Chương 126.1. Sống không nhìn mặt nhau
Edit: Hạ Phong
# Hôm nay mải chơi quá :D mải đọc truyện tranh rồi lại xem hanakimi :"> thế nên mới edit được từng này T~T nhưng sáng mai mình sẽ cố edit nốt để post cho m.n ~ Omg, trong lúc type những dòng này thì nghe đc tin dữ :(((((( bố bảo bị đau mắt đỏ mai nghỉ làm Ọ__O đùa á :s máy tính ở phòng pama :< có vẻ khó khăn r ~~ nhỡ có H thì sao thì sao, nhỡ đúng lúc bố lại nhìn vào màn hình thì sao >"< từng này tuổi vẫn bị bố mẹ kiểm soát T^T
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Không --" Dung Ân kêu lên.
Nam Dạ Tước biết, cô sẽ không chịu nổi, giống như khi biết Diêm Việt chết vậy, "Đây là sự thật, Dung Ân!" Một tay người đàn ông di chuyển đến cổ cô, giữ chặt, "Tôi muốn để em tiếp tục sống, nhưng mà...em lại muốn làm tôi chết."
Nước mắt Dung Ân tràn ra như đê vỡ, chảy xuống mu bàn tay người đàn ông, anh cảm thấy có chút nóng hổi, bàn tay liền tăng thêm lực.
Hô hấp khó khăn khiến hàm răng đang cắn chặt của cô phải hé ra, cổ họng bị bóp chặt, Dung Ân chỉ cảm thấy khó chịu đến muốn nôn ra, cô thấy sự thù hận được trôn sâu trong mắt Nam Dạ Tước, "Lúc ấy, nếu Diêm Việt nói cho em, hắn giết tôi, liệu em có thay tôi báo thù, giết chết hắn không?"
Sẽ như vậy không?
"Nam Dạ Tước, là anh nói, anh nói chính tay anh rút hệ thống dinh dưỡng của anh ấy ra..."
"Đúng, là tôi tự chuốc lấy phiền phức, tôi xứng đáng vậy, được chưa?" Người phụ nữ này có gì tốt cơ chứ? Nam Dạ Tước buông bàn tay trên cổ cô ra, giữ lấy bả vai cô, dùng sức kéo cô từ giường dậy, anh đi tới trước tủ đứng, sau khi lấy hành lý của Dung Ân ra liền để trước mặt cô, tùy tiện lấy một bộ quần áo ném lên người cô: "Mặc."
Dung Ân ngơ ngác cầm lấy quần áo, không có phản ứng.
"Em muốn ở lại đây sao? Ở nơi này, cho dù tôi nhốt em đên khi chết vì già cũng chẳng có ai phát hiện ra, còn nữa, đừng có trước mặt tôi làm trò muốn tìm đến cái chết, nếu em vẫn ương ngạnh như lúc trước, tôi sẽ trói em vào, bịt miệng lại, để em giống như một kẻ vô dụng suốt đời nằm ở đây!" Người đàn ông tiến gần lại, hai tay chống lên mép giường: "Muốn thử một chút không?"
Môi Dung Ân run rẩy, trong mắt anh ta có một loại dứt khoát nói được là làm được, cô đứng dậy, ôm lấy quần áo.
"Đi đâu?" người đàn ông giữ lấy cổ tay cô, kéo cô quay lại giường.
"Tôi đi thay quần áo."
Một tay Nam Dạ Tước kéo lấy đai lưng bằng lụa trên eo Dung Ân, khẽ kéo, áo ngủ liển mở ra, "Ở đây chỉ có tôi và em, thân thể em tôi đã sờ mó đến phát ngán rồi, còn giả bộ gì nữa?"
Anh bỗng nhiên ngả ngớn, sự sâu sắc trong đó giống như một con dao bén nhọn kín đáo làm Dung Ân khuất nhục. Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô từng chút mặc bộ quần áo vào. Nam Dạ Tước cũng không lựa chọn ở lại đây lâu, đêm đó liền đưa Dung Ân trở lại thành phố Bạch Sa.
Xe dừng ở cửa Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân không ngờ nơi này còn có thể lấy lại, Nam Dạ Tước dừng xe xong, ý bảo cô đi xuống.
Hai tay Dung Ân nắm lấy dây an toàn, nhưng không lập tức xuống xe, "Nam Dạ Tước, chúng ta đến ngày hôm nay, càng không có khả năng, anh buông tha cho tôi đi được không, từ nay về sau, anh hãy coi như không quên tôi, tôi cũng..."
"Bang --"
Đôi mắt sáng trong của Dung Ân không tự chủ được mà sợ hãi, người đàn ông nện vào cửa kính xong liền thu tay lại, "Hi vọng đến cùng của em, nhưng mà, tôi sẽ cố tình không để em toại nguyen, xuống xe!"
Dung Ân vẫn không động đậy, sau khi người đàn ông xuống xe liền vòng sang bên kia kéo cô xuống, lòng bàn chân cô bị thương, đi rất chậm, động tác của Nam Dạ Tước lại điên cuồng, gần như là một mạch kéo Dung Ân lên phòng.
"Ông chủ."
Nhìn thấy Vương Linh, Dung Ân ngẩn ra, hốc mắt theo đó mà đỏ ửng.
"Dung tiểu thư?" Vương Linh muốn tiến đến, vẻ mặt trở nên vui mừng không thôi khi nhìn thấy Dung Ân.
"Ở đây không có việc của cô." Cánh tay Nam Dạ Tước giữ chặt eo Dung Ân, mạnh mẽ kéo cô lên tầng hai. Vẫn là căn phòng kia, Dung Ân lảo đảo, bởi vì không theo kịp bước chân của Nam Dạ Tước, một chiếc giày rớt lại ở cầu thang.
"Lí Hủy bọn họ sẽ lo lắng, nói không chừng đã báo cảnh sát, Nam Dạ Tước, anh cho tôi gọi một cuộc điện thoại được không?"
"A --" mặt Dung Ân đập phải chiếc đệm mệm mại trên giường lớn, nhổm dậy, người đàn ông đã ra khỏi phòng, cửa phòng cũng bị khóa trái lại.
Dung Ân vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, vẫn chưa thay, Nam Dạ Tước đi tới kéo tay cô đi xuống tầng.
"Chúng ta đi đâu?"
Người đàn ông thái độ lạnh nhạt, không nói đến lời thứ hai liền đẩy cô vào trong xe, mãi đến khi đi tới dưới khu nhà, Dung Ân mới ý thức được là anh đưa cô về nhà.
Cô đi ở phía trước, đang định lên cầu thang thì bị người đàn ông phía sau giữ lấy tay. Nam Dạ Tước lướt qua người cô đi trước, Dung Ân bỗng nhiên thấy sợ hãi, một bàn tay nắm lấy lan can.
Cảm giác được sự bài xích của cô, Nam Dạ Tước quay đầu lại, đôi mắt đen như mực nheo lại, "Tại sao không bước?"
"Anh muốn làm gì?" mặt Dung Ân cảnh giác, hành vi của anh quá mức khác thường, những việc như tối hôm qua nhốt cô lại mới là những việc Nam Dạ Tước sẽ làm.
"Không phải em sợ mẹ em lo lắng sao?" Nam Dạ Tước nắm chặt cổ tay cô, chân sải bước lên tầng, cánh tay Dung Ân bị kéo thẳng, "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Mắc nợ anh là tôi, anh không cần làm tổn thương mẹ tôi, Nam Dạ Tước, nếu không tôi sẽ..."
Trong đôi mắt người đàn ông không còn chút kiên nhẫn nào, anh vặn cổ tay xuống, tăng thêm lực, tay Dung Ân đau đến mức như bị trật khớp, khuỷu tay như sắp rời ra.
Anh tiếp tục đi lên, cô chịu đựng đau, không thể không đi theo.
Mới đến chỗ rẽ, cửa nhà hàng xóm liền mở ra, bác gái hôm trước mà Lí Hủy lần trước suýt chút nữa cãi nhau cùng nhìn thấy Dung Ân thì thần sắc không khỏi ngẩn ra, ánh mắt cũng từ bàn tay đang nắm chặt của hai người dừng lại trên mặt Nam Dạ Tước, "Ô, Ân Ân, đã về à."
Dung Ân gật đầu tỏ ý chào.
"Đây là bạn trai cháu sao?" tầm mắt bác gái kia không khỏi ở trên mặt Nam Dạ Tước nhìn đi nhìn lại, thế nào cũng không thể tìm thấy khuyết điểm, mặt bà ta hậm hực: "Thì ra đã bàn bạc xong rồi, thảo nàoa giới thiếu đối tượng cho cháu cháu cũng không cần."
Người lớn tuổi rồi đều như vậy, như may thu thanh đang phát chẳng thể quản được, Nam Dah Tước kéo Dung Ân tiếp tục đi về phía trước, bác gái kia đứng sau nhìn một lúc, trước sau không phục, cũng theo lên tầng.
Cửa nhà đang mở, còn chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng bác Lưu bọn họ.
"Mẹ Dung, đừng lo lắng, Ân Ân đã lớn vậy rồi, sẽ không có chuyện gì..."
"Đúng vậy, cô à, cô cứ yên tâm, cháu lại tìm xem." Ánh mắt Lí Hủy đỏ bừng, cả đêm không ngủ, hơn nữa lại khóc ghê như vậy, ngay cả giọng cũng khản.
Dung Ân không cần nghĩ cũng biết trong nhà hỗn loạn thế nào. Nam Dạ Tước đứng ở cửa, âu phục màu bạc làm che giấu đi bản chất ác ma của anh, anh kéo Dung Ân đi vào, cũng không mở cửa rộng ra, "Bác gái, thật xin lỗi, hôm qua Ân Ân là ở cùng cháu."
Lời nói của người đàn ông không nặng không nhẹ, nhưng lại rất có lực, trong phòng khách nhỏ hẹp, lo lắng vừa rồi còn đang bao phủ bị đuổi sạch, bác Lưu đứng ở cửa quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt có thể làm người ta hoa mắt chóng mặt của Nam Dạ Tước, mặt bác gái liền hiện lên vẻ giật mình, "Ai da, đây không phải tiểu Nam sao? Mẹ Dung bà nhìn xem, con rể nhà bà đã quay về rồi."
Mẹ Dung ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy hai người kéo tay nhau đi vào, bà không khỏi giật mình, sau khi đứng dậy cũng không biết nói gì.
"Tổng giám đốc?" Lí Hủy là người đầu tiên tỏ ra vui vẻ, "Thì ra anh không chết, thật tốt quá..."
Khóe miệng Nam Dạ Tước ngậm cười, vòng cung kia khiến người ta không biết lúc này anh đang thật tình hay giả bộ. Dung Ân nhìn những khuôn mặt vui vẻ xung quanh, là người trong cuộc, cô lại một chút cũng không cười nổi. Người đàn ông cầm tay cô, tiến lên, cô vẫn như trước không có phản ứng.
Ngón tay Nam Dạ Tước đặt trên mu bàn tay cô khẽ vuốt ve, đầu ngón tay thầm bấm vào một chút.
Dung Ân hoàn hồn, khóe miệng vẽ ra một đường, cũng rất cứng ngắc.
"Tiểu Nam, sao bây giờ cháu mới trở về a, đã một năm không thấy cháu, lúc trước khi biết cháu..." Bác gái Lưu từ trước đến nay đều lớn giọng, nhưng khi nói đên "chết" vẫn có chút kiêng kị, "Mẹ Dung đau buồn đã lâu, khóc đến mức phải nhập viện."
Nam Dạ Tước đi đến trước mặt mẹ Dung, lòng anh đang lanh như băng, khi nhìn thấy bà vẫn là không khỏi ấm áp lên, "Bác gái, thật xin lỗi, đã khiến bác phải khổ tâm."
Mẹ Dung nhìn về phía bàn tay bọn họ đang nắm chặt, sắc mặt cuối cùng cũng tỏ ra vui mừng, bà há miệng thở dốc, nước mắt chảy xuống, "Thằng bé này, không có chuyện gì là tốt rồi, vui vẻ mà sống là tốt nhất rồi."
Người đàn ông không nói gì, mấy bác gái xúm lại với nhau, đều nói mẹ Dung tốt phúc, nhưng không ai ngờ rằng, người lúc trước muốn đẩy Nam Dạ Tước xuống địa ngục, chính là người phụ nữ mà bây giờ anh đang nắm chặt.
"Tiểu Nam à, cháu cũng thật là, sao bây giờ mới về a, nếu không phải Ân Ân nhất quyết chờ đợi cháu, nói không chừng bây giờ đã kết hôn..." Trong mắt bọn họ, hai người xứng đôi như vậy, tình cảm cũng nhất định vững chắc như vàng, đến cả Lí Hủy ở bên cạnh cùng mẹ Dung cũng đều cho rằng như vậy.
Bàn tay Dung Ân gắt gao bị nắm chặt, khe hở giữa năm ngón tay bị ép đến rất đau, người đàn ông này hiện giờ nắm trong tay tất cả, khoác vỏ bọc lên, muốn làm gì thì làm.
"Lúc trước cháu chỉ là xảy ra chút chuyện, nhưng cũng không khoa trương như trên bản tin nói, cháu chì là một người bình thường, một năm nay, cháu đều ở nước ngoài, dưỡng thương, đồng thời thuận tiện giải quyết công việc, bây giờ trở về chính là muốn bắt đầu lại ở thành phố Bạch Sa."
"Đúng vậy, tin tức bây giờ a, cũng không thể tin được, thổi phồng lên như phim truyền hình," bác gái bên cạnh phụ họa, Dung Ân đứng sát bên người anh, miệng ngậm chặt, cũng không nói lời nào, "Cái gì mà xã hội đen chứ, thật là, lừa gạt bách tính chúng ta."
Tâm trạng Nam Dạ Tước vui vẻ, khóe môi trước sau hơi hơi nhếch lên, Dung Ân không biết những người hàng xóm này khi nhìn thấy anh cầm súng, vẻ mặt sẽ như thế nào.
Bên ngoài, bác gái kia đứng ở cửa cũng thò đầu vào nhìn, mắt Lí Hủy sắc bến lướt qua những người trong phòng đi tới, "Bà đã nhìn rõ ràng chưa? Là Ân Ân nhà chúng tôi không xứng với cháu bà, hay là cháu nhà bà không xứng với Ân Ân nhà chúng tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro