Chương 11 : Lời Nguyền Cuối cùng
Chương 11 : Lời nguyền cuối cùng
Ngọc Hân và Minh Anh bước qua cánh cổng đen, để lại phía sau tiếng vọng u uất của những linh hồn đang bị mắc kẹt trong hồ nước. Phía bên kia cánh cổng, họ đặt chân vào một không gian hoàn toàn khác: một vùng đất hoang tàn, bầu trời xám xịt, gió lạnh buốt mang theo tiếng thét ai oán vang vọng từ xa.
---
Thử thách trong bóng tối
Cảnh vật xung quanh như một cơn ác mộng. Những tòa nhà đổ nát, những cây cối khô cằn với cành vươn ra như muốn tóm lấy bất kỳ ai đi qua. Ngọc Hân cảm thấy không khí ngày càng ngột ngạt, như thể hàng nghìn ánh mắt vô hình đang dõi theo từng bước chân họ.
"Cậu cảm nhận được chứ, Hân?" Minh Anh nói, giọng thấp nhưng đầy lo lắng.
"Phải, nơi này... không giống bất cứ đâu chúng ta từng đi qua." Ngọc Hân nhìn xung quanh, đôi mắt cẩn trọng.
Đột nhiên, từ phía xa, một bóng đen khổng lồ xuất hiện, hình dạng mơ hồ, như một cái bóng tập hợp từ những linh hồn đau khổ. Giọng nói trầm thấp vang lên từ bóng đen, nhưng lần này, nó mang theo sự thù hận rõ rệt:
"Các ngươi đã bước vào lãnh địa của ta. Đây là nơi kết thúc tất cả. Không ai có thể rời khỏi đây."
Ngọc Hân và Minh Anh nhìn nhau, ánh mắt đầy quyết tâm. Họ biết rằng đây có thể là thử thách cuối cùng - đối mặt với thực thể đứng sau tất cả.
---
Đối mặt với thực thể bóng tối
Bóng đen tiến đến gần hơn, lơ lửng trên không trung. Từng tiếng gào thét vang lên từ nó, khiến không khí rung chuyển. Minh Anh nắm chặt chiếc gậy gỗ trong tay - một vật mà ông pháp sư già đã đưa cho anh, dặn rằng đây là thứ duy nhất có thể phá vỡ những thế lực tà ác mạnh mẽ.
"Ngươi là ai?" Ngọc Hân hét lớn, cố giữ bình tĩnh. "Tại sao ngươi lại nguyền rủa gia đình chúng ta từ kiếp trước? Ngươi muốn gì?"
Bóng đen khẽ rung chuyển, giọng nói lạnh lẽo đáp lại:
"Ta không cần gì cả. Ta chỉ muốn trừng phạt những kẻ đã phản bội ta. Gia đình các ngươi, từ kiếp trước, đã lấy đi thứ quý giá nhất của ta. Giờ là lúc các ngươi phải trả giá."
Ngọc Hân ngạc nhiên: "Thứ quý giá nhất? Ngươi đang nói gì? Chúng ta không biết ngươi!"
Bóng đen gầm lên, âm thanh như một cơn bão:
"Ngươi không biết, nhưng linh hồn ngươi nhớ. Ngươi và kẻ đã hy sinh vì ngươi - hai người các ngươi đã khiến ta mất đi tất cả. Giờ là lúc ta đòi lại."
---
Minh Anh đứng ra bảo vệ
Trước khi bóng đen kịp lao tới, Minh Anh tiến lên, giơ cao chiếc gậy gỗ. Từ gậy phát ra ánh sáng chói lòa, khiến bóng đen lùi lại, gầm lên giận dữ.
"Ngươi không thể làm hại chúng ta," Minh Anh nói, giọng kiên định. "Chúng ta đã trải qua quá nhiều, và chúng ta sẽ không để ngươi cướp đi thêm bất cứ điều gì nữa!"
Bóng đen rít lên: "Ngươi nghĩ mình có thể ngăn cản ta? Một kẻ yếu đuối như ngươi sao?"
Minh Anh nhắm mắt, tập trung tất cả sức mạnh mà anh có, khiến ánh sáng từ chiếc gậy càng thêm rực rỡ. Bóng đen dần bị đẩy lùi, nhưng không biến mất.
---
Ngọc Hân tìm thấy sự thật
Trong khi Minh Anh chiến đấu với bóng đen, Ngọc Hân nhận ra rằng cơn thịnh nộ của thực thể này không chỉ đến từ sự oán hận, mà còn từ một nỗi đau sâu sắc. Cô nhớ lại những gì ông pháp sư già từng nói:
"Không có bóng tối nào mãi mãi. Ngay cả thực thể tàn ác nhất cũng mang trong mình một phần ánh sáng, dù nhỏ bé đến đâu."
Ngọc Hân quyết định mạo hiểm. Cô bước tới gần bóng đen, hét lớn:
"Nếu ngươi thực sự đau khổ, hãy để chúng ta giúp ngươi. Ngươi không cần phải tiếp tục con đường này. Chúng ta có thể giải thoát cho ngươi!"
Bóng đen khựng lại, giọng nói trở nên lưỡng lự:
"Giải thoát? Không ai có thể giải thoát ta. Ta đã mất tất cả, và chỉ có bóng tối là nơi ta thuộc về."
Ngọc Hân tiếp tục: "Ngươi không cần phải ở đây. Ngươi chỉ bị giam cầm bởi chính nỗi đau của mình. Hãy để chúng ta kết thúc mọi chuyện."
---
Kết thúc trong ánh sáng
Bóng đen dần thu nhỏ lại, giọng nói giờ đây vang lên như một tiếng thì thầm:
"Nếu các ngươi thực sự có thể giải thoát ta, thì hãy làm đi... nhưng nếu thất bại, các ngươi sẽ cùng ta chìm trong bóng tối vĩnh viễn."
Ngọc Hân quay lại nhìn Minh Anh. Cả hai gật đầu, cùng đặt tay lên chiếc gậy gỗ. Từ đó, một luồng ánh sáng mạnh mẽ bắn ra, bao phủ lấy bóng đen. Những tiếng hét vang lên, nhưng dần dần biến mất, để lại một không gian tĩnh lặng và thanh bình.
---
Bình minh đầu tiên
Khi ánh sáng lụi tắt, bóng đen không còn nữa. Không gian hoang tàn cũng biến mất, thay vào đó là một cánh đồng xanh tươi trải dài vô tận. Mặt trời lần đầu tiên xuất hiện, chiếu sáng mọi thứ.
Ngọc Hân và Minh Anh ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển. Minh Anh cười mệt mỏi:
"Chúng ta đã làm được... đúng không?"
Ngọc Hân nhìn anh, mỉm cười:
"Phải, chúng ta đã làm được. Nhưng điều này không chỉ nhờ chúng ta, mà còn nhờ cả Chi. Sự hy sinh của cậu ấy là động lực để chúng ta đi đến đây."
Cả hai cùng nhìn về phía chân trời, nơi ánh sáng rực rỡ đang lan tỏa. Họ biết rằng bóng tối đã thực sự kết thúc, và một khởi đầu mới đang chờ đợi phía trước.
Lời hứa vĩnh cửu
Cảnh vật xung quanh dần tươi mới hơn, nhưng tâm hồn Ngọc Hân vẫn còn nặng trĩu. Mặc dù bóng tối đã được tiêu diệt và vùng đất này đã trở lại bình yên, nhưng sự mất mát của Chi khiến cô cảm thấy trống vắng và đau đớn.
---
Sự hối hận và ký ức về Chi
Ngọc Hân đứng bên bờ cánh đồng, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời. Ánh sáng mới chớm chiếu xuống, nhưng trong lòng cô vẫn đong đầy nỗi buồn.
"Chi sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng này." Ngọc Hân thì thầm, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. "Cậu ấy đã hy sinh tất cả vì chúng ta."
Minh Anh bước đến bên cô, đặt tay an ủi lên vai. "Cậu ấy đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Chi đã giúp chúng ta chiến thắng bóng tối, và đó là điều quan trọng nhất."
Ngọc Hân lắc đầu, cố nén nỗi đau. "Tớ không thể quên được Chi. Cảm giác này... cậu ấy đã ở bên tớ từ những ngày đầu tiên, chia sẻ nỗi buồn, niềm vui, và bây giờ... mọi thứ như một giấc mơ. Chi không đáng phải chịu đựng như thế."
Minh Anh im lặng, chỉ biết nhìn vào khoảng không, cảm nhận sự tĩnh lặng và yên bình bao phủ khắp nơi. Anh hiểu nỗi đau của Ngọc Hân, bởi Chi cũng là người bạn quan trọng đối với anh.
---
Linh hồn Chi quay lại
Bất chợt, một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo một âm thanh nhỏ như lời thì thầm. Ngọc Hân giật mình quay lại. Trước mặt cô là một hình ảnh mờ ảo, một bóng dáng quen thuộc dần hiện ra.
"Chi?" Ngọc Hân hỏi, giọng run rẩy.
Bóng dáng ấy từ từ rõ ràng hơn, là Chi, nhưng hình ảnh của cô ấy không còn như trước. Chi mặc một bộ đồ trắng, nụ cười dịu dàng trên môi, và ánh sáng tỏa ra từ cơ thể cô khiến không gian xung quanh trở nên ấm áp.
"Chi!" Ngọc Hân lao đến, đôi mắt ngập tràn hy vọng và ngỡ ngàng. "Cậu không... cậu không phải là..."
Chi mỉm cười, nhìn Ngọc Hân với ánh mắt hiền hòa. "Không, Hân. Mình không còn là Chi mà các cậu biết nữa. Mình đã rời đi, nhưng mình muốn quay lại một lần nữa, để nói lời tạm biệt."
Minh Anh đứng bên cạnh, ánh mắt cũng đầy ngạc nhiên và xúc động. "Cậu là... linh hồn của Chi sao?"
Chi gật đầu, nắm tay Ngọc Hân. "Mình đã thấy các cậu chiến đấu, và mình biết rằng sự hy sinh của mình đã giúp các cậu vượt qua được thử thách cuối cùng. Nhưng giờ là lúc mình phải đi, để tìm sự yên nghỉ thật sự."
---
Lời hứa vĩnh cửu
Ngọc Hân không thể kìm nén cảm xúc. Cô ôm chặt lấy Chi, nước mắt rơi xuống như mưa. "Mình hứa, Chi. Mình sẽ sống thay cậu. Mình sẽ không để sự hy sinh của cậu trở nên vô nghĩa."
Chi dịu dàng vuốt tóc Ngọc Hân. "Đừng khóc, Hân. Mình đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, dù có ở đâu đi nữa. Mình sẽ luôn dõi theo các cậu, và sự hy sinh này không phải là kết thúc."
Ngọc Hân nín khóc, nhưng lòng cô cảm thấy một sự thanh thản kỳ lạ. Chi không còn đau khổ nữa, và cô biết rằng Chi sẽ tìm thấy sự an nghỉ mà mình xứng đáng có được.
Chi nhìn Minh Anh, rồi quay lại nhìn Ngọc Hân lần cuối cùng. "Mình tin rằng các cậu sẽ sống tốt. Hãy để những gì đã qua là bài học quý giá, và đừng để bóng tối nào ám ảnh các cậu nữa."
Rồi Chi nhẹ nhàng quay người, bước đi trong ánh sáng ấm áp. Ngọc Hân nhìn theo bóng dáng mờ dần, cảm thấy sự hiện diện của cô ấy vẫn tồn tại trong tim mình.
---
Khởi đầu mới
Khi Chi hoàn toàn biến mất, một cảm giác bình yên lạ kỳ bao phủ lấy Ngọc Hân và Minh Anh. Họ biết rằng cuộc hành trình của mình đã kết thúc, nhưng nó cũng mở ra một chương mới trong cuộc đời họ.
"Chúng ta đã làm được, Hân." Minh Anh nói, nắm tay Ngọc Hân. "Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc sống này, vì Chi và vì tất cả những gì đã hy sinh."
Ngọc Hân mỉm cười, dù trong lòng vẫn còn chút đau đớn. "Phải, và chúng ta sẽ làm tốt. Tớ hứa với Chi, tớ sẽ sống hết mình, vì cậu ấy và vì những người mà chúng ta yêu quý."
Bầu trời trên cao dần sáng lên, những đám mây xám dần tan biến, nhường chỗ cho ánh sáng ban mai. Cả hai nhìn lên, đôi mắt tràn đầy hy vọng về một tương lai tươi sáng, nơi không còn bóng tối, và những linh hồn cuối cùng cũng tìm thấy sự an nghỉ.
Hết chương 11 .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro