Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

30 🍻🧨

Amarella gục đầu xuống, đôi vai nặng trĩu, cảm giác như tất cả sức lực đã bị rút cạn. Những lời châm chọc của thực thể vẫn vang vọng trong đầu cậu, từng câu từng chữ đâm sâu vào tâm trí như những nhát dao sắc nhọn. Cậu cảm thấy như mình bị nuốt chửng trong biển cả của sự thất bại và vô vọng, không lối thoát.

Thực thể bước tới gần hơn, cúi xuống nhìn Amarella với ánh mắt đầy thỏa mãn. Hắn thở dài, làm ra vẻ thương hại. "Thôi nào, đừng như vậy chứ. Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà. Thật đáng tiếc khi cậu lại gục ngã nhanh đến vậy."

Amarella siết chặt nắm tay, những móng tay cắm vào da thịt đến bật máu, nhưng cậu không cảm thấy đau. Tất cả cảm xúc dường như đã bị đè nén, chỉ còn lại một khoảng trống rỗng trong lòng. Cậu không muốn nhìn thêm nữa, không muốn nghe thêm bất cứ điều gì từ  thực thể . Nhưng hắn vẫn không buông tha.

Thực thể đứng dậy, đưa tay lên như thể đang mời gọi. "Cậu biết không, ta có thể giúp cậu. Tất cả những gì cậu cần làm chỉ là từ bỏ mọi thứ mọi ước mơ, mọi hy vọng, mọi ký ức. Hãy để ta kiểm soát. Ta hứa sẽ đưa cậu đến một nơi mà không còn đau đớn, không còn thất bại. Một nơi mà cậu có thể được giải thoát."

Amarella ngước nhìn lên, đôi mắt mệt mỏi đối diện với ánh mắt của thực thể. Cậu biết rằng những lời nói đó là một lời mời gọi đầy cám dỗ, nhưng cũng là cái bẫy chết chóc. Thực thể muốn chiếm lấy hoàn toàn tâm trí của cậu, để biến cậu thành một con rối vô hồn.

Cậu có thể cảm thấy sự tăm tối dần bao phủ lấy mình, như một cơn bão lớn đang nuốt chửng mọi thứ. Nhưng sâu trong tâm hồn, Amarella vẫn còn một tia sáng nhỏ, dù mờ nhạt nhưng vẫn chưa tắt.

"Không," Amarella thì thầm, giọng nói khàn khàn nhưng kiên định. "Tôi không thể từ bỏ… Tôi không thể để mình biến mất…"

Thực thể bật cười, tiếng cười đinh tai nhức óc như muốn xé toạc không gian. "Ồ, vẫn còn một chút ý chí chống cự sao? Cậu thật sự nghĩ mình có thể chống lại ta ư? Cậu đơn giản chỉ là một con sâu yếu ớt mà thôi."

Amarella gượng dậy, cố gắng đứng lên dù đầu gối vẫn run rẩy. Cậu cảm nhận được sức mạnh yếu ớt từ tia sáng trong tâm hồn, nhưng đó là tất cả những gì cậu có.

"Cho dù tôi có thất bại bao nhiêu lần đi nữa… Cho dù tôi có yếu đuối… tôi vẫn sẽ không từ bỏ," Amarella nói, giọng cậu dần mạnh mẽ hơn. "Tôi sẽ không để cậu chiếm lấy tôi."

Thực thể nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng như băng. "Cậu nghĩ chỉ với ý chí yếu ớt đó có thể đánh bại ta sao? Thật đáng buồn."

Bỗng nhiên, ánh sáng từ tia sáng trong lòng Amarella bắt đầu lan tỏa ra xung quanh, đẩy lùi bóng tối đang bao phủ. Căn phòng trắng tinh khiết dường như trở nên sáng hơn, làm cho hình ảnh của thực thể trở nên mờ nhạt.

Thực thể nghiến răng, giọng hắn đầy giận dữ. "Cậu sẽ hối hận vì điều này, Amarella. Ta sẽ quay lại, và lúc đó, cậu sẽ phải trả giá."

Thực thể ngồi xuống cạnh Amarella, tay vỗ nhẹ lên ghế như thể mời gọi. "Được rồi, ta sẽ cho cậu thấy. Chỉ cần ngồi yên và xem thôi, không cần phải lo lắng gì cả. Dù sao thì cơ thể của cậu cũng đã tan thành từng mảnh sau cú nổ đó, nên việc cậu ngồi đây cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu."

Hắn bật chiếc TV lớn lên, màn hình hiện lên cảnh tượng sau vụ nổ. Những mảnh vỡ từ tòa nhà tan tác khắp nơi, khói bụi cuồn cuộn bốc lên trời. Cảnh sát và thợ săn tiền thưởng khắp nơi đều bị cuốn vào trong vụ nổ, chỉ còn lại những hình ảnh mờ nhạt của những người cố gắng thoát ra khỏi địa ngục đó.

"Cậu thấy không?" Thực thể nói, giọng đầy thích thú. "Mọi thứ cậu từng biết, từng đấu tranh, từng cố gắng bảo vệ… đều bị xóa sổ trong nháy mắt. Những thứ đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa khi tất cả đã hóa thành tro tàn."

Amarella cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên trong lòng, nhưng cậu không thể làm gì được ngoài việc ngồi đó và nhìn chằm chằm vào màn hình. Cảnh tượng tiếp theo hiện ra là đám đông hốt hoảng, chạy trốn khỏi những đống đổ nát và tiếng la hét tuyệt vọng vang vọng trong không gian. Những con người mà cậu từng biết, những khuôn mặt thân quen giờ chỉ còn là những vệt mờ nhòe trong ký ức.

"Cậu nghĩ rằng việc làm của mình có thể cứu vãn được điều gì đó sao?" Thực thể tiếp tục, giọng hắn đầy mỉa mai. "Cậu đã cố gắng bao nhiêu, chiến đấu bao nhiêu, nhưng cuối cùng, tất cả đều vô ích. Không có thứ gì cậu làm có thể thay đổi sự thật rằng mọi thứ rồi cũng sẽ sụp đổ."

Amarella cố gắng nuốt xuống cảm giác nghẹn ngào trong cổ, mắt cậu vẫn dán chặt vào màn hình. Cậu thấy hình ảnh của Cokeneko, với đôi mắt vẫn đầy kiên định và nụ cười lạnh nhạt trước khi cô hy sinh mình trong vụ nổ. Cô ấy đã chiến đấu đến giây phút cuối cùng, và cậu biết rằng cô ấy đã không hối hận về những gì mình đã làm.

"Cậu thấy không, Amarella?" Thực thể thì thầm, giọng nói như rắn độc trườn vào tai cậu. "Cậu sẽ không bao giờ thắng. Không bao giờ."

Chiếc TV tiếp tục chiếu cảnh tàn phá, nhưng Amarella bỗng thấy trong lòng mình có một điều gì đó đang thay đổi. Dù bị vây quanh bởi những hình ảnh của sự tuyệt vọng, một phần trong cậu vẫn từ chối chấp nhận điều đó. Cậu biết rằng mọi thứ đang tan vỡ, nhưng cũng biết rằng không phải mọi thứ đều đã mất.

Trong im lặng, Amarella quay đầu nhìn vào thực thể, ánh mắt cậu bình tĩnh hơn so với trước. "Cậu có thể chiếu cho tôi xem bao nhiêu cảnh tàn phá cũng được, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng tôi vẫn còn sống. Và chừng nào tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ."

Amarella dừng bước khi hai cánh cửa xuất hiện trước mặt cậu. Một cánh cửa đen tuyền, với luồng sáng mờ ảo tỏa ra từ khe hở, và cánh cửa trắng ngà, nhưng lại bị khóa chặt, không cách nào mở được. Cậu cảm nhận được sự hiện diện của thực thể một lần nữa, giọng nói điên loạn và đầy bí ẩn của hắn vang lên từ mọi phía.

"Này, cậu muốn đi tiếp không?" Thực thể cười khúc khích. "Cánh cửa màu đen ấy… chỉ cần bước qua, và cậu sẽ biết được điều gì chờ đợi mình. Nhưng nếu cậu thấy không sẵn sàng, thì cứ chờ đợi ở đây một lúc… Cậu có thể thoát khỏi nỗi đau hiện tại, hoặc đối mặt với nó và tìm kiếm điều gì đó khác. Sự lựa chọn là của cậu."

Amarella cảm nhận được sự cám dỗ từ cánh cửa đen, nhưng cũng đồng thời là sự đe dọa ngấm ngầm. Cậu quay sang nhìn cánh cửa trắng, cố gắng tìm kiếm một cách để mở nó, nhưng nó vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn bị khóa chặt.

"Đừng bận tâm về cánh cửa trắng đó," thực thể nói, giọng hắn có chút chế nhạo. "Nó không dành cho cậu. Tại sao phải chọn thứ không thể mở, khi cậu có thể dễ dàng bước qua cánh cửa đen này và tiếp tục cuộc hành trình?"

Amarella biết rằng thực thể đang chơi trò nguy hiểm, cố gắng đánh lừa cậu một lần nữa. Nhưng cậu không thể ở mãi đây, cậu phải đưa ra quyết định.

Cậu đặt tay lên cánh cửa đen, cảm nhận được sức hút mạnh mẽ từ bên trong. Liệu cậu có nên bước qua, đối mặt với những thử thách mới, hay chờ đợi ở đây, tìm kiếm một cách mở cánh cửa trắng? Trong khoảnh khắc đó, sự im lặng trở nên nặng nề, như thể thời gian ngừng lại, chờ đợi quyết định của Amarella.

Amarella bước qua cánh cửa đen, và nó ngay lập tức tan biến, như thể chưa từng tồn tại. Cậu tiến vào một khoảng không vô tận, nơi bóng tối bao trùm mọi thứ, yên tĩnh và trống rỗng. Cảm giác như cậu đang trôi dạt trong một thế giới không có khái niệm về thời gian hay không gian. Nhưng sự vắng mặt của thực thể tạo ra một khoảng lặng khó tả, giống như một cơn bão vừa đi qua, để lại sự bình yên đầy hoang mang.

Ở một nơi khác, thực thể ngồi trên một chiếc ghế trong căn phòng u tối, lặng lẽ quan sát mọi thứ qua những chiếc màn hình mờ ảo. Hắn dường như đang chìm vào suy nghĩ, nhưng rồi bỗng nhiên, một luồng sáng dịu nhẹ từ từ hình thành bên cạnh hắn, chiếu sáng nhẹ nhàng lên không gian xung quanh.

"Cậu ấy đi rồi, nhỉ… Candy Black," thực thể lên tiếng, giọng nói trầm lắng như đang nói với chính mình.

Từ luồng sáng đó, hình ảnh của một cô gái dần dần hiện ra. Cô có đôi mắt sâu thẳm, mái tóc dài mượt mà như tơ lụa, và nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy nội tâm. Candy Black ngồi xuống cạnh thực thể, đôi mắt cô ánh lên sự đồng cảm nhưng cũng không giấu được chút lo âu.

"Anh luôn thích thử thách họ như vậy," Candy Black nói, giọng cô mềm mại nhưng mang theo chút trách móc. "Nhưng lần này, Amarella có điều gì đó khác biệt."

Thực thể lặng lẽ quay lại nhìn cô, đôi mắt sắc bén nhưng đầy phức tạp. Hắn đưa tay ra, chọt nhẹ vào má cô một cách tinh nghịch. "Đừng gọi anh như vậy, Candy Star," hắn đáp lời với giọng điệu trêu chọc nhưng vẫn không giấu được chút mệt mỏi. "Hộ vệ cho một người thật không thích chút nào, nhất là khi người đó lại yếu đuối như vậy."

Candy star khẽ cười, một nụ cười dịu dàng nhưng không kém phần sâu lắng. Cô nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đẩy ra khỏi má mình. "Anh luôn nói như vậy, nhưng em biết anh vẫn quan tâm đến họ. Em chỉ mong cậu ấy sẽ làm được nhiều thứ ở đây hơn anh nghĩ, nhỉ?"

Thực thể nhìn sâu vào đôi mắt của Candy star , nơi mà hắn có thể nhìn thấy cả thế giới mà cô đang hình dung trong tâm trí. "Anh không phủ nhận," hắn nói, giọng trầm hẳn xuống, mang một chút sự trầm tư. "Có lẽ, trong những khoảnh khắc nào đó, anh cũng muốn thấy họ thành công… nhưng cuộc đời không dễ dàng như vậy."

Candy star nhẹ nhàng dựa đầu lên vai hắn, cả hai im lặng trong một lúc lâu, chỉ còn lại ánh sáng dịu nhẹ từ cô lan tỏa trong không gian. Họ ngồi đó, mỗi người với những suy nghĩ riêng, nhưng đồng thời cũng chia sẻ một mối liên kết mà chỉ họ mới có thể hiểu.

"Amarella sẽ cần nhiều hơn sự dũng cảm để vượt qua thử thách này," Candy star thì thầm, giọng nói của cô êm ái như tiếng gió thổi qua rừng cây. "Nhưng em tin cậu ấy. Và có lẽ… anh cũng nên tin một lần, Candy black."

Thực thể không đáp lại ngay lập tức. Hắn nhìn xuống cô gái bên cạnh mình, cảm nhận được sự ấm áp từ sự hiện diện của cô, một sự ấm áp mà hắn chưa bao giờ thừa nhận là mình cần. "Nếu cậu ấy có thể làm được," hắn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói đầy ý nhị, "thì có lẽ, anh sẽ phải suy nghĩ lại."

Candy star mỉm cười, khẽ nắm lấy bàn tay của thực thể, nắm chặt như thể muốn truyền thêm sức mạnh cho hắn. "Chúng ta sẽ xem, Candy black. Chúng ta sẽ xem."

Một năm rưỡi đã trôi qua kể từ khi Amarella chìm vào trạng thái hôn mê sâu. Cậu nằm bất động bên trong một cái kén lớn, được bảo vệ bởi một lớp kính dày và vô số lớp vỏ bọc công nghệ. Các mạch điện phức tạp chạy quanh cái kén, liên kết với những bộ phận tinh vi và hệ thống máy móc phức tạp. Những đèn LED nhỏ lấp lóe, báo hiệu rằng mọi thứ vẫn hoạt động bình thường, nhưng bầu không khí trong căn phòng lại căng thẳng đến ngột ngạt.

Xung quanh cái kén, một nhóm người mặc bộ đồ đen tuyền, mang theo mặt nạ chống độc và găng tay bảo vệ, đang chăm chú quan sát từng chi tiết nhỏ của thiết bị. Họ đều là những chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực công nghệ sinh học và kỹ thuật nano, được triệu tập để duy trì sự ổn định của Amarella trong suốt thời gian dài này.

"Kiểm tra lại thiết bị đi, giáo sư," một giọng nói lạnh lùng vang lên, đầy sự hối thúc. Người nói là một người phụ nữ với vóc dáng cao lớn, đôi mắt sắc bén lóe lên qua chiếc kính bảo hộ. Cô đứng cách đó không xa, tay đặt lên bàn điều khiển chính, ánh mắt không rời khỏi màn hình theo dõi.

"Thật là, tôi đang làm đây," giáo sư đáp lại, giọng ông ta không giấu được sự khó chịu. Ông cúi người xuống, hai bàn tay run rẩy với tuổi tác nhưng vẫn đầy kỹ năng, nhanh chóng điều chỉnh các bộ phận nhỏ trong bảng mạch của thiết bị đầu cuối. Những con chip silicon nhỏ xíu được gắn lại đúng vị trí, từng dây cáp được kết nối lại chính xác.

Bên trong cái kén, dòng điện chạy xuyên qua cơ thể Amarella, giữ cho cậu sống sót trong trạng thái hôn mê. Màn hình hiện thị phía trên đầu ông giáo sư liên tục cập nhật thông số, từ nhịp tim, huyết áp cho đến mức độ hoạt động của các tế bào não. Mỗi thông số đều quan trọng, mỗi sự chệch hướng nhỏ đều có thể dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng.

"Kiểm tra lại mã nguồn và thông số đi," giọng nói lạnh lùng vang lên lần nữa, lần này có chút căng thẳng hơn. Cô biết rằng mọi thứ phải chính xác tuyệt đối, không được phép sai sót.

Giáo sư nhanh chóng gõ lệnh vào bàn phím, mắt ông chăm chú dõi theo từng dòng mã lướt qua màn hình. Hệ thống mã nguồn được thiết kế để tự động sửa lỗi và cập nhật, nhưng ông vẫn phải kiểm tra thủ công để đảm bảo không có bất kỳ sự xung đột nào trong hệ thống.

Những luồng dữ liệu chạy dọc theo màn hình, thể hiện hoạt động của hệ thống điều khiển cái kén. Các thuật toán phức tạp đang theo dõi và điều chỉnh trạng thái của Amarella, đảm bảo rằng cơ thể cậu được cung cấp đủ năng lượng và dưỡng chất mà không bị tổn hại.

"Được rồi, đã xong rồi," giáo sư nói sau khi hoàn tất việc kiểm tra. Ông lùi lại một bước, thở phào nhẹ nhõm khi thấy các thông số đã ổn định trở lại. Ông quay sang người phụ nữ đứng cạnh bàn điều khiển, đôi mắt mệt mỏi nhưng đầy sự tự tin.

Người phụ nữ gật đầu, đôi môi mím chặt lại, như thể cô không hoàn toàn hài lòng nhưng không còn lựa chọn nào khác. "Tốt," cô nói, giọng vẫn lạnh lùng. "Chúng ta không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào"

Những thiết bị khoa học hiện đại trong phòng tiếp tục hoạt động, các màn hình nhấp nháy với hàng loạt thông số và dữ liệu phức tạp. Tiếng máy móc rì rầm, những cánh tay robot di chuyển qua lại, thực hiện các nhiệm vụ bảo trì tinh vi mà con người không thể làm nổi. Mọi thứ đều được tính toán tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhất, vì tất cả đều hiểu rằng sai sót không được phép xảy ra.

Trong cái kén, Amarella vẫn chìm trong giấc ngủ không hồi kết, cơ thể cậu vẫn duy trì nhờ vào những dòng điện và công nghệ tiên tiến. Nhưng không ai biết khi nào cậu sẽ tỉnh lại, hay liệu cậu có thể tỉnh lại hay không. Chỉ biết rằng, mọi thứ đều đang được chuẩn bị cho ngày cậu trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro