
Chương 21 : Âm Linh Cổ Tổ
Chương 21: Âm Linh Cổ Tổ
Không gian rơi vào một sự tĩnh lặng đáng sợ sau tiếng nói kia. Những cơn gió lạnh đột ngột ngưng thổi, như thể mọi vật đang nín thở trước một sự kiện kinh hoàng sắp xảy ra.
Ngọc Hân đứng bất động, đôi mắt chậm rãi hướng về cánh cổng tổ đường đã vỡ toang. Từ trong bóng tối sâu thẳm, một bóng người dần hiện ra — cao lớn, khí tức cổ xưa và u ám, như thể gắn liền với cả một thời đại đã bị quên lãng.
“Là hắn…” — Ông Tám, pháp sư già, thì thầm run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn đầy trán. “Âm linh cổ tổ của dòng họ này… kẻ bị phong ấn từ trăm năm trước vì nuốt linh hồn người sống để trường sinh bất tử…”
Ngọc Hân siết chặt tay, toàn thân run lên không phải vì sợ, mà vì sức mạnh hắc ám trong cơ thể cô đang dâng trào, đáp lại khí tức của cổ tổ — như thể chúng từng có liên hệ từ xa xưa.
“Chúng ta không thể để hắn thoát ra,” Minh Anh bước đến bên cạnh cô, tay nắm chặt một lá bùa đỏ rực. “Một khi hắn chiếm được cơ thể sống… hắn sẽ trở thành quỷ vương thật sự.”
---
Tại một nơi khác trong tổ trạch
Linh hồn của những người đã ngã xuống bắt đầu vương vấn, không thể siêu thoát. Mùi máu, oán khí và nỗi sợ hòa quyện, tạo nên một kết giới âm tà ngày càng lớn mạnh.
Cô gái nhỏ — cháu họ của gia đình — run rẩy ôm con búp bê cũ. Đôi mắt bé long lanh nước, nhìn thấy những bóng mờ trườn bò trên tường, chầm chậm bò đến bên cô.
Nhưng rồi — một luồng sáng trắng lóe lên, đánh bay tất cả.
Linh Hương — linh hồn em gái Ngọc Hân, bất ngờ xuất hiện, vươn tay ôm lấy bé gái.
“Chị hứa sẽ bảo vệ em… dù chị đã không thể được sống nữa.”
---
Trở lại nơi chính diện
Ngọc Hân từ từ bước lên bậc thềm tổ đường. Mỗi bước chân đều khiến mặt đất nứt vỡ, nhưng ánh mắt cô lại vô cùng kiên định.
Âm linh cổ tổ nở một nụ cười ghê rợn:
“Ngươi là kẻ mang nửa linh hồn của ta… và nửa còn lại của cô gái năm xưa đã phản bội ta. Sự tồn tại của ngươi là nghịch lý — nhưng cũng là chìa khóa để ta thoát khỏi cái lồng này.”
Ngọc Hân khựng lại.
Cô… mang một nửa linh hồn của ai?
Cô quay sang nhìn ông Tám, nhưng ông chỉ cúi đầu lặng thinh.
“Ngươi không nhớ sao? Đã từng có một người con gái chết vì cứu ngươi… Và ngươi đã chia linh hồn mình để đưa cô ấy trở về. Nhưng thất bại. Linh hồn ấy, kiếp này, chính là…”
“Minh Anh.”
Không gian như sụp đổ.
Minh Anh cũng sững sờ, những ký ức mơ hồ mà cô từng thấy trong giấc mơ, nay dồn dập ùa về.
---
“Kiếp trước… mình và Ngọc Hân đã từng yêu nhau?”
---
Âm linh cổ tổ vung tay. Một vòng xoáy đen hút mạnh về phía Ngọc Hân. Nhưng lần này, cô không chống cự.
“Nếu linh hồn ta là chìa khóa… thì ta sẽ dùng nó để chấm dứt tất cả.”
Cô ngẩng đầu, mắt đỏ rực, hắc khí bùng lên mạnh mẽ.
“Không phải để phục vụ cho quỷ dữ, mà là để… giải thoát cho những người ta yêu thương.”
---
Hết chương 21.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro