Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

^ Chương 13 - Salad cải xanh ^

Kỳ nghỉ đông không dài lắm, sau 20 ngày thì trường Hiệt Tú 1 bắt đầu đi học lại. Việc An Nhiên dạy kèm cho Hứa Giảo cũng kết thúc. Vào ngày cuối cùng cô nhận được được Hứa Giảo chuyển khoản qua WeChat.

5000 tệ.

Nó gần như gấp đôi số tiền cô tính ban đầu là 2700 tệ.

Tần An Nhiên không bấm nhận tiền mà trả lời: '?'

Đồ kỳ cục: 'Hiệu quả dạy kèm rất tốt nên mẹ tôi đưa nhiều hơn'.

Cô không có cách thức liên lạc với Uông Thục Lan nên chỉ đành nhờ Hứa Giảo chuyển lời cảm ơn.

Một ngày nọ, cô Cố Cầm thông báo với lớp một việc, liên quan đến việc một bé gái ở địa phương mắc bệnh ung thư máu nên trường sẽ tổ chức một buổi quyên góp.

Chuyện của bé gái đó thì An Nhiên cũng có đọc tin tức rồi, bé 5 tuổi, được chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu nhưng gia đình không đủ khả năng chi trả tiền chữa trị nên nhờ cộng đồng giúp đỡ.

Lúc cô đọc tin tức còn kéo xuống xem thử có đường link quyên góp không, cô muốn góp một ít xem như tấm lòng. Giờ nhà trường tổ chức quyên góp thì càng tốt rồi. Cô Cố giao chuyện này cho An Nhiên phụ trách, cô sẵn sàng đồng ý, sau đó quyết định hạn nộp đến cuối tuần.

Chủ nhật tuần này trùng hợp là ngày đi chơi xuân của cả lớp. Các bạn đề xuất ăn thịt nướng, An Nhiên đã đồng ý và liên hệ với địa điểm, hẹn thời gian, còn nhờ một số bạn cùng nhau đi mua rau.

9h chủ nhật, mọi người tập trung tại công viên Nam Giao. Sau đó An Nhiên hướng dẫn các bạn nam đến sớm mang theo nồi BBQ kiểu Hàn, còn mang theo cả máy phát điện.

'Cái này để làm gì vậy?' – Mã Hành Phong chỉ tay hỏi.

'Chúng ta không dùng than nướng mà dùng cái này để nướng trực tiếp luôn' – An Nhiên lau mồ hôi rồi giải thích. 'Như vậy sẽ không phải tiếp xúc trực tiếp với vụn cacbon ảnh hưởng đến sức khỏe'.

Mọi người không có gì phản đối nên tản ra bận rộn mỗi người một việc.

Sam Sam đang rửa rau bên cạnh An Nhiên nói: 'May nhờ có cậu mà được ăn uống sạch sẽ'.

An Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, tay vẫn tiếp tục làm rồi nói: 'À, mình không ăn đâu, là chuẩn bị cho các cậu ăn đó'.

'Cậu không ăn?'

'Ừ, mình không ăn thịt nướng'.

Quả nhiên lúc thịt nước xong An Nhiên không ăn miếng nào, cô lấy một ít rau tự làm salad rau xanh ăn ngon lành.

'Cậu có biết cậu rất giống thỏ không?' – Sam Sam cầm một xâu thịt nướng đi tới. 'Cậu không ăn thật hả? Ngon lắm đó'.

'Mình không ăn thịt nướng đâu'.

'Này, mình mà được nửa cậu thì mình giảm cân thành công rồi'.

An Nhiên cười: 'Mình không phải vì giảm cân ...'

Chưa kịp nói xong thì Mã Hành Phong đến, tay cầm điện thoại nói: 'Lớp trưởng, chuyển khoản quyên góp như nào vậy? Mình chuyển qua ngân hàng cho cậu luôn nha?'

'Sao cũng được' – An Nhiên lấy điện thoại ra.

Mã Hành Phong chuyển cho An Nhiên 50 tệ, cô nhận rồi lấy sổ ra ghi lại ngay để tránh quên. Sam Sam cũng cúi xuống xem chi tiết sổ quyên góp.

'Trời ạ, Hứa Giảo quyên góp nhiều ghê, cậu ấy thật tốt bụng!' – Cô ngạc nhiên khi thấy số tiền 3000 tệ ghi dưới tên Hứa Giảo.

'Ờ, lần này cậu ấy quyên góp khá nhiều' – An Nhiên nhớ lại. 'Nhưng mà hình như những lần trước cậu ấy cũng quyên góp khá nhiều, về việc này đúng là cậu ấy rất tốt bụng'.

'Cậu cũng quyên góp không ít, 1000 tệ nè, cậu lấy đâu ra nhiều vậy?' – Sam Sam tiếp tục hỏi.

'Mình đọc báo thấy thương cho bé nên muốn đóng góp nhiều chút'.

An Nhiên nghĩ, may mà cô kiếm được chút tiền từ việc phụ đạo cho Hứa Giảo, nếu không cũng e rằng có lòng cũng chẳng giúp được gì.

Lúc này Hứa Giảo nướng xong thịt nên đi rửa tay, tình cờ đi ngang qua.

Mã Hành Phong gọi cậu: 'Anh Hứa lần này tốt bụng quá nha'.

Hứa Giảo không nói gì, cậu vặn vòi và cúi xuống rửa tay.

'Này, nếu như mình cũng bị ung thư máu thì cậu có cho mình nhiều vậy không?' – Mã Hành Phong hỏi.

Hứa Giảo đáp: 'Vậy để tháng sau rồi đau nha, tiền tiêu vặt tháng này mình dùng hết rồi'.

Mã Hành Phong: '...'

'Bệnh tật mà lấy ra đùa hả!' – An Nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện với giọng nghiêm khắc.

Mã Hành Phong sửng sốt, mặc dù cô thường thẳng thắn không nương tay nhưng lại tốt với mọi người, lời nói cũng nhẹ nhàng, cậu chưa từng thấy cô có biểu hiện nghiêm túc như vậy bao giờ.

Nhưng Hứa Giảo thấy dáng vẻ cô như vậy nên vẻ mặt có chút thay đổi, cậu nói: 'Xin lỗi...'.

An Nhiên lắc lắc đầu, cũng cảm thấy mình hơi thái quá nên cũng không nói gì nữa. Cô tiếp tục ăn salad.

Mã Hành Phong đi theo Hứa Giảo, hai người cùng ngồi xuống một phiến đá ở xa.

'Sao vậy hả?' – Mã Hành Phong ngồi xuống liền hỏi. 'An Nhiên sao lại không vui vậy?'.

Hứa Giảo liếc nhìn cậu một cái rồi im lặng, sau đó mới chậm rãi nói: 'Vì hồi lớp 7 Tần An Nhiên cũng từng bị bệnh nặng'.

Tin này khiến Mã Hành Phong rất bất ngờ, cậu im lặng một lát rồi hỏi: 'Thật hả?'

'Ừ' – Hứa Giảo gật đầu, bứt một cọng cỏ trên tay nghịch nghịch. 'Căn bệnh đó là đột đả kích lớn với cậu ấy và gia đình, lúc đó để chữa bệnh gia đình gần như trắng tay, phải vay mượn họ hàng'.

'Nhưng giờ không nhận ra gì luôn ha' – Mã Hành Phong nhìn qua chỗ cô.

'Giờ chữa hết rồi, nhưng ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của cậu ấy'.

Mã Hành Phong không nói gì, nhưng cậu đột nhiên hiểu được những việc Tần An Nhiên làm mà trước đây cậu không hiểu.

Cô kiên trì bồi dưỡng sức khỏe, cô rất coi trọng sức khỏe, hoa cúc và hạt câu kỷ của cô, rau salad cô ăn, còn rất nhiều việc khác, những hành động kỳ lạ trước đây đã được giải đáp, đó là vì tâm lý bệnh luôn đeo bám cô.

'Thảo nào ...' – Mã Hành Phong nói nhỏ.

Hứa Giảo cũng nhìn qua An Nhiên: 'Ừ, vậy nên nếu có chút cậu ấy hơi cực đoan hay có chút kỳ cụ thì hãy khoan dung chút nha'.

Mã Hành Phong quay lại nhìn cậu, cười nói: 'Anh Hứa còn biết thương hoa tiếc ngọc hả'.

'Không phải' – Hứa Giảo chậm rãi nói, giọng trầm xuống: 'Không phải vì thương hại nên mình mới thích cậu ấy đâu, rất lâu trước đây mình đã ...'.

'Này, sao mới vậy mà các cậu đã ăn rồi?!' – Tiếng An Nhiên từ xa vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người họ.

Cô nhìn thấy một số bạn nam định ăn mấy con tôm vừa đặt lên nướng nên vội chạy tới.

'Cái này chưa chín đâu, trong đó có vi khuẩn đó' – An Nhiên chạy tới ngăn cản. 'Đừng ăn, nướng thêm chút nữa đi, để mình nướng giúp các cậu! Nếu đói thì các cậu ăn trái cây hay gì đó đi'.

Cô dùng kẹp nướng lật mấy con tôm lại, đột nhiên có một bàn tay chìa ra.

Cô quay lại thì thấy Hứa Giảo.

'Để tôi nướng cho' – Cậu tự nhiên lấy kẹp nướng đi, nhìn cô chế giễu: 'Chưa ăn thịt nướng bao giờ thì biết nướng cái gì?'.

'...'

Cô không thèm quan tâm cậu nữa nên đưa kẹp nướng cho cậu rồi lại tiếp tục với số tiền quyên góp, cô muốn đưa cho cô giáo càng nhanh càng tốt để sớm trao đến tay gia đình bé kia.

Sau khi bữa tiệc thịt nướng kết thúc, An Nhiên ngồi xe bus về nhà. Trên xe cô gửi tất cả số tiền và danh sách chi tiết cho cô Cố Cầm.

Khi đến ngõ, cô không vội về nhà mà ghé qua tiệm may của mẹ. Cô nhìn thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa, mẹ cô không có ở trong, bác gái cô đang ngồi trên bàn may, chắc đang làm cho người đàn ông kia.

'Bác ơi, mẹ con đâu ạ?' – An Nhiên hỏi.

'Mẹ con ra đi giải quyết vấn đề giấy phép rồi, bác tới trông tiệm giúp mẹ con'.

An Nhiên nghe xong không làm phiền bác nữa nên đi vô trong bỏ balo xuống rồi cầm chổi quét dọn mảnh vụn vải trên sàn nhà.

Lúc này tiếng chuông điện thoại của người đàn ông kia vang lên, ông ấy đứng đó nghe điện thoại luôn.

'Ey, lão Lưu à. Gần đây ổn hả. Tôi sao? Tôi sống rất tốt. Ông không biết à, sau khi báo chí đưa tin thì mấy ngày nay tôi nhận được 2 3 mươi vạn rồi ( 20 vạn ~ 720 triệu VNĐ ). Tiền được quyên góp rất nhiều, nhiều hơn nhiều so với tiền tôi làm nữa. Mỗi ngày ngồi không ở nhà mà cũng kiếm được mấy vạn. Không không không, tôi chưa nghĩ tới việc bán đâu. Khi nào ông về tôi mời một chầu nha haha ...'.

Tần An Nhiên nghe được cuộc nói chuyện của ông ta, ngẩng đầu liếc nhìn một cái. Cô cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không biết được có chuyện gì nên tiếp tục vùi đầu vào dọn dẹp.

Bác gái nhanh chóng may xong rồi bỏ chiếc quần vào túi đưa cho người đàn ông đó: 'Anh La, quần của anh xong rồi nè'.

Anh La?

An Nhiên nghe bác gọi vậy trái tim cô rung lên một nhịp, có lẽ nào ...

Đợi người đàn ông đó rời đi, An Nhiên lập tức hỏi: 'Bác gái ơi, người đó tên gì vậy ạ?'

'Sao vậy? Bác cũng không biết tên, chỉ biết họ thôi, nhà ông ấy sống ở khu dưới'.

'Con gái ông ấy có phải là La Đình Đình 5 tuổi bị ung thư máu không ạ?'

'Đúng vậy, nhà ông ấy đó, con cũng đọc báo rồi hả?'

'Trường con còn tổ chức quyên góp nữa ạ'.

Bác gái nghe xong nhếch mép tỏ vẻ khinh thường: 'Nhà ông ấy mà cũng cần quyên góp sao? Hai căn nhà ở trung tâm đâu'.

Nghe được tin này An Nhiên rất ngạc nhiên: 'Thật ạ?'

'Khu này ai mà không biết, chính vợ ông ấy hồi trước có nói mà. Vậy mà còn nhận quyên góp sao, nhà mình còn nghèo hơn nhà ông ta nữa đó. Thật là không biết mất mặt hay sao mà còn nhận quyên góp của học sinh ...'.

An Nhiên vừa sốc vừa giận, cô đã gửi số tiền 6.883 tệ cho cô Cố Cầm rồi.

Thế là cô lập tức nhắn tin cho cô: 'Chào cô Cố ạ, cô cho em hỏi một chút là số tiền quyên góp lúc nãy còn ở chỗ cô không ạ?'

Cô cầm rep ngay: 'Cô nhận xong là chuyển cho tòa soạn rồi, sao vậy?'

An Nhiên đọc tin nhắn mà tim chùng xuống một nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro