Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

^ Chương 20 - Canh trứng rong biển ^

Kỳ nghỉ đông nhanh chóng kết thúc.

Trong thời gian này, An Nhiên đã cố bắt chuyện với Sam Sam mấy lần nhưng cô ấy không nói gì.

Một đầu tiên khai giảng, sáng sớm An Nhiên đã đến lớp, sau khi Sam Sam đến, cô cũng thử chủ động bắt chuyện nhưng Sam Sam cũng chỉ trả lời qua loa.

An Nhiên thầm thở dài trong lòng, cô không biết nên làm thế nào. Sam Sam bình thường rất tốt nhưng khi gặp phải tình yêu thì thành ra như vậy, thực khiến cô đau đầu.

Lúc này, chuông vào lớp vang lên, cô chủ nhiệm vào lớp.

"Nào, vào đi em" - Cô vừa bước vào cửa, liền quay đầu ra cửa cười nói.

Sau đó một học sinh bước vào cửa, các bạn nữ đều hào hứng. An Nhiên cũng nhìn kinh ngạc, đó là Hứa Giảo. Cậu ấy mang cặp sách, mặc đồng phục học sinh và tóc dài hơn một chút so với lúc cô gặp trong kỳ nghỉ, đường nét khuôn mặt vẫn rất đẹp trai, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, ánh mặt trời từ phía sau chiếu vào, cả người nhuộm một chút vàng ngược sáng.

Cậu bình tĩnh đứng đó, ánh mắt thản nhiên nhìn qua một lượt rồi dừng lại chỗ An Nhiên một lát.

'Đây là Hứa Giảo' – Cô giáo đứng trên bục giảng giới thiệu. 'Bạn ấy là học sinh mới được chọn vào lớp thực nghiệm sau kỳ thi cuối kỳ, các em cùng chào hỏi nha'.

Trường Hiệt Tú sau khi chia lớp thì mỗi học kỳ sẽ phân loại theo thứ hạng, 5% học sinh đứng hạng đầu lớp thường sẽ được vào lớp thực nghiệm.

An Nhiên nghĩ thầm, nói vậy thì thứ hạng lần này của Hứa Giảo nằm trong top 20 của khối sao? Sao điểm của cậu ấy đột nhiên tăng cao như vậy ta?

'Hứa Giảo, chào hỏi với các bạn đi em' – Cô giáo nhiệt tình nói với cậu.

'Chào mọi người' – Cậu nói ngắn gọn vào trọng điểm.

'...Em giới thiệu chút về mình đi'

'Mình tên Hứa Giảo' – Lần này cậu nói nhiều hơn 1 từ.

Cô giáo cũng không biết nói gì nữa nên bảo cậu ngồi vào chỗ trống phía cuối.

Một kỳ học mới bắt đầu, lần đầu tiên sinh hoạt lớp, cô giáo sắp xếp một số vấn đề liên quan rồi nói: 'Điểm cuối kỳ trước cô đã dán lên, ai muốn xem thì tan học lại xem nha'.

Sau khi tan học, ai cũng ùa lên xem, ai trong lớp thực nghiệm cũng xem trọng thành tích. An Nhiên đương nhiên cũng nằm trong số đó, bục giảng đã bị lớp trong lớp ngoài che mất, cô đứng bên cạnh cũng không chen vào được.

Đột nhiên cô để ý thấy Hứa Giảo đang đứng ngồi không yên ở hàng ghế cuối cùng, cũng không vội vàng đi lên bục xem kết quả, cậu đang ngẩng đầu về phía cô, trên mặt lộ ra vẻ tự mãn.

Cậu ấy đang nói rằng mình đã vào lớp thực nghiệm nên rất lợi hại sao? Tần An Nhiên nghĩ thầm, vậy giờ cô có nên đi chúc mừng cậu không?

Lúc này một người bạn cùng lớp từ trên bục giảng đi xuống để dư một khoảng trống, cô không kịp suy nghĩ liền tranh thủ chen vào.

Cô cúi xuống nhìn vào bảng điểm, cuối cùng cũng tìm thấy tên mình.

Tần An Nhiên, đứng vị thứ 10 trong lớp, vị thứ 11 toàn khối.

Hả, vị thứ 11?

An Nhiên có chút ngạc nhiên, tại sao lại có thêm một tên?

Thành tích lớp thực nghiệm dẫn đầu khá xa so với lớp thường nên bình thường vị thứ trong lớp cũng là vị thứ toàn khối.

Lẽ nào ...

Cô lại lần nữa cuối xuống dò tên trong bảng điểm...

Hứa Giảo!

Vị thứ nhất!

Sao cậu ấy lại có thể đứng đầu toàn khối?!

An Nhiên quay đầu nhìn Hứa Giảo đang ngồi cuối phòng. Cứ như thể cậu ấy sinh ra đã nổi tiếng rồi hay sao ý, các bạn ngồi xung quanh cậu ấy, nam nữ đều có đủ cả, họ đang nói chuyện với cậu.

Xem ra cậu ấy đã biết thứ hạng của mình từ sớm.

An Nhiên chen ra khỏi đám đông, hàng ghế sau quá nhiều người nên cô cũng không xuống nữa mà ngồi vào chỗ mình.

Tiết học buổi sáng nhanh chóng kết thúc, tới giờ ăn trưa Sam Sam viện cỡ không khỏe nên không muốn ăn cơm. Thế là An Nhiên chỉ đành đi ăn một mình.

Sau khi lấy xong đồ ăn và tìm một chỗ ngồi để nó xuống, cô lại đến chỗ cửa sau căng tin để lấy món canh miễn phí.

Canh hôm nay là canh trứng rong biển. Cô lấy thìa múc vào nửa bát. Đột nhiên có một bàn tay lấy bát canh đi.

'Cảm ơn nha' – Hứa Giảo cầm bát canh húp một ngụm với vẻ mặt hết sức tự nhiên.

Tần An Nhiên liếc nhìn cậu ta rồi cũng không tranh cãi gì, cầm lấy một cái bát bên cạnh múc một bát khác.

'Lần này sao cậu thi tốt vậy?' – Cô cầm bát canh trong tay, không nhịn được hỏi câu.

'Tôi còn tưởng câu đầu tiên khi gặp tôi cậu sẽ nói chúc mừng' – Giọng Hứa Gaior hờ hững có chút bất mãn.

'Ờ, vậy thì ... chúc mừng chúc mừng' – An Nhiên không nghĩ cậu xem trọng mấy hình thức này.

'Muộn rồi'.

'Sao trước đây tôi kèm cậu học lâu vậy cũng đâu thấy cậu thi tốt vậy đâu, sao lần này vị thứ lại cao vậy?'.

'Trước đây không muốn học, giờ muốn học rồi'. 'Lù khù vác lu chạy đấy, cậu nghe câu đấy chưa?'.

'Vậy tại sao giờ cậu muốn học?'.

'Cậu đang chơi trò 10 vạn câu hỏi vì sao hả?'.

An Nhiên không nói gì nữa, cô đột nhiên nghĩ đến hồi lớp 5, một ngày trên đường đi học về cô gặp Hứa Giảo đang đứng ở hành lang.

Vừa nhìn thấy cô, cậu liền hỏi thẳng: 'Này, cậu định thi vào trường trung học cơ sở nào vậy?'

Rồi 4 năm sau, cũng cảnh tượng giống vậy, cậu lại hỏi: 'Này, ậu định học trường cấp 3 nào vậy?'.

Mỗi lần như vậy cô đều nói ra trường cô muốn thi, nhưng cô nghĩ với thành tích lúc đó của Hứa Giảo thì chắc chắn sẽ không đỗ.

Nhưng lần nào cũng vậy, cậu ấy đều thể hiện ở một mức độ khiến cô phải ngạc nhiên, vượt qua điểm chuẩn xét tuyển của trường đó và xuất hiện cùng lớp với cô trong học kỳ mới.

Giống như bây giờ vậy.

Chỉ là lần này thành tích của cậu lần đầu vượt qua cả cô, còn đẩy cô xuống dưới.

Cô đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên sau lưng có người va vào cô, cô chồm tới, cô cố gắng đứng vững những lại phát hiện bát canh trứng rong biển mà cô đang cầm trên tay đã đổ hết lên người Hứa Giảo rồi.

An Nhiên sững sờ một hồi nhìn tình cảnh thê thảm này, không biết nên phản ứng như thế nào. Bạn nam đụng phải cô phía sau liên tục xin lỗi: 'Xin lỗi xin lỗi, thật ngại quá ...'.

Hứa Giảo nhìn xuống quần áo mình rồi nói: 'Thôi bỏ đi'.

'Hả?' ' – Bạn nam kia cô cùng ngạc nhiên.

'Không sao, cậu đi đi' – Hứa Giảo nói với cậu ấy.

'Hay là mình mang về nhà giặt giúp cậu' – Bạn nam kia đề nghị.

'Không cần đâu'.

Thấy Hứa Giảo không có ý định làm mình khó xử, bạn nam xin lỗi lần nữa rồi đi.

'Vậy còn quần áo của cậu thì sao?' - Tần An Nhiên hỏi. Buổi chiều vẫn còn tiết học nên không thể ăn mặc như thế này được.

'Tôi có đồ thể thao trong cặp, định buổi chiều thay rồi đi đánh bóng, cậu lấy giúp tôi đi' – Hứa Giảo vừa nói vừa chỉ vào chỗ ăn cơm.

An Nhiên quay lại thì thấy balo của Hứa Giảo để trên ghế.

'À, được thôi'. 'Mà cậu định thay ở đâu ?'.

'Phía sau có một cái hồ bơi nhỏ, bên cạnh có một dãy phòng thay quần áo. Tôi tới đó thay, cậu đem quần áo tới giùm tôi'.

Nói xong, Hứa Giảo bước ra từ cửa sau của nhà ăn. An Nhiên đi tới khu ăn uống, lấy quần áo thể thao trong cặp ra rồi đi ra bể bơi.

Bây giờ đã là buổi trưa nên hồ bơi không có người. Bên cạnh có một dãy phòng thay đồ đơn cho mọi người thay đồ bơi, hầu hết các cửa đều mở. An Nhiên cầm lấy quần áo, nhìn lướt qua, thấy một phòng đóng cửa liền đi tới gõ cửa nhẹ giọng hỏi: 'Hứa Giảo, cậu có ở bên trong không?'

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, để lộ một khe hở nhỏ.

Hứa Giảo đã cởi áo sơ mi ra, để lộ bộ ngực săn chắc và cơ bụng nổi rõ, cậu đưa tay ra chuẩn bị lấy quần áo.

'A!' – Thấy cảnh này An Nhiên vội quay đầu lại không nhìn cậu. Sau đó cô duỗi tay ra và đưa quần áo cho cậu.

Lấy quần áo xong Hứa Giảo nói đùa từ sau cửa: 'Không phải đã thấy rồi sao, giờ còn dè dặt vậy làm gì?'.

'Ai thấy rồi chứ!' – An Nhiên phân minh, vẫn không quay đầu lại.

'Cậu còn đặc biệt đến nhà bà nội tôi để nhìn, nhanh vậy đã quên rồi sao?'.

'Đó có phải tôi muốn nhìn đâu, tôi bị ép nhìn thôi'.

'À đúng vậy, là tôi kéo ghế tới bắt cậu ngồi trước mặt nhìn tôi' – Hứa Giảo trêu chọc cô.

'...' – An Nhiên không nói nên lời.

'Đi thôi' – Cánh cửa mở ra, Hứa Giảo bước ra ngoài, cậu đã thay xong rồi.

Hai người trở lại nhà ăn, cơm nước đã chuẩn bị trước đó của An Nhiên vẫn còn nguyên. Hứa Giảo cũng đi tới bên cửa sổ dùng bữa, ngồi xuống đối diện với cô.

An Nhiên đang định cầm đũa lên thì đột nhiên đĩa thức ăn trước mặt cô bị lấy đi, đĩa của Hứa Giảo đặt ở trước mặt cô.

'Này?' – Cô không hiểu cậu có ý gì.

'Đĩa của cậu nguội rồi, không phải cậu không thích ăn nguội sao?'. Hứa Giảo tự nhiên gắp đồ ăn rồi nói thêm: 'Yên tâm, tôi đã lấy mấy món cho người thích sống lâu trăm tuổi như cậu rồi đó'.

Sau đó An Nhiên mới để ý trong đĩa của cậu là cần tây và nấm, còn có cá và thịt gà, mỗi món đều có nhiều rau.

'...Cảm ơn nha' – An Nhiên nói với chút ngượng ngùng. 'Nhưng mà đĩa của tôi là đồ chay...'.

Với lại chỉ có một món thôi.

'Không sao, không phải lúc nãy cậu múc món mặn cho tôi rồi sao?'.

'Món gì cơ?'.

'Canh trứng rong biển đó'. 

'...'

'Ăn đi, một bữa không có thịt cũng không sao đâu'.

An Nhiên cũng không nói gì nữa, hai người bắt đầu ăn cơm.

Đột nhiên Hứa Giảo hỏi: 'À, sao nay cậu đi ăn một mình vậy?'.

'À, tại Sam Sam không khỏe' – Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng cô chùng xuống.

'Sao vậy?' – Hứa Giảo nhận ra vẻ mặt cô không tốt lắm.

'Ờ, thực ra nói ra thì dài dòng ...' – An Nhiên thở dài, nhưng cũng không dễ gì có người lắng nghe cô, cô cũng định kể lại từ đầu.

'Vậy thì kể ngắn gọn đi'.

'...'.

Cô vừa ăn vừa kể lại chuyện đó ngắn gọn nhất có thể.

Nghe xong Hứa Giảo cũng không có ý kiến gì, chỉ nói: 'À, đúng là con gái'.

An Nhiên cũng không biết cậu đang nói Sam Sam hay là cô nữa.

Nhưng cô cũng không mong Hứa Giảo giúp gì, chỉ là cô hi vọng có một người lắng nghe cô nói là được rồi. Sau khi ăn xong cả hai quay về lớp học.

Giải lao buổi chiều, Mã Hành Phong đến tìm Hứa Giảo đánh bóng. Giải lao giữa trận hai người ngồi bệt trên sân.

'Lớp mới thế nào rồi?' – Mã Hành Phong hỏi.

'Thì là vậy đó'.

'Học cùng lớp với nữ thần của cậu mà còn không vui sao?'.

Hứa Giảo bỏ qua chuyện đó rồi lại hỏi: 'Cậu biết ai tê Lưu Huy không?'.

'Lớp tụi mình hả?'

'Ờ'

'Lớp 11/10?'.

'Cậu biết cậu ta?'.

'Bạn cùng bàn Lý Man Thanh của mình hình như là bạn gái cũ cậu ta'.

'Sao cậu biết ?'.

'Mình cũng không muốn biết đâu, tại cô bạn này ngày nào cũng kể chuyện phiếm cho mình nghe, giờ ngay cả nhà cậu ấy có mấy người hay cậu ấy yêu bao nhiêu lần mình cũng biết rõ luôn đó'.

Hứa Giảo không nói gì nữa, chợt nghĩ trong lòng : Lý Man Thanh ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro