Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

79

Tên đứng đầu nhấc mũ trùm, cười nhếch mép, giọng trầm đặc. “Này, cậu cần giúp gì không vị khách không mời ?” chìa tay đến

Amarella khẽ nheo mắt, cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ bọn chúng.hất tay hắn ra Cậu nhìn thẳng vào kẻ đứng đầu, đôi mắt lạnh băng, vừa khinh bỉ vừa phẫn nộ.

“Biến mau, không thì ta sẽ bẻ đầu ngươi ngay tại đây.”

Một làn sóng lạnh lẽo lướt qua bầu không khí. Đám người đối diện ngay lập tức lùi lại, ánh mắt bối rối và sợ hãi hiện rõ. Tên cầm đầu hơi khựng lại, rồi cúi đầu, nuốt khan. “Xin lỗi… nhưng cũng cảm ơn ”

Không chờ bọn chúng nói thêm, Amarella đi thẳng về phía trước, mắt không thèm liếc lại. Cả nhóm trùm đầu lập tức tránh đường, không dám hé răng, chỉ biết dõi theo bóng cậu xa dần trong sự kinh hãi tay rút điện thoại" cậu ấy nghĩ chúng ta là kẻ xấu đó "
Amarella rời khỏi tòa nhà, bóng cậu khuất dần trong làn sương mờ nơi cuối con phố.
Một nhóm trưởng trong nhóm mũ trùm nhìn theo họ không phải kẻ thù , gương mặt hiện lên chút ái ngại xen lẫn sự ngưỡng mộ.

“Cậu ấy vừa phá đám việc điều tra của cảnh sát về hưu đấy,” một thành viên bên cạnh lẩm bẩm, tháo chiếc mũ trùm ra, để lộ mái tóc rối bời và khuôn mặt mệt mỏi. Đôi mắt anh ta thoáng chốc ánh lên vẻ trăn trở.

Tên đội trưởng người mà họ gọi là Moila chỉ cười nhẹ, lắc đầu. “Tôi đâu còn là cảnh sát nữa mà,” anh nói, giọng bình thản nhưng không giấu nổi sự tiếc nuối.

Người kia nhìn vào đôi mắt trầm ngâm của Moila, thở dài. “Nhưng tâm muốn cứu thành phố này của anh thì vẫn còn đó, phải không?”

Moila kéo chiếc mũ trùm lên lại, che đi ánh mắt rực lửa. “Đúng thế… Tâm tôi vẫn ở đây. Dù ngoài vòng pháp luật, tôi vẫn muốn bảo vệ thành phố này như cách mà cậu vừa làm, chỉ là khác hướng đi mà thôi tôi thiên về thận trọng và lật cái hang này ra cho công chúng thấy.”

Anh quay đầu, nhìn vào khoảng tối nơi Amarella đã khuất, như một lời ngầm gửi gắm hy vọng. Những người còn lại trong nhóm cũng im lặng, như thể tôn trọng khoảnh khắc của Moila. Dù con đường họ chọn khác nhau, họ vẫn biết rằng sự tồn tại của Amarella đã khơi dậy phần nào hi vọng trong lòng những kẻ từng mang danh chính nghĩa.

Trong màn đêm dày đặc của con phố vắng, tiếng bước chân loạng choạng vang lên, xen lẫn tiếng cười đùa và những câu nói rời rạc của nhóm kẻ say xỉn đang đi thất thểu trên đường. Chúng bước nghiêng ngả, gục gặc đầu, tiếng nói lè nhè không rõ ràng. Cách đó không xa, Moila và nhóm của anh đứng im lặng trong bóng tối, ánh mắt sắc lạnh dõi theo từng bước đi của những kẻ trước mặt.

“Được rồi, tới rồi…” Moila ra dấu tay, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. Anh lấy từ trong túi ra một chiếc lưới đặc biệt, dày và khó rách, đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhóm của anh lập tức di chuyển, chuẩn bị ném lưới bao vây lấy mục tiêu.

Một thành viên của nhóm bất ngờ ném lưới, chiếc lưới văng lên, mở rộng như một cái bẫy và phủ kín cả đám say xỉn. Những kẻ trong lưới giật mình, hoảng hốt kêu lên.

“Ơ… cái gì vậy?!” Một trong số chúng gào lên, cố vùng vẫy, nhưng càng cố thì chiếc lưới càng siết chặt.

“Đưa chúng về hầm,” Moila ra lệnh lạnh lùng. “Chúng ta sẽ xử lý mọi chuyện tại đó.”

Nhóm người của Moila ngay lập tức chia ra nhiều hướng, từng người bắt đầu cẩn thận kéo lưới và dẫn đám say xỉn theo. Những kẻ trong lưới vẫn kêu gào, nhưng không ai có ý định dừng lại.

“Báo cáo: không có gì bất thường.” Một người trong nhóm thì thầm vào bộ đàm, khẽ gật đầu với Moila. “Chúng tôi sẽ chuẩn bị chuyển chúng về nhà à không, về hầm.”

Nhưng đúng lúc đó, không khí xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng. Một cơn gió lạnh thoảng qua, mang theo tiếng xào xạc nhẹ nhàng của lá cây. Moila và đồng đội đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một trong số những người đứng canh gắt gao bỗng nhiên bị một sợi tóc mảnh, đen nhánh quấn quanh cổ tay.

“Chết tiệt… cái gì vậy?!” Anh ta giật mình, cố gỡ sợi tóc ra nhưng nó cứ như sống động, quấn chặt hơn và kéo anh ta lại gần.

Sợi tóc đột ngột siết chặt, từng vòng xoắn quanh cổ, rồi lan ra bắt lấy những thành viên khác của nhóm Moila. Moila hốt hoảng, nhìn xung quanh thấy từng người của mình bị những sợi tóc đen ấy tấn công, mỗi người đều đang cố gỡ chúng ra trong vô vọng.

“Đã… xuất hiện,” một giọng nói mờ ảo, lạnh lùng vang lên từ trong bóng tối , đáp xuống cạnh hẻm " các người phải bị loại bỏ "

Moila xoay người lại, ánh mắt đảo nhanh khắp nơi, cố gắng xác định nguồn gốc của giọng nói ấy. “Ai đó?!” anh hét lên, nhưng đáp lại chỉ là một làn gió lạnh lùng, rợn người.

Bóng tối dày đặc như muốn nuốt chửng cả nhóm của Moila. Những sợi tóc đen vẫn quấn lấy từng người, khiến mọi nỗ lực trốn thoát đều trở nên vô vọng.

Trong khoảnh khắc ngột ngạt ấy, Moila chợt nhận ra điều bất thường. Giọng nói kia đang nhấn mạnh… “đang cố lấy lại.”

Moila nhanh chóng ra hiệu cho đồng đội, ánh mắt sắc bén không giấu được sự quyết tâm. Cả nhóm rút ra những thiết bị nhỏ, chỉ cần một nút bấm là phát ra ánh sáng chói lóa, mù tạm thời. Hắn ngã vào một tòa kính " ahh " Những mảnh vỡ khiến hắn đau đớn với đôi mắt nhòa mờ khiến hắn rất khó chịu , hắn bao kính mắt mình bằng tóc, và bám tường bằng tóc tóc hắn phân ra mọi hướng và bỏ qua đôi mắt mờ tạm thời để đuổi theo

Trong khi đó nhóm của Họ không cần biết rõ thứ quái dị nào đang kiểm soát những sợi tóc kỳ quái kia họ chỉ biết phải rút lui, mang theo con tin và sống sót khỏi cái bẫy đáng sợ này.

“Hay lắm…” Moila thì thầm, cười khẩy với kẻ địch.

Ngay khi ánh sáng chói lòa bao trùm, cả nhóm nhân lúc đó quay người, kéo con tin rồi lao nhanh ra khỏi con hẻm tối. Những tiếng bước chân dồn dập vang lên trong bóng tối, từng người nối đuôi nhau chạy, chỉ để lại phía sau ánh sáng yếu dần. Những sợi tóc đang chậm chạp buông lơi, vô tình thả rơi sự truy đuổi, như không chịu nổi luồng sáng rực rỡ.

"Nhanh lên, ra khỏi đây nào!" Moila hét lớn, thúc giục đồng đội.

Đám người cuối cùng lao qua bức tường chắn, rồi cả bọn trượt xuống đồi cỏ, thở hổn hển. Bóng tối sau lưng dần lặng đi, không còn tiếng động nào đuổi theo. Moila quay sang con tin, kiểm tra nhanh, rồi nhìn lại con đường vừa thoát khỏi.

"Thành phố này chẳng còn gì để quay lại,” anh thì thầm, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp.

"Đi thôi," anh nói dứt khoát. "Còn nhiều thứ phải làm ngoài kia."

Chuyên cảnh đến Amarella dẫn họ vào một căn hộ bỏ hoang, tạm thời an toàn và xa khỏi những kẻ truy đuổi. Ánh đèn đường rọi qua khung cửa sổ bẩn, chiếu vào căn phòng phủ đầy bụi. Cậu quay lại nhìn những người mà cậu vừa cứu khỏi địa ngục, cảm nhận rõ sự hoảng loạn và cạn kiệt trong mắt họ.

“Chào mừng những người đầu tiên được tôi cứu,” Amarella nói, giọng điệu dứt khoát nhưng không kém phần dịu dàng.

Cô bé Mona ngập ngừng bước tới, đôi mắt ngấn nước. Cô đưa lên một chân, nơi mắt cá bị siết chặt bởi một vòng kim loại trông như gắn kim tiêm độc, nhỏ và sắc bén. Cô ngước nhìn Amarella, giọng run run, “Anh… anh có gỡ nó ra được không?”

Những người khác bắt đầu van xin, giọng nói lẫn lộn giữa hy vọng và sợ hãi, cầu xin Amarella giúp họ tháo bỏ những chiếc vòng tra tấn đó. Cậu nhìn họ một lượt, ánh mắt cậu sáng lên chút quyết tâm.

“Được rồi, để tôi lo. Đợi khoảng 25 phút thôi,” Amarella trấn an, gật đầu.

Không nói thêm lời nào, cậu chạy vội ra khỏi căn hộ, hướng về cửa hàng nơi Wiich đang làm việc. Đường phố vào đêm dường như dài hơn thường lệ, nhưng cậu không cho phép mình chậm lại.

Khi bước vào cửa hàng, cậu lấy đúng những gì cần thiết: bảy lọ thuốc sát trùng đóng băng , băng gạc, một chiếc búa nhỏ, vài cuộn băng cá nhân, và một ít đồ ăn khô. Những thứ này sẽ giúp Amarella xử lý những vết thương, làm dịu cơn đau và đảm bảo an toàn cho những người cậu vừa cứu. Cậu còn cẩn thận lấy thêm vài túi đá băng để giảm đau cho những vết thương khó chịu mà những chiếc vòng kia gây ra.

Quay lại căn hộ bỏ hoang, Amarella nhanh chóng bước vào, đôi tay thoăn thoắt chuẩn bị các dụng cụ y tế và nước uống cho mọi người.

“Bình tĩnh nào, tôi sẽ làm nhẹ nhàng thôi,” cậu nói với Mona, đặt nhẹ túi đá lên mắt cá chân cô bé, chuẩn bị tháo vòng.

Amarella mở nắp bảy lọ đống băng, từng giọt dung dịch tỏa hơi lạnh bốc lên, khiến không khí như lạnh đi tức thì. Cậu nhìn Mona, ánh mắt kiên quyết, nhẹ nhàng trấn an, “Đổ nhé, hơi đau đấy, nhưng chỉ một chút thôi.”

Mona nín thở khi cậu bắt đầu đổ từng chút dung dịch lên vòng kim loại đang gắn chặt vào mắt cá chân cô bé. Chất lỏng băng giá tràn qua bề mặt thiết bị, khiến kim loại nhanh chóng đông cứng lại, giữ chặt những chiếc kim lò xo nguy hiểm bên trong. Ngay lúc đó, một cây kim bén bật lên và đâm vào da cô bé. Mona rít lên trong đau đớn, gương mặt nhăn lại, nhưng không có chút chất độc nào tràn vào nhờ lớp đông lạnh kịp thời ngăn cản.

“Đau quá…” cô thốt lên, giọng run rẩy.

Amarella không chần chừ, cậu siết chặt cây búa, mạnh tay giáng xuống thiết bị. Một tiếng rắc vang lên, chiếc vòng vỡ nát thành nhiều mảnh, lò xo và kim đều bung ra ngoài. Cậu nhanh chóng kéo những mảnh còn lại ra, nhẹ nhàng rút mảnh kim khỏi chân Mona rồi xoa thuốc vào vết thương để giảm đau và ngăn nhiễm trùng.

“Xong rồi,” cậu nói, ánh mắt dịu lại khi nhìn Mona nở một nụ cười yếu ớt. “Người kế tiếp nào.”

Trong căn phòng tồi tàn ấy, bảy người ngồi quanh chiếc bàn gỗ cũ, bữa ăn đơn giản bày ra trước mặt. Ánh đèn từ phố bên ngoài le lói xuyên qua cửa sổ nứt vỡ, rọi lên từng gương mặt với những câu chuyện cuộc đời xếp chồng trên những vết sẹo cũ. Mona nhìn Amarella với ánh mắt lấp lánh cảm kích, cô bé lên tiếng:

“Cảm ơn cậu... nhưng cậu là ai vậy?”

Amarella nhếch môi, ánh nhìn lạnh lẽo lướt qua từng người, như cân nhắc. “Vài tháng ở đây, tôi chỉ vô tình nhận ra thành phố này như một bãi rác khổng lồ,” cậu đáp, giọng khàn. Không khí trở nên im lặng kỳ lạ. Những người khác bắt đầu ngồi lại nghiêm túc, riêng Mona nắm chặt tay, giọng nghẹn ngào, “Em chỉ muốn về nhà... muốn đoàn tụ với gia đình.”

Một người khác lên tiếng, “Tôi cũng muốn về, cả gia đình cần tôi...” nhưng Amarella không nhượng bộ, lắc đầu nhẹ, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm khắc.

“Im lặng một chút nào!” cậu lên tiếng, phá vỡ nỗi xúc động chung quanh. “Ai cũng muốn về cả. Nhưng tình hình là tôi không đủ khả năng bảo vệ tất cả các người được, ít nhất là ngay lúc này.” Một làn sóng bất mãn dâng lên, một người đàn ông đứng dậy, chân đau lảo đảo. Với cơn giận dồn nén, anh đấm vào vai Amarella một cú không nhẹ. “Cậu nghĩ chúng tôi khổ sở thế nào cậu có hiểu không?!” anh hét.

Amarella bình thản đưa tay đỡ lấy anh, đỡ anh ngồi xuống ghế. “Nhưng mọi người phải giúp tôi thì tôi mới giúp mọi người được. Chúng ta phải thử một lần liều lĩnh. Vì tôi còn một chút ký ức mờ nhạt...” Cậu ta thở hắt ra, vẻ như đang cố xâu chuỗi một chuỗi suy nghĩ lộn xộn. “Hình như tôi từng làm việc cho một băng nhóm...”

Berteriak ngồi gần đấy bật cười chua chát, “Cậu nói cậu cũng là một tên khốn giống như mấy người ở thành phố này á?”

Amarella khẽ gật đầu, “Một tên khốn… nhưng là một tên khốn biết phải trái, ít ra trong quá khứ.” Cậu ngừng lại, để cho câu nói ngấm vào họ. Mọi người xung quanh lặng đi trong sự bất ngờ, vừa ngạc nhiên, vừa có phần tò mò.

“Và còn điều này nữa...” Amarella nhìn xuống đất, hít một hơi dài như lấy sức mạnh, rồi nói với giọng châm chọc, “Trong đầu tôi có một bà trùm... và cũng có thể tôi hơi điên. Nhưng để sống ở cái thành phố rác rưởi này, đôi khi thành phố mới điên ”

Berteriak sợ sệch “Vậy cậu đích thực là tên điên rồi.”

Amarella vỗ tay lớn, khiến mọi người giật mình. “Đúng vậy! Giờ mọi người nghe đây. Từ giờ, gọi tôi là Trùm. Mấy người sẽ giúp tôi. Chúng ta sẽ tạo nên một cuộc hỗn loạn, cướp sạch những kẻ đáng khinh trong thành phố này. Và chúng ta sẽ cười vào mặt chúng khi chúng bị hạ bệ. Đồng ý không?”

Một sự phấn khích len lỏi qua căn phòng. Những gương mặt vừa sợ hãi, vừa ngạc nhiên, nhưng đôi mắt của từng người bắt đầu ánh lên hy vọng, một niềm tin kỳ lạ. Amarella đứng dậy, nắm tay lại như muốn truyền sức mạnh cho họ. Từng người một bắt đầu cười lớn, và chấp nhận bước vào kế hoạch táo bạo nhất của đời mình.

Anh chàng nằm dưới đất, gương mặt nhăn nhó đầy giận dữ. Anh ta lẩm bẩm trong hơi thở đứt quãng, “Cái tên ngông cuồng này... nghĩ mình là ai mà xưng trùm chứ?”

Anh rít lên, giọng vẫn còn cay cú, “Cậu tưởng cậu là ai mà ra lệnh cho chúng tôi? Lũ khốn kiếp như cậu chỉ là cặn bã của cái thành phố rác rưởi này!”

Anh tiếp tục lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên sự khinh bỉ, “Một tên khùng... điên... chẳng có gì ngoài cái mồm. Đồ trùm rởm, để rồi xem cậu làm được cái quái gì!”

Ngừng một lúc, anh ta nhổ nước bọt xuống đất, như muốn trút cơn giận cuối cùng, “Tao ở đây vì cần sống, không phải để làm lính cho tên rồ nào đó!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro