Chương 9 : Thử Thách Cuối Cùng
Chương 9 : Thử thách cuối cùng
Ánh sáng mờ ảo của thế giới linh hồn dần trở nên sắc nét hơn, xung quanh Chi, Ngọc Hân, và Minh Anh là một vùng đất kỳ lạ với bầu trời đỏ thẫm, mặt đất phủ đầy tro bụi. Những cột đá cổ xưa chằng chịt những ký hiệu cổ ngữ bao quanh họ như một mê cung không lối thoát.
Trong không gian ấy, một giọng nói trầm thấp, vang vọng và lạnh lẽo bất ngờ cất lên:
“Cuối cùng, các ngươi cũng đến. Ngọc Hân, Chi, hai ngươi nghĩ rằng có thể thoát khỏi định mệnh ư? Ta là người đã tạo ra lời nguyền, và các ngươi mãi mãi không thể phá vỡ nó!”
Từ trong bóng tối, một thực thể khổng lồ hiện ra. Đó là một sinh vật với đôi mắt đỏ rực, cơ thể được bao phủ bởi bóng tối đen kịt, trông như một sự hòa trộn giữa con người và quỷ dữ.
Minh Anh run rẩy lùi lại một bước, nhưng Ngọc Hân và Chi nắm chặt tay nhau, ánh mắt không chút do dự.
---
Sự thật về lời nguyền
Thực thể đó mỉa mai nhìn họ. “Các ngươi không hiểu sao? Lời nguyền này không chỉ là sự trừng phạt. Nó là minh chứng cho tội lỗi của các ngươi từ kiếp trước. Ngọc Hân, ngươi là người đã phản bội gia đình. Còn Chi, ngươi là kẻ đã tiếp tay cho sự hỗn loạn. Ta chỉ là người thực thi công lý mà thôi!”
Ngọc Hân sững người. “Phản bội? Tội lỗi? Ngươi đang nói gì vậy? Chúng ta đã làm gì sai?”
“Các ngươi đã phản bội chính máu mủ của mình, để rồi gieo rắc tai họa không chỉ cho gia đình, mà cho cả ngôi làng. Kiếp này, các ngươi phải trả giá cho tất cả!”
Những ký ức từ kiếp trước bắt đầu ùa về như một cơn bão. Trong một đời sống trước, Ngọc Hân và Chi thực sự là hai chị em ruột, nhưng vì những âm mưu và hiểu lầm, cả hai đã vô tình trở thành nguyên nhân khiến gia đình tan vỡ, và ngôi làng bị nguyền rủa.
---
Thử thách của lòng tin
Giọng nói của thực thể quỷ dữ vang lên một lần nữa, lần này là lời thách thức:
“Nếu muốn phá bỏ lời nguyền, các ngươi phải đối mặt với nỗi sợ lớn nhất của mình. Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội. Nếu thất bại, linh hồn của các ngươi sẽ thuộc về ta mãi mãi.”
Bỗng nhiên, không gian xung quanh biến đổi. Chi và Ngọc Hân bị tách ra, mỗi người đứng trong một không gian riêng biệt đầy những ảo ảnh kỳ lạ.
---
Chi: Đối mặt với quá khứ
Chi thấy mình đứng trước hình ảnh của cha mẹ trong kiếp trước. Họ đang khóc, trách móc cô vì đã không bảo vệ được gia đình, vì đã để mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.
“Chi, con đã làm gì? Con đã để mọi thứ sụp đổ!”
Những lời nói ấy như dao cứa vào tim Chi. Cô muốn chạy trốn, nhưng không thể. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ấy, giọng nói của Ngọc Hân vang lên trong tâm trí cô:
“Chi, đừng để quá khứ chi phối cậu. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bóng tối. Cậu phải tin vào bản thân.”
Chi lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn thẳng vào ảo ảnh, nói lớn:
“Con đã sai, nhưng con không thể thay đổi quá khứ. Điều con có thể làm là sửa chữa hiện tại. Con không sợ các người nữa!”
Ảo ảnh tan biến, bóng tối bao trùm lấy Chi cũng dần tan rã.
---
Ngọc Hân: Đối mặt với sự phản bội
Ngọc Hân thấy mình đứng trước hình ảnh của Chi trong kiếp trước. Hình bóng ấy không phải là người bạn thân thiết mà cô luôn yêu quý, mà là một Chi đầy hận thù và đau khổ.
“Ngọc Hân, tại sao cậu lại phản bội tôi? Cậu đã quay lưng lại với tôi chỉ để bảo vệ bản thân mình!”
Những lời buộc tội khiến Ngọc Hân choáng váng. Cô bắt đầu hoài nghi về chính mình. Nhưng rồi, hình ảnh hiện tại của Chi – nụ cười, sự hy sinh, và tình bạn giữa hai người – hiện lên trong tâm trí cô.
“Đó là quá khứ, nhưng hiện tại, tôi sẽ không bao giờ phản bội Chi nữa. Tôi đã học được cách trân trọng những gì mình có. Nếu kiếp trước là sai lầm, thì kiếp này tôi sẽ làm mọi thứ để sửa chữa!”
Ánh sáng bừng lên từ trái tim Ngọc Hân, quét sạch mọi bóng tối trong không gian.
---
Sức mạnh của sự hòa hợp
Cả hai trở lại nơi thực tại, nơi thực thể quỷ dữ vẫn đứng đó, cười gằn:
“Các ngươi nghĩ rằng những lời hứa sáo rỗng có thể đánh bại ta sao? Ta chính là nỗi sợ, là hận thù, là bóng tối mà các ngươi không bao giờ có thể tiêu diệt!”
Ngọc Hân và Chi nắm chặt tay nhau, ánh sáng từ họ dần tỏa ra mạnh mẽ.
“Ngươi nói đúng, ngươi là bóng tối. Nhưng bóng tối chỉ tồn tại khi không có ánh sáng. Chúng ta đã học cách chấp nhận ngươi, và giờ đây, ngươi không còn sức mạnh để kiểm soát chúng ta nữa!”
Ánh sáng từ cả hai người hòa quyện, tạo thành một luồng năng lượng mạnh mẽ quét sạch thực thể quỷ dữ. Nó gào thét, tan biến vào hư không, mang theo cả lời nguyền cổ xưa.
---
Bình minh mới
Khi tất cả trở lại bình thường, Chi, Ngọc Hân và Minh Anh thấy mình đứng trên đỉnh núi, nơi ánh sáng mặt trời đang dần ló dạng.
Chi nhìn sang Ngọc Hân, nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Chúng ta đã làm được.”
Ngọc Hân gật đầu, nước mắt rơi xuống, nhưng đó không phải là nước mắt đau khổ, mà là hạnh phúc. “Không chỉ phá bỏ lời nguyền, mà chúng ta đã tìm lại chính mình, tìm lại gia đình.”
Minh Anh vỗ vai hai người, giọng vui vẻ: “Mình hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta phải đối mặt với bóng tối. Mình đã chán ngấy những thứ tâm linh rồi!”
Cả ba bật cười, và trong ánh bình minh, họ biết rằng đây thực sự là một khởi đầu mới.
Tái sinh từ ánh sáng
Sau khi lời nguyền cổ xưa bị phá vỡ, mọi thứ trở lại yên bình. Nhưng hành trình không chỉ kết thúc ở việc đánh bại bóng tối, mà còn ở việc xây dựng lại cuộc sống mới, nơi những vết thương cũ được chữa lành.
---
Quá khứ và hiện tại giao thoa
Sau khi trở về từ ngọn núi linh thiêng, Chi và Ngọc Hân quyết định quay lại thị trấn ven sông để nghỉ ngơi. Tuy nhiên, cả hai không thể phủ nhận rằng chuyến hành trình này đã thay đổi họ mãi mãi.
Chi thường xuyên ngồi trước dòng sông, ánh mắt đăm chiêu. Ngọc Hân ngồi cạnh, nhẹ nhàng hỏi:
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Chi mỉm cười, nhìn về phía xa. “Mình đang nghĩ về kiếp trước. Về tất cả những gì chúng ta đã trải qua, những sai lầm, nỗi đau... Nhưng cũng nhờ chúng, mình mới nhận ra rằng hiện tại quan trọng đến nhường nào.”
Ngọc Hân gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm. “Chúng ta đã có cơ hội thứ hai, Chi à. Cậu và mình phải trân trọng nó, sống thật hạnh phúc, để không lãng phí sự hy sinh của những người đã giúp chúng ta.”
---
Sự hiện diện của Minh Anh
Minh Anh, dù không trực tiếp liên quan đến lời nguyền, nhưng chuyến hành trình cũng khiến cậu thay đổi rất nhiều. Trước đây, Minh Anh chỉ là một chàng trai bình thường, yêu thích cuộc sống an nhàn, không muốn dính líu đến những chuyện tâm linh hay ma quái.
Một buổi tối, trong lúc cả ba cùng nhau ăn tối, Minh Anh đột nhiên lên tiếng:
“Này, hai cậu có nghĩ rằng mọi chuyện thật sự kết thúc rồi không? Ý mình là… liệu có còn điều gì mà chúng ta chưa biết?”
Chi đặt đũa xuống, nhìn Minh Anh, rồi quay sang Ngọc Hân. “Mình cũng không chắc. Nhưng mình tin rằng, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, sẽ không có gì là không thể đối mặt.”
Ngọc Hân cười, trêu đùa: “Sao thế Minh Anh? Cậu sợ ma rồi à? Đừng lo, giờ bọn mình đủ kinh nghiệm để xử lý mọi chuyện!”
Tiếng cười vang lên, xua tan những căng thẳng còn sót lại.
---
Một lá thư bất ngờ
Một ngày nọ, Ngọc Hân nhận được một lá thư kỳ lạ. Người gửi không ghi tên, chỉ có dòng chữ mờ nhạt trên phong bì: “Gửi đến người đã phá bỏ lời nguyền.”
Ngọc Hân mở lá thư ra, bên trong là những dòng chữ được viết bằng một thứ mực đỏ rực:
“Ngươi đã phá bỏ một lời nguyền, nhưng thế giới này còn vô số bóng tối khác. Ngươi nghĩ mình sẽ an toàn mãi mãi sao? Ta đang chờ ngươi ở nơi mà ánh sáng không bao giờ chạm tới. Nếu muốn câu trả lời, hãy tìm đến Cổng Âm Hồn.”
Cả Chi và Minh Anh đều bị sốc khi đọc lá thư. Minh Anh thốt lên:
“Cổng Âm Hồn? Cái tên nghe đã không lành rồi!”
Chi cau mày. “Đây có thể là lời cảnh báo, hoặc một thử thách khác. Nhưng trước hết, chúng ta cần tìm hiểu xem Cổng Âm Hồn là gì và tại sao lại liên quan đến chúng ta.”
---
Hành trình tìm kiếm sự thật
Ngọc Hân, Chi, và Minh Anh quyết định đi tìm hiểu về Cổng Âm Hồn. Họ đến gặp ông cụ pháp sư già, người từng giúp họ trong chuyến hành trình trước.
Ông cụ ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, ánh mắt thâm trầm. Khi nghe họ nhắc đến Cổng Âm Hồn, sắc mặt ông thoáng thay đổi.
“Cổng Âm Hồn không phải là nơi ai cũng có thể đến. Đó là ranh giới giữa thế giới người sống và người chết, nơi tập trung những linh hồn không thể siêu thoát. Nếu có ai gửi thư cho các cháu, thì hẳn người đó đang muốn các cháu làm điều gì đó thay họ.”
Ngọc Hân lo lắng hỏi: “Vậy nếu chúng cháu đến đó, liệu có nguy hiểm không ạ?”
Ông cụ khẽ gật đầu. “Nguy hiểm thì chắc chắn, nhưng các cháu không phải là người bình thường. Hai cháu là những người đã phá bỏ được lời nguyền lớn. Nếu muốn đi, hãy chuẩn bị tinh thần đối mặt với những thử thách còn khắc nghiệt hơn.”
---
Quyết định cuối cùng
Sau nhiều ngày suy nghĩ, cả ba quyết định sẽ tiếp tục hành trình đến Cổng Âm Hồn để tìm hiểu sự thật.
Ngọc Hân nhìn Chi và Minh Anh, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm:
“Chúng ta đã đối mặt với quá nhiều khó khăn. Mình tin rằng lần này cũng vậy, chúng ta sẽ vượt qua được. Nếu đây là cách để kết thúc mọi thứ, mình sẵn sàng làm.”
Chi nắm lấy tay Ngọc Hân, nhẹ nhàng nói: “Cậu không đơn độc. Chúng ta đã cùng nhau bước qua bóng tối một lần, và lần này cũng vậy.”
Minh Anh thở dài, nhưng cũng đứng lên, vỗ vai cả hai: “Được rồi, mình đoán là không thể bỏ hai cậu lại. Đi thôi, ai biết được điều gì đang chờ chúng ta ở phía trước?”
Dưới ánh mặt trời, cả ba người lên đường, để lại phía sau thị trấn yên bình, một lần nữa bước vào thế giới của những bí ẩn, thử thách, và nguy hiểm.
---
Hết chương 9 .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro