Chương 10 : Cánh Cửa Dẫn Lối
Chương 10 : Cánh cửa dẫn lối
Hành trình đến Cổng Âm Hồn bắt đầu với những dấu hiệu lạ thường. Ngọc Hân, Chi, và Minh Anh rời khỏi thị trấn, đi theo những manh mối mơ hồ mà lá thư để lại. Dù không ai nói ra, nhưng cả ba đều cảm nhận được rằng, thử thách lần này không chỉ đơn thuần là một lời nguyền, mà còn là sự kết nối sâu sắc với những bí ẩn chưa được giải đáp từ kiếp trước.
---
Ngọn núi bị lãng quên
Sau ba ngày đi qua những vùng đất hoang vu, họ đến một khu rừng rậm rạp nằm dưới chân một ngọn núi bị bao phủ bởi mây mù. Đây là nơi mà ông pháp sư già đã nhắc đến - Ngọn núi Huyền Hồn, được cho là lối vào của Cổng Âm Hồn.
Khi đặt chân vào khu rừng, mọi thứ dường như thay đổi. Thời gian dường như chậm lại, không khí đặc quánh và lạnh lẽo hơn. Minh Anh bất giác ôm lấy vai, rùng mình. "Nơi này đúng là không bình thường chút nào. Tớ cảm thấy như có người đang theo dõi chúng ta."
Ngọc Hân siết chặt chiếc bùa hộ mệnh mà ông pháp sư đưa cho cô trước khi đi. "Cẩn thận, đừng để lạc nhau. Đây có thể là nơi thử thách lòng can đảm của chúng ta."
---
Bóng tối ập đến
Khi họ tiến sâu hơn vào rừng, ánh sáng dần biến mất. Cây cối xung quanh trở nên kỳ quái, cành cây xoắn xuýt như những bàn tay khổng lồ vươn ra định tóm lấy họ. Từng tiếng gió rít qua tai nghe như tiếng thở dài của những linh hồn u uất.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, lạnh lẽo và rền vang:
"Người sống không được phép bước vào lãnh địa của người chết. Hãy quay lại, nếu không các ngươi sẽ không thể rời khỏi đây."
Chi dừng bước, tim cô đập loạn nhịp. "Nghe quen không? Kiểu cảnh báo như thế này chắc chắn luôn đi kèm với những thứ không tốt đẹp."
Ngọc Hân siết chặt tay Chi. "Nhưng lần này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác."
Minh Anh ngần ngại, nhưng vẫn bước theo họ. "Nếu không còn lựa chọn, vậy thì đi tiếp thôi. Dù sao, chúng ta đã đi quá xa để quay lại."
---
Cánh cửa giữa hai thế giới
Sau nhiều giờ dò dẫm trong bóng tối, cuối cùng họ cũng đến một khoảng đất trống, nơi ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng xuyên qua tầng cây. Trước mặt họ là một cánh cửa đá khổng lồ, được khắc đầy những ký tự cổ.
Cánh cửa không có tay cầm, nhưng ở giữa là một hình tròn giống như ổ khóa, bên trong là một viên đá đỏ rực, phát ra ánh sáng nhấp nháy.
Ngọc Hân tiến lên, cố gắng đọc những ký tự trên cánh cửa, nhưng chúng quá cổ xưa và phức tạp. Tuy nhiên, từ trong tiềm thức, một giọng nói vang lên trong đầu cô, chỉ dẫn cách mở cửa:
"Máu của người đã phá lời nguyền sẽ là chìa khóa."
Ngọc Hân hít một hơi sâu, lấy một con dao nhỏ từ trong túi, rạch nhẹ lên lòng bàn tay, để vài giọt máu rơi xuống viên đá đỏ.
Ngay lập tức, cánh cửa rung chuyển, phát ra những âm thanh như tiếng gầm của hàng nghìn linh hồn. Ánh sáng đỏ từ viên đá rực lên, và cánh cửa dần mở ra, để lộ một lối đi tối om dẫn vào lòng núi.
---
Linh hồn lạc lối
Bên trong cánh cửa là một hành lang dài vô tận, những ngọn lửa xanh lập lòe trên tường chiếu sáng lờ mờ. Từng bước chân của họ vang lên trong không gian trống rỗng, nhưng không khí nặng nề hơn bao giờ hết.
Đột nhiên, một nhóm linh hồn xuất hiện, hình dáng mờ nhạt, ánh mắt trống rỗng. Chúng đứng chắn trước lối đi, nhưng không tấn công, chỉ lặng lẽ nhìn ba người. Một linh hồn cất tiếng, giọng nói như gió thoảng:
"Các ngươi đến đây để làm gì? Đây là nơi mà những linh hồn không thể siêu thoát mãi mãi bị mắc kẹt. Nếu không có lý do chính đáng, các ngươi sẽ phải ở lại đây cùng chúng ta."
Ngọc Hân hít một hơi sâu, đáp lại với sự tự tin hiếm có:
"Chúng tôi đến đây để tìm kiếm sự thật và phá bỏ bóng tối. Nếu các người từng bị giam cầm bởi một lời nguyền, thì chắc chắn các người hiểu rằng chúng tôi không thể dừng lại."
Những linh hồn im lặng một lúc, rồi dần tan biến, để lại con đường phía trước trống trải.
---
Bước chân đến Cổng Âm Hồn
Cuối cùng, họ cũng đến một không gian rộng lớn, nơi ánh sáng yếu ớt từ những ngọn lửa xanh phản chiếu lên một hồ nước đen kịt. Giữa hồ là một cánh cổng khổng lồ bằng đá đen, được bao quanh bởi những sợi xích khổng lồ.
Chi nhìn chằm chằm vào cánh cổng, cảm giác sợ hãi trỗi dậy trong lòng. "Đây là nơi mà lá thư nhắc đến sao? Nhưng làm sao để qua được hồ nước này?"
Từ trong bóng tối, một giọng nói vang lên, trầm thấp và uy nghiêm:
"Chỉ những ai từ bỏ được nỗi sợ và quá khứ mới có thể bước qua. Các ngươi đã sẵn sàng chưa?"
Ngọc Hân, Chi, và Minh Anh nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Ngọc Hân lên tiếng:
"Chúng tôi đã đối mặt với quá khứ, đã vượt qua những nỗi sợ lớn nhất. Chúng tôi sẵn sàng."
Giọng nói trầm thấp vang lên lần cuối:
"Vậy thì hãy chứng minh. Một người sẽ ở lại. Hai người còn lại sẽ tiếp tục."
Câu nói khiến cả ba người sững lại. Ai sẽ là người hy sinh?
---
Quyết định chia ly
Không gian yên tĩnh đến ngột ngạt, lời yêu cầu từ giọng nói trầm thấp khiến cả ba người đều sững sờ. Hồ nước đen trước mặt phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ ngọn lửa xanh, như đang thách thức họ đưa ra lựa chọn.
---
Sự hy sinh khó khăn
Ngọc Hân bước lên trước, đôi mắt đầy quyết tâm:
"Nếu phải chọn một người ở lại, thì để mình. Đây là hành trình mà mình bắt đầu, và nếu nó cần một sự hy sinh để kết thúc, mình sẵn sàng."
Chi lập tức nắm lấy tay Ngọc Hân, giọng run rẩy:
"Không, Hân! Cậu không cần phải làm thế. Nếu có ai phải ở lại, thì là mình. Cậu là người quan trọng nhất trong chuyến hành trình này. Nếu không có cậu, chúng ta sẽ không thể đi xa đến vậy."
Minh Anh xen vào, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết:
"Hai cậu đều sai rồi. Nếu phải chọn một người ở lại, thì là mình. Tớ là người duy nhất không có liên quan sâu sắc đến lời nguyền hay Cổng Âm Hồn này. Hai cậu có một sứ mệnh lớn lao, còn tớ chỉ là một người đi cùng. Tớ sẽ ở lại."
Cả ba người tranh cãi, nhưng không ai chịu nhường bước. Hồ nước đen bắt đầu gợn sóng, như thể nó đang mất kiên nhẫn với sự do dự của họ.
---
Lựa chọn của hồ nước
Khi họ vẫn đang cố gắng thuyết phục nhau, giọng nói trầm thấp lại vang lên, lần này sắc lạnh hơn:
"Thời gian không còn nhiều. Nếu các ngươi không thể tự quyết định, ta sẽ chọn thay các ngươi."
Từ giữa hồ, một luồng ánh sáng chói lòa bắn lên, bao trùm cả ba người. Trong khoảnh khắc, từng ký ức, từng nỗi đau và những hy sinh mà mỗi người từng trải qua hiện lên trước mắt họ.
Ngọc Hân thấy hình ảnh gia đình mình, những ngày tháng cô đơn khi mất cha mẹ và cuộc hành trình đầy gian truân. Chi thấy cảnh cô bị nhấn chìm trong nước, nỗi đau của một kiếp trước đầy oan khuất. Minh Anh thấy chính mình đứng ngoài cuộc, luôn cảm thấy bản thân chỉ là người thừa trong chuyến đi này.
Ánh sáng dần tắt, giọng nói lại vang lên:
"Người mang trong mình nỗi đau lớn nhất, nhưng cũng là người đủ sức mạnh để vượt qua nó, sẽ là người ở lại. Quyết định đã được đưa ra."
---
Người được chọn
Ngọc Hân mở mắt, thấy Chi đang ngã quỵ xuống, đôi mắt đầy nước. Minh Anh đứng lặng, không thể thốt nên lời. Họ nhận ra người được chọn để ở lại là... Chi.
Chi mỉm cười buồn bã, nhưng ánh mắt kiên định:
"Có lẽ đây là định mệnh của mình. Hân, cậu và Minh Anh hãy tiếp tục đi. Đừng để sự hy sinh của mình trở nên vô nghĩa."
Ngọc Hân lắc đầu, nước mắt chảy dài. "Không, Chi! Tớ không thể để cậu lại đây. Chúng ta đã cùng nhau bắt đầu, phải cùng nhau kết thúc!"
Minh Anh nắm lấy vai Ngọc Hân, giọng nghẹn ngào:
"Hân, chúng ta phải tôn trọng quyết định này. Chi là người mạnh mẽ nhất trong chúng ta. Cậu ấy biết mình đang làm gì."
Chi bước lên, đặt tay lên vai Ngọc Hân, thì thầm:
"Hân, cậu đã cứu mình khỏi bóng tối một lần. Giờ là lúc mình giúp cậu tiến lên. Hãy sống thay cả phần của mình."
---
Lời tạm biệt
Ánh sáng từ hồ nước bắt đầu bao phủ Chi, kéo cô về phía cánh cổng khổng lồ giữa hồ. Chi quay lại, nở một nụ cười cuối cùng với Ngọc Hân và Minh Anh.
"Đừng quên, dù mình không thể đi tiếp, nhưng trái tim mình luôn đồng hành cùng các cậu. Hãy phá tan bóng tối và tìm được ánh sáng mà chúng ta đang tìm kiếm."
Ngọc Hân quỳ xuống, đau đớn nhìn theo Chi. "Tớ hứa, Chi... tớ hứa sẽ làm được. Tớ sẽ không để cậu thất vọng."
Chi biến mất sau ánh sáng chói lòa, để lại Ngọc Hân và Minh Anh đứng lặng người trước hồ nước đen, lòng trĩu nặng nỗi đau nhưng cũng đầy quyết tâm.
---
Cánh cổng mở ra
Sau khi Chi biến mất, ánh sáng từ hồ nước dần tắt. Một con đường hiện ra giữa mặt hồ, dẫn thẳng đến cánh cổng đen khổng lồ.
Giọng nói trầm thấp lần cuối vang lên:
"Người đã hy sinh sẽ mở đường cho các ngươi. Hãy bước tiếp, và đừng quay đầu lại."
Ngọc Hân nắm chặt tay Minh Anh, cả hai cùng bước trên con đường mới mở, tiến thẳng về phía cánh cổng.
Trong lòng họ là sự trống vắng khi mất đi Chi, nhưng đồng thời cũng là niềm hy vọng rằng sự hy sinh của cô sẽ giúp họ đạt được mục tiêu cuối cùng - phá tan bóng tối vĩnh cửu và đưa mọi linh hồn về nơi an nghỉ.
Hết chương 10 .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro