Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 132. Biết thứ gì là duy nhất không?

Edit: Hạ Phong

Hai mắt Nam Dạ Tước nhìn chăm chú phía trước, cùng lúc vượt qua chướng ngại vật, cánh tay liền thu lại, kéo Dung Ân lên đùi mình, để cô cùng anh cảm nhận cự ly kích thích và sự cuồng loạn.

Không khí như bị bốc cháy, bóng cây loang lổ, một chiếc lá cây quật vào mặt, tạo thành một bóng đen quỷ dị mà vô cùng khó hiểu. Nam Dạ Tước để tay Dung Ân lên tay lái, ánh điều chỉnh ghế ngồi, cằm tựa lên gáy cô, tầm mắt chăm chú nhìn má đã đỏ ửng của Dung Ân, "Nắm chặt."

Cô nghe lời giữ chặt tay lái, dường như chỉ hơi buông lỏng tay, sẽ bị người khác đoạt đi. Xe thể thao màu bạc giống như một con báo săn lao qua từng đoạn đường núi, cuối cùng, tay Nam Dạ Tước vòng qua éo Dung Ân, ở hai bên tiếng reo hò cổ vũ cùng lệnh vẫy cờ đến đích, lưu loát thu hồi động tác, cũng cho thấy sự gay cấn của trò chơi.

Nam Dạ Tước bị dàn mỹ nhân vây quanh tới, phía sau tốp năm tốp ba xe đua cũng trở lại vị trí, vốn loại trò chơi này cũng chỉ là để tìm lấy cảm giác kích thích, mọi người cũng không để ý đến tiền.

Mấy vali da được đặt trước mặt Nam Dạ Tước, nhóm bạn cũng đã xuống xe, "Tước thiếu, nhìn đi. Bọn tôi là vội vàng đến đưa tiền cho anh..."

Nam Dạ Tước châm một điếu thuốc, miệng ngậm lấy, mắt phượng dài hẹp nhẹ chớp, anh hời hợt mở từng chiếc ra, sau đó, liền đem tất cả tiền tung về khoảng trống phía trước, những tờ tiền màu đỏ mệnh giá lớn tản ra giữa không trung, có vài tờ bay vào dống lửa, lập tức cháy rụi, "Các cậu chia đi."

Anh xoay người, nhưng không thấy bóng dáng Dung Ân đâu, sau khi mắt đảo qua một lượt, ngón tay anh cầm thuốc, bước tới phía đỉnh núi cách đó không xa.

Dung Ân đứng ở bên hàng rào, hai tay cô nắm lấy lan can, cơ thể nhổm ra ngoài, phía dưới là rừng cây rậm rạp cùng cỏ gai, tươi tốt um tùm, còn trải đến tận trân núi, chất chứa trong lòng quá nhiều, bây giờ đã muốn trút ra, chỉ là những thứ vẫn chưa buông xuống được đều tuôn ra khỏi họng.

"Tư Cần --" Dung Ân dùng sức hét lên, mười ngón tay nắm chặt lan can, mỗi ngón đều trở nên trắng bệch, "Cậu sống có tốt không, bà nội và cậu có khỏe không?" "Tư Cần --" núi rừng trống trải, vọng lại rất lớn, vang đến tận xa vẫn có thể vọng lại.

Đến giờ cô vẫn còn nhớ sự cứng cỏi của Tư Cần, sự vất vả của cô ấy, cũng chính vì muốn cho bà nội cuộc sống tốt nhất, Tư Cần thường nói, có một ngày, cô sẽ mua cho bà nội Haagen-Dazs (đây là tên 1 hãng kem nổi tiếng của Mỹ), mua cho bà nội áo một chiếc áo lông, còn nữa, mua cho bà TV, để bà ở nhà có cái bầu bạn.

Bây giờ, Tư Cần, cậu đã làm được hết chưa?" Nước mắt của Dung Ân lạnh như băng lăn trên má, cô tin rằng Tư Cần nhất định đều làm được, cô ấy kiên cường như vậy, bướng bỉnh như vậy, nói không chừng, cô đang đứng ở một góc nào đấy, nói với Dung Ân, Dung Ân, chính bản thân cậu phải kiên cường.

Chỉ là những lời đó, bản thân Dung Ân không nghe thấy.

Nam Dạ Tước bước đến chỗ cách cô khoảng chục bước, liền dừng bước, ném thuốc xuống, giẫm lên.

"Việt --"

Anh biết, cô sẽ gọi cái tên đã khắc sâu trong lòng cô lên.

"Việt, anh sống có tốt không?" Hai mắt Dung Ân mờ nhạt, tóc xõa bên mặt bay lên, cô đứng thẳng trong gió, bóng người bị kéo thật dài, "Anh còn có thể nhìn thấy em không? Có lẽ là có đi...Chỉ là em không thể nhìn thấy anh, Việt, anh ở bên đó có lạnh không? Anh ở nơi xa như vậy muốn nhìn thấy em hạnh phúc, có phải em đã hạnh phúc rồi, anh có thể yên tâm ra đi?"

"Anh nói anh không muốn đi, phải đi cùng em, chỉ là em đã đổi ý rồi, em không cần anh ở lại với em, Việt...anh đi đi, ở đây đó rất tối rất lạnh, anh có chỗ của anh, anh mau mau trở vì đi, được không?" Đã rất lâu Dung Ân không không chút kiêng nể mà khóc ra như vậy, cô không nên giữ chặt tay Diêm Việt như vậy, anh hẳn là nên đến nơi có anh sáng của mình, "Việt, anh đi rồi, có phải là sẽ quên em? Quên...thì quên đi, anh nhớ kĩ, phải quên thật sạch, một chút cũng không được lưu lại..."

Nam Dạ Tước đứng tại chỗ một lúc, liền bước về phía trước.

Người phụ nữ này, ngay từ lúc bắt đầu anh đã biết, cô từ trước đến nay đều không yêu anh, cho dù anh có hái hết tất cả trăng sao trên trời xuống cho cô, cũng không giá trị bằng một tiếng cười của Diêm Việt, nhưng cho dù như vậy, có thể nói rõ không?"

Anh không thể buông tay, chính là không thể buông tay ra! Nếu có thể buông được, từ sớm anh đã một cước đá Dung Ân đi, nhưng nếu những việc đã không thể làm được, sẽ có nhiều suy nghĩ để giải thích rõ ràng.

Nam Dạ Tước cả đời này vô cùng vững vàng, anh không sợ trời không sợ đất, lại duy nhất thua một người phụ nữ.

Vì vậy, Dung Ân suýt nữa đã lấy đi mạng sống của anh, anh lại không thể hận nổi, đều nói rằng yêu sâu đậm như thế nào, hận cũng sâu như thế, nhưng những lời này không hề ứng nghiệm trên người anh, đã yêu đến tận xương tủy rồi, làm sao có thể nỡ hận?

Trên bầu trời, bỗng nhiên pháo hoa bắn ra bốn phía, biến bầu trời đang tăm tối trở nên sáng bừng, Dung Ân đưa mắt nhìn, cảm thấy cả thành phố Bạch Sa đều bị bao phủ dưới ánh sáng này, trong mờ hồ, cô dường như nhìn thấy khuôn mặt của Diêm Việt trong ánh sáng ấy. Thấy ánh mắt sáng ngời của anh đang nhìn thẳng vào Dung Ân, khóe miệng hiện lên ý cười sáng chói, cô có thể nghe thấy anh nói, Ân Ân, anh phải đi, anh đã thấy em hạnh phúc, sau này...đã có anh ta ở bên em, anh thật sự có thể đi rồi...

Sau đó, ánh sáng đó cùng với khuôn mặt mà cô vô cùng quen thuộc đều tan biến.

Dung Ân vươn tay, không biết muốn giữ lấy cái gì, miệng mấp máy, cuối cùng một chữ cũng không nói, ngón tay đang vươn về phía trước cũng chậm rãi thu lại,, không nắm được cái gì, thứ lưu lại ở đầu ngón tay, chỉ có gió lạnh mà thôi.

Người đang nhô ra ngoài lan can bị kéo về, vòng ôm phía sau thật ấm áp, hai người kề sát như hòa lại với nhau, giữa ngực và lưng không hề có một khe hở, Dung Ân cảm thấy yên tâm, cũng không quay đầu lại, mặc cho anh ôm lấy.

Ở trước mặt anh cô luôn nhớ về quá khứ, đối với Nam Dạ Tước mà nói, đó là sự tàn nhẫn và tổn thương sâu sắc đến thế nào, nhưng Dung Ân luôn bỏ qua cảm nhận của anh, cô chỉ có thể cảm nhận, anh sẽ không đau lòng, cho nên mỗi lần cô đều mặc sức trút ra tất cả lòng mình, chưa bao giờ chịu quay đầu lại nhìn, xem người đàn ông này đau đớn như thế nào.

Nam Dạ Tước ôm cô, để cô ở trong lòng mình, Dung Ân đứng ở trên đỉnh núi thật lâu, mãi đến khi cả người run rẩy, tay chân lạnh nhu đóng băng.

Hai người đều mặc rất ít, Nam Dạ Tước ôm chặt cô, thân hình cao lớn cùng rất lạnh, nhưng Dung Ân không mở miệng nói muốn về, anh cũng cứ duy trì động tác này trông coi cô.

Gió lạnh đến thấu xương quật lên mặt, giống như từng vết dao cứa, gió lạnh không ngừng thổi, mặc dù ôm chặt, vẫn không khỏi run rẩy.

"Chùng ta về đi." thật lâu sau, mới nghe thấy tiếng nói  yếu ớt của cô truyền đến.

Dung Ân xoay người lại, nước mắt trên mặt còn chưa lau khô, ướt át kề sát vào khóe mắt Nam Dạ Tước, bàn tay to lớn của anh vuốt ve trên mặt cô, từng chút một hôn lên nước mắt của cô.

Những ngày từ sau khi trở lại Ngự Cảnh Uyển thật yên bình, Dung Ân muốn đi làm, Nam Dạ Tước không tin tưởng để Dung Ân tiếp tục làm ở công ty nhỏ kia, liền bật đèn xanh, để cô trở lại Tước Thức. Sau khi Lí Hủy bàn giao xong công việc cũng trở lại Tước Thức, hai người đều ở bộ phận thiết kế.

Nam Dạ Tước thích ăn cơm do Dung Ân nấu, lúc tan tầm, thỉnh thoảng hai người sẽ cùng nhau đi siêu thị. Thật ra những việc như mua đồ ăn chỉ cần giao cho Vương Linh làm là được rồi, nhưng người đàn ông lại thích chính cái cảm giác này. Giống nhu bây giờ, Dung Ân đang đứng trước quầy hải sản, vẻ mặt chăm chú chọn lựa cá diếc, Nam Dạ Tước phụ giúp đẩy xe đồ ở phía sau, cô chỉ chỉ về phía người bán hàng, sau đó xoay người, cười nói: "Chúng ta mua một con cá đi, em làm cá diếc kho, được không?"

Nam Dạ Tước mỉm cười, vẻ mặt yêu mị khiến người bán hàng bên cạnh cũng đỏ mặt, thầm nghĩ ai đi theo người đàn ông cực phẩm kia, thật là có phúc a.

Trở về Ngự Cảnh Uyển thì đã muộn, Vương Linh đã sớm chuẩn bị xong bữa tối, Dung Ân cầm túi cá Diếc và rau sống đi vào trong bếp, làm đồ ăn thật nhanh, cho cá vào nồi, rồi đổ rượu Thiệu Hưng, động tác của cô thuần thục, người đàn ông tựa vào cửa phòng bếp không nói gì.

Rất nhiều người thích ngắm người phụ nữ của mình đang bận rộn trong bếp như vậy, Nam Dạ Tước cũng không ngoại lệ, hoặc là nên nói, anh chờ ngày hôm nay, chờ đến mức trái tim suýt chút nữa trở nên cô độc.

Người đàn ông đi vào, khi ngực dán lại, rõ ràng Dung Ân cứng đờ, "Anh ra ngoài chờ đi, chỗ này toàn là mùi dầu mỡ."

Cửa phòng bếp truyền tới tiếng động, thì ra Dạ Dạ vốn đang chơi ở bên ngoài cũng chạy vào, cơ thể béo mũm mĩm của nó dựa lên cửa, ngửi thấy mùi thơm, nước miếng gần như chảy ra.

"Gâu gâu —-"

Cái đuôi nhỏ kia vẫy vẫy, nó bổ nhào vào chân Dung Ân, chân trước với lên, lôi ông quần của Dung Ân, "Gâu gâu —-"

"Dạ Dạ, ra ngoài!" Nam Dạ Tước dùng chân khều vào bùng nó, hơi hơi dùng sức, Dạ Dạ liền ngã chổng vó về phía sau.

Dung Ân đổ xì dầu vào trong nồi, sau khi khói bốc lên, mùi thơm tỏa ra làm Dạ Dạ theo đó đứng dậy, tốc độ cực nhanh, Nam Dạ Tước thật nghi ngờ chó nhà anh đã trải qua huấn luyện đặc thù. Nó nhảy lên một chiếc tủ thấp, chấn trước tóm lấy cửa tủ, hai chân sau ơ dưới đất, thân hình béo mũm mĩm muỗn leo lên kia. Đông tác cực kỳ buồn cười, Dung Ân bắt chước Nam Dạ Tước, dùng chân gạt Dạ Dạ ra, "Dạ Dạ, ra ngoài nghịch đi."

"Gâu gâu —-" nhóc con kia rõ ràng tức giận, đừng nghĩ bình thường nó giả bộ làm một chú chó nhỏ ngoan ngoãn, thật ra cũng biết tức. Nó muốn ăn cá, vì sao không cho nó ăn, một miếng cũng đưuocj a, làm gì cứ đá vào bụng nó, không biết là càng đá thì bụng càng đói sao? Nó muốn giảm béo, nhưng đồ ăn ở đây ngon như vậy, mắt thấy chính cái bụng nhỏ của mình đi thôi cũng sắp dán xuống sàn. (đây có thể coi là tâm sự của Dạ Dạ ko :)))))))

 "Xong chưa?" Nam Dạ Tước kề sát vào cổ Dung Ân.

Cô cầm đũa gắp một miếng, đặt trước miệng thổi thôi, Nam Dạ Tước cho rằng cô muốn cho anh nếm thử chút mùi vị, môi mòng vừa há ra, liền thấy Dung Ân đem miếng cá màu sắc hương vị đều đủ nhét vào miệng mình.

Bởi vì vẫn còn nóng, Dung Ân liền trề môi, quay đầu lại nhìn, vừa định nói, đã bị người đàn ông giữ chặt đầu để hôn, đầu lưỡi anh chạm vào miếng cá, khuôn mặt tuấn tú rời ra, "Mùi vị cũng không khác lắm."

"Gâu gâu..."

Hai người không khỏi nhìn xuống mặt đất, chỉ thấy một đôi mắt đen bóng ra sức dò xét bọn họ, Dung Ân gắp cá ra đĩa, Nam Dạ Tước xoay người, mang theo Dạ Dạ ra khỏi bếp. Động tác, tự nhiên rất dịu dàng, Dạ Dạ rụt cổ, ở dưới tay anh không dám động đậy, chỉ đành giả bộ vô tội.

Trên bàn ăn, ba người cùng ngồi, bây giờ bọn họ đã thành thói quen để Vương Linh cùng ngồi ăn.

"Sắp tới Tết, Vương Linh, năm nay cô về sớm một chút đi."

Vương nhiên tất nhiên là vui mừng không thôi, "Cảm ơn ông chủ."

"Ân Ân," Nam Dạ Tước gắp tôm ở trước mặt vào bát Dung Ân, "Năm nay chúng ta vẫn về nhà mẹ em đón năm mới đi, chờ công ty nghỉ lễ, chúng ta liền chuẩn bị.

"Được." Cô vùi đầu vào ăn cơm, một năm trôi qua thật nhanh, quay đầu nhìn lại, sớm đã cảnh còn người mất.

Vài ngày sau, Tước Thức nghỉ lễ, Vương Linh cũng về nhà ăn tết, Ngự Cảnh Uyển trống trải, chỉ có hai người một chó.

Trong trung tâm mua sắm người như trước di chuyển không ngừng, nơi nơi đều treo cờ Trung Quốc đỏ thẫm, Nam Dạ Tước kéo tay Dung Ân, sau khi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô liền nhét vào trong túi mình, cô chỉ có thể kề sát vào anh, nếu không sợ là sẽ bị đẩy đi mất.

Dung Ân theo Nam Dạ Tước bước vào cửa hàng trang sức nổi tiếng nhất Bạch Sa, đèn trên trần nhà chiếu xuống chói mắt vô cùng, người đàn ông đứng trước quầy hàng, khuôn mặt kia, con người kia đứng đó, tuyệt đối là thu hút mắt người ta nhất trong cửa hàng.

"Tiên sinh thật có mắt nhìn, những thứ này đều là kiểu dáng mới."

Nam Dạ Tước rút tay ra, ôm Dung Ân sát vào bên mình.

"Trang sức của em quá nhiều rồi, xếp ở đó cũng chẳng đeo, lãng phí."

"Không đeo thì để đó, trang sức là phải thường xuyên mua, để đó ngắm cũng được." người đàn ông nói xong liên chỉ vào một đôi hoa tai trong tủ, "Lấy cái này ra cho tôi xem một chút."

Một người đàn ông thật tuyệt a. Người bán hàng chỉ thiếu hai mắt không sáng như sao, cô lấy đôi hoa tai mà Nam Dạ Tước chỉ vào đặt lên quầy, "Đây là sản phẩm do nhà thiết kế nổi tiếng Selina ba năm mới thiết kế xong, cả thành phố Bạch Sa chỉ có một đôi, tên là Onely."

Từ trước đến nay Nam Dạ Tước mua đồ đều không quan tâm đến cái hư danh, cái anh quan tâm chính là đẹp, có thể xứng với Dung Ân.

Ngón tay thon dài vén tóc ở bên má Dung Ân lên, anh mua cho cô quá nhiều trang sức, nhưng mà, chưa từng mua hoa tai.

Viên kim cương hình cỏ ba lá ở trên vành tai tinh tế của cô, không lớn không bé, phù hợp đến hoàn mỹ, ánh mắt người đàn ông nhanh chóng chìm chằm chằm vào vành tai mềm mại mà trắng nõn của Dung Ân, yết hầu hơi cuộn, nửa người dưới sôi trào, ánh mắt cũng mơ màng.

"Làm sao vậy?" Dung Ân nhìn thấy sự thay đổi trong mắt anh, hai tay vuốt lên tai, "Đẹp không?"

"Đẹp." người đàn ông kéo tay cô xuống, đẩy cô đến trước quầy hàng, người kề sát vào phía sau Dung Ân, "Nhìn xem, còn thích gì không."

"Không cần..."

"Tôi muốn mua cho em."

Dung Yêu đi một đôi boots cao bước vào, cô ta yên lặng tiến về phía hai người, đưa tay đặt chiếc túi LV lên tủ quầy, "Tước, lần trước anh đồng ý mua đồ cho em, đến giờ vẫn chưa thực hiện đâu."

Nam Dạ Tước ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua khuôn mặt nghiêng nghiêng của Dung Ân dừng lại trên mặt cô gái kia, bây giờ anh mới nhìn thấy cô ta, "Vậy em chọn đi, thích cái nào, liền bảo họ gói lại."

Dung Yêu mỉm cười, cô ta luôn trang điểm rất tinh tế, đến ngay cả đường kẻ mắt đơn giản nhất cũng vô cùng hoàn hảo, nhìn không ra chút lỗi, cô ta tận lực nhìn hết những thứ trong tủ kính, sau đó, liền không chút kiêng nể dừng lại trên mặt Dung Ân, "Em muốn đôi hoa tai mà cô ta đang đeo."

"Tiểu thư, cô thử nhìn những thứ khác đi, chúng tôi chỉ có một đôi này."

"Tôi chỉ thích nó."

Nam Dạ Tước nâng tay lên, vén những sợi tóc ở bên tai Dung Ân, đôi hoa tai đang đeo, có gió lờ mờ thổi qua, có một vẻ đẹp như ẩn như hiện, "Biết thứ gì là duy nhất không? Đã là đồ của người khác thì đừng nghĩ tới, chọn cái khác đi, anh đí hóa đơn,"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro