Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 130. Chuyện về đứa bé, là lừa anh.

Edit: Hạ Phong

Tay chân Dung Ân giãy dụa, bất đắc dĩ bị đè rất nặng, cô lại cho rằng đang nằm mơ, vừa mở miệng, liền cảm thấy một mùi nước hoa xộc vào mũi, miệng bị chặn lại, tiếng thở dốc của người đàn ông, cô hơi rõ được cảm giác đau đớn lan ra từ đầu lưỡi.

Trong đầu Dung Ân oanh một tiếng giống như nổ tung, cô vội vàng mở mắt, quần ngủ sớm đã bị kéo xuống, cô bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, Nam Dạ Tước kéo áo ngủ trên người cô lên đến tận cổ Dung Ân, rồi mới từ hai cánh tay kéo ra. Kéo đến chỗ khuỷu tay đang gập, anh bỗng nhiên dừng lại, hai tay cô bị trói buộc ở phía trên, cảm giác giống như cố tình bị trói chặt.

Nam Dạ Tước đã rất lâu không đụng đến cô, lần trước cũng chỉ là thừa lúc Dung Ân hôn mê, dục vọng từ sớm đã chất chứa trong lòng anh hiện giờ càng tăng lên, toàn thân đều căng cứng đến khó chịu. Nếu không phải vừa rồi Dung Ân nói một câu xin lỗi, cảm giác này trước sau anh còn đang kìm nén, bạc môi nóng bỏng chỉ chạm đến những nơi mẫn cảm của Dung Ân, anh biết sự lạnh nhạt cô đối với phương diện này (cái đó :v nói thẳng ra ngại chết ~~), người đàn ông định giải phóng xong cơ thể của mình rồi nói sau.

Anh cúi người cắn vào ngực Dung Ân, chăn đã tuột xuống đến eo, Dung Ân cảm thấy rất lạnh, hơn nữa người đàn ông phía trên này đang làm khó cô, lần này anh cắn khá mạnh, cô đau đên mức gập chân lên, chính hành động này khiến Nam Dạ Tước thuận lợi để cơ thể to lớn của mình xâm nhập vào giữa hai chân cô.

Ở trước ngực cô anh mút thật mạnh, phát ra âm thanh vô cùng mở ám, Dung Ân không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ cảm thấy cả người mình đang nóng lên, người đàn ông từ đường cong trước ngực trở lên hôn môi cô, từng chút, dọc theo từng động mạch trở lại khuôn mặt cô, đầu lưỡi anh thăm dò, trêu chọc từng tế bào thần kinh của cô. Hai bàn tay Nam Dạ Tước giữ mặt Dung Ân, anh luôn thích như vậy, khi hôn, không để cô có thể tránh đi.

Người đàn ông khẽ cắn vào cằm Dung Ân, hàm răng hơi dùng sức, cô cảm thấy hơi đau.

"A...nhẹ một chút..."

Nam Dạ Tước như không nghe thấy, hai bàn tay trở lại trước ngực Dung Ân, dùng lực rất lớn khiến mềm mại trước ngực cô ở trong tay anh bị xoa nắn thành đủ loại hình dạng, người đàn ông quay lại môi cô, từng chút nhẹ nhàng hôn lên môi Dung Ân, anh không hôn sâu, chỉ là tay cũng phối hợp di chuyển.

Rõ ràng anh có thể cảm thấy Dung Ân không bài xích mình giống trước kia, tuy sẽ không chủ động, nhưng ít nhất cũng hoàn thành xong phần dạo đầu.

Khi anh đi vào, hai tay không khỏi giữ chặt chân Dung Ân, anh dùng lực mở nó ra, đem chính mình vào sâu hết mức có thể, Dung Ân cắn môi, cảm thấy người giống như bị xé rách, bên trong bị lấp đầy, gắn kết như vậy, luôn luôn phù hợp đến hoàn mỹ.

Nam Dạ Tước không khỏi gầm nhẹ, hai tay giữ chân Dung Ân trước ngực, bên trong chặt chẽ đến mức khiến anh thiếu chút nữa không khống chế được, trên đời này, cũng chỉ có người phụ nữ này mới có thể lầm anh điên cuồng như vậy.

Trong không khí tràn ngập mùi vị tình dục ấm áp, triền miên ái muội, Nam Dạ Tước đem hai chân Dung Ân đặt trên thắt lưng mình, anh thích kiểu tư thế này, lại nhanh chóng tiến sâu vào, cô lại nắm chặt ga giường bên dưới, cắn môi, xấu hổ khi nghe thấy chính âm thanh rên rỉ của mình từng chút phát ra.

Nam Dạ Tước cấm dục đã lâu, tất nhiên là bùng phát mạnh mẽ vô cùng.

Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân đều rụng rời, tới sau nửa đêm, cô cảm thấy ở bụng truyền đến đau đớn, chỉ là người đàn ông không có ý định dừng lại, "Nhẹ một chút, đau quá..."

Cô nhỏ nhẹ cầu xin nghe đến tai Nam Dạ Tước, lại càng như tiếng đáp lại vô cùng kiều mị, anh chuyển động rất nhanh, liên tục vài lần va chạm, ngay lúc sắp phóng thích, lại rút ra, Dung Ân chỉ cảm thấy trên bụng mình ấm áp, người đàn ông cúi người xuống, nằm bên cạnh cô.

Hương vị tình dục rất nồng đậm, trên người ẩm ướt, Dung Ân cảm nhận được động tác của người đàn ông, cô nhớ rõ, anh sẽ phóng thích trong cơ thể cô, bất luận rằng cô có nguyện ý hay không, anh nói, muốn để Dung Ân mang thai đứa con của mình.

Tiếng thở dốc của Nam Dạ Tước càng dồn dập, Dung Ân chỉ cảm thấy bụng dưới đau dớn, giống như cảm giác sắp đến kỳ, cô không khỏi gập hai chân lên, người đàn ông từ đầu đến cuối không nói với cô câu nào, Dung Ân vốn muốn nói chuyện đứa bé với anh, nhưng thấy thái độ của anh lạnh nhạt như vậy, cũng không mở miệng, thầm nghĩ rằng về sau có cơ hội sẽ nói sau. Sau khi Nam Dạ Tước đi vào phòng tắm tắm rửa xong, liền nhanh chóng ngủ say, buổi sáng khi tỉnh dậy, chỉ thấy Dung Ân nằm đưa lưng về phía anh, hai bả vai run rẩy, dường như có gì đó không đúng.

Anh đứng dậy, mặc quần áo sau đó trở lại bên giường, hai tay Dung Ân đề xuống bụng, sắc mặt phảng phất lộ ra khó chịu.

"Em làm sao thế?" Người đàn ông cuối cùng cũng không thể tỏ ra không quan tâm.

Dung Ân lờ mờ mở hai mắt, cũng không cảm thấy đau lắm, nhưng mà cả người không thoải mái, dưới bụng chỗ nào cũng cảm thấy đau quặn rõ ràng, cô lắc đầu, "Em không sao."

Nam Dạ Tước thấy cô chỉ ôm bụng, liền xốc chăn ở trên người cô ra, ánh mắt dừng lại trên hai đùi trắng nõn của Dung Ân, con ngươi đột nhiên u ám, "Sao lại có máu?"

Dung Ân nghe thấy thế, giật nảy mình, cô theo tầm mắt Nam Dạ Tước nhìn xuống, thấy vết máu loang lổ, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn thấy ghê người, hơn nữa, chu kì của cô đã qua, "Em.. em cũng không biết."

Nam Dạ Tước xoay người, lấy trong tù quần áo một bộ đồ của Dung Ân, "Mặc vào, tôi đưa em đến viện."

Dung Ân ngồi dậy, liền cảm thấy bùng dưới rõ ràng truyền đến cảm giác đau đớn, cô không nghĩ gì, liền đi theo sau Nam Dạ Tước.

Bệnh viện họ đến, rất gần Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân không ngừng cảm thấy bất an mà ngồi trước mặt bác sĩ, bác sĩ nâng mắt kính lên, "Kinh nguyệt lần trước là vào lúc nào?"

Dung Ân suy nghĩ một chút, trả lời.

"Đi làm siêu âm B đi, tới tầng hai nộp tiền, phòng siêu âm B trên tầng năm."

Lần này không phiền toái như lần trước, Nam Dạ Tước trên đường đi đã sắp xếp ổn, cho nên Dung Ân rất nhanh đã cầm phiếu xét nghiệm trở lại.

Vẻ mặt người đàn ông chăm chú, anh nhớ tới lần trước, đêm đó, nói không chừng là Dung Ân đã có thai, mà lần này ra máu...

Lông mày Nam Dạ Tước không khỏi nhíu lại, thấy thuốc nhìn thấy, ánh mắt từ trên mặt người đàn ông đảo qua, dừng lại ở bụng Dung Ân, "Không có gì đáng lo, chỉ là vòng tránh thai bị tụt, đợi lát nữa sẽ cho nó quay trở lại làm nhiệm vụ của mình."

"Vòng tránh thai nào?" Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, ngấm ngầm trong sự bằng lặng ấy có gợn sóng.

Trước đây Dung Ân đã muốn tháo nó ra, nhưng luôn trì hoãn không đi bệnh viện, hai tay cô đặt trên bụng, cúi đầu xuống.

"Cái này..." bác sĩ nâng mắt kính lên, "Vòng tránh thai này ít nhất cũng đã đặt được một năm rồi, cái này trong lúc đó bị rơi ra là chuyện bình thường, không có việc gì, thật sự không sao, đừng lo lắng..."

Ông ta nghĩ rằng Nam Dạ Tước lo lắng, liền vội vàng an ủi, hận không thể vỗ ngực cam đoan.

Một năm.

Trong đôi mắt cuồng loạn của người đàn ông, âm thầm gợn sóng, anh bắt đầu hiện ra nụ cười lạnh, nếu là một năm, lúc trước, sao lại có đứa bé kia? Ở bến tàu, cô như người tâm thần mà hét lên rằng muốn để anh chết không nhắm được mắt, chẳng lẽ, đến cả đứa bé cũng là cô bịa đặt sao?

"Cái kia...hai vị dự tính có con sao? Là muốn gỡ ra hay tiếp tục mang?" Bác sĩ lại nói vào.

"Em thích mang phải không?" Khóe miệng Nam Dạ Tước nhếch lên, nhưng lại u ám vô cùng, "Vậy để cô ấy mang đi, Dung Ân, em không muốn có con với tôi, tôi nói cho em biết, tôi cũng không lần nữa để cho em mang thai con của tôi!"

Hành động của anh tối hôm qua, cũng đã cho cô biết quyết định này của anh.

Nam Dạ Tước đứng dậy, giữ một cánh tay của Dung Ân kéo cô đi ra ngoài.

"Nam Dạ Tước, anh muốn làm cái gì?" Dung Ân giãy dụa, lại bị người đàn ông kéo tay đi về phái trước, cơ thể cô gầy gò, sao có thế chống lại sức của anh, "Anh buông ra!"

Cánh tay Nam Dạ Tước giữ lấy eo Dung Ân, kéo cô từ dưới mặt đất trơn bóng đi về phía trước, cô biết anh đang tức giận, "Lúc đấy anh muốn em mang đứa con của anh, lúc đó lòng em tràn đầy suy nghĩ báo thù, em liền tự mình đến bệnh viện đặt vòng tránh thái..."

"Đứa bé kia thì sao?"

Người đàn ông dĩ nhiên dừng bước chân lại, quay đầu, đôi mắt đỏ bừng, cơ thể Dung Ân bị anh giữ chặt trong tay, không thể động đậy, "Em...là em lừa anh."

"Cô cậu làm cái gì đấy? Nơi này là bệnh viện, cãi nhau còn ra thể thống gì nữa?" Một phòng bệnh khác mở cửa ra, bác sĩ bên trong đi ra nói.

Dung Ân cảm thấy cơ thể bị đẩy về phía trước, đúng lúc va phải vị bác sĩ vừa đi ra kia, Nam Dạ Tước bộ dạng hung dữ cũng không ai dám đụng vào, "Đi vào, tháo hết vòng tránh thai của cô ấy ra."

Bác sĩ đỡ Dung Ân suýt chút nữa ngã xuống dậy, cô kinh ngạc đứng ở cửa, trong mắt có cảm xúc phức tạp khó nói. Dung Ân nến xuống buồn bực trong lòng, đẩy cửa đi vào.

Bác sĩ còn đứng ở cửa, Nam Dạ Tước phiền muộn ngồi xuống ghế ở ngoài cửa phòng, hai tay vò mái tóc màu nho, người đàn ông suy nghĩ, vẫn là ngẩng đầu lên, "Khoan đã."

Bác sĩ vốn đã xoay người đi lại quay lại.

"Bỏ thứ đó ra."

Nữ bác sĩ đi vào, cửa phía sau nhanh chóng bị đóng lại, Nam Dạ Tước đứng dậy chống hai tay lên lưng ghế dựa, anh gác một chân lên, vẻ mặt toan tính lúc trước, cũng trở nên ảm đạm hơn.

Dung Ân đã nằm trên bàn giải phẫu, bác sĩ cẩn thận xem xét chỗ vòng tránh thai bị trật ra, "Đừng lo lắng, kiểu tình huống này cũng sẽ có lúc xảy ra, chắc là dùng lực quá mạnh khiến nó lệch đi," bác sĩ đeo găng tay vào, cúi xuống trước mặt Dung Ân, "Cô dường như là chưa từng sinh em bé, như thế nào lại nghĩ tới đặt nó, vẫn cảm thấy chưa đến lúc?" Bác sĩ nói chuyện với cô, hi vọng có thể giúp cô giảm bớt căng thẳng.

Dung Ân không biết trả lời thế nào, "Trước đây, chỉ là không nghĩ tới muốn có con."

"Thật ra, chọn đặt vòng tránh thai phần lớn là người đã từng sinh con, tôi thật chưa từng thấy ai như cô," bác sĩ đẩy hai chân Dung Ân ra một chút, "Bên ngoài là chồng cô à? Anh ta bảo tôi tháo vòng tránh thai của cô xuống, cho nên, tôi vẫn phải hỏi ý kiến của cô."

Hai tay Dung Ân khẩn trương nắm lại, nghe thấy câu hỏi của bác sĩ, cô sợ run, bụng dưới càng cảm thấy đau đớn, "Phiền bác sĩ...giúp tôi lấy nó ra."

Nam Dạ Tước đợi ở bên ngoài thật lâu, mãi đến khi nhận được một cuộc điện thoại.

Khi anh đứng dậy không quên gọi điện dặn Vương Linh, bảo cô nhanh đi xe tới bệnh viện, sau khi chắc chắn Dung Ân sẽ không ra ngay, lúc này anh mới vội vàng rời khỏi bệnh viện.

Lấy vòng tránh thai ra cũng có thể coi là một cuộc tiểu phẫu, lúc Dung Ân chưa ra đến nơi, tay phải ôm bụng, khi mở cửa ra, không nhìn thấy bóng dáng Nam Dạ Tước, cô mệt mỏi dựa vào tường nhà trắng toát, Nam Dạ Tước nhất định là bực mình quá, một mình đi về trước.

"Ơ, chồng cô đâu rồi, vừa rồi vẫn ở đây."

Dung Ân không dựa vào tường nữa, khoát khoát tay, "Tôi ở đây chờ anh ấy một lát, bác sĩ, cám ơn cô."

"Những biện pháp phòng ngừa tôi nói cô đừng có quên đấy, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, biết chưa?"

"Vâng." Dung Ân biết Nam Dạ Tước sẽ không quay lại, nửa người trên hơi khom xuống, hi vọng như thế có thể làm giảm đi chút đau đớn, mãi đến sau khi bác sĩ đi xa, cô mới dọc theo hành lang bệnh viện đi ra ngoài. Đường lớn tấp nập, Dung Ân vốn định gọi xe về, nhưng sờ vào túi mới phát hiện ra lúc đi cũng không mang theo tiền hay di động.

Cô đứng ở lề đường vài phút, cuối cùng vẫn là chân hướng phía Ngự Cảnh Uyển mà bước đi, dù sao cách đó cũng không phải xa xôi gì, kiên trì một chút là được.

Vương Linh vô cùng lo lắng vội vàng tới, lúc ngồi trên xe cũng không chú ý đến hai bên đường, chỉ nghĩ tới Dung Ân đang chờ ở bệnh viện, đến tới nơi mà Nam Dạ Tước dặn dò, lại trống không.

Dung Ân đi một lát lại nghỉ ngơi một lát, quãng đường vốn chỉ hai mươi phút mà cô đi gần một tiếng cũng chưa xong. Vương Linh tìm quanh trong bệnh viện, lại nhớ tới tìm vị bác sĩ ở phòng bệnh kia, lúc này mới chắc chắn Dung Ân đã rời khỏi bệnh viện.

Khi trở lại Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân tựa người vào cửa, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, tạo một cảm giác hoa mày chóng mặt.

Cô đi lên rất chậm, mỗi bước đi đều cảm thấy chỗ kia bị kéo ra, Nam Dạ Tước là bởi nhận được điện thoại của A Nguyên nên mới gấp gáp trở về, hai người ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu, khi ra ngoài, vẻ mặt đều chăm chú, nặng nề tựa như bầu trời âm u sắp sập xuống.

"Sau này, cậu quan tâm mọi việc nhiều hơn một chút, tôi muốn nghỉ ngơi." Nam Dạ Tước từ cầu thang đi xuống.

"Lão đại, Lí Hàng là người của cảnh sát, nhưng rất kì lạ, từ sau khi anh gặp chuyện không may, hắn vốn có thể thăng chức, nhưng lại lập tức từ chức, khi tôi tìm được nhà hắn, hắn cũng không giật mình, giống như đã biết tôi sẽ tới tìm hắn, hắn cũng biết anh đã trở lại, hắn vẫn ở ngoại ô, không hề chuyển nhà..."

Nam Dạ Tước chạm tới tấm thảm, tiếp tục bước đi, Lí Hàng, hằn và A Nguyên giống nhau, đã từng, không chỉ là cấp dưới, mà còn là cánh tay đắc lực của anh.

Hai tay người đàn ông đút vào túi, khuôn mặt tuấn tú mà vô cùng tinh tế khẽ nghiêng, "Lúc nào đó, hẹn cậu ta gặp tôi một lần."

"Vâng, lão đại."

"Cậu về trước đi."

Nam Dạ Tước đi tới phòng khách, nghĩ đến Dung Ân vẫn chưa trở về, thân ảnh cao lớn của anh đi đi lại lại trong phòng khách, cuối cùng vẫn là cầm lấy áo khoác, hướng ra cửa. Mở cửa ra, liền nhìn thấy Dung Ân đứng bên ngoài, tay phải giơ lên, giống như đang định bấm chuông, tầm mắt Nam Dạ Tước đảo qua khuôn mặt cô, nhìn về phía sau, "Vương Linh đâu?"

Dung Ân không nói gì, chỉ lấy tay ôm bụng, trên quần áo ở nhà màu hồng nhạt, lộ ra vài vết máu rõ ràng. Sắc mặt cô trắng bệch, hai chân không ngừng run rẩy, khó khăn hô hấp, lướt qua, có thể thấy mồ hôi lạnh trên trán cô đang chảy xuống.

"Em về như thế nào?" Nam Dạ Tước bỗng trào lên sự bực bội, mặt mày lạnh nhạt, giọng nói lạnh lùng phát ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro