Chương 7 : Ánh Sáng Và Bống Tối
Chương 7 : Ánh sáng và bóng tối
Dù nghi lễ thanh tẩy đã hoàn tất, Chi, Ngọc Hân, và Minh Anh vẫn cảm nhận được một điều gì đó chưa thực sự kết thúc. Ông pháp sư, với gương mặt trầm ngâm, nhìn vào ngọn lửa thanh tẩy giờ đây đã dịu xuống nhưng vẫn còn âm ỉ cháy trong lư hương.
"Có điều gì đó không ổn," ông thì thầm.
Minh Anh lo lắng hỏi: "Nghi lễ đã thành công, phải không ạ? Vậy tại sao...?"
Ông pháp sư đáp: "Đúng, nghi lễ đã thanh tẩy phần lớn oán khí. Nhưng một phần bóng tối vẫn chưa chịu buông tha. Có vẻ như một thứ gì đó rất mạnh mẽ đang ẩn mình sâu trong linh hồn của Chi và Ngọc Hân. Chúng ta cần điều tra kỹ hơn."
---
Dấu hiệu bất thường
Những ngày sau nghi lễ, Chi và Ngọc Hân dần cảm nhận được sự thay đổi. Chi không còn bị những cơn ác mộng ám ảnh mỗi đêm, và linh hồn lệ quỷ dường như đã lặng yên. Ngọc Hân cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn nghe thấy những tiếng thì thầm lạ lùng trong tai.
Một buổi tối, khi cả nhóm đang quây quần trong phòng khách của ông pháp sư, một hiện tượng lạ xảy ra. Ngọn lửa trong lư hương bỗng bùng cháy dữ dội, rồi tắt ngấm ngay sau đó. Không gian trở nên lạnh lẽo đến rợn người.
Ông pháp sư lập tức đứng dậy, tay cầm lấy một lá bùa, ánh mắt đầy cảnh giác. "Thứ gì đó đã thức tỉnh."
Ngọc Hân cảm thấy tim mình đập nhanh. Một cơn đau nhói bất ngờ xuất hiện trong đầu cô, và giọng nói quen thuộc lại vang lên: "Ngươi nghĩ có thể thoát khỏi ta dễ dàng như vậy sao?"
Chi nhìn Ngọc Hân, cảm nhận được sự bất thường. "Hân, cậu ổn chứ?"
Ngọc Hân chỉ kịp lắc đầu trước khi một luồng khí đen bùng lên xung quanh cô, cuốn cả căn phòng vào một màn đêm u ám.
---
Sự trỗi dậy của bóng tối
Khi ánh sáng quay trở lại, Ngọc Hân đã không còn là chính mình. Đôi mắt cô giờ đây đỏ rực, và trên mặt hiện lên những vết hằn kỳ lạ. Giọng nói phát ra từ miệng cô không còn là giọng nói quen thuộc mà là một âm thanh lạnh lẽo, đầy oán hận.
"Các ngươi tưởng rằng một nghi lễ nhỏ bé có thể thanh tẩy ta sao? Ta đã tồn tại qua hàng trăm năm, chịu đựng nỗi đau và phản bội. Không ai có thể tiêu diệt ta!"
Chi lùi lại, tay run rẩy. "Ngọc Hân! Cậu phải tỉnh lại!"
Nhưng dường như bóng tối đã hoàn toàn chiếm lấy Ngọc Hân. Cô vung tay, tạo ra một luồng năng lượng đẩy bật Chi và Minh Anh ra xa.
Ông pháp sư nhanh chóng ném một lá bùa về phía Ngọc Hân, nhưng lá bùa bị thiêu rụi ngay lập tức khi chạm vào cô. "Cẩn thận! Đây không còn là Ngọc Hân nữa. Bóng tối đã kiểm soát cô ấy hoàn toàn."
---
Cuộc đối đầu căng thẳng
Chi đứng dậy, nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Ngọc Hân. "Nếu bóng tối muốn chiếm lấy cậu, mình sẽ chiến đấu để đưa cậu trở lại!"
Cô bước vào vòng tròn bùa chú cũ, nhắm mắt và bắt đầu đọc những câu chú mà ông pháp sư đã dạy cô trong những ngày qua. Một ánh sáng mờ nhạt xuất hiện quanh người Chi, như một tấm lá chắn chống lại sức mạnh của bóng tối.
Ngọc Hân - hay chính xác hơn là thực thể bóng tối bên trong cô - cười khẩy. "Ngươi nghĩ ánh sáng yếu ớt đó có thể ngăn cản ta sao?"
Một trận chiến tâm linh dữ dội nổ ra. Chi tập trung mọi sức mạnh tâm linh để đấu với bóng tối, trong khi ông pháp sư cố gắng dùng những lá bùa đặc biệt để làm suy yếu thực thể kia. Minh Anh, dù không có sức mạnh, vẫn ở bên cạnh Chi, giúp cô giữ vững tinh thần.
"Chi! Cậu không được bỏ cuộc! Ngọc Hân vẫn còn ở đó, mình chắc chắn!" Minh Anh hét lên.
---
Ánh sáng thức tỉnh
Trong khoảnh khắc, một ký ức vụt qua tâm trí Chi - hình ảnh cô và Ngọc Hân từ kiếp trước. Họ từng là chị em thân thiết, luôn bảo vệ nhau dù có chuyện gì xảy ra.
"Ngọc Hân! Cậu không được để bóng tối kiểm soát! Cậu đã hứa với mình là sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ mà!"
Ánh sáng xung quanh Chi bỗng bừng lên mạnh mẽ hơn. Một luồng sáng vàng rực tỏa ra, bao trùm cả căn phòng, ép bóng tối trong Ngọc Hân phải lùi lại.
Ngọc Hân ngã xuống, thở dốc. Đôi mắt đỏ dần biến mất, và cô nhìn lên Chi với ánh mắt mờ nhạt. "Chi... Mình xin lỗi..."
Chi vội lao tới ôm chầm lấy cô. "Không sao rồi. Mọi thứ đã qua."
---
Lời cảnh báo
Ông pháp sư bước tới, ánh mắt vẫn nghiêm trọng. "Dù bóng tối đã bị áp chế, nhưng nó chưa biến mất hoàn toàn. Thứ này rất mạnh, và nó sẽ tìm cách quay trở lại. Các con phải chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng, vì đó sẽ là lúc định đoạt tất cả."
Chi và Ngọc Hân nhìn nhau, trong lòng vừa lo lắng vừa quyết tâm. Dù biết rằng thử thách phía trước sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều, nhưng họ đã sẵn sàng đối mặt, vì một tương lai không còn bóng tối đeo bám.
Trận chiến cuối cùng
Thời gian trôi qua không lâu sau sự kiện bóng tối kiểm soát Ngọc Hân. Dù bóng tối tạm thời bị áp chế, Chi, Ngọc Hân và Minh Anh vẫn không thể an tâm. Họ biết rằng cuộc chiến thực sự vẫn đang chờ đợi phía trước.
Ông pháp sư dành nhiều ngày chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng. Ông nghiên cứu những cuốn sách cổ xưa, tìm kiếm cách phong ấn hoàn toàn thực thể bóng tối mà không làm tổn hại linh hồn Ngọc Hân. Cuối cùng, ông tìm ra một nghi thức đặc biệt - Nghi lễ Phong Hồn Thượng Cổ.
---
Sự thật về bóng tối
Trong lúc chuẩn bị, ông pháp sư tiết lộ sự thật về thực thể bóng tối đang ám Ngọc Hân.
"Nó không chỉ là một linh hồn oán khí bình thường," ông nói. "Thực thể này đã tồn tại hàng trăm năm, hình thành từ những đau khổ, phản bội và tội lỗi của cả một vùng đất. Nó là hiện thân của bóng tối trong trái tim con người, một phần của nghiệp báo mà không ai muốn đối mặt."
Chi nhìn ông, hỏi: "Vậy chúng ta có thể tiêu diệt nó hoàn toàn không?"
Ông pháp sư lắc đầu. "Không thể tiêu diệt thứ gì đó vốn là một phần của thế giới này. Nhưng chúng ta có thể phong ấn nó, giam cầm nó vĩnh viễn để nó không gây hại nữa. Tuy nhiên, để làm được điều đó, phải có người tình nguyện làm vật dẫn phong ấn."
Cả phòng lặng đi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Chi và Ngọc Hân.
---
Lời hứa của Chi
Đêm trước khi nghi lễ diễn ra, Chi và Ngọc Hân ngồi lại với nhau, ánh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ.
"Ngọc Hân, mình muốn nói một điều," Chi mở lời.
Ngọc Hân quay sang, ánh mắt buồn bã. "Mình biết cậu định nói gì. Cậu định tình nguyện làm vật dẫn phong ấn, đúng không?"
Chi gật đầu, nhưng Ngọc Hân lập tức lắc đầu.
"Không được! Nếu cậu làm thế, cậu sẽ phải giam cầm bóng tối bên trong mình mãi mãi. Cậu đã chịu đủ đau khổ rồi, Chi. Mình không thể để cậu hy sinh nữa."
Chi nắm lấy tay Ngọc Hân, ánh mắt kiên định. "Ngọc Hân, cậu là lý do mình còn đứng đây, chiến đấu đến giờ phút này. Mình đã sống với bóng tối suốt bao nhiêu năm, và giờ mình có thể sử dụng nó để bảo vệ cậu. Đây là lựa chọn của mình, vì vậy hãy để mình làm điều này."
Ngọc Hân bật khóc, nhưng cô biết không thể thuyết phục được Chi.
---
Nghi lễ Phong Hồn Thượng Cổ
Sáng hôm sau, nghi lễ bắt đầu. Tại một ngôi miếu cổ trên đỉnh núi - nơi ranh giới giữa hai thế giới trở nên mỏng manh nhất, ông pháp sư dựng lên một pháp đàn lớn.
Chi đứng ở trung tâm pháp đàn, bên cạnh là Ngọc Hân và Minh Anh. Ông pháp sư bắt đầu đọc chú, triệu hồi thực thể bóng tối ra khỏi cơ thể Ngọc Hân.
Không gian dần trở nên u ám, gió rít từng hồi. Một luồng khí đen khổng lồ từ từ hiện ra, bao trùm cả pháp đàn. Thực thể bóng tối giờ đây đã lộ diện hoàn toàn - một hình dạng mờ ảo với đôi mắt đỏ rực và giọng nói ghê rợn.
"Các ngươi nghĩ rằng có thể phong ấn ta sao? Ta là nỗi sợ hãi và oán hận của các ngươi! Ta sẽ không bao giờ bị khuất phục!"
Chi bước lên, đối mặt với nó. "Ngươi không còn kiểm soát được ai nữa. Ta sẽ giam cầm ngươi mãi mãi."
---
Hy sinh
Chi đọc những câu chú mà ông pháp sư đã dạy, dẫn dắt bóng tối vào trong chính cơ thể mình. Thực thể bóng tối gào thét, giãy giụa, cố gắng kháng cự, nhưng ánh sáng từ pháp đàn quá mạnh mẽ, buộc nó phải tuân theo.
Khi bóng tối bị hút vào cơ thể Chi, cô cảm nhận được một nỗi đau kinh hoàng, như hàng ngàn lưỡi dao đang cứa vào tâm trí mình. Nhưng cô vẫn giữ vững ý chí, không để bóng tối lấn át.
Ngọc Hân cố gắng lao tới, nhưng Minh Anh giữ chặt cô lại. "Không được! Nếu cậu phá hỏng nghi lễ, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn!"
Ngọc Hân chỉ biết gào lên: "Chi! Đừng làm thế! Đừng bỏ mình!"
Cuối cùng, bóng tối hoàn toàn bị giam cầm trong Chi. Cơ thể cô phát ra ánh sáng rực rỡ, sau đó lặng lẽ ngã xuống.
---
Ánh sáng cuối cùng
Khi mọi thứ lắng xuống, pháp đàn trở lại yên tĩnh. Ngọc Hân chạy tới ôm lấy Chi, nước mắt không ngừng rơi. "Chi! Cậu phải tỉnh lại! Cậu đã hứa là sẽ không bỏ mình mà!"
Chi yếu ớt mở mắt, mỉm cười. "Mình không sao, Ngọc Hân. Mình đã giữ lời hứa. Bóng tối sẽ không làm hại cậu nữa."
Ông pháp sư tiến lại gần, đặt tay lên vai Chi. "Con đã làm được, nhưng hãy nhớ rằng bóng tối trong con không biến mất, nó chỉ bị phong ấn. Con phải giữ vững ý chí để không cho nó trỗi dậy lần nữa."
Chi gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
---
Một khởi đầu mới
Một tuần sau nghi lễ, mọi thứ dần trở lại bình yên. Ngọc Hân và Minh Anh quyết định rời xa vùng đất này để bắt đầu lại cuộc sống mới, nhưng họ luôn giữ liên lạc với Chi.
Chi chọn ở lại cùng ông pháp sư, tiếp tục học hỏi cách kiểm soát sức mạnh của mình và bảo vệ những người khác khỏi bóng tối.
Trong lá thư gửi Ngọc Hân, Chi viết:
"Đừng lo cho mình. Mình đã tìm thấy mục đích sống, và mình sẽ không để bóng tối kiểm soát nữa. Cậu hãy sống thật hạnh phúc, vì đó là điều mình luôn mong muốn."
---
Kết thúc
Bóng tối có thể mãi mãi tồn tại, nhưng ánh sáng của lòng dũng cảm và tình yêu thương luôn đủ mạnh mẽ để xua tan nó. Chi, Ngọc Hân, và Minh Anh đã học được điều này qua những thử thách khắc nghiệt, và cuộc đời họ từ đây sẽ là minh chứng cho sức mạnh của con người khi đối mặt với nghịch cảnh.
Hết chương 7.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro