Chương 15 : Điềm Báo Từ Giấc Mơ
Chương 15: Điềm báo từ giấc mơ
Sau khi rời khỏi ngôi đền bị nguyền rủa, Ngọc Hân và Minh Anh quay về thành phố với hy vọng có thể nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như họ nghĩ.
Cơn ác mộng kỳ lạ
Tối hôm đó, khi vừa đặt lưng xuống giường, Ngọc Hân lại rơi vào một giấc mơ kỳ lạ. Cô thấy mình đứng giữa một khu rừng đầy sương mù, phía trước là một ngôi nhà cổ bị bao phủ bởi dây leo. Từ trong ngôi nhà, những tiếng khóc ai oán vang lên, hòa cùng tiếng gió rít khiến cô rùng mình.
Cánh cửa gỗ bật mở, và một người phụ nữ mặc áo tứ thân màu đỏ thẫm bước ra. Khuôn mặt bà ta nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng nhưng sâu thẳm như muốn nuốt chửng lấy cô.
“Người đã mở khóa một lời nguyền… nhưng vẫn còn một bí ẩn chưa được giải đáp,” giọng nói vang lên, vang vọng khắp không gian.
Ngọc Hân muốn hỏi thêm, nhưng người phụ nữ biến mất, chỉ để lại một câu nói cuối cùng:
“Hãy tìm về cội nguồn… trước khi quá muộn.”
Ngay sau đó, cô cảm thấy như có một bàn tay lạnh buốt chạm vào vai mình. Ngọc Hân giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch.
Manh mối từ quá khứ
Sáng hôm sau, cô kể lại giấc mơ cho Minh Anh nghe.
“Cội nguồn? Nghĩa là sao?” Minh Anh nhíu mày.
Ngọc Hân trầm ngâm. “Có thể liên quan đến gia tộc của mình. Bà nội tớ từng nhắc đến một ngôi nhà tổ ở vùng núi phía Bắc. Có lẽ chúng ta cần đến đó để tìm hiểu thêm.”
Minh Anh thở dài. “Lại một chuyến hành trình nữa sao?”
Ngọc Hân cười nhẹ. “Cậu sợ à?”
Minh Anh lườm cô. “Sợ thì không, nhưng cảm giác lần này có gì đó… nguy hiểm hơn những lần trước.”
Dù có chút lo lắng, cả hai vẫn quyết định lên đường.
Ngôi nhà tổ và bí ẩn dòng họ
Ba ngày sau, họ đến được một ngôi làng nhỏ hẻo lánh, nơi có ngôi nhà tổ của gia tộc Ngọc Hân. Ngôi nhà này đã bị bỏ hoang nhiều năm, nhưng vẫn giữ được nét cổ kính với mái ngói rêu phong và những cây cột gỗ chạm trổ tinh xảo.
Ngay khi đặt chân vào sân, Ngọc Hân cảm nhận được một luồng khí lạnh bao trùm.
“Cảm giác này… không ổn chút nào,” Minh Anh thì thầm.
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, làm cánh cửa gỗ bật mở, để lộ bên trong căn nhà tối om.
“Tớ nghĩ chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc vào trong,” Ngọc Hân nói, dù lòng cô cũng có chút do dự.
Họ bước vào nhà, và ngay lập tức nhận thấy một bàn thờ lớn đặt giữa gian chính. Trên bàn thờ là một bức di ảnh cũ, nhưng điều khiến Ngọc Hân giật mình là người phụ nữ trong ảnh chính là người cô đã thấy trong giấc mơ!
“Bà ấy là ai?” Minh Anh hỏi.
Trước khi Ngọc Hân kịp trả lời, một giọng nói mơ hồ vang lên từ đâu đó trong căn nhà:
“Ta đã chờ con từ rất lâu rồi…”
Cả hai sững người, cảm nhận được một luồng khí lạnh tràn ngập khắp không gian.
Lời nguyền chưa thực sự chấm dứt—và quá khứ vẫn còn nhiều bí mật chưa được hé lộ.
---
Bóng Ma Trong Ngôi Nhà Tổ
Ngọc Hân và Minh Anh đứng bất động trước bàn thờ, tim đập nhanh vì giọng nói vừa vang lên. Không gian trong căn nhà tổ bỗng trở nên u ám hơn, như thể có một thứ gì đó đang lặng lẽ quan sát họ từ bóng tối.
Người phụ nữ trong bức ảnh
Ngọc Hân nhìn chằm chằm vào di ảnh trên bàn thờ. Người phụ nữ trong ảnh có gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt buồn bã, như đang muốn nói điều gì đó.
“Bà ấy là ai?” Minh Anh hỏi, giọng khẽ run.
Ngọc Hân nuốt khan, cố gắng lục lại trí nhớ. “Bà nội từng kể về một người trong gia tộc bị mất tích cách đây hơn trăm năm. Nhưng tớ chưa bao giờ thấy ảnh của bà ấy. Nếu bà ấy xuất hiện trong giấc mơ của tớ… thì chắc chắn có điều gì đó liên quan đến chúng ta.”
Bỗng nhiên, cánh cửa sau nhà kêu cót két rồi tự động mở ra. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, làm những ngọn nến trên bàn thờ chập chờn.
Minh Anh siết chặt tay Ngọc Hân. “Chúng ta có nên đi xem không?”
Ngọc Hân gật đầu, dù trong lòng có chút bất an.
Căn phòng bị khóa kín
Cả hai lần theo lối cửa sau, dẫn đến một hành lang hẹp với những bức tường gỗ đã mục nát. Đến cuối hành lang, họ thấy một cánh cửa lớn, trên đó có khắc những ký tự cổ xưa.
“Kỳ lạ…” Ngọc Hân lẩm bẩm, đưa tay chạm vào những ký tự.
Ngay khi đầu ngón tay cô chạm vào cánh cửa, một tiếng cạch vang lên, như thể có ai đó vừa mở khóa từ bên trong.
Cửa từ từ mở ra, để lộ một căn phòng nhỏ phủ đầy bụi. Ở giữa phòng là một chiếc rương gỗ cũ, được bao quanh bởi những sợi chỉ đỏ đã phai màu.
Minh Anh nuốt nước bọt. “Nhìn thế này thì rõ ràng là bị phong ấn rồi.”
Ngọc Hân gật đầu, cảm thấy hơi lạnh lan dọc sống lưng. “Có lẽ đây là thứ chúng ta cần tìm.”
Cô chậm rãi gỡ những sợi chỉ đỏ ra. Ngay khi sợi chỉ cuối cùng bị tháo bỏ, chiếc rương bất ngờ rung lên dữ dội.
Linh hồn bị giam giữ
Một luồng khói đen phụt ra từ chiếc rương, xoáy tròn trên không trung rồi dần dần tụ lại thành hình dáng một người phụ nữ—chính là người trong bức di ảnh!
Bà ta nhìn chằm chằm Ngọc Hân, đôi mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp. “Cuối cùng… con cũng đến.”
Minh Anh lùi lại một bước, hoảng hốt. “Bà… bà ấy là ma thật sao?”
Ngọc Hân siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh. “Bà là ai? Tại sao lại gọi con?”
Người phụ nữ khẽ thở dài, giọng nói phảng phất buồn bã. “Ta là một phần trong dòng tộc con, bị giam cầm trong chiếc rương này suốt bao năm qua vì một lời nguyền. Chỉ có hậu duệ của ta mới có thể giải thoát linh hồn ta.”
Minh Anh thì thầm với Ngọc Hân: “Tớ có cảm giác không ổn. Lỡ như bà ấy không phải là người tốt thì sao?”
Người phụ nữ nghe thấy, chỉ mỉm cười buồn. “Ta không trách các con nghi ngờ. Nhưng nếu các con không giúp ta, lời nguyền này sẽ không bao giờ được hóa giải, và tai họa sẽ còn tiếp tục bám lấy gia tộc chúng ta.”
Ngọc Hân do dự, nhưng rồi nhớ lại giấc mơ của mình. Cô có cảm giác đây là sứ mệnh của mình—không chỉ để giải thoát linh hồn người phụ nữ này, mà còn để tìm hiểu sự thật về lời nguyền đã ám ảnh gia đình cô suốt bao thế hệ.
“Bà muốn chúng con làm gì?”
Người phụ nữ nhìn cô, ánh mắt đầy hy vọng. “Hãy mang ta đến nơi tất cả bắt đầu—ngôi mộ cổ trên đỉnh núi. Ở đó, con sẽ tìm được câu trả lời.”
Bên ngoài, gió rít lên từng hồi, như thể báo hiệu một hành trình mới sắp bắt đầu.
---
Hết chương 15 .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro