^ Chương 14 - Vân Nam bạch dược ^
Sáng sớm hôm sau, An Nhiên đến trường thì tới văn phòng tìm cô Cố Cầm, nói cho cô nghe về tình hình thật sự của nhà ông La và cho rằng số tiền quyên góp nên trả lại, gia đình ông ấy không nên nhận số tiền quyên góp đó.
Cô Cố Cầm nghe xong thì suy nghĩ một hồi, quả thật cô cũng cho rằng với điều kiện như vậy thì không nên nhận số tiền quyên góp đó, nhưng giờ tiền đã gửi đi rồi, giờ xin lại thì rất ngượng ngùng.
Thật ra theo cô thì số tiền cũng không quá nhiều, quyên góp cũng quyên góp rồi. Cô cho rằng An Nhiên kiên quyết như vậy có thể là vì đối với An Nhiên số tiền quyên góp không nhỏ.
Vì vậy cô nhẹ nhàng nói với cô học trò nhỏ: 'An Nhiên à, cô biết hoàn cảnh nhà em không tốt lắm, nếu thật sự em cần số tiền đó, cô sẽ tự lấy tiền của mình trả lại cho em, em thấy thế nào?'.
'Thưa cô, ý em không phải vậy đâu ạ. Nếu như cô tự lấy tiền bù lại thì không còn ý nghĩa nữa ạ' – An Nhiên kiên quyết.
Nhưng An Nhiên cũng nhìn ra rằng cô Cố cho là cô đang chuyện bé xé to.
An Nhiên ra khỏi văn phòng thở dài, cô thầm hạ quyết tâm, dự định sau khi tan học sẽ tự mình đi lấy lại. Đây không chỉ là vấn đề về tiền bạc mà còn là vấn đề đúng sai.
Nếu nhà ông ta đủ khả năng thì không nên lợi dụng lòng tốt của xã hội, tiền nhất định phải trả lại.
Cô về lớp và nói với các bạn về chuyện này nhưng điều làm cô thất vọng là rất ít bạn đồng ý với cách làm của cô. Họ cho rằng cách cư xử của nhà kia đáng bị xem thường nhưng vì việc này mà đi đòi lại số tiền chỉ hơn 6000 tệ thì hơi mất công.
Không còn cách nào, An nhiên quyết định tự mình hành động. Cô hỏi bác gái cô địa chỉ nhà ông La rồi tan học đi đến đó.
Lúc tới dưới lầu nhà ông ấy, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen quen. Là Hứa Giảo.
Cậu đang đứng chỗ cầu thang, áo khoác buộc ngang hông, đứng dựa vào lan can.
'Cậu ... sao lại ở đây?' – An Nhiên có chút ngạc nhiên.
'Tôi nghĩ rồi nhưng vẫn không đành lòng' 'Không không lại lãng phí tiền cho người khác'.
'Vì vậy nên cậu cũng đi lấy lại tiền như tôi hả?'
Hứa Giảo gật gật đầu.
Điều này làm An Nhiên rất bất ngờ nhưng cũng khiến cô vui, cô cảm thấy yên tâm hơn vì có thêm một người bên cạnh, lại còn là một cậu bạn cao to, cô lại càng có thêm lòng tin.
'Vậy cậu đi theo tôi nè' – An Nhiên nói rồi đi lên cầu thang.
Trên đường đi lên lầu, Hứa Giảo nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, chuyện năm ấy lại dần hiện về trước mặt cậu.
Lúc đó vì cô bị bệnh nên khối 6 cũng quyên góp cho cô, vì vậy có một hôm lớp trường đến nhà cô bàn về chuyện này. Vì lúc cậu cũng sống chung lầu nên lớp trưởng nhờ cậu đi chung.
Cậu vẫn còn nhớ, lúc đó là mẹ An Nhiên dẫn họ vào.
Nhưng sau khi lớp trưởng nói về chuyện quyên góp, mẹ cô lại lịch sự từ chối: 'Cảm ơn ý tốt của các cháu, nhưng hiện tại gia đình cô chưa cần đến sự quyên góp của các cháu. Cô và bố An Nhiên đều có việc làm, vẫn có thể kiếm tiền, nhà cô vẫn còn căn nhà này có thể bán, có thể để tiền giúp đỡ người cần nó hơn. Cô mà nhận thì không hay lắm đâu'.
Lời của mẹ cô đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ. Vì vậy giờ An Nhiên làm vì điều gì, cậu hiểu rất rõ cô. Cậu hiểu rõ sự kiên định và bướng bỉnh của cô, hiểu rõ tại sao dù chỉ 1 đồng cô cũng phải lấy lại.
Hai người cùng nhau lên lầu, An Nhiên tìm số nhà, xác nhận lại rồi gõ cửa.
Phải một lúc sau mới có người ra mở cửa, là ông La hôm nọ, đầu tóc rối bù, xem dáng vẻ như còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Ông mở cửa ra nhìn thấy hai học sinh cấp 3 còn mặc đồng phục rồi hỏi: 'Làm gì vậy hả?'
'Chào chú La, tụi cháu là học sinh trường Hiệt Tú 1' – An Nhiên lịch sự giới thiệu bản thân. 'Lớp cháu tuần trước có có tổ chức quyên góp cho nhà chú, số tiền chắc hôm qua đã đến tay chú rồi ...'
'À à, biết rồi, cảm ơn nha' – Ông La trả lời cộc lốc rồi định đóng của lại.
'Xin đợi một lát ạ' – An Nhiên vươn tay giữ cửa lại rồi nói: 'Cho hỏi chú có thể trả lại số tiền quyên góp đó cho tụi cháu được không ạ?'.
'Cái gì?' – Ông La nghĩ rằng mình đang nghe nhầm.
'Cháu biết nhà chú còn có hai căn nhà ở trung tâm thành phố phải không ạ? Vì vậy gia đình chú có kinh tế ổn định, số tiền đó cần cho người cần hơn ạ. Không chỉ số tiền của bọn cháu mà chú cũng cần trả lại số tiền của những người tốt khác nữa ạ' – An Nhiên kích động nói.
'Hai đứa mày nghĩ hai đứa mày là ai hả?!' – Ông La tức giận, giọng nói rất thô bạo.
Lúc này ông ta không đóng cửa nữa mà mở ra, tiến về phía An Nhiên.
'Chạy đến đây dạy dỗ người khác à, cút!' – Nói rồi ông ta vươn tay. định đẩy An Nhiên.
Lúc này Hứa Giảo kịp thời nắm lấy cánh tay ông ta, tiến lên phía trước An Nhiên.
'Có gì từ từ nói, ông đánh con gái thì có ích gì?' – Hứa Giảo nói với giọng điệu kiềm chế.
'Nhóc con từ đâu chạy tới nữa đây hả? Mau cút đi cho tao!' – Ông ta vung tay muốn thoát khỏi tay Hứa Giảo nhưng không được.
Ngược lại Hứa Giảo xoay ngược tay ông ta ra sau, tông vào cánh cửa loạng choạng: 'Ây yaa!'.
'Sao vậy? Cãi nhau cái gì đây?' – Một người đàn ông từ trong nhà đi ra, là một thanh niên xăm trổ đầy mình, đầu tốc cũng rối bù.
Nhìn thấy có người hỗ trợ, ông La lên mặt lao về phía Hứa Giảo. Hứa Giảo nghiêng đầu né tránh rồi nhanh chóng đánh vào mặt ông ta, ông ta ngay lập tức chảy máu mũi.
Thanh niên xăm trổ kia nhân cơ hội muốn đánh lén Hứa Giảo thì bị An Nhiên nhìn thấy, lập tức nắm lấy cánh tay anh ta.
'Mẹ kiếp!' – Người đàn ông hất mạnh cánh tay ra.
'A!' – An Nhiên bị trúng lưng vào lan can.
Hứa Giảo nghe tiếng cô thì quay lại lo lắng, nhất thời sơ suất bị ông La đấm vào mặt. Cú đấm quá mạnh khiến gò má của cậu lập tức đỏ bừng sưng tấy.
Hứa Giảo không quan tâm vết thương trên mặt mà lao vào thanh niên xăm trổ kia, cú đấm của cậu nhanh chóng và mạnh mẽ, dường như cậu không còn kiềm chế được nữa rồi.
Thế là 3 người lao vào đánh nhau.
An Nhiên nhìn thấy Hứa Giảo bị thương thì hốt hoảng vô cùng. Lúc đánh nhau với Lưu Hưng Vĩ cậu không bị thương dù chỉ là một sợi tóc, nhưng lần này là người lớn, còn là 1 chọi 2, làm sao bây giờ?
Nhìn thấy Hứa Giảo rơi vào tình cảnh này là do mình, cô lo lắng và tự trách bản thân.
Đột nhiên cô cảm thấy có phải là mình làm sai rồi không? Nếu cô không cố chấp như vậy thì cậu ấy có phải sẽ không bị thương không?
Cô bất giác kêu lên rồi xua tay: 'Đừng đánh nữa. Tôi không cần, không cần tiền nữa đâu ...'.
Đánh nhau một hồi, dù là hai chọi một nhưng hai người cũng chẳng chiếm ưu thế. Sau đó hai người nằm dài trên đất không đánh nổi nữa, Hứa Giảo đứng thẳng người dậy thở hổn hển rồi nhìn chằm chằm vào họ. Lúc này do tranh cãi lớn gây ồn ào nên hàng xóm vây quanh rất đông.
Thấy xung quanh ngày càng đông người, chắc sợ mọi chuyện lớn hơn sẽ không lợi dụng được, ông La ra hiệu cho người trong nhà lấy ra một chiếc phong bì và ném nó cho Tần An Nhiên: 'Tiền của tụi mày đây, cầm nó mau ...'.
Nhìn dáng vẻ của Hứa Giảo, ông ta không dám nói hết câu. Hai người nhanh chóng vào nhà đóng sập cửa lại.
An Nhiên lặng lẽ cầm phong bì rồi đi xuống lầu cùng Hứa Giảo.
Sau khi xuống lầu, An Nhiên kiên quyết đi đến tiệm thuốc mua Vân Nam bạch dược, sau đó ngồi xuống bãi cỏ phía sau xử lý vết thương cho Hứa Giảo.
Gò má của Hứa Giảo đã sưng đỏ lên, nhưng so với hai người kia thì cũng xem là nhẹ hơn nhiều. Nhưng nghĩ đến việc cậu ấy bị thương do sự cố chấp của mình, An Nhiên cảm thấy rất khó chịu.
'Lưng cậu có bị thương không?' – Hứa Giảo hỏi cô, cậu vẫn còn nhớ lúc nãy cô bị đẩy ra.
'Không đau nữa rồi, chỉ như gõ vào một cái thôi' – An Nhiên đáp, tay vẫn nghiêm túc bôi thuốc lên mặt Hứa Giảo.
Hứa Giảo ngoan ngoãn ngồi yên cho cô bôi thuốc, ánh mắt cậu lướt qua má cô, đột nhiên hỏi: 'Lúc nãy ... cậu khóc là vì lo tôi bị thương hả?'.
'Ờ' – An Nhiên thành thật gật gật đầu.
Hứa Giảo sửng sờ một lúc rồi dùng tay nhẹ nhàng đẩy đầu cô, giọng điệu dịu dàng hơn bao giờ hết: 'Tôi không phải không sao rồi sao, đừng khóc nữa'.
Lau nước mắt xong, An Nhiên đặt đồ trên tay xuống, cúi đầu nói: 'Là tôi quá bốc đồng rồi, làm chuyện gì cũng không nghĩ đến hậu quả ...'.
'Cậu không sai gì cả. Nếu ai cũng bỏ qua như thế thì chỉ tạo điều kiện lợi dụng cho kẻ xấu thôi. Kết quả cuối cùng thì người thực sự cần giúp đỡ sẽ không nhận được gì cả' – Hứa Giảo nói một cách nghiêm túc.
An Nhiên nghe cậu nói xong hồi lâu cũng không nói gì, chỉ ngây người nhìn cậu.
'Tất nhiên tôi muốn lấy lại tiền của mình, gần đây tôi hết tiền lên mạng rồi' – Hứa Giảo nghiêng đầu nói thêm.
An Nhiên thở dài, quả nhiên là cậu ấy.
Hai người đi về cùng nhau, đến hành lang An Nhiên đưa thuốc và tăm bông cho Hứa Giảo, nhắc nhở cậu vài điều rồi mỗi người tự vào nhà.
Hứa Giảo nhìn Vân Nam bạch dược trong tay, đột nhiên lại nhớ về chuyện rất lâu trước đây.
Hồi tiểu học, vì bố mẹ bận kinh doanh cả ngày nên không có thời gian chăm sóc cho cậu. Vì vậy cả ngày cậu đi chơi với một đám con trai, trốn học rồi đánh nhau. Tất nhiên là lúc đó đánh nhau cậu sẽ thường xuyên bị thương.
Bố mẹ cậu vì chuyện này mà bị mời phụ huynh nhiều lần. Sau đó bố mẹ đã cảnh cáo cậu, nếu đánh nhau lần nữa sẽ nhốt cậu ở nhà không cho phép đi đâu nữa.
Còn nhớ lúc học lớp 4, có một lần cậu lại đánh nhau rồi bị thương trên mặt. Cậu nán lại ở đầu ngõ vì sợ về nhà sẽ bị phạt. Lúc đó An Nhiên mang balo từ ngõ vào nhìn thấy cậu.
'Này Hứa Giảo, hôm nay sao cậu không tham gia hoạt động ngoài giờ?' – Cô hỏi. 'Tôi mang bài tập ngoài giờ về cho cậu rồi nè'.
Hứa Giảo không trả lời cô.
An Nhiên bước thêm vài bước nữa thì thấy vết thương trên mặt cậu ấy.
'Mặt cậu sao vậy?' - Cô hốt hoảng hỏi.
'Đánh nhau, bị thương'.
'Vậy sao cậu không về nhà nói mẹ cậu xử lý vết thương?'.
'Chút chuyện nhỏ này thì cần gì xử lý' – Hứa Giảo cố ý làm ra vẻ thờ ơ.
An Nhiên nhìn cậu chằm chằm rồi hỏi: 'Cậu sợ bị mắng à?'.
Hứa Giảo không ngờ cô nhìn ra việc này, cậu im lặng không nói gì.
'Cậu đợi chút' – Nói rồi An Nhiên chạy ra đầu ngõ.
Một lát sau cô quay lại, trên tay cầm thuốc cầm máu Vân Nam bạch dược và tăm bông.
'Tôi xử lý vết thương cho cậu'.
'Cậu biết xử lý vết thương hả?' – Hứa giảo nghi ngờ.
'Tôi biết, lúc bố tôi bị thương khi làm việc thì đều là do tôi bôi thuốc'.
Nói rồi cả hai ngồi xuống bậc thềm.
An Nhiên nghiêng người cẩn thận bôi thuốc cho cậu.
Hứa Giảo xuyên qua ánh nắng nhìn cô. Ánh sáng trong hẻm không sáng lắm, che khuất đi nước da ngăm của cô. Cô vừa bôi thuốc vừa thổi nhẹ vì sợ vết thương của cậu sẽ đau. Môi cô lấp lánh hơi ướt như pha lê, hơi nhỏ nhẹ nhàng, hương thơm của cây dành dành tỏa ra từ người cô.
Đột nhiên trái tim Hứa Giảo run lên một nhịp. Cậu cảm thấy hình như việc đánh nhau bị thương cũng không phải việc gì tệ.
'Nếu cậu sợ bị mắng thì sau này tôi sẽ bôi thuốc cho cậu' – An Nhiên nói rồi cất lọ thuốc đi, nghĩ đi nghĩ lại lại thấy có gì đó không đúng, cô lại bổ sung thêm: 'Không, cậu đừng đánh nhau nữa'.
Sau đó cô đưa phần thuốc còn lại và tăm bông cho cậu rồi rời đi.
Hứa Giảo nhìn những thứ đồ đó trong tay, ngón tay dường như có thể cảm nhận được hơi ấm sót lại của cô, khóe môi bất giác cười.
Chính là lúc đó, lúc đó cậu đã hoàn toàn ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro