^ Chương 15 - Sữa đậu nành óc chó ^
Sau khi lấy số tiền quyên góp lại, An Nhiên mang đến trả lại cho các bạn trong lớp. Hôm sau cô đến đồn cảnh sát trình bày rõ tình hình. Sau đợt đó, cuộc sống lại trở lại như bình thường.
Những ngày tháng lớp 10 trôi qua thật nhanh, như thế chớp mắt đã kết thúc vậy. Lớp 10 kết thúc sẽ là lúc phân ban tự nhiên hay xã hội, lúc đó sẽ phân chia lại lớp. Thành tích kỳ thi cuối kỳ cũng là quyết định cho việc phân chia lớp trọng điểm.
Ngày học cuối cùng, An Nhiên tạm biệt bạn bè và chuẩn bị về nhà.
Đột nhiên Mã Hành Phong xuất hiện ngăn cô lại.
Trong tay cậu ấy cầm một gói bột sữa đậu nành óc chó to, đưa cho An Nhiên rồi cười nói: 'Lớp trưởng đại nhân, đây là quà tập thể các bạn nam lớp mình tặng cậu, không đắt lắm đâu, là một chút tấm lòng của bọn mình. Chúc cậu luôn khỏe mạnh và xinh đẹp'.
An Nhiên ngạc nhiên chỉ tay hỏi: 'Tặng mình hả?'.
Cô luôn nghĩ rằng cô trong tốt trong mắt các bạn nam vì cô hay quản họ. Nhưng không ngờ lúc sắp phân lớp họ lại tặng quà tập thể cho cô.
'Đúng vậy. Cảm ơn cậu đã chăm sóc tụi mình như một người mẹ' – Mã Hành Phong cười nói.
An Nhiên nhận lấy, nhìn gói bột đậu nành cô thực sự rất cảm động.
'Mình còn nghĩ rằng các cậu đều ghét mình' – Cô lặng lẽ nói.
'Hả, tại sao?'
'Vì mình cảm thấy dường như các cậu không thích nói chuyện với mình, bình thường cũng luôn tránh né mình'.
'À, chuyện đó hả'- Mã Hành Phong cười nham hiểm. 'Chuyện đó thì cậu yên tâm, tụi mình né cậu là lý do khác ...'.
Cậu ấy còn chưa kịp nói hết thì Hứa Giảo đã cắt ngang lời, không biết cậu đứng sau An Nhiên từ lúc nào.
'Về nhà?' – Hứa Giảo hỏi An Nhiên.
'Ờ'.
'Cùng nhau về đi'.
Chắc có lẽ cậu định về nhà bà nội.
An Nhiên gật gật đầu, tạm biệt Mã Hành Phong rồi đi về với Hứa Giảo.
Đi tới hết hẻm đột nhiên Hứa Giảo hỏi: 'Này, cậu định chọn tự nhiên hay xã hội?'.
'Tư nhiên' – An Nhiên trả lời không cần suy nghĩ.
Hứa Giảo gật gật đầu rồi đột nhiên lại hỏi: 'Tống Thư Giai chắc chọn xã hội hả?'.
'Chắc vậy'.
'Vậy là hai cậu không học chung lớp rồi'.
'Ừ'.
'Tiếc ghê ha'.
'Tại sao?' – An Nhiên quay đầu nhìn cậu ngạc nhiên hỏi.
'Vì ...' – Hứa Giảo ngừng lại, nhất thời không nói ra lý do.
'Mà cũng đúng, bạn học trong lớp bị chia ra, buồn ghê' – An Nhiên quay đầu thở dài. 'Cảm giác như một năm qua, quan hệ bạn bè dần tốt lên lại phải đến lớp mới'.
Hứa Giảo không nói gì.
'À phải rồi, cậu chọn ban gì ?' – An Nhiên đột nhiên hỏi.
'Tự nhiên'.
'À'.
'Chúng ta sau này cũng không học chung lớp nữa rồi' – Hứa Giảo nói, bất giác liếc nhìn quá cô.
An Nhiên biết, với thành tích của bản thân nếu phát huy bình thường thì việc vào lớp thực nghiệm không có vấn đề gì, nhưng Hứa Giảo thì sẽ vào lớp bình thường. Nghĩ lại thì hình như từ tiểu học đến giờ, đây là lần đầu họ không học chung lớp.
Cô nắm chặt tay, nở một nụ cười động viên cậu: 'Vậy chúng ta mỗi người mỗi lớp cùng cố gắng nha!'.
'...' – Hứa Giảo nhìn cô không nói gì.
Đến cửa nhà An Nhiên tạm biệt cậu ấy rồi mở cửa vào nhà.
Ngày thi thứ 2 của kỳ thi cuối kỳ, An Nhiên dậy sớm theo thường lệ đứng ở ban công ôn bài. Cô quyết tâm phải vào lớp thực nghiệm.
'Này' – Một giọng nói cất lên.
An Nhiên nhìn lại thì thấy Hứa Giảo đang đứng ở lan can, tay đút túi quần nhìn cô.
'Chào buổi sáng nha' – An nhiên cười chào hỏi cậu.
Hứa Giảo gật gật đầu coi như là đáp lại, một lúc lại nói: 'Hôm nay là thi cuối kỳ đó'.
'Ờ, đúng rồi' – An Nhiên đương nhiên biết điều đó, nếu không thì sao mới sáng cô đã phải ôn bài chứ?
Thấy cô không có phản ứng gì, Hứa Giảo lại nói: 'Tôi đến ăn bánh khoai từ nhân táo'.
'...'
Người này dùng từ 'đến' chứ không phải từ 'muốn'. Có nghĩa là cô phải có nghĩa vụ phục vụ bánh cho cậu hả?
Nhưng mà thật sự là cô đã làm bánh rồi.
Thế là dù trong lòng than thở nhưng An Nhiên vẫn đi vào bếp lấy hai cái bỏ lên dĩa, nghĩ đi nghĩ lại lại làm thêm một ly đậu nành óc chó bưng ra ban công đưa cho cậu.
Hứa Giảo cầm miếng bánh, tay kia cầm cốc sữa. Cắn một miếng rồi lại nói câu nói quen thuộc: 'Quả nhiên là ngọt ngấy'.
'...'.
An Nhiên thật muốn đòi lại nhưng thấy quan hệ hai người dần tốt lên sau vị quyên góp nên thôi đành cố nhìn.
Sau khi Hứa Giảo ăn xong hai cái bánh thì nhấp một ngụm sữa. Vị ngọt của óc chó quyện với vị ngọt của sữa đậu nành mang lại cảm giác êm dịu và ấm áp cho một buổi sáng thức dậy.
An Nhiên cười nói: 'Bột đậu nành này là của tập thể con trai các cậu tặng đó'.
'Tôi biết'.
'Lúc đó làm tôi giật hết cả mình'.
'Tại sao? Chưa từng nhận đồ của con trai?'.
'Không phải, tôi thấy ngạc nhiên thôi, tôi nghĩ con trai các cậu ghét tôi' – An Nhiên chống cằm nói. 'Nói thật thì đã có một thời gian dài tôi thấy có lỗi vì chưa làm tốt trách nhiệm của một lớp trưởng'.
Hứa Giảo uống một ngụm sữa đậu nành, vẻ mặt phức tạp nhìn cô không nói gì.
'Thật ra sắp chia lớp rồi tôi không nỡ xa tụi con trai các cậu, dù nghịch ngợm một xíu nhưng ai cũng rất tốt. Thường ngày làm việc gì cũng tích cực, có việc gì bẩn việc gì mệt là đều tranh làm ...' – An Nhiên nghĩ lại có chút buồn, nói đến việc này cô lại có rất nhiều cảm xúc.
Hứa Giảo nhìn cô chằm chằm rồi hỏi: 'Nói xong chưa?'.
'Hả? Ờ ...'.
'Vậy giúp tôi lấy thêm một cái đi, tôi còn muốn ăn nữa' – Hứa Giảo nói.
'...'.
An Nhiên không còn cách nào nên chỉ đành vào bếp lấy thêm cho cậu một cái.
Hứa Giảo cầm lấy rồi nói: 'Cậu làm tổng cộng bao nhiêu cái?'.
'8 cái'.
'Cô chú ăn chưa?'.
'Ăn rồi'.
'Vậy giờ còn mấy cái?'
'Không tính cái trên tay cậu thì còn 3 cái' – An Nhiên không chịu được mà hỏi: 'Cậu hỏi làm gì?'.
'À' – Hứa Giảo lại vừa ăn vừa nghĩ. 'Vậy bình thường cậu ăn mấy cái?'.
'Sáng ăn một cái, lát giải lao ăn một cái'.
'Vậy được rồi' – Hứa Giảo nhanh chóng đưa miếng trong tay vào miệng sau đó chia tay ra: 'Tôi muốn ăn 1 cái nữa'.
Người này sao có thể ăn nhiều vậy nhỉ? Mỗi cái cô làm không nhỏ, tính ra cũng to mà. Cậu ta đã ăn 3 cái rồi mà.
'Sao cậu có thể ăn nhiều vậy?' 'Sáng nay cậu đói lắm hả?'.
'Không đói, chỉ là bụng rỗng thôi'.
'...'
An Nhiên cau mày liếc cậu một cái, sớm biết cậu xem nhà cô như quán trà thế này thì cô đã làm nhiều hơn chút, nhưng cậu chìa tay muốn ăn thế thì cô không thể không cho, chỉ đành quay vào lấy 1 cái cho cậu ấy.
Cầm trên tay cái cuối cùng, Hứa Giảo cỏ vẻ hài lòng, uống cạn ly sữa rồi đặt xuống ban công, sau đó vẫy tay rời đi.
An Nhiên lắc đầu, cô đem đĩa vào rửa rồi cất, sau đó ra ban công ôn bài. Nửa tiếng sau cô cũng ăn một cái rồi mang balo đến trường.
***
Buổi thi buổi sáng trôi qua rất nhanh, thi xong Mã Hành Phong định rủ Hứa Giảo đi ăn trưa, nhưng tìm quanh mới thấy cậu đang ở chỗ bãi cỏ phía đông nam trường học. Hứa Giảo đang chéo chân nhắm mắt nhàn nhã nằm dưới ánh mặt trời.
'Đi ăn không?' – Mã Hành Phong tới vỗ tay cậu.
'Không ăn, không ăn nổi nữa' – Hứa Giảo không mở mắt đáp lại.
'Tại sao? Thi cả buổi mà không ăn hả?'.
'Buổi sáng ăn nhiều, bụng không đói'.
Nói xong Hứa Giảo nhặt một lá cây bên cạnh che mắt lại ngủ tiếp, Mã Hành Phong chỉ đành đi ăn với các bạn khác.
Một lát sau có một bạn nữ lớp khác tên Ngô Mộng Du đi tới. Từ xa cô đã nhận ra Hứa Giảo nên ngập ngừng tiến lại gần.
Hứa Giảo cảm giác được nên lấy lá cây ra rồi khẽ mở mắt.
'Chào cậu nha bạn học Hứa Giảo, cậu đang làm gì ở đây vậy?' – Ngô Mộng Du cười nói.
'Cho muỗi cắn' – Hứa Giảo thuận miệng trả lời.
'... Sao cậu không đi ăn vậy?'
'Tôi đi ăn rồi thì muỗi ăn gì?'
'...
Nhìn thấy thái độ không tốt của cậu nên Mộng Du định đi, nhưng nghĩ lại cô không muốn bỏ lỡ cơ hội ở riêng với cậu như vậy. Cô sớm đã để ý đến chàng trai đẹp trai này rồi, cô lớn vậy rồi nhưng chưa từng thấy ai đẹp trai hơn cậu. Sau mỗi buổi học cô đều cố tình đi ngang qua lớp cậu chỉ để nhìn cậu một xíu.
Thế là cô do dự rồi lấy hết can đảm lên tiếng: 'Hứa Giảo ...'.
Hứa Giảo ngồi dậy, khẽ cau mày, giọng điệu có chút không kiên nhẫn nói: 'Cậu có chuyện gì hả?'.
'Cái đó ... mình ... mình muốn hẹn cậu đi ăn có được không?'.
Hứa Giảo nhìn cô rồi nói: 'Cậu biết làm bánh khoai từ nhân táo không?'.
'Hả?' – Ngô Mộng Du không ngờ cậu sẽ hỏi vậy. Ý cô là đi ăn chứ không phải tự cô nếu. Lẽ nào cậu ấy nghĩ cô nấu ăn ở nhà rồi mời cậu qua ăn?
Thế là cô thành thật trả lời: 'Mình không biết, nhưng ý mình là ...'.
'Vậy thì không được'.
Nói xong Hứa Giảo lại nằm xuống lấy lá che mặt lại.
Mộng Du không hiểu cuộc trò chuyện này lắm, nghĩ đi nghĩ lại cô lại nói: 'Nhưng mình biết làm bánh táo gai đường phèn ...'.
'Không được' – Hứa Giảo từ chối. 'Không đủ ngọt ngấy'.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro