42
Hắn bước đi nhẹ nhàng, mỗi bước đều toát lên sự tự tin. Cầu thang hẹp nối ngang qua phòng điều khiển và một đám đông những người lính, tay lăm lăm những khẩu súng sáng bóng – vũ khí do chính các chuyên gia trong phòng thí nghiệm tạo ra. Ánh mắt hắn lướt qua họ, tai chăm chú lắng nghe những cuộc trao đổi của các tổ đội đang chuẩn bị xuất phát.
“Tự hào thật đấy,” một tên trong nhóm lính lên tiếng, giọng trầm vang lên giữa không gian đầy áp lực.
"Amarella đã được chuyển đi với đội ngũ bảo vệ dày đặc," một giọng khác đáp lại, pha chút lo lắng.
Hắn ta mỉm cười, rút ra chiếc chìa khóa nhỏ từ túi áo. Tiếng kim loại va chạm vang lên khe khẽ khi hắn đưa chìa vào ổ. Cánh cửa mở ra, để lộ một bộ đồng phục điều khiển được treo gọn gàng phía trong. Bộ trang phục này, thứ mà bao người thèm muốn, giờ là của hắn. Hắn chậm rãi khoác nó lên người, cảm nhận từng đường nét vải ôm lấy cơ thể.
"Bắt đầu thôi," hắn liếm môi , đôi mắt lóe lên niềm hứng khởi khó tả. Hắn bước vào vị trí điều khiển, ngồi xuống ghế với những nút bấm và màn hình hiển thị xung quanh. Đôi tay hắn lướt nhẹ trên các bảng điều khiển, như thể đây là một phần cơ thể của hắn, đã quen thuộc từ lâu.
“Háo hức quá,” hắn thì thầm, ánh mắt không rời khỏi màn hình đếm ngược đang hiện lên trước mặt.
Thời gian trôi qua chậm chạp, từng giây kéo dài như một nhịp đập mạnh mẽ trong lòng ngực hắn. Tiếng kêu rì rì của các thiết bị xung quanh càng khiến không gian trở nên căng thẳng, một sự chờ đợi đầy kích thích nhưng cũng ngập tràn nguy hiểm. Hắn biết, chỉ cần vài giây nữa thôi, mọi thứ sẽ được bắt đầu. Và khi đó, hắn sẽ là người điều khiển tất cả.
Những chiếc xe tải cồng kềnh, mang theo lớp bụi mờ dày đặc, ầm ầm tiến qua con đường lớn. Bánh xe lăn đều, nghiền nát những viên đá nhỏ dưới mặt đường, tạo nên những âm thanh chói tai, xé toạc không gian yên ả của vùng ngoại ô. Bầu trời xám xịt, như đang ủ dột đè nén mọi thứ. Hàng chục lính đánh thuê, khoác trên mình bộ giáp nặng nề, với ánh mắt vô cảm nhìn về phía trước. Gió thổi tung những lá cờ đen mang biểu tượng của đội quân, phất phơ trên không trung, như những chiếc bóng vô hồn trôi dạt.
Người dân hai bên đường, trong những căn nhà cũ kỹ, đổ nát, lặng lẽ dõi theo đoàn xe với ánh mắt pha lẫn giữa lo sợ và hiếu kỳ. Những ánh mắt trẻ thơ trốn sau rèm cửa, lén lút nhìn theo, trong khi những người lớn thì khẽ cúi đầu, như thể tránh không để ánh nhìn của họ chạm phải những người lính. Mùi kim loại và thuốc súng phảng phất trong không khí, hòa cùng mùi đất bụi, càng làm không gian thêm ngột ngạt.
Chuyến đi băng qua những vùng đất hoang tàn, nơi mà cỏ dại mọc đầy và những mảng đất khô cằn nứt nẻ. Những tòa nhà bỏ hoang nằm trơ trọi, những dấu vết còn sót lại của một thời đã qua, giờ chỉ là những cái bóng đổ xuống mặt đất dưới ánh nắng yếu ớt. Một vài chiếc xe cũ nát bị bỏ lại ven đường, phần khung xe gỉ sét hằn sâu dưới tác động của thời gian, như minh chứng cho những gì nơi đây từng trải qua.
Mặc cho vẻ bề ngoài bình yên, sâu trong lòng đoàn xe, là những dòng suy nghĩ hỗn loạn. Những người lính đánh thuê, dù đã quen với cuộc sống bấp bênh, nhưng không ai có thể che giấu được sự căng thẳng. Những tiếng thì thầm, những ánh mắt lo âu, lướt qua giữa những tiếng động cơ rền rĩ. Chiếc xe rung lắc khi đi qua những đoạn đường gồ ghề, như báo hiệu cho một điều gì đó đang đến gần.
Những ánh đèn le lói từ phía chân trời, thành phố hiện lên mờ ảo giữa làn sương mỏng. Đoàn xe càng lúc càng tăng tốc, như đang chạy đua với thời gian. Thành phố phía trước không hứa hẹn sự bình yên, mà là một cơn bão đang chực chờ bùng nổ.
Khi đoàn xe tiến đến gần khu rừng, không gian dần thay đổi theo cách mà ai cũng có thể cảm nhận được. Những cơn gió từ xa bắt đầu thổi mạnh hơn, mang theo một thứ cảm giác lạ lùng len lỏi qua những khe cửa kính xe. Gió cuốn theo những hạt cát nhỏ, bám vào lớp kính, để lại những vệt dài nhòe nhoẹt trên bề mặt bụi bặm, như thể bầu trời đang khóc vì điều gì đó chưa rõ.
Khu rừng hiện ra trước mắt, đẹp đến kỳ lạ. Những cây cổ thụ to lớn với thân cây uốn lượn như rễ đang bò lên từ lòng đất. Lá cây xanh mướt, nhưng lại phát ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ, tựa như chúng hấp thụ năng lượng từ đất trời. Ánh sáng ấy, trong không gian đầy mây mù và bụi bặm, trở thành một cảnh tượng hoàn mỹ, đối lập hoàn toàn với vùng đất hoang tàn vừa đi qua.
Đoàn xe giảm tốc, từng chiếc xe lần lượt dừng lại trước một chốt kiểm soát cũ kỹ, nằm giữa lối vào khu rừng. Những người lính trên xe bắt đầu xôn xao, từng người lục túi áo hoặc balo để lấy ra những tờ giấy thông hành. Một tấm bảng bằng kim loại đã gỉ sét treo lơ lửng trên cổng, với những dòng chữ cũ kỹ khắc vào, thông báo rằng chỉ những ai có thông hành mới được phép đi tiếp.
Một người lính trong bộ giáp xám bước xuống, cầm trên tay tờ giấy thông hành nhăn nheo, đi đến phía người gác cổng. Người gác cổng, một ông già với mái tóc bạc trắng và đôi mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào tờ giấy, rồi chậm rãi gật đầu. Ông ta cầm con dấu bằng gỗ cũ kỹ, đóng mạnh xuống từng tờ thông hành, như thể mỗi cú đóng dấu là một sự chấp nhận im lặng của khu rừng.
Gió vẫn thổi mạnh, làm lay động những ngọn cây, khiến những chiếc lá phát ra tiếng xào xạc. Cả khu rừng như đang sống dậy, theo dõi từng bước tiến của đoàn xe. Ánh sáng xanh từ những chiếc lá phản chiếu lên mặt đất, biến nó thành một tấm thảm phát sáng kỳ diệu, dẫn lối đoàn xe vào sâu trong vùng đất kỳ bí. Mặc dù cảnh vật đẹp đến nao lòng, nhưng không ai trong đoàn xe có thể hoàn toàn an tâm. Khu rừng này, dù đẹp đến đâu, vẫn ẩn chứa những điều không thể lường trước được.
Càng tiến sâu, gió càng mạnh hơn, những cơn gió như đẩy lùi, như thử thách từng bước tiến. Những người lính ngồi trong xe cảm nhận rõ ràng áp lực của thiên nhiên, nhưng họ vẫn tiếp tục tiến về phía trước, xuyên qua cảnh vật tuyệt mỹ nhưng đầy hiểm họa chực chờ.
Đoàn xe tiến sâu vào rừng, không gian dần dần chuyển mình, từ một vẻ đẹp huyền ảo sang một điều gì đó mang hơi hướng đáng ngại. Những ánh sáng xanh kỳ diệu từ lá cây giờ đây lấp lánh, nhưng không còn là sự êm dịu ban đầu mà như ánh sáng báo hiệu của sự nguy hiểm sắp ập đến. Gió rít từng cơn, làm những tán cây khẽ rung, như thể khu rừng đang thì thầm lời cảnh báo. Những người lính đánh thuê, vốn đã quen thuộc với hiểm nguy, bắt đầu căng thẳng hơn. Mọi ánh mắt đều dán chặt vào khu rừng phía trước, nơi bóng tối dần trở nên dày đặc và kỳ lạ.
Bất thình lình, một âm thanh khủng khiếp vang lên từ sâu trong rừng, giống như tiếng gào thét của hàng trăm sinh vật đang hoảng loạn. Đội hình lính đánh thuê lập tức được triển khai, những khẩu súng công nghệ cao phát sáng trong đêm tối, các thanh kiếm phát ra ánh lửa xanh của phép thuật được rút ra, sẵn sàng cho bất kỳ điều gì sắp tới. Không khí căng thẳng, mỗi hơi thở đều nặng nề và lo âu.
Chúng xuất hiện từ khắp mọi hướng. Những sinh vật dị thường, với hình dáng quái dị chưa từng được ghi nhận, nhảy ra từ bóng tối. Chúng có đủ mọi kích cỡ và hình dạng, từ những sinh vật bé nhỏ với bộ lông đen nhánh như hắc ám, đến những quái vật khổng lồ với lớp da xù xì, gai góc. Những con mắt đỏ rực, tỏa ra ánh sáng điên cuồng và khát máu. Tiếng chân chúng dẫm lên mặt đất, tạo ra những rung chuyển nhè nhẹ nhưng liên tục, như hàng trăm nhịp tim cùng đập đồng loạt trong không gian.
"Tấn công!" – Tiếng hô vang của người chỉ huy cắt ngang sự tĩnh lặng chết chóc. Những khẩu súng bắt đầu nã đạn, từng viên đạn năng lượng xanh lét, sáng rực như những tia sáng cắt ngang màn đêm, nhắm thẳng vào những sinh vật đang lao đến. Tiếng súng nổ, tiếng thét xé toang bầu không khí. Đạn xé toạc thân thể những sinh vật nhỏ, làm chúng nổ tung thành hàng loạt bụi khói đen. Nhưng những con quái vật lớn thì không dễ dàng như vậy. Chúng gầm lên, những con mắt đỏ rực xoáy sâu vào đội lính, không chút sợ hãi.
Một trong những sinh vật khổng lồ, với đôi cánh da dài, bật lên không trung, lao thẳng xuống với tốc độ đáng kinh ngạc. Nó vung cánh, tạo ra những luồng gió mạnh mẽ khiến hàng loạt lính ngã nhào. Nhưng họ không hề yếu đuối. Phép thuật lập tức được kích hoạt. Những vòng tròn ma thuật phát sáng dưới chân các pháp sư của đội. Một luồng ánh sáng chói lóa bắn ra, bao trùm lấy sinh vật khổng lồ, nhấn chìm nó trong lửa địa ngục. Tiếng gào thét của con quái vật vang vọng, nhưng nó nhanh chóng bị thiêu rụi, hóa thành tro bụi trong khoảnh khắc.
Cả khu rừng như sống dậy. Những dây leo từ dưới lòng đất vươn lên, quấn lấy những chiếc xe và người lính. Mỗi sợi dây như mang trong mình sức sống của khu rừng, mạnh mẽ và không thể phá vỡ. Nhưng lính đánh thuê không dễ dàng bị khuất phục. Một người lính cao lớn, trang bị bộ giáp công nghệ với những vũ khí nặng nề, bước ra khỏi xe, rút thanh gươm điện tử, vung mạnh. Ánh sáng chớp lên trong đêm tối, những dây leo bị cắt đứt, cháy xém dưới lưỡi gươm. Các sinh vật khác nhanh chóng triển khai những phép thuật bảo vệ, tạo ra những màn chắn ánh sáng màu lam chói lóa, đẩy lùi đợt tấn công bất ngờ.
Nhưng khu rừng không dừng lại. Từ trên cao, những sinh vật có đôi cánh như côn trùng khổng lồ xuất hiện, với đôi mắt phát sáng đầy ác độc. Chúng xé gió lao xuống, cánh đập mạnh như những con dao cắt xuyên không khí. Một trong số chúng chạm vào màn chắn phép thuật, nhưng không bị đẩy lùi. Thay vào đó, đôi cánh của nó phát ra luồng ánh sáng đỏ kỳ lạ, phá hủy tấm chắn trong nháy mắt. Phép thuật của khu rừng và những sinh vật này dường như không tuân theo quy luật thông thường.
Một cuộc đụng độ hỗn loạn bắt đầu. Những lính đánh thuê vừa phải chống lại hàng loạt quái vật, vừa phải đối phó với những hiện tượng dị thường của khu rừng. Những gốc cây tự nhiên nhô lên từ mặt đất, đâm thẳng vào những chiếc xe, hất văng chúng ra xa. Một số xe bị phá hủy ngay lập tức, bốc cháy dữ dội giữa không gian âm u. Các pháp sư của đội phải liên tục triển khai những phép thuật bảo vệ, trong khi những chiến binh với vũ khí công nghệ cao và phép thuật tấn công không ngừng vào bầy quái vật.
Một sinh vật khổng lồ, thân mình đầy gai nhọn, vươn lên từ lòng đất. Nó cao đến nỗi đầu nó chạm tới những tán cây cao nhất, gầm rú với tiếng vang làm rung chuyển cả khu rừng. Những lính đánh thuê với súng năng lượng tập trung hỏa lực vào nó, nhưng lớp da của sinh vật dày đến mức đạn chỉ để lại những vết cháy xém mờ nhạt. Phép thuật của những sinh vật cũng bị hấp thụ bởi một lớp giáp ma thuật bao quanh nó.
"Đưa tên lửa plasma vào vị trí!" – Người chỉ huy hét lớn. Một nhóm lính vội vã triển khai bệ phóng tên lửa. Luồng sáng xanh lục từ tên lửa phát ra, lao thẳng lên trời, rồi chạm vào sinh vật khổng lồ. Cả không gian bùng lên với một vụ nổ chói lòa, làm rung chuyển cả mặt đất. Sinh vật gầm rú trong đau đớn, ngã xuống với tiếng va chạm đất kinh thiên động địa, biến mất trong đống tro tàn và lửa cháy.
Cuộc chiến dường như không có hồi kết. Những sinh vật dị thường tiếp tục tràn ra từ mọi ngóc ngách của khu rừng, mỗi loài một hình dạng khác nhau, mang trong mình sức mạnh và sự hung bạo của thiên nhiên. Những người lính đánh thuê, dù có sức mạnh công nghệ và phép thuật, cũng dần dần kiệt sức trước làn sóng bất tận của kẻ thù.
Nhưng khu rừng không chỉ có quái vật. Đằng sau vẻ đẹp huyền ảo và kỳ bí của nó, có một bí mật cổ xưa nào đó, một sức mạnh mà những sinh vật này chỉ là phần nổi. Nhịp đập của khu rừng không chỉ đến từ quái vật, mà còn từ chính linh hồn của nó. Khu rừng không đơn thuần là một nơi chốn, mà là một thực thể sống, tồn tại qua hàng thế kỷ, với những bí ẩn mà chưa ai có thể khai phá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro