Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 : Dấu Chân Còn Mãi

Chương 13 : Dấu chân còn mãi

Thời gian trôi qua, Ngọc Hân và Minh Anh đều đã trở lại với cuộc sống thường ngày. Nhưng những gì họ trải qua không chỉ là ký ức – mà còn là động lực để họ sống tốt hơn, trọn vẹn hơn.

---

Một dấu hiệu từ Chi

Một buổi sáng, khi đang trên đường đến trường, Ngọc Hân ghé qua một quán cà phê quen thuộc. Đây là nơi cô và Chi từng đến nhiều lần trong những ngày còn là sinh viên. Cô chọn một góc nhỏ, gọi món yêu thích của Chi – trà hoa nhài.

Đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng cô. Khi đặt ly trà lên bàn, cô nhận ra trên bề mặt trà xuất hiện một hình tròn nhỏ, tựa như một dấu ấn. Ngọc Hân khẽ mỉm cười, tim đập rộn ràng.

“Chi, cậu vẫn ở đây, đúng không?”

Cô thì thầm. Gió nhẹ thổi qua cửa sổ, làm rung động chiếc chuông gió treo gần đó, tạo nên âm thanh trong trẻo. Ngọc Hân cảm nhận được sự an ủi sâu sắc, như thể Chi đang mỉm cười với cô từ một nơi rất gần.

---

Minh Anh và chuyến đi đặc biệt

Trong khi đó, Minh Anh nhận được một lời mời tham gia buổi hội thảo về tâm linh và văn hóa truyền thống tại một ngôi chùa cổ ở miền Bắc. Buổi hội thảo này không chỉ là nơi để anh chia sẻ câu chuyện của mình, mà còn là cơ hội để anh khám phá thêm những bí ẩn về thế giới linh hồn.

“Cậu có muốn đi cùng không, Hân?” Minh Anh hỏi khi gọi cho Ngọc Hân.

Cô ngập ngừng một lúc rồi đồng ý. “Được, tớ cũng muốn tìm hiểu thêm. Có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy điều gì đó liên quan đến Chi.”

Họ cùng lên đường, mang theo sự háo hức và niềm hy vọng.

---

Cuộc gặp gỡ với một nhà nghiên cứu kỳ bí

Tại buổi hội thảo, Ngọc Hân và Minh Anh gặp ông Lâm, một nhà nghiên cứu tâm linh giàu kinh nghiệm. Khi nghe câu chuyện của họ, ông Lâm trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:

“Linh hồn của người đã khuất, đặc biệt là những linh hồn mang theo tình yêu và lòng hy sinh lớn lao, thường không tan biến hoàn toàn. Chúng sẽ để lại dấu ấn mạnh mẽ trong trái tim những người sống sót, như một sợi dây vô hình kết nối hai thế giới.”

Ngọc Hân tò mò: “Vậy những dấu hiệu như tiếng gió, những hiện tượng nhỏ nhặt hằng ngày, có phải là cách họ giao tiếp với chúng ta không?”

Ông Lâm gật đầu. “Chính xác. Nhưng hãy nhớ, mục đích của họ không phải để níu kéo hay làm phiền, mà là để nhắc nhở các con sống thật ý nghĩa. Đó là cách họ tiếp tục tồn tại.”

---

Một giấc mơ kỳ lạ

Đêm đó, khi nghỉ lại tại ngôi chùa, Ngọc Hân mơ một giấc mơ kỳ lạ. Cô thấy mình đứng giữa một cánh đồng ngập tràn ánh sáng, và Chi đang ở đó, mỉm cười với cô.

“Cậu đến thăm tớ à, Chi?” Ngọc Hân hỏi, nước mắt chực rơi.

Chi gật đầu, ánh mắt dịu dàng. “Mình không còn nhiều thời gian, nhưng mình muốn nhắn nhủ với cậu một điều cuối cùng.”

“Điều gì?”

“Đừng bao giờ sợ hãi. Dù có chuyện gì xảy ra, cậu luôn mạnh mẽ hơn những gì cậu nghĩ. Và dù ở đâu, mình sẽ luôn dõi theo cậu.”

Ngọc Hân bật khóc, định lao đến ôm Chi, nhưng bóng dáng cô ấy dần tan biến. Cô tỉnh dậy, lòng tràn ngập xúc động và cảm giác bình yên kỳ lạ.

---

Lời hứa mới

Sáng hôm sau, Ngọc Hân kể lại giấc mơ cho Minh Anh. Anh mỉm cười, không ngạc nhiên. “Chi luôn là người như vậy. Cậu ấy không muốn chúng ta buồn, mà muốn chúng ta tiếp tục sống thật tốt.”

Ngọc Hân gật đầu. “Đúng vậy. Và tớ sẽ làm được. Tớ sẽ sống không chỉ cho mình, mà còn cho Chi nữa.”

Cả hai cùng nhau đi dạo trong khuôn viên ngôi chùa, tận hưởng không khí trong lành. Những lời hứa lặng lẽ được hình thành trong tâm trí họ: sống trọn vẹn, không bao giờ sợ hãi, và giữ mãi ngọn lửa yêu thương mà Chi đã để lại.

---

Dấu chân còn mãi

Khi trở về thành phố, Minh Anh hoàn thành bản thảo câu chuyện của họ. Anh đặt tên nó là “Dấu chân ánh sáng” – để tưởng nhớ Chi và hành trình mà họ đã trải qua.

Ngọc Hân tiếp tục công việc học tập và tham gia các hoạt động xã hội. Mỗi khi gặp khó khăn, cô luôn nhớ đến nụ cười của Chi và cảm nhận sức mạnh vô hình từ người bạn thân.

Dù Chi không còn hiện diện trong thế giới này, nhưng ánh sáng của cô vẫn chiếu rọi trong cuộc đời của Ngọc Hân và Minh Anh. Những dấu chân Chi để lại không bao giờ phai mờ, mà trở thành nguồn cảm hứng để họ bước tiếp trên con đường dài phía trước.

Hành trình mới bắt đầu

Thời gian thấm thoát trôi qua, những ký ức về hành trình kỳ bí năm nào vẫn luôn in đậm trong tâm trí Ngọc Hân và Minh Anh. Cuộc sống thường nhật của họ đã trở lại, nhưng cả hai đều biết rằng mình không còn là những con người cũ.

---

Một sự kiện đặc biệt

Một ngày nọ, Ngọc Hân nhận được một email từ một tổ chức phi chính phủ chuyên về bảo tồn văn hóa và nghiên cứu tâm linh. Họ mời cô và Minh Anh tham gia một dự án mới, tìm hiểu về các truyền thuyết và hiện tượng tâm linh ở các vùng miền Việt Nam.

“Nghe thú vị đấy!” Minh Anh hào hứng khi nghe Ngọc Hân kể. “Cậu nghĩ sao? Chúng ta có nên tham gia không?”

Ngọc Hân trầm ngâm một lúc rồi gật đầu. “Tớ nghĩ đây là cơ hội tốt để hiểu thêm về thế giới tâm linh, và biết đâu… chúng ta lại tìm được những câu trả lời mới.”

Họ quyết định nhận lời và nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị cho chuyến hành trình mới.

---

Điểm đến đầu tiên: Làng cổ Tam Linh

Điểm đến đầu tiên trong hành trình là một ngôi làng cổ có tên là Tam Linh, nơi nổi tiếng với những câu chuyện kỳ bí về linh hồn và những nghi lễ truyền thống để bảo vệ dân làng khỏi tà ma.

Khi đến nơi, Ngọc Hân và Minh Anh được chào đón bởi ông Cường, trưởng làng, một người đàn ông ngoài 60 tuổi với ánh mắt sắc bén và nụ cười thân thiện.

“Nghe nói hai cháu có hứng thú với những câu chuyện tâm linh ở đây?” ông Cường hỏi, giọng trầm ấm.

Minh Anh gật đầu. “Dạ đúng ạ. Chúng cháu muốn tìm hiểu về những nghi lễ cổ xưa và ý nghĩa của chúng.”

Ông Cường mỉm cười đầy ẩn ý. “Vậy thì các cháu đến đúng lúc rồi. Làng ta sắp tổ chức một lễ hội lớn – Lễ hội Hộ Hồn, để bảo vệ dân làng khỏi những linh hồn bất an. Nhưng… gần đây có nhiều điều bất thường xảy ra.”

---

Dấu hiệu bất thường

Ngọc Hân tò mò: “Bất thường? Ý bác là sao ạ?”

Ông Cường dẫn họ đến một góc làng, nơi có một cây cổ thụ lớn với những dải lụa đỏ treo lơ lửng trên cành. “Đây là Cây Hồn Thụ, được coi là nơi linh thiêng nhất làng. Nhưng gần đây, những dải lụa này liên tục bị xé rách mỗi đêm, dù không có gió lớn hay ai đến gần.”

Ngọc Hân cảm nhận được một luồng không khí lành lạnh quanh cây. Cô khẽ chạm vào thân cây, cảm giác rùng mình ập đến, như thể có một luồng năng lượng kỳ lạ đang chảy qua cô.

“Chuyện này bắt đầu từ bao giờ?” Minh Anh hỏi.

“Khoảng một tháng trước,” ông Cường đáp, ánh mắt đầy lo lắng. “Ngay sau khi một người trong làng mạo phạm đến khu mộ cổ phía Tây.”

---

Những bí ẩn quanh ngôi mộ cổ

Đêm hôm đó, Ngọc Hân và Minh Anh quyết định đến khu mộ cổ phía Tây để tìm hiểu. Đó là một nơi hoang vắng, bao quanh bởi những bụi cây um tùm. Trăng non trên cao chỉ đủ soi sáng lờ mờ con đường nhỏ dẫn vào khu vực.

Khi đến gần ngôi mộ, Minh Anh cảm thấy gai người. “Cậu có cảm nhận được gì không, Hân?”

Ngọc Hân nhắm mắt, lắng nghe âm thanh xung quanh. Một giọng nói nhỏ nhẹ, như thì thầm từ xa, vang lên trong đầu cô:

"Người sống không được phép quấy rối nơi yên nghỉ của ta…"

Cô mở mắt, giọng run rẩy. “Có điều gì đó đang rất giận dữ ở đây. Chúng ta cần phải cẩn thận.”

---

Lời giải từ quá khứ

Ngày hôm sau, ông Cường kể cho họ nghe về một truyền thuyết lâu đời của làng. Rằng trong quá khứ, một người phụ nữ tên là Mai, vốn là pháp sư của làng, đã hiến thân để bảo vệ nơi này khỏi một trận dịch bệnh khủng khiếp. Ngôi mộ cổ phía Tây chính là nơi bà được chôn cất, như một cách để vinh danh sự hy sinh của bà.

“Nhưng nếu bà ấy là người bảo vệ làng, tại sao linh hồn lại trở nên giận dữ?” Ngọc Hân thắc mắc.

Ông Cường lắc đầu. “Đó là điều ta không biết. Có lẽ các cháu sẽ tìm được câu trả lời.”

---

Đối mặt với linh hồn giận dữ

Đêm hôm đó, họ quay lại khu mộ cổ, mang theo những vật phẩm cúng lễ mà ông Cường chuẩn bị. Ngọc Hân đặt lễ vật xuống và thắp hương, khẽ gọi tên Mai:

“Bà Mai, chúng cháu không đến để quấy rối, mà chỉ muốn hiểu rõ điều gì khiến bà bất an. Xin hãy cho chúng cháu biết.”

Một luồng gió lạnh thổi qua, và bóng dáng mờ ảo của một người phụ nữ xuất hiện trước mặt họ. Đó là một người phụ nữ trung niên, với ánh mắt buồn sâu thẳm.

“Các ngươi… không phải là kẻ đã xúc phạm ta…” giọng nói vang lên, trầm lắng nhưng chứa đầy đau đớn. “Nhưng có người trong làng đã làm điều sai trái, lấy đi vật linh thiêng của ta.”

“Vật linh thiêng?” Minh Anh hỏi.

“Chiếc vòng ngọc của ta. Nó là biểu tượng bảo vệ ngôi làng này. Nếu không trả lại, tai họa sẽ ập đến.”

---

Lời cảnh báo

Ngọc Hân và Minh Anh nhanh chóng báo lại cho ông Cường. Sau khi điều tra, họ phát hiện ra người lấy chiếc vòng là một thanh niên trong làng, vì tò mò và tham lam.

Khi chiếc vòng được trả lại ngôi mộ, bóng dáng của bà Mai xuất hiện lần cuối, mỉm cười với họ.

“Cảm ơn các ngươi. Hãy sống tốt và bảo vệ những điều thiêng liêng.”

---

Hành trình tiếp tục

Khi rời khỏi làng Tam Linh, Ngọc Hân và Minh Anh biết rằng đây chỉ là điểm khởi đầu cho chuỗi hành trình mới của họ. Cả hai cùng nhìn về phía chân trời, nơi ánh nắng rực rỡ đang chào đón họ.

“Lần này, chúng ta sẽ sẵn sàng cho mọi thử thách,” Minh Anh nói.

Ngọc Hân mỉm cười. “Và chúng ta sẽ không bao giờ quên những bài học từ quá khứ.”

Hết chương 13 .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro