Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 133. Chờ em, yêu sâu đậm giống như anh.

Edit: Hạ Phong

Nam Dạ Tước từ trước đến nay nói chuyện đều không để lại mặt mũi cho ai, ở trong từ điển của anh chính là như vậy, anh muốn đối tốt với một người, thật có thể làm người ta mệt mỏi đến chết, nếu anh đã không nhìn ai vào mắt, vậy thì cho dù người đó có chết trước mặt anh thì anh cũng không quan tâm.

Sắc mặt Dung Yêu nhất thời trở nên khó coi, nghĩ tới ở nhà cô cũng là người luôn được nâng niu trong tay. Nào có ai dám nói với cô ta những lời 'độc' như vậy, "Tước, chẳng qua em chỉ muốn một món quà thôi, lại nói cũng là lúc trước anh đồng ý với em..."

Nam Dạ Tước đang cúi đầu chọn lựa gì đó, dường như không chút kiên nhẫn ngẩng đầu lên: "Không phải anh để em tự chọn sao, Dung Yêu, anh không thích những cô gái không hiểu chuyện."

Dung Ân cảm thấy hai tai như nóng lên, cô ngẩng đầu, bàn tay to lớn của Nam Dạ Tước ấn đầu cô trở lại, "Chọn đồ của em đi."

Cô đành phải giả câm giả điếc, lúc này, người bán hàng cũng hiểu được phải đánh tan sự ngượng ngập này đi, liền đem toàn bộ những sản phẩm mới bày ra trước mặt, bắt đầu giới thiệu.

Dung Yêu tuy rằng tính tình hư hỏng, nhưng về phương diện này vẫn là biết điều, khóe miệng cứng đờ nhanh chóng mỉm lên, cô ta cầm túi đi về phía khác của quầy, "Tôi muốn cái này, cái này, còn cả cái kia nữa."

Dung Ân ngẩng đầu nhìn vào chiếc gương ở trên quầy, cô vén tóc lên, đôi hoa tai này, cô thực sự thích, "Chúng ta đi thôi."

"Không xem những cái khác sao?" Hai tay Nam Dạ Tước vòng qua eo cô đặt lên trên quầy, môi mỏng ghé sát bên tai cô, hai mắt cũng bởi vì sự lấp lánh kia mà sáng lên.

"Không xem, em thích cái này."

Khóe miệng của người đàn ông sau khi nghe thấy lời này của cô liền giương lên, trước đây, anh mua cho Dung Ân nhiều thứ như vậy, cô chưa từng đeo, càng đừng nói tới giả bộ trước mặt anh nói thích, tâm trạng Nam Dạ Tước không khỏi tốt lên, đưa tay vén hết tóc Dung Ân ra phía sau, "Tôi cũng thích."

Người bán hàng lấy hóa đơn ra, Dung Yêu cũng chọn được vài thứ đi tới, Dung Ân nói còn muốn ngắm một chút, liền một mình đi về phía khác của quầy.

"Tiểu thư, đây là nhẫn nam, chế tạo khéo léo, thiết kế đơn giản, cô muốn ngắm thử không?"

Dung Ân liếc mắt qua liền thích một chiếc trong số đó, nó nằm ở góc giữa, không phải kiểu cách lạ mắt, xung quanh trơn bóng, chỉ có một hình cỏ ba lá nhỏ chạm khắc bên trên, thật hợp với đôi hoa tai của cô, "Cho tôi xem cái này, được không?"

Người bán hàng lấy chiếc nhẫn ra, Dung Ân đeo nó lên trên ngón áp út của chính mình, kích cỡ vừa xinh, cô nhìn giá, hơn hai nghìn (NDT ạ :v ko phải VNĐ)

"Tiểu thư, là tặng người khác sao?"

Nam Dạ Tước đã đi về phía này, Dung Ân liền trả lại nhẫn, "Lần sau tôi tới mua."

Cô xoay người, người đàn ông liếc mắt nhìn, "Có phải thích cái gì không?"

"Không có, em chỉ tùy ý nhìn ngắm."

Nam Dạ Tước kéo tay cô đi ra cửa, cũng không để ý đến Dung Yêu ở phía sau, cô gái giậm giậm chân, vẻ mặt rất không cam lòng, nhìn bóng dáng hai người, cô ta rút điện thoại từ trong túi xách ra, bấm một dãy số.

Hai người ở trong trung tâm mua sắm mua rất nhiều thứ, phần lớn là quần áo, đồ ăn, đồ dùng, Nam Dạ Tước tiêu tiền cũng quen rồi, giống như nước chảy, hữu ích có, vô dụng có, thích thì liền bỏ vào giỏ hàng. Dung Ân theo phía sau, thấy những thứ không cần thiết, liền cầm lên để lại chỗ cũ.

Trở lại xe, Dung Ân thắt dây an toàn vào, "Em muốn đi thăm Tư Cần và bà nội."

Niềm vui đón năm mới vừa rồi giống như lập tức bị một nỗi buồn khó tả choán hết, Nam Dạ Tước đỗ xe đúng vị trí, đang định mở cửa xe, chợt nghe thấy Dung Ân nói, "Anh ở lại đây chờ em đi, em tự mình đi."

Động tác vươn tay của người đàn ông khựng lại, anh biết, cái chết của Tư Cần, đối với anh Dung Ân luôn thấy vướng mắc, "Được."

Anh nhìn theo Dung Ân đi vào nghĩa trang, cô mua hai bó hoa bách hợp, sau khi đăng kí ở phòng trực, liền đi về phía mộ Tư Cần.

Dung Ân không ngở tới, sẽ gặp Hạ Tử Hạo ở đây, người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, thân hình cao lớn quỳ ở trước mộ Tư Cần, trên mặt đất bày một bó hoa và những món ăn lúc còn sống Tư Cần thích ăn. Sắp tới đã là tết, người đàn ông này, không phải là nên vui vẻ ở bên vợ mình sao? Tại sao lại chật vật quỳ ở đây, ống quần thẳng tắp dính không ít tàn tro, Dung Ân cũng đã gần một năm không gặp anh ta, chỉ là vô tình sẽ thấy ở trên TV, Hạ Tử Hạo đã kết hôn với tiểu thư nhà họ Giang, sau khi kết hôn, luôn luôn tình cảm mà xuất hiện trước công chúng, tôn trọng lẫn nhau.

Dung Ân vươn tay đặt hoa xuống trước mộ, người đàn ông lúc này mới chú ý có người tới.

Anh ta ngẩng đầu, Dung Ân thấy hai mắt anh ta đỏ bừng, so với trước đây khi cô thấy anh ta, người đàn ông này thật sự tiều tụy, Dung Ân nhìn về phía khác, tấm ảnh chụp ở trên bia mộ kia, cô vẫn còn có thể nhớ rõ, cảnh khi đó Hạ Tử Hạo bóc tôm cho Tư Cần, ánh mắt yêu chiều, dáng vẻ hạnh phúc.

Người đàn ông cũng không ngờ sẽ gặp Dung Ân.

Anh ta cười gượng, "Có thể đến trò chuyện với cô ấy, cũng chỉ có hai chúng ta."

"Bây giờ anh đã có cuộc sống của riêng anh, quên Tư Cần đi, không phải rất tốt sao?"

Dung Ân nhìn ra được, người đàn ông này thực sự yêu Tư Cần, anh ta nâng bàn tay phải lên, ngón tay vuốt khẽ lên tấm ánh trên bia mộ, "Làm sao có thể quên được đây? Cả đời này tôi cũng không thể quên cô ấy, Tư Cần đi rồi, để lại tôi một mình đau khổ mà chịu đựng tình yêu mà cả đời này không thể quên được, cô nói xem, có phải cô ấy rất ích kỷ không?"

"Đúng vậy." Người chết đã ra đi, lại không biết rằng còn sống so với chết đi đau khổ hơn nhiều, "Trước kia tôi cũng muốn biết, vì sao Tư Cần lại chọn con đường này, nhưng sau này tôi đã hiểu, Hạ Tử Hạo, tôi là người chứng kiến, khi tôi nhìn thấy anh ôm vợ xuất hiện trước công chúng, tôi còn thấy đau xót thay cho Tư Cần, nhưng nếu đổi lại cô ấy là người chứng kiến thì sao? Chịu đựng một tình yêu mà mãi mãi không thể đơm hoa kết quả, đôi khi, giải thoát chính là sự lựa chọn duy nhất."

"Nhưng cô ấy hẳn là hiểu được, người tôi yêu chính là cô ấy..."

"Yêu nhau mà không thể ở bên nhau, không phải còn đau khổ hơn sao?"

Cái đó, thực ra Hạ Tử Hạo cũng hiểu, chỉ là anh ta mãi mãi không thể chấp nhận được, cả người trở nên ủ rũ, sống như một cái xác không hồn, sự sáng chói trong mắt người khác, chỉ có bản thân anh ta hiểu, sự cô đơn như vậy, mỗi khi đêm khuya tỉnh dậy, nhìn khuôn mặt ở bên cạnh, trong lòng anh ta trống vắng đến thế nào.

Dung Ân ngồi xuống thềm đá, nhớ tới bóng dáng diễm lệ trên sân khấu kia, tim liền từng đợt đau nhói.

"Dung Ân, cô là người bạn tốt nhất của Tư Cần, là người duy nhất cô ấy không làm tổn thương..." người đàn ông tựa đầu vào bia mộ, "Cô ấy thường xuất hiện trong giấc mộng của tôi, hỏi tôi, vì sao không để cô hạnh phúc, vì sao muốn làm cho cô ấy ra đi không an tâm..."

Tầm mắt đang nhìn về xa xăm của Dung Ân liền thu lại.

Khóe miệng Hạ Tử Hạo không chút sức lực gợi lên, kiểu cười như thế này, giống như chưa bao giờ hé ra, đã héo tàn, cô đơn vô cùng, "Lúc trước tôi cảm thấy, tôi và Tư Cần không có được hạnh phúc, Nam Dạ Tước cũng không xứng, chỉ là, Dung Ân, cô nói đúng, người hại Tư Cần chính là tôi. Cho nên cả đời này tôi cũng sẽ không hạnh phúc, cô ấy hi vọng cô có thể hạnh phúc, cho tới bây giờ đều là tôi ích kỷ."

"Anh muốn nói cái gì?"

"Khi Tư Cần ra đi, Nam Dạ Tước cũng không nói gì, chỉ có cô ấy nhảy xuống, mới có thể chấm dứt tất cả, anh ta nói, anh ta có thể cho Tư Cần một thân phận mới, để cô ấy rời khỏi đây..." Trong lòng Hạ Tử Hạo như đè nặng một khối đá, bây giờ, đang từng chút rời nó đi, "Tôi tin rằng khi đó Tư Cần đã động lòng, nhưng là tôi không thể nhận lời bất cứ cái gì với cô ấy, chô nên cuối cùng cô ấy vẫn nhảy xuống, tôi ích kỷ đem tội lỗi này đổ lên người người khác, muốn cho bản thân mình sống tốt một chút, nhưng mà, không có tác dụng, nên tôi phải gánh chịu, vẫn là không thể thoát được. Lúc Tư Cần ra đi đã nói với Nam Dạ Tước, phải để cô hạnh phúc, nhớ rõ khi đó tôi nói, cái chết của cô ấy cũng liên quan đến cô, thật ra cũng không phải, là do tôi làm cho cô ấy cảm thấy bất an, là tôi là vấy bẩn tình yêu của Tư Cần đối với tôi..."

Hạ Tử Hạo dựa vào bia mộ, nước mắt lạnh lẽo từ khóe mắt chảy xuống, yêu như vậy, nhưng lại âm dương cách biệt, Dung Ân không nói gì, thở dài đứng lên. Vừa đi được vài bước, liền thấy mấy kẻ lén lút bước tới, sau khi đến trước mộ Tư Cần, liền lấy máy ảnh ra chụp Hạ Tử Hạo, người đàn ông tinh thần suy sụp dựa vào bia mộ, cũng không ngăn cản.

Hai tay Dung Ân cắm vào trong túi, đi ra cổng. Tư Cần, nếu trước đây cậu có thể nhìn thấy người đàn ông này sống đau khổ như vậy, cậu còn có thể cương quyết ra đi như vậy không?

Xa xam đã thấy xe của Nam Dạ Tước đỗ ở cổng, một tay của người đàn ông thò ra ngoài cửa sổ, trên tay cầm một điếu thuốc. Anh chỉ tựa lưng vào ghế, khói trắng bay ra, khuôn mặt lúc sáng lúc tối. Dung Ân đứng ở bậc thang cuối cùng, thì ra, số phận luôn dữ dội với cô như vậy, cô chỉ cần quay đầu sang nhìn, những thứ mà cô nghĩ đã mất đi, thì ra vẫn ở chỗ cũ.

Nghĩ vậy, bước chân của Dung Ân liền nhanh hơn, người đàn ông cũng nhìn thấy thân ảnh đang tiến đến của cô, anh ném thuốc xuống đất, quay xe.

Cô lên xe, thắt xong dây an toàn.

Ngay lúc Nam Dạ Tước khởi đông xe, Dung Ân liền quay đầu sang, "Lần sau, anh cùng em vào nhé, thăm Tư Cần và bà nôi."

Nam Dạ Tước gật đầu, đột nhiên cảm thấy cô có chút kì quái, nhưng không nói gì thêm. Khi xe nổ máy, Dung Ân hướng về phía anh, nhẹ tựa đầu lên vai anh.

Người đàn ông cảm thấy nửa người tự nhiên cứng đờ, cúi đầu xuống, chỉ thấy Dung Ân nhắm mắt lại, hình như là đang ngủ, khuôn mặt yên lành, thật xinh đẹp.

Trở về Ngự Cảnh Uyển đã là hai giờ, Dung Ân đói đến hoa mày chóng mặt, tháo giày ra, cô đi vào trong bếp, nguyên liệu để nấu nướng rất nhiều, nhưng những thứ này cũng không kịp giải quyết được vấn đề lớn, cô lấy hai gói mì ăn liền, trong phòng ăn, Nam Dạ Tước đem đồ buổi sang mua vào.

Cô đột nhiên nhớ tới, người đan ông này ăn uống rất kén chọn, dường như là chưa bao giờ ăn mì ăn liền.

Dung Ân đi dép trong nhà hình đầu thỏ ra ngoài, dùng sức xoay mặt Nam Dạ Tước, người đàn ông cũng đói, "Sao còn chưa nấu cơm?"

Cô nghiêng người, dí mặt mình đến trước mặt Nam Dạ Tước, "Hay là, chúng ta nấu mì đi, được không?"

Người đàn ông nhướng mày, "Mì gì?"

Hay tay Dung Ân để ở sau lưng, "Mì trứng, thêm một chút rau và nấm hương, rât thơm..."

Sắc mặt Nam Dạ Tước hiển nhiên không vui, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười, "Được rồi." Trước đây ngoài ở ở đây, mặc kệ là anh thích ăn hay không, chưa bao giờ cô lấy lòng hỏi đến một câu như vậy.

Dung Ân kiễng chân đi vào phòng bếp, bỏ mì ăn liền ra, nghĩ nghĩ, lại lấy thêm một gói.

Không lâu sau, mùi mì thơm phức truyền từ trong bếp ra, khi Nam Dạ Tước đi vào, Dung Ân đã cho mì vào, bên trên bày rau và nấm hương, còn nấm kim châm mà cả hai người đều thích ăn, Dung Ân tắt bếp, múc một muỗng nhỏ canh muốn nếm thử. Người đàn ông đói đến mức dựa sa lưng cô, Dung Ân thổi thổi, sau khi chắc chắn là không nóng, liền giơ muỗng đến bên miệng Nam Dạ Tước. Thấy anh mở to mắt không há mồm, Dung Ân liền cười nói, "Buổi tối sẽ nấu cơm, nếm thử một chút."

"Ăn có ngon không?"

Sự tối tăm trong mắt anh liền trở nên sáng bừng, có một loại dịu dàng đến tận sâu trong xương tủy, anh tựa vào mặt Dung Ân, hơi thở nóng rực phả tới, Nam Dạ Tước ôm cô để lên kệ bếp, hai tay dán trước ngực cô, dùng sức, đến cả hôn môi cũng điên cuồng vô cùng, giống như sẽ đoạt hết cả không khí của Dung Ân.

Lần này cô không đẩy ra, lông mi run rẩy, hai người đều đến tận lúc hô hấp khó khăn mới buông tay ra, chán chống vào nhau, Nam Dạ Tước mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt cô đã ửng hồng.

Dung Ân kéo hai tay anh xuống, người đàn ông này rất cao, khi cô ngẩng đầu, mũi chân cũng phải kiễng lên, hai tay Dung Ân ôm lấy cổ Nam Dạ Tước, cằm cô tựa lên vai anh, lảo đảo quay sang , khuôn mặt ửng hông như trước, "Anh, còn yêu em không?"

Nói xong, hai tay Dung Ân không khỏi vòng chặt hơn, quấn trên cổ người đàn ông, dường như làm anh hô hấp khó khăn.

Ánh mắt anh thẳng thắn, vẻ mặt bởi hơi nóng trong phòng bếp mà càng trở nên sắc bén, anh yêu cô, đây không chỉ là sự thật, mà còn là sự uy hiếp của Nam Dạ Tước, anh không trốn thoát được, "Yêu..."

Yêu, là tốt rồi.

Miệng Dung Ân chậm rãi nhướng lên, cô kiễng lên, mặt kề sát mặt với Nam Dạ Tước, để anh cảm nhận được nhịp tim của cô lúc này, "Hai chúng ta, tình yêu không sâu đậm giống nhau, Nam Dạ Tước, anh hãy đợi em, để em cố gắng đuổi theo được bước chân của anh, được không?"

Yết hầu người đàn ông nghẹn lại, hai tay buông bên người, run rẩy ôm lấy eo Dung Ân, anh không thể phủ nhận, đây là chính anh nghe thấy, câu nói khiến anh cảm động nhất, chua xót nhất.

Cao ngạo như anh, ở trên người phụ nữ này, anh chưa từng thấy hối tiếc.

Dung Ân nhẹ lùi lại, trán gắt gao dựa vào trán anh, "Chỉ cần anh chịu chờ em, em đảm bảo, em sẽ vượt qua anh, thậm chị vượt qua anh..."

Nam Dạ Tước không biết nói gì hơn, chỉ có thể dốc sức ôm lấy cô, hôn thật sâu.

Khi ăn cơm, mì đều vữa ra như hồ, nhưng lại trở thành bữa ăn khó quên nhất của Nam Dạ Tước, anh đã từng, muốn rạch trời ra để nhìn xem, có phải ông trời không có mắt, nhưng bây giờ anh mới biết được, những việc mà anh làm, cô ây đã để trong mắt, trái tim của Dung Ân, cuối cùng cũng không còn lạnh giá như lúc đầu, đã bị anh sưởi ấm.

Ăn xong bữa tối, Dung Ân đứng trong phòng tắm nhìn vào gương, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hơi nước mà ửng hồng, cô căng thẳng nắm lấy áo tắm, tóc xõa sau lưng, nước còn đang chảy xuống, cô dùng sức vỗ mặt, cô hiểu rõ, đêm này, sẽ không giống những đêm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro