Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22

Khi về tới căn cứ, nhóm nhanh chóng chuyển Amarella vào phòng thí nghiệm. Cokeneko, với đôi mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, cẩn thận đặt các bộ phận của Amarella lên bàn làm việc. Cô nhìn anh, ánh mắt pha lẫn giữa niềm hy vọng và đau đớn.

" Tôi không để cậu rời xa tôi đâu, Amarella," Cokeneko thì thầm, cố nén tiếng nấc nghẹn. "Tao sẽ sửa chữa và mang cậu ấy trở lại, dù có khó khăn thế nào đi nữa."

Cô bắt đầu công việc, từng bước cẩn thận lắp ráp và chế tạo lại cơ thể của Amarella. Trong lúc làm, Cokeneko không thể ngăn mình khỏi những ký ức về Amarella, những khoảnh khắc vui vẻ và đầy ý nghĩa mà họ đã chia sẻ cùng nhau.

Mỗi khi đặt một bộ phận vào lồng kính, cô lại cười khúc khích một mình, nhưng nước mắt cũng không ngừng rơi. "Cậu lúc nào cũng làm tao lo lắng, nhưng cậu cũng là người mang lại niềm vui cho tao, Amarella," cô nói, giọng nghẹn ngào. "Tao nhớ cậu ấy lắm."

Moonled, Sflabby và Planter đứng ngoài cửa, lặng lẽ quan sát. Họ biết rằng đây là khoảnh khắc riêng tư và quan trọng đối với Cokeneko, và họ không muốn làm phiền cô. Dù vậy, họ luôn sẵn sàng hỗ trợ bất cứ khi nào cô cần.

Cokeneko tiếp tục làm việc, không ngừng nghỉ. Cô biết rằng việc này không chỉ là để mang Amarella trở lại, mà còn là cách cô thể hiện tình yêu và lòng trung thành của mình với anh. "Cậu phải trở lại, Amarella. Tao không thể làm gì nếu thiếu cậu ."

Cuối cùng, sau nhiều giờ làm việc mệt mỏi, Cokeneko đặt bộ phận cuối cùng vào vị trí và kích hoạt lồng kính. Cô lùi lại, quan sát với hy vọng lớn lao trong mắt. "Hãy trở lại với tôi, Amarella."

Ánh sáng xanh từ lồng kính bắt đầu phát ra, bao phủ cơ thể của Amarella. Cokeneko nín thở, chờ đợi giây phút mà cô đã mong chờ từ lâu. Dù biết rằng còn nhiều điều không chắc chắn, nhưng cô tin tưởng rằng tình yêu và sự quyết tâm của mình sẽ mang lại phép màu.

"Cậu ta  phải trở lại, Amarella. Vì tao, vì mọi người. Chúng ta còn nhiều việc phải làm, và tao không thể làm điều đó nếu thiếu cậu ta "

Sau khi Amarella được đưa vào quá trình nâng cấp lên phiên bản 2.0, nhóm phải đối mặt với sự vắng mặt của anh trong một thời gian không xác định. Để duy trì tinh thần, Cokeneko và các thành viên khác tập trung vào các nhiệm vụ khác nhau.

Một buổi chiều, sau khi hoàn thành xong một nhiệm vụ, Planter tập hợp Moonled và Sflabby để nói chuyện riêng. Họ tìm một góc yên tĩnh trong khu căn cứ, nơi không ai có thể làm phiền họ nói về việc hôm đó .

"Moonled, Sflabby, tao có chuyện muốn nói với tụi mày," Planter bắt đầu, giọng có chút ngại ngùng. "Tao đã suy nghĩ rất nhiều và tao muốn chia sẻ điều này với tụi mày."

Moonled nhìn Planter với ánh mắt thăm dò, trong khi Sflabby cười nhẹ. "Có chuyện gì vậy, Planter? Mày biết tụi tao luôn ở đây để nghe mày mà," Moonled nói.

Planter hít một hơi sâu, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. "Tao... tao nghĩ rằng tao đã có tình cảm với Intelgirl, thư ký của Cokeneko. Mày biết đấy, tao thường xuyên làm việc cùng cô ấy và dần dần tao nhận ra rằng tao rất quý mến cô ấy."

Sflabby cười khích lệ, trong khi Moonled gật đầu đồng cảm. "Tao hiểu mà, Planter. Intelgirl là một cô gái tuyệt vời. Mày nên nói với cô ấy về cảm xúc của mình," Moonled nói.

"Đúng vậy, mày không nên giấu diếm. Cứ thành thật với cảm xúc của mình," Sflabby thêm vào.

Planter cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi chia sẻ tâm sự với bạn bè. "Cảm ơn tụi mày. Tao sẽ suy nghĩ thêm về cách nói chuyện với cô ấy."

Sau cuộc trò chuyện, Planter quay trở lại căn cứ. Khi anh bước vào khu vực làm việc, anh bất ngờ gặp Intelgirl đang sắp xếp lại đống tài liệu. Cô ngẩng đầu lên, cười với anh.

"Planter, cậu về rồi à? Có cần tôi giúp gì không?" Intelgirl hỏi, giọng nhẹ nhàng và ấm áp.

Planter cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh. "Không, tôi chỉ muốn xem mọi thứ có ổn không. Intelgirl, cảm ơn mày vì tất cả những gì mày đã làm cho chúng tôi."

Intelgirl cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh. "Không có gì đâu, Planter. Tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ các bạn. Còn cậu , có chuyện gì không?"

Planter do dự trong giây lát, nhưng rồi anh nghĩ đến Amarella. Anh nhớ lại những giây phút căng thẳng và lo lắng khi Amarella đang trong quá trình nâng cấp. "Intelgirl, thực sự có một chuyện tao muốn nói với cậu. Nhưng... với tình hình hiện tại, khi mà Amarella còn đang trong quá trình nâng cấp, tao cảm thấy không tiện để nói mấy chuyện như vậy. Tôi chỉ muốn mày biết rằng tôi rất trân trọng mày và những gì mày đã làm."

Intelgirl nhìn Planter một lúc, rồi quay sang nhìn văn phòng của Cokeneko. "Tôi nghĩ tôi nên đi giúp chỉ huy về vụ Amarella. Cô ấy đang rất suy giảm tinh thần," cô nói, giọng lạnh lùng, tránh ánh mắt của Planter. "Có lẽ chuyện của anh không quan trọng bằng tình hình hiện tại."

Intelgirl nhìn Planter, sự thấu hiểu và đồng cảm hiện rõ trong ánh mắt cô. "Tôi hiểu mà, Planter. Chúng ta có rất nhiều điều phải lo lắng hiện tại. Nhưng tôi cũng rất trân trọng tình cảm của mày. Khi mọi thứ ổn định hơn, chúng ta sẽ có nhiều thời gian để nói chuyện."

Planter cảm thấy bị tổn thương bởi sự thờ ơ trong giọng nói của Intelgirl. Anh cố nén cảm xúc, bước lùi lại. "Ừ, tôi hiểu. Tôi sẽ không làm phiền cô nữa," anh nói, giọng nhỏ đi.

Intelgirl không nói thêm gì, chỉ nhanh chóng rời khỏi khu vực làm việc để đến văn phòng của Cokeneko. Planter đứng lặng một lúc, cảm nhận sự đau đớn và thất vọng trong lòng. Nhưng anh biết rằng trong lúc này, tất cả mọi người đều phải tập trung vào việc quan trọng hơn - sự hồi phục của Amarella

Planter cảm thấy cần phải rời khỏi khu vực làm việc để lấy lại bình tĩnh. Anh quyết định đi dạo quanh căn cứ. Khi bước ra ngoài, anh tình cờ gặp một nhóm người tị nạn đang trú ẩn tạm thời trong căn cứ. Những người này đã mất nhà cửa và người thân trong các cuộc xung đột gần đây.

Planter thấy một gia đình gồm ba người: một người mẹ trẻ và hai đứa con nhỏ. Họ đang cố gắng sắp xếp chỗ ở tạm bợ với những vật dụng đơn giản. Thấy họ vất vả, Planter không thể ngó lơ.

"Chào chị, tôi có thể giúp gì được không?" Planter hỏi, giọng nhẹ nhàng và chân thành.

Người mẹ trẻ ngẩng đầu lên, mỉm cười mệt mỏi nhưng biết ơn. "Cảm ơn cậu, chúng tôi đang cố gắng dựng tạm một chỗ ở đây."

Planter bước tới, nhẹ nhàng giúp họ sắp xếp lại đồ đạc. Anh cẩn thận trải tấm bạt làm nền, dựng lại chiếc lều đơn sơ và đảm bảo rằng mọi thứ đều ổn định. Trong khi làm việc, anh không quên trò chuyện với họ, tạo không khí thân thiện và ấm áp.

"Cậu bé này tên gì?" Planter hỏi, nhìn cậu bé đang ngồi chơi với vài món đồ chơi cũ kỹ.

"Đây là Katz, và em gái nó là Liam," người mẹ trả lời, mắt ánh lên niềm tự hào. "Còn tôi là Mai."

"Katz, Liam, rất vui được gặp các em," Planter nói, cười hiền hòa. "Các em có muốn giúp anh dựng lều không?"

Katz và Liam rụt rè gật đầu, rồi từ từ tiến lại gần Planter. Anh hướng dẫn họ những việc nhỏ, như giữ góc bạt và đưa anh các dụng cụ. Nhờ vậy, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, các em nhỏ cũng dần dần cảm thấy thoải mái hơn.

Khi công việc hoàn thành, Planter ngồi xuống bên cạnh gia đình. "Tôi biết cuộc sống hiện tại không dễ dàng, nhưng hãy cố gắng lên. Chúng ta sẽ cùng vượt qua."

Mai nhìn Planter, ánh mắt lấp lánh sự biết ơn. "Cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu không chỉ giúp chúng tôi mà còn mang lại hy vọng."

Planter mỉm cười, gật đầu. "Tôi luôn ở đây nếu chị và các em cần gì. Cùng nhau, chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn."

Sau khi chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn, Planter tạm biệt gia đình Mai và tiếp tục đi dạo quanh căn cứ. Anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.

Đêm buông xuống, Planter cảm thấy bức bối trong lòng và quyết định ra ngoài để hít thở không khí. Anh đi dạo một lúc rồi dừng chân trước một quán nhỏ nằm khuất trong góc khu căn cứ. Ánh đèn lờ mờ từ quán phát ra, tạo nên không gian ấm áp giữa đêm tối lạnh lẽo.

Planter bước vào quán, cảm nhận mùi thơm của cà phê và âm thanh nhẹ nhàng của nhạc jazz. Anh nhìn quanh và bất ngờ nhận ra một đồng nghiệp đang ngồi ở góc quán. Người đó là Blake, một thành viên ít nói nhưng rất đáng tin cậy trong nhóm.

Định tiến lại chào hỏi, nhưng Planter khựng lại khi thấy Blake đang nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt. Người đàn ông mặc áo khoác đen, đội mũ thấp che khuất khuôn mặt. Họ thì thầm với nhau, tạo nên bầu không khí căng thẳng và đầy bí ẩn.

Planter cố gắng không thu hút sự chú ý, lặng lẽ quan sát từ xa. Anh thấy người đàn ông lạ mặt lôi ra một gói nhỏ từ túi áo khoác và trao cho Blake. Ánh mắt của Blake lóe lên một tia lo lắng nhưng rồi nhanh chóng nhận gói đồ và cất vào túi của mình.

Planter cảm thấy tim mình đập mạnh. Anh tự hỏi điều gì đang diễn ra và tại sao Blake lại gặp gỡ một người lạ vào giờ này. Bản năng bảo vệ của anh khiến anh muốn can thiệp, nhưng anh quyết định đợi xem chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Người đàn ông lạ mặt thì thầm điều gì đó với Blake, sau đó nhanh chóng rời khỏi quán, biến mất vào bóng đêm. Blake ngồi lại một lúc, nhìn quanh với vẻ căng thẳng, rồi cũng đứng dậy rời đi.

Planter bước ra khỏi quán, bám theo Blake trong bóng tối. Anh giữ khoảng cách đủ xa để không bị phát hiện nhưng đủ gần để theo dõi mọi động tĩnh. Blake đi qua những con hẻm vắng vẻ, nơi ánh đèn đường chỉ đủ chiếu sáng một phần nhỏ.

Cuối cùng, Blake dừng lại trước một căn nhà cũ kỹ. Anh gõ cửa ba lần, và cánh cửa từ từ mở ra. Planter nín thở, cố gắng nhìn rõ hơn nhưng ánh sáng yếu ớt từ đèn đường không đủ để anh thấy được gì bên trong.

Blake bước vào, cánh cửa đóng lại sau lưng anh. Planter đứng ngoài, lòng đầy băn khoăn và nghi ngờ. Anh biết rằng những gì vừa chứng kiến có thể liên quan đến một bí mật.

Planter bước tới gần Blake, quyết định đối diện với sự nghi ngờ của mình. "Thứ vừa nãy là gì vậy?" anh hỏi, giọng đầy tò mò và lo lắng.

Blake nhìn Planter với ánh mắt sắc lạnh, đầy căng thẳng. "Ờ, mày thấy đó. Ở đây không tiện nói," Blake đáp, cố giữ bình tĩnh.

Planter không hài lòng với câu trả lời lấp lửng. "Gì chứ?" anh nói, quyết tâm tìm hiểu rõ ràng hơn.

Blake nhíu mày, nhìn quanh một lượt để đảm bảo không ai nghe lén. "Đi theo tao," anh nói, rồi dẫn Planter vào một con hẻm gần đó.

Khi đến nơi, Blake dừng lại và móc từ túi ra một cái lọ nhỏ. "Nhìn nhé," anh nói, rồi rạch tay mình bằng một con dao nhỏ. Máu chảy ra từ vết cắt, nhưng chỉ sau vài giây, Blake nhỏ vài giọt chất lỏng từ cái lọ lên vết thương. Ngay lập tức, vết thương bắt đầu lành lại, da thịt mọc ra như chưa từng bị thương.

Planter sững sờ, không tin vào mắt mình. "Mày lấy cái thứ đó ở đâu? Hình như là dược phẩm," anh nói, giọng đầy ngạc nhiên.

Blake gật đầu, cất lọ thuốc lại vào túi. "Đúng vậy, loại mạnh nhất. Đây là cổ dược do ả phù thủy làm. Không phải kiểu có chút ADN của người thường, cô ta tự xưng là phù thủy 100%, không tạp chất. Và người gặp tao lúc nãy chỉ là tay sai của cô ta."

Planter cảm thấy tình hình càng lúc càng phức tạp. "Phù thủy? Chúng ta đang dính líu tới cái gì vậy, Blake?"

Blake nhìn sâu vào mắt Planter, vẻ mặt nghiêm trọng. "Đây không phải là chuyện mà tao muốn dính líu, nhưng tao không còn lựa chọn nào khác. Bọn chúng có thứ chúng ta cần, nhưng cái giá phải trả không hề nhỏ."

Planter cảm nhận được sự nguy hiểm và bí ẩn từ lời nói của Blake. "Chúng ta cần báo cáo chuyện này cho Cokeneko. Cô ấy cần biết mọi thứ để có thể đưa ra quyết định đúng đắn."

Blake thở dài, gật đầu đồng ý. "Tao biết. Nhưng hãy cẩn thận. Bọn chúng không phải loại dễ đối phó."

Blake tiếp tục với vẻ mặt căng thẳng. "Phù thủy trên đời vốn đã không còn, trừ những người giao cấu với phù thủy. Họ chỉ sử dụng được năng lực cố định hoặc bị lời nguyền chỉ cho họ năng lực bất hạnh hoặc rất mạnh."

Planter cau mày, cảm thấy câu chuyện càng lúc càng rối rắm. "Mày nói sao? Phù thủy thật còn tồn tại à?"

Planter gật đầu, ánh mắt u ám. "Đúng vậy. Tao nghe bà tao kể, tổ tiên tao là một người có phép sử dụng mộc. Nhưng vì điều đó, đời sau bị nguyền rủa, và tao chỉ có thể biến hình thành cây. Đó là lý do vì sao tao có năng lực này."

Blake nhìn Planter với ánh mắt ngạc nhiên và thông cảm. "Tao không ngờ lại có câu chuyện như vậy. Năng lực của mày không phải là sự may mắn mà là một lời nguyền?"

Planter thở dài, gật đầu. "Đúng vậy. Tao luôn cảm thấy mình bị trói buộc bởi cái quá khứ này. Và giờ, với cái cổ dược này, tao không biết tương lai sẽ ra sao."

Blake nhìn Planter, ánh mắt đầy biết ơn. "Cảm ơn cậu, Planter. Cậu luôn là người bạn tốt nhất của tao."

Planter và Blake rời con hẻm không nói gì nữa

Planter tìm một góc khuất trong quán và ngồi xuống. Anh gọi một ly rượu, rồi thêm một ly nữa. Anh muốn quên đi mọi thứ trong giây lát, muốn xóa nhòa những hình ảnh và suy nghĩ đang khiến anh đau đầu.

Uống hết ly này đến ly khác, Planter cảm thấy mình dần dần chìm vào cơn say. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, những lo âu và sợ hãi tạm thời bị lấn át bởi cảm giác lâng lâng.

Khi cơn say lên tới đỉnh điểm, Planter biết rằng mình không thể trốn tránh thực tại mãi mãi. Anh cần phải đối mặt với sự thật và tìm ra cách giải quyết. Nhưng ngay bây giờ, anh cho phép mình nghỉ ngơi một chút

Khi cơn say dần ngấm, Planter quyết định trở về căn cứ. Anh loạng choạng bước ra khỏi quán, lòng vẫn đầy những suy tư và cảm xúc lẫn lộn. Ánh đèn đường mờ ảo dẫn lối anh quay về phòng mình.

Về đến phòng, Planter đóng cửa lại và dựa lưng vào tường, thở dài. Cảm giác mệt mỏi và cô đơn tràn ngập trong anh. Anh bước tới giường, nơi chú gấu bông cũ kỹ đang nằm chờ.

Planter nhặt chú gấu bông lên và ôm chặt vào lòng. Đây là món quà mà mẹ anh đã tặng từ khi anh còn bé, mang theo những kỷ niệm ấm áp và an lành. Anh nằm xuống giường, kéo chăn và nhắm mắt lại, ôm chú gấu bông như tìm kiếm một chút an ủi giữa đêm tối.

"Dù có chuyện gì xảy ra, tao vẫn có thể vượt qua," Planter thì thầm với chú gấu bông, giọng đầy quyết tâm. "Tao không thể để những bí ẩn và nguy hiểm này làm tao gục ngã."

Ôm chặt chú gấu bông, Planter dần dần chìm vào giấc ngủ, mong rằng ngày mai sẽ mang lại những điều tốt đẹp hơn. Anh biết rằng còn nhiều thử thách phía trước, nhưng với lòng kiên định và tình yêu thương từ những người xung quanh, anh sẽ vượt qua tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro