Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Tiếng Vọng Từ quá Khứ

Chương 8 : Tiếng vọng từ quá khứ

Thời gian trôi qua, cuộc sống dường như trở lại bình yên với tất cả mọi người. Ngọc Hân và Minh Anh đã chuyển đến một thành phố mới, nơi họ bắt đầu một cuộc sống không còn bóng tối đe dọa. Nhưng trong sâu thẳm tâm trí Ngọc Hân, cô vẫn không ngừng nhớ về Chi - người bạn đã hy sinh bản thân để phong ấn bóng tối mãi mãi.

Một ngày nọ, Ngọc Hân nhận được một lá thư. Không phải từ Chi, cũng không phải từ Minh Anh, mà từ một người lạ, kèm theo đó là một bản đồ cũ kỹ với những ký hiệu khó hiểu.

---

Lời mời bí ẩn

"Ngọc Hân,
Bóng tối chưa hoàn toàn biến mất. Để hiểu rõ sự thật, cô phải quay lại nơi mọi chuyện bắt đầu. Bản đồ này sẽ dẫn cô tới câu trả lời."

Lá thư không có người gửi. Dù đầy nghi ngờ, nhưng linh cảm mách bảo Ngọc Hân rằng đây không phải là một trò đùa. Sau nhiều ngày suy nghĩ, cô quyết định liên lạc với Minh Anh và cùng nhau quay lại ngôi làng cũ - nơi mọi chuyện đã xảy ra.

---

Cuộc hội ngộ với Chi

Khi Ngọc Hân và Minh Anh trở lại làng, họ tìm đến ngôi miếu cổ nơi nghi lễ phong ấn đã diễn ra. Trái với suy đoán, ngôi miếu giờ đây bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, lạnh lẽo và u ám hơn trước.

"Cậu chắc chắn về chuyện này chứ?" Minh Anh hỏi, giọng đầy lo lắng.

Ngọc Hân gật đầu. "Mình phải làm rõ chuyện này, không chỉ cho bản thân, mà còn vì Chi."

Khi bước vào miếu, họ bất ngờ gặp Chi, nhưng Chi trông khác trước. Mắt cô thoáng qua một tia u ám, và xung quanh làn da cô như tỏa ra một luồng khí kỳ lạ.

"Chi!" Ngọc Hân reo lên, nhưng sự đáp lại của Chi không như cô mong đợi.

"Ngọc Hân, Minh Anh, hai cậu không nên quay lại đây. Đây không còn là nơi dành cho các cậu nữa." Giọng Chi trầm và lạnh hơn.

Ngọc Hân sững người. "Chi... cậu nói gì vậy? Đây là nơi chúng ta đã cùng nhau chiến đấu. Cậu đã hy sinh để bảo vệ mọi người. Giờ cậu muốn bọn mình rời đi sao?"

Chi quay lưng, không trả lời. Nhưng ánh mắt cô thoáng nét đau khổ, như đang che giấu điều gì đó.

---

Sự thật kinh hoàng

Ông pháp sư bất ngờ xuất hiện từ phía sau. "Các con không nên ở đây. Chi đang chiến đấu với chính bản thân mình. Bóng tối mà cô ấy giam cầm đã bắt đầu tìm cách trỗi dậy."

Ngọc Hân hoảng hốt. "Không thể nào! Chi đã phong ấn bóng tối rồi mà!"

Ông pháp sư gật đầu, nhưng ánh mắt nặng trĩu. "Đúng vậy, nhưng bóng tối đó không phải là thứ dễ bị giam cầm. Nó lợi dụng sự mệt mỏi và đau khổ của Chi để dần dần phá vỡ phong ấn. Nếu không kịp thời ngăn chặn, Chi sẽ không còn là chính mình nữa."

Ngọc Hân quay sang Chi, nước mắt lăn dài. "Chi, cậu không được bỏ cuộc! Mình sẽ giúp cậu, như cách cậu đã từng giúp mình!"

Chi lắc đầu, giọng run rẩy. "Ngọc Hân, cậu không hiểu. Nếu các cậu ở lại, bóng tối sẽ lợi dụng các cậu. Hãy rời đi... trước khi quá muộn."

---

Ký ức thức tỉnh

Trong giây phút căng thẳng, bóng tối bất ngờ bao trùm ngôi miếu. Chi ngã khuỵu xuống, đau đớn ôm lấy đầu. Từ trong bóng tối, giọng nói ghê rợn vang lên:

"Ngươi nghĩ rằng có thể giam cầm ta mãi mãi sao, Chi? Ta là một phần của ngươi. Ngươi càng chống lại, ta càng trở nên mạnh mẽ."

Ngọc Hân không thể đứng yên. Cô chạy đến, nắm lấy tay Chi. "Chi, nhớ lại đi! Cậu không cô đơn. Mình và Minh Anh luôn ở đây, chúng ta đã cùng nhau vượt qua tất cả. Đừng để bóng tối kiểm soát cậu!"

Giữa cơn đau, Chi bất ngờ nhớ lại ký ức từ kiếp trước - hình ảnh cô và Ngọc Hân cùng nhau đứng dưới một cây cổ thụ, thề rằng dù có chuyện gì xảy ra, họ sẽ luôn ở bên nhau.

Ánh mắt Chi dần lấy lại sự tỉnh táo. "Ngọc Hân... Cậu nói đúng. Mình không thể để bóng tối chiến thắng."

---

Trận chiến nội tâm

Ông pháp sư nhanh chóng vẽ một vòng tròn phong ấn xung quanh Chi, bảo vệ cô khỏi sức mạnh của bóng tối. "Chi, con là người duy nhất có thể tiêu diệt nó. Đây không chỉ là trận chiến với bóng tối, mà còn với chính nỗi sợ và tổn thương của con. Con phải đối mặt với nó!"

Ngọc Hân và Minh Anh đứng ngoài vòng tròn, nắm chặt tay nhau, tiếp thêm sức mạnh cho Chi.

Bên trong vòng tròn, Chi nhắm mắt, đối mặt với bóng tối trong tâm trí mình. Bóng tối hiện lên thành một phiên bản méo mó của chính cô, với ánh mắt đầy oán hận.

"Ngươi không thể tiêu diệt ta, vì ta là một phần của ngươi!"

Chi bình tĩnh đáp lại: "Ngươi nói đúng. Ngươi là một phần của ta, nhưng ngươi không phải là tất cả. Ta không sợ ngươi nữa."

Ánh sáng bừng lên từ trong lòng Chi, mạnh mẽ và rực rỡ. Nó thiêu đốt bóng tối, khiến thực thể đó tan biến từng chút một.

---

Kết thúc bóng tối

Khi trận chiến kết thúc, Chi ngã xuống, kiệt sức. Ngọc Hân và Minh Anh vội vàng lao vào, đỡ lấy cô.

Ông pháp sư mỉm cười nhẹ nhõm. "Chi đã chiến thắng. Không chỉ phong ấn bóng tối, mà còn hòa hợp nó trong chính tâm hồn mình. Từ nay, bóng tối không còn là mối đe dọa nữa."

Ngọc Hân ôm lấy Chi, nước mắt rơi đầy mặt. "Cậu đã làm được, Chi. Mình biết cậu có thể làm được."

---

Khởi đầu mới

Sau trận chiến, Chi, Ngọc Hân và Minh Anh quyết định rời khỏi ngôi làng. Họ cùng nhau đi đến một nơi xa xôi, nơi ánh sáng và hy vọng tràn ngập, để bắt đầu một cuộc sống mới.

Dù bóng tối vẫn luôn tồn tại trong thế giới, nhưng với lòng dũng cảm, tình bạn, và tình yêu, họ đã chứng minh rằng ánh sáng luôn mạnh mẽ hơn.

Bình minh của hy vọng

Sau khi rời khỏi ngôi làng, Chi, Ngọc Hân và Minh Anh quyết định tạm dừng cuộc hành trình tại một thị trấn nhỏ ven sông. Đây là nơi không có những ngôi miếu u ám, không có bóng tối rình rập, chỉ có những cánh đồng xanh mướt và dòng sông lấp lánh ánh mặt trời.

Họ thuê một căn nhà nhỏ, sống cùng nhau để tận hưởng những tháng ngày yên bình mà cả ba đều chưa từng có cơ hội trải qua.

---

Linh hồn hòa hợp

Sau trận chiến, Chi cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong bản thân. Dù bóng tối đã hòa làm một phần trong tâm hồn cô, nó không còn đáng sợ như trước nữa. Thay vào đó, Chi cảm nhận được sự cân bằng kỳ lạ, như thể bóng tối và ánh sáng đã tìm thấy tiếng nói chung.

Một buổi tối, khi cả ba cùng ngồi ngắm sao trên sân thượng, Ngọc Hân bất ngờ hỏi:
"Chi, cậu thực sự cảm thấy ổn chứ? Sau tất cả những gì đã xảy ra?"

Chi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. "Mình không chắc mọi thứ sẽ dễ dàng, nhưng mình cảm thấy... bình yên. Bóng tối không còn là kẻ thù nữa. Nó là một phần của mình, và mình học cách chấp nhận nó."

Minh Anh vỗ vai Chi, cười lớn. "Cậu mạnh mẽ hơn tất cả bọn mình. Nếu là mình, chắc mình đã phát điên rồi!"

Cả ba bật cười, tiếng cười vang vọng trong màn đêm yên tĩnh.

---

Những giấc mơ kỳ lạ

Dù cuộc sống hiện tại rất yên bình, nhưng Ngọc Hân vẫn thường xuyên mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, cô thấy mình đứng giữa một khu rừng rậm rạp, nơi có một con đường mòn dẫn đến một ngôi đền cổ. Ở đó, một giọng nói thì thầm:

"Ngọc Hân, chuyến hành trình của cô chưa kết thúc. Vẫn còn những mảnh ghép của số phận mà cô cần khám phá."

Cô thức dậy, mồ hôi đầm đìa, nhưng không dám kể với Chi hay Minh Anh, sợ rằng họ sẽ lo lắng.

Một ngày nọ, giấc mơ lặp lại, lần này rõ ràng hơn. Trong ngôi đền cổ, cô thấy hình bóng của một người phụ nữ mặc áo dài trắng, khuôn mặt giống hệt cô, nhưng ánh mắt u buồn và sâu thẳm. Người phụ nữ đó chỉ tay về phía xa, nơi có một ngọn núi lớn với ánh sáng chói lòa trên đỉnh.

---

Thông điệp từ quá khứ

Không thể chịu đựng thêm, Ngọc Hân quyết định kể mọi chuyện với Chi và Minh Anh. Cả hai người đều sửng sốt, đặc biệt là Chi.

"Ngọn núi với ánh sáng... Mình đã từng nghe ông pháp sư nhắc đến nơi này," Chi nói. "Đó là nơi cất giấu một trong những bí mật lớn nhất của thế giới tâm linh. Có thể nó liên quan đến tiền kiếp của cậu, Ngọc Hân."

Minh Anh cau mày. "Ý cậu là chúng ta phải đi đến ngọn núi đó sao? Mình tưởng mọi thứ đã kết thúc rồi chứ!"

Chi lắc đầu. "Có những thứ chúng ta nghĩ đã kết thúc, nhưng thực chất chỉ là khởi đầu của một hành trình khác."

---

Hành trình mới

Ba người quyết định lên đường, mang theo bản đồ mà Ngọc Hân nhận được trong bức thư bí ẩn. Họ đi qua những con đường quanh co, qua những ngôi làng nhỏ, mỗi nơi họ đi qua đều mang lại cảm giác kỳ lạ như đã từng đặt chân đến trong một đời sống khác.

Ngọc Hân ngày càng cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ với ngọn núi mà cô nhìn thấy trong giấc mơ. Dường như có một sức hút vô hình đang dẫn lối cô, đưa cô đến gần hơn với sự thật về kiếp trước và sợi dây liên kết giữa cô và Chi.

---

Ngôi đền cổ

Sau nhiều ngày đi đường, cuối cùng họ cũng đến chân ngọn núi. Ở đó, một khu rừng rậm rạp bao phủ, giống hệt như trong giấc mơ của Ngọc Hân.

Họ lần theo con đường mòn dẫn đến một ngôi đền cổ, nơi ánh sáng mờ ảo xuyên qua tán lá. Khi bước vào trong, họ cảm nhận được không khí trang nghiêm và linh thiêng.

Ở giữa ngôi đền, một bức tượng đá lớn đứng sừng sững. Đó là bức tượng của một người phụ nữ, trông rất giống Ngọc Hân, với đôi mắt đượm buồn và đôi tay đưa lên như đang ban phước lành.

Chi ngạc nhiên. "Ngọc Hân... bức tượng này... là cậu."

Ngọc Hân không nói nên lời. Cô bước đến gần bức tượng, chạm nhẹ vào nó. Ngay lập tức, cô nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu:

"Ngọc Hân, con đã quay lại. Hãy tìm hiểu sự thật về kiếp trước của con, và cả sợi dây định mệnh giữa con và Chi. Đây là cơ hội cuối cùng để sửa chữa những lỗi lầm trong quá khứ."

Cùng lúc đó, bức tượng phát sáng, và cả ba người bị cuốn vào một cơn lốc ánh sáng.

---

Bí mật mở ra

Khi ánh sáng tan biến, họ thấy mình đang đứng trong một thế giới khác - một vùng đất mờ ảo giữa thực tại và ký ức. Những hình ảnh từ quá khứ dần hiện ra, từng mảnh ghép nối lại với nhau, hé lộ một sự thật kinh hoàng:

Ngọc Hân và Chi không chỉ là bạn từ kiếp trước, mà họ từng là hai chị em ruột, bị chia cắt bởi một lời nguyền cổ xưa. Lời nguyền đó chính là nguồn gốc của bóng tối đã ám ảnh cả hai trong suốt những kiếp sống luân hồi.

Giờ đây, để phá vỡ lời nguyền, họ phải cùng nhau vượt qua thử thách cuối cùng - đối mặt với thực thể bóng tối lớn nhất, kẻ đã gieo rắc nỗi đau cho cả hai từ thuở ban đầu.

---

Kết thúc chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro