Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Âu Dương Băng Di

Chương 9:

Khoan khoan, đi nhầm hướng rồi. Tốn thời gian tranh cãi về việc đóng mở cái miệng? Đúng là đồ con nít. À, không phải là tác giả cố tình cho hai đứa nó tranh cãi, mà là... huầy, thôi, do tác giả rảnh rỗi không có gì viết đấy.

Quay lại với việc chính.

Tiếng khóc nấc của đứa trẻ lọt vào tai Quân Hạ khiến cô giật mình, đây chính là tiếng khóc mà 3 đêm vừa rồi cô nghe được.

Đưa mắt nhìn sang một đôi mẫu tử ở ngoài cổng kia, Quân Hạ thầm ảo não.

Ma nữ sau khi ngọn lửa thiêu biến mất liền thoát khỏi đau đớn. Quay sang ôm đứa con trai vào lòng, trực tiếp kéo đứa con cùng quì xuống.

"Này, đứng lên đi, quì làm cái gì?" Quân Hạ trưng ra một vẻ mặt ghét bỏ. Cô ghét nhất là những ai hễ động một chút là quì xuống, cô có cảm giác mình như là thánh mẫu được nhân dân quì lạy vậy, cảm giác không tốt chút nào, như gì nhỉ? À, chính là có lòng giả tạo nhưng lại được bà con cô bác hoan nghênh nhiệt liệt.

Vị thánh mẫu nào đó ở trên trời hát xì một phát, văng cả nước mũi sang tướng công nhà mình. Ầy, sao giống như có ai đó đang bôi nhọ mình vậy nhỉ? Vị tướng công nào đó lo lắng nương tử bị cảm liền kêu la thái giám, không, nhầm rồi, là kêu gọi thái y, trực tiếp quên rằng thần tiên thì không thể mắc bệnh tật gì nữa.

Ma nữ nghe được tiếng của Quân Hạ thì ngước mặt lên, nhìn cô gái đó rồi như thầm quyết định, lần nữa dập đầu xuống đất "Xin cô hãy giúp tôi!"

Giúp? Tuy Quân Hạ cô không phải là Bồ Tát sống gặp ai cũng cứu vớt, nhưng mà cô khá hứng thú với con ma này. Cô có cảm giác là ai đó cứ hối thúc trong đầu cô, giúp nó đi....

"Làm thế quái nào mà giúp được cô? Tôi chỉ là người thường, ngày ngày đi làm, cơm lo ba bữa còn không đủ nữa là giúp cô?" Quân Hạ nói.

"Xin cô hãy giúp tôi! Tôi đã chờ cô 1 năm rồi. Có người nói với tôi rằng cô sẽ giúp được tôi hóa giải oan ức, chờ đợi mãi cuối cùng cô cũng đã xuất hiện." Ma nữ vẫn cứ khom người như cũ.

Đứa bé thông minh nhìn thấy tình hình hiện tại, liền hóa thành bộ dáng một đứa bé phấn điêu mày ngài, nhìn cực kì đáng yêu, chạy đến bên chân của Quân Hạ, nắm gấu quần cô đung đưa, vẻ mặt cực kì đáng thương "Đại tỉ tỉ, đại tỉ tỉ xinh đẹp, tỉ tỉ giúp mẹ em, giúp em đi, em biết tỉ tỉ là tốt nhất mà ~"

Nó cho rằng, với chiêu này của nó, dù cho là Ngọc hoàng Đại đế cũng sẽ gục ngã. Nhưng nó sai rồi, sai hoàn toàn.

"Mau, lăn lại chỗ mẹ ngươi đi. Bổn tiểu thư ghét nhất là con nít. Chiêu đó của ngươi không tác dụng với ta đâu." Quân Hạ cực kì ghét bỏ đạp cho nó một phát. Không thể trách cô được, từ nhỏ đến lớn, xui xẻo của cô toàn từ con nít mà đến.

Năm cô 6 tuổi, mới học lớp 1. Cô cũng được xem là một đứa trẻ hoạt bát đáng yêu. Giờ ra chơi vào lớp, không hiểu sao thấy trong cặp có 2 ngàn đồng, không suy nghĩ liền cầm đi mua kem ăn.

Ăn xong thì trong lớp có bạn báo với cô giáo là mình bị mất tiền, cô giáo bèn kiểm tra cặp của học sinh. Bạn ngồi cùng bàn của cô thật thà khai báo rằng lúc nãy thấy cô cầm tiền đi mua kem ăn. Cô giáo hỏi thì cô cứ ngây ngô bảo rằng không biết ở đâu ra trong cặp cô bỗng có 2 ngàn, mua kem ăn hết rồi.

Đứa trẻ kia nằng nặc nói cô là ăn trộm, hại dì của cô phải đi xin lỗi cô giáo lẫn mẹ của đứa bé kia cô mới được học tiếp.

Hừ, bản thân nhầm lẫn bỏ lộn tiền vào cặp cô bây giờ dám nói cô là ăn trộm. Con mẹ nó! Đó là lần đầu tiên, Quân Hạ chửi tục.

Năm cô 16 tuổi, có để ý một học trưởng trong trường. Anh ấy rất đẹp trai, cao ráo, da trắng, hơn nữa thuộc mẫu người ít nói nhưng tốt bụng, luôn giúp đỡ người khác. Lấy hết can đảm hẹn học trưởng ra một quán trà sữa gần trường, được anh đồng ý.

Hôm đó cô trang điểm rất xinh đẹp, tóc dài buông xõa sau lưng, mặc một chiếc váy voan màu xanh biển nhạt, ôm trọn phần eo nhỏ nhắn, chân đi một đôi giày cao gót cùng màu với váy, là cô cố tình mượn của dì.

Vừa bước vào quán, thấy học trưởng ngồi bên cạnh cửa sổ, mặc sơ mi trắng, đang chăm chú đọc một cuốn sách.

Cô thấy bèn mỉm cười, tiến lại gần, kêu lên "Học trưởng.." chưa kịp nói hết câu có một đứa bé cầm ly nước màu đỏ chạy ngang qua đụng vào cô.

Cô thề đó là khoảnh khắc thảm hại nhất trong suốt những năm cấp 3 của cô. Vốn đi đôi cao gót không quen lắm, bị đẩy nhẹ một cái liền ngã dúi về phía trước, làm một màn chụp ếch tiêu chuẩn.

Chiếc váy dưới tác động của người bên ngoài liền hất lên trên mông, lộ ra chiếc quần nhỏ màu trắng. Không ngừng ở đó, ly nước màu đỏ kia vừa lúc đổ ập vào mông cô....

Nếu có cái hố chắc cô đã nằm luôn ở dưới đó không ngóc đầu dậy rồi. Đứa bé đó không xin lỗi, đứng mở một bên khóc thét. Mẹ nó đi vào thấy vậy hết hồn chạy lại, dỗ con mình, còn quay sang mắng cô mắt để đâu lại va vào đứa nhỏ. Cho cô xin, nạn nhân là cô có được không?

Mà cũng qua một số chuyện như vậy mới hiểu được lòng người. Học trưởng của cô thấy vậy trực tiếp ra vẻ không quen biết, tiếp tục đọc sách. Cô ê ẩm thân mình đứng dậy, lòng chảy hàng lệ. Huhu, rất đau nha...

Nhưng cũng nhờ vậy mà cô gặp được Lục Nghị. Anh cũng có mặt ở quán trà sữa đó, lẳng lặng tiến lên khoác áo cho cô, bế cô lên theo kiểu công chúa đi ra ngoài. Thật sự lúc đó cô nhìn anh bằng ánh mắt cảm ơn, còn có háo sắc nữa. Chắc chắn nếu cô biết rằng người thuê đứa bé đụng phải cô là anh, để khiến cô tỏ tình thất bại, chắc chắn lúc đó cô đã không để yên cho anh rồi.

Uầy, còn rất nhiều chuyện đáng buồn xảy ra xung quanh cô đều liên quan đến con nít.

Ây da, nãy giờ lan man quá rồi. Thu hồi dòng suy nghĩ, cô nhìn về phía người phụ nữ vẫn còn đang quì kia, thở dài.

"Mau đứng lên đi, tôi biết rồi. Có rắm mau thả."

Ma nữ ngước mắt lên, run run đứng dậy, thu hồi dáng vẻ dọa người ghê tởm, biến thành một người phụ nữ khoảng hơn 30, tóc tai chỉnh tề, quần áo gọn gàng, tay dắt đứa bé, nhìn về phía cô bằng một ánh mắt cảm kích.

"Cô Quân Hạ, tôi tên là Âu Dương Băng Di, đây là con trai tôi, 7 tuổi, tên là Âu Dương Huyền." Âu Dương Băng Di mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: