Chương 2: Rơi xuống sông Quên, ta nhớ lại cố nhân
"Cồ Việt quốc đương Tống Khai Bảo
Hoa Lư đô thị Hán Trường An."
"Nước Cồ Việt tương đương nước Tống đời Khai Bảo
Kinh đô Hoa Lư như Trường An nhà Hán."
Nước Đại Cồ Việt là một trong những quốc gia phồn thịnh năm đó, ngựa xe như nước, thuyền thương ở bến cảng tấp nập, thương nhân từ các nước khác đổ xô đem báu vật nước mình đến để giao bán. Nhưng cũng chính vì thế mà quốc gia này bị các yêu ma, vong linh tham lam để ý, chúng luôn muốn cướp bóc của cải của quốc gia này. Hoàng đế của nước Đại Cồ Việt năm đó là Đinh Bộ Lĩnh phải đau đầu, bỏ không ít công sức để khuyến khích các cao nhân thành lập môn phái, chiêu nạp đệ tử đi trừ ma. Tuy nhiên vào năm Thái Bình thứ ba, có một con quỷ tướng là thuộc hạ của một trong Tứ Ác Mộng kéo quân đến phá hoại làng mạc, cướp bóc của dân lành. Bởi vì chúng quá đông còn hung dữ, nhiều môn phái hợp lực lại cũng đánh không nổi, còn thiệt mạng vô số đệ tử, nếu cứ đà này, e là sẽ có nhiều môn phái bị diệt môn.
Thời điểm mà yêu quỷ kéo đến cũng là lúc chức quan Âm Dương Linh Sư mới xuất hiện chưa bao lâu, đứng đầu quản lý là Thiên giám phủ. Vì thế lúc này Thiên giám phủ vẫn chưa được việc, thậm chí còn chưa tìm được chức quan nào phù hợp để quản lý phủ đệ này.
Vì thế vào năm Thái Bình thứ tám, trước tình hình khắp nơi gửi thư cầu viện binh, Đinh Hoàng đế phải lập tế đàn ở bên sông Hoàng Long cầu xin Tam Mẫu cứu giúp.
Hiện tại Bạch Uyên thần hạc đang hoá hạc để xuống cứu giúp nước Đại Cồ Việt khỏi cảnh diệt vong. Mỗi lần có vị thần tiên nào giáng thế, trời đất đều có hiện tượng lạ, nàng cũng không phải là ngoại lệ. Năm đó bầu trời kinh thành nước Đại Cồ Việt có cầu vồng thất sắc bắc ngang qua thành Đông, trời đông mà ấm áp như thể đã bước vào xuân, còn đổ mưa ngọt gọi là cam vũ. Đinh Hoàng đế thấy thế tự biết là sắp có thần tiên tới đây, liền cho cung nhân trang trí lại hoàng cung tử tế đón chờ nàng.
Nàng xuống dưới đây không còn ăn mặc điệu đà như trước nữa, chỉ đơn giản là bộ áo trắng cùng tóc được buộc gọn, dùng trâm gỗ cài lên để cố định, thế nhưng gương mặt cùng khí chất xuất chúng thì có thế nào cũng không che giấu nổi.
Bạch Uyên không có ý định vào cung, cũng không biết Đinh Bộ Lĩnh đang đợi mình. Nàng dừng chân ở biên giới nước Đại Cồ Việt, thấy nơi này hoang vu hẻo lánh, ảm đạm đến kỳ lạ. Bạch Uyên đi bộ một hồi thì mới thấy một trà điểm rách nát ven đường.
"Hoan nghênh —" Chủ tiệm đang bận gọt măng thì bên khoé mắt thấy bóng người, nhưng lúc ngẩng lên lại hoàn toàn sững sờ, miệng cứ ú ớ gọi tiên.
"Ông chủ, cho một ít nước trà ấm."
"Được, cô nương đợi chút." Đối phương vội vàng phủi tay đứng dậy, trong lòng có chút hoảng, ông sống cả đời chưa thấy ai đẹp đến thế, nên lỡ miệng thốt ra "tiên nữ", Bạch Uyên nghe thấy cũng chẳng nói gì.
Rất nhanh một ấm trà đã được mang đến, ông chủ cười nói, "Trời có chút lạnh nhỉ, cô nương muốn gọi bánh bao ăn cho bớt lạnh không? Vừa mới làm xong nên còn nóng hôi hổi đó."
"Đa tạ, không cần đâu, ta chỉ ghé qua uống chút nước cho đỡ khô cổ thôi. Muốn hỏi ông chủ ở gần đây có thôn làng nào không?"
"Cô nương không phải người ở đây sao?"
"Không phải."
"Xem cô nương nói có chút ngọng, cô nương hẳn không phải là người nước Nam?"
Bạch Uyên nghẹn họng, hoá ra bọn họ vẫn nhìn ra nàng không phải người ở đây rồi sao.
"Không."
"Ài, thảo nào cô nương không biết. Ta thấy cô nương vẫn là nên về nhà đi, ngoại thì ổn đấy, nhưng đến lượt trong nước loạn lắm, không được như xưa đâu."
"Sao thế?"
"Chuyện là ở gần đây thì có thôn thật đấy, nhưng mà dân hầu hết đều bị ma yêu doạ sợ bỏ chạy rồi, ở lại chắc chỉ có dân nghèo đến ăn còn không có, không biết đi đâu mà thôi. Lão đây trước đây cũng ra vào trong thôn, nhưng mà giờ thấy hỗn loạn quá nên không dám vào nữa, chỉ ở đây sống qua ngày. Cô nương là vị khách đầu tiên ta đón tiếp từ suốt một năm qua đấy."
Bạch Uyên sửng sốt, nàng ở trên Thiên giới từng nghe về nước Đại Cồ Việt này, chủ yếu là bởi vì nơi này có đền thờ của nàng nên hàng năm nàng vẫn nhận được lễ quà, "Ta không ngờ nước Việt sẽ có ngày này đó, thế các môn phái, Âm Dương Linh Sư đâu?"
Nguyên do nàng hỏi như thế là bởi vì nàng xuống đây vội nên chưa rõ sự tình.
"À, cô nương hỏi các môn phái à, đúng là họ từng đến giúp đỡ chúng ta, nhưng mà địch đông quá đọ không lại, chưa kể nghe nói các đồ đệ hiện giờ pháp lực chưa cao, khó mà đánh thắng con quỷ tướng kia. Còn Âm Dương Linh Sư, đó là cái gì?"
Bạch Uyên nhướn mày, thầm nghĩ chắc là do mới xuất hiện gần đây nên những dân chúng ở vùng xa thế này chưa biết tới.
"Nói như vậy, là triều đình chưa thông cáo toàn dân về Âm Dương Linh Sư?"
Đối phương chớp chớp mắt, "Ta cũng không rõ..."
Bạch Uyên trầm ngâm, rồi gật nhẹ đầu như đã hiểu ra chuyện gì.
"Vậy con quỷ tướng kia ở đâu? Thúc có biết không?"
"Làm sao ta biết được."
"Vậy thúc chỉ ta lối đến thôn gần đây đi."
Vẻ ngạc nhiên lộ trên gương mặt gầy gò của ông ta sau khi nghe nàng nói, "Cô nương à, nơi đó nguy hiểm lắm. Lũ yêu ma không chỉ bắt người mà còn bắt con gái nhà lành nhà khác làm vợ đấy, cô nương nghe có thấy lạ không? Lâu nay nữ tử mới được chọn chồng, chứ đời nào có kẻ khác dám cưỡng bức cô nương cưới cho ai, đúng là loạn."
"Không sao, ta hỏi để né mà đi ấy mà."
"Ra vậy, vậy thì cô nương nhìn thấy ngọn núi đó chứ. Cứ đi thẳng theo phía ngọn núi đó là tránh được thôn, nếu cô nương muốn tới kinh thì vòng qua nó rồi hỏi đường là được." Ông chủ chỉ về phía ngọn núi đằng xa.
"Ta hiểu rồi, đa tạ."
"Không có gì." Ông gật nhẹ đầu, vừa chớp mắt một cái thì thấy một thỏi bạc trên bàn, còn người đã ở tít xa rồi, làm ông kinh ngạc, "Cô, cô nương, cô chưa lấy tiền thối! Không hết nhiều thế này đâu."
Thế nhưng nàng đã đi rất xa rồi, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt ông chủ. Ông biến mình vừa gặp ai, vì thế vội vàng quỳ lạy, "Đa tạ tiên nhân, đa tạ tiên nhân thương xót."
...
Bạch Uyên hướng về ngọn núi như được chỉ, dần dần thấy thấp thoáng một vài mái nhà ở chân núi, nàng bắt đầu tăng nhanh cước bộ hơn. Cuối cùng, thôn đã hiện ra trước mắt, trông hoang vu ảm đạm như chốn ma ở, nàng thậm chí còn thấy có mấy con chuột to gan chạy nhảy khắp nơi giữa ban ngày.
Tuy nhiên trong này không thấy bóng dáng của yêu ma đâu, có lẽ là ban ngày nên chúng chưa xuất hiện. Dẫu sao yêu ma vẫn chưa đến mức to gan thế.
Càng đi vào trong thôn, nàng càng cảm nhận được không khí u buồn ở đây, ngoài đường rác rưởi khắp nơi, mùi hôi thối của xác động vật và những chất lỏng kỳ lạ như bãi nôn nồng nặc. Quanh đây chẳng thấy bóng dáng người qua lại đâu, hoàn toàn không thấy có chút gì là khói lửa nhân gian.
Có điều dân ở đây ai cũng có nhà, lý do đơn giản là vì những ngôi nhà bị bỏ hoang sẽ có dân vô gia cư vào chiếm ở, đó cũng là thành phần chính trong thôn, Bạch Uyên gần như không thể cảm nhận sinh lực trong họ nữa, nghèo đói và bệnh tật đã hành hạ họ sắp thành vong linh rồi.
"Đáng thương làm sao." Nàng lẩm bẩm.
Bỗng có một vài người vẫn đứng dậy đi lại được ló đầu dòm ngó nàng, ánh mắt bọn họ bao gồm trẻ con tràn đầy hiếu kỳ cùng ngưỡng mộ, sau khi đánh giá nàng một phen, những cặp mắt đó chuyển sang phẫn nộ.
"Đó là ai thế? Ăn mặc đẹp đẽ đến vậy, hẳn là lắm tiền lắm đây. Nói không chừng là tiểu thư phủ nào đấy."
"Nàng ta tới đây làm cái gì? Ở đây còn có cái gì để chúng cướp bóc đâu."
"Bọn quý tộc thối thây, triều đình vô dụng."
Ánh mắt bọn họ đều đổ dồn lên viên ngọc treo bên thắt lưng của nàng, Bạch Uyên cảm thấy kỳ lạ, sao bọn họ lại trách móc triều đình, kẻ gây ra tình cảnh này không phải là lũ yêu ma sao?
"Xin hỏi." Nàng lên tiếng, những người đang đứng lườn nàng ở trước cửa thấy nàng định bắt chuyện lại vội vã vào trong nhà, sau đó đóng sập của lại làm Bạch Uyên hoang mang.
"Chuyện gì thế? Ta làm gì sai rồi?"
"Ngươi tới đây làm gì? Có nhà cửa ấm áp còn chạy đi lang thang, đúng là có phúc không biết hưởng." Đúng lúc này có giọng nói trầm khàn cất lên.
Nàng ngoảnh lại, thấy một gã ăn mặc rách rưới như ăn mày đang ngồi trước thềm cửa, có lẽ vừa hút thuốc lào xong nên đôi mắt trở nên trống rỗng và ngây dại, cả người cũng không đứng nổi mà cứ ngồi bệt dưới đất.
"Là sao? Ta không hiểu." Nàng lại gần hỏi.
"Hừ, chắc ngươi là tiểu thư nào dở tính hờn dỗi cha vì không được đồng ý cưới công tử nhà nào chứ gì." Đối phương cười khẩy, "Tiểu cô nương, nghe lời thúc mà trở về đi, phụ mẫu đã khuyên ngươi không nên cưới ai thì chắc chắn đúng. Tuổi còn nhỏ chưa hiểu sự đời, ở nhà ngươi mới dở tính tiểu thư nhõng nhẽo được, nhưng ra ngoài ngươi chỉ có bị ăn đập mà thôi."
"A, chuyện này..." Nàng bối rối, "Không phải."
"Không phải? Vậy ngươi ra đây làm gì?"
"Ta." Nàng gãi đầu, "Nói chung là ta không phải là tiểu thư nhà nào cả. Ta chỉ muốn hỏi ở thôn này đã xảy ra chuyện gì rồi."
"Chuyện gì, đám quý tộc ỷ quyền thế mà chạy tới cướp bóc, dồn chúng ta đến đường cùng nên nhiều người phải bỏ đi. Những người ở lại đều là kẻ túng thiếu, thế mà chúng vẫn dồn chúng ta đến bước đường cùng, hàng tháng ép nộp đủ mọi thứ thuế, còn cao ngất ngưởng. Nếu không thì sẽ lôi ra đường đánh cho dở sống dở chết, hừ, giết thì giết đi, dù sao ông đây cóc sợ, cũng cóc thèm cày ruộng nữa, chết già, chết đói hay bị đánh chết cũng là chết."
Bạch Uyên ngạc nhiên, thế này là thế nào? Chẳng lẽ nào tin tức nàng nghe được là nhầm lẫn, hay là còn sự tình phía sau cần phải vén màn?
"Này, cho ngươi. Đi kiếm thứ gì ăn đi, đừng hút thuốc cho quên cơn đói nữa."
Gã nhìn thỏi bạc đưa trong tay nàng, cả gương mặt tràn đầy ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng. Cứ tưởng gã sẽ rối rít nhận lấy, nào ngờ mắt lão lườm nàng, còn khạc một cục đờm, nhổ xuống dưới đất, "Không nhận."
"Hả?"
"Ta không cần ngươi thương hại. Hơn nữa một thỏi bạc dùng ở đây ai mà thối lại được cho ngươi?"
Bạch Uyên bối rối, nàng lắc nhẹ thỏi bạc, nó liền biến thành những đồng xu, "Vậy như thế này là được rồi?"
Lão lại sửng sốt nhìn nàng, đôi mắt đang đờ đẫn vì thuốc nay trở nên tỉnh táo, "Ngươi là quỷ hay ma?"
"Là gì cũng được, ta đang giúp ngươi đây."
"Hừ, ta không cần."
"Ngươi chắc chắn? Vậy ngươi muốn gì?"
"Ta chỉ muốn chết."
Bạch Uyên hoàn toàn nghẹn lời, nàng lúng túng cả buổi cũng không biết làm gì, "Đang yên đang lành, sao lại mong mình chết? Ngươi biết trở thành người chính là phúc của vạn vật không? Chớ nói điều xúi quẩy kẻo nghiệp vạ vào người."
"Hừ, trông ta như thế này còn chưa phải là nghiệp ư? Vậy nghiệp là gì? Là người thì sao chứ? Ngươi sống trong sung sướng nên quá ngây thơ rồi, trông ta hiện tại còn thảm hơn loài súc vật. Con lợn trước khi chết còn được ăn no, con chó đói còn được quăng cho miếng thịt, còn ta cái gì cũng không có còn bị chúng lột sạch." Lão gằn giọng.
"Chết cũng không sợ, thế thì sao phải sợ mấy chuyện trên đời chứ?"
Lão bật cười lớn, làm Bạch Uyên ngơ ngác.
"Tiểu cô nương à, chết thì có gì đáng sợ? Đám nhà giàu ăn sung mặc sướng, có người hầu đến tận chân răng mới sợ, kẻ làm nô làm bộc như ta thì sao phải sợ? Đối với ta, chết chẳng khác gì đi ngủ. Mà đi ngủ còn không sướng bằng, đi ngủ còn phải thức dậy đi làm nô dịch cho ai, còn chết rồi là hết rồi, còn phải bận tâm điều gì đây?"
Bạch Uyên chấn động như có tia sét đánh trúng người, nàng đứng ngây cả buổi cũng không biết làm gì, nàng không đồng tình với gã, nhưng nàng không có cách gì để phản bác.
"Ta không bao giờ coi trọng mấy đám trên Thiên giới. Bởi vì chúng ở trên cao, ăn sung mặc sướng, ngày ngày có người ca ngợi, chúng luôn giảng đạo trong khi chúng thực sự chẳng hiểu gì về bách tính cả. Việc chúng làm chỉ là ăn đồ của bách tính cho và phán xét vô tội vạ." Bỗng có một giọng nói vang lên trong đầu Bạch Uyên, giống như đang nói bên tai nàng. Nàng ngó ngang ngó dọc lại chẳng thấy ai.
"Ai?"
"Ngươi nói cái gì?" Lão thấy nàng tự nói một mình thì thắc mắc.
Bạch Uyên ngơ ngác nhìn gã, gã cũng nhìn lại nàng.
...
Đêm đến, mọi nhà đều đóng chặt cửa, cài then chốt cẩn thận, có điều Bạch Uyên cảm thấy nàng chỉ cần một đạp là phá hỏng những cánh cửa sờn mục đó.
Nàng đang ngồi trên nóc nhà của một toà nhà ba tầng, đây vốn dĩ là khách điếm nhưng do đã không còn ai lai vãng nên đã bị bỏ hoang. Bạch Uyên vẫn đang suy ngẫm về lời nói của gã sáng nay nàng gặp, mà hiện lão có lẽ đã đi ngủ.
Nàng cảm thấy bối rối, và áy náy. Nàng muốn khuyên nhủ lão, nhưng nàng không biết khuyên kiểu gì nữa, tiền thì lão không nhận, nàng cũng không phải làm chủ nô mà nhận gã vào làm. Bạch Uyên biết đó là con người lương thiện, gã vẫn có lòng nhắc nhở nàng, nhưng bản thân gã đã không còn kiên nhẫn với cuộc sống lão nữa, lão đang đợi chết.
Không chỉ riêng lão, mà có nhiều người trong thôn cũng giống như lão. Có thể lạc quan lúc này là rất hiếm, nếu bọn họ đi được nơi khác làm lụng kiếm tiền thì họ đã sớm đi rồi.
"Ù ù."
"Tiếng gì thế?" Nàng nghe thấy có tiếng gì đó như tiếng tù và, Bạch Uyên đứng dậy, từ đằng xa thấy một đám khói đen đang ùa về đây, "Yêu ma?"
Đám yêu ma bước ra từ đám khói, chúng đang nhảy múa, kẻ múa may kẻ thổi nhạc như nhạc đám ma, trông rất quỷ dị, nếu là người thường thấy cảnh tượng này nhất định sẽ chết khiếp.
Có điều Bạch Uyên nhanh chóng nghe ra ý nghĩa của bản nhạc này là gì, nàng còn thấy chúng mặc đồ đẹp đẽ, còn có con yêu được ngồi kiệu, bộ dạng như vị quan lớn nào đó.
Tùng, tùng, tùng. Tiếng trống gõ từng cửa nhà.
"Mau dậy đi, mau dậy đi, đến thu thuế rồi." Đám yêu ma dùng phép làm dân ở đây tưởng là trời đã sáng, còn bọn chúng giống như quan binh đến thu thuế. Dân chúng đang ngủ nghe thế đành phải lồm cồm dậy mở cửa, cả gã mà sáng nay Bạch Uyên nói chuyện cùng cũng thế.
"Thu gì mà lắm thế? Ta nhớ ta vừa mới nộp được nửa tháng thôi mà."
"Ngươi nhớ hay là ta nhớ? Nói năng vớ vẩn, đã là một tháng rồi, hay là ngươi định trốn thuế?"
"Trời ơi nhà tôi làm gì còn tiền nữa mà nộp đây, con tôi còn phải chết đói đây."
"Con nhà mụ chết đói là việc của mụ. Còn triều đình đã ban phát lệnh nộp thuế hàng tháng rồi, tụi tao chỉ làm theo lệnh vua thôi."
"Ông cho con xin khất nợ tháng này với."
"Không được, khất xong để mi lẻn đi chỗ khác à. Không lằng nhằng, đem tiền ra đây, hay là muốn vào tù, theo luật mà đánh roi hả?"
"Có thằng định bỏ trốn kìa! Các huynh đệ đâu, mau đánh cho nó nhớ đòn đi."
Nhìn thấy cảnh tượng bóc lột kia, lão già sáng nay không kìm được mà nghiến răng ken két, "Chúng bây bức người quá đáng, chúng bây còn là người hay là ma thế hả."
"Lão kia nói năng nhí nhố gì thế? Quân đâu, vả miệng lão cho tao xem, chừa tội phỉ báng đi." Lúc này con yêu ngồi trên kiệu nghe thấy lời lão nói, lập tức hạ lệnh cho đám tay sai.
Ngay lập tức đám yêu ma vây quanh lão, nhưng lão không hề sợ, ngược lại còn tức giận hơn, "Có giỏi thì đánh chết tao đi! Phụ mẫu tao không còn, vợ tao chết rồi, con tao chết rồi, tao cóc sợ thứ gì nữa!"
"Đánh nó, cho nó chết luôn cho nó vừa lòng."
Gã nhìn con yêu giơ móng vuốt về phía mình, nhưng trong mắt gã đó chỉ là bàn tay bình thường thôi, hoàn toàn sự thật sau đó. Gã cứ trợn con mắt nhìn bàn tay đó, sẵn sàng tinh thần cho việc chuẩn bị ăn đấm hoặc bị ăn tát.
Nào ngờ ai đó đó hét lên: "Dừng tay." Sau đó bàn tay kia bị thứ gì đó lướt qua cắt đứt mất, cả bàn tay rơi xuống đất làm gã mở to mắt nhìn.
"Kẻ nào to gan dám động vào ông!?" Con yêu chủ kia thấy thế thì quát lớn, nó ngẩng đầu lên thì thấy một con bướm pha lê bay về phía mình, còn chưa kịp hình dung đó là thứ gì thì đã bị nó đánh trúng làm bật ngửa ra sau, đám yêu ma đứng gần đó cũng hứng chịu vụ nổ mà bay văng tứ tung.
Thuật bị phá, ngay lập tức trời trở lại như ban đầu, thấy trời tự dưng đen tối làm dân chúng bối rối, có đứa trẻ không hiểu gì mà la khóc.
Con yêu thấy phép của mình bị phá, nó tự khắc hiểu mình đang đối đầu với kẻ biết làm phép, nhưng vẫn chưa nhận thức được đối thủ của mình là ai cho đến khi nhìn thấy đàn bướm pha lê.
"Bạch, Bạch Uyên tiên nhân!"
Bạch Uyên thần hạc hạ phàm vốn là chuyện không hề nhỏ, khi tin đồn phong phanh mới truyền ra mà đã khiến ma yêu lẫn thần tiên lo lắng. Ma yêu vì sợ thần lực có thể đánh bay nghiệp chướng trăm dặm của nàng, thần tiên là vì lo sợ thân thể thất thường khi mạnh khi yếu như ánh lửa của nàng. Ai mà biết được chuyến này nàng xuống sẽ gặp chuyện gì chứ.
Vì thế khi Bạch Uyên thần hạc xuống hiện trước mặt lũ ma yêu, chúng liền nhận ra nàng mà khiếp sợ. Thân nàng áo trắng, tay áo nàng đung đưa như cánh hạc, trên tay cầm chắc tiên kiếm, giữa trán còn có một ấn ký đại diện cho một hình thái của nàng. Chúng thần tiên biến hoá khôn lường, không có hình dạng nào là chắc chắn, Bạch Uyên thần hạc cũng không ngoại lệ, nàng khi trông thanh thoát khi dữ dằn. Thiên giới đồn nàng có chín hình thái tất cả, nhưng chưa có ai được chứng kiến cả chín, cùng lắm là hình thái cả người đầy ấn ký như hình xăm khi nàng chiến đấu mà thôi.
Dân chúng khi nhìn thấy nàng thì ngạc nhiên lắm, mà cũng chẳng biết nên làm gì mới phải. Không phải ai cũng biết đến nàng, huống chi là nhìn thấy bộ dáng ngoài đời của nàng.
Con yêu chúa nhìn thấy nàng thì hốt hoảng định bỏ chạy, yêu tinh đấu với thần, chưa đánh cũng biết ai sẽ thua. Nàng nhẹ nhàng phá vỡ thuật của nó như thế thì những phép khác cũng vô ích cả thôi, cứ chạy là thượng sách!
Nào ngờ Bạch Uyên thần hạc còn nhìn thấu ý định của nó, nành vươn tay ngọc, chỉ về phía trước, ngay lập tức bướm bay thành đàn bâu kín đám yêu ma, trói chặt chúng lại.
"Trả tiền cho dân chúng, các ngươi định đi đâu?"
"Oái, tiên nhân tha mạng, chúng ta trả, chúng ta xin trả, không dám nữa."
"Trả toàn bộ những thứ các ngươi cướp bóc của dân chúng từ trước đến nay nữa, tưởng thế là xong sao?"
"Á, chuyện này..."
Chợt cổ con yêu nghẹn lại như bị bóp cổ, nó vội vùng vẫy, "Làm sao mà trả hết được nữa, chúng ta tiêu hết rồi, có trả cũng được ba bốn phần thôi."
"Ngươi hoàn toàn không coi lời của bản tiên ra gì."
"Không, không có, ta nói thật mà."
"Vậy ngươi có trả không? Tiêu hết thì cũng phải làm trâu làm bò mà trả. Còn nữa, các ngươi bắt cóc bao nhiêu con gái nhà lành đều phải trả hết đây."
"Ặc, được rồi, ta trả, ta trả hết."
"Thế thì mau trả."
"Nhưng mà phải về lấy mới trả được chứ."
"Ngươi nghĩ bản tiên ngốc sao? Thả ngươi đi để ngươi dẫn thêm quân ra đây chứ gì."
"Không có mà."
Nó vừa dứt lời thì một con yêu nổ tung, làm cho nó kinh hãi, đây chính là uy lực của Bạch Uyên thần hạc, không nói không năng mà nhẹ nhàng giết chết yêu ma như dí chết con kiến.
"Ta trả, không có thì ta sẽ đi vay mà trả!" Nhìn thấy kết cục của mình, nó ra sức hét lớn. Ngay lập tức tiền vàng mọc ra từ tay nó, nhiều đến lòng bàn tay to của nó không chứa nổi nữa, đổ ào ào xuống đất, dân chúng thấy thế mà ngỡ ngàng.
Bạch Uyên thần hạc nheo đôi mắt trong veo như hồ nước, xác định đống tiền bạc kia không phải là do nó phù phép để che mắt người khác thì mới yên tâm.
"Mau thả ta đi."
"Ta bảo tha cho các ngươi lúc nào?" Nàng vừa dứt lời, những con yêu kia lập tức nổ thành trăm mảnh, khiến con yêu chủ hoảng sợ, nó gồng sức vùng vẫy để cứu mình lần cuối. Nàng thấy nó thoát được bướm pha lê của mình, định đuổi theo túm lấy nó thứ bị một thanh kiếm lướt qua muốn chặt đứt tay nàng, may mà nàng phản xạ nhanh nên thoát được một phen hú hồn.
"Đại nhân!" Con yêu chủ nhìn thấy chủ của nó liền mừng rỡ mà ré lên.
"Đồ ăn hại, cút đi."
Bạch Uyên nhìn con quỷ lưng mọc gai đen, da đỏ như sắt nung còn có sần sùi như thằn lằn, "Ngươi là quỷ tướng?"
Quỷ tướng không nói hai lời liền vọt đến tấn công nàng, Bạch Uyên lập tức giơ kiếm lên chặn. Hai bên tranh đấu làm bụi bay mịt mù, thế nhưng điều nàng không ngờ đến là nó đánh đến một nửa, thắng bại chưa phân mà đã biến đi mất, làm nàng không kịp trở tay mà bắt nó lại.
"Đứng lại! Ngươi tính đi đâu." Bạch Uyên cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội mà lập tức đuổi theo, nhưng quỷ tướng quá mức gian xảo, trong chớp mắt đã biến mất, làm nàng mất dấu.
"Đáng ghét mà." Nàng có chút bực bội, nhưng rồi vẫn phất tay áo trở về. Lúc về đến thôn thì thấy mọi người đều đang đứng ở cổng thôn ngẩn ngơ đợi.
Vừa nhìn thấy nàng về, có người không kìm được mà lên tiếng, "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là đạo sĩ do triều đình phái tới trừ ma."
"Cái gì?" Tất cả bọn họ đều sửng sốt mà thốt lên, "Vậy, vậy đám vừa nãy là ai?"
"Đó là yêu ma dùng thuật yểm lên các người, chúng giả dạng làm quan binh đến thu thuế. Bọn nó chỉ dám xuất hiện vào trời tối, nên mới dùng phép làm các ngươi tưởng bây giờ là trời sáng, mà như thế cũng tiện che mắt các ngươi hơn."
"Không thể nào, đó không phải là quan binh thật? Hoá ra lâu nay chúng ta cúng tiền cho yêu ma sao?" Gã sáng nay vọt lên, chạy đến trước mặt nàng.
"Đúng thế." Nàng gật đầu.
"Thế là nghĩa gì?"
Bạch Uyên lưỡng lự, bỗng trong đầu nàng vang lên giọng nói của ai đó, nhưng câu nói đó rất hợp để nói lúc này, "Chớ vội tin vào những gì mà mắt ngươi thấy, đó cùng lắm là một nửa sự thật. Càng không nên vội tin điều ngươi nghe thấy, bởi vì đó còn không phải là sự thật."
"Câu này nghĩa là gì?" Lão nghi ngại.
"Nghĩa là những gì như ngươi thấy đó, mắt ngươi thấy là quan binh nhưng bản chất sau đó lại không phải. Nếu như ngươi đi nơi khác đồn thổi về việc quan binh đến cướp bóc dân chúng, những người khác không có mặt trong thôn nên cũng tin điều ngươi nói là đúng, trong khi điều ngươi nói cũng chỉ là điều giả dối."
Lão im lặng như đang suy ngẫm lời nàng.
"Vậy đạo sĩ, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Một người bước lên, rụt rè hỏi.
"Theo ta thấy, các ngươi trước lấy hết tiền bạc, của cải do con yêu trấn lột đi đã, sau đó về ngủ một giấc. Đợi mai trời sáng thì đi khai khẩn ruộng đất, săn bắt, hái lượm, ta thấy đất nông ở đây bị bỏ hoang đến mọc cỏ dại rồi. Thay vì bỏ quê đi tứ xứ chật vật tìm việc, các ngươi có thể ở đây tự nuôi sống mình và con cái. Còn về những người bị yêu ma bắt cóc, ta sẽ cố gắng tìm hang ổ để đưa họ về."
Dân gian nói: "Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu". Bạch Uyên chỉ giúp bọn họ lấy lại tiền chứ không cho thêm, nàng cũng đâu phải thần tài. Mọi chuyện sau này, nàng nghĩ nên để cho bọn họ tự quyết.
Dân thôn ngơ ngác nhìn nhau, lại nhìn tiền vàng chất đống ở dưới đất kia. Bạch Uyên nghĩ bọn họ chưa thấy những tiền quý như thế này nên nghi ngại, vì thế nàng vẫy nhẹ tay, đống tiền đó trở về tiền xu được đúc bằng đồng, bây giờ dân thôn mới nhận ra mà đi lấy, nhưng không hề đổ xô cướp bóc, ngược lại còn rất trật tự, tự đong đếm xem mình bị nộp bao nhiêu thuế rồi lấy lại bằng đó.
"Nhưng chúng ta không biết cày cấy thì làm thế nào bây giờ?"
Bạch Uyên ngạc nhiên, nàng không ngờ sẽ có người nói với nàng câu này, càng không nghĩ tới sẽ có người không biết cày cấy. Nàng suy ngẫm một hồi, rồi mới lên tiếng, "Vậy các ngươi cúng thần nông đi, biết đâu thần sẽ xuống dạy các ngươi cách làm nông."
"Làm thế nào cúng?"
Nàng nghẹn họng, "Đợi sáng mai rồi ta dạy cho các ngươi, giờ thì đi nghỉ đi."
Thực ra nàng có thể mời thẳng thần nông xuống đây để dạy bọn họ, nhưng Bạch Uyên thấy mình đi chuyến này hạ phàm là để tu luyện, bỏ thói quen khi làm thần trên trời đi. Hơn nữa nhờ vả không công thì khác gì mượn công danh trước đây để thần nông niệm tình mà giúp đỡ.
Dù sao thì nên biếu cho người ta ít quà bánh.
Thế là Bạch Uyên quyết định nghỉ chân ở đây một đêm, tiện chấn chỉnh mọi sự việc trong hôm nay. Nàng cần xác định con quỷ tướng kia là quỷ tướng đem rắc rối đến cho cả nước Nam, hay chỉ là con tướng xoàng không đáng bận tâm. Vừa nãy nó chạy đến cứu viện rất nhanh, chứng tỏ hang ổ của bọn nó ở quanh đây thôi.
Suy nghĩ cả đêm, cuối cùng di dời sang giọng nói kỳ lạ trong đầu nàng. Bạch Uyên thấy kỳ lạ, nàng nghĩ mình đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó, nhưng nàng không nhớ ra, nàng thậm chí còn không nhớ rõ giọng nói đó như thế nào, trầm hay bổng, nam hay nữ.
Vì sao trong Ký Sự Bà lại không có ghi chép về quá khứ của nàng?
...
Sáng hôm sau, dân thôn tỉnh lại trong mơ màng, bọn họ tụ tập lại một chỗ xem nàng lập bàn thờ. Trên bàn chỉ toàn rau củ dại hái từ trong rừng hoặc trên đường đi thấy thì tiện hái về, nhưng Bạch Uyên thấy có còn hơn không.
Nàng lẩm bẩm đọc kinh một hồi, bỗng thấy dân chúng ồ lên, mà bản thân nàng cũng cảm giác được có người đang đứng trước mặt mình. Biết việc đã thành, Bạch Uyên mở mắt ngước cổ lên, thấy một người có đầu bò mọc sừng trâu đang nhai cỏ, tay giống tay người nhưng chân chó, lưng mọc cánh và có đuôi ngựa. Dân chúng thấy người có hình dạng kỳ dị thế không kìm được mà kinh hãi, "Đó không phải là quỷ đấy chứ?"
"Thần hạc có chuyện nhờ vả ta thì cứ nói một tiếng là được rồi, đâu cần phải làm thế này?" Thần nông có giọng nói giống hệt loài bò kêu.
"Bản tiên đã xuống đây rồi thì chỉ là Bạch Uyên thôi, thần nông không nên gọi bản tiên là thần hạc nữa." Nói rồi nàng quay đầu lại nói với dân chúng, "Mọi người đừng sợ, đây là nông Nông sẽ giúp các ngươi học cách cày ruộng, trồng cây."
"Đó là thần mà sao trông xấu xí thế?"
"Thế nào mới là đẹp đẽ chứ." Nàng dở khóc dở cười, trên thiên đình có mấy thần tiên có dạng giống người như nàng, mà ngay cả hình dạng của nàng chỉ là một trong các hình thái mà thôi, cũng có hình thái trông rất đáng sợ. Tướng mạo của nhiều thần tiên trông kỳ dị là để bởi vì doạ sợ yêu ma và kẻ ác, bởi vì chỉ có loài yêu tinh mới quan tâm đến dung nhan của mình mà đi dụ dỗ loài người.
May mà thần nông đã quen mấy lời này, nên cũng không bận tâm mà tiếp tục nhai cỏ.
Trong lúc thần nông đi dạy người đi cày ruộng, Bạch Uyên lại dẫn phụ nữ và hài đồng đi lượm quả hái thuốc, ai cũng có việc phải làm, không ai được nhác việc. Hoặc là ra ngoài kiếm ăn, hoặc là ở nhà trông nom nhà cửa, chăm trẻ. Ai cũng có việc quan trọng, không nên tị nạnh hay coi nhẹ việc của ai, như thế gia đình mới hoà thuận. Đây là xã hội đã phát triển từ lâu trong giới động vật, chứ không lẽ là quẳng trẻ sơ sinh chưa cai sữa hay người già bệnh tật ốm yếu ở nhà một mình?
Muốn dạy cho họ thành thạo cũng là một chuyện đòi hỏi kiên nhẫn và thời gian dài, tuy nhiên thần nông chẳng có nhiều thời gian đến thế. Công việc của thần quan chất đống, khắp nơi đều có người cần đến, nên cho dù nể mặt Bạch Uyên thì chỉ có thể ở được một hai ngày là phải đi. Phần còn lại phải nhờ vả vào nàng dạy dỗ bọn họ.
Nửa tháng đã trôi qua, thế nhưng vụ lúa chiêm còn chưa được một nửa. Muốn đến tháng thu hoạch thì phải đợi đến tiết tiểu mãn, Bạch Uyên cũng không thể ngồi ì ở đây được, còn nhiều đạo* khác ở Đại Cồ Việt bị yêu ma quấy phá, hơn nữa gần đây nàng không thấy còn con yêu nào dám lảng vảng quanh đây nữa, có lẽ bị nàng đánh cho sợ bay vía rồi.
*Đạo: có thể hiểu như tỉnh thành.
Ở thêm nửa tháng, cuối cùng Bạch Uyên phải cáo từ rời đi, dân trong thôn cũng đã có cuộc sống khá khẩm hơn, chưa có gạo ăn nhưng bù lại đã biết đi săn bắt và hái lượm, gần đây bắt đầu học cách chăn nuôi gia súc. Bọn họ thấy nàng muốn đi mà đâm tiếc nuối, đều đổ xô muốn nàng ở lại thêm một vài ngày rồi hẵng đi, nhưng Bạch Uyên vẫn kiên quyết lắc đầu, thấy không thể giữ chân được nữa, chỉ có thể ngậm ngùi để nàng rời đi.
"Ngươi phải đi rồi sao? Vì sao không ở lại?" Gã ăn mày lần trước bước lên nói chuyện với nàng lần cuối trước khi tiễn biệt.
Bạch Uyên mỉm cười, thở dài, "Tiếc là không, bởi vì ta còn hành trình của riêng ta, và ngươi cũng thế. Ta rất tiếc về những gì đã xảy ra với ngươi, ta biết cũng chẳng nên giở thói dạy đời làm gì, bởi vì ta không phải là ngươi mà hiểu hết cuộc đời ngươi. Đường đời vẫn còn tiếp diễn, rồi cả ta và ngươi đều sẽ có một bước tiến mới. Bảo trọng."
"Bảo trọng." Lão gật đầu.
Trước khi đi Bạch Uyên còn tặng bọn họ một báu vật là một chiếc gương, treo nó trước cổng thôn thì yêu ma sẽ không dám vào trong quấy phá nữa.
Xong hết mọi việc, Bạch Uyên mới yên tâm mà rời đi, nàng đi sâu vào trong nước Xuân Vũ để tìm hiểu rõ mọi chuyện hơn, bởi vì ở vùng biên giới thường không mấy giàu có mà ngược lại rất hẻo lánh, đến người còn chê nói gì lũ ma quỷ tham lam.
Từ đầu đến cuối Bạch Uyên đều đi bộ, nhưng không phải do nàng muốn ngắm nghía cảnh vật ven đường đâu. Bạch Uyên một khi đã hành sự thì sẽ rất nghiêm túc, là bởi vì nàng biết bản thân mình bay rất nhanh, bay nhanh như thế làm sao mà thấy rõ bên dưới có người gặp nạn cần giúp đỡ được.
Tuy nhiên càng đi nàng càng cảm thấy là lạ, đôi khi Bạch Uyên còn ngó nghiêng xung quanh như thể đang tìm kiếm ai đó, trong khi nàng chỉ đi một mình, tự mình nàng cũng không hiểu mình muốn kiếm ai. Cuối cùng nàng đành tự thuyết phục bản thân mình rằng nàng đang tìm kiếm người hoặc yêu ma thôi.
Trên đường nàng đụng phải không ít ma thú do đã che giấu thần khí trên người đi, chúng cũng tưởng nàng là thường dân nên muốn chạy đến ăn thịt, kết cục đều bị Bạch Uyên đánh cho thành tro bụi. Nàng thấy đánh giết này chẳng có ý nghĩa gì, nhưng khuyên nhủ chúng thì đến đời nào, có những kẻ chỉ thích ăn cứng không thích mềm, thôi thì trước khi chúng làm hại người khác thì cứ tiễn chúng ngay đi cho đỡ phiền.
Đi được ngày thứ ba, trời trở nên xầm xì, mây đen ùn ùn kéo đến, xem ra sắp có mưa dông.
"Cứu tôi với!"
Bỗng nàng nghe thấy tiếng la thất thanh của nữ tử, Bạch Uyên vội chạy lại, phát hiện có một thiếu nữ bị đám ma vật vây quanh.
"Cứu mạng." Nữ tử kia ngồi xổm, ôm chặt đầu của mình, không ngừng kêu cứu. Bỗng cô nghe thấy có âm thanh như tiếng nổ, đám ma thú gầm lên, sau đó mọi thứ lại im bặt.
"Cô nương không sao chứ?" Bạch Uyên bước đến gần đối phương, xác định thiếu nữ đó không bị thương mới thở phào, xem ra đám ma thú kia không phải là đang đói, chúng chỉ muốn trêu chọc mà thôi, nếu không thiếu nữ này e là không còn thời gian kêu cứu đâu.
Thiếu nữ ngước nhìn nàng, có chút ngơ ngác, không biết là do bị chuyện vừa nãy làm cho sợ hãi đến bây giờ chưa tỉnh lại, hay là bị nhan sắc của Bạch Uyên hút mất hồn nữa.
"Cô vừa diệt đám ma thú kia sao?" Cô hỏi.
"Ừm, cô đứng dậy được không?"
"Cô nương pháp lực cao siêu thật đó." Thiếu nữ kia vẫn ngồi đó không ngừng cảm thán.
"Nhà cô nương ở đâu?"
"Nhà tôi ở gần đây, cô nương là người ở đâu đến thế? Hình như không phải là người sống gần đây nhỉ." Cô nhìn y phục trên người Bạch Uyên.
"Phải, vừa hay ta muốn tìm một nơi trú chân qua đêm, trời sắp mưa rồi." Nàng ngẩng đầu nhìn trời.
"Cô nương chi bằng đến nhà tôi?"
"Vậy không làm phiền gia đình cô chứ?"
"Không sao, dù sao trong nhà cũng chỉ có tôi, má và mấy em nhỏ thôi."
"Ừ, vậy làm phiền rồi."
Thế là thiếu nữ kia dẫn Bạch Uyên tới ngôi làng ở gần đó trước khi trời đổ mưa.
Nhà của thiếu nữ kia là một túp lều tranh xập xệ, bên trong có một bà bầu và hai đứa trẻ con, một nam một nữ. Bạch Uyên đoán người phụ nữ kia là mẫu thân của thiếu nữ đã đưa nàng tới đây, có vẻ như đã mang thai được tầm bảy, tám tháng.
Trong nhà rất đơn giản, thậm chí còn có thể nói là chuột tới đây cũng chê. Nhà chỉ có một gian phòng duy nhất, có hũ gạo được đậy kĩ nắp để ở trong góc, còn có tấm rơm được trải ra để làm giường nằm, giữa nhà có lò củi để sưởi ấm lẫn nấu ăn, bàn thờ trên tường có lư hương và một chén rượu, hương ở trên lư đã tàn, ngoài ra chẳng còn gì khác, cứ như đây là nhà của ai bỏ hoang, chỉ để lại một số đồ không tiện đem đi. Bầu không khí trong nhà ảm đảm như vừa có việc tang.
"Má, cô nương này là người đã cứu con khỏi đám ma thú lúc con vào trong rừng, bởi vì đi xa nên đang muốn tìm chỗ trú chân đêm nay, vì thế con đưa cô ấy về nhà mình."
"Ừm, chỉ sợ cô ấy chê bai chỗ tiện xá của chúng ta mà thôi." Gương mặt ốm yếu của người phụ nữ đó hiện lên nụ cười nhạt, mà trông nó chẳng tươi tắn chút nào, cứ như không cười vậy.
Hai đứa trẻ con tròn mắt nhìn Bạch Uyên, chúng cũng chẳng khá khẩm hơn mẹ nó, mặt đều hóp cả lại, người gầy trơ xương, trong đôi mắt đen kia chỉ có sự ngây thơ và nỗi buồn, hoàn toàn không giống một đứa trẻ.
"Làm phiền mọi người rồi, ta chỉ trú qua một đêm rồi mai đi ngay, không dám làm phiền cả nhà lâu." Nàng chắp tay lại, nói.
"Cô nương đừng ngại, cứ ở đây bao giờ thích thì đi." Người phụ nữ kia đáp lời, còn lấy que củi chọc vào trong lò để lửa không tắt.
Thiếu nữ kia bỏ cái giỏ đựng mấy quả rừng mà cô vừa hái về xuống, xem tình trạng này thì đây là bữa tối của gia đình bốn người này. Bạch Uyên hơi hối hận, có phải mình vô tình thành gánh nặng của họ không, sở dĩ người nhà với nhau đã khổ rồi.
Năm người cùng chung một gian phòng chật hẹp mà không nói lời nào, chỉ có tiếng lửa tí tách, ngoài kia mưa cũng bắt đầu rơi. Bạch Uyên ngẩn người ngắm mưa, dần dần lại nhắm mắt vào tu luyện.
Thế nhưng không biết vì sao kể từ lúc nàng hạ phàm, mỗi lần nhắm mắt tu luyện là tâm trí nàng trôi dạt đến một sự kiện nào đó mà Bạch Uyên không thể nhớ ra mình từng trải qua khi nào.
Tóc tách. Từng hạt mưa rơi xuống, và nặng dần, cho đến khi vang lên tiếng ào ào, trời tối sầm sì lại như vào ban đêm, nước chảy qua mái rơm.
"Dột nhà rồi, mau lấy cái gì đựng nước đi." Bà mẹ thản nhiên nói, rõ ràng đây không phải chuyện mới xảy ra, bà đã quá quen cảnh tượng này rồi.
Thế nhưng chỗ thủng dột ngày càng nhiều, đến mức bọn họ chẳng thèm lấy quan tâm đến nữa.
Bạch Uyên nhìn ra bên ngoài, thấy tiếng sấm kêu ù ù, mặt đất nổi sương, bùn đọng nước thành vũng, chẳng có ai đi lại ở ngoài nữa.
Có lẽ đêm nay cứ trôi qua như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro