Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24

Các vụ mất tích bí ẩn liên tục xảy ra, và các cơ quan chức năng đang căng thẳng đối phó với tình hình. Trên đài phát thanh địa phương, giọng nói của phát thanh viên phát ra đều đều nhưng rõ ràng, truyền đi thông tin quan trọng:

"Chúng tôi xin thông báo về các vụ mất tích bí ẩn đang diễn ra trong khu vực. Các nạn nhân dường như bị mất đi nhận thức và bắt đầu chạy nhanh về một hướng nhất định, nhưng sau đó họ đều biến mất một cách khó hiểu. Những ai có người thân có triệu chứng bất thường xin hãy cẩn trọng.

Triệu chứng ban đầu của những người này là tay chân dần lạnh đi. Giai đoạn thứ hai, tay chân bắt đầu hóa cứng, và cuối cùng, họ hoàn toàn mất kiểm soát. Đặc biệt, chúng tôi lưu ý rằng trên các bề mặt đường, có xuất hiện những dấu hiệu giống như bụi thủy tinh, mà các cơ quan chức năng vẫn chưa thể xác định rõ nguyên nhân.

Các cơ quan chức năng đang cố gắng kiềm chế tình hình, nhưng chúng tôi kêu gọi sự chú ý và hợp tác của mọi người. Nếu bạn thấy ai đó có triệu chứng như vậy, hãy liên hệ ngay với cơ quan chức năng và tránh để họ di chuyển ra khỏi khu vực."

Giọng nói trên đài phát thanh mang theo sự khẩn trương, cảnh báo người dân về nguy cơ tiềm ẩn đang lan rộng. Từng từ ngữ được phát ra đều nhằm mục đích cảnh báo và bảo vệ cộng đồng trước mối đe dọa .

Cokeneko vẫn ngồi làm việc trong căn phòng thí nghiệm, ánh sáng mờ nhạt từ các thiết bị bao phủ xung quanh cô. Đôi mắt cô đỏ ngầu vì mệt mỏi, nhưng vẫn kiên định, không ngừng nghỉ cố gắng hoàn thành công việc. Những ký ức về Amarella lướt qua tâm trí cô như một cuốn phim, khiến cô không thể dừng lại, dù cơ thể đã đòi hỏi sự nghỉ ngơi từ lâu.

Mỗi lần cô chạm vào các linh kiện, đôi tay run rẩy của cô cố giữ vững. Mặc dù đã kiệt sức, Cokeneko vẫn tiếp tục, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một chi tiết nhỏ. Nhưng cuối cùng, sự mệt mỏi đã chiến thắng. Đôi mắt cô nặng trĩu, và cô không thể giữ chúng mở được lâu hơn.

Cokeneko ngả người ra ghế, đôi tay vẫn nắm chặt các công cụ làm việc. Dần dần, cô chìm vào giấc ngủ, hơi thở trở nên đều đặn và nhẹ nhàng hơn. Trong giấc mơ, hình ảnh của Amarella xuất hiện, mỉm cười với cô như muốn trấn an cô rằng mọi thứ sẽ ổn.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của Cokeneko.

Khi Cokeneko chìm vào giấc ngủ trên ghế, cửa phòng thí nghiệm mở ra một cách chậm rãi. Một nhân viên bước vào, khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng và khẩn cấp. Nhìn thấy Cokeneko đang ngủ, anh ta ngần ngại một lúc, nhưng biết rằng thông tin này quá quan trọng để bỏ qua.

Anh nhẹ nhàng tiến đến gần, đặt tay lên vai cô và khẽ lay gọi, " thưa cô... Cokeneko, xin lỗi đã làm phiền, nhưng có chuyện cần thông báo."

Cokeneko khẽ giật mình, đôi mắt mở ra chậm chạp, vẫn còn chút mơ màng từ giấc ngủ ngắn. Cô nhìn lên nhân viên, nhận thấy vẻ khẩn trương trên khuôn mặt anh ta. "Chuyện gì vậy?" Cô hỏi, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo.

Anh ta cúi đầu một chút, giọng nói rõ ràng nhưng đầy lo lắng. "Bên ngoài, tình hình đang xấu đi nhanh chóng. Diện tích nhiễm bệnh đang lan rộng, và chúng ta đã ghi nhận nhiều vụ mất tích với các triệu chứng kỳ lạ. Các nạn nhân bị mất nhận thức, hóa cứng tay chân, và cuối cùng mất kiểm soát hoàn toàn. Bề mặt đường bị bao phủ bởi bụi thủy tinh... chúng ta vẫn chưa xác định được nguyên nhân chính xác."

Cokeneko ngồi thẳng dậy, cảm giác mệt mỏi tạm thời bị lấn át bởi sự quan tâm và lo lắng. "Lan rộng đến mức nào rồi?" Cô hỏi, giọng điệu trở nên nghiêm trọng.

"Hiện tại, khu vực ảnh hưởng đang mở rộng ra ngoài thành phố, và có nguy cơ lan tới đây nếu chúng ta không nhanh chóng kiểm soát tình hình," nhân viên báo cáo, ánh mắt không giấu nổi sự sợ hãi.

Cokeneko hít một hơi sâu, cố gắng suy nghĩ trong sự mệt mỏi đang dâng lên. "Chúng ta có cần phải hành động ngay lập tức không ," cô nói, đôi mắt tràn đầy quyết tâm. "Tôi sẽ liên lạc với các nhóm khác và điều tra thêm. Cảm ơn cậu đã báo tin hoặc là ."

Cokeneko lắng nghe báo cáo của nhân viên, rồi thở dài, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định. "Hãy để cảnh sát lo chuyện đó," cô nói, giọng điệu trở lại sự lãnh đạo quen thuộc. "Chúng ta có công việc khác cần phải hoàn thành là buôn hàng. Nói với mọi người trong căn cứ tiếp tục vận chuyển hàng như kế hoạch."

Cô dừng lại một chút, suy nghĩ nhanh chóng về những gì cần làm tiếp theo. "Và... gọi trợ lý của tôi. Bảo cô ấy giúp một tay với việc điều phối. Chúng ta không thể để việc này làm chậm lại công việc của mình."

Nhân viên gật đầu, hiểu rõ chỉ đạo của Cokeneko. "Tôi sẽ làm ngay, thưa cô," anh nói, rồi rời khỏi phòng để thực hiện nhiệm vụ.

Cokeneko ngồi lại một lúc, lấy lại bình tĩnh trước khi tiếp tục với những công việc trước mắt. Trong thâm tâm, cô biết rằng việc bảo vệ căn cứ và giữ vững sự ổn định là điều quan trọng nhất lúc này.

Bên dưới tầng ngầm của căn cứ, bầu không khí trở nên căng thẳng đến mức có thể cảm nhận được. Các nhóm người chia thành từng cụm nhỏ, ánh mắt lướt qua nhau đầy ngờ vực. Những lời thì thầm và cái nhìn lén lút tạo nên một sự căng thẳng ngấm ngầm, tựa như mọi người đều đang chờ đợi một điều gì đó bùng phát.

Những người lính và nhân viên đều hiểu rõ rằng có điều gì đó không ổn, nhưng không ai dám lên tiếng trước. Cái nhìn của họ lướt qua nhau, lạnh lùng và cảnh giác, giống như những chiến binh đứng trên lằn ranh của một trận chiến mà không ai biết sẽ diễn ra khi nào.

Ở một góc tối, hai người lính trao đổi vài lời ngắn ngủi, giọng nói thấp đủ để không ai khác nghe thấy. "Tao nghe nói đám hàng mới tới bị kiểm tra kỹ lưỡng hơn bình thường," một người nói, giọng lạnh lùng.

"Ừ, chắc chắn là có chuyện," người kia đáp, ánh mắt sắc lạnh khi nhìn quanh căn cứ. "Có kẻ nào đó không làm đúng phần việc của mình, và giờ chúng ta phải chịu đựng hậu quả."

Các khẩu súng được kiểm tra kỹ lưỡng hơn, các lệnh điều động được đưa ra một cách lặng lẽ nhưng quyết đoán. Mọi động thái đều được giám sát, và không ai dám lơ là dù chỉ một phút. Không có tiếng súng nổ, không có cuộc xung đột trực tiếp, nhưng mọi người đều cảm nhận được sức nặng của sự căng thẳng đang phủ bóng lên mọi thứ.

Bên trong văn phòng chỉ huy, những báo cáo được gửi lên một cách thường xuyên, nhưng đều bị che giấu đi những chi tiết nhạy cảm. Ai cũng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt không thể che giấu được sự nghi ngờ và lo lắng. Họ hiểu rằng một trận chiến có thể bùng phát bất cứ lúc nào, và tất cả đều đang đứng trên bờ vực của một cuộc xung đột lớn hơn bất kỳ điều gì họ từng đối mặt trước đây.

Căn cứ dưới lòng đất, nơi từng là pháo đài an toàn, giờ đây trở thành một thùng thuốc súng sẵn sàng phát nổ chỉ với một tia lửa nhỏ. Từng động thái, từng quyết định đều có thể là mồi lửa dẫn đến điều đó.

Tình hình bên dưới căn cứ ngày càng trở nên phức tạp. Một số kẻ ngốc đã lợi dụng sự hỗn loạn để lén lút giấu hàng nóng, rồi đem đi bán ở những xó xỉnh khó phát hiện. Họ hành động một cách kín đáo và cẩn thận, khiến cho các quản lý trong căn cứ, dù đã nỗ lực điều tra, vẫn chưa tìm ra được thủ phạm.

Mặc dù hành vi này rõ ràng là một sự phản bội, nhưng Cokeneko dường như không tỏ ra quá quan tâm. Cô biết rõ rằng những người này đã từng được cô cưu mang, và dù họ có phản bội, cô vẫn giữ một khoảng cách cảm xúc với sự việc. Đối với cô, sự phản bội này không phải là điều đáng để bận tâm trong thời điểm hiện tại, khi có quá nhiều vấn đề khác cần giải quyết.

Những kẻ đang lén lút buôn bán hàng nóng cảm thấy an toàn hơn, nhưng sự căng thẳng trong căn cứ vẫn không hề giảm.

Một buổi tối muộn, khi ánh đèn neon nhấp nháy phản chiếu lên những vũng nước trên vỉa hè, một gã từ băng nhóm của Cokeneko bước chậm rãi đến trước cánh cửa sắt nặng nề của một câu lạc bộ ngầm. Đây là nơi tụ tập của những kẻ kỳ dị, những tên lập dị ẩn mình khỏi ánh sáng ban ngày. Từ bên ngoài, có thể nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc và tiếng cười điên loạn vang vọng trong không khí.

Gã dừng lại trước cửa, kéo cổ áo khoác lên, che giấu phần nào gương mặt. Hắn nhìn quanh, như để chắc chắn không ai theo dõi, rồi bước vào bên trong. Cánh cửa nặng nề đóng lại sau lưng, nhốt hắn vào trong không gian ngột ngạt và đầy bí ẩn.

Bên trong, khung cảnh giống như một bức tranh của cơn ác mộng. Những tên lập dị với hình hài biến dạng, kẻ có làn da loang lổ, kẻ có đôi mắt lồi như con thú. Đèn nháy liên tục tạo nên những bóng đổ kỳ quái trên tường, và tiếng nhạc nặng trịch làm rung chuyển từng cơn sóng âm thanh trong ngực.

Gã bước vào sâu hơn, len qua đám người kỳ quái đang nhảy nhót và cười đùa, tiến đến một góc tối nơi những kẻ ranh ma đang tụ tập. Hắn nhìn quanh một lượt, rồi nở một nụ cười gian xảo khi nhận ra không ai để ý đến hắn quá nhiều. Gã hạ thấp giọng, chào hỏi lũ bạn cũ:

“Chúng mày muốn chút hàng ngon không?” hắn hỏi, giọng khàn đặc vì khói thuốc và rượu. “Vừa lấy ra từ kho của con Cokeneko. Đồ này không phải lúc nào cũng kiếm được đâu.”

Một trong số những kẻ đang tụ tập, một tên với đôi tay lốm đốm màu xanh như da bạch tuộc, quay đầu nhìn hắn. Không nói một lời, tên này vươn tay bắt lấy cổ gã, siết mạnh. Mấy kẻ xung quanh bắt đầu cười rú lên điên loạn, tiếng cười như lưỡi dao cắt qua không gian chật hẹp. Tên với đôi tay bạch tuộc siết mạnh hơn, đôi mắt hắn lóe lên một ánh nhìn man rợ.

“Mày tưởng bọn tao cần mấy món đồ cặn bã này à?” tên đó khịt mũi, giọng nói như dội thẳng vào màng nhĩ. “Chúng tao cần hàng thật, không phải mấy món vũ khí rẻ tiền.”

Gã bị xiết cổ cố gắng chống cự, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng khò khè yếu ớt. Cảm giác nghẹt thở như lan ra khắp cơ thể, nhưng hắn vẫn cố gắng ra hiệu cho tên bạch tuộc buông tay. Hắn thở hổn hển khi được thả ra, gập người ho sặc sụa.

“Nghe này, tao không đem cái đống này đến đây để bị chúng mày hành,” gã gắt gỏng, mắt liếc về phía đám đông đang cười cợt. “Tao biết chúng mày muốn gì, và đây là cơ hội tốt nhất để có được nó.”

Một kẻ khác, ngồi xổm trong bóng tối, cất giọng rít rít như tiếng kêu của côn trùng: “Vậy thì nói đi. Cái quái gì mày mang tới mà làm bọn tao hứng thú?”

Gã mỉm cười lạnh lùng, rút từ trong áo khoác ra một khẩu súng với lớp sơn đen bóng loáng, những đường khắc tinh xảo trên thân súng lấp lánh dưới ánh đèn. “Hàng này không dễ kiếm, và đạn của nó thì cắt qua cả kim loại như bơ. Tao chỉ có vài món, nhưng với đám chúng mày, chắc cũng đủ để ‘làm ăn’ rồi đấy.”

Đám đông lập tức im lặng, ánh mắt dán chặt vào khẩu súng. Tên với bàn tay bạch tuộc lặng lẽ với lấy món hàng, tay hắn biến dạng, các giác hút bám vào nòng súng như kiểm tra từng milimet. Sau vài giây, hắn bật cười, một âm thanh khàn khàn đầy điên loạn.

“Được đấy, đồ tốt,” hắn nói, quay sang đám đồng bọn. “Chia nhau thôi, nhưng nhớ phải để lại cái gì đó cho tao.”

Gã khẽ thở phào, nhưng nụ cười chỉ tồn tại trong chốc lát trước khi hắn nhớ ra nơi mình đang đứng. Đêm nay chỉ mới bắt đầu, và trong thế giới ngầm này, chẳng có gì là an toàn mãi mãi. Hắn đứng dậy, bước lùi dần vào bóng tối, mắt vẫn không rời khỏi đám quái vật đang bắt đầu chia chác món hàng của hắn, những tiếng cười ghê rợn vang vọng trong tai.

Trong bóng tối phía xa, một viên cảnh sát ngầm, được cử đi theo dõi tình hình tại khu vực này, lặng lẽ quan sát toàn bộ diễn biến mà không hề can thiệp. Hắn đứng dựa lưng vào một bức tường đổ nát, khuôn mặt khuất trong bóng đêm, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh theo dõi từng động thái của đám kẻ buôn lậu và những kẻ dị hình trong câu lạc bộ.

Viên cảnh sát giữ khoảng cách an toàn, ghi nhận những chi tiết quan trọng, nhưng quyết định không làm gì cả. Những tình huống như thế này, hành động nóng vội chỉ dẫn đến tai họa. Hắn biết rõ rằng, lũ người trong này không đơn thuần là tội phạm, mà là những kẻ sẵn sàng giết người không chớp mắt.

Sau khi thu thập đủ thông tin cần thiết, viên cảnh sát quay lưng rời đi, bước chân nhanh chóng và lặng lẽ biến mất vào bóng đêm, để lại đằng sau là tiếng cười ghê rợn và tiếng nhạc ầm ĩ vọng ra từ trong câu lạc bộ ngầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro