78
Một đêm khuya âm u tại khu cảng biển, ánh đèn mờ của những trụ đèn thắp sáng lờ mờ qua làn sương, tôn lên khung cảnh u ám và lặng lẽ. Tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ như những âm thanh thì thầm của các giao dịch ngầm diễn ra. Bên trong tòa trụ sở cảnh sát gần đó, một nhóm điều tra viên đã sẵn sàng cho ca tuần tra của mình, họ chuẩn bị tiến vào một khu vực mà pháp luật gần như chỉ là tấm màn mỏng manh che phủ các hoạt động phi pháp.
Ở phía bến cảng, một chiếc tàu hàng nặng nề tiến vào. Thuyền trưởng, với vẻ mặt lạnh lùng và kiên quyết, ra hiệu cho các thủy thủ xuống tàu. Mọi thứ diễn ra trong lặng lẽ nhưng lại toát lên không khí của một thứ quyền lực ngầm. Những người vận chuyển lướt qua các con hẻm tối, cẩn thận kéo các thùng hàng xuống từ tàu và di chuyển chúng đến các kho chứa mà không một lần liếc nhìn đám quan sát xung quanh.
Khi các điều tra viên đến gần, họ chú ý đến một số người đang tập trung làm thủ tục cho các kiện hàng. Những người này ăn mặc kín đáo, đôi mắt sắc bén, luôn nhìn xung quanh một cách cảnh giác. Mỗi người dường như có một nhiệm vụ riêng có kẻ làm nhiệm vụ ghi chép, kẻ khác lại đứng lù lù canh gác như một bức tường thị uy.
Bên một góc khuất, người của tàu lần lượt tiến tới bàn kiểm tra, tay cầm các tờ giấy được gấp nhỏ, trên đó là danh sách hàng hóa ngắn gọn, phần lớn được ghi bằng các ký hiệu lạ. Từng người một ký tên vào sổ nhận hàng bằng những chiếc bút đủ màu, mỗi màu có ý nghĩa riêng: bút đen cho hàng thường, bút xanh cho hàng nguy hiểm, và bút đỏ đặc biệt dành cho những lô hàng “miễn kiểm tra.”
Điều tra viên giấu mình trong bóng tối, lặng lẽ quan sát. Khi thấy một thành viên của tàu lấy chiếc bút đỏ ra ký, viên cảnh sát hiểu ngay đó là dấu hiệu của hàng hóa không cần qua kiểm tra. Người làm thủ tục gật đầu, nhanh chóng đóng dấu xác nhận rồi nói nhỏ, “Không cần kiểm tra hàng ở tàu đó, thông qua đi.”
Mọi thứ diễn ra với sự điềm tĩnh đến rợn người. Điều tra viên chú ý thấy các dấu hiệu ngầm ở đây hoạt động rất trơn tru, từ màu bút ký cho đến những cách cử động tay kín đáo ra hiệu cho nhau. Nếu có bất kỳ ánh đèn nào lóe lên ở bến cảng, hoặc bất kỳ động tĩnh nào lạ thường, họ sẽ ngay lập tức được thông báo. Đội ngũ này dường như có quy tắc ngầm rõ ràng, khiến cho mọi hoạt động diễn ra trong sự im lặng đầy đe dọa.
Một tên quản lý, dáng người cao lớn và đôi mắt sắc lạnh, đứng ở lối vào, quan sát chặt chẽ từng chiếc xe tải đến lấy hàng. Không một ai dám cãi lời hắn, chỉ cần một cái nhíu mày của hắn cũng đủ để đám thủy thủ và nhân viên khuân vác nhanh chóng rời khỏi khu vực. Thậm chí, hắn không cần ra lệnh bằng lời mọi chỉ thị đều được truyền qua ánh mắt và những cái gật đầu tinh vi.
Xung quanh khu vực làm thủ tục, các nhân vật quyền lực ngầm tụ tập thành nhóm, mỗi người đều có vẻ ngoài đáng sợ, mang trong mình những bí mật và mục đích khác nhau. Một gã râu ria rậm rạp khoác áo da đen đứng cạnh chiếc xe tải, kiểm tra từng kiện hàng với ánh mắt sắc lẹm, vẻ mặt không có chút biểu cảm nào, như thể hắn đã quá quen với các giao dịch nguy hiểm.
Ở phía xa, vài người đàn ông đeo kính râm đen và đội mũ lưỡi trai che nửa mặt ngồi uống rượu, thi thoảng lại bật cười ầm ĩ, âm thanh của họ vang lên khắp khu bến cảng, phá vỡ sự yên tĩnh nặng nề của đêm khuya. Họ trò chuyện về những lô hàng sắp tới, những giao dịch đã thành công và những kẻ đã biến mất một cách đầy bí ẩn.
Điều tra viên giấu mình, căng mắt nhìn từng chi tiết, ghi chép lại từng hành động của đám người ngoài vòng pháp luật. Tuy nhiên, anh hiểu rằng việc đi sâu vào điều tra là cực kỳ nguy hiểm; chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến anh bị phát hiện và không bao giờ quay trở lại.
Anh nghe thấy một tên đứng gần đó cười nham hiểm, giọng nói trầm khàn, đầy vẻ đe dọa, “Nếu có ai dám cản đường tao… mày biết đấy, chẳng ai thoát nổi khỏi nơi này mà vẫn còn nguyên vẹn.” Lời nói đó vang lên trong đầu điều tra viên, nhắc nhở anh về sự mỏng manh của pháp luật nơi này, nơi mà những kẻ quyền lực luôn đứng trên mọi điều luật.
Khi những kiện hàng cuối cùng được chất lên xe, đoàn xe tải rời khỏi cảng, biến mất trong màn đêm như chưa từng xuất hiện. Tại cảng, đám thủy thủ và nhân viên làm thủ tục lặng lẽ giải tán, để lại một bến cảng trống trải, yên tĩnh đến đáng sợ. Điều tra viên, với những ghi chép và nhận định trong đầu, lẳng lặng rời khỏi hiện trường, hiểu rằng mình đã tiến vào thế giới của những kẻ ngoài vòng pháp luật, nơi mà mọi luật lệ đều có thể bị thay đổi chỉ bằng một cái gật đầu của kẻ quyền lực.
những điếu thuốc lập lòe trong tay đám người khuân vác, khói trắng lơ lửng trên cao rồi tan dần vào màn đêm đặc quánh. Gã quản lý vứt tàn thuốc xuống, nghiền nát dưới chân rồi phẩy tay ra hiệu.
Những chiếc cần cẩu vươn lên, móc vào từng thùng hàng lớn và từ từ nâng khỏi mặt đất, tiếng động cơ ù ù đinh tai. Từng kiện hàng nặng nề được nhấc lên như thể không trọng lượng, lắc lư rồi đáp xuống những chiếc xe tải chờ sẵn. Đám tài xế kiểm tra hàng qua loa rồi nhanh chóng đóng cửa xe, nổ máy. Bánh xe lăn trên mặt đường ướt, để lại những vệt dài. Cả đoàn xe nối đuôi nhau rời khỏi cảng, biến mất vào bóng đêm, như chưa từng có ai ghé qua nơi này.
Tại Bên ngoài cửa hàng của Wiich, cánh cửa với phần hoa văn như những chiếc răng nghiến nghiến đã bị đập phá tan tành, những mảnh vỡ vương vãi dưới ánh đèn đêm. Một nhóm người lạ mặt lách qua lối vào bị phá hủy, động tác nhanh nhẹn và cẩn trọng. Họ bước qua những đống đồ lộn xộn, gương mặt không để lộ chút cảm xúc, rồi lần lượt đặt xuống sàn từng mảnh giấy rời, như những mẩu thư mang đầy ý nghĩa bí mật. Xong xuôi, cả nhóm rút lui, không một dấu vết, như những bóng ma tan vào bóng tối.
Wiich, ở tầng trên, thoáng nghe tiếng động liền bước xuống, ánh mắt lo âu xen lẫn cảnh giác. Khi phát hiện những mẩu thư kỳ lạ rải rác trên sàn, cô không nghĩ ngợi gì thêm, nhanh tay gom chúng lại, những tờ giấy run rẩy như chính lòng cô đang dậy sóng. Cô cất gọn chúng vào tủ, khép cửa lại một cách khẽ khàng nhưng dứt khoát, vừa kịp lúc Amarella xuất hiện ở cửa cầu thang, ánh mắt cậu ngái ngủ nhưng tò mò, dường như vừa nghe thấy tiếng động.
“Có chuyện gì thế, chị?” Amarella khẽ hỏi, nét mặt đầy nghi hoặc.
Wiich nở một nụ cười dịu dàng, nhưng trong đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo khó nắm bắt. “Không có gì đâu, chỉ là gió thôi. Em về phòng nghỉ đi, hôm nay trời lạnh lắm.”
Amarella ngần ngừ, ánh mắt nhìn thoáng qua cánh cửa đã bị hư hỏng. Cậu cảm nhận được sự lạ lùng từ biểu hiện của Wiich, nhưng rồi cũng đành quay trở lại phòng. Đằng sau cậu, Wiich đứng lặng, đôi mắt sắc bén lấp lánh, tay khẽ đặt lên tủ, nơi những mẩu thư kia đã được giấu kín. Cô thì thầm một mình, như lời tự nhủ đầy quyết tâm:
"Không được phép để lộ ra... không một ai."
Cả ngày hôm đó, cửa hiệu đông vui khác lạ. Những khách hàng nối đuôi nhau bước vào, nở nụ cười niềm nở chào Wiich. Người này rôm rả hỏi thăm, người kia trò chuyện về đủ thứ chuyện đời thường. Wiich khéo léo đón tiếp, tận tình giới thiệu những loại dược phẩm với giọng điệu nhẹ nhàng mà thân thiện.
Khách hàng thích thú bàn tán về những công dụng kỳ diệu của từng loại thuốc, khen ngợi tài năng của cô chủ cửa hiệu. Trong không gian ấm cúng của cửa hàng, tiếng cười đùa vang lên như những nốt nhạc, tạo cảm giác yên bình và gần gũi. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ, chiếu lên những lọ dược liệu lấp lánh, làm mọi thứ trong cửa hiệu trở nên lung linh, rạng rỡ.
Wiich mỉm cười, một cảm giác yên bình lan tỏa trong lòng cô khi nhìn dòng người rời khỏi cửa hiệu với gương mặt rạng ngời. Những chuyện rắc rối ban sáng dường như tan biến vào không khí, để lại một không gian thanh thản và đầy sức sống.
Amarella lúi húi dọn dẹp, tay thoăn thoắt lau chùi từng kệ thuốc, từng góc nhỏ trong cửa hàng. Nhìn cậu làm việc, không ai nghĩ rằng đây là một người mới chỉ ghé qua, mà như một nhân viên gắn bó lâu năm với nơi này.
Cậu cẩn thận sắp xếp lại những lọ dược liệu theo thứ tự, chỉnh chu từng hàng một cách tỉ mỉ. Đôi lúc, cậu lại ngước lên nhìn Wiich, như chờ một lời khen ngợi, nhưng rồi lại giả vờ cúi xuống tiếp tục công việc khi thấy cô mải đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Không gian cửa hiệu thoảng mùi hương thảo mộc, hòa cùng tiếng lách cách nhẹ nhàng khi Amarella di chuyển đồ đạc.
Mỗi lần dọn xong một kệ, cậu lại lùi lại ngắm nghía, đảm bảo rằng mọi thứ trông thật hoàn hảo. Wiich thoáng liếc nhìn cậu, bất giác nở một nụ cười mỉm, vẻ ấm áp hiện lên trong ánh mắt.
Trong buổi đi ăn hôm đó, Amarella hăm hở đề nghị được trổ tài nấu vài món mà cậu vừa học được. Cậu cẩn thận chuẩn bị một món gà ướp gia vị, đặt hết tâm huyết vào từng bước nhỏ. Từng miếng thịt được cậu ướp kỹ lưỡng với các loại gia vị thơm phức, cố gắng cân đo đong đếm mọi thứ một cách chuẩn chỉnh. Nhưng khi món ăn vừa xong, màu sắc không quá bắt mắt, và mùi thơm cũng chỉ thoang thoảng.
Wiich cầm đũa nếm thử một miếng, ánh mắt thoáng chút ngập ngừng. Miếng gà hơi khô, phần gia vị không hoàn toàn thấm đều. Mùi hương thơm lên nhè nhẹ nhưng chưa đủ dậy mùi như một món gà ướp hoàn hảo.
"Ừm... cũng khá đấy, Amarella," cô mỉm cười nhẹ nhàng, cố nén nụ cười hơi lém lỉnh khi thấy cậu đang hồi hộp chờ phản ứng. "Chị nghĩ món này cần thêm chút thời gian ướp, với lại có thể giảm muối đi một chút. Nhưng mà... em làm tốt rồi. Lần sau chắc chắn sẽ ngon hơn thôi."
Amarella gãi đầu, cười ngượng ngùng. "Em sẽ cố gắng, lần sau chị sẽ phải khen em hết lời luôn đấy!"
Cả hai bật cười, và bữa ăn hôm đó dù món chính không quá hoàn hảo, nhưng lại tràn đầy niềm vui và sự động viên, tạo nên một buổi tối thật ấm áp.
Amarella, trong cơn buồn ngủ đầy mệt mỏi, lặng lẽ rời khỏi nhà Wiich giữa đêm. Cậu cẩn thận mở cửa, bước ra ngoài với chiếc khẩu trang đã chuẩn bị sẵn, lôi theo mớ bản đồ chi chít những dấu hiệu mờ ám mà cậu đã ghi lại trong thời gian tìm hiểu về khu vực này. Trên tấm bản đồ, vô số điểm đỏ đánh dấu nơi những hoạt động mờ ám xảy ra, cùng những đường nét nguệch ngoạc như lời nhắc nhở cho những gì cậu dự định sẽ làm.
"Được rồi," Amarella thì thầm qua lớp khẩu trang, ánh mắt sắc lạnh. "Đêm nay sẽ không có chỗ cho bọn chúng."
Cậu đi sâu xuống con đường khuất nẻo, một bầu không khí lạnh lẽo và nặng nề bao phủ lấy không gian xung quanh. Khi tới gần nơi mà tấm bản đồ ghi lại, cậu nhìn thấy một căn phòng hầm tối tăm phía trước. Từng ánh đèn lập lòe, như thể nơi đây đang cố giấu đi điều gì đó kinh khủng. Khi Amarella bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến cậu đông cứng trong giây lát. Đám người cầm vũ khí, ép buộc các con tin phải đánh đấm nhau đến kiệt sức. Máu me và mồ hôi thấm đầy sàn nhà, từng tiếng rên rỉ và tiếng la hét vang vọng trong không gian âm u.
"Xin... cứu với..." Một đứa trẻ nhìn thấy cậu từ xa, ánh mắt hoảng loạn và sợ hãi.
Amarella giận dữ nhìn quanh, thấy cả những đứa trẻ khác, trói chặt và bị đe dọa dưới lưỡi kiếm của lũ tay sai độc ác. Tim cậu đập mạnh, cảm giác phẫn nộ dâng trào. "Ôi không... bọn này phải trả giá."
Ánh mắt cậu nhìn lại bản đồ, xác nhận rằng đây chỉ là một trong số 2nơi mà cậu đã phát hiện ra. Cậu thầm nghĩ: "Quá nhiều như vậy ư?"
Nhưng rồi, không cần suy nghĩ thêm, Amarella lấy ra chiếc gậy bằng sắt, gương mặt cậu biến đổi đầy u ám và quyết tâm. Bóng cậu trùm lấy đám người đang lẩn khuất trong góc tối. Không một lời nói, không một tiếng động thừa, cậu vung gậy lên, lao vào đám tay sai trong cơn giận dữ.
Những tiếng gậy va chạm vang lên sắc lạnh trong đêm tối, từng đòn đánh mạnh mẽ và chính xác. Amarella không hề nhân nhượng, mỗi cú vung gậy là sự bộc phát của cơn tức giận cậu kìm nén suốt bao lâu. Đám tay sai ngã xuống từng người một, tiếng la hét và kêu cứu hỗn loạn bao trùm cả căn hầm.
Và khi ánh đèn nhạt dần, cậu đứng giữa đống đổ nát, tiếng thở nặng nề giữa không gian lạnh lẽo, đôi mắt lấp lánh ánh giận dữ. Cậu đưa tay lau nhẹ vết máu dính trên gậy, một ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu: "đã bắt đầu rồi , mọi người theo tôi chứ" con tin sợ hãi đi theo cậu.
Amarella dắt nhóm người bị giam giữ đi ra ngoài, đôi mắt cậu lướt qua từng gương mặt đầy sợ hãi, từng bước đi chậm rãi nhưng kiên định giữa con đường tối tăm. Cậu cúi xuống, trấn an một đứa trẻ đang nắm chặt lấy tay mình.
“Em còn ổn không?” Amarella hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng, cậu quan sát các vết thương và cả thứ rất bất thường trên chân cô bé
“Em… em ổn,” đứa trẻ lắp bắp trả lời, ánh mắt vừa lo sợ vừa hi vọng.
Amarella quay sang những người khác, từng người đều rệu rã nhưng vẫn cố giữ vững. “Mấy người nữa ổn chứ? Tôi sẽ đưa mọi người ra khỏi đây, cứ bám theo tôi nhé ”
Amarella quay sang những người khác, từng người đều rệu rã nhưng vẫn cố giữ vững. “Mấy người nữa ổn chứ? Tôi sẽ đưa mọi người ra khỏi đây, cứ bám theo tôi nhé ”
Cả nhóm đi qua hành lang tối mờ, bước chân nặng trĩu, tưởng chừng như mọi thứ đang dần an toàn hơn. Nhưng vừa qua khúc quanh, Amarella lập tức khựng lại. Một đám người đeo mũ trùm đầu xuất hiện chắn đường. Chúng đứng yên lặng, chỉ có đôi mắt lấp lóe dưới lớp áo choàng, vẻ mặt vô cảm như không một chút thương xót hay nhân tính hay do họ nhìn có vẻ lạnh lùng nên Amarella khá đề phòng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro