Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51 - Chương 55

Chương 51: Quỷ kế của lớp trưởng

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tiêu Văn Đức nói đến trọng điểm, tôi vội hỏi: "Ở trước khi chúng tôi tới, anh không thấy được nơi này có người chơi trò chơi triệu hoán Bút Tiên sao?"

"Không có, các cô là người sống đầu tiên tôi thấy mười bốn năm này, tôi nhìn ra được nam sinh kia hắn là đạo sĩ, vốn cho rằng cô dễ đối phó một chút, ai ngờ đến bên người đi theo quỷ lợi hại như vậy......" Hắn nói một cách tiếc nuối.

Tôi lập tức thả Lâm Diệp từ ngọc giản ra, giận dữ hỏi: "Anh nói thật cho tôi! Đưa tôi và Lam Cảnh Nhuận tới nơi này làm gì!"

Vẻ mặt của Lâm Diệp mờ mịt: "Cái gì làm gì? Không phải tới nơi này vì tìm Bút Tiên kia, cứu Tiểu Như sao?"

"Lớp trưởng các nàng căn bản không tới nơi này! Anh nói thật cho tôi! Đến tột cùng có mục đích gì!" Dưới sự giận dữ, tôi hóa ngọc giản thành trường kiếm để ở trên cổ hắn.

Tuy Lâm Diệp sợ hãi kiếm của tôi, nhưng cũng có kiên định của mình: "Tôi thật sự chỉ là vì cứu Tiểu Như!"

"Vậy anh nói, sao anh biết các nàng chơi Bút Tiên xảy ra chuyện?" Bởi vì lớp trưởng các nàng tìm đường chết, tôi đều quên mất hỏi Lâm Diệp một vụ này.

"Tiểu Như tự mình nói, nàng còn nói nàng cũng lập tức muốn chết, tôi lo lắng cho nàng, nên cho nàng bùa hộ mệnh của mình, tôi mới...... Đã chết...... Mộ Tử Đồng, cô có ý gì? Không tin tôi sao?" Lâm Diệp nói có chút bực bội.

Tôi chỉ về phía Tiêu Văn Đức: "Hắn ở chỗ này mười bốn năm, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy người sống, vậy đã nói, lớp trưởng các nàng căn bản không tới nơi này!"

"Này...... Này...... Tiểu Như sẽ không gạt tôi! Nhất định là con quỷ này đang lừa cô!" Lâm Diệp cả giận nói, trên mặt chợt hiện ra luồng màu đen.

Tôi chỉ cho rằng hắn đây là bởi vì tức giận mà xuất hiện giống quỷ, không để ý, nói với Tiêu Văn Đức: "Hiện tại dẫn chúng tôi trở về tìm Lam Cảnh Nhuận!"

Tiêu Văn Đức nhắm mắt vận dụng pháp lực, thấy hoa mắt, tôi đã thấy được Lam Cảnh Nhuận cầm kiếm chỉ về phía chúng tôi.

Nhìn thấy là tôi, hắn vội thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Cô không có việc gì thì tốt!" Lại đề phòng nhìn về phía Tiêu Văn Đức: "Hắn là ai?"

Tôi nói quá trình với hắn một lần, trên mặt hắn cũng nổi lên hàn ý: "Lâm Diệp, anh phát tâm ma thề không lừa gạt tôi và Tử Đồng! Tiêu văn đức, anh cũng như vậy. Thiên Đạo có năng lực chế ước rất mạnh với quỷ thần, thề trước tâm ma, không có quỷ thần dám làm bộ."

Tiêu Văn Đức và Lâm Diệp đều thề, Thiên Đạo không trừng phạt bọn họ.

Lam Cảnh Nhuận nghĩ không ra, trên vai trái của tôi bỗng nhiên truyền đến tiếng khinh thường của Lãnh Mặc Hàn.

"Ngu xuẩn, chút chuyện này đều không nghĩ ra." Hắn biểu đạt mười phần miệt thị với Lam Cảnh Nhuận.

Lam Cảnh Nhuận ngược lại không tức giận, thấy Lãnh Mặc Hàn mở miệng, biết chuyện có chuyển cơ, nói với Lãnh Mặc Hàn: "Còn xin Minh Vương chỉ giáo."

"Hừ." Lãnh Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng: "Một phàm nhân, sao có thể biết được mình sẽ chết khi nào."

Tôi bừng tỉnh đại ngộ, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Ninh, lại phát hiện không ai nghe. Lại gọi điện thoại cho bạn cùng phòng khác trong ký túc xá, không ai tiếp điện thoại.

"Mau trở về! Ninh Ninh các nàng nguy hiểm!"

Đi chưa được hai bước, tôi lại bị Tiêu Văn Đức gọi lại: "Đợi tôi! Cô nói phải siêu độ cho tôi!"

Tôi vung bàn tay lên, cất hắn và Lâm Diệp vào ngọc giản với nhau, chạy như điên ra ký túc xá cũ với Lam Cảnh Nhuận.

Lúc này cũng không rảnh lo phòng nữ không cho nam sinh vào, tôi dẫn theo Lam Cảnh Nhuận ngựa quen đường cũ tránh thoát đôi mắt của dì quản túc, trèo tường vào ký túc xá.

Nhưng mà, sau khi mở cửa ký túc xá ra, bên trong lại không có lớp trưởng và Ninh Ninh.



Chương 52: Lâm Diệp nổi điên

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ba bạn cùng phòng khác ngủ rất say, Lam Cảnh Nhuận kiểm tra rồi nói là đều uống phải thuốc ngủ mà thôi, không nguy hiểm đến tính mạng.

Tôi cầm lấy sách ở trên bàn sách của Ninh Ninh, phát hiện trên mặt còn có một tin nhắn chưa viết xong: "Tử Đồng, lớp trưởng không thích hợp, nàng..."

Tin nhắn chỉ viết đến đây, chỉ sợ là còn ở trong lúc cô ấy viết đã bị lớp trưởng phát hiện.

Tôi thả Lâm Diệp ra: "Đến cùng là anh biết bao nhiêu!"

Giờ phút này Lâm Diệp cũng hiểu đại khái, vừa đau lòng vừa khó chịu: "Tôi biết đều đã nói với các cô rồi! Tiểu Như ...... Sao cô ấy có thể gạt tôi!"

"Có thể tìm được Ninh Ninh không?" Tôi hỏi Lam Cảnh Nhuận.

"Nếu có thể có tóc của cô ấy, tôi có thể dùng Truy Tung Trận thử một chút." Lam Cảnh Nhuận nói.

"Vậy anh chuẩn bị pháp trận đi, tôi đi tìm tóc."

Ký túc xá nữ sinh không thiếu nhất chính là tóc, tôi trèo lên trên giường của Ninh Ninh, rất nhanh đã nhặt vài cọng tóc rơi ở khăn trải giường, giao cho Lam Cảnh Nhuận.

Pháp trận thiết trí ở trên bàn sách tôi, Lam Cảnh Nhuận đốt tóc tôi lấy ở trên pháp trận, tóc toát ra một làn khói trắng, chậm rãi đuổi theo một phương hướng.

"Đi!" Lam Cảnh Nhuận lập tức dẫn theo tôi đi theo khói trắng.

Khói trắng một đường bay ra trường học, sau khi tiến vào một tiểu khu xa hoa gần trường học, chậm rãi biến mất không thấy.

Tôi cảm giác được gần đây có một cổ âm khí rất cường đại, nhưng lại không cảm giác ra vị trí cụ thể.

Lam Cảnh Nhuận cũng cảm giác được, giờ phút này la bàn dò âm khí trên tay hắn không nhạy quay qua chuyển lại, tôi nhìn thấy thì tâm thần không yên.

"Sao khói trắng lại không thấy nữa?" Tôi hỏi.

"Phản Truy Tung Trận." Lam Cảnh Nhuận nói: "Xem ra nơi này không chỉ có âm linh, còn có một Dưỡng Quỷ Sư rất tinh thông pháp trận."

"Lớp trưởng là Dưỡng Quỷ Sư?" Tôi kinh ngạc.

"Có thể, cũng có thể cô ta cũng là nghe lệnh làm việc." Lam Cảnh Nhuận nói, đột nhiên đâm về phía tôi một kiếm.

Kiếm kia không đâm đến tôi, mà là đâm trúng Lâm Diệp bên người tôi. Tôi xoay người lại, thấy Lâm Diệp giờ phút này hai mắt đỏ bừng, một đôi răng nanh đang muốn cắn xuống cổ của tôi.

Tôi vội duy trì khoảng cách với hắn.

"Hắn đã bị khống chế!" Lam Cảnh Nhuận ném một bó tơ hồng về phía Lâm Diệp, giao một sợi cho tôi: "Đừng buông tay!"

Lâm Diệp giương nanh múa vuốt muốn xông về phía tôi, Lam Cảnh Nhuận phi thân bổ nhào vào bên kia nắm dây thừng kiềm chế hắn.

Bóng dáng của hắn ở bên người Lâm Diệp đánh mấy cái qua lại thật nhanh, Lâm Diệp hoàn toàn bị tơ hồng cuốn lấy không thể động đậy, chỉ là bệnh trạng nổi điên lại càng thêm rõ ràng.

Mắt thấy tơ hồng lập tức bị hắn giãy giụa đứt ra, tôi vội lấy ngọc giản ra, muốn thu Lâm Diệp vào ngọc giản, lại nghe thấy Tiêu Văn Đức bên trong hô to không cần: "Cô dừng tay! Nhốt con quỷ nổi điên kia vào, tôi sẽ bị hắn ăn luôn!"

Động tác của tôi bởi vậy mà ngừng lại, Lâm Diệp không biết có sức lực từ nơi nào, giãy giụa chặt đứt tơ hồng, lập tức xông về phía tôi.

Tôi lập tức thả Tiêu Văn Đức ra, đặt ngọc giản ở trước mặt, vừa lúc Lâm Diệp đánh về phí tôi thì bị thu vào ngọc giản.

Trên ngọc giản chảy ra một giọt máu, rơi ở không trung, Tiêu Văn Đức tiếp được, đưa giọt máu vào trong miệng, chép miệng: "Máu này uống không tồi."

"Uống máu của Dưỡng Quỷ Sư, tương đương với hoàn thành huyết khế." Lam Cảnh Nhuận trầm mặt nhìn Tiêu Văn Đức: "Anh cũng là quỷ để nàng ta sử dụng."

Tiêu Văn Đức giật mình: "Không phải đâu! Tôi cũng không làm nô tài cho người khác!"

"Vậy giúp chúng tôi tìm nàng ra, giải trừ khế ước, anh sẽ tự do." Lam Cảnh Nhuận cười, tôi cảm thấy vừa rồi là hắn cố ý để Tiêu Văn Đức đi lấy máu kia uống.



Chương 53: Dưỡng Quỷ Sư

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Anh tính kế tôi!" Tiêu Văn Đức lập tức nổi giận.

Lam Cảnh Nhuận vẻ mặt vô tội: "Là chính anh muốn uống máu kia."

Tiêu Văn Đức cứng họng, sau khi hung hăng lườm Lam Cảnh Nhuận, thì nhắm mắt lại cảm ứng vị trí của Dưỡng Quỷ Sư, không trong chốc lát chỉ vào một phía nói: "Nàng ở nơi đó."

Tôi và Lam Cảnh Nhuận vội chạy theo hắn.

Trên đường, tôi còn hơi có chút lo lắng: "Quỷ mình nuôi xảy ra chuyện, Dưỡng Quỷ Sư có cảm ứng được không? Bây giờ chúng ta đi qua, cô ta bên kia cũng chuẩn bị thật tốt đi?"

Lam Cảnh Nhuận lại làm tôi yên tâm: "Lâm Diệp mới thành quỷ không bao lâu, hai người cảm ứng không mạnh. Hơn nữa, hắn lại là trực tiếp tiến vào ngọc giản của cô, máu nhận chủ bị Tiêu Văn Đức ăn luôn, Dưỡng Quỷ Sư bên kia chỉ cho rằng Lâm Diệp là bị một lệ quỷ khác xử lý. Mà hiện tại lệ quỷ kia uống xong máu nhận chủ, cô ta còn xem như là kiếm lời."

Nói như vậy, tôi muốn biến Lãnh Mặc Hàn thành quỷ tôi nuôi, có phải tôi có thể trở thành Dưỡng Quỷ Sư lợi hại nhất hay không?

Ý niệm này chợt lóe qua, tôi và Lam Cảnh Nhuận theo chỉ dẫn Tiêu Văn Đức đã tới trước một biệt thự.

Tôi biết biệt thự này, trước kia lúc lớp trưởng tổ chức hoạt động, từ thuê nơi này.

"Dưỡng Quỷ Sư kia còn rất mạnh......" Hắc khí trên mặt Tiêu Văn Đức như ẩn như hiện: "Cách cô ta gần như vậy, tôi sắp mất khống chế rồi...... Cô...... Mau thu tôi vào ngọc giản."

Ngọc giản thoạt nhìn chỉ có một tầng hơi mỏng, nhưng bên trong như có không gian khác. Sau khi tôi thu Tiêu Văn Đức vào, chia cho hắn và Lâm Diệp từng người một mình một phòng nhỏ.

Lam Cảnh Nhuận rút kiếm đồng tiền trên lưng ra, liếc mắt nhìn tôi một cái, hai người thật cẩn thận đi vào biệt thự.

Đi qua rào tre thấp bé trước cửa, tôi và Lam Cảnh Nhuận đã tới trước cửa. Còn không kịp đẩy cửa ra, cửa lại tự mở ra.

Lam Cảnh Nhuận chỉ một pháp trận cổ quái trên cửa, lại chỉ ngọc giản trên tay tôi, tôi lập tức hiểu được.

Hiện tại Tiêu Văn Đức thành quỷ của Dưỡng Quỷ Sư này, trên người tôi và Lam Cảnh Nhuận còn mang theo âm khí của hắn, pháp trận trên cửa nghĩ lầm là Tiêu Văn Đức đã trở lại, cho nên tự động mở ra.

Cứ như vậy, so với tôi và Lam Cảnh Nhuận trực tiếp xông vào thì an toàn rất nhiều. Chỉ là, chúng tôi vẫn không dám thả lỏng đề phòng.

Hai người nắm kiếm thật cẩn thận đi vào, vừa vào cửa, cửa đã nhanh đóng lại. Phía tầng hầm có âm khí truyền đến, chúng tôi đi đến nơi đó.

Tầng hầm là một mảnh đen nhánh, tôi và Lam Cảnh Nhuận mới đi vào, hai ngọn nến đỏ như máu đột nhiên bốc cháy ở hai bên chúng tôi.

Sắc mặt Lam Cảnh Nhuận đại biến: "Thực Hồn Chúc!" Hắn cắt một kiếm, chém nhanh về phía một ngọn nến trong đó, lại bị một người tiếp được.

—— Là lớp trưởng.

"Ninh Ninh đâu!" Tôi lập tức hỏi nàng.

Lớp trưởng nhìn tôi một cái, không vui nói: "Lại có thể tìm tới nơi này!"

Lam Cảnh Nhuận không để ý đến cô ta, lại là một kiếm thế càng thêm cường thế chém vào một Thực Hồn Chúc khác, lớp trưởng không kịp tiếp được, ánh nến nháy mắt bị chém nát.

Thừa dịp lớp trưởng rời đi tại chỗ, Lam Cảnh Nhuận lại chém ngọn nến phía trước kia, nhân tiện còn đánh nát toàn bộ ngọn nến.

Đồng thời, tôi cũng cảm giác thần thanh khí sảng không ít.

Lớp trưởng lại giận dữ: "Dám Hủy Thực Hồn Chúc của tao! Tao muốn bắt chúng mày lại đi luyện một đôi!"

Cô ta lập tức xông về phía Lam Cảnh Nhuận, tôi và Lam Cảnh Nhuận phân tán né tránh, thấy thần trí Ninh Ninh mơ hồ bị trói ở một bên, tôi vội tiến lên.

"Ninh Ninh? Ninh Ninh! Cậu tỉnh lại!" Tôi đẩy cô ấy, cô ấy không có động tĩnh, trong lòng càng thêm sốt ruột.

Có lẽ là cảm nhận được tôi lo lắng, trên vai trái bỗng nhiên chảy tới một dòng nước lạnh, theo tay trái chảy lên trên người Ninh Ninh, rất nhanh Ninh Ninh mơ mơ màng màng tỉnh lại.

"Tử Đồng......"



Chương 54: Chân tướng Bút Tiên

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ninh Ninh còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, tôi giúp cô ấy tháo dây thừng trên người, lúc này cô ấy mới sốt ruột nhận thức đến tình cảnh, kinh ngạc: "Sao mình lại bị trói!"

"Lớp trưởng làm!" Tôi cắn răng.

Ninh Ninh a một tiếng: "Đúng rồi! Tớ chính là muốn nói cho các cậu chuyện này! Tớ nhìn thấy chỗ của lớp trưởng có búp bê Vu Cổ (kiểu kumathong bên thái)! Các cậu đi rồi, cô ấy niệm cái gì đó với búp bê, tớ muốn gửi tin nhắn cho cậu, kết quả bị cô ấy phát hiện......"

Cô ấy nói xong nhìn tầng hầm một vòng, nhìn thấy Lam Cảnh Nhuận đang đấu pháp với lớp trưởng, giận sôi máu: "Học trưởng đánh cô ta! Cô ta nói muốn các anh đi tòa nhà kia chịu chết!"

Bị bạn bè phản bội, giờ phút này Ninh Ninh hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trái tim tôi cũng băng giá.

Lớp trưởng bị một chưởng của Lam Cảnh Nhuận đánh ngã trên mặt đất, trên người bị dính đầy một lớp bùa vàng, không thể động đậy, nhưng vẫn liều mạng muốn giãy giụa.

"Vì sao cậu muốn hại chúng tôi?" Tôi và Ninh Ninh tự hỏi cũng chưa làm cái gì có lỗi với lớp trưởng.

Lớp trưởng hung hăng lườm tôi và Ninh Ninh: "Đương nhiên chúng mày không hiểu! Thượng Ninh Ninh là thân thể thuần âm, có nó, bao nhiêu quỷ vật tao đều có thể đưa tới! Về phần mày......" Cô ta liếc xéo tôi một cái: "Nếu mày không chết, sao tao có thể đảm bảo bắt được danh ngạch hệ bảo nghiên của chúng ta!"

Không phải tôi là Linh Thể Thuần Âm sao?

Có quan hệ gì với Ninh Ninh?

"Sao cậu biết Ninh Ninh là Linh Thể Thuần Âm?" Tôi hỏi.

Lớp trưởng không muốn nói chuyện, Lam Cảnh Nhuận thi pháp làm thu bùa vàng vào, bọc lớp trưởng đến không thở nổi, cô ta không có cách nào, chỉ có thể nói: "Tao lấy được bát tự ngày sinh của Thượng Ninh Ninh, đương nhiên biết!"

Vẻ mặt của Ninh Ninh mê mang: "Sao cô lại lấy được bát tự ngày sinh của tôi? Chính tôi cũng không biết."

"Không phải là trên cổ ngọc của mày viết sao! Tao nhìn thấy được!"

Ninh Ninh thích vòng cổ, cũng không đeo ngọc.

Tôi biết là lớp trưởng đã hiểu lầm, thở dài, nói với lớp trưởng: "Miếng ngọc kia...... Là của tôi...... Ngày đó để Ninh Ninh cầm giúp tôi, cô ấy thuận tay đeo vào mà thôi."

Lớp trưởng không thể tin nhìn tôi: "Vậy mày mới là Linh Thể Thuần Âm?"

Tôi gật đầu: "Bút Tiên là chuyện như thế nào? Lâm Diệp lại chết như thế nào?"

Lớp trưởng có lẽ là quá kinh ngạc, cũng chưa ép hỏi, đều nói: "Bút Tiên cái gì...... Chỉ là một tiểu quỷ thủ hạ của tao mà thôi!" Cô ta rất là khinh thường: "Về phần Lâm Diệp kia ...... Chính hắn đụng phải, thì đừng có trách tao tàn nhẫn!"

Tôi nhìn phía sau lớp trưởng, lại hỏi: "Lâm Diệp cũng là tiểu quỷ làm thủ hạ của cô giả vờ thành Bút Tiên giết?"

Trong mắt lớp trưởng toàn là cười nhạo: "Hắn phát hiện những nữ sinh đó đã chết...... Lại đây bảo vệ tao, nếu tao không nghĩ biện pháp để hắn câm miệng, chuyện này bị hắn tiết lộ ra ngoài, tao cũng đừng nghĩ lăn lộn! Bây giờ hắn đã bị một lệ quỷ khác nuốt......" Cô ta hừ lạnh một tiếng: "Coi như hắn cầu nhân đắc nhân đi! Ai bảo hắn nói phải bảo vệ tao chứ! A......"

"Hắn thật sự muốn bảo vệ cậu! Sao cô có thể đối xử với hắn như vậy!" Trong lòng tôi như là bị cái gì đó ngăn chặn.

Trước kia lớp trưởng xa cách Lâm Diệp, tôi vẫn luôn cho rằng nàng chỉ là không thích hắn mà thôi.

Tình yêu không thể miễn cưỡng, cho nên tôi cảm thấy lớp trưởng quyết tuyệt như vậy, ngược lại tốt hơn nữ sinh muốn chơi trò mập mờ kia rất nhiều, lại không nghĩ rằng nàng lại ngoan độc như vậy!

Ai ngờ lớp trưởng càng thêm khinh thường: "Tao không cần người bảo vệ! Tao có quỷ là đủ rồi! Tao là Dưỡng Quỷ Sư, hắn thành quỷ, tới bảo vệ tao không phải vừa lúc sao!"

Tôi không biết nên nói cái gì, nhìn về phía Lâm Diệp từ lúc vừa mới đến vẫn luôn trầm mặc đứng ở phía sau lớp trưởng.

Lớp trưởng theo ánh mắt của tôi quay đầu nhìn lại, chấn động: "Sao anh không chết!"



Chương 55: Thế gian muôn vàn phong cảnh, đều không bằng nàng

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Giờ phút này trên mặt xanh trắng của Lâm Diệp toàn là đau thấu xương: "Vì sao..." Hắn si ngốc nhìn lớp trưởng: "Tôi thích cô như vậy! Thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng của mình sau đó còn nghe lời cô! Vì sao phải đối xử với tôi như vậy!"

Tôi thấy được âm khí của hắn lại nồng đậm vài phần, Lam Cảnh Nhuận nhẹ giọng nói với tôi: "Hắn đã chịu kích thích, tùy thời đều sẽ bị tức giận làm choáng váng đầu óc, cẩn thận."

Tôi gật đầu, âm thầm cầm ngọc giản.

Lớp trưởng ai oán nhìn hắn: "Anh là bị giết nhầm... Vốn dĩ tôi chỉ là muốn dọa anh... Ai biết tiểu quỷ kia xuống tay nặng như thế..."

Nếu không nghe được lời nói vừa rồi kia của cô ta, nói không chừng tôi còn tin lớp trưởng.

Lâm Diệp nghe được lời này lại hoảng hốt trong chớp mắt, ngay ở lúc này, không biết từ nơi nào nhảy ra vài bóng đen, bay nhanh hạ gục Lâm Diệp trên mặt đất, cắn ở trên người hắn.

Hắn không tránh thoát, cơ thể dần trở nên trong suốt. Lam Cảnh Nhuận muốn xông lên giúp hắn, bên cạnh lại xông ra không ít tiểu quỷ bao vây chúng tôi.

Lớp trưởng lại thừa dịp lúc này thoát ra.

Vừa rồi cô ta đều là đang kéo dài thời gian tự cứu!

Những con quỷ đó đều là tiểu quỷ cô ta dưỡng, số lượng quá nhiều, tôi và Lam Cảnh Nhuận dần dần có chút lực bất tòng tâm.

Mắt thấy thân thể của Lâm Diệp lập tức trở nên trong suốt biến mất hoàn toàn, tôi càng thêm sốt ruột. Một ngọn lửa màu lam chợt từ dưới chân tôi bốc cháy lên, xông thẳng về phía bên người Lâm Diệp, xua tan toàn bộ âm khí hút hắn của tiểu quỷ.

Lãnh Mặc Hàn xuất hiện ở bên người tôi, một đạo uy áp đè xuống, tất cả ma quỷ đều dừng động tác.

Lam Cảnh Nhuận và lớp trưởng cũng bị uy áp của hắn trói chặt lại, không thể động đậy.

Chỉ có tôi là không có việc gì.

Hắn duỗi tay nhấc lên, một ánh sáng màu xanh lóe vào trong cơ thể của Lâm Diệp, hắn lập tức từ cấp bậc cô hồn dã quỷ bị tăng lên thành lệ quỷ, pháp lực cũng là cao thâm hơn tất cả lệ quỷ trong này một chút.

Lãnh Mặc Hàn giải trừ uy áp trên người hắn, bễ nghễ vạn vật: "Ban cho ngươi cơ hội tự tay báo thù."

Hắn ôm lấy tôi rời đi, trên người Ninh Ninh cũng không có uy áp, đi theo chúng tôi đi ra.

Mà Lam Cảnh Nhuận còn bị cố định, vừa nhìn chính là Lãnh Mặc Hàn đang ghen.

Tôi kéo ống tay áo của hắn: "Thả đạo trưởng ra, hắn là vô tội."

Lãnh Mặc Hàn xụ mặt.

Gương mặt của tôi tươi cười cắn răng: "Tướng công......"

Lam Cảnh Nhuận được giải trừ uy áp.

Minh vương không tiết tháo!

Theo vài người chúng tôi đi ra khỏi tầng hầm, cửa tầng hầm bị đóng lại ầm một tiếng, đồng thời tôi nghe được lớp trưởng ra lệnh thủ hạ tiểu quỷ công kích Lâm Diệp.

Tôi quay đầu lại nhìn cánh cửa kia, có thể từ bên trong đi ra, chỉ có thể có một người.

Sườn mặt góc cạnh của Lãnh Mặc Hàn đập ở trong mắt tôi, hắn chủ động giúp Lâm Diệp, có phải bởi vì chuyện Lâm Diệp từng trải qua tương tự với hắn hay không?

Đều là bị người yêu nhất phản bội...

Như là chú ý tới ánh mắt của tôi, Lãnh Mặc Hàn nghiêng đầu cúi đầu mổ tôi một cái: "Làm sao vậy?"

Tôi lắc đầu, cười với hắn: "Cảm thấy anh thật là đẹp mắt."

Đôi mắt hắn như hiện lên một tia ánh, nhẹ nhàng vuốt gương mặt của tôi, lại hôn lên tôi lần nữa: "Thế gian muôn vàn phong cảnh, đều không bằng nàng."

Quá khứ của hắn, sẽ để cho nó qua đi. Tôi không hỏi, hắn không khó chịu, tôi cũng không khó chịu.

Có ý đồ khác thì thế nào, tôi trốn không được hắn, chỉ có thể tiếp nhận.

Ninh Ninh rất tự giác kéo Lam Cảnh Nhuận đi ở đàng trước, không có bóng đèn. Này chỉ sợ cũng là nguyên nhân Lãnh Mặc Hàn thưởng thức cô ấy.

Bởi vì phải đợi Lâm Diệp, chúng tôi chờ ở phòng khách biệt thự.

Sau khi Ninh Ninh nghe nói vị trí của mình, cảm khái vạn lần: "Tử Đồng, lần đầu tiên chúng ta tới nơi này, còn nói sau khi tốt nghiệp nếu có thể ở biệt thự xa hoa khí phái như vậy thì tốt rồi. Không nghĩ tới, đêm nay chúng ta sẽ ở chỗ này qua đêm."

Lời cậu ấy nói mang theo tia chua xót và tự giễu, tôi cũng giống vậy.

Dù sao, lớp trưởng cũng đã làm chuyện như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hiendai