Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

^ Chương 2 - Nước Nóng ^

Tiết thể dục là tiết đầu tiên của buổi chiều. Sau khi hoàn thành các bài tập thường ngày là đến thời gian hoạt động tự do, mọi người chọn môn thể thao yêu thích của mình.

An Nhiên vẫn luôn chọn cầu lông, đến phòng dụng cụ lấy vợt với cầu rồi cùng bạn ra sân tập.

Sân cầu lông và sân bóng rổ kế nhau, Hứa Giảo cùng các bạn nam trong lớp đang tranh đấu trên sân mồ hôi nhễ nhại. Dáng người cao to và động tác nhanh nhẹn lừa bóng và ném bóng, cánh tay dang rộng, bắp chân nở nang hiện ra cơ bắp rắn chắc. Có mấy bạn nữ dù không chọn môn này cũng ngồi quanh sân xem cậu ấy đánh bóng.

An Nhiên sẽ không bao giờ làm chuyện nhàm chán như thế, cô đánh vài trận cầu lông rồi ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.

Lúc này Hứa Giảo cũng thay người ra sân, ngồi xuống nền bê tông xem đồng đội thi đấu. Cậu ngồi cách cô không xa, hai tay chống xuống đất ngồi thư thái nhàn nhã. An Nhiên trừng mắt nhìn cậu ta. Cả buổi sáng không được uống nước, giờ thêm vận động nhiều nên cô khát khô cả cổ, môi hơi nứt nẻ, cô chỉ đành chốc chốc lại liếm môi.

Đều tại cái tên đáng trách Hứa Giảo đó ! Hại cô cả ngày không có nước uống.

Lúc này một chai nước lọc Wahaha được đưa tới trước mặt cô. Cô ngước lên nhìn thì thấy Tống Thư Giai, cán sự học tập của lớp cô. Tống Thư Giai ngoại hình đẹp trai ấm áp, mang kính màu đen, gia đình gia giáo, thành tích học tập rất tốt, lễ phép với người khác, là một trong số ít bạn nam có quan hệ tốt với cô.

"Này, mua giúp cậu nè, mình thấy môi cậu khô hết cả rồi" – Cậu này cô cười cười.

"Cắt".

An Nhiên liếc mắt nhìn quanh, Hứa Giảo cũng quay lại nhìn, khẽ khịt mũi rồi quay người đi.

Cô mím môi không nói nên lời, lấy chai nước từ tay Thư Giai rồi nói: "Cảm ơn nha, mình sẽ gửi trả tiền qua WeChat cho cậu".

"Không cần đâu, cái này có bao nhiêu đâu chứ".

"2 tệ cũng là tiền mà, mình sẽ chuyển trả cậu" – An Nhiên lấy điện thoại ra "Dù sao tụi mình cũng kết bạn rồi, chỉ là 1 phút là xong thôi mà".

Tống Thư Giai thấy cô kiên quyết vậy chỉ đành gật đầu rồi đi. Cậu ấy chọn bóng bàn, giờ phải quay lại phòng tập.

Cậu ấy vừa đi, Khúc Sam Sam cũng đi tới, lúc nãy cô đứng cách đó không xa nên nghe rõ hai người họ trò chuyện.

"Này, thiên tài lớp mình đến đưa nước cho cậu hả?" – Sam Sam biết rồi nhưng vẫn hỏi.

"Ừa, chắc là thấy mình khát quá".

"Vậy mình cũng khát nè, sao không đưa cho mình ~".

"Rõ ràng là cậu có khát đâu".

"..." Sam Sam nháy nháy mắt: "Cậu có bao giờ nghĩ sẽ yêu đương lúc học cấp 3 chưa?"

"Cấp 3 hả? Chưa từng" – An Nhiên lắc đầu, giọng kiên quyết.

"Tại sao?"

"Cấp 3 là thời gian dùng để học tập mà".

"Cấp 3 là thời gian dùng để học tập" – Sam Sam lặp lại, vỗ vai cô và lắc đầu: "Cậu thật là, cậu góp phần vào sự già hóa cho lớp mình đó".

Sau đó cô chạy ra sân chơi cầu lông.

An Nhiên một mình đứng bên lề, trong tay cầm chai nước lọc. Cô luôn uống nước nóng, dù đây là nước bình thường nhưng trong thời tiết này dường như cũng hơi lạnh, bình thường cô không trực tiếp uống ngay. Nhưng giờ khát quá rồi, thế là cô mở nắp chai, ngậm một ngụm lớn, sau đó nhìn xung quanh chắc chắn không có ai nhìn mới định nuốt vào. Dù không muốn thừa nhận nhưng cô cũng quyết định áp dụng phương pháp của Hứa Giảo, ngậm cho nóng xíu rồi mới nuốt.

Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng "Bum", cô bất giác quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy quả bóng rơi giữa hai sân, Hứa Giảo đang ngồi bên sân đứng dậy đi tới giúp nhặt bóng. An Nhiên lúc này phồng 2 má lên như cá nóc, tay cầm chai nước chớp chớp mắt. Hứa Giảo nhặt bóng đứng dậy vừa hay nhìn thấy cô.

Cậu ta cau mày và chế giễu : 'Tỏ vẻ dễ thương đó hả?'

Lúc quay người đi còn nói thêm một câu: "Cậu quá tuổi rồi, làm vậy thì làm khó cho cậu rồi đó".

An Nhiên thật muốn chửi cậu ta một câu nhưng nước đang đầy trong miệng, phải nuốt mấy lần mới hết. Đợi lúc cô có thể nói chuyện thì cậu ta cũng quay lại sân rồi.

Cậu ta thật là phiền phức mà ! Làm vỡ cốc người ta còn không hối lỗi mà còn đến chế giếu !

Tan học, An Nhiên thu dọn sách vở tạm biệt Sam Sam, cô vừa ra đến cổng thì nghĩ : 'Ngày mai không có bình nước thì làm sao uống nước nóng được đây ? Mua cái mới cũng phải tốn mười mấy tệ, hay là lấy cái ly cũ trong tủ đã lâu bố không dùng tới. Ờ, cứ làm vậy đi !

Vừa ra khỏi cổng, đột nhiên nghe đằng sau có giọng nam cất lên.

'Này'.

An Nhiên quay lại nhìn thấy Hứa Giảo đang đứng dựa lưng vào cổng, cậu ấy đã cởi áo khoác đồng phục rồi cột ngang eo, hai tay đút vô túi quần.

Cô không định chào hỏi cậu ta, dù sao thì cậu cũng không gọi tên cô, giả vờ như không phải gọi mình vậy, cứ thế quay lưng đi thẳng về phía trước.

Phía sau Hứa Giảo đột nhiên lên tiếng : 'Tần An Nhiên'.

Lúc này không còn cách nào, cô quay lại hỏi : 'Chuyện gì ?'

'Đi thôi, cùng nhau đi siêu thị, đền cậu cái cốc khác' – Hứa Giảo nói rồi đi lên trước, vẻ mặt tự nhiên, cũng không phải đang thương lượng mà như đã tự mình quyết định rồi vậy.

An Nhiên có chút ngạc nhiên: 'Cậu đền cho tôi ? Tôi còn tưởng cậu không thèm để ý mà cho qua luôn rồi'.

'Hình tượng của tôi trong lòng cậu xấu xa vậy hả ?' – Hứa Giảo cau mày.

'Có lương tâm thì cậu không nên để tôi khát cả ngày như thế mà ít nhất phải mua cho tôi chai nước lọc rồi chứ' – An Nhiên nói.

'Không phải cậu từ trước đến giờ không uống nước lạnh sao ?' 'Những ngày thế này ngay cả nước bình thường cậu cũng không uống'.

'...'

An Nhiên không có gì phản bác, thật sự đúng là vậy mà.

'Đi thôi' – Hứa Giảo vẫy chiếc taxi bên đường.

Cậu mở cửa sau ra nhưng chưa ngồi vào ngay, giữ lấy tay An Nhiên ra hiệu. Cô suy nghĩ một hồi, cậu ta đền một cái mới cũng đúng, mình tiết kiệm tiền mua lại, dù sao thì một cái cũng mấy chục tệ. Thế là cô cũng đồng ý, nhanh chóng bước vào xe ngồi.

Hứa Giảo đóng cửa xe lại, ngồi lên ghế phụ.

20 phút sau đã tới trung tâm thương mại. Dù 2 tháng nữa mới đến Giáng Sinh nhưng không khí lễ hội ở đây rất náo nhiệt.

Nhạc vui vẻ vang lên, poster và đồ trang trí nhiều màu sắc khắp nơi, thậm chí cả những chiếc cốc cũng được tặng làm quà tiếp thị, một chiếc băng rôn bao quanh ghi nội dung : 'Tặng cô ấy một cốc, được đổi lại một đời' ('cốc và 'đời' trong tiếng Trung đồng âm).

An Nhiên thấy nổi da gà, chẳng lẽ mấy doanh nhân này không thể không đưa ý này vào việc mua cốc được sao ? Cô nghĩ đi nghĩ lại, nếu đổi lại là cô, cô sẽ ghi lên đó : 'Uống nhiều nước nóng, tăng thêm tuổi thọ'.

An Nhiên đi qua khu quà tặng, đến chỗ mua cốc bình thường để lựa. Cốc của cô đã mua một năm trước, dù vẫn là nhãn hiệu đó nhưng giờ hình dáng không còn vậy nữa. Cái này, dung tích nhỏ quá ; Cái này, không có lớp cách nhiệt ; Cái này không có tay cầm.

...

Thấy cô do dự, Hứa Giảo cầm cái cốc trên tầng cao nhất : 'Cái này thì sao ?'

Cô nhìn lên giá tiền, 999 tệ ! (gần 3tr5 VNĐ).

'Đắt vậy sao ?' – Cô liếc nhìn cậu.

Lúc này chị nhân viên đến tươi cười nói :

'Xin chào, cho hỏi soái ca mua cốc tặng người đẹp làm quà Giáng Sinh hả ? Bên kia chúng tôi có quầy quà tặng, kiểu dáng cũng đẹp hơn nữa đó'.

'Không phải đâu ạ' – An Nhiên vội xua tay, cô không quay lại quầy đó đâu. 'Không phải tặng quà đâu ạ'.

'Vậy xin hỏi là người đẹp mua cốc hả ?'

'Vâng ạ'.

'Soái ca này đến đây trả tiền đúng không ?'

' ... Vâng'

'Vậy sao không đến quầy quà tặng xem thử ?'

'...'

Chắc là chị nhân viên muốn tăng hiệu suất bán hàng, An Nhiên rõ ràng lúc nãy đã nhìn qua rồi, không có cái phù hợp với cô. Chị nhân viên vẫn chưa đi, cô lại cầm chiếc cốc trên tầng cao nói : 'Cái này giá trước đây là 599 tệ, giờ đang có chương trình giảm còn 499 tệ, rất là hời đó, có thể cân nhắc xem thử nha'.

'Giảm giá rồi sao' – An Nhiên cuối cùng cũng cất lời, hơi nhướng mày nói 'Không hợp với thân phận của em đâu, đừng ạ'.

Nhân viên : '...'

Sau đó cuối cùng cũng đi rồi.

An Nhiên thở phào nhẹ nhõm rồi lại nhìn lên quầy lấy một chiếc cốc mẫu bình thường : 'Cái này đi. Cùng một nhãn hiệu, cái tôi mua 36 tệ, cái này 37 tệ nè, 37 tệ chắc là phiên bản cải tiến một chút'.

Hứa Giảo gật đầu, cầm lấy chiếc cốc : 'Còn muốn gì nữa không ?'

'Không cần đâu, chẳng phải cậu làm vỡ cốc thôi sao, còn cần gì nữa đâu ?'

'Hoa cúc và hạt câu kỷ ? Cậu đã tới đây rồi thì sẵn mua luôn đi'

'À, vậy thì không cần đâu, tôi không mua ở đây, đắt lắm. Tôi sẽ ra chợ đầu mối mua số lượng lớn'.

Cậu nhìn cô không nói gì, cầm chiếc cốc lên đi thanh toán.

Ra khỏi trung tâm thương mại, cô biết cậu sẽ về nhà ở ngoại ô nên không chung đường. Thế là cô nói tạm biệt với cậu, quay người đi về hướng trạm xe bus.

Đột nhiên Hứa Giảo gọi cô lại : 'Này'

'Sao ?' – Cô quay lại.

'Cốc cậu mua 36 tệ, cái này 37 tệ, hơn 1 tệ nhớ bù lại cho tôi đó'.

'...'

Sau đó Hứa Giảo lấy điện thoại ra chìa ra trước mặt cô, giọng điệu thản nhiên nói: 'Kết bạn đi, gửi tiền qua WeChat cho tôi'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro