn cậu.

Han Wangho không muốn quan tâm nhiều như vậy nữa, bây giờ cậu chỉ muốn hôn Lee Sanghyuk, muốn cùng anh làm nhiều chuyện quá đáng hơn nữa. Người bị dục vọng làm cho choáng váng không thể suy nghĩ quá nhiều, hoàn toàn hành động theo bản năng. Cậu luồn tay vào áo sơ mi của Lee Sanghyuk, từ từ đi xuống, chạm vào thắt lưng của anh, chỉ sau vài động tác đã cởi xong hết.

Sau đó cậu lại đưa bàn tay tiến vào trong quần, sờ đến thứ đang cương cứng dựng thẳng, lôi nó từ trong quần ra ngoài. Hơi thở của Lee Sanghyuk càng trở nên nặng nề do động tác của cậu, đồng thời anh cũng bất ngờ trước hành động táo bạo đó.

Ngón tay mềm mại của Han Wangho vuốt ve côn thịt đang cương cứng, sau đó lại dùng lòng bàn tay, bao trùm lên đỉnh rồi nghiền nhẹ, khiến Lee Sanghyuk phát ra tiếng thở dốc thoải mái. Trong lúc Han Wangho đang an ủi vỗ về Lee Sanghyuk, thì hai người lại hôn nhau, nụ hôn ngày càng không thể tách rời.

Trong lúc nhất thời, trong phòng vang lên những âm thanh vô cùng mập mờ.
Côn thịt của Lee Sanghyuk được Han Wangho cầm trên tay chơi đùa, loại cảm giác hưng phấn kích thích này đã lâu rồi chưa xảy ra với anh, trêu chọc đến mức khiến anh nhanh chóng bắn tinh, bắn đầy tay Han Wangho.

Han Wangho sửng sốt một lát, lập tức mỉm cười. Sau đó cậu bôi toàn bộ tinh dịch trên tay lên người mình, vẻ mặt rõ ràng là đang dụ dỗ người trước mặt, thần thái quyến rũ như vậy khiến Lee Sanghyuk nghẹt thở.

Sau đó, Lee Sanghyuk bế Han Wangho lên, bước về phía phòng tắm.

...

Hai người đùa giỡn trong phòng tắm một lúc lâu, sau khi kết thúc Han Wangho cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều, dù sao quan hệ bằng miệng cũng không phải là một việc dễ dàng. Han Wangho bị nhấn chặt đầu phun ra nuốt vào côn thịt đang cương cứng, mặc dù tư thế có vẻ hơi cứng rắn, nhưng thực ra Lee Sanghyuk cũng không dùng bao nhiêu lực, chỉ cần nhìn thấy bờ môi Han Wangho dán lên côn thịt của mình thôi, cũng khiến anh cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

Tuy nhiên, Lee Sanghyuk không để Han Wangho làm quá lâu, bởi vì anh biết chuyện này khiến Han Wangho không thoải mái, anh không muốn Han Wangho cảm thấy khó chịu một chút xíu nào. Anh bảo Han Wangho súc miệng, lau khô người cho cậu, ôm cậu vào lòng rồi nói: "Wangho, đừng rời xa anh nữa." Han Wangho không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.

Lee Sanghyuk biết rằng để khiến Han Wangho đồng ý không phải là chuyện dễ dàng, vì vậy anh đành cam chịu mặc áo ngủ cho Han Wangho, ôm cậu lên giường. Trong suốt quá trình đó Han Wangho đều rất im lặng, Lee Sanghyuk tưởng Han Wangho đã mệt mỏi, nhưng rõ ràng là anh nghĩ nhầm rồi.

Ngay khi Han Wangho nằm xuống giường, cậu đã mạnh mẽ kéo Lee Sanghyuk vào lòng, vội vàng hôn lấy môi anh. Đêm nay, Han Wangho dường như nghiện hôn môi, hoặc là nói, cậu vô cùng nhớ nhung những nụ hôn dịu dàng của Lee Sanghyuk.

Lee Sanghyuk ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Han Wangho, mạnh mẽ đáp trả lại nụ hôn này, tùy ý để bàn tay nhỏ bé của cậu làm xằng làm bậy trên cơ thể mình. Ngón tay Han Wangho vuốt ve ngực Lee Sanghyuk, rồi từ từ di chuyển xuống dưới. Han Wangho rõ ràng đang muốn đốt lửa, nhưng đó cũng là một phần của thú vui giường chiếu. Lee Sanghyuk nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của cậu, giữ cánh tay bắt chéo trên đỉnh đầu, tư thế cứng rắn này khiến mặt Han Wangho đỏ bừng, bởi vì cậu biết đây là tín hiệu tấn công.

Lee Sanghyuk buông đôi môi mềm mại ra, lại hôn lên má Han Wangho lần nữa, để trấn an cậu đừng sợ hãi, sau đó tách rộng hai chân Han Wangho ra, duỗi hai ngón tay cắm vào bên trong lỗ sau vốn đã ướt át của cậu, bởi vì đã rửa sạch sẵn và làm nới rộng từ trước, Lee Sanghyuk không cần phải chuẩn bị quá lâu, anh di chuyển ngón tay ra vào hai lần, sau đó cầm lấy côn thịt của mình đụ vào trong.

"Ưm... Nóng quá..." Han Wangho dang rộng hai chân, cảm nhận được vật cứng xâm nhập, cơ thể đã lâu không trải qua chuyện giường chiếu nên vẫn chưa quen được đồ vật của Lee Sanghyuk, thân thể cậu hơi cứng đờ, phần bụng dần dần thở dồn dập, phập phồng lên xuống.

"Wangho à, đừng sợ." Lee Sanghyuk nói với Han Wangho, sau đó buông cánh tay đang bị giam cầm của Han Wangho ra, ôm chặt lấy cậu. Nghe lời nói an ủi nhẹ nhàng của Lee Sanghyuk, Han Wangho dần dần thả lỏng thân thể, phần dưới cơ thể cũng chảy ra một dòng nước ẩm ướt.

Ban đầu Lee Sanghyuk không đâm quá mạnh, mà từ từ tiến vào, nghiền ép vùng nhạy cảm của Han Wangho. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị dục vọng làm cho hơi đỏ bừng của Han Wangho, anh chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng. Đương nhiên, trong mắt anh, không có chỗ nào của Han Wangho là không đáng yêu. Lee Sanghyuk khống chế tốc độ ra vào, anh muốn Han Wangho cảm thấy thoải mái, thoải mái muốn chết thì càng tốt, để Han Wangho không bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa anh nữa.

Tư thế truyền thống nhất cũng khiến Han Wangho rất xấu hổ, hiện tại cậu rõ ràng đã tỉnh táo hơn trước rất nhiều, nhưng cũng không khá hơn là bao. Trong đầu Han Wangho đều là mình đã ngủ với Lee Sanghyuk, mình vậy mà ngủ với bạn trai cũ, sao mọi chuyện lại phát triển thành thế này? Nhưng làm tình với Lee Sanghyuk thực sự rất tuyệt vời...

"A a..." Trong miệng Han Wangho phát ra tiếng rên rỉ, cậu nhanh chóng bịt miệng lại, không muốn mình phát ra âm thanh xấu hổ như vậy, như thể việc này sẽ khiến cậu cảm thấy mất mặt trước Lee Sanghyuk. Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, Lee Sanghyuk cảm thấy thật sự quá đáng yêu, anh cong khoé miệng, mỉm cười.

Han Wangho nhìn thấy anh cười, mặt càng đỏ bừng xấu hổ, phía dưới Lee Sanghyuk lại tiếp tục đâm một cái thật sâu, tình huống bị động như vậy khiến Han Wangho cảm thấy có chút buồn bực, cậu đập một cái vào bả vai của Lee Sanghyuk, nhưng trên tay hoàn toàn không có tí sức lực nào, cho nên đối với Lee Sanghyuk mà nói, chỉ có thể coi là gãi ngứa.

"Kêu lên đi, Wangho ơi, anh thích nghe." Lee Sanghyuk vừa dỗ dành cậu vừa tăng tốc độ đâm rút, âm thanh giao hợp của cơ thể khiến Han Wangho không thể nào ngó lơ, trong lòng cậu vừa nghĩ không biết từ lúc nào mà Lee Sanghyuk lại biết dỗ dành người khác như vậy, vừa nghĩ Lee Sanghyuk thực sự rất quá đáng, sao có thể bắt nạt cậu như thế. Nhưng đồng thời, cậu cũng làm theo lời Lee Sanghyuk nói, không còn bịt miệng che giấu tiếng thở gấp tràn ra từ trong miệng mình nữa.

"A... Thật thoải mái... Ha ha..." Han Wangho nhắm mắt lại, cảm giác giác quan của mình dường như trở nên nhạy cảm hơn, cậu cảm nhận được sự tồn tại của vật cứng trong cơ thể mình.

"Thoải mái không?" Lee Sanghyuk cảm thấy Han Wangho bây giờ giống như một con mèo đã ăn uống no đủ, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.

"Ưm..." Han Wangho cắn ngón tay đáp lại, dáng vẻ ngoan ngoãn này càng khiến Lee Sanghyuk muốn hung hăng bắt nạt cậu. Vì vậy Lee Sanghyuk nâng eo cậu lên, giữ chặt bằng cả hai tay, càng thêm dùng sức đâm cậu thật mạnh. Han Wangho dang rộng hai chân, để Lee Sanghyuk đâm vào rất sâu mà không gặp bất kỳ cản trở nào, khiến cho Han Wangho lớn tiếng kêu lên, "Ô... không được, quá sâu rồi!" Mặc dù Han Wangho nói vậy nhưng cơ thể vẫn nghe theo trái tim, lắc mông đón nhận động tác của Lee Sanghyuk.

Lee Sanghyuk cũng rất rõ ràng, ở trên giường Han Wangho luôn nói một đằng làm một nẻo, anh rất thích dáng vẻ rõ ràng đã sướng muốn chết nhưng vẫn mạnh miệng của Han Wangho. Mỗi lần như vậy anh đều sẽ đâm cho Han Wangho không xuống giường nổi.

"A a...Sảng khoái quá...Anh Sanghyuk...Anh Sanghyuk..." Han Wangho liên tục gọi tên Lee Sanghyuk.

"Anh đây." Lee Sanghyuk nói xong, cúi người xuống hôn lên trán Han Wangho. Toàn bộ tâm trí Han Wangho bây giờ đều bị khoái cảm chiếm giữ, thứ nóng hổi đang ra vào trong cơ thể cậu, đè ép qua phần thịt mềm nhạy cảm, đâm vào tuyến tiền liệt, khiến toàn thân cậu run rẩy, vui sướng đến mức không thể kiểm soát được bản thân.

Đương nhiên Lee Sanghyuk cũng cảm thấy như vậy, bên trong Han Wangho vừa mềm mại vừa ẩm ướt, khiến da đầu anh tê dại. Anh sờ lên ngực và eo của Han Wangho, cũng như cặp đùi trắng nõn của cậu, cảm giác sớm muộn gì mình cũng sẽ chết trên người Han Wangho.

Tay Han Wangho nắm chặt cái chăn, bị làm đến toàn thân mềm nhũn cả ra, mọi phản ứng của cậu đều rơi vào trong mắt Lee Sanghyuk, ánh mắt của Lee Sanghyuk khiến cậu có chút không thoải mái. Cậu nắm lấy cánh tay Lee Sanghyuk, muốn tìm một vài điểm tựa. Không biết tại sao, cậu lại hơi muốn khóc.

Điều này cho thấy, Lee Sanghyuk có khả năng tác động đến cảm xúc của cậu, có thể nói là vô cùng đặc biệt.

Lại thay đổi một tư thế khác, lần này Lee Sanghyuk muốn tiến vào từ phía sau, Han Wangho nằm im trên giường, tùy ý để Lee Sanghyuk hôn liếm sau gáy mình. Lee Sanghyuk cứ như vậy đè trên người cậu, giữa thân thể hai người không hề có một chút khoảng trống nào, cho nên Han Wangho hoàn toàn có thể cảm nhận được nhiệt độ của Lee Sanghyuk.

Sắc tình đâm vào và hoàn toàn bị kìm kẹp khiến trái tim Lee Sanghyuk trỗi dậy với một loại cảm giác chiếm hữu vô bờ bến, trong lòng anh đã nói với Han Wangho hàng vạn lần: "Wangho à, trở về bên anh đi..." Nhưng anh không nhận được câu trả lời, không sao cả, anh sẽ chờ.

Chỉ cần giờ phút này có được cậu, anh đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.

Côn thịt thô to cứng rắn khuấy động trong cơ thể, Han Wangho dần dần chìm đắm trong dục vọng dưới thân Lee Sanghyuk. Mùi hương của tình dục lan tỏa trong không khí, hai thân thể trần truồng chồng lên nhau, lần nào Lee Sanghyuk cũng đâm chọc thật mạnh, Han Wangho thực sự có chút không chịu nổi.

Chờ đến lúc Lee Sanghyuk bắn tinh, trận tình ái này mới miễn cưỡng dừng lại, Han Wangho lật người, Lee Sanghyuk mới nhìn thấy mặt mũi cậu lại tràn đầy nước mắt. Han Wangho mở mắt ra nhìn khuôn mặt của Lee Sanghyuk, cuối cùng không kìm nổi uất ức trong lòng, cậu khóc to.

"Sao vậy Wangho? Đừng làm anh sợ."Lee Sanghyuk hỏi cậu, nhưng cậu không trả lời, mà chỉ ôm eo Lee Sanghyuk, khóc rất đau lòng.

Sau này Lee Sanghyuk mới biết được, năm đó mối quan hệ của hai người bọn họ bị phát hiện, mẹ anh lo sợ anh sẽ bị người khác chỉ trích, nên đã thuyết phục Han Wangho rời đi, cho nên cậu mới bỏ đi mà không nói một lời từ biệt.
Nhưng bây giờ anh chỉ muốn an ủi cậu, Lee Sanghyuk không thích Han Wangho khóc, cũng không muốn làm cậu buồn, nhưng mọi chuyện lại đi ngược lại mong muốn của anh, chính anh là người luôn khiến Han Wangho phải buồn lòng.

"Anh... Sanghyuk, em rất nhớ anh..." Han Wangho vừa khóc vừa đứt quãng nói với anh trong tiếng nấc cụt.

Lee Sanghyuk còn tưởng là mình nghe nhầm, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người trong ngực, cố gắng tìm ra dấu vết nói dối, nhưng lại không tìm ra được gì cả, đôi mắt khóc đến đỏ hoe của Han Wangho nhìn thẳng vào anh, Lee Sanghyuk thấy chua xót, cảm giác như mình cũng sắp khóc luôn rồi.

"Anh cũng nhớ em."

Han Wangho được Lee Sanghyuk ôm vào trong ngực, hai người hôn nhau khó có thể tách rời, thật giống như muốn bù đắp lại khoảng thời gian đã đánh mất.

  ...

Sau ngày hôm đó, rõ ràng quay lại với nhau đã là chuyện đương nhiên, mọi người trong đoàn làm phim cũng đều phát hiện ra, mối quan hệ giữa đạo diễn Han và biên kịch rất không bình thường.

Việc quay phim chụp ảnh cũng sắp kết thúc, ngay khi cảnh cuối cùng sắp hoàn thành, Lee Sanghyuk đã đưa ra một quyết định, đó chính là cầu hôn Han Wangho. Vì lần cầu hôn này, anh đã phải tiêu tốn rất nhiều công sức, đầu tiên là yêu cầu tất cả mọi người trong đoàn làm phim che giấu không để cho Han Wangho biết. Sau đó là chuẩn bị cụ thể từng hạng mục công việc, may mắn là mọi thứ đều diễn ra rất hoàn hảo.

Chỉ là Han Wangho không hài lòng với việc mình lại khóc thành một con mèo hoa nhỏ, nhưng lần này, là nước mắt của hạnh phúc.

"Wangho à, gả cho anh nhé."

"Được."

Đám cưới của bọn họ được tổ chức vào ngày lễ tình nhân năm sau, có rất nhiều người đến tham dự, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả bố mẹ của bọn họ, sau khi Lee Sanghyuk cầu hôn, anh đã đưa Han Wangho về nhà, nói với họ rằng anh muốn kết hôn với Han Wangho, và sống cùng suốt đời. Thái độ của anh rất cứng rắn, sau khi bố mẹ khiếp sợ, cũng không thể nói thêm được gì nữa.

"Bây giờ mẹ chỉ mong con được hạnh phúc." Lúc đó, mẹ của Lee Sanghyuk chỉ nói với anh câu này. Có lẽ vì thấy rõ suốt mấy năm qua, Lee Sanghyuk vẫn không thể quên được Han Wangho, bà mới hiểu ra năm đó mình không nên đối xử với hai đứa trẻ tàn nhẫn như vậy.

"Cảm ơn mẹ đã hiểu cho con." Anh nói với bà.

Khi đám cưới của bọn họ đến gần, bộ phim cũng sắp được ra mắt, tác phẩm khiến bọn họ quay về bên nhau lần nữa, cũng sẽ sớm trình chiếu trên màn ảnh rộng.

"Vậy nên, nguyên mẫu trong tiểu thuyết là quá khứ của chúng ta có phải không?" Về sau Han Wangho có hỏi lại Lee Sanghyuk.

"Ừ, khi viết tác phẩm này, anh vẫn luôn nghĩ về em." Lee Sanghyuk quay đầu nhìn Han Wangho, giọng điệu và vẻ mặt đều rất nghiêm túc, nhưng nội dung trong lời nói lại thực sự khiến người ta mặt đỏ tim run. Sau khi Han Wangho nghe được lời này, quả nhiên lập tức đỏ mặt.

"Từ khi nào mà anh biết ăn nói như vậy chứ."

"Vốn dĩ anh vẫn biết ăn nói mà, em cười cái gì, chẳng lẽ không đúng sao?"

"Vâng vâng vâng, anh Sanghyuk là người biết ăn nói nhất."

Lee Sanghyuk nghe vậy, hôn Han Wangho một cái, sau đó cũng mỉm cười.

  ...

Kết hôn vào ngày lễ tình nhân, là do Han Wangho quyết định. Đám cưới của bọn họ không tính là đặc biệt hoành tráng, nhưng cũng rất có không khí, hai người mặc vest đẹp trai, đứng trước mặt mục sư tuyên thệ, hứa hẹn cả đời bên nhau.

"Anh Yêu Em."

"Em cũng vậy."

Kết thúc.

Sau khi đám cưới kết thúc, Lee Sanghyuk và Han Wangho cùng nhau tham dự buổi họp báo ra mắt phim, có phóng viên hỏi về chuyện tình cảm của bọn họ. Lee Sanghyuk nói với mọi người rằng bộ phim dựa trên câu chuyện của anh và Han Wangho, âm thanh ồn ào không ngừng vang vọng khắp khán phòng.

"Tình yêu của chúng ta, sẽ không bao giờ mất kết nối." Anh đã nói như vậy.

#Peanut_9th_Anniversary

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro