Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nợ em một kiếp người [II]

Sáng hôm sau, ta là người tỉnh dậy trước tiên, hoàn toàn không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm trước. Chỉ đến khi ánh mắt khẽ lướt qua gương mặt với đôi mắt hoen đỏ đang bình yên say ngủ của em bên cạnh, ta mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Trong đầu khẽ tua lại những gì đã diễn ra vào đêm qua, tai ta khẽ ửng lên, đồng thời hiện lên một viễn cảnh tưởng như gần trong tầm tay mà lại xa không tưởng về một cuộc sống hạnh phúc với em - ta và em sẽ là một gia đình bình dị ẩn cư nơi sông nước, hằng ngày đều ở bên nhau, cùng nhau sinh sống mà không phải lo nghĩ đến bất cứ điều gì.

Liệu đây có phải là mơ không? - Ta bất giác nở một nụ cười hạnh phúc.

Đúng lúc đó, ở ngoài cửa vang lên tiếng nói, cắt ngang mơ tưởng về hạnh phúc của ta:

- Tướng quân, chủ soái của Phú Sĩ Đại Doanh đang đợi ngài ở ngoài, nói là cần bàn chuyện cấp bách...

Phú Sĩ Đại Doanh? Tên lắm mồm phiền phức đó đến đây có chuyện gì vậy? Mỗi lần gặp nhau ở các cuộc họp giữa những chủ tướng của các trại khác nhau, hắn lại làm ta ong hết cả đầu với mấy câu chuyện nhảm nhí, thành ra nếu không vì hắn giỏi binh pháp thì ta đã cạch mặt hắn luôn rồi. Mà chẳng phải doanh trại hắn cách ta mấy trăm dặm sao, vì cớ gì hôm nay tên chủ soái kia lại không quản đường xa mà đến đây? Mà thôi, việc gì thì việc, nay ta chẳng muốn phải suy nghĩ gì nhiều đâu...

Nghĩ vậy, ta lười biếng nằm xuống, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy em rồi làu bàu:

- Cấp bách gì, để sau đi, nay ta không có hứng tiếp chuyện...

- Ta biết ngươi sẽ nói vậy mà... - Đúng lúc đó, một giọng nói khàn khàn vang lên ngoài cửa phòng ta - Thế nên, ta đã đích thân vào tận đây. Ngươi không thể nể mặt ta được ư?

Nghe vậy, ta miễn cưỡng ngồi dậy. Trên người chỉ khoác vội lớp áo ngoài, ta chậm rãi đi ra mở cửa, khoanh tay nhướn mày hỏi hắn:

- Rồi, có chuyện gì đây?

- Được rồi, không vòng vo. Ta đến đây để mời ngươi tham dự chiến dịch La Sinh Môn của bọn ta.

- Chiến dịch La Sinh Môn? - Ta nhíu mày - Của bọn ta?

- Là... chiến dịch tạo phản. Ta đã lôi kéo được không dưới mười chủ soái khác tham gia, giờ...

Nghe đến từ "tạo phản", ta lập tức tỉnh ngủ hẳn. Nhận thấy tính nghiêm trọng của sự việc, ta vội vàng kéo hắn đi về phía lều chủ tướng rồi cho quân lính lui đi.

- Ngươi có hiểu mình đang nói gì không vậy? - Ta giận dữ nói với hắn - Ngươi điên rồi!

- Không, ta không điên. - Ánh mắt hắn kiên định nhìn ta - Tên hoàng đế đó ngày càng lộng hành, phát động chiến tranh liên miên khiến dân chúng lầm than, người người rơi vào cảnh khốn cùng. Chúng ta đều có một nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ sự an toàn cho muôn dân chứ không phải hại họ tan cửa nát nhà. Mặt khác, y cũng có đối xử tốt với chúng ta đâu, cứ hễ có trại nào lớn mạnh là y lại tìm cách vùi dập vì sợ sẽ là mối đe dọa cho cái ngai vàng trống rỗng của y... Đây chẳng phải chuyện hài sao? Tại sao chúng ta lại phải phục vụ một người như y?

Hắn nói đúng. Hoàng đế họ Nguyên là một tên bạo chúa, là một hôn quân, là một con quỷ... Những lời này ta không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi. Thực ra, ta cũng đã rất nhiều lần nung nấu ý định tạo phản, nhưng những lúc như vậy, trong đầu ta lại hiện lên hình bóng em. Nếu tạo phản, với lực lượng hiện giờ, ta cầm chắc thất bại. Vậy nên, để bảo vệ em, ta đã phải nhẫn nhịn ý định này không biết bao nhiêu lần. Cho dù không tạo phản cũng bị chèn ép đến không thở nổi, nhưng thế còn hơn là tính mạng bị mất đi.

Khi nghe chủ soái của Phú Sĩ Đại Doanh đề nghị cùng tham gia vào chiến dịch làm phản của hắn, trong lòng ta đã thầm hưởng ứng nhưng vẫn phải giả vờ giận dữ cho phải đạo. Thế nhưng suy nghĩ kỹ hơn thì ta thật sự không biết nhiều về chiến dịch này, cũng không có bất kỳ minh chứng nào chứng minh cho tính xác thực trong lời nói của hắn. Ngộ nhỡ có gì xảy ra, đặc biệt là xảy ra với em... thì ta sẽ phải ân hận cả đời. Nghĩ đến đây, ta cắn răng nói:

- Dù vậy, bệ hạ vẫn là người đứng đầu đất nước. Chúng ta hưởng bổng lộc của đất nước, giờ lại quay ra tạo phản là sao? Với lại, ngươi chỉ nói suông mà không có bằng chứng, ngươi nghĩ đây là trò đùa sao?

- Không hề, đây, mọi thứ liên quan đến chiến dịch La Sinh Môn cũng như những bức thư mà ta đã trao đổi với các chủ soái khác... Tất cả đều đã ở đây! - Nói rồi, hắn sai người mang vào một cái hộp gỗ lớn, bên trong chứa đầy giấy tờ viết chi chít những chữ là chữ, kèm theo cả những con dấu độc nhất vô nhị của từng chủ soái.

Thấy vậy, ta nhíu mày.

Vậy là hắn đã có sự chuẩn bị từ trước... Nhưng cho dù vậy, vẫn quá nguy hiểm. Ta cần có thời gian suy nghĩ thêm về lời đề nghị này. Nghĩ sao làm vậy, ta chậm rãi nói với hắn:

- Ta... sẽ suy nghĩ sau. Nhưng ta không nghĩ mình sẽ đồng ý. Tuy bệ hạ đối xử với ta cũng không ra gì, nhưng cũng không đến nỗi không thể nhẫn nhịn được mà làm phản, để rồi có khi phải hy sinh vô nghĩa. Ta không thể vì lời nói suông vô căn cứ của ngươi mà phản bội bệ hạ được.

Đáp lại lời ta, hắn chỉ nở một nụ cười nửa miệng rồi đứng dậy. Trước khi quay lưng rời khỏi Đại Giang Trại, hắn nói:

- Dù có phải đợi đến chục năm... ta vẫn sẽ đợi câu trả lời của ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý, mọi người sẽ theo ngươi. Ta biết, ngươi là một người rất được lòng quân... Hãy suy nghĩ cho thật kỹ.

Nghe vậy, ta chỉ biết cười khẩy cho qua chuyện, rồi nhanh chóng sai quân tiễn khách.

Thế nhưng, ta không biết rằng, hắn sẽ chẳng phải đợi lâu đến thế cho đến khi ta đưa ra quyết định cuối cùng.

==================================

Vào một ngày mùa thu năm XYZ, do hiềm khích về vấn đề lãnh thổ, quân Giang Nam - đội quân nổi tiếng hống hách và không coi ai ra gì - chính thức gửi thư tuyên chiến tới đất nước của chúng ta. Với vị thế là một nước lớn, hoàng đế Nguyên Lại Quang đã không ngần ngại chấp nhận chiến thư ấy, mở ra một giai đoạn chiến tranh mới. Nói không ngoa, nhưng người đời đã ví đây như một trận chiến lớn giữa hai con hổ điên đầy hiếu chiến.

Niềm hạnh phúc chưa kéo dài được bao lâu, ta đã phải đón nhận tin dữ.

Sáng hôm ấy, vừa mới mở mắt sau một đêm dài, Tinh Hùng Đồng Tử - một tướng dưới trướng ta, đã đập cửa ầm ỹ và oang oang tin này, khiến ta vừa bực mình vừa khó chịu. Nghe xong, ta đánh mắt sang em đang say ngủ bên cạnh, rồi thừ người ra suy nghĩ.

Chiến tranh lại đến rồi. Không những thế, đây còn là một trận đánh lớn.

Khẽ nhớ đến những vết sẹo còn chưa kịp mờ rải rác khắp thân thể em, tay ta bất giác nắm chặt lại. Những trận đánh trước nhỏ mà em đã bị ngược đãi đến tàn tạ như thế rồi, mà lần này trận chiến lại lớn như vậy...

Không, ta không thể để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa - ta quyết định sẽ tự mình làm mọi chuyện. Thế nhưng vừa mới quay sang bên cạnh, ta đã thấy em đã tỉnh từ lúc nào và đang nhìn ta không chớp mắt. Thấy vậy, ta khẽ thở dài rồi vuốt nhẹ mái tóc em, nhưng chưa kịp nói gì, em đã nhẹ nhàng lắc đầu và níu chặt lấy tay ta, ánh mắt cương quyết ra chiều quyết tâm cùng ta tham gia vào trận chiến này.

Tại sao biết rõ sẽ bị đối xử bất công, em vẫn muốn tham gia trận chiến này?

Ta đã định gạt bỏ ý định của em, nhưng đối diện với ánh mắt kiên quyết kia, ta chỉ biết bất đắc dĩ gật đầu chấp thuận, đồng thời chuẩn bị sẵn tâm lý nếu y lại giở trò với em.

Thế nhưng lần này, trái với dự đoán của ta, y lại không hề ban chiếu ra lệnh em đi viễn chinh một mình, cũng không hề cắt giảm quân lương của em. Thậm chí, y còn hứa sẽ ban thưởng cho mỗi chiến thắng mà chúng ta giành được. Thấy vậy, ta vui mừng khôn xiết, nhanh chóng cùng em lên đường. Tâm trạng phấn khởi khiến ta giành được thắng lợi tại trận tranh cửa Đông một cách chớp nhoáng, rồi tiếp đến là cửa Nam, rồi cửa Tây mà không hề gặp một trở ngại nào. Khi ấy, ta đã nghĩ rằng cuối cùng tên hoàng đế họ Nguyên kia cũng đã biết điều và nhận thức được rõ tầm quan trọng của trận chiến lần này, từ đó sẽ không gây khó dễ cho ta nữa.

Thế nhưng, ta đã lầm.

Sau khi giữ được cửa Tây, ta nhanh chóng bàn kế hoạch tác chiến trận đánh cuối cùng giữ cửa Bắc với em. Theo kế hoạch, ta sẽ dẫn một đạo quân năm mươi vạn người phục kích sẵn ở cửa Bắc, và nếu ta có vấn đề gì thì chỉ cần gửi thư, em với gần mười vạn quân ở cửa Tây sẽ ngay lập tức đến chi viện cho ta, tạo thành thế gọng kìm vây chặt quân địch.

Sáng ngày hôm ấy, ta và em chia tay nhau rồi lên đường. Ta phục sẵn ở cửa Bắc đợi quân địch. Quả không nằm ngoài dự đoán của ta, chỉ vài khắc sau, quân địch đã tràn vào cửa Bắc như vũ bão. Ta nhanh chóng điều quân ra vây hãm chúng, chẳng mấy chốc mà đã giành được thế thượng phong - mọi chuyện diễn ra dễ dàng hơn dự đoán của ta rất nhiều. Nói đúng hơn, trận đánh còn chưa phân thắng bại, quân Giang Nam đã đột ngột bỏ chạy mà không nói một lời. Nghi ngờ đây là một cái bẫy, ta ra lệnh cho toàn quân rút lui, gửi thư cho em nhanh chóng rút về rồi quay ngựa trở về đại bản doanh.

Khi ta về đến nơi, vẫn không thấy em ở đó. Thấy thế, trong ta như dâng trào một dự cảm không lành. Trong lúc ta đang bồn chồn đi lại quanh lều với tâm trạng lo âu thì chợt có người chạy vào báo:

- Tướng quân, có người đang đợi ngài ở trong lều chính.

Ta lập tức mừng rỡ chạy đi, chắc mẩm em đã về trước và đang đợi ta với nụ cười tươi rạng rỡ như mọi khi. Nhưng trái với kỳ vọng, đứng đợi ta lại là tên sai nha được triều đình phái đến giám sát trại doanh.

Vừa thoáng thấy bóng ta, hắn đã lập tức hỏi ngay:

- Tửu Thôn Đồng Tử tướng quân, chiến sự ra sao rồi?

Đặt kiếm xuống bàn rồi thong thả ngồi xuống, ta tạm để nỗi thất vọng sang một bên, nhấp một ngụm rượu rồi nói:

- Hôm nay quân ta chặn đánh địch ở cửa ải phía Bắc, giành thắng lợi áp đảo trong thoáng chốc. Một trận đánh dễ dàng chưa từng thấy...

- Được lắm, nhất định ta sẽ tâu lên bệ hạ trọng thưởng cho ngài! - Nghe đến đây, tên sai nha lập tức mừng ra mặt, vỗ đánh bốp một cái xuống bàn.

- Nhưng... ngươi không hiểu đâu, hôm trước ta đã giữ được cửa Tây nên nay đã điều toàn quân chặn đánh quân địch ở cửa Bắc. Nhưng điều đáng nói là, hôm nay chỉ vừa mới xuất chiến, ta chưa kịp đánh cho đã tay thì bọn chúng đã đồng loạt bỏ kiếm tháo chạy. Ta nghi ngờ có bẫy nên không đuổi theo và trở về đây. Còn nữa... Thật lạ, Tỳ Mộc đi lâu như vậy vẫn chưa về, trong khi nhiệm vụ của hắn chỉ là đứng ở cửa Tây chờ cứu viện cho cánh quân chính của ta trong trường hợp quân ta thất thế. Ta đã thắng, vậy giờ hắn ra sao rồi? Ta linh cảm có ch...

- Báo!!! Có thư khẩn từ phó tướng Tỳ Mộc! - Chưa kịp để ta nói dứt câu, một tên lính quần áo rách rưới đã chạy vội vào, dâng lên trước mặt ta một bức thư nhuốm máu mang tin dữ.

Linh cảm của ta đã đúng. Ta vội vàng xé mở phong thư và đọc, khuôn mặt như tối đi từng phút một.

Nguy rồi!

- Ngài đi đâu? - Sau khi thấy ta đọc xong thư thì vội vàng xách kiếm đi ra ngoài, tên sai nha cất tiếng hỏi.

- Đi ứng cứu Tỳ Mộc. Chúng ta trúng kế rồi, giờ...

- Không được đi. Quân ta đang phải dồn toàn lực nơi biên cương, không thể cử quân đến giúp một trận đánh nhỏ như vậy. Ngài vừa chiến thắng trở về, hãy nghỉ ngơi đi.

- Cái gì? - Ta đứng bật dậy, giận giữ đập bàn - Ta nói ngươi nghe, quân địch đã dụ cánh quân của ta đi về một hướng khác, cố tình đánh thua để ta mất phòng bị và trở về rồi dồn toàn lực đánh vào cánh quân chi viện của Tỳ Mộc ... Vậy nên kế hoạch lúc đầu là hắn chi viện cho ta, giờ thì ngược lại rồi! Ngươi có hiểu không hả?

- Ta đã nói rồi, không chi viện là không chi viện. Y cũng là một tướng giỏi, tự khắc biết xoay sở như thế nào.

- Tại sao lại không chi viện? Ngươi là không hiểu hay không muốn hiểu vậy?Ngươi có biết đội quân với chưa đến mười vạn người của hắn phải chống lại ba mươi vạn quân Giang Nam không? Có thánh mới xoay sở được! - Chỉ thiếu điều lao vào bóp cổ tên sai nha đứng trước mặt, ta điên cuồng gào lên với hắn.

- Đó là lệnh của hoàng đế.

Ngừng một giây, chưa kịp để ta phản bác, hắn đã chậm rãi ghé sát tai ta, cười nửa miệng mà nói rằng:

- Đừng tưởng bệ hạ không biết chuyện ngài nâng đỡ Tỳ Mộc. Bệ hạ chỉ muốn thử năng lực của y chút thôi mà.

Đáp lại lời ta, chỉ là câu trả lời lạnh lùng đến tàn nhẫn như vậy.

Lúc ấy, ta chỉ biết ngồi thụp xuống ghế với khuôn mặt bất lực.

- Chờ đợi thôi, tướng quân. - Nói rồi, tên sai nha quay gót đi thẳng.

Ta không biết đã ngồi thẫn thờ ở đó bao nhiêu lâu.

Một canh giờ? Hai canh giờ?

Trong khoảng thời gian đó, ta đã nghĩ rất nhiều.

Chỉ tại ta gần gũi với em hơn người khác mà rốt cuộc lại bị coi là nâng đỡ em.

Chỉ tại phán đoán sai lầm của ta mà em phải chịu khổ...

Ta chỉ còn biết tự trách mình.

Quá đủ rồi. Nếu như lần này có chuyện gì xảy ra với em, ta nhất định sẽ bắt tên hôn quân kia phải trả giá... Cho dù hắn là một người đứng trên vạn người đi chăng nữa. Nghĩ đến đây, nắm tay ta đột nhiên siết chặt lại.

- Tướng quân, phó... phó tướng trở về rồi!

Đúng lúc ta đang suy nghĩ mông lung, một tên lính đột nhiên chạy vào cấp báo.

Ta gần như ngay lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mê, vui mừng chạy ra đón em. Nhưng vừa nhìn thấy em, nụ cười của ta chợt tắt ngấm.

Em đứng đó, chiến bào rách rưới, mái tóc rối tung, khắp thân người vô số những vết thương lớn nhỏ đang rỉ máu tạo thành những vệt đỏ đến nhức mắt trên làn da không tỳ vết của em. Sau lưng em không còn một người lính nào.

- Ngô hữu... Cửa Tây giữ được rồi. Quân Giang Nam đã thất bại hoàn toàn. Ta...

Chưa kịp để em nói hết câu, ta đã tiến đến ôm chặt lấy em vào lòng và thì thầm lời xin lỗi, ôm chặt như thể sợ nếu buông tay, em sẽ tan biến cùng gió bất kỳ lúc nào.

Và đó cũng chính là lúc, ta cảm nhận được bên trong tay áo phải rách rưới nhuốm máu của em...

Trống rỗng.

Ta run rẩy chạm vào bên tay áo ấy, đau xót hỏi:

- Mất rồi?

- Mất rồi.

Và đó cũng chính là lúc ta quyết định chấp nhận lời mời tạo phản của Phú Sĩ Đại Doanh, chính thức trở thành chủ tướng của chiến dịch La Sinh Môn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro