Chương 4
Trong phòng họp Hội Đồng Quản Trị với tất cả trưởng bộ phận của tập đoàn, không khí như bị đông cứng làm người ta khó lòng hô hấp. Vì phải trình chiếu PowerPoint nên đèn phòng họp được chỉnh rất tối, chỉ vừa đủ để thấy hình dáng người và vật dụng xung quanh, làm không gian càng thêm u ám lạnh lẽo. Trưởng Phòng Chiến Lược vừa trình bày xong run cầm cập nhìn gương mặt sắc sảo lạnh lùng của tân Chủ Tịch Tô Xương Hà, hắn không nhìn ông mà chỉ im lặng đặt ánh mắt trên bàn họp, không biết đang nghĩ cái gì. Nhưng mà ông vẫn sợ. Đây từng là shát thủ hàng thật giá thật trong thế giới ngầm, nhân viên văn phòng thuần chủng như ông làm sao dám phật lòng.
Dù bản thân Trưởng Phòng Chiến Lược thật sự không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác sợ hãi của ông rất ngoài ý muốn mà chính xác với tình huống hiện tại. Sự thật là bản kế hoạch ông vừa trình bày có một nhóm số liệu bị sai. Không biết là vô tình hay cố ý mà email cập nhật mới nhất gửi đi các bộ phận liên quan lại thiếu mất ông. Người bình thường khi báo cáo với Chủ Tịch Ám Hà đều là liều mạng không để xuất hiện một lỗi sai nào, nếu nội dung không đủ sức thuyết phục, hoặc ý tưởng không đủ gây ấn tượng còn có thể bị hai chữ “Vô dụng.” hù mất nửa cái mạng. Đừng nói chi trong một cuộc họp hội đồng đông người đủ bộ phận như vậy, nói nửa ngày mà lại là lấy những con số sai báo cáo.
Trưởng Phòng Chiến Lược đã hơn 40 tuổi, kinh nghiệm 20 năm, làm người trung hậu. Hôm nay là ngày đầu tiên ông trực tiếp đối mặt với vị Chủ Tịch trẻ tuổi này. Lão nai vàng không biết mình đang ngơ ngác đi trên cầu Nại Hà, vừa tính mở miệng hỏi xin ý kiến thì thấy Tô Xương Hà chầm chậm rút dao gấp nhỏ trong túi quần ra xoay một vòng trên tay… Ông lập tức tự nghiệm lại xem bản thân đã nói với vợ chỗ cất chìa khóa két sắt ở nhà chưa, tiền bảo hiểm nhân thọ xác thực chưa đóng thiếu tháng nào, hai cháu trai một cháu gái thì đã ra nước ngoài du học… Xét thấy hậu sự không còn gì vướng bận mới lại lấy hết dũng khí lén nâng mắt nhìn vị Chủ Tịch trẻ tuổi thêm lần nữa.
Phải biết ông vốn không phải là người trong Ám Hà, tập đoàn này đã bỏ ra số tiền kếch xù mời ông từ công ty cũ về. Ông từ đầu cũng không muốn vì tiền mà bán mạng cho cái tập đoàn được lập lên từ một tổ chức đáng sợ và bí hiểm như vậy. Cố tình hôm đó là đích thân Tổng Giám Đốc Tô Gia Tô Mộ Vũ đến tìm ông. Người thanh niên cao ráo đứng chờ ông trước cổng công ty cũ, đẹp trai hữu lễ trong ánh chiều thu, lời lẽ đúng mực mà từ tốn nói bọn họ cần ông. Lúc đó bản năng ông ngoại của ông điên cuồng gào thét. Kịp thời ngăn lại câu “Con ăn gì chưa?” không hề liên quan tới hoàn cảnh, yếu ớt nói ra lý do từ chối nhẹ nhàng nhất trong đầu:
“Nhưng mà.. ta chẳng biết gì về Ám Hà cả..”
Đây còn là một lời nói thật, vậy mà ông còn kỳ quái mà cảm thấy hơi có lỗi. Quả nhiên thấy hàng mi dài rậm của chàng trai hơi chập xuống, vẻ mặt có chút thất vọng lướt qua. Rồi ông lại nghe chàng trai nhàn nhạt nói:
“Thật ra Ám Hà bọn con cũng đang tìm kiếm chính mình, rất cần được người hiểu rõ cách phát triển chính quy chỉ dẫn..”
“Ừm được.”
“…”
“…”
!?
Tiêu rồi! Câu này ngắn gọn quá không kịp ngăn lại! Sao giọng nói cháu lại còn dịu ngoan thế aaa!
Thế là ông ma xui quỷ khiến mà nhận lời Tổng Giám Đốc Tô Gia làm Trưởng Phòng Chiến Lược của Ám Hà. Những hình ảnh của tháng trước thoáng hiện lên trong đầu mà ngỡ như mới hôm qua..
Chắc là hồi quang phản chiếu.
Ông lại tiếp tục tập trung tinh thần cẩn thận nhìn về phía Chủ Tịch, vậy mà lại thấy Tô Xương Hà với lấy quả táo đỏ như máu trên đĩa trái cây trước mặt, từ từ cầm lên nhìn một vòng rồi đưa lưỡi dao sắc nhọn cắt lên mặt táo, tinh tế mà gọt vỏ với sườn mặt lạnh lùng. Hàn quang sắt bén theo động tác trên tay hắn chốc chốc lại lập lòe. Âm thanh lạo xạo khi dao nhọn cắt vào thân táo vốn không thể nào lớn, nhưng vì không ai dám hít mạnh nên hiệu quả tra tấn thần kinh đặc biệt rõ ràng… Quá kinh dị rồi! Nhưng dù sao thì linh tính mách bảo trong hôm nay bản thân chắc chắn phải hẹo, ông tự giải thoát mà nghĩ con dao đó nếu là ghim lên người ông hẳn sẽ êm ái chứ không phát ra âm thanh lớn như vậy.
Lúc này Tô Xương Hà đột ngột cất tiếng:
“Tổng Giám Đốc Tô Gia cảm thấy thế nào?”
Như không cảm thấy có gì bất thường, Tô Mộ Vũ nhàn nhạt nói:
“Thật ra bản kế hoạch của Trưởng Phòng Chiến Lược rất không tồi. Chỉ là hôm qua giá thành gói giải pháp bảo mật dữ liệu điện toán “Vô Thanh” của chúng ta vừa giảm 25%. Nếu thay vào tính toán lại những số liên quan thì kết quả dự toán sẽ tăng thêm ba con số, chỉ có càng tốt. Có thể cân nhắc thực hiện trong vòng một tháng, sau đó lại quyết định.”
Tô Mộ Vũ vừa dứt lời, một bàn tay thon dài cầm miếng táo đã gọt tốt lặng lẽ đưa tới. Chủ Tịch Tô Xương Hà đưa táo xong vừa rút khăn giấy trên bàn lau tay vừa lên tiếng:
“Quyết định vậy đi. Trưởng Phòng Chiến Lược về làm lại số liệu trình ký, bộ phận Marketing cứ dựa theo bản kế hoạch mà làm, HR chọn ra 20 mười thích hợp tham gia đội dự án, từ ngày mai bộ phận Kế Toán chuẩn bị thêm một phần số liệu riêng cho mục này, cuối tháng báo cáo.”
Nói xong Tô Xương Hà nhìn về phía Trưởng Phòng Chiến Lược nhếch miệng: “Bản kế hoạch không tồi. Bãi họp!”
Tô Xương Hà cứ thế sấm rền gió cuốn mà chỉ đạo rõ ràng, như thường lệ gọn gàng dứt khoát giải quyết công việc. Tất cả mọi người cũng theo đó tập trung tinh thần mười phần nghĩ về những bước công việc tiếp theo, lựa chọn sinh mệnh, bỏ qua việc Chủ Tịch ngồi giữa phòng họp không xem ai ra gì mà gọt táo cho Tô Mộ Vũ.
Khi lão nai vàng bàng hoàng nhận ra mình chỉ tự dạo một vòng Âm Phủ chứ không có ai đưa ma thì những người còn lại đã lục tục rời khỏi phòng họp, ông hồi hồn vội thu thập đồ đạt đi theo. Ngặt nỗi phòng họp vừa dài vừa tối, ông lại lớn tuổi nên có chút không theo kịp. Nhờ vậy mà nghe được một đoạn đối thoại của Chủ Tịch và Tổng Giám Đốc Tô Gia phía sau:
Tô Xương Hà: “Thế nào?”
Chẳng lẽ là về bản kế hoạch của ông?
Tô Mộ Vũ: “Cũng được.”
Tô Mộ Vũ: “Ngọt.”
Tô Xương Hà: “Vậy bảo bọn họ mỗi sáng đặt sẵn một dĩa 5 quả lên bàn làm việc của ngươi.”
Tô Mộ Vũ: “Cũng không cần, những lúc bận rộn càng sẽ không có thời gian đụng tới”
Tô Xương Hà: “Vậy thì 3 quả, khi nào thích thì ăn, táo có lợi cho sức khỏe.”
Tô Mộ Vũ: “Ở nhà ngươi mỗi ngày cũng mua quá nhiều dâu tây, lãng phí..”
Trưởng Phòng Chiến Lược: …
Mặt không cảm xúc nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng họp, đầu óc Trưởng Phòng Chiến Lược bắt đầu tỉnh táo: Ông là do đích thân Tổng Giám Đốc Tô Gia đưa vào, chỉ cần nghiêm túc thành thật làm việc của mình, con đường tăng lương thăng chức không thể nào sai được.
–マイ1992
マイ1992: Lần trước phỏng vấn Cung Tuấn bảo thích dâu tây nên mình đưa vào xD
*_*_oOo_*_*
Bên trong phòng họp lúc này đã không có người thứ ba. Tô Xương Hà đứng dậy bước đến ghế của Tô Mộ Vũ. Hắn xoay ghế một chút khiến anh quay mặt về phía mình, cúi người chống hai tay lên hai bên tay vịnh, vây anh vào trong phạm vi trước lồng ngực của bản thân. Tô Mộ Vũ vẫn tao nhã mà ngồi chéo chân, một tay để trên đùi, một tay còn đặt trên bàn họp, nhưng lưng đã dựa vào lưng ghế, anh ngước mắt lên nhìn hắn. Với chiều cao và vị thế hiện tại của Tô Mộ Vũ, ngoài Tô Xương Hà chắc hiếm ai có cơ hội nhìn anh ở góc độ này.
Có dùng cụm từ “mi mục như họa” để mô tả Tô Mộ Vũ cũng không đủ, chân mày ánh mắt này nhìn ở góc độ nào cũng đều thật xinh đẹp, đặt biệt là đôi mắt trong sáng phối với hàng mi dài rậm kia, khi phải nhìn lên sẽ diệu kỳ mà toát ra vẻ vô tội ngây thơ. Cố tình từ sống mũi trở xuống lại vô cùng quyến rũ, từng đường nét chi tiết đều như dụ người phạm tội. Chiếc mũi cao thẳng yêu kiều, nốt ruồi nhỏ khiêm tốn nằm cách một đoạn dưới đuôi mắt phải, đôi môi nhạt màu mềm mại hơi hé, để lộ chút bóng dáng của hàm răng trắng đều bên trong, cánh môi dưới càng căng đầy hấp dẫn.. Không biết đã có bao nhiêu kẻ không muốn sống mơ ước được chà đạp đôi môi này. Nghĩ đến đây Tô Xương Hà lại bực tức mà nhìn lại ánh mắt khó hiểu của Tô Mộ Vũ.
“Lúc nãy bọn hắn đều nhìn chằm chằm ngươi.” Tô Xương Hà cuối cùng lên tiếng.
Tô Mộ Vũ: ?
Tô Mộ Vũ: “Họ nhìn chằm chằm ta khi nào?”
Tô Xương Hà: “Lúc ngươi đang nói chuyện.”
Tô Mộ Vũ: …
Tô Mộ Vũ tiếp tục cố gắng: “Nhìn về phía một người đang nói chuyện không phải rất bình thường sao?”
Tô Xương Hà lúc này lại cười: “Tổng Giám Đốc Tô của chúng ta phong hoa tuyệt đại, lúc nào ánh mắt bọn hắn nghiêm túc nhìn ngươi được một chút cũng bắt đầu biến chất.. Ta thấy không vui.”
Tô Xương Hà một bên nói lời âm dương quái khí, một bên ánh mắt đã từ từ rời khỏi đôi mắt nai vô tội của Tô Mộ Vũ đi xuống bờ môi gợi cảm kia, hắn lơ đễnh mà nghĩ: ‘Mũi cao như vậy, nếu hôn phải nghiêng thế nào mới vào được sâu nhỉ?’
Tô Mộ Vũ nghe hắn nói câu trước thì nhẹ giọng: “Bọn họ cũng chỉ là nhìn, không thể làm ra cái gì”
Tô Xương Hà nhìn cánh môi dưới đầy đặn ngon miệng kia mấp máy, tự nhắc nhở bản thân vẫn chưa chính thức theo đuổi được người ta, cần phải bình tĩnh hơn một chút.
Tô Mộ Vũ phân tâm nhìn hầu kết Tô Xương Hà chuyển động như đang muốn nói lại thôi (thật ra là hắn đang nuốt nước miếng), thầm nghĩ ‘Trước giờ chưa từng nghe Xương Hà đề cập chuyện này, chẳng lẽ là do đã bày tỏ mà bản thân chưa đồng ý, làm hắn dễ sinh nóng nảy!?’
Tiếp xúc lâu như vậy đương nhiên Tô Mộ Vũ nhìn ra tình cảm của Tô Xương Hà. Trước khi Tô Xương Hà tự thông suốt mà bày tỏ, Tô Mộ Vũ cũng biết rõ bản thân sẽ không thích có tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai, dù là nam hay nữ. Anh rất hiểu Xương Hà, dù là tình cảm chân thành của hắn bao nhiêu năm nay, hay việc hắn sẽ không thể làm người nằm dưới. Nhưng nếu là Tô Xương Hà nhất định cần anh, anh sẽ chịu được. Dù sao Xương Hà đối với anh chính là người nhà. Là người nhà thân thiết nhất. Nhận ra điều này nên khi Tô Xương Hà thổ lộ, Tô Mộ Vũ đã từ chối. Anh và Tô Xương Hà là bình đẳng, anh không thể cứ cho phép mọi thứ thuận lý thành chương, để Tô Xương Hà chiếm lợi dễ dàng như vậy, muốn theo đuổi được người thì hắn phải bỏ ra thành ý. Dù sao trước đây đơn phương bị hắn lừa nhiều lần như vậy, bây giờ cái người hay ghen tuông vô lý cũng không phải là anh.
Nghĩ là như vậy, nhưng từ sau khi Tô Xương Hà bày tỏ, Tô Mộ Vũ vẫn luôn chú ý giữ khoảng cách với những cô gái tiếp cận mình, đã biết Xương Hà không thích thì anh sẽ không làm hắn khó chịu. Chỉ là sau đó anh không ngờ, trong quá trình Tô Xương Hà bơm máu gà tập trung vào việc theo đuổi anh, anh còn phải để ý giữ khoảng cách với cả đàn ông.
Thấy Tô Xương Hà im lặng, Tô Mộ Vũ lại giương mắt lên nhìn hắn, im lặng hỏi: ‘Vẫn còn giận!?’
Tô Xương Hà lại giữ nguyên tư thế mà đổi chủ đề: “Tối nay muốn ăn gì?”
“Ta muốn thử nấu Phật Khiêu Tường.” Tô Mộ Vũ cười nhẹ, trong mắt lại không giấu được ánh sáng của sự háo hức.
“… Được.”
Tô Xương Hà thật ra khá hài lòng với kết quả này. Hắn biết Tô Mộ Vũ có niềm đam mê mạc danh kỳ diệu với việc bếp núc, nên đã tận dụng triệt để việc này để theo đuổi anh. Hắn chẳng những cho người trang hoàng nhà bếp của biệt thự đến cực kỳ đầy đủ tiện nghi, mọi vật dụng từ con dao chiếc đũa đến mấy thứ như nồi nấu chậm, lò nướng âm tường, máy làm kem gì gì đó đều là tốt nhất tiên tiến nhất, cơ hồ muốn làm một phòng triễn lãm đồ gia dụng tập hợp hết thẩy các thiết bị nấu nướng hiện đại có mặt trên thị trường. Hắn còn đặc biệt mời về năm đầu bếp nổi tiếng đến từ năm quốc gia với nền ẩm thực khác nhau, ngày đêm túc trực để Tô Mộ Vũ tha hồ thỉnh giáo. Mặc dù không hiểu sao hắn vẫn là nhập viện ba lần… Nhưng kết quả cuối cùng quyết định tất cả, Mộ Vũ đã vì cái nhà bếp này mà chịu về chung nhà với hắn!
–マイ1992
Hết chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro