Chương 1 : Âm Hôn Định Mệnh
Chương 1: Duyên nợ bắt đầu
Ánh nắng chiều tà buông xuống trải dài trên con đường làng quanh co. Lâm Chi, nữ sinh viên năm cuối khoa Văn học dân gian, đang lom khom cúi người chụp ảnh ngôi nhà cổ nằm sâu trong khu rừng. Đó là phần bài tập cô phải thực hiện cho đề tài nghiên cứu về các di tích cổ liên quan đến tín ngưỡng tâm linh.
Ngôi nhà cổ nằm lặng lẽ giữa rừng, vẻ bề ngoài phủ đầy rêu xanh, cửa gỗ mục nát khép hờ như đã không được ai bước vào hàng chục năm. Bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến rợn người. Cảm giác kỳ lạ tràn ngập khi cô bước đến gần cánh cổng sắt hoen gỉ.
"Chắc chắn nơi này có câu chuyện gì đó đặc biệt," Lâm Chi lẩm bẩm, mắt sáng lên đầy tò mò.
Cô rút máy ảnh ra, bước qua cổng mà không hề để ý rằng những chiếc chuông gió trên mái hiên khẽ rung, dù không có một làn gió nào.
---
Cánh cửa dẫn lối
Sau khi đi loanh quanh trong khuôn viên, Lâm Chi phát hiện một căn phòng nhỏ phía sau ngôi nhà, cánh cửa gỗ khép kín nhưng có vẻ dễ dàng đẩy mở. Trên cánh cửa có vẽ những ký hiệu kỳ lạ, giống như bùa chú. Bất giác, cô đưa tay chạm vào nó.
"Cạch!"
Cánh cửa bật mở với tiếng kêu cọt kẹt kéo dài. lâm Chi soi đèn pin vào trong, một làn khí lạnh phả ra làm cô rùng mình. Trên bàn thờ ở giữa phòng, một bức chân dung cũ kỹ treo lơ lửng. Trong bức ảnh, một cô gái mặc áo dài đỏ, đôi mắt buồn bã nhưng sắc bén, như đang nhìn thẳng vào cô.
"Trông cô ấy... đẹp nhưng mà kỳ lạ quá," Lâm Chi khẽ nói, đưa tay lau nhẹ lớp bụi trên khung ảnh.
Đột nhiên, một tiếng "rầm" vang lên. Cánh cửa phía sau cô đóng sầm lại, bóng tối bao trùm. Đèn pin chớp tắt liên tục, và rồi một giọng nói nhẹ như gió thoảng vang lên:
"Ngươi đã đến rồi..."
Lâm Chi giật mình quay lại, nhưng chẳng có ai. Không gian im phăng phắc, chỉ còn tiếng tim cô đập dồn dập.
"Có ai không? Ai vừa nói?"
Giọng nói lại vang lên, lần này gần hơn, rõ ràng hơn, như thì thầm bên tai:
"Ngươi... không được phép đi..."
Lâm Chi hét lên, cố gắng mở cánh cửa nhưng nó bị khóa chặt. Lúc này, từ góc phòng, một làn khói trắng bắt đầu bốc lên, chậm rãi tạo thành hình dáng của một cô gái.
Cô gái đó chính là người trong bức chân dung, nhưng sắc thái trên gương mặt lại hoàn toàn khác. Đôi mắt đỏ ngầu, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đầy u uất.
"Ngươi... là ai?" Lâm Chi run rẩy hỏi.
Cô gái lạ không trả lời, chỉ bước tới gần Chi. Khi bàn tay lạnh ngắt chạm vào vai cô, một cơn đau nhói lên trong đầu, hàng loạt hình ảnh mơ hồ ùa về - cảnh một lễ cưới, tiếng cười, rồi tiếng hét thất thanh và máu chảy tràn.
Lâm Chi ngã gục xuống đất, đầu óc quay cuồng. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, cô nghe thấy giọng nói của cô gái vang lên, lần này trầm buồn nhưng đầy oán hận:
"Ngươi không thể thoát. Duyên nợ của chúng ta... bắt đầu từ kiếp .
Linh hồn thức tỉnh
Lâm Chi giật mình tỉnh dậy trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm. Cô nhận ra mình đang nằm dưới gốc cây cổ thụ lớn phía trước ngôi nhà cổ. Đầu đau nhức như bị ai đó đập mạnh, còn cơ thể thì lạnh ngắt dù trời đã dần ấm lên.
"Chuyện gì vừa xảy ra?" Lâm Chi lẩm bẩm, cố gắng hồi tưởng lại mọi thứ.
Hình ảnh cuối cùng cô nhớ là gương mặt của cô gái trong bức chân dung - đôi mắt đỏ rực như lửa, và những lời nói đầy bí ẩn.
"Duyên nợ gì cơ chứ?" Lâm Chi khẽ run.
Định thần lại, cô kiểm tra đồ đạc của mình. Máy ảnh vẫn còn đó, nhưng bức ảnh trong máy đã trở nên kỳ lạ: bức chân dung cô chụp ban đầu giờ không còn là một người mà là... một bóng trắng mờ ảo.
"Hỏng rồi sao?" Cô tự trấn an, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ không tên.
---
Cuộc gặp gỡ định mệnh
Trên đường trở về nhà trọ, Chi không ngừng cảm giác như có ai đó theo dõi mình. Mỗi lần ngoái lại, cô chỉ thấy đường làng vắng vẻ, cánh đồng trải dài ngút mắt. Nhưng tiếng bước chân nhẹ nhàng, làn gió lạnh bất thường vẫn khiến cô rùng mình.
Vừa đến cổng nhà trọ, Chi giật mình khi thấy một ông lão đứng đó, nét mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt đầy hiểu biết. Ông lão đội nón lá, tay cầm một cây gậy gỗ.
"Cháu là người vào ngôi nhà cổ đó phải không?" Ông hỏi, giọng trầm khàn.
Chi kinh ngạc: "Làm sao ông biết?"
Ông lão chỉ khẽ lắc đầu: "Ta biết không chỉ vì cháu. Ngôi nhà ấy từ lâu đã không ai dám bước chân vào. Thứ bên trong đó... không phải chuyện đùa."
"Cháu... cháu không cố ý. Nhưng có điều gì đó kỳ lạ bên trong. Cháu thấy một người phụ nữ..."
Nghe đến đây, ánh mắt ông lão trầm xuống: "Là cô ấy. Người bị ràng buộc bởi oán hận và lời nguyền. Cháu không chỉ nhìn thấy cô ta, mà còn bị kéo vào mối liên kết mà cô ta không buông bỏ được."
Chi sững người: "Ông nói gì? Cháu không hiểu. Cháu chỉ là người qua đường thôi mà!"
Ông lão nhìn thẳng vào mắt Chi, giọng nghiêm túc: "Không ai là 'người qua đường' khi bước vào ngôi nhà đó. Cháu và cô ấy... có mối dây từ kiếp trước. Lời nguyền sẽ không để cháu yên đâu."
---
Điềm báo đầu tiên
Tối hôm đó, Chi trở về phòng trọ với tâm trạng nặng nề. Dù cố gắng gạt mọi thứ ra khỏi đầu, những hình ảnh từ ngôi nhà cổ vẫn hiện lên không ngừng.
Khi đèn trong phòng bỗng chập chờn, Chi cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô ngước lên và thấy... một bóng người đứng ngay góc phòng.
"Ngươi không thể trốn," giọng nói vang lên, quen thuộc và đầy ma mị.
Chi quay phắt lại, nhưng bóng người đó đã biến mất. Cô lao ra khỏi phòng, tim đập thình thịch.
"Không phải mình tưởng tượng ra. Không thể nào."
Đúng lúc đó, ông lão ban sáng xuất hiện, như thể đã biết trước cô sẽ cần ông.
"Ta đã nói rồi. Cháu không thể trốn. Nếu không hóa giải được lời nguyền, mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi."
"Nhưng cháu phải làm gì?" Chi hỏi, giọng nghẹn lại vì hoảng sợ.
Ông lão gật đầu, nghiêm nghị: "Phải tìm ra sự thật về cái chết của cô ta. Và chỉ có một cách duy nhất để giải thoát: một nghi lễ âm hôn giữa cháu và lệ quỷ."
---
Lời nguyền từ kiếp trước
Sau khi nghe những lời của ông lão, Chi không thể giấu nổi sự hoang mang. Nghi lễ âm hôn? Cô - một sinh viên đại học hiện đại - lại phải kết hôn với một... lệ quỷ? Tất cả nghe như một câu chuyện đùa, nhưng những sự kiện kỳ bí liên tiếp xảy ra đã khiến cô không thể phủ nhận thực tế.
"Ông ơi, nếu cháu không làm nghi lễ đó... thì sao?" Chi lí nhí hỏi, lòng tràn ngập lo sợ.
Ông lão thở dài: "Nếu không làm, lệ quỷ sẽ không buông tha cháu. Linh hồn ấy bị trói buộc bởi oán hận và lời nguyền từ kiếp trước, mà cháu chính là chìa khóa để hóa giải. Nếu không giải quyết, cả cháu và gia đình cháu sẽ gặp nguy hiểm."
Chi rùng mình. Mặc dù rất sợ, nhưng một phần trong cô lại tò mò muốn biết sự thật.
---
Quá khứ được hé lộ
Chi quyết định theo ông lão trở lại ngôi nhà cổ vào đêm hôm sau để tìm hiểu mọi chuyện. Lần này, ông mang theo một chiếc chuông đồng, một bát nước gạo, và một lá bùa màu vàng.
Khi cả hai bước vào căn phòng nhỏ, không khí trở nên lạnh lẽo lạ thường. Bức chân dung vẫn treo ở đó, nhưng đôi mắt trong tranh như sống động hơn, dõi theo từng bước chân của họ.
"Ngồi xuống," ông lão ra hiệu. Ông đặt bát nước gạo giữa phòng, rung chuông ba lần, rồi bắt đầu niệm chú.
Làn khói trắng bốc lên từ bát nước, hình thành bóng dáng mờ ảo của cô gái trong tranh. Chi cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua, nhưng lần này cô không bỏ chạy.
"Ngươi... là ai? Tại sao lại ám lấy tôi?" Chi lấy hết can đảm hỏi.
Cô gái nhìn Chi, đôi mắt đỏ ngầu giờ đây chất chứa cả đau đớn lẫn oán hận. Giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng sắc như dao:
"Ngươi không nhớ ta. Nhưng ta nhớ ngươi. Ta đã chết vì ngươi."
Chi sững người: "Chết... vì tôi? Nhưng tôi không biết cô!"
Cô gái bật cười, nụ cười đầy cay đắng: "Ngươi không nhớ kiếp trước. Nhưng ta thì nhớ tất cả. Ta là Lệ Thanh - hôn thê của ngươi trong kiếp trước. Ngày ta chết cũng là ngày ngươi phản bội ta."
---
Sự thật đau lòng
Ông lão ngồi im lặng lắng nghe, ánh mắt trầm ngâm. Lệ Thanh tiếp tục kể, giọng nói vang vọng trong căn phòng.
"Ta là con gái nhà họ Lê, được hứa gả cho ngươi - con trai trưởng nhà họ Trần. Hôn lễ được tổ chức linh đình, nhưng đúng vào đêm đó, ngươi đã biến mất. Ta bị nhà họ Trần ép uống chén rượu độc vì cho rằng ta mang điềm xui rủi. Oan hồn ta mãi không siêu thoát, mang theo hận thù và lời nguyền."
Chi không nói được lời nào. Cô không thể tin những lời vừa nghe, nhưng sâu thẳm trong lòng, một cảm giác quen thuộc kỳ lạ dâng lên.
"Nhưng tôi... tôi không phải người đó. Tôi không phải người trong kiếp trước của cô!" Chi phản bác yếu ớt.
Lệ Thanh lắc đầu: "Dù ngươi có chối bỏ, nhưng máu của ngươi vẫn là máu của hắn. Duyên kiếp không thể cắt đứt. Chỉ có âm hôn mới hóa giải được tất cả, hoặc... ngươi sẽ phải chết."
---
Quyết định khó khăn
Sau khi bóng ma biến mất, ông lão quay sang Chi, ánh mắt nặng trĩu.
"Giờ cháu đã hiểu mọi chuyện. Chỉ có hai con đường: hoặc làm nghi lễ âm hôn để hóa giải oán hận của cô ta, hoặc đối mặt với những hậu quả khôn lường."
Chi ngồi bệt xuống sàn, đầu óc rối bời. Làm âm hôn với một lệ quỷ, hay để chính mình và gia đình rơi vào nguy hiểm?
"Cháu... cháu cần thời gian suy nghĩ," cô thì thầm, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết mình không có nhiều thời gian.
Ông lão gật đầu: "Hãy suy nghĩ nhanh. Lệ quỷ sẽ không chờ đợi lâu đâu."
Đêm đó, khi trở về phòng, Chi không thể chợp mắt. Trong giấc mơ, cô nhìn thấy cảnh tượng của một lễ cưới cổ xưa, và gương mặt của một người đàn ông - người có nét giống cô đến kỳ lạ.
"Là ta... sao?"
Chi tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi túa ra. Cô biết rằng, dù muốn hay không, cô cũng không thể trốn khỏi số phận.
---
Chương tiếp theo sẽ hé lộ Chi dần chấp nhận lời nguyền và bắt đầu chuẩn bị cho nghi lễ âm hôn, nhưng những thế lực tà ác khác bắt đầu xuất hiện, đẩy câu chuyện vào những nút thắt kịch tính hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro