Chương 16 : Hành Trình Lên Đỉnh Núi
Chương 16 : Hành Trình Lên Đỉnh Núi
Ngày hôm sau, Ngọc Hân và Minh Anh chuẩn bị cho một hành trình lên đỉnh núi, nơi ngôi mộ cổ mà người phụ nữ trong chiếc rương đã nhắc đến. Để đến được đó, họ phải vượt qua con đường mòn nguy hiểm, gập ghềnh, nhiều đoạn rừng rậm và đá lởm chởm.
Lời cảnh báo
Trước khi rời khỏi ngôi nhà tổ, Ngọc Hân đã tìm thấy một tấm bản đồ cũ trong một ngăn kéo bí mật. Đây là bản đồ dẫn đến ngôi mộ cổ, nhưng những dấu hiệu trên bản đồ khiến cô cảm thấy bất an. Những ký tự kỳ lạ mà cô chưa từng thấy trước đây, cùng với những dòng chữ mờ nhạt cảnh báo rằng không ai nên đến đó, bởi ngôi mộ chứa đựng một sức mạnh quá lớn mà con người không thể kiểm soát.
“Có vẻ như đây không phải là một chuyến đi dễ dàng,” Minh Anh nói, khi cô nhìn vào bản đồ. “Cậu chắc chắn chúng ta nên đi không?”
Ngọc Hân nhìn vào bản đồ, rồi nhìn về phía ngôi nhà tổ. Cô cảm thấy có một sức mạnh vô hình đang kéo cô về phía đó, như thể có một lực lượng nào đó muốn cô khám phá sự thật.
“Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác. Hãy đi thôi,” Ngọc Hân trả lời, mặc dù trong lòng cô không khỏi lo lắng.
---
Con Đường Chông Gai
Hành trình lên núi bắt đầu, và càng đi sâu vào trong rừng, không khí càng trở nên lạnh lẽo. Cây cối bao quanh, những âm thanh kỳ lạ của chim thú khiến không gian thêm phần bí ẩn. Mọi thứ xung quanh đều có vẻ đang chìm trong một cơn mộng mị.
Minh Anh đi sau Ngọc Hân, có vẻ như cô không thể bỏ qua cảm giác rờn rợn trong không khí. “Tớ có cảm giác như có ai đó đang theo dõi chúng ta,” Minh Anh thì thầm, hơi quay đầu lại. "Cậu không thấy à?"
Ngọc Hân không trả lời ngay lập tức. Cô ngừng lại, đưa mắt quan sát xung quanh. Đầu óc cô như có một tiếng nói, một cảm giác kỳ lạ đang dâng lên, nhưng lại không thể xác định được. Cô chỉ thấy mơ hồ, như thể bóng dáng ai đó vẫn lẩn khuất đâu đó trong rừng.
“Cảm giác của cậu không sai đâu. Nhưng chúng ta phải tiếp tục,” Ngọc Hân nói rồi tiếp tục bước đi.
---
Giải Mã Bí Ẩn
Sau vài giờ đi bộ, họ cuối cùng cũng đến được một vùng đất rộng mở, nơi có một ngôi mộ cổ được xây dựng từ đá. Những cánh cổng đá khổng lồ với các hoa văn kỳ lạ bao quanh, như thể một đền thờ đã bị thời gian lãng quên.
Minh Anh nhìn xung quanh, cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng đầy lo sợ. “Đây là nơi bà ấy nói đến?”
Ngọc Hân gật đầu. “Chắc chắn rồi. Đây là ngôi mộ tổ tiên.” Cô bước về phía cổng mộ, nhưng khi đến gần, một cảm giác nặng nề bao trùm, như thể có một lực cản không cho cô tiến thêm bước nữa.
Đột nhiên, những ký tự trên bức tường đá dường như phát sáng, một dòng chữ xuất hiện chậm rãi trên đó:
“Những ai không biết gốc gác của mình sẽ bị đánh mất trong cơn lốc của thời gian. Nếu muốn mở cánh cửa này, hãy tìm thấy linh hồn của tổ tiên trong chính mình.”
Ngọc Hân ngạc nhiên, đọc lại dòng chữ nhiều lần. “Linh hồn của tổ tiên... Câu này có ý gì?”
Chưa kịp suy nghĩ thêm, một bóng đen từ phía sau lướt qua. Minh Anh hét lên và quay lại nhìn, nhưng không thấy gì.
"Chắc chắn có gì đó ở đây," Minh Anh nói, giọng run run.
---
Linh Hồn Tổ Tiên
Ngay khi Ngọc Hân đặt tay lên cửa đá, một luồng ánh sáng sáng chói bỗng bùng lên từ trong ngôi mộ. Một tiếng động lớn vang lên, và cánh cửa đá từ từ mở ra, lộ ra một không gian tăm tối bên trong. Cả hai bước vào, và ngay lập tức, không khí trong mộ trở nên ngột ngạt.
Linh hồn của người phụ nữ xuất hiện trước mặt họ, và lần này, không chỉ có bà mà còn xuất hiện cả những linh hồn khác trong gia tộc. Những bóng hình mờ ảo, mặt mũi u ám, bao quanh họ.
“Đã đến lúc phải đối mặt với sự thật,” người phụ nữ trong bức ảnh cất lên. “Các con là hậu duệ cuối cùng của dòng họ này, và chỉ có các con mới có thể phá vỡ lời nguyền.”
Ngọc Hân cảm thấy từng câu chữ như đâm thẳng vào trái tim mình. Lời nguyền đó không chỉ đơn giản là một lời đe dọa; nó là một phần không thể tách rời trong dòng máu của cô.
“Để phá vỡ lời nguyền, con phải hy sinh thứ quan trọng nhất,” người phụ nữ nói. “Có thể là linh hồn của chính mình, hoặc một điều gì đó mà con yêu quý nhất.”
Ánh sáng quanh họ lại càng chói lòa, và bóng tối từ những linh hồn ấy dần kéo đến, bao trùm không gian. Ngọc Hân nhận ra rằng mọi quyết định của cô bây giờ sẽ không chỉ ảnh hưởng đến cô mà còn đến cả thế giới này.
---
Cuộc Hiến Tế và Quyết Định Cuối Cùng
Cả không gian trong ngôi mộ cổ dường như bị chôn vùi trong một làn sương mù dày đặc, ánh sáng mờ nhạt phát ra từ những linh hồn bao quanh. Ngọc Hân cảm nhận được sức nặng của những lời tiên tri mà người phụ nữ trong bức ảnh vừa nói. Lời nguyền không phải chỉ là một câu chuyện cổ tích hay truyền thuyết xa vời – nó là một phần không thể tách rời khỏi sự tồn tại của cô.
Minh Anh đứng cạnh, tay bám chặt vào vai Ngọc Hân, đôi mắt không khỏi lo lắng. “Cậu… cậu có hiểu không? Chúng ta không thể làm được điều đó. Chúng ta không thể hy sinh chính mình hay những thứ quan trọng nhất mà không biết cái giá phải trả.”
Ngọc Hân nhìn vào đôi mắt của Minh Anh, thấy được sự bất an, nhưng cũng hiểu rằng điều này không phải là sự lựa chọn dễ dàng. Cô cảm nhận được một cái gì đó, một sự thôi thúc trong tim, như thể linh hồn tổ tiên đang lôi kéo cô tiến sâu hơn vào trong mộ, để đối mặt với cái kết không thể tránh khỏi.
“Minh Anh,” Ngọc Hân nói, giọng trầm, “tớ phải làm điều này. Không chỉ vì gia đình, mà vì tất cả mọi người. Nếu không giải quyết được lời nguyền này, sẽ không chỉ có gia tộc tớ mà cả những người vô tội sẽ phải gánh chịu hậu quả. Tớ không thể trốn tránh được nữa.”
Minh Anh nhìn cô, không thể nói gì thêm, chỉ có thể gật đầu, mắt đầy lo âu. Cô hiểu rằng nếu Ngọc Hân quyết định như vậy, thì chẳng ai có thể ngăn cản cô được nữa. Mọi thứ giờ đây phụ thuộc vào quyết định của chính cô.
Linh Hồn và Lời Nguyền
Người phụ nữ trong bức ảnh, giờ đã hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết, bước về phía Ngọc Hân. Những linh hồn xung quanh đều im lặng, như đang chờ đợi một lời xác nhận.
“Để phá vỡ lời nguyền này, con phải thực hiện một nghi lễ cổ xưa, và một linh hồn sẽ phải hy sinh để giải thoát tất cả những oan hồn bị giam giữ ở đây.” Giọng nói của bà vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Ngọc Hân không ngần ngại nhìn vào người phụ nữ. Cô hiểu rằng đây là cách duy nhất để chấm dứt những đau khổ mà gia đình cô phải gánh chịu từ bao đời nay. “Nếu phải hy sinh để giải thoát tất cả, tôi sẽ làm.”
Minh Anh bật khóc, cô muốn ngăn cản Ngọc Hân, nhưng không biết làm gì. "Cậu không thể làm vậy! Cậu là người duy nhất còn lại trong gia đình. Nếu cậu hy sinh, tất cả sẽ mất đi."
Ngọc Hân vươn tay nắm lấy tay Minh Anh, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi. “Tớ không sợ. Tớ không thể để bất cứ ai phải sống trong nỗi đau này. Đó là lý do vì sao tớ đến đây, để chấm dứt tất cả.”
Cánh Cửa Cuối Cùng
Ánh sáng từ những linh hồn dần tụ lại, hình thành một cánh cửa sáng chói. Người phụ nữ trong bức ảnh tiến lại gần hơn và đặt tay lên vai Ngọc Hân.
“Con đã chọn đúng. Giờ đây, con hãy bước vào cánh cửa này. Đằng sau nó là lời nguyền cuối cùng, và chỉ có con mới có thể phá vỡ nó.”
Ngọc Hân không còn sự do dự. Cô hít một hơi thật sâu, rồi bước vào cánh cửa sáng. Mọi thứ xung quanh cô trở nên mờ ảo, như thể cô đang đi vào một không gian khác. Trong không gian tối tăm ấy, cô cảm nhận được sự hiện diện của một sức mạnh vô hình, mạnh mẽ và đáng sợ.
Khi Ngọc Hân tiến sâu vào, trước mặt cô xuất hiện một chiếc đài tế, giữa đó có một hình tượng được chạm khắc tinh xảo. Đó là một hình ảnh của một người phụ nữ, nhưng lại có đôi mắt trống rỗng và khuôn mặt đầy nỗi đau.
“Đây chính là hình ảnh tổ tiên của con, người đã bị giam cầm và chịu khổ vì lời nguyền này,” giọng người phụ nữ vang lên. “Để phá vỡ nó, con phải đón nhận lời nguyền và không quay lại. Hãy hy sinh một phần linh hồn của mình, để tất cả có thể được tự do.”
Ngọc Hân nhìn vào hình tượng đó, rồi nhìn lại Minh Anh, người đang đứng ngoài cánh cửa, mắt đẫm lệ. Cô biết rằng, dù có quyết định như thế nào, điều này sẽ thay đổi tất cả.
Lời Nguyền Chấm Dứt
Ngọc Hân không do dự nữa. Cô đặt tay lên chiếc đài tế và một luồng ánh sáng mạnh mẽ phát ra, bao trùm lấy cơ thể cô. Linh hồn của cô dường như bị cuốn vào trong không gian vô tận, như thể hòa quyện với tất cả những linh hồn đã bị giam cầm trong ngôi mộ này.
Lời nguyền cuối cùng bị phá vỡ. Một sức mạnh khổng lồ dâng trào, cuốn đi tất cả bóng tối, và ngôi mộ cổ từ từ biến mất vào trong không khí. Những linh hồn bị giam cầm cũng được giải thoát, cảm ơn Ngọc Hân vì đã hy sinh để cứu chuộc họ.
Khi mọi thứ im lặng trở lại, Ngọc Hân cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như thể vừa trải qua một cuộc chiến không tên. Cô quay lại, nhìn thấy Minh Anh đang đứng ở cổng mộ, ánh mắt tràn đầy sự lo âu, nhưng cũng là sự biết ơn vô bờ bến.
“Cậu đã làm đúng,” Minh Anh nói, nước mắt lưng tròng. “Cậu đã cứu tất cả chúng ta.”
Ngọc Hân chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, rồi đưa tay ra. “Đừng lo. Mọi thứ đã kết thúc.”
---
Hết chương 16 .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro