Chương 125.2. Không trốn thoát được bàn tay của ác ma
Edit: Hạ Phong
Hơi hơi hót ^^~
À, mình thấy m.n cứ ngóng chờ truyện cũng chán :3 1 phút quảng cáo :p thấy có mấy truyện cũng hay lắm nếu các bạn chưa đọc thì đọc thử nhé ^^ hoàn rồi. "Nương tử, xin nhẹ một chút" "Quý tính công chúa" còn một truyện nữa của Thánh Yêu thì chưa hoàn là "Chìm trong cuộc yêu" nếu ai chưa đọc có thế đọc nhé ;)
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau đó, Dung Ân chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân xoay người rời đi, cô tựa vào ván cửa, thân mình dần dần trượt xuống, mãi đến khi bọn họ đi xuống tầng, cô vẫn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc của Lí Hủy.
Cuộc sống chính là như vậy, nó luôn cho người ta nhìn thấy hy vọng, ngay tại khi người ta muôn nắm lấy nó, lại bị tàn nhẫn phá tan.
Bọn họ nhất định là đi rồi, sự yên tĩnh bình thường lại đè xuống.
Khi xung quanh đang rất yên tĩnh, Dung Ân cảm thấy dạ dày từng chút đau quặn, giống như chỉ một chút tiếng động cũng làm cho người ta trở nên nhạy bén.
Cô rúc vào phía sau cửa, ngồi thật lâu, hai chân gập lại trước người.
Cả cơ thể bởi vì duy trì quá lâu một động tác mà trở nên cứng ngắc, Dung Ân không biết đã ngồi bao lâu, bên ngoài im ắng, một chút tiếng động cũng không có.
"Răng rắc ——"
Tiếng động rất nhỏ từ sau lưng truyền đến, Dung Ân thình lình ngã ra khỏi phòng, nửa người trên thò ra khỏi hành lang.
Cô vội vàng đứng dậy, lúc này mới nhận ra cửa bỗng nhiên mở ra. Cô không kịp suy nghĩ, chỉ thấy đôi giày của mình ở đầu cầu thang cô không chút nghĩ ngợi xách nó lên, sau khi nhìn bốn phía xung quanh không có ai, lúc này mới rón ra rón rén đi xuống lầu.
Địa hình ở đây bởi vì hôm qua Dung Ân đã đi tham quan qua, cho nên biết được đại khái phương hướng, trong phòng u ám tối tăm, trừ bỏ mấy chiếc đèn tường lờ mờ, cũng không có ánh sáng nào khác. Cô sờ soạng đi tới cửa, thấy không có người, lúc này mới cuống quýt đi giày vào, không quay đầu lại mà chạy ra ngoài.
Cô mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, gió lạnh mặc sức lùa vào, làm cô dường như ngay lập tức đông cứng lại.
Mới xuống cầu thang, nhưng chỉ hai ba bước, không gian vốn đang tăm tối bỗng nhiên được ánh đèn chiếu rọi sáng như ban ngày, Dung Ân hoảng loạn quay đầu lại, chỉ thấy trong nhà từng phòng đều sáng đèn, trên mái nhà, còn có một dàn lớn pha chiếu xuống, giống như đèn pha, đem toàn bộ cảnh vật ngoài vường đều lộ rõ trong mắt người ta.
Dung Ân kinh hãi, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Cô không chọn đường lớn, mà lách mình vào trong vườn trái cây bên cạnh. Cây ăn quả ở đây mỗi cây đều rất cao, khi ẩn nấp, không đến mức dễ dàng bị phát hiện.
Hai tay Dung Ân đẩy những chướng ngại trước mặt ra, lòng bàn chân bởi vì bị thương, cho nên khập khiễng chạy rất chậm, không thể phân biệt được phía sau có người đuổi theo hay không, nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ đành bằng bất cứ giá nào cũng liều mạng mà chạy.
Cánh tay bị cành cây mọc lung tung quệt xước, trên mặt cũng có vết máu, trong mắt hiện lên đau đớn, tóc tai bù xù...
Vấp ngã, lại bật người đứng lên, lúc này không có thời gian để đau đớn.
Sau khi Dung Ân chạy thật lâu mới rời khỏi vườn trái cây kia, phía trước là quảng trường lớn, chỉ cẩn đi qua nó là có thể tới bờ biển, đi thuyền trở về.
Dung Ân tăng tốc chạy tới, thân ảnh vừa lộ dưới ánh đèn, trên đỉnh đầu truyền đến âm thành ầm ầm.
Cùng lúc đó, bên trên gió thổi thật mạnh, cảm giác giống như có lốc xoáy trên đỉnh đầu, mạnh mẽ thổi bay áo ngủ của Dung Ân, cô chỉ có thể miễn cưỡng giữ lấy vạt áo, mới có thể làm cho mình không chật vật là lộ hết ra.
Bụi mù cuồn cuộn thổi vào mắt Dung Ân, rát đến mức cô không thể mở mắt ra được, cổ áo ngủ bị thổi mở, lộ ra áo ngực màu đen.
Tay chân trắng nõn phơi bên ngoài, Dung Ân lạnh đến run rẩy, tóc vừa bị thổi bay quật vào mặt, vừa đau vừa ngứa, như đang giày vò tra tấn người ta.
Sau khi tiếng động cùng gió mạnh tan biến, Dung Ân mới chớp chớp mở mắt ra, lúc này cô mới phát hiện, đỗ trước mặt mình, lại là một chiếc máy bay trực thăng.
Khoang máy bay đã mở ra, nhưng không nhìn thấy ai đi tới.
Tay chân Dung Ân lạnh đến cứng ngắc, hai tay cô ôm lấy bả vai, lấy dũng khí tiến về phía trước, cô dừng lại trước cửa khoang máy bay, vừa muốn mở miệng, đỉnh đầu liền có một bóng đen áp sát đến.
Bởi vì góc nhìn, thứ đầu tiên hiện trong mắt cô là một đôi giày nam sáng lóa, ngay sau đó là quần tây màu đen, chậm rãi hướng lên trên...chính là chiếc cằm kiên nghị của người đàn ông, cùng với chiếc khuyên tai kim cương lóe sáng bên tai trái, sau đó...là đôi mắt dài hẹp mà hung ác của người đàn ông.
Dung Ân há to miệng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch (gặp nhau rồi :3)
Người đang ông dang rộng hai tay, đông tác nhanh nhẹn xuống khỏi trực thăng, mái tóc đen nhuộm màu tím nho, càng làm tôn lên khí chất u ám của người đàn ông, tất cả vầng sáng, dường như đều vì sự xuất hiện của người đàn ông này mà tập trung lại, tụ ở sau thân hình cao lớn của anh.
Khóe miệng Nam Dạ Tước giương lên, nhưng không hề có chút ý cười, trái lại, có vẻ ma mị mà nguy hiểm, hơi thở quanh người cũng u ám như quỷ Tu-la không có gì khác biệt, lạnh đến mức khiên người ta run rẩy.
Người đàn ông chăm chú nhìn Dung Ân.
Trong đôi mắt ở phía đối diện, con ngươi u ám mà sâu thẳm.
Anh không nói ra được trên mặt Dung Ân lúc này là vẻ mặt gì, cô chỉ là chăm chú nhìn anh chằm chằm, quên cả sợ hãi, quên cả kinh hoàng, quên tát cả mọi biểu cảm, như một hình nộm, ánh mắt không chút thần sắc.
Anh tiến đến, Dung Ân muốn lùi lại, nhưng hai chân như thể bị cột lại, ngay cả chút sức lực di chuyển cũng không có.
Cô nhìn người đàn ông đi tới, ngọn đèn chói mắt lúc đầu bị anh che lại sau lưng, Nam Dạ Tước giơ tay phải lên, định sờ lên mặt cô gái.
Năm ngón tay thon dài mở ra, như là xòe ra một tấm lưới lớn.
"A ——" Cô giống như là nhìn thấy quỷ mà hất bàn tay Nam Dạ Tước ra, ánh mắt hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.
Người đàn ông giật mình, không ngờ được cô sẽ phản ứng như vậy, xem ra từng việc liên tiếp, quả nhiên dọa cô sợ rồi.
Dung Ân vẫn là không chọn đường lớn, như trước chui vào vườn cây, toàn bộ sức lực của cô đều dồn lên hai chân, cô thậm chí còn không rõ vì sao mình muốn chạy, chỉ biết kia là Nam Dạ Tước, còn là người hay ma, cô cũng không rõ.
Cô nghe thấy có tiếng bước chân cũng bước tới, càng ra sức chạy. Tiếng động kia ở ngay phía sau cô, Dung Ân kêu lên, cả người nghiêng ngả tiếp tục chạy như bay.
Nam Dạ Tước giữ chặt cánh tay cô, nhẹ nhàng kéo đã làm cô ở trong ngực mình.
Lồng ngực kia, ấm áp. Chỉ là Dung Ân chỉ biết giãy dụa, không có thời gian cảm nhận, Nam Dạ Tước ôm lấy eo cô đem cả người cô nhấc về phía sau mình, anh muốn ôm cô lên vai.
"A ——" người đàn ông kêu lên một tiếng, đau đến gập người.
Khi Dung Ân giãy dụa, đầu gối đã huých mạnh vào chiếc bụng rắn chắc của người đàn ông, cô thoát khỏi vòng tay anh, tiếp tục chạy như bay.
Nam Dạ Tước chủi thệ một câu: "Mẹ nó, nếu thấp hơn một chút sẽ đem tôi phế đi."
Khi Dung Ân lại bị kéo cánh tay, người đàn ông trực tiếp giữ cô vào lòng: "Em cũng biết chột dạ, cũng biết sợ hãi? Ân Ân, tôi từ địa ngục trở lại tìm em..."
Tiếng nói của người đàn ông kèm theo gió lạnh càng âm trầm khủng bố, Dung Ân ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mặt, "Anh là muốn mang tôi xuống địa ngục sao?"
"Đúng, Ân Ân, tôi phải cả đời nhốt em ở bên tôi, trừ khi tôi chết lần nữa, nếu không, cho dù là chán ngấy đi nữa cùng muốn em phải ở bên tôi..." hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả lên cổ Dung Ân, ánh mắt cô mơ màng, giống như vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Nam Dạ Tước buông một tay ra, tay trái giũ chặt cổ áo của mình, dùng sức, sau khi kéo mấy nút áo ra, vòm ngực và cổ màu đồng lộ ra, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Dung Ân, đem nó ấn vào vết sẹo dữ tợn kia.
Anh mở bàn tay của Dung Ân ra, làm cho lòng bàn tay mềm mại của cô tiếp xúc với miệng vết thương mới khỏi kia của anh, chỗ đó đã là một khối thịt thối rữa, có thể cảm thấy một đường nhô ra.
"Cảm thấy không? Chính là một đạn kia, ở trên người tôi để lại một lỗ, Ân Ân, tôi bị ngâm mình trong nước lạnh như băng, chỉ là Diêm Vương không chịu nhận tôi, ông ta nói, nếu phải nhận tôi, sẽ phải nhận cả hai chúng ta..."
"Không, không, anh buông ra," hai mắt Dung Ân đỏ bừng, bây giờ cuối cùng cũng có thể xác nhận là anh thật sự không chết, cô rất sợ người đàn ông này, anh ta thật là ác ma, có thể phá hủy tất cả cảu cô, dưới lòng bàn tay, vết sẹo kia chạm tới nỗi sợ hãi trong lòng cô. Dung Ân dường như nhìn thấy trước ngực anh một vết thủng rất lớn, máu tươi không ngừng chảy trước mặt cô, "Anh thật sự phải bức tôi phát điên sao? Nam Dạ Tước, nếu anh không chết, điện thoại và nhẫn lúc trước, còn có việc tôi bị đẩy xuống bể bơi đều là anh làm phải không...Còn có, còn có tai nạn giao thông, anh muốn giết tôi vì sao còn cứu tôi..."
Dung Ân nói năng lộn xộn, Nam Dạ Tước vương tay che miệng cô: "Em cũng biết sợ hãi sao? Dung Ân, khi tôi nằm trong dòng nước lạnh như băng, em có nghĩ rằng tôi cũng sẽ sợ hãi không?"
Co biết, lần nay anh trở về tất cả là vì muốn báo thù, theo tính cách của anh, hại người của anh, chỉ sợ cho dù có chạy tới chân trời góc bể, cũng sẽ bị bắt về.
Cho nên, Dung Ân sẽ không phản kháng. Nam Dạ Tước nhấc cô lên vai.
Đầu vai anh để ở chỗ dạ dày Dung Ân, cả ngày cô vẫn chưa ăn cơm, hiện giờ càng thêm khó chịu. Cảnh vật xung quanh trong mắt đều quay cuồng, Nam Dạ Tước ôm cô đi qua vườn cây, đi vào trong căn nhà tối om trống vắng kia.
Anh vác cô lên tầng ba, cửa phong ngủ mở ra, người đàn ông giẫm lên vụn thủy tinh kia bước tới, ôm cô đặt lên trên đệm lớn.
Cô muốn thoát ra, người đàn ông lại trước một bước đem đùi phải đặt giữa hai chân cô, anh cúi ngưoif xuống, hai tay chống bên cạnh đầu Dung Ân, "Ân Ân, nhìn thấy người đàn ông của em trở lại, chẳng lẽ em không thể tỏ ra vui mừng một chút sao?"
Dung Ân nằm ngửa trên giường, sự hoảng loạn vừa rồi đã dịu xuống, "Tôi biết, anh trở lại là muốn tìm tôi trả thù, đúng vậy, chiếc CD kia là tôi lấy..."
Người đàn ông nâng tay lên, động tác tao nhã đem ngón trỏ gõ nhẹ lên trán Dung Ân, sau đó, từ mũi cô di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở miệng Dung Ân, đầu ngón tay anh đặt trên môi đỏ hồng của cô miết nhẹ vài cái: "Nhưng là đĩa giả."
"Anh từ sớm đã tính toán tốt phải không?"
"Đương nhiên," người đàn ông trả lời không chút ậm ờ, "Ân Ân, em làm rất rõ ràng, trong ánh mắt em từng chút đều lộ ra hận ý muốn đưa tôi vào chỗ chết, tôi đâu có ngu ngốc như vậy, dễ dàng để chiếc đĩa rơi vào tay em?"
Cho dù cô cẩn thận như thế nào, cũng không thể đấu được với một con sói trăm trận trăm thắng.
Đôi mắt Dung Ân dừng lại trên khóe miệng như khôn hề gợi lên cảu người đàn ông, anh không hề chết, một năm sau, nỗi hận điên cuồng lúc trước đã tiêu tan đi rất nhiều, cô có một loại ảo giác mất mát mà phức tạp, rõ ràng cảm thấy không có khả năng, nhưng tràn đầy trong tim, không chỉ là chua xót.
"Nếu, anh muốn tìm tôi báo thù, cũng không cần phải tốn nhiều tâm tư như vậy."
Người đàn ông cười yếu ớt, đôi mắt dài hẹp mở ra, cong lại đầy mê hoặc mà u ám, ánh sáng trong mắt anh rất lạnh, dường như có thể làm đông cứng đối phương, "Tôi tất nhiên sẽ không bỏ qua cho em."
Hai tay Nam Dạ Tước chống lên vai của cô, "Nếu không phải phát súng kia bắn trượt, tôi thật sự đã chết," người đàn ông nâng cổ tay lên, đưa vết sẹo tới trước mặt Dung Ân, "Thấy không, nói này, nới này, đều là vì em...chiếc CD kia không thể lấy được mạng của tôi, chỉ là em lại có thể."
"Nam Dạ Tước, nếu anh không phải không để ý đến cảm nhận của tôi mà hại chết Diêm Việt, chúng ta khi đó sẽ không biến thành như vậy, tôi không thể để anh ấy chết uổng phí, cho dù anh đối xử tốt với tôi như thế nào cũng vô dụng, trong lúc đó ngăn giữa chúng ta chính là một mạng người!" Dung Ân cất cao tiếng nói, hốc mắt phiếm hồng.
Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt dưới thân, những việc anh làm, vốn tưởng rằng đều là vì tốt cho cô, anh sơm nên ý thức được, Dung Ân sống sót, nhưng mầm mống hận thù trong lòng kia lại càng khắc sâu, tất cả cái giá phải trả, kết quả, tất cả là muốn bản thân anh thừa nhận.
"Em muốn biết Diêm Việt chết như thế nào không?"
Nam Dạ Tước hạ người, ánh mắt đối diện với Dung Ân, thật ra, cái gọi là sự thật cho dù có nói với cô, cô cũng không tin.
Tầm mắt Dung Ân nhìn vào người đàn ông, cô trợn mắt lên, không hiểu sao lại bắt đầu hoảng loạn: "Anh nói vậy là có ý gì? Anh ấy không phải là bị anh..."
"Không, hắn là bị chính tay em hại chết."
Dung Ân để tâm nhất, chính là cái chết của Diêm Việt, người đàn ông cười rộ, sự trừng phạt tàn khốc nhất đối với cô, đơn giản chỉ như vậy.
"Nam Dạ Tước, anh thật đê tiện!"
"A," người đàn ông mỉm cười, miệng ghé đến bên tai Dung Ân, "Trước đây khi tôi vào phòng bệnh của hắn, chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, tôi nói cho hắn, chúng ta quen nhau như thế nào, em ở trong lòng hắn hoàn mỹ như vậy, cư nhiên lại là gái ở Cám Dỗ. Sau đó, em bán mình cho tôi, rồi sau đó...chúng ta ở cùng nhau, còn có con..."
Dung Ân trợn to hai mắt, tim như bị từng dao rạch ra.
"Cho nên, hắn tự sát, hắn chịu không nổi sự dơ bẩn của em, chịu không nổi sự sa đọa của em, khi những tia sáng cuối cùng của cuộc đời đều trở nên đen tối, hắn còn có thể sống tiếp sao?" Nam Dạ Tước mỉm cười nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Dung Ân, là, anh muốn tự tay đẩy cô vào địa ngục, để cho cô nếm thử, chút lưu luyến ở địa ngục âm u, đến cùng là sự cô đơn như thế nào.
Trong mắt Dung Ân tràn đầy nước mắt, tầm mắt mơ hồ: "Không, anh gạt người..."
"Là tự em không chịu chấp nhận sự thật mà thôi, em có thể chấp nhận, là tôi giết chết Diêm Việt, lúc trước em muốn chết theo hắn, nếu tôi nói chân tướng cho em, em đã sớm không chịu nổi, Dung Ân, tôi chỉ có thể để cho em hận tôi, càng hận càng tốt, sau đó, em quả nhiên không còn làm loạn tìm cái chết...chỉ là, tôi ngàn vạn không ngờ..." khóe miệng người đang ông giương lên tự giễu, "Tôi thật không ngờ em thật sự có thể hạ thủ, tôi đã nghĩ, nếu em còn nhớ chút tình cũ, cho dù là chần chừ cũng tốt, buồn phiền cũng tốt, tuy rằng kết quả đều giống nhau, nhưng với tôi mà nói, đó cũng là không giống."
Người đàn ông đấm mạnh một cái xuống bên tai Dung Ân, đệm mềm mại đàn hồi làm tay anh bật lại, ánh mắt càng trở nên hung ác nham hiểm.
Nhìn cặp mắt kinh ngạc cùng giật mình của Dung Ân, Nam Dạ Tước nheo mắt lại, những cái này, cũng không phải toàn bộ là thật.
Anh chỉ là muốn đem cái chết của Diêm Việt đổ lên đầu Dung Ân, để cho cô nếm thử, một chút gọi là tư vị dày vò.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro