ngày 13
Một tháng trôi qua, và cuối cùng tôi cũng về đến nhà. Hành trình dài này thật sự không dễ dàng, nhưng đầy ắp những trải nghiệm hài hước và khó quên.
Đầu tiên là bác tài xế với chiếc khiên. Ông ta lái xe buýt qua những con đường khắp thành phố, đôi khi dừng lại giữa chừng để khoe chiếc khiên với những người bạn đồng nghiệp của ông ta. Mỗi lần như vậy, tôi phải đợi đến khi ông ta kết thúc "show diễn" của mình để tiếp tục hành trình. Có lần, ông ta còn dùng chiếc khiên để chặn xe tải bán kem, chỉ để được tặng một cây kem miễn phí. "Đây là khiên ma thuật!" ông ta hét lên. "Nó có thể làm bất cứ điều gì!"
Mỗi đêm, tôi lại tìm một nơi nghỉ tạm. Có khi là một khách sạn nhỏ, có khi là ghế đá trong công viên. Tôi phải đối mặt với đủ mọi tình huống oái oăm. Một lần, tôi gặp phải một nhóm người biểu diễn xiếc đường phố. Họ nhầm tôi là một phần của chương trình và kéo tôi lên sân khấu, khiến tôi phải giả vờ làm một trò xiếc mà tôi chẳng biết làm gì ngoài việc nhảy nhót lung tung. Khán giả cười nghiêng ngả, còn tôi thì chỉ biết thở dài.
Một hôm khác, tôi đi lạc vào một lễ hội địa phương. Mọi người nghĩ rằng tôi là một nhân vật trong lễ hội, và họ bắt tôi phải tham gia cuộc thi ăn bánh. Dù tôi đã no căng bụng, họ vẫn ép tôi ăn thêm bánh để chiến thắng. Cuối cùng, tôi đạt giải nhất, và giải thưởng là một con lợn nhồi bông khổng lồ mà tôi phải mang theo suốt hành trình.
Có lần, tôi bị một nhóm trộm tấn công. Nhưng khi chúng thấy chiếc khiên, chúng sợ hãi bỏ chạy vì tưởng rằng tôi là anh hùng Khiên thật sự. Tôi không thể nhịn được cười khi nhớ lại cảnh tượng đó.
Rồi một ngày, tôi gặp một người đàn ông kỳ lạ trong một quán cà phê. Ông ta nói rằng ông là nhà thám hiểm và đã từng đi khắp thế giới. "Cậu có muốn nghe câu chuyện về con rồng tôi đã đánh bại không?" ông ta hỏi. Tôi ngồi nghe câu chuyện của ông ta suốt đêm
tôi cũng luôn tưởng tượng cảnh tôi về gia đình
"Mẹ, con về rồi," tôi nói, không thể giấu nổi niềm vui.
"Con trai, con đã đi đâu suốt tháng trời vậy?" mẹ tôi hỏi, giọng đầy lo lắng nhưng cũng pha chút hài hước.
"Mẹ ba không thể tưởng tượng được đâu, ba mẹ à," tôi cười. "Nhưng để con kể cho ba mẹ nghe một câu chuyện dài lắm, đầy những sự kiện không thể tin nổi và rất nhiều tiếng cười."
Và Cuối cùng ngày này cũng đến, sau bao ngày tháng phiêu bạt, tôi cũng thấy được ánh sáng từ ngôi nhà của mình. Cảm giác như một cuộc hành trình kỳ diệu đã kết thúc, tôi bước tới trước cửa, gõ nhẹ. Cánh cửa mở ra và tôi chuẩn bị đón nhận cái ôm ấm áp của mẹ.
Nhưng thay vào đó, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện. "Chào cậu," ông ta nói, giọng đầy bất ngờ.
Tôi chớp mắt. "Chào, chú. Cháu là Amarella. Đây là nhà cháu mà, mẹ cháu đâu rồi?"
Người đàn ông nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. "Cậu nói gì vậy? Đây là nhà tôi. Tôi vừa mới thuê lại từ một thanh niên tên Amarella cách đây vài tuần. Cậu ta nói rằng chuyển đi vì cần thay đổi không gian sống."
Tôi bối rối. "Không thể nào... Cháu chưa bao giờ làm vậy. Mẹ cháu và ba cháu đâu?"
Người đàn ông thở dài. "Cậu ơi, tôi không biết gì về ba mẹ cậu cả. Tôi chỉ biết rằng cậu đã ký hợp đồng thuê nhà này cho tôi và chuyển đi. Đây là giấy tờ cậu đã ký."
Ông ta đưa cho tôi một tập giấy tờ. Tôi nhìn vào, thấy chữ ký của mình rành rành. "Không thể nào," tôi lẩm bẩm, cảm giác như thế giới đang sụp đổ dưới chân mình. "Cháu không nhớ gì cả... Làm sao mà...?"
Người đàn ông nhìn tôi với ánh mắt thông cảm. "Có lẽ cậu cần nghỉ ngơi và suy nghĩ lại mọi chuyện. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu trông có vẻ mệt mỏi lắm."
Tôi bước lùi lại, cảm giác hoang mang và bối rối lan tràn khắp tâm trí. "Mình đã làm gì... Mình đã đi đâu suốt thời gian qua?" Tôi tự hỏi, nhưng không tìm được câu trả lời.
Trong lúc đó, cánh cửa đóng lại trước mặt tôi. Tôi đứng ngoài đường, cảm thấy hoàn toàn lạc lối và trống rỗng. "Mình đã mất tất cả rồi sao?" tôi lẩm bẩm, cố giữ nước mắt không rơi. "Làm sao mà mọi thứ lại trở nên như thế này?"
Cảm giác như mọi thứ xung quanh đang bóp nghẹt, tôi ngồi xuống lề đường, đầu cúi thấp. "Mình phải làm gì bây giờ?" tôi tự hỏi, nhưng không có lời đáp.
Người qua đường nhìn tôi với ánh mắt tò mò, nhưng không ai dừng lại. Tôi cảm thấy mình thật cô đơn, không biết đi về đâu. Nhưng rồi, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
"Không, mình không thể từ bỏ như thế này," tôi tự nhủ. "Mình sẽ tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, sẽ tìm lại ký ức và tìm lại gia đình."
Dù mệt mỏi và kiệt sức, tôi đứng dậy, quyết tâm không để hoàn cảnh đánh bại. "Mình sẽ bắt đầu lại từ đầu, tìm lại những gì đã mất," tôi nói, và bắt đầu bước đi, dù không biết trước mắt là gì.
Tôi lang thang một lúc lâu, đầu óc mông lung và trái tim nặng trĩu. Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh sáng yếu ớt phủ lên con phố khiến nó trông còn buồn bã hơn. Tôi bước vào một con hẻm và nhìn thấy một quán rượu bẩn thỉu nằm ở góc khuất.
Không suy nghĩ nhiều, tôi bước vào quán. Mùi rượu và khói thuốc lá xộc vào mũi khiến tôi nhăn mặt. Bên trong, ánh đèn mờ mờ, tiếng cười nói ồn ào lẫn trong tiếng ly chén va chạm. Tôi ngồi xuống ghế, gọi một ly rượu và nốc cạn ngay lập tức.
Người phục vụ nhìn tôi với ánh mắt tò mò. "Cậu có vẻ không phải là người thường xuyên lui tới đây," anh ta nói.
Tôi cười nhạt. "Có lẽ vậy. Hôm nay tôi chỉ muốn quên hết mọi chuyện."
Tôi rút từ túi ra đống tiền Linda đã đưa, cảm thấy mình không còn gì để mất. "Cho tôi thêm một ly nữa, và cứ tiếp tục cho đến khi hết tiền này."
Người phục vụ tròn mắt nhìn tôi, nhưng rồi gật đầu. "Được thôi, cậu trai. Chúc cậu may mắn."
Tôi ngồi đó, uống hết ly này đến ly khác. Mỗi ngụm rượu như đốt cháy họng, nhưng cũng khiến tôi tạm quên đi nỗi đau trong lòng. Trong một thoáng, tôi cảm thấy như tất cả mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể không có gì quan trọng nữa.
Nhưng rồi, một người đàn ông to lớn ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi chăm chú. "Này, cậu trẻ. Tôi nghe nói cậu đang chi tiêu khá phung phí. Có chuyện gì xảy ra sao?"
Tôi nhìn ông ta, đôi mắt mờ đi vì men rượu. "Không có gì quan trọng đâu, ông bạn. Chỉ là một ngày tồi tệ thôi."
Ông ta cười lớn. "Ngày tồi tệ? Nghe có vẻ như là một câu chuyện thú vị đấy. Kể cho tôi nghe xem nào."
Tôi lắc đầu. "Không đáng để kể đâu. Chỉ là một mớ hỗn độn không đầu không cuối."
Người đàn ông nhún vai. "Thôi được, nếu cậu không muốn kể. Nhưng nhớ rằng, đôi khi nói ra cũng giúp ích đấy."
Tôi tiếp tục uống, cảm giác càng lúc càng lơ mơ. Nhưng rồi, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. "Mình đã mất tất cả rồi," tôi lẩm bẩm. "Có lẽ, mình nên bắt đầu lại từ đầu."
Nhưng bắt đầu lại như thế nào? Tôi không biết. Chỉ biết rằng, tôi không thể ngồi mãi ở đây, lãng phí thời gian và tiền bạc. Tôi phải tìm lại mục đích sống, tìm lại những gì đã mất.
Sau khi dùng hết tiền Linda đưa, tôi rời khỏi quán rượu với cái đầu đau như búa bổ và lòng trống rỗng. Tôi bước đi
Tôi lang thang ra khỏi quán rượu, đầu óc nặng trĩu và lòng trống rỗng. Nhưng khi bước ra ngoài, tôi va phải một gã đàn ông to lớn đang đứng cản đường. Gã nhếch mép cười, ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Này, cậu nhóc. Cậu đi đâu mà vội vậy?" gã hỏi, giọng đầy mỉa mai.
Tôi cố gắng bước qua gã, nhưng hắn chặn lại. "Tôi không có thời gian cho chuyện này," tôi nói, giọng đầy mệt mỏi.
"Ồ, cậu không có thời gian sao? Tôi nghe nói cậu vừa vung tiền như nước trong quán rượu. Chắc hẳn phải giàu lắm đây," gã nói, rồi cười khẩy.
Lòng tôi bùng lên cơn giận dữ. "Ông có vấn đề gì à? Tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút, không cần ai chọc phá."
Gã đàn ông cười to hơn, rồi đẩy mạnh vào vai tôi. "Cậu nhóc, đừng có mà hỗn xược. Ở đây tôi là người quyết định."
Sự tức giận bùng nổ trong tôi. Tôi nắm chặt tay, không kiềm chế được nữa, tôi đấm thẳng vào mặt gã. Gã ngã ngửa ra sau, mắt trợn trừng vì sốc.
"Cái này là để ông biết đừng chọc vào tôi," tôi gằn giọng.
Gã nhanh chóng đứng dậy, mặt đầy giận dữ và lao tới. Nhưng tôi đã sẵn sàng, tôi đạp một cú vào bụng gã, làm hắn ngã nhào vào tường.
Người trong quán rượu bắt đầu chú ý và tụ tập quanh chúng tôi. Một vài người cố gắng can ngăn, nhưng tôi đã quá tức giận để nghe lời ai. Tôi tiến tới cánh cửa quán rượu, đạp mạnh, làm cánh cửa bật tung ra ngoài.
"Tôi không cần cái quán rượu rẻ tiền này nữa," tôi hét lên, bước ra ngoài với đôi mắt cay xè.
Người dân trên phố nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc. Một vài người thì thầm với nhau, nhưng tôi không quan tâm. Tôi bước đi, lòng đầy giận dữ
Bước chân tôi rảo nhanh trên con đường tối tăm, đầu óc vẫn quay cuồng sau cơn tức giận vừa qua. Nhưng ngay khi tôi nghĩ mình đã thoát khỏi sự hỗn loạn, tôi nghe thấy tiếng la hét và tiếng súng nổ đằng xa.
Khi tôi đến gần, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ: một băng nhóm đang đụng độ với kẻ mà tôi vừa đấm gục trong quán rượu. Họ có vũ khí, từ dao găm đến súng lục, trong khi tôi chỉ có hai bàn tay trần.
"Đây rồi! Hắn chính là kẻ đã đấm vào mặt tao!" gã to lớn gào lên, chỉ tay về phía tôi. Những tên khác quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy căm hận.
Trước khi tôi kịp chạy, một trong những tên đó đã lao tới, vung dao về phía tôi. Tôi né được, nhưng lưỡi dao vẫn cắt qua cánh tay, để lại một vết thương rỉ máu.
"Tao sẽ giết mày!" gã hét lên, tiến gần hơn.
Tôi biết mình không có cơ hội chiến thắng trong tình huống này, nhưng bản năng sống còn khiến tôi phải chiến đấu. Tôi đá mạnh vào chân gã, làm hắn lảo đảo, nhưng một tên khác đã tóm lấy tôi từ phía sau, đẩy tôi ngã xuống đất.
Chúng đấm đá tôi không thương tiếc, mỗi cú đấm đều khiến tôi đau đớn hơn. Tôi chỉ có thể cuộn tròn lại, cố gắng bảo vệ cơ thể khỏi những cú đánh tàn bạo.
Ngay khi tôi nghĩ mình không thể chịu đựng thêm nữa, một tiếng hét vang lên. "Dừng lại ngay, lũ khốn!" Giọng nói mạnh mẽ và đầy quyền lực.
Tôi ngước nhìn lên, và trước mắt tôi là một cô gái mạnh mẽ với mái tóc đỏ rực và đôi mắt kiên định. Trong tay cô là một cây chùy lớn, ánh lên vẻ nguy hiểm.
"Bỏ cậu ta ra, ngay lập tức!" cô hét lên, rồi xông vào đám băng nhóm mà không chút do dự. Cây chùy của cô vung lên, đánh bật từng tên một ra xa. Mỗi cú đánh đều đầy uy lực, khiến bọn chúng phải khiếp sợ.
"Chết tiệt! Rút lui!" gã to lớn ra lệnh, rồi cả băng nhóm chạy tán loạn, bỏ lại tôi và cô gái.
Cô cúi xuống, đưa tay ra giúp tôi đứng dậy. "Cậu ổn chứ?" cô hỏi, giọng đầy quan tâm.
"Tôi... tôi không sao. Cảm ơn cô," tôi nói, đau đớn cảm nhận từng vết thương trên người.
"Đừng cố gắng mạnh mẽ quá. Cậu bị thương khá nặng đấy," cô nói, ánh mắt lo lắng.
"Tôi là Amarella," tôi giới thiệu, cố gắng đứng vững.
"Cokeneko," cô đáp lại, một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt. "Tôi là người bảo vệ khu vực này. Và cậu cần phải được chăm sóc y tế ngay lập tức."
Cô ấy giúp tôi bước đi, hỗ trợ tôi từng bước một. Tôi biết rằng mình đã may mắn khi gặp được cô ấy. Nếu không, tôi có lẽ đã không qua nổi đêm nay.
Cô đưa tôi đến một nơi an toàn, nơi có thể chữa trị vết thương.
Khi tôi bước đi cùng , cơ thể vẫn đau đớn vì những vết thương, cô bắt đầu kể về những trận chiến mà cô đã trải qua. Nhưng khi tôi hỏi về cây chùy, mắt cô sáng lên và cô dường như hào hứng hơn bao giờ hết.
"Đây là Cự Chùy Thiên Hạ," cô nói, vỗ nhẹ vào cây chùy khổng lồ mà cô đeo sau lưng. "Nó không chỉ là một vũ khí bình thường. Mỗi khi tôi sử dụng nó, tôi cảm nhận được sức mạnh của tổ tiên mình chảy qua từng đường gân."
Tôi , tò mò. "Cô có thể cho tôi thấy cách cô sử dụng nó không?"
Linda cười lớn, ánh mắt lấp lánh. "Được thôi, để tôi cho cậu thấy một chút sức mạnh của Cự Chùy Thiên Hạ."
Chúng tôi bước vào một khu vực trống trải, và cô bắt đầu biểu diễn. Đầu tiên, cô giữ cây chùy bằng cả hai tay, xoay tròn nó một cách điệu nghệ. Khi cô vung chùy, không khí xung quanh như rung chuyển. Cây chùy di chuyển nhanh và chính xác, từng cú đánh đều mạnh mẽ và dứt khoát.
"Đây là chiêu *Phong Bạo Cự Kích*," cô giải thích, vung chùy về phía trước, tạo ra một luồng gió mạnh mẽ đẩy lùi mọi vật cản. "Với chiêu này, tôi có thể hất tung bất cứ kẻ nào đứng trước mặt mình."
Sau đó, cô đẩy mạnh cây chùy xuống đất, tạo ra một chấn động lớn. "Đây là chiêu *Địa Chấn Cuồng Bạo*. Chỉ cần một cú đánh, tôi có thể làm nứt toác mặt đất và làm kẻ địch mất thăng bằng."
Cô tiếp tục xoay tròn cây chùy, tạo ra một vòng xoáy quanh mình. "Và đây là chiêu *Cuồng Phong Cản Phá*. Khi tôi xoay cây chùy đủ nhanh, nó tạo ra một lá chắn vô hình, ngăn chặn mọi đòn tấn công từ kẻ địch."
Tôi đứng lặng, không thể tin vào mắt mình. Cokeneko thực sự mạnh mẽ và điêu luyện. Cây chùy trong tay cô không chỉ là một vũ khí, mà còn là một phần của cô, hòa quyện hoàn hảo với từng chuyển động của cô.
"Thật không thể tin được," tôi nói, giọng đầy ngưỡng mộ. "Cô thực sự là một chiến binh phi thường."
Cokeneko cười khiêm tốn, đặt cây chùy trở lại sau lưng. "Cảm ơn cậu. Nhưng sức mạnh không chỉ nằm ở vũ khí. Quan trọng nhất là trái tim và tinh thần của giang hồ ."
Tôi gật đầu, hiểu rằng Cokeneko không chỉ mạnh mẽ về thể chất, mà còn có một tâm hồn bất khuất
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro